Inoue Katahiko là người xuất thân từ một gia tộc lãnh chúa, và là một phàm nhân không hề sở hữu linh lực.
Cũng giống như giai cấp võ sĩ ở thế giới thực khởi nguồn từ các đội tự vệ được lập nên bởi nông dân và các hào tộc địa phương để đối phó với bọn đạo tặc hay những tranh chấp về quyền sử dụng nước và quyền sở hữu đất đai, thì ở Phù Tang quốc, sự tồn tại của các võ sĩ hay samurai cũng bắt đầu từ các tổ chức tự vệ của các làng khai hoang nơi biên cương và các dân du mục. Nếu có điểm khác biệt thì chính là, trái với lịch sử thực tế, ngay cả sau khi tầng lớp võ sĩ ra đời, triều đình Phù Tang vẫn tiếp tục nắm giữ thực quyền.
Bởi vì để sống sót trước bọn yêu quái, những kẻ thù tuyệt đối không thể thương lượng, cũng chẳng có chỗ cho thỏa hiệp, nhất là khi chúng xuất hiện theo bầy đàn quy mô lớn, thì một quốc gia tập quyền, có thể dễ dàng huy động lực lượng lớn, vẫn ưu việt hơn hẳn so với quốc gia phong kiến phân quyền. Việc có những phương tiện liên lạc tầm xa như thức thần, hay sự tồn tại của các gia tộc trừ yêu cũng là một lý do góp phần vào điều đó. Nói cho cùng, những thế lực nhân loại không thể thiết lập được chế độ tập quyền thì trong thế giới này đều đã diệt vong hoặc suy tàn, thế nên các quốc gia còn tồn tại được phần lớn đều buộc phải theo thể chế trung ương tập quyền…
Dù sao thì, kết quả là, các đoàn võ sĩ trong thế giới này cũng không phình to quyền lực đến mức trở thành một tổ chức quốc gia thực sự, mà cùng lắm chỉ đóng vai trò là quân lực phản ứng nhanh địa phương nơi vùng biên cương, hay là lực lượng phụ trợ cho quan quân gồm các binh sĩ bị trưng binh. Tầng lớp võ sĩ chỉ giữ được vị thế là võ môn quý tộc, và tầng lớp chỉ huy trung lưu.
Gia tộc Inoue là một trong những phiên bang lớn nhất miền Nam, nổi danh với võ công vượt trội, và cũng là một võ sĩ đoàn thiên về chiến đấu đã trải qua vô số trận chiến với cả con người lẫn yêu quái. Cái tên 「Tam thiên kỵ binh Inoue」 có phần phóng đại, nhưng nếu huy động cả tạp binh lẫn binh vận thì quả thực có thể gom đủ số quân như thế, quả là một phiên hùng mạnh.
Và từ chính gia tộc lãnh chúa đó, Inoue Katahiko, người đã phục vụ cho triều đình và thăng tiến qua các chức vụ như vệ sĩ Bắc Thổ, hiệu úy quân đoàn Hishiro, thiếu úy Kebiishi, vốn là cá nhân có cả dòng dõi lẫn tài năng, nên nếu là người có tính cách bình thường thì chắc hẳn sau này sẽ đạt được một địa vị xứng đáng trong triều đình. ...Nếu như anh ta là kẻ bình thường.
Người miền Nam được đánh giá là ngay thẳng và nghĩa hiệp đến cả nông dân, đàn bà, trẻ con; nóng nảy, hào sảng, đầy ý chí tiến thủ và tinh thần kháng chiến. Dân quân dũng cảm, võ sĩ quả cảm, nghĩa sĩ hay hảo hán thì nhiều, nhưng cũng nhiều kẻ có vấn đề không kém. Và anh ta cũng không phải ngoại lệ.
Dù là một quan chức giữ gìn trị an kinh đô trong vai trò thiếu úy Kebiishi, anh ta vẫn ngang nhiên uống rượu giữa ban ngày trong tửu quán, đánh bạc, lui tới thanh lâu, gây sự đánh nhau. Hẳn là một nỗi nhức đầu đối với cấp trên. Tuy vậy, nhờ cái tính trượng nghĩa và cương trực, tự mình đột nhập tiêu diệt bọn đạo tặc, yêu quái, chẳng hề bận tâm đến túi tiền của mình mà luôn khao cơm rượu cho người khác, nên anh ta cũng được lòng không ít thuộc hạ và dân chúng. Nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì với bề trên. Anh ta gây chuyện hết lần này đến lần khác, và mỗi lần đều bị cảnh cáo.
Giọt nước tràn ly là khi anh ta gây rắc rối với người thân của một nhân vật lớn trong triều. Dù bản thân sự vụ không phải hoàn toàn do lỗi của anh ta... nhưng có lẽ cũng coi như anh đã đạp lên đuôi cọp. Và thế là cuối cùng, anh bị lệnh bãi nhiệm.
Theo bản tiểu thuyết, sau khi bị bãi nhiệm, anh ta không lập tức quay về cố hương mà sống một thời gian ở kinh đô như một giang hồ nghĩa khách hay một kẻ chơi bời phóng túng. Rồi một dịp tình cờ, y quen biết với hương chủ của thôn Hotoya, trong lúc đang ghé thăm kinh thành lúc bấy giờ, và sau nhiều chuyện xảy ra, anh ta trở thành kẻ dưới trướng người đó.
「Nghe nói trong thôn chẳng có ai đủ sức chiến đấu, nên ta được ông chủ thuê làm vệ sĩ đối phó với bọn yêu quái và đạo tặc. ...Mà thật ra thì hầu như chẳng có việc gì, thành ra chỉ ăn không ngồi rồi thôi. Ta còn nghĩ là chắc ông ấy cùng đường lắm mới thuê một kẻ vô dụng như ta, ai ngờ thì ra lại dư dả đến phát chán. Kìa, cẩn thận chân đấy, đường trơn đó?」
Trên con đường núi dẫn vào hương làng, Katahiko vừa cưỡi ngựa vừa nhắc nhở. Tôi thúc ngựa nhảy qua đoạn bùn lầy. Có vẻ như hôm trước trời mới mưa to, đường vào làng đã bị sạt lở.
「Đi bộ thì còn được, chứ xe thì chắc không qua nổi đâu nhỉ?」
Tôi quay ra cảnh báo đoàn người đang nối theo phía sau về đoạn bùn lầy. Sống ở thành thị như kiếp trước thì khó nhận ra, nhưng những con đường không được trải nhựa như ở đây nếu không thường xuyên tu sửa thì sẽ nhanh chóng hư hại. Và đường hư hại thì phiền phức vô cùng. Chỉ đi bộ thôi đã vất vả, còn nếu đi xe thì chỉ riêng việc bị xóc cũng đủ hao tổn thể lực. Nếu bánh xe hỏng thì đúng là tắc đường tại chỗ. Đáng buồn là ngay cả những con đường tệ hại như thế vẫn còn tốt hơn nhiều so với việc băng qua những nơi hoàn toàn không có đường.
「Tệ lắm thì xe sa lầy thì chỉ còn cách dùng sức người đẩy thôi... ơ, không đùa chứ, mắc thật rồi à?」
「Các người cũng xui đấy. Giá mà tới sớm chút thì đã vào làng dễ hơn rồi. Thôi thì coi như không may đi.」
Ngay lúc tôi lo lắng thì chiếc ngưu xa của Uemon bị sa lầy. Đám đày tớ, tạp dịch và phu khuân vác quanh đó lập tức kéo tới. ...Có lẽ tôi cũng nên đến giúp?
「Này này, đừng làm mấy chuyện vô nghĩa chứ. Dính đầy bùn đó? Cậu là người phụ trách đám đầy tớ kia mà? Việc này giao cho thuộc hạ đi. Cấp trên mà ra tay thì bọn dưới chỉ thấy khó xử thôi?」
Gã miền Nam buông lời khi quay đầu ngựa lại gần. Giọng điệu y rõ ràng là của người đã quen sai bảo người khác bằng mồm. Dù mang bộ dạng của một kẻ giang hồ lãng khách, nhưng khi trở về quê hương thì anh ta vốn là một võ sĩ thượng cấp thuộc dòng dõi cao quý, nên cũng không có gì khó hiểu.
...Và hơn thế, tuy bề ngoài trông hào sảng thô lỗ, nhưng tuyệt chẳng hề sơ hở.
「Cả việc cảnh giới xung quanh cũng vậy sao?」
「Hử? Cậu cũng nhận ra à?」
「Ngay cả tôi cũng nhận thấy, thì Uemon-sama và mọi người chắc chắn cũng đã nhận ra từ lâu rồi.」
Tôi thăm dò khí tức xung quanh. Hai người phía sau, một bên phải, hai phía trước. Tôi cảm nhận được những ánh mắt đang quan sát chúng tôi từ bụi rậm và trên cây. Bọn họ có vũ trang, dường như cũng được huấn luyện khá tốt.
Có lẽ là thuộc hạ của Katahiko. Dù chỉ là một thôn làng, nhưng một người thì không thể nào bảo vệ hết. Có thuộc hạ cũng là điều đương nhiên. Trong bản tiểu thuyết, tuy chỉ mô tả vài dòng không tên, nhưng tôi nhớ là y có chỉ huy thuộc hạ.
「Thật là, người có linh lực thì sắc bén ghê. Ngay cả đầy tớ mà đã thế này... Nói trước là ta không có gì khuất tất nhé? Chỉ là để cảnh giới xung quanh thôi. Là để bảo đảm an toàn cho các người đấy.」
Katahiko nói như thể phát chán. Đám đầy tớ tuy chẳng là gì trước những đại yêu hay hung yêu, nhưng đó là khi đối đầu với yêu quái cấp cao. Ngay cả quân đoàn phàm nhân cũng cần đến vài người vây đánh mới an toàn khi đối đầu với tiểu yêu. Còn đầy tớ thì chỉ cần một mình. Dù chỉ là linh lực cấp thấp, nhưng so với người hoàn toàn không có thì vẫn là một ưu thế lớn. Huống hồ là các trừ yêu sư chính quy... Tất nhiên, chính vì vậy nên họ cũng dễ bị nhắm làm mục tiêu hơn.
「Tôi hiểu rồi. Xin hãy yên tâm.」
Thật lòng mà nói, người có linh lực rất nguy hiểm. Vừa khó kiềm chế, lại dễ thu hút yêu quái. Thực tế thì đám thuộc hạ cũng không chỉ đơn thuần là để cảnh giới. Nhưng có nói ra cũng vô ích, nên tôi chấp nhận lời y.
「Vậy thì tốt rồi...」
「Nếu anh ra lệnh cho những kẻ đang ẩn nấp kia đến giúp chiếc xe sa lầy, thì chắc chắn sự tín nhiệm từ phía ngài Uemon sẽ càng được củng cố」
「Ôi chà, tên này định khéo léo lợi dụng tụi này đấy hả. Hả?」
「Ồ, tôi không hiểu anh đang nói gì cả.」
Thấy có vẻ sẽ mất thêm thời gian nếu cứ để vậy nên tôi đề xuất như thế. Katahiko nhìn tôi đầy vẻ thú vị. Dù bên ngoài có vẻ vui vẻ, nhưng khóe mắt y không hề cười. Anh ta đang quan sát tôi. Đang dò xét tôi.
「...Ít ra thì trông cậu vẫn còn nói chuyện được.」
「Nói chuyện...? Anh định chơi chữ sao?」
「Ngay cả qua mặt nạ cũng thấy được vài điều đấy. Này, bọn bây!! Khách quý đang gặp khó khăn!! Mau đến giúp đi!!」
Katahiko hừ mũi rồi quát lớn. Ngay lập tức, những kẻ vũ trang lục tục xuất hiện. Dù mang vẻ mặt ngán ngẩm, nhưng khi Katahiko ra lệnh một lần nữa thì họ đành miễn cưỡng tuân theo và tiến đến chiếc ngưu xa. Tuy là những kẻ có vẻ vô lại và ưa dùng nắm đấm, nhưng xem ra Katahiko vẫn đủ sức kiểm soát họ.
「...Cậu là người dùng thương à?」
Sau khi liếc nhìn đám thuộc hạ đang hòa vào đám đầy tớ và tạp dịch để giúp đẩy ngưu xa, Katahiko chợt hỏi. Ánh mắt anh ta hướng về ngọn thương được tôi bọc đầu bằng vải đang đeo sau lưng.
「Đúng vậy, có chuyện gì sao?」
「Trong đội võ sĩ quê nhà thì không nói, chứ trong quân đoàn hay Kebiishi thì chẳng có kẻ nào có linh lực cả. Đám giang hồ ở kinh thì đôi khi có, nhưng chẳng ai trong số đó được rèn luyện đàng hoàng như đám ở quê ta. Thế nào? Có hứng tỷ thí chút không? ...Sau khi ra mồ hôi mà làm một chầu thì sảng khoái lắm đấy?」
Gã võ sĩ rớt đài kia, trên mặt là vẻ vô cùng hứng thú. Người có linh lực rất quý. Dù chỉ là đầy tớ có linh lực, nhưng trên tổng dân số Phù Tang quốc cũng không phải nhiều. Trong số đó, kẻ được huấn luyện đàng hoàng, có điều kiện thích hợp để rèn luyện lại càng ít. Các trừ yêu sư chui, thuật sĩ, hay dân giang hồ phần lớn đều tự học cách chiến đấu.
Đầy tớ tuy là kẻ bị coi như vật hy sinh, nhưng chính vì vậy mà cũng là những kẻ hiếm hoi được huấn luyện chính quy. Ít nhất cũng phải đạt đến mức đó thì mới đủ tư cách làm giấy thử cho đại yêu hay hung yêu. Có lẽ vì thế mà Katahiko đã chú ý đến tôi, tên lâu năm nhất trong đám đầy tớ tại đây. Một cách suy nghĩ rất đặc trưng của người Nam Thổ coi trọng võ nghệ và của tầng lớp võ sĩ đầy ý chí cầu tiến.
「Một mình tôi thì không dám quyết. Về chuyện đó thì...」
「Phải xin phép cấp trên à? Làm đầy tớ phiền phức nhỉ. Hiểu rồi. Ta sẽ nhờ ông chủ thông qua mà đề nghị giúp. Nhớ là đừng nương tay đấy nhé?」
Gã đàn ông Nam Thổ nói với vẻ mặt thích thú, nhe răng cười. Với tình hình này thì chắc chắn yêu cầu của y sẽ được chấp thuận. Chủ nhân của anh ta vốn là người khoan dung, mà Uemon thì cũng sẽ cố hết sức chiều lòng chủ nhà… Phiền phức thật.
Nhưng nói thế chứ, tôi cũng đâu có lựa chọn từ chối đâu, đúng không?
「…Tôi xin tuân mệnh.」
Tôi cúi đầu đáp lại đầy cung kính. Đúng lúc đó, tiếng hò reo vang lên từ phía sau. Cỗ ngưu xa đã được kéo ra khỏi bùn ngay sau đó.
-
Hotoya là một thôn làng nằm trong lòng chảo của quận Jokei, bang Haruka, Bắc Thổ Phù Tang quốc. Là một nơi có lịch sử lâu đời, người ta nói rằng cư dân đã khai khẩn vùng đất này ít nhất từ hơn một ngàn năm trước.
Vì địa thế dễ phòng thủ mà khó công kích, lại có linh mạch tuy nhỏ nhưng chất lượng chảy qua, đất đai nơi đây hết sức màu mỡ. Bức tường kết giới trừ yêu do kết giới sư chuyên về kết giới thuật, Sue Harutaka, một trong Thoái ma Thất sĩ, thiết lập, dù theo năm tháng có phần rạn nứt, nhưng vẫn còn nguyên vẹn cho đến nay.
Dân số của thôn trung tâm Hotoya vào khoảng tám trăm người, cộng thêm sáu làng nhỏ tách biệt xung quanh cũng chỉ chừng một ngàn hai trăm là cùng. Tính tình cư dân nơi đây ôn hòa, tương đối thân thiện, nhưng vì là xã hội làng quê nên cũng không tránh khỏi có phần khép kín. Và hơn hết, không ít người ở đây rất chủ quan, thiếu cảnh giác.
「Nghe nói ngay cả trong thời Đại Loạn, nơi đây cũng không hề dính dáng đến chiến hỏa. Đến cả bọn cướp cũng không dễ bén mảng tới. Trải qua lịch sử dài đằng đẵng mà số lần bị tai họa bởi yêu quái hay lời nguyền cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, thì thành ra như vậy cũng phải.」
Người đàn ông đến từ Bắc Thổ nhún vai, nói khi phóng tầm mắt bao quát toàn cảnh từ xa.
Đi qua cổng torii, vốn là lối ra vào kết giới… mà nhân tiện nói thêm, ả oni khi nãy đã lẫn vào đám phu khuân vác từ lúc nào không rõ, đến giờ thì lại đột nhiên biến mất… Băng qua đường núi, ngôi làng ấy hiện ra. Một thôn làng yên bình và thanh tĩnh đến vô tận. Chính là quê hương của nhân vật chính.
「Rồi, xuống thôi. Đi theo ta.」
Sau khi xác nhận không có điều bất thường trong làng, Katahiko ra hiệu cho chúng tôi đi xuống núi, chính xác hơn là men theo con đường được mở rộng từ triền núi, nơi trải đầy ruộng bậc thang.
「Cánh đồng quanh đây là đất mới được khai khẩn. Ông chủ đã mời chuyên gia về núi rừng đến để khai phá cẩn thận, tránh lũ lụt và sạt lở. Vì đất đồng bằng phía dưới không còn chỗ để canh tác nữa.」
Vừa đi xuống đường, Katahiko vừa giải thích với chúng tôi. Nghe nói vào khoảng gần hai mươi năm trước, trong thời kỳ mất mùa, trưởng làng vì thương xót dân di cư từ bên ngoài nên đã thuê họ làm tá điền, cùng với sự giúp đỡ của các chuyên gia, khai khẩn vùng đất này.
「……」
Phong cảnh của Hotoya, nơi tôi từng nhiều lần nhìn thấy khi chơi game, mang hình ảnh của một làng quê Nhật Bản thời xưa, có thể nói là khuôn mẫu điển hình. Nhưng giờ đây, khi tôi đã sinh ra là con của tá điền trong ngôi làng khai khẩn này, và đã hiểu rõ lẽ thường của thế giới này đến chán ngán, thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra sự đặc biệt của ngôi làng này.
Chất lượng nông cụ như cuốc xẻng thật đáng ghen tị. Có lẽ vì sử dụng cày trâu nên số lượng trâu bò cũng nhiều. Lúa nước sống nhờ nước, vậy mà hệ thống kênh mương nơi đây lại được xây dựng rất cẩn thận, thậm chí còn có cả bánh xe nước. Ở một góc cánh đồng, các tá điền đang đưa lúa đã thu hoạch vào cối sàng nghìn răng, rồi dùng máy sàng gió để phân loại. Dù có lẽ là tài sản dùng chung, nhưng tá điền được dùng nông cụ đầy đủ như vậy thật sự khiến người ta ngạc nhiên. Trang phục cũng không phải làm từ lá gai mà là vải bông, thậm chí còn có nhiều bộ đã được nhuộm màu. Không một ai đi chân đất cả.
Sự khác biệt lớn nhất chính là nét mặt. Mọi người đều nở nụ cười thật lòng, vui vẻ làm việc. Họ đang chúc mừng mùa thu hoạch. …Quê tôi ngày trước, vì phần lớn sản lượng thu hoạch phải nộp thuế, ai nấy đều lặng lẽ làm việc dưới bầu trời u ám, hình ảnh ấy vẫn in đậm trong ký ức tôi. Tất cả đều khác biệt. Ngoài cái danh nông thôn ra, mọi thứ đều khác biệt hoàn toàn.
「Ừm…?」
Tôi nhận ra có vài ánh mắt đang nhìn về phía này từ giữa những cọng lúa. Bản năng nghề nghiệp khiến tôi vô thức đề phòng, nhưng nhìn kỹ lại thì tôi đã nhận ra ngay. Là trẻ con. Có lẽ chưa tới mười tuổi. Bọn trẻ, chắc là con cái tá điền, đang tò mò quan sát chúng tôi từ giữa những thân lúa vàng óng ánh.
「…? …!!?」
Bọn trẻ dường như cũng nhận ra ánh mắt tôi, thoáng giật mình. Sau khi nhìn nhau một chút, chúng lại quay về phía tôi và nở nụ cười. Là nụ cười tinh nghịch của lũ trẻ. Một nụ cười hồn nhiên thuần khiết.
「Này, mấy đứa ranh! Đừng có chơi nữa, đi giúp cha mẹ làm việc mau!!」
Có lẽ vừa mới nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ, Katahiko gào lên giận dữ. Đám trẻ hoảng hốt bỏ chạy vào trong đám lúa. Katahiko thở dài một hơi.
「Thấy chưa? Đám nhóc tá điền mà chỉ lo chơi bời thế đấy. Thật không thể tin nổi.」
「Với số nông cụ như thế thì cũng là chuyện dễ hiểu thôi.」
Tôi đáp lại lời than vãn của Katahiko một cách lạnh nhạt. Tuy lời nói có vẻ bình thản, nhưng trong lòng tôi thật sự rất kinh ngạc. Đồng thời cũng nhận ra rằng mình đã bị nhiễm lẽ thường của thế giới này. Không chỉ quê tôi, với đám trẻ tầm tuổi ấy mà là con cái tá điền, thì hẳn là phải phụ giúp cha mẹ làm việc phần nào. Nhưng nhìn thể trạng và chân tay của chúng thì… có vẻ chưa từng làm việc nặng.
「Ông chủ quá dễ dãi rồi. Thật là… gọi là có đức thì nghe hay đấy, nhưng cái gì cũng nghĩ tốt thì chẳng hay đâu.」
Lời buông ra từ miệng gã hộ vệ nghe có vẻ chán nản, nhưng tôi lại cảm nhận được không phải là lời khinh miệt mà là sự thân thiết.
Băng qua cánh đồng, chỗ được dựng trên ngọn đồi nhỏ có thể nhìn xuống trung tâm làng chính là dinh thự của trưởng làng, dinh thự của gia tộc Hotoya, lãnh chúa cai trị từ khi khai khẩn vùng đất này. Dù không thể so sánh với dinh thự của gia tộc Onizuki, nhưng diện tích khuôn viên cũng đủ chứa cả trăm căn lều dân, và phía trước là chiếc cổng lớn đủ để nhiều ngưu xa ra vào. Bên cạnh, vài gã hộ vệ đang say sưa đánh bạc.
「Này, mấy tên kia! Có chơi thì cũng đừng quên canh gác chứ!? …Ông chủ có nhà không đấy!! Ta là Katahiko! Dẫn khách nhân tới đây!!」
Cấp trên của chúng tôi, Katahiko, vừa cảnh cáo đám hộ vệ vừa mở cổng có in gia huy của nhà Hotoya, rồi cất tiếng tuyên bố.
「Được rồi, dừng lại ở đây.」
Tôi cũng ra hiệu cho người lái ngưu xa dừng lại. Khi xe dừng lại trong sân trước dinh thự, tôi cùng đám thuộc hạ xuống xe tiếp đón Uemon và những người khác.
「Hừm. Cũng tạm được.」
Uemon vừa phe phẩy chiếc quạt trên gương mặt đầy mỡ, vừa lẩm bẩm. Có vẻ như đang đánh giá quy mô của dinh thự. Khi các trừ yêu sư phía sau cũng lần lượt xuống xe, thì người ấy xuất hiện từ chính điện của dinh thự.
(Đó là cha của nhân vật chính…)
Trong phiên bản game và light novel chỉ có lời thoại mà không có hình, nhưng trong manga thì mô tả thảm kịch ở làng, vốn là đoạn tiền truyện và phần hướng dẫn, được vẽ vô cùng tỉ mỉ, nên tôi biết rõ thiết kế của ông ta. Và người đàn ông hiện ra kia giống hệt như thế, không sai một ly.
Người đàn ông ôn hòa mà chỉ cần nhìn đã nhận ra, Hotoya Yoshinori, cha nuôi của nhân vật chính Hotoya Tamaki, cũng là trưởng làng và trại chủ của thôn Hotoya. Khuôn mặt hơi đầy đặn, vận bộ y phục trang nhã nhưng giản dị, tất cả đều thể hiện rằng ông sống một cuộc đời đầy đủ cả vật chất lẫn tinh thần.
Và ấn tượng ban đầu đó hoàn toàn chính xác. Trong thế giới này, nơi có không ít kẻ 「rất có vấn đề」, ông là một người tốt ngay cả theo tiêu chuẩn luân lý của kiếp trước. Một nhân cách lớn, không thể nghi ngờ.
…Bằng không, thì làm sao có thể nuôi nấng một đứa trẻ nhặt được không chung huyết thống bằng tình thương sâu đậm đến thế. Lại còn, ngay cả vào phút cuối đời, vẫn còn lo lắng cho đứa trẻ ấy…
「……」
Trong lúc tôi còn mải nghĩ về vai trò của ông trong nguyên tác, thì lời chào hỏi giữa Uemon và Yoshinori đã bắt đầu. Cả hai đều rất kính cẩn, giữ lễ nghi chu đáo.
「Đường xa vạn dặm, thật cảm ơn quý vị đã lặn lội đến đây.」
「Không không, chính chúng tôi phải cảm tạ vì đã mau chóng nhận lời yêu cầu khẩn cấp.」
「Không đâu, việc ấy xin đừng bận tâm. Đây là yêu cầu từ bang chủ-dono đúng không? Vậy thì chúng tôi cũng coi như là có nghĩa vụ phải hợp tác thôi.」
Yoshinori đáp lại vô cùng hòa nhã. Theo yêu cầu từ bang chủ, đội Đông chinh đã lấy việc tiêu diệt yêu quái quấy rối đại lộ làm nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu, nhưng để làm vậy, họ cần một căn cứ. Có nhiều nơi được đề cử, và cuối cùng Hotoya được chọn. Lý do là yêu quái đang di chuyển có xu hướng đi qua khu vực lân cận này, và ở đây địa hình núi cao, chỉ cần lên đỉnh núi là có thể nhìn bao quát toàn bộ đường cái.
「Thật là may mắn. Nếu đã nghỉ chân tại đây thì chỉ cần trong khả năng, chúng tôi cũng sẵn lòng hỗ trợ. Xin đừng khách sáo.」
「Vậy thì… chúng tôi mong được kiểm tra kết giới quanh làng sau đó. Đã hơn mười năm kể từ lần kiểm tra trước. Cũng mong được nhờ tuần tra đêm nữa.」
Yoshinori suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị đáp lại lời mời từ Uemon. Đó là những yêu cầu thường thấy ở các làng xã khác.
「Hahaha, chỉ nhiêu đó thôi thì bọn tôi sẵn sàng nhận lời ngay. Nếu còn gì khác, xin cứ nói thẳng.」
「Thật là vững tâm. Nào, ta nói chuyện thế cũng đủ rồi, để tôi mời quý vị vào trong.」
Nói rồi, Yoshinori mời Uemon và nhóm trừ yêu sư vào dinh thự. Có vẻ mọi sự tiếp đón đã được chuẩn bị sẵn sàng.
「Các vị đi theo hầu xin mời sang bên này.」
Dĩ nhiên, những người như tôi, Hạ Nhân Chúng, Ẩn Hành Chúng hay khuân vác không được vào trong dinh thự. Chúng tôi được dẫn đến dãy nhà dài dành riêng cho người hầu. Ngưu xa, xe ngựa cũng được đưa vào chuồng.
「Vậy, gặp lại sau nhé.」
Gã võ sĩ xuất thân Nam Thổ đi cùng chủ nhân vào chính điện mỉm cười với tôi, tôi cúi đầu đáp lại rồi cùng thuộc hạ đi theo sự chỉ dẫn của các gia nhân.
Dãy nhà dài được dựng ở góc khuôn viên dinh thự, tuy vậy không gian và tiện nghi hoàn toàn đủ để sinh hoạt. Ít nhất thì chỉ cần có gối nhồi vỏ kiều mạch và chăn bông là đã hơn hẳn mấy căn lều do gia tộc Onizuki chuẩn bị.
「Bữa ăn có đủ ba bữa sáng trưa tối. Bình nước sẽ được châm thêm vào buổi sáng. Nếu muốn tắm rửa, sẽ có người hướng dẫn sau, nơi này có suối nước nóng, xin mời sử dụng.」
Lời nói cuối cùng của người hầu khiến đám đông xôn xao. Trong thế giới mà ngay cả củi đun cũng quý như vàng, việc đun nước tắm là một cực hình, thì nói đến tắm rửa tức là hoặc dùng nước hay nước ấm đựng trong thùng để tắm, hoặc nhúng khăn vào đó mà lau mình, hoặc ngâm mình trong sông hay hồ. Dù có suối nước nóng đi nữa thì phần lớn cũng bị các bậc tai to mặt lớn độc chiếm. Những nơi như nhà tắm công cộng nếu không phải trong kinh thành thì cũng chẳng phổ biến mấy. Vì vậy, chuyện đến cả đầy tớ hay phu khuân vác cũng được ngâm mình trong bồn tắm ở một ngôi làng thôn dã như thế này, thật sự là điều khiến mọi người kinh ngạc.
Mà cũng phải, ngôi làng này nằm trên một linh mạch đặc biệt trù phú, ngay cả trong vùng Bắc Thổ. Tìm thấy suối nước nóng ở đây có lẽ chẳng phải chuyện khó khăn gì. Nghĩ lại thì trong bản tiểu thuyết hay manga cũng từng có cảnh tắm trong suối nước nóng. Ban đầu tôi cứ tưởng chỉ là một cảnh phục vụ người đọc, nhưng có lẽ trong đời sống hằng ngày, đến cả dân làng thấp kém cũng thường xuyên sử dụng nơi đó.
「Được rồi, để đầy tớ chũng tôi nhận dãy nhà dài bên này. Một nửa phu khuân vác cũng sang đây. Không phiền gì chứ?」
「À. Bọn ta cùng Ẩn Hành Chúng sẽ dùng dãy nhà bên kia. ...Còn lại phu khuân vác thì cứ để chúng dùng cái dãy thứ ba là được rồi.」
Trước lời đề xuất của tôi, đại diện tạp nhân của đội Đông thảo đáp lại. Tạp nhân và Ẩn Hành Chúng khinh thường đầy tớ. Với phu khuân vác thì khỏi phải nói. Nếu gộp lại với nhau thiếu suy xét, ắt sẽ phát sinh vấn đề. Dù số người có hơi lệch nhau... nhưng không thể trông mong bọn họ nhượng bộ vì tôi. Vậy thì để bên tôi nhường trước còn tiết kiệm được thời gian.
「Thật là, bọn đó đúng là khó ưa mà. Thái độ gì chứ? Dám đối xử như vậy với Yunshoku...「
「Phản kháng lại chỉ tổ phí sức. Đừng để tâm. ...Đây là dinh thự của người ta, đừng gây chuyện không cần thiết thì hơn.」
Bên cạnh, Mikage thì thầm với vẻ khó chịu, nhưng tôi liền lên tiếng răn đe. Có vẻ cô phẫn nộ vì những kẻ luôn ở tuyến đầu đổ máu như đầy tớ bọn tôi, lại bị khinh rẻ như thế. Nhưng nếu gây chuyện ở đây thì thật chẳng ra sao. ...Hơn nữa, tôi cũng có trách nhiệm giám sát.
「Bắt đầu từ ngày mai sẽ phải làm việc. Sẽ có việc bốc xếp hàng hóa nên khỏi cần rèn luyện. Ăn xong, bảo dưỡng vũ khí xong thì đi ngủ sớm đi. Đường núi cũng đã lấy đi kha khá thể lực rồi chứ gì? Ưu tiên hồi phục sinh lực đi.」
Tôi căn dặn Mikage như vậy, rồi truyền đạt cho các đầy tớ khác phải tuân thủ triệt để. Các đầy tớ được chuyển sang đơn vị Đông thảo phần lớn là những thành viên trẻ tuổi còn non kinh nghiệm. Những nugowfi có thực lực cao và thuần thục đều đã phải điều sang đội Shisui hay đội Hina có độ nguy hiểm cao hơn rồi.
(Thật ra thì, mình lẽ ra cũng nên được điều sang bên đó mới phải...)
Không đến mức phải là chỉ huy tiên phong, nhưng không phải tự mãn mà nói, giờ đây tôi cũng đã là chiến binh lão luyện trong Hạ Nhân Chúng, và tự tin rằng mình đã tích lũy được kha khá thực lực. Một kẻ như tôi lại đảm nhận tuyến tương đối an toàn như thế này thì vốn dĩ là không thích hợp. Những người được điều sang đội Bắc thảo và Nam thảo đội thì cũng đã được trang bị kỹ càng, tôi cũng đã đích thân hộ tống và huấn luyện lần cuối trước khi xuất phát... nhưng dù sao đi nữa, phải chuẩn bị tinh thần cho khả năng hi sinh vài người.
「Chán thật đấy...」
Cấp trên chết hay đồng đội chết đều đau lòng, nhưng điều khiến tôi thấy khổ sở nhất kể từ khi được phong chức, đó là việc thuộc hạ của mình chết. Vì trách nhiệm rõ ràng thuộc về bản thân nên áp lực tinh thần là không tưởng. Cũng không khỏi lo sợ những thuộc hạ khác sẽ nghĩ gì về mình. Nhờ vậy mà giờ đây tôi vừa đau bụng, vừa mất ngủ, vừa bị táo bón. Không thể chịu nổi nữa...
Tất nhiên, dù vậy cũng không thể tỏ ra như một nữ chính bi kịch được. Nếu còn thời gian để than thân trách phận thì nên làm những gì mình có thể làm. Khóc hay hối hận thì để sau cũng được. Đã là người nắm giữ sinh mạng người khác trong tay, thì giờ chỉ có thể làm tròn bổn phận của bản thân mà thôi.
「Dù sao đi nữa, giờ phải quyết định làm gì tiếp theo đã...」
Hiện tại đã lệch bao xa so với nguyên tác, liệu có thể phục hồi lại được không, nếu không thể thì phải đối phó ra sao, những điều đó phải được điều tra. Khi đám quái vật tấn công ngôi làng này, chúng tôi sẽ còn ở đây không, nếu đã rời đi thì sau đó còn phải quay lại thu hồi nhân vật chính. Mà trước hết, liệu đám quái vật có thật sự tấn công ngôi làng này hay không…
「...Phải đi vòng quanh làng một chuyến thôi.」
Trước mắt, tôi quyết định mục tiêu để nắm bắt tình hình, ra lệnh cho thuộc hạ vận chuyển hành lý, rồi cũng tự mình tiến về chiếc xe ngựa để đưa hành lý vào nhà kho. ...Thế nhưng, khi bước chân đến chuồng ngựa, tôi liền khựng lại. Số lượng xe đỗ tại đây rõ ràng là quá nhiều. Dù tính cả những chiếc của dân làng thì vẫn là quá mức. Không, khoan đã, trước hết là cái phù hiệu khắc trên xe ngựa kia...
「Ồ? Cậu là...?」
-
「Ha… lại phiền phức nữa rồi đây.」
Tôi thở dài trong căn phòng khách được sắp xếp dành cho mình. So với tiêu chuẩn ở một làng quê, nơi này thuộc loại hạng nhất. Mà cũng phải thôi. Bởi lẽ ngôi làng Hotoya này nằm trong quận Jokei thịnh vượng của Bắc Thổ, và trong số đó lại là vùng đất được ban phúc nhiều nhất.
Diện tích không lớn. Dân số cũng không nhiều. Thế nhưng, chỉ có thể nói rằng đất đai ở đây thật sự rất màu mỡ. Ít nhất người dân trong làng không phải lo chuyện ăn uống. Dù có thuế khóa đến chín phần cho công và một phần cho dân thì chắc họ vẫn sống nổi chăng? Hơn nữa, nơi này còn trồng cả những cây thương phẩm như nấm hương hay hoa hồng để xuất ra ngoài làng. Gạo trồng ở đây cũng là hàng thượng phẩm, được các bậc quý nhân ưa chuộng. Thực tế, một nửa số gạo mà trưởng thôn thu được đều đem xuất khẩu. Giá cả gần như gấp đôi mức bình thường, thật là điên rồ.
Có vẻ như trưởng thôn ở đây cũng biết cách dùng ngoại tệ kiếm được sao cho khôn ngoan. Việc mời gọi nhân lực để phát triển ngôi làng có lẽ cũng là một phần trong đó. Ngay cả với tá điền, họ cũng cho thuê những dụng cụ nông nghiệp đắt tiền. Y sĩ, sư trụ trì, thợ thủ công hay giáo viên đều được mời từ kinh đô hoặc Shirooku đến. Trong một góc của dinh thự, thư viện chứa đầy sách thực dụng, thật không thể tưởng tượng là của dân làng quê. Không dính bụi là vì chúng thường xuyên được sử dụng. Có những kẻ chỉ mua sách để trưng mà không hề đọc, thật là ngu xuẩn. Làm thế thì thật phí phạm báu vật.
Xét theo nghĩa đó, trưởng làng này quả là một người khôn ngoan. Đồ đạc trong dinh thự đúng là cao cấp thật, nhưng không đến mức phô trương. Rất tao nhã. Vị trưởng thôn này hẳn là người rất am hiểu cách tiêu tiền. Đối với thương hội, ngôi làng này có sức mua còn lớn hơn cả nhiều thị trấn nhỏ, nên rất triển vọng với tư cách là thị trường, và cũng là một đối tác giao dịch ưu tú. Chính thương hội cũng nhập hàng hóa từ ngôi làng nhỏ bé này, chủ yếu là nông sản.
Vì lý do đó, tôi cũng nhân dịp ghé qua các chi nhánh ở các nơi mà đến đây để chào hàng và thiết lập mối quan hệ, rồi sau đó cũng ký kết được hợp đồng… nhưng mà……
「Đúng là phiền thật đấy. Lại còn có yêu quái náo loạn nữa chứ.」
Tôi thở dài. Vừa thở dài, tôi vừa cầm lấy cây tăm trên đĩa gỗ bên cạnh và xiên lấy một miếng đào đã được cắt sẵn. Có lẽ nó được ướp lạnh bằng nước giếng, nên khi cho vào miệng, cái lạnh mát và sự mọng nước lan tỏa rất dễ chịu, thêm vào đó là vị ngọt thanh của lớp đường mỏng phủ lên trái đào lan ra khắp miệng. Quả là một món ngọt tuyệt vời.
Nhưng nỗi thở than trong tôi vẫn chưa chấm dứt. Tình hình thực sự chẳng tốt chút nào.
Vì trận mưa trái mùa mà tôi phải dời lịch khởi hành lại một ngày, thì nay lại xảy ra chuyện yêu quái quấy phá đại lộ. Nhờ vậy mà kế hoạch tuần tra ban đầu hoàn toàn đổ bể. Đúng là chúng tôi, giới thương nhân, là người đã gửi yêu cầu tiêu diệt yêu quái đến triều đình và các bang chủ, nhưng… theo lời trưởng làng thì hình như sẽ có một trừ yêu sư tài giỏi đang làm việc gần đây đến xử lý, nên không mất nhiều thời gian để giải quyết. Nhưng tôi chẳng thể tin nổi mấy lời đó. Không biết sẽ phải lưu lại bao nhiêu ngày đây. Thật là xui xẻo hết phần người ta. Nghĩ đến chuyện phải quyết toán thiệt hại đã khiến đầu tôi nhức nhối rồi.
「Haa……」
Tôi lại thở dài một hơi thật sâu rồi ngả người xuống chiếu tatami. Rồi vô thức nhìn lên trần nhà. Tôi lại lấy tăm xiên thêm một miếng đào trên đĩa bên cạnh và cho vào miệng. Ngọt và ngon vô cùng.
「Giá mà chuyện này xảy ra đúng lúc Tomobe-san có mặt thì hay biết mấy.」
Tôi dùng ngón tay gạt lấy giọt nước đào chảy xuống từ khóe miệng và khẽ liếm. Vừa liếm, tôi vừa mơ màng tưởng tượng nếu tình huống ấy thành hiện thực.
Nếu thế, chúng tôi sẽ ở chung dưới một mái nhà. Trong suốt chuyến tuần hành, hầu như chỉ có di chuyển và làm việc nên tôi chẳng thể làm nũng được bao nhiêu… Fufufu, dù chỉ là một ngôi làng nhỏ, nếu có thể hẹn hò thì chuyện thiệt hại vì bị kẹt lại cũng chẳng đáng là bao. Bây giờ là mùa thu nên đi ngắm lá đỏ chắc cũng rất hay. Cùng nhau ăn cơm hộp, đọc sách dưới gốc cây cũng thú vị. Nếu tôi nhớ không lầm thì anh ấy cũng đọc được chữ, vậy thì để tôi gối đầu đầu lên đùi anh ấy và đọc truyện cho tôi nghe. Thật là lãng mạn.
「Được anh ấy chiều chuộng thật nhiều, được làm nũng thật nhiều… ufufu, rồi chơi đùa đến khi mệt lả, lúc về chắc ngủ luôn cũng nên.」
Tất nhiên, là Tomobe-san sẽ mệt. Đó là kế hoạch mà. Vì anh ấy lúc nào cũng nghiêm túc nên chắc chắn sẽ kiệt sức thôi. Tuy hơi áy náy nhưng chẳng còn cách nào khác. Để anh ấy ngủ say ngay như thế đi.
「Rồi sau đó thì……」
Phải rồi, rồi sau đó, tôi muốn len lén chui vào phòng anh ấy. Tha hồ ngắm nhìn gương mặt khi ngủ. Và sau đó… tuy nằm cạnh cũng quyến rũ thật, nhưng tôi vẫn muốn trèo lên trên người anh ấy…
「Fufu. Nhắc mới nhớ, con ngựa ấy, anh ấy cũng chịu dùng rồi nhỉ.」
Từ từ, tôi nhớ lại khi nghe đến chữ 「ngựa」.
Tôi cố tình mua con ngựa đen đó là để anh ấy cưỡi, nhưng đồng thời cũng là vì cảm xúc riêng của tôi. Là để tưởng nhớ đến hình bóng người ấy trong ngày hôm đó khi đã hóa thân. Mọi người nói rằng ngựa lông đen là điềm gở, nhưng với tôi thì đó chính là hoàng tử. Không phải là bạch mã, mà là hoàng tử cưỡi ngựa ô cơ. Fufufu, thật thú vị. Vì ngay cả chính anh ấy cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói đó mà.
「Haaa, Tomobe-san……」
Tôi lại thở dài. Hơi thở lần này nóng bỏng hơn trước. Tôi cảm thấy má mình đã ửng đỏ. Lý do ư? Không cần phải trả lời đâu. Bên dưới bụng tôi đang ngứa ngáy khó chịu. Vô thức, tôi vẫn nằm ngửa mà cọ xát đùi trong đầy khiêu gợi.
「Nếu là hình dạng đó thì cá nhân em cũng chẳng ngại đâu………」
Tôi không cho đó là điều bất thường. Dù trong hình dạng quái vật, với tôi anh ấy vẫn là ân nhân, là người tôi yêu quý hơn tất thảy.
Không, đúng hơn là chính bản thân tôi còn cảm thấy một cảm giác phấn khích đen tối khi nghĩ đến chuyện dâng hiến thân mình cho anh, dù đã sa đọa đến mức ấy. Dù người ta hay nói là 「to như ngựa「, nhưng thân hình ấy còn hơn cả ngựa cũng nên.
Là dục vọng của quái vật. Là ham muốn cầm thú. Chắc chắn anh ấy sẽ không hề nương tay. Bỏ lại lý trí, sự dịu dàng và quan tâm mà anh ấy thường thể hiện, để thật sự biến thành dã thú, phủ lên người tôi, dùng ngọn thương rắn rỏi ấy đâm xuyên qua tôi như một xiên thịt, để tôi bị thân hình to lớn ấy đè bẹp, chỉ có thể ôm chặt lấy eo anh ấy, ngước nhìn anh ấy với gương mặt đẫm nước mắt mà van xin, và cuối cùng, để thứ ấy phóng thẳng vào trong bụng tôi… thật là một sự lãng mạn, chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến tôi gần như phát điên. Trái tim thiếu nữ thuần khiết của tôi run lên vì rạo rực.
「…Nn…fuu~...」
Uể oải, tôi đưa một tay xuống vùng dưới của mình. Đồng thời lấy ra túi gấm mà tôi vẫn giấu trong lòng. Khi muốn phát tiết nỗi u uất trong lòng, thì món 「kẹo」này là không thể thiếu. Vì mùi vị của anh ấy sẽ lan tỏa khắp khoang miệng tôi, vọng lên cả não. …Fufufu, giống hệt một kẻ nghiện thuốc phiện vậy.
「Fufufu, nhưng mà như vậy cũng thú vị mà.」
Tôi cười khẽ yêu mị. Mỉm cười đầy dâm tà. Nếu vì anh ấy mà tôi phát điên, thì cũng là nguyện vọng của tôi.
Thôi nào, giờ thì chịu hết nổi rồi, tôi sẽ tiến hành lần phát tình thứ chín trong ngày hôm nay…
「Tiểu thư, thứ lỗi.」
「…!!?」
Khi nghe tiếng gọi của Tsuru, tôi lập tức siết mặt lại, cuống cuồng cất lại túi gấm. Đồng thời, tay đang đưa xuống bụng dưới cũng nhanh chóng dịch sang bên. Trông tôi có hơi lôi thôi thật đấy, nhưng còn hơn là để người ta bắt gặp cảnh mình đang tự sướng.
Cánh cửa trượt mở ra. Tôi nhìn về phía đó. Niềm vui vừa rồi bị phá ngang. Tôi phồng má lên.
「Chuyện gì vậy, Tsuru? Ta đang rất chán nên…」
Vẫn nằm với tư thế bê bối, tôi nhìn Tsuru với ánh mắt hờn dỗi. Không sao cả. Trái lại, hành động như vậy lại càng khiến người khác khó nghi ngờ việc tôi vừa định làm. Quả là một kế tạo chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo… Ơ?
「Eh…?」
Vẫn nằm một cách bê tha, tôi buông ra một tiếng ngơ ngác. Nhưng cũng chẳng thể trách tôi được. Ở phía trước, nơi cánh cửa vừa mở, Tsuru đang thở dài. Nhưng chuyện đó thì tôi đã dự đoán được. Vấn đề là ở người đứng bên cạnh Tsuru.
Một bóng người mặc y phục đen đơn giản, chỉ chú trọng đến tính thực dụng, cùng với chiếc mặt nạ hannya. Tôi nhận ra trang phục ấy. Đó là kiểu ăn mặc của đầy tớ phục vụ cho các gia tộc trừ yêu sư. Nếu là mặt nạ hannya thì hẳn là đã có chức tước. Và nếu là một đầy tớ mà Tsuru quen biết và có thể dẫn đến đây thì tôi chỉ biết một người duy nhất. Và cái dáng đứng, khí chất, vóc dáng ấy hoàn toàn trùng khớp với người đó…
「Haa, thật xin lỗi. Đã cất công đến đây mà lại bắt gặp cảnh này. Có lẽ nên rèn dạy nghiêm khắc hơn nữa chăng?」
「À, không… Dù sao thì tiểu thư cũng chỉ vừa mới ở một mình. Với địa vị hiện tại của người, thi thoảng được nghỉ ngơi một chút cũng là điều cần thiết thôi.」
Tsuru thở dài đầy ngao ngán, còn người đứng bên cạnh thì gượng cười bênh vực cho hành động của tôi. Nhưng điều đó chẳng khiến tôi được an ủi chút nào. Tôi chỉ biết há miệng như cá mắc cạn. Như thể bị thiếu dưỡng khí vậy. Thực tế, đầu óc tôi đang rối loạn đến cùng cực, cần thêm thật nhiều oxy để có thể sắp xếp lại suy nghĩ. Và ngay khi tôi hiểu ra tất cả thì…
「Hi…」
「『Hii?』」
「HIIYAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!?????」
Tiếng hét tôi thốt ra lúc ấy, hoàn toàn chẳng hợp chút nào với phong cách của một quý tiểu thư. Aaa, thật đúng là xui tận mạng…
-
「Chết tiệt, tình hình này thật sự rất tồi tệ.」
Mặt trời đã lặn hẳn, hoàn toàn khuất bóng nơi chân trời. Đúng như đám gia nhân đã thông báo vào ban ngày, bữa tối được các nữ hầu mang đến. Cơm không pha gạo lứt hay ngũ cốc, cũng chẳng được độn thêm nước. Là gạo trắng nguyên chất. Cơm được nấu tơi xốp, ăn kèm với canh tương miso đậu phụ và hành tây, món kho củ cải với nấm hương, cá ayu nướng muối cùng rất nhiều dưa muối. Thậm chí còn có cả trà lúa mạch. Với một làng quê ở thế giới này thì có thể xem đây là một bữa yến tiệc.
Dĩ nhiên, cả đám đầy tớ và phu khuân vác đều vui mừng khôn xiết. Sau khi tắm suối nước nóng xong, ai nấy đều vội vã nhét cơm vào bụng. Có người còn vì ăn quá vội mà mắc nghẹn ở cổ họng. Vốn dĩ nhắc nhở bọn họ phải chú ý cũng là công việc của tôi. Là việc của tôi đấy…… nhưng mà… tôi đâu còn tâm trí để làm mấy chuyện như thế.
(Khoan, khoan đã. Sao cái tiểu thư thương hội lại xuất hiện ở đây…!? Hoàn toàn sai lệch rồi còn gì!?)
Đúng là từng có dấu hiệu. Nhưng không ngờ lại trùng khớp đến mức này…… không ổn rồi. Vốn dĩ tình hình đã chệch khỏi nguyên tác, mà giờ thì hoàn toàn vượt khỏi đường ray rồi!?
(Bình tĩnh! Phải giữ bình tĩnh!! Vẫn còn… vẫn còn khả năng xoay chuyển………!!)
Tôi cố sắp xếp lại trí nhớ. Nếu nhớ không nhầm thì trong bản truyện tranh, chương một và chương hai đều diễn ra xung quanh thời điểm trước và sau lễ hội mùa màng. Nội dung kể về việc nhân vật chính nảy sinh flag tình cảm với một nữ hầu vừa là bạn vừa là người hầu trong nhà. Cô ấy được chọn làm vũ nữ múa trong lễ hội, rồi cuối lễ hai người cùng ra hồ ngắm đom đóm. Đối với những độc giả chưa đọc nguyên tác, chắc chắn họ sẽ hiểu nhầm cô nữ hầu, được đầu tư hình ảnh kỹ càng, là nữ chính.
……Tuy nhiên, sang chương ba, diễn ra vài ngày sau, ngôi làng bị thiêu rụi, và đến chương bốn, cô gái ấy bị sát hại tàn nhẫn ngay trước mắt nhân vật chính. Ừ thì, thật chẳng nương tay chút nào ngay từ đầu. Đúng là phiên bản manga được đánh giá là còn khiến nhân vật chính tuyệt vọng hơn cả nguyên tác.
Dù sao đi nữa. Mốc khởi đầu của nguyên tác là vài ngày sau lễ hội mùa màng của làng. Và theo như những gì tôi điều tra được, thì hiện tại lễ hội đã diễn ra khoảng nửa tháng trước. Nói cách khác, về mặt thời gian thì tôi vẫn còn dư dả. Trước khi nguyên tác bắt đầu, tôi sẽ tiễn Kayo và những người khác đi, còn bọn tôi cũng rời khỏi đây khoảng một ngày trước cuộc tập kích. Như vậy thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Được giải quyết. Kết thúc hoàn hảo, không vấn đề gì cả. ………Làm ơn, mong là như vậy.
「Yunshoku? Có chuyện gì vậy? Từ nãy đến giờ ngài vẫn chưa… tức là chưa hề đụng đến đũa, đúng không?」
「Ừ? Haha… à không, không có gì đâu. ………Tôi vừa được tiểu thư mời ăn bánh trà đấy. Cuối cùng thì mải mê quá nên đến giờ ăn mà lại chẳng thấy đói chút nào. Haha, đúng là bó tay.」
Dối trá. Không, đúng là tôi có bị Kayo mời ăn bánh không ngừng nghỉ để che đậy bộ dạng thảm hại của mình, nhưng thực lòng chẳng còn biết mùi vị gì nữa. Thậm chí vì bị yêu cầu, không, là bị ra lệnh phải hộ tống ngày mai, mọi chuyện càng rắc rối hơn nên cuối cùng tôi còn chạy ra nhà xí mà nôn thốc nôn tháo.
Cũng chẳng còn cách nào. Tôi muốn nhanh chóng điều tra và trừ yêu để đưa câu chuyện quay lại đường ray nguyên tác, vậy mà lại bị kéo vào việc phiền toái chẳng thể từ chối, làm sao không cảm thấy chán nản cho được. Đến tôi còn muốn nôn nữa là. Cả khẩu vị cũng mất luôn. Dĩ nhiên, không thể để lộ yếu điểm trước mặt thuộc hạ, nên ta vẫn phải ra vẻ bình thản.
「Phải rồi, chắc giờ trứng ngâm suối nóng cũng sắp chín rồi. Tiện thể vận động tí, để ta đi lấy luôn.」
Và thế là tôi lên tiếng như để đánh trống lảng. Dù vậy, chuyện trứng suối nóng thì là thật. Tôi đã mua trứng từ dân làng, rồi khi ngâm suối nóng thì đem ngâm luôn. Dù gì thì tôi cũng muốn để thuộc hạ được ăn. Ở thế giới này nơi mà bụng thường được lấp đầy bằng cháo ngũ cốc, thì protein là thứ vô cùng quý giá.
「Trứng ngâm suối nóng sao… chẳng phải chỉ là trứng luộc bình thường thôi à?」
「Không không, hoàn toàn khác biệt đấy nhé. Thôi, cứ chờ mà thưởng thức đi.」
Tôi buông lời nói dối như thế rồi đứng dậy rời khỏi mâm cơm. Ra khỏi dãy nhà dài, tôi hướng đến suối nước nóng vừa mới nấu trứng.
「… Náo nhiệt thật.」
Có lẽ là đang tiếp đãi Kayo và Uemon, nên bên trong bản điện chính của trang viên trưởng làng vẫn sáng đèn và ồn ào. Nhưng không chỉ có thế. Cả ngôi làng đều rực rỡ ánh sáng. Trong nhiều ngôi nhà, đèn đuốc vẫn còn sáng. Đây là thời đại chưa có đèn điện. Dù nến hay củi cũng chẳng phải thứ miễn phí… nhưng ánh sáng phủ khắp làng chính là minh chứng cho sự sung túc nơi đây.
「… Đành bỏ mặc sao.」
Tôi liếc nhìn cuộc sống thường nhật của họ, khẽ, rất khẽ thì thầm. Tôi đứng lặng, dõi mắt nhìn về ngôi làng một lúc lâu. … Đúng vậy, những gì tôi sắp làm hẳn là vô cùng tàn nhẫn. Nhưng chính vì thế, tôi cũng không thể chùn bước. Nếu nhân vật chính không thức tỉnh, thì những sinh mạng bị mất đi đâu chỉ dừng lại ở dân làng này. Còn cả gia đình tôi nữa… Từ nhiều năm trước, tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi. Quyết định này, giờ chẳng thể lay chuyển được nữa.
(Dù có bỏ mặc đi nữa, miễn là không chạm vào nghịch lân của con quỷ ấy, thì cũng xem như còn may mắn…)
Dù là một kẻ huỷ diệt, nhưng ả Bích Quỷ kia lại mang trong mình khát vọng mạnh mẽ về việc đào tạo anh hùng. Việc này không chạm vào nghịch lân của ả là một mối lo có thể phớt lờ. Ả không mong muốn hành động liều lĩnh, mà chỉ khao khát tình thế sống còn. Và điều mà nhiều người hay nhầm lẫn, sử thi anh hùng mà ả muốn, chính là một câu chuyện theo nghĩa đen.
Nếu là những nhân vật có tên tuổi quan trọng với anh hùng, như chủ nhân, bạn thân, hay công chúa, thì việc bỏ mặc hoặc dùng họ làm mồi nhử sẽ là hành động đê tiện mà ả không thể tha thứ. Nhưng chỉ có vậy thôi.
Còn những kẻ không tên, những kẻ vô danh như hòn đá ven đường, có ra sao đi nữa, ả chẳng mảy may quan tâm. Dù tiểu thư nhà Akou có bị sát hại, thiếu niên Ẩn Hành có bị lũ quái vật nghiền nát treo lên cây, hay cô bạn thanh mai trúc mã có bị quái vật xé toạc từ trong bụng ra, thậm chí có bỏ lỡ cơ hội cứu cả một hai ngôi làng đi chăng nữa… thì với ả Bích Quỷ ấy, tất cả đều chẳng quan trọng. Vì thế mà nhân vật chính vẫn có thể tiếp tục câu chuyện sau những sự kiện đó, và cả tôi nữa, vẫn sống sót được đến tận hôm nay. Dù chỉ là hạng ba, nhưng bi kịch vẫn là bi kịch. Tôi biết rõ, ả xem đó là bước ngoặt để anh hùng lột xác và trưởng thành. Nếu mà bỏ chạy ngay trước mắt lúc làng bị tấn công thì chắc chắn sẽ bị xử. Nhưng nếu rút khỏi làng trước khi có chuyện, thì miễn là đúng theo chấp niệm của ả, sẽ không có vấn đề gì cả. Hahaha, thật là đê tiện.
(Nhưng, xen vào sự kiện lần này thì chẳng thu được lợi gì cả…)
Khác với vụ của Gorilla-sama hay Shiro. Dù có can thiệp cũng chẳng thay đổi gì nguyên tác. Ngược lại, nếu nhân vật chính không thức tỉnh thì hậu quả còn tồi tệ hơn. Nên việc bỏ mặc là lựa chọn đúng đắn.
… Ả oni ấy, đúng là chẳng có con mắt nhìn người. Lại đi để tâm tới một kẻ như tôi. Cũng vì vậy mà bao lần ả thất vọng rồi xé xác các ứng cử viên ra từng mảnh. Thôi thì, tôi sẽ giúp lo liệu và chuẩn bị sẵn mọi thứ cho nhân vật chính. Thế nên cứ mau chóng để vị anh hùng đó giết chết ả đi. Như vậy thì mọi người đều hạnh phúc.
「…………」
Tôi lại một lần nữa dõi mắt nhìn cảnh đêm của ngôi làng, rồi lặng lẽ rảo bước đến khu suối nước nóng. Dù là vùng linh địa, nhưng ban đêm quả thật vẫn có chút se lạnh.
Ánh trăng bị mây che khuất, bóng tối bắt đầu bao trùm khắp nơi…
-
「Chỗ này thì phải không?」
Vừa bước đi trên bãi đá, tôi vừa lẩm bẩm. Dẫu sao thì nơi này cũng là vùng đất tôi vừa đặt chân tới hôm nay. Hơn nữa, trong bóng tối, việc đi lạc đôi chút cũng là điều không thể tránh khỏi.
「Tưởng gần nên mình đã lơ là mất rồi. Giá như có đuốc... không thì ít nhất cũng có ánh trăng thì hay biết mấy...」
Dù vậy, vì là suối nước nóng nên hơi nước vẫn bốc lên nghi ngút, ấm áp vô cùng. Mùi lưu huỳnh đặc trưng cũng lan tỏa khắp nơi. Dù gặp đôi chút trắc trở, tôi vẫn nhanh chóng tìm lại được suối nước nóng mà lúc nãy đã cùng các thuộc hạ tắm rửa.
「Ừm, trứng thì... à, đây rồi」
Trong bóng tối, tôi tìm thấy chiếc giỏ đan thô lưới đang ngâm trong nước nóng. Tôi chạm tay vào những quả trứng bên trong. Tốt lắm, xem ra chúng đã được làm nóng đến độ vừa miệng.
「Hahaha, thứ này mà đặt lên cơm rồi chan xì dầu vào thì ngon hết sảy luôn...」
Trứng sống thì dễ gây ngộ độc, nhưng trứng suối nóng thì tương đối an toàn. Giờ thì đến lúc thu dọn rồi...?
「Eh?」
Khoảnh khắc tiếp theo, tôi phát hiện ra một cái bóng. Trong bóng tối, cái bóng ở ngay sát bên mà mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra. Đồng thời, tôi cũng cảm nhận được đối phương cũng vừa nhận ra tôi. Trực giác được mài giũa từ kinh nghiệm chiến đấu báo cho tôi biết rằng có ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
「Kẻ nào...!?」
Phản xạ tức thì, tôi rút đoản đao từ trong ngực áo và thủ thế. Nếu là con người thì còn chấp nhận được. Nếu là thú hoang cũng tạm gọi là may mắn. Nhưng nếu chẳng may là yêu quái... dù khả năng có thấp đến đâu thì cơ thể tôi cũng đã tự động phản ứng. Có vẻ như cái bóng đã hiểu ra rằng tôi đang chĩa vũ khí về phía nó, nên có vẻ giật mình lùi lại một bước.
Ngay khoảnh khắc đó, ánh trăng hé lộ qua kẽ mây. Ánh sáng nhè nhẹ bắt đầu soi rọi mặt đất. Và rồi, bóng dáng kẻ trước mặt tôi hiện rõ.
Đó là một con người. Mái tóc đen ánh xanh tựa như ánh trăng, đôi mắt rực sáng như ánh đom đóm đang kinh ngạc nhìn tôi. Có lẽ là ở độ tuổi mười mấy? Khuôn mặt trung tính, dịu dàng, không vương chút khổ cực, rất quen thuộc với tôi. Tất nhiên rồi, vì tôi đã thấy khuôn mặt ấy không biết bao nhiêu lần.
「Cô là...」
Một cuộc gặp gỡ bất ngờ ở một nơi không ngờ tới khiến tôi mở to mắt kinh ngạc. Miệng tôi há hốc, ngỡ ngàng không thốt nên lời. Sự im lặng bao trùm cả không gian.
Ngay sau đó, vầng trăng hoàn toàn thoát khỏi biển mây, tỏa ánh sáng rực rỡ. Ánh trăng rọi xuống người đang tắm lúc nãy, để lộ hoàn toàn thân thể trần truồng của người đó ngay trước mắt tôi. Làn da trắng muốt, thân hình nhỏ nhắn mảnh mai như thiếu nữ. Cặp mông nhỏ nhắn săn chắc, vòng eo mềm mại uốn lượn như trong nguyên tác. Bầu ngực căng đầy hình chén tuy không quá lớn nhưng cân xứng hoàn hảo với cơ thể của cô, và cả hình dáng của nó cũng rất hài hòa... ngực ư?
「Hả?」
Tôi không kìm được mà đưa mắt nhìn「cái đó」của cô. Cố chấp nhìn chằm chằm như thể muốn phủ nhận sự thật vừa rồi. ...Không có. Cả bóng dáng cũng không. Không có「gậy」, cũng chẳng có「túi」. Hoàn toàn không có gì cả.
「………」
Một lần nữa, tôi ngước nhìn phần thân trên của「cô」. Và tôi xác nhận lại rằng những gì tôi thấy ban nãy hoàn toàn không phải là nhầm lẫn. Tôi nhìn vào khuôn mặt của「cô」. Gương mặt ấy, tràn đầy hoang mang, sợ hãi và xấu hổ, là khuôn mặt nữ tính của con gái thực thụ, hay đúng hơn là... dựa vào sự thật tôi vừa thấy ban nãy thì không có gì để nghi ngờ, rõ ràng là con gái...
「C-cô là... rốt cuộc... là ai...?」
Vừa nhìn tôi,「cô」vừa cố gắng cất lời, hàng mi hơi ướt như sắp khóc. Thấy vậy, trước tiên tôi hạ đoản đao đang chĩa về phía nàng xuống. Rồi tôi thở sâu hai, ba lần để trấn tĩnh lại tâm trí đang hỗn loạn.
...Được rồi, sự thật là sự thật. Không còn cách nào khác ngoài chấp nhận. Dù có trốn tránh thực tại trước mắt thì cũng chẳng để làm gì. ...À, mà thôi, dù sao thì...
「Ugh, oẹeeeeeee!!!!!?????」
「Ehhhh!??」
Ngay tại chỗ, tôi nôn thốc nôn tháo, khiến 「cô」, lẽ ra phải là nam chính, hét toáng lên.
「Ơ, không… Ehhh!? A-anh ổn chứ!? Mà khoan, tại sao lại đột nhiên như vậy!?」
「Cô」 vội chạy lại chỗ tôi, đột nhiên nôn mửa ngay trước mắt. Cô chạy đến định chăm sóc tôi, nhưng chính sự dịu dàng đó, theo một nghĩa nào đó, lại là tuyệt vọng đối với tôi lúc này. Hành động ấy giống hệt như cách hành xử của nhân vật chính mà tôi biết. Một người tốt bụng, sẵn sàng chạy đến giúp đỡ một kẻ xa lạ, thậm chí là kẻ biến thái rình trộm, không chút do dự như vậy, thật sự là vô cùng hiếm có.
Và trớ trêu thay, chính sự dịu dàng ấy lại càng tàn nhẫn khẳng định thêm thân phận thật sự của 「cô ấy」với tôi.
「!? Tiểu thư!? Có chuyện gì vậy ạ!?」
「A, Suzune! Đúng lúc lắm! Người này...」
Một giọng người khác vang lên. Tiếng bước chân vội vã tiến lại gần. Có vẻ như người đó đang nói gì đó với 「cô ấy」, nhưng rồi, tôi không thể nghe rõ thêm được nữa. Không còn một chút dư sức nào để mà lắng nghe.
Mồ hôi túa ra như thác đổ. Cơn buồn nôn không dứt, tôi nôn hết cả dịch vị trong dạ dày. Hơi thở của tôi bắt đầu loạn nhịp. Cú sốc quá lớn khiến ý thức tôi trở nên đờ đẫn, tầm nhìn ngày càng thu hẹp. Ý thức của tôi đang nhanh chóng trôi xa…
...Tóm lại là thế đấy. Nực cười thay, tôi… đúng vậy, hình như tôi đã hoàn toàn sa lưới từ đầu rồi.
「...Xin tha cho ta đi mà...」
Tiếng than thở của tôi, vang vọng giữa đêm đen...


13 Bình luận