Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [ON GOING]

Chương 204: Sakashita Heavy Industries

7 Bình luận - Độ dài: 8,374 từ - Cập nhật:

Duck: MU thua rồi :'D Lên chương để an ủi chính mình :D

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Khu vực hướng Tsubakihara của tàn tích Kuzusuhara đang bị lực lượng Phòng vệ Thành phố Kugamayama phong toả nghiêm ngặt. Thiết bị trinh sát hiệu suất cao được lắp đặt khắp mọi nơi, cùng với các đơn vị quân đội quy mô lớn luôn luôn túc trực và duy trì trạng thái cảnh giác cao độ. Tuy nhiên, biện pháp này chủ yếu nhắm tới các yếu tố bên ngoài, tức để ngăn chặn những Thợ săn đang cố gắng xâm nhập vào khu vực cấm này.

Nếu chỉ loanh quanh tuyến liên lạc thì Thành phố vẫn có thể giải quyết bằng cách cảnh báo, nhắc nhở hoặc giam giữ các thành phần phạm luật. Nhưng một khi đã vượt qua ranh giới ấy và thâm nhập sâu hơn thì tất cả sẽ bị xử lý ngay lập tức mà không có bất kỳ cảnh báo nào.

Tiêu diệt là ưu tiên hàng đầu. Việc điều tra danh tính sẽ chỉ được tiến hành nếu xác chết còn nguyên vẹn và đủ để nhận dạng. Một hệ thống an ninh cực kỳ nghiêm ngặt đã được thiết lập với mục tiêu chính là ngăn chặn những kẻ xâm nhập như vậy.

Và phương thức xử lý này cũng áp dụng đối với cả những Thợ săn cấp cao được Thành phố Kugamayama chiêu mộ từ phía Đông xa xôi để tham gia chiến dịch chinh phục Khu vực sâu thứ hai.

Thành phố thuộc Cựu thế giới được nguỵ trang bên trong một bức tường phòng thủ dưới dạng các toà nhà bỏ hoang, khu vực mà Tsubaki quản lý từng bị che giấu suốt nhiều năm, nhưng nay đã trở nên nổi tiếng sau cuộc chiến tiêu diệt những kẻ theo chủ nghĩa Kiến Quốc.

Đây là một Thành phố của Cựu thế giới. Những giá trị về mặt trí tuệ thuộc về nền văn minh xưa cũ tại đây là không thể nào đong đếm được. Mặc dù khu vực này đã bị Thành phố Kugamayama chỉ định là vùng cấm xâm phạm, nhưng đối với các Thợ săn cấp cao – những kẻ có thừa khả năng đe doạ cả một Thành phố, thì biện pháp răn đe ấy lại quá yếu ớt.

Tiền bạc, địa vị, danh tiếng, lợi ích lẫn sự tò mò – tất cả đều sẽ được thoả mãn bởi những gì có ở bên trong “vùng đất” của Cựu thế giới. Kể cả khi có phải đối đầu với một tập đoàn quản trị trung cấp ở phía Đông đi chăng nữa thì cũng có không ít kẻ cho rằng mọi thứ vẫn đáng để mạo hiểm.

Để ngăn chặn những Thợ săn cấp cao đó thì tất nhiên sẽ cần đến những đối trọng đủ để tiêu diệt họ. Và để chuẩn bị thứ sức mạnh tương đương với lực lượng Phòng vệ Thành phố thì Kugamayama đã gấp rút tăng cường quân bảo vệ, bao gồm cả việc mua thêm các loại vũ khí hình người được sản xuất riêng dành cho tiền tuyến.

Và đương nhiên điều đó đòi hỏi một chi phí khổng lồ vượt xa ngân sách của đội Phòng vệ, và theo lẽ thường thì chỉ riêng số tiền ấy thôi cũng đủ khiến cả Thành phố lâm vào khủng hoảng tài chính.

Tuy nhiên, vấn đề này đã được giải quyết hoàn toàn nhờ vào thoả thuận giữa Thành phố Kugamayama và Tsubaki, chính xác hơn thì là giữa Yanagisawa và Tsubaki. Toàn bộ chi phí phát sinh sẽ chuyển thành thù lao bảo vệ khu vực Tsubakihara và gửi tới Tsubaki dưới dạng hoá đơn bằng đồng Aurum. Để chi trả khoản tiền này, Tsubaki đã bán di vật cho Thành phố để lấy Aurum, rồi dùng chính số Aurum đó để thanh toán phí bảo vệ.

Vì muốn thu được thật nhiều di vật giá trị cao từ Tsubaki mà Thành phố đã cố gắng đẩy mức phí bảo vệ lên càng cao càng tốt. Điều đó trực tiếp làm tăng chất lượng an ninh và đẩy mạnh sức mạnh của hệ thống phong toả lên một tầm cao mới.

Kết quả là lực lượng Phòng vệ đã được tăng cường, đi cùng với đó là sự phát triển mạnh mẽ của nền kinh tế Thành phố. Đồng thời, quyền lực của Yanagisawa, người đứng trung tâm của toàn bộ hệ thống này cũng trở nên vững chắc và lớn mạnh hơn bao giờ hết.

Lối ra vào S09 của tuyến liên lạc chính là nơi dẫn tới khu vực cấm, nơi mà Yanagisawa đã ra lệnh “Không được vào”. Nó hiện đang bị phong toả nghiêm ngặt.

Lúc đó, một chiếc xe tải bọc thép cỡ lớn chở binh lính tiến đến gần. Tất nhiên là nó đã lập tức bị đội an ninh chặn lại.

Tuy nhiên, ngay sau khi chiếc xe dừng lại thì họ nhận được một thông báo. Tất cả không khỏi kinh ngạc lẫn hốt hoảng rồi nhanh chóng dỡ bỏ phong toả và cho phép chiếc xe đó đi qua.

Điều này cho thấy những người ngồi trong chiếc xe kia có quyền lực còn cao hơn cả Yanagisawa.

Một trong những lính canh bị bỏ lại đằng sau chăm chú dõi theo chiếc xe đang rời đi. Bên ngoài chiếc xe có biểu tượng của Sakashita Heavy Industries – một trong năm đại Tập đoàn đã lập nên Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất.

------

Chiếc xe vượt qua rào chắn phong toả và tới Khu vực sâu thứ nhất của tàn tích. Bên trong xe là đội quân vũ trang của Sakashita Heavy Industries, Yanagisawa trong bộ đồ gia cường và một người đàn ông duy nhất mặc vest tên là Matsubara.

Matsubara hỏi Yanagisawa.

“Chỗ này nằm trong khu vực quản lý của cô ta rồi à?”

“Dạ? À vâng, đúng vậy. Tôi được cô ấy giao phó việc bảo vệ khu vực này.”

Khu vực quản lý của Tsubaki đã mở rộng đáng kể sau trận chiến tiêu diệt phe chủ nghĩa Kiến Quốc, vượt qua cả bức tường phòng thủ làm từ những toà nhà bỏ hoang kia. Hiện tại một vùng rộng lớn thuộc hướng Tsubakihara đã trở thành khu vực do Tsubaki quản lý.

“Vậy giờ có thể xem là an toàn rồi chứ?”

“Không không, không đời nào. Vẫn còn nguy hiểm lắm.”

Yanagisawa cười và nhẹ nhàng đáp lại như thể đó chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng. Thái độ có phần bất cẩn đó khiến Matsubara hơi cau mày.

“Ý là nguy hiểm với cậu? Hay với cả chúng tôi nữa?”

“Tất nhiên là cả hai rồi.”

“Vậy à....”

Ngay lúc đó, một thành viên trong đội hộ tống đi cùng Matsubara báo cáo.

“Ngài Matsubara, chúng tôi phát hiện một con quái vật cỡ lớn ở phía trước. Chiều dài khoảng 50 mét. Có khả năng là địch. Xin ngài hãy ra chỉ thị ạ.”

Matsubara liếc mắt sang Yanagisawa để xác nhận. Thấy anh gật nhẹ đầu, ông lập tức ra lệnh.

“Tiêu diệt nó đi.”

“Rõ.”

Tường xe mở ra và tạo thành bệ phóng. Từ bên trong, một binh sĩ bước ra ngoài và bắt đầu nổ súng vào con quái vật khổng lồ, thứ còn to hơn cả những tòa nhà xung quanh.

Con quái vật khổng lồ này là tàn dư của những gã khổng lồ từng là thiết bị đầu cuối của Tiol. Sau cái chết của hắn thì chúng đã mất kiểm soát và không còn bị ràng buộc bởi hình dạng con người nữa. Tất cả cứ thế liên tục biến đổi và giờ đã trở thành một thứ dị biến hoàn toàn và không còn chút nhân dạng nào nữa.

Chúng xem tất cả mọi thứ trong tầm mắt là kẻ thù, bao gồm cả những con quái vật khác là con mồi rồi nuốt chửng, hấp thụ, biến thành nguyên liệu và từ đó phát triển tới kích thước vượt quá 50 mét.

Nhìn chung quái vật càng lớn thì càng mạnh. Nếu xét theo nghĩa đó thì cá thể này còn mạnh hơn cả Giant Bugs, con quái vật đã từng tấn công Akira khi cậu vẫn còn đang trên xe vận chuyển liên Thành phố.

Việc một sinh vật mạnh mẽ đến mức này lại xuất hiện ở Khu vực sâu thứ nhất của tàn tích Kuzusuhara vốn dĩ đã là điều bất thường. Con quái vật ấy mạnh đến mức khiến người ta không khỏi cảm thấy nó thật lạc lõng, như thể nó không hề thuộc về nơi này vậy.

Tuy mạnh là thế, nhưng đối với đội quân của Sakashita Heavy Industries thì nó cũng chỉ là thứ ruồi nhặng không đáng bận tâm. Với lượng hoả lực như muốn phô trương sức mạnh của một trong Ngũ đại Tập đoàn, họ đã tiêu diệt con quái kia trong chớp mắt và biến nó thành tro bụi.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Yanagisawa cười đầy khoái chí.

“Ghê thật đấy! Quá đỉnh luôn!”

Matsubara nghe lời khen xã giao kia của Yanagisawa cho có lệ rồi cẩn trọng xác nhận lại.

“Nói sau khi hạ xong thế này cũng kỳ, nhưng làm vậy có sao không? Con quái vật đó có phải là cá thể do cô ta thả ra để canh gác khu vực này mà, phải không?”

“Không sao đâu. Đó là cá thể mà cô ấy từng dùng làm mồi nhử trong trận chiến tiêu diệt phe chủ nghĩa Kiến Quốc gì đó thôi. Với cô ấy thì nó đã hết giá trị sử dụng rồi. Dọn dẹp thì phiền quá nên thành ra cứ để vậy. Tôi cũng từng hạ vài con như thế rồi nhưng chưa bị phàn nàn hay gì cả.”

Khu vực này đúng là thuộc phạm vi quản lý của Tsubaki, nhưng bản thân cô lại chẳng có ý định kiểm soát nó một cách nghiêm túc. Chỉ cần nơi đây là vùng đệm giữa Thành phố của Tsubaki, tức thứ được bao bọc bên trong bức tường của toà nhà bỏ hoang kia, với các khu vực khác là đủ với cô rồi.

Nếu thực sự nghiêm túc muốn kiểm soát thì cô đã không để nơi này hoang tàn như vậy. Việc tái thiết chắc chắn đã được tiến hành nhanh chóng từ lâu. Tsubaki cũng sẽ không để bất kỳ con quái vật dị dạng nào làm xấu đi cảnh quan nơi đây. Tất cả sẽ bị tiêu diệt và thay vào đó là các máy móc an ninh nghiêm chỉnh.

Và chính khu vực này là nơi ít được xem trọng như thế nên Tsubaki mới cho phép lực lượng Phòng vệ Thành phố Kugamayama triển khai quân đội ở đây. Có lẽ là vậy. Yanagisawa nhẹ nhàng giải thích.

“Vậy à.”

Matsubara cũng đáp lại với thái độ tương tự, nhưng trong lòng ông đã nâng mức cảnh giác đối với Yanagisawa.

(Cậu ta đã có thể giao tiếp đến mức nắm được cả những chuyện như thế với một nhân cách quản lý hệ thống trị rồi ư.... Quả là tài giỏi.)

Chừng đó là thừa đủ để chứng minh khả năng thương lượng với Tsubaki của Yanagisawa. Matsubara vừa công nhận thực lực của anh, vừa cảm thấy đây là một kẻ nguy hiểm.

“Chúng tôi sắp phải đàm phàn với cô ta rồi, vậy nên nếu có điều gì cần lưu ý thì mong cậu rào trước.”

“Điều cần lưu ý à? Ừm... không có!”

“...Không có thì kỳ lắm nhỉ?”

“Thì tôi cũng đã nói rồi đây. Gặp trực tiếp Tsubaki là cực kỳ nguy hiểm nên tôi đã khuyên đừng làm vậy rồi, nhưng mấy người các ông vẫn cứ cố gặp cho bằng được. Giờ lại quay ra hỏi có gì cần lưu ý không thế này thì... tôi cũng bó tay.”

“Thành thật xin lỗi, bọn tôi cũng có lý do riêng mà. Nếu không có thì chí ít cậu có thể chia sẻ một vài mẹo đàm phán không? Cậu đã từng đàm phán thành công với cô ta dù có phải gặp nguy hiểm tới mức không thể gặp trực tiếp rồi còn gì?"

Trước câu hỏi mang tính thăm dò nhẹ của Matsubara, Yanagisawa cười rất vui vẻ.

“Ông muốn biết à? Được thôi! Khi đàm phán với cô ấy, trước tiên là phải bắn một phát đạn huỷ diệt đã. Sau đó áp sát để cận chiến....”

“...Tới đây thôi. Tôi biết là không tham khảo được gì rồi.”

Matsubara thoáng lộ vẻ hơi chán nản, còn Yanagisawa thì tiếc nuối thấy rõ khi câu chuyện khoe khoang của mình bị cắt ngang. Nhưng ngay sau đó, anh nhanh chóng lấy lại gương mặt tươi tỉnh thường ngày.

“Thôi thì tôi cũng đã cố gắng hết sức để nhờ vả Tsubaki vụ này rồi. Nên tôi nghĩ là có thể dẫn mấy người các ông lành lặn đến gặp cô ấy. Chắc vậy. Nhưng chuyện sau đó thì chịu. Sống để về được hay không còn tuỳ vào tâm trạng của Tsubaki lẫn khả năng đàm phán của bên ông thôi đấy.”

“Cảm ơn cậu vì đã cho tôi biết.”

Matsubara đáp lại với giọng hơi bất lực, nhưng trong thâm tâm ông hiểu rằng, chỉ riêng việc có thể thương lượng với một nhân cách quản lý hệ thống trị như Tsubaki đã là một điều phi thường. Nói đến việc tiếp cận cô thôi đã là quá khó rồi chứ còn chưa kể đến những kẻ từng cố đột nhập vào khu vực bị phong toả này – kết cục của tất cả là đều bị giết mà chẳng có lời cảnh báo nào.

“Tôi hoàn toàn hiểu được cái cảm giác không muốn lên bàn thờ ngắm gà khoả thân một cách lãng xẹt như vậy. Nên là nếu ông đổi ý và nói là muốn quay về ngay bây giờ thì chắc cũng không sao đâu, nhỉ? Không có vấn đề gì đâu! Ừ thì nếu tự dưng huỷ hẹn như thế thì chắc Tsubaki cũng sẽ giận đấy, nhưng nếu là mấy chuyện kiểu như đột nhiên bị tào tháo đuổi hay ốm liệt giường gì đấy thì tôi có thể khéo léo dựng lý do và dàn xếp ổn thoả.”

“Tôi xin nhận tấm lòng đó.”

“Vậy sao? Không phải ngại đâu mà.”

Đúng lúc đó, họ lại chạm trán với một con quái vật khác. Lần này là một cá thể dài khoảng 60 mét. Nhưng nó cũng nhanh chóng bị tiêu diệt mà chẳng gặp khó khăn gì, và chiếc xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.

Những di vật mà Tsubaki cung cấp cho Thành phố Kugamayama về cơ bản thì đều là đồ bỏ đi. Đó là những di vật mà trước đây Akira đã từng thấy chúng chất đống bên trong kho của toà nhà Tsubakihara, chỉ là giờ chúng đang được mang ra sử dụng từng chút một.

Và Tsubaki cũng không có ý định để người của Thành phố Kugamayama giống như Akira trước đây vào bên trong kho thuộc toà nhà của mình. Cô cũng không có nhu cầu vận chuyển chúng tới tận Thành phố Kugamayama.

Vì vậy việc bàn giao di vật được thực hiện tại một kho hàng mới được xây dựng nằm bên trong các toà nhà bỏ hoang bao quanh Thành phố của Tsubaki, nơi vốn được nguỵ trang như một bức tường phòng thủ. Không có con người nào tham gia vào quá trình này. Các máy móc tự động sẽ vận chuyển di vật từ kho của toà nhà Tsubakihara đến đó, rồi xe vận chuyển tự hành của Thành phố Kugamayama sẽ tiếp tục mang chúng đến căn cứ tiền tuyến ở tàn tích Kuzusuhara.

Chính khu vực bỏ hoang này là chỗ diễn ra cuộc đàm phán với Tsubaki. Và nơi đây liệu sẽ tiếp tục quay trở lại tình trạng đó sau khi những vị khách sắp tới đây rời đi an toàn, hay là vì một lý do nào đó khác, tất cả phụ thuộc vào kết quả của cuộc đàm phán sắp tới.

Cả Matsubara, người đến với tư cách là đại diện đàm phán của Sakashita Heavy Industries và đội quân hộ tống đi cùng đều tỏ ra căng thẳng. Ngay cả Yanagisawa, người vẫn luôn giữ nụ cười nhẹ nhàng và có phần cợt nhả cũng không thể hoàn toàn giấu được sự lo lắng.

Đội trưởng đội hộ tống nói với Matsubara.

“Còn 5 phút nữa là tới giờ hẹn.... Matsubara-san. Tôi biết nói thế này có phần không phải phép, nhưng xin ngài hãy đàm phán thật cẩn trọng, để chúng tôi không phải ra tay.”

“Ta biết. Ta sẽ làm hết sức có thể.”

Đội quân bắt đầu triển khai xung quanh Matsubara và đề cao cảnh giác với khu vực xung quanh. Các thiết bị thu thập thông tin cực kỳ tiên tiến mà mỗi người trong số họ mang theo đều không phát hiện bất kỳ phản ứng nào khác ngoài đội của mình.

“...Còn 1 phút nữa. Không có phản ứng. Matsubara-san, nếu đối tượng không xuất hiện đúng giờ thì chúng tôi sẽ xem đó là tình huống bất thường. Xin hãy chỉ thị trước phương án hành động trong trường hợp đó.”

Matsubara liếc nhìn Yanagisawa, đáp lại Yanagisawa lắc đầu nhẹ như muốn nói rằng “Nếu Tsubaki không tới thì tôi cũng chịu và đấy không phải lỗi của tôi”. Hiểu được điều đó, Matsubara ra quyết định.

“...Nếu quá giờ hẹn mà tình hình vẫn không thay đổi thì chúng ta sẽ chờ thêm một tiếng nữa. Giả sử cô ta cố tình đến trễ thì chúng ta vẫn có thể bỏ qua sự thất lễ đó.”

“Rõ.”

Thời gian trôi qua. Tình hình vẫn không có gì thay đổi.

“...Còn 30 giây nữa là tới giờ hẹn.... Còn 10 giây. 9, 8, 7...”

Ngay cả khi chỉ còn chưa đến 10 giây thì Tsubaki vẫn không xuất hiện. Đội hộ tống lúc này gần như đã chắc chắn rằng Tsubaki sẽ không tới, ít nhất là cô sẽ không đến đúng hẹn. Tuy nhiên, dự đoán ấy lập tức bị phá vỡ.

“...4, 3, 2, 1, 0,...!?”

Đúng giờ hẹn, không lệch dù chỉ một giây, Tsubaki xuất hiện. Thậm chí cô còn không xuất hiện ở rìa vòng tròn ranh giới mà là ngay chính giữa nó, tức là ngay trước mặt Matsubara.

Sự việc bất ngờ đến mức khiến đội hộ tống không khỏi bị sốc.

(...Không thể nào!? Sao cô ta lại ở đó!?... Chẳng lẽ ả đã ở sẵn đó từ trước và dùng khả năng nguỵ trang để ẩn mình sao!? Không thể nào!? Ở khoảng cách gần thế này ư!? Dù là gì đi nữa thì chắc chắn ả không thể che giấu hoàn toàn được....)

Thiết bị thu thập thông tin được trang bị cho cả đội là loại có độ chính xác vượt trội. Chúng có thể phát hiện kẻ địch qua âm thanh, ánh sáng, nhiệt độ, rung động hay thậm chí là sự mất nhiễu loạn nhỏ nhất trong không khí. Chính vì hiểu rõ khả năng của thiết bị nên sự kinh ngạc của tất cả lại càng thêm sâu sắc.

Tuy nhiên không ai trong số họ hành động thiếu suy nghĩ như là chĩa súng vào Tsubaki theo phản xạ. Vì họ biết rằng làm vậy đồng nghĩa với việc cuộc đàm phán sẽ kết thúc ngay lập tức và cuộc chiến sẽ bắt đầu. Trong lúc đang căng thẳng tột độ, tất cả vẫn tiếp tục theo dõi tình hình.

Với vẻ mặt lạnh lùng không chút thân thiện, Tsubaki lặng lẽ hỏi.

“Người phụ trách đàm phán là ai?”

“Là tôi. Tôi tên là Matsubara, người của Tập đoàn Sakashita. Trước hết, tôi xin cảm ơn Tsubaki-sama đã đích thân tới tham gia cuộc đàm phán lần này....”

Dù đang vô cùng căng thẳng nhưng Matsubara vẫn cố nở một nụ cười trên môi và bắt đầu đàm phán với vẻ nghiêm túc.

Thế nhưng Tsubaki liền bỏ qua lời chào đầu đó và lạnh lùng nói.

“Vậy thì, những kẻ còn lại không cần thiết.”

Ngay khi nghe thấy câu đó, Yanagisawa lập tức dồn hết sức bỏ chạy khỏi hiện trường. Anh kích hoạt giáp trường lực của bộ đồ mình đang mặc lên mức tối đa với vẻ hoảng loạn cực độ, gần như là phản xạ để tháo chạy khỏi đây vậy.

Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ đội hộ tống của Sakashita bị xoá sổ thành từng mảnh. Dù là trang bị tối tân hay cơ thể con người thì tất cả đều bình đẳng trước đòn tấn công đó. Kẻ còn máu còn thịt thì máu thịt văng tung toé, còn những kẻ cyborg hoá toàn phần hay một phần thì linh kiện bên trong bị nghiền nát và bay khắp xung quanh. Tất cả đều tử vong ngay tại chỗ.

Người phụ trách đàm phán là Matsubara vẫn còn nguyên vẹn. Dù tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn khốc do Tsubaki vừa tạo ra mà chẳng cần động đến một ngón tay, Matsubara vẫn không hề run rẩy hay tỏ ra sợ hãi. Tuy nhiên, mồ hôi lạnh đã lăn dài trên má ông. Và Matsubara nhìn chằm chằm vào Tsubaki với ánh mắt sắc lạnh, phảng phất sự phẫn nộ.

“Họ là vệ sĩ của tôi đấy....”

Nhưng cả sự giận dữ lẫn lời phàn nàn đó đều bị Tsubaki phớt lờ.

“Nội dung đàm phán. Ngắn gọn, rõ ràng.”

Nếu không thể làm điều đó ngay bây giờ thì ngươi cũng chẳng còn cần thiết nữa – Matsubara hiểu chính xác ý nghĩa đằng sau những lời lẽ cụt lủn ấy. Để tiếp tục cuộc đàm phán, ông lập tức vào vấn đề.

“...Vậy tôi xin phép nói ngắn gọn. Tập đoàn chúng tôi mong muốn được tái ký hợp đồng với ngài. Trước hết, về việc không thực hiện đầy đủ các điều khoản trong hợp đồng trước....”

Kìm nén cảm xúc sau khi chứng kiến các thành viên trong đội bị sát hại, Matsubara vẫn giữ được sự bình tĩnh và tiếp tục trình bày. Trong suốt thời gian đó, Tsubaki chẳng nói một lời và cũng không để lộ bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt.

“...Đã gần 50 năm trôi qua kể từ cuộc đàm phán trước và tình hình giờ cũng đã thay đổi. Tôi cho rằng hai bên đều gặp khó khăn trong việc tuân thủ các điều khoản cũ. Việc tái ký một bản hợp đồng mới phù hợp hơn với tình hình hiện tại sẽ mang lại lợi ích cho cả đôi bên. Ngài nghĩ sao ạ?”

Matsubara thăm dò phản ứng của Tsubaki. Phản ứng ông nhận lại không đơn thuần chỉ là sự từ chối.

“Thế cuộc trò chuyện kết thúc rồi nhỉ. Vậy thì, ngươi cũng không còn cần thiết nữa.”

“Khoan đã—!”

Cơ thể của Matsubara từ cổ trở xuống đã bị xoá sổ y như những thành viên trong đội trước đó. Cái đầu còn sót lại rơi bịch xuống sàn nhà và lăn lóc dưới chân Tsubaki, người đang nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng. Đúng lúc ấy, Yanagisawa quay trở lại hiện trường và tỏ vẻ sửng sốt thái quá trước cảnh tượng mình nhìn thấy.

“Này này này, chẳng phải cô nên nương tay một chút thì tốt hơn sao?”

Tsubaki rời ánh mắt lạnh như băng khỏi cái đầu sang Yanagisawa rồi lạnh lùng nói.

“Cảnh báo trước. Nếu còn dắt thêm những kẻ khiến ta bực mình đến đây thì lần sau kẻ bị xử lý sẽ là ngươi đấy.”

Bị nhìn bằng ánh mắt như thể mạng sống của mình hoàn toàn không có giá trị gì, Yanagisawa cố tình làm vẻ đùa giỡn để xoa dịu bầu không khí.

3f82429f-d658-428e-b2ac-8ae8a18afe42.jpg

“À à, cho tôi xin lỗi nhé? Tôi cũng có vị trí và vai trò của mình mà. Mà này, tôi cũng đã báo cô trước là không nên làm thế rồi đấy chứ?”

“Ta không biết. Đó là chuyện của ngươi.”

“Rồi rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn.”

“Ta khuyên ngươi nên kiểm điểm sâu sắc và nỗ lực ngăn ngừa sự tái phạm. Vậy thôi.”

Nói xong, Tsubaki biến mất. Trên vũng máu loang nền nhà, những gợn sóng lan ra như thể có thứ gì đó vừa đi qua. Nhưng chẳng thể có vết máu dính trên chân của người đó và ả cũng chẳng để lại dấu chân dính máu nào trên sàn nhà.

Tsubaki đã rời đi. Sau khi xác nhận điều đó, Yanagisawa thở phào một hơi thật dài. Rồi anh gác lại vẻ đùa cợt giả tạo và để lộ nét mặt nghiêm túc.

(...Thật tình, đúng là mấy nhân cách thuộc hệ thống trị đó thì...)

Yanagisawa nhặt lấy cái đầu của Matsubara và rời đi.

Đàm phàn và giao kèo với một tồn tại như Tsubaki là một kỳ tích lớn cỡ nào – tất cả đều đã được thể hiện rõ ràng qua cảnh tượng để lại nơi đây. Và khu vực này, một lần nữa, lại quay trở về trạng thái bỏ hoang.

_*_*_*_

Thành phố Kugamayama được chia thành hai khu vực và được ngăn cách bởi một bức tường thành khổng lồ, được gọi là bên trong và bên ngoài. Phía bên trong bước tường lại tiếp tục được chia thành hai khu vực là Trung khu và Thượng khu.

Dù nói rằng trong bức tường là nơi giành cho người giàu sống, nhưng dân cư ở Trung khu suy cho cùng cũng chỉ là người bình thường. Họ chỉ đơn giản là những người đủ điều kiện sống bên trong bức tường, “giàu có” mang ý nghĩa như vậy. Nhưng những người sống ở Thượng khu thì khác. Họ là tầng lớp thực sự giàu có theo đúng nghĩa đen của Thành phố này, những kẻ nắm quyền cai trị.

Giống như cách mà những người sống ở khu vực quận dưới mơ ước một ngày nào đó được sống bên trong bức tường, thì những người dân Trung khu cũng khát khao được đặt chân tới khu vực ấy, khu vực cao nhất trong Thành phố. Thượng khu chính là một nơi như vậy.

Tuy nhiên hiện nay, ở Thượng khu của Thành phố Kugamayama đã xuất hiện một khu vực thậm chí còn cao hơn thế, một nơi mà ngay cả những kẻ có quyền lực cũng khó lòng có thể với tới.

Tại Thượng khu có một khu vực được gọi là “Đặc khu cho thuê”. Đây là nơi tiếp nhận các cơ quan quan trọng đến từ các Thành phố khác, được hưởng quy chế gần như nằm ngoài quyền tài phán của Thành phố địa phương, thậm chí nơi đây còn cho phép quân đội không trực thuộc quyền chỉ huy của Thành phố đó đóng quân. Và hiện tại, toàn bộ khu vực này đã được cho Sakashita Heavy Industries thuê lại.

Đây là lãnh địa của một trong năm Tập đoàn lớn, nơi mà ngay cả Yanagisawa cũng không thể tuỳ tiện bước vào nếu không muốn mất mạng. Và tại một căn phòng được canh gác nghiêm ngặt nhất, có một người đàn ông tên Sugadome – giám đốc điều hành cấp cao của Sakashita Heavy Industries đang ở.

Chính Sugadome là người đã ra lệnh cho Matsubara tiến hành đàm phán với Tsubaki. Giờ ông đang chờ đợi báo cáo kết quả của cuộc thương lượng đó. Và rồi Yanagisawa xuất hiện trong phòng Sugadome để trình báo kết quả. Anh mang theo một ống chứa hình trụ, tiến lại gần chiếc bàn lớn nơi Sugadome đang ngồi và đặt nó lên mặt bàn.

“Ban đầu tôi định nộp bản báo chi tiết sau, nhưng vì ngài nói muốn nghe trực tiếp nên tôi đã mạo muội tới đây. Ngài có thời gian không ạ?”

“Chuyện đó cậu nên hỏi trước khi bước vào đây mới đúng. Bắt đầu đi.”

“Vậy tôi xin phép.”

Yanagisawa mở chiếc ống chứa ra. Bên trong là phần đầu của Matsubara. Đôi mắt nhắm nghiền và không có dấu hiệu cử động.

Sugadome khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn. Ngay lập tức, mắt của Matsubara mở ra. Nhận ra Sugadome, ông thở dài mệt mỏi.

Tuy vẫn là người bình thường, nhưng phần đầu của Matsubara đã được tích hợp chức năng duy trì sự sống ngang với cyborg. Nhờ vậy mà dù toàn bộ thân dưới từ cổ trở xuống đã bị phá huỷ nhưng ông vẫn không chết ngay. Cộng thêm việc Yanagisawa đã kịp thời đưa cái đầu về và tiến hành sơ cứu trong xe nên Matsubara mới giữ được mạng sống.

Tuy nhiên tình trạng tồi tệ của ông hiện giờ là điều không thể phủ nhận. Matsubara hơi tỏ vẻ càu nhàu với cấp trên, người đã ép ông phải báo cáo trong tình hình này.

“...Tôi hiểu là ngài muốn có báo cáo sớm, nhưng đến mức phải lôi cái đầu còn sót lại của tôi tới đây thế này thì có gấp quá rồi không?”

Trước lời than phiền hoàn toàn chính đáng ấy, Sugadome chỉ đáp lại ngắn gọn.

“Gấp đấy.”

“...Ra vậy.”

Matsubara lại thở dài một lần nữa. Nhưng lẫn này ông dùng nó để định tâm lại rồi bắt đầu nghiêm túc báo cáo.

“...Tình hình hiện tại chưa thể tìm ra bất kỳ điểm đột phá nào cho cuộc đám phán. Tôi rất tiếc nhưng khả năng tái ký hợp đồng là cực kỳ thấp.”

“Việc cho hộ tống theo cùng có phải là một nước đi sai lầm không?”

“Không. Trái lại, tôi cho rằng cô ta đã thể hiện rõ lập trường của mình trong vụ này bằng cách giết họ. Việc tôi còn sống cũng là do cô ta cố tình sắp đặt. Nếu không có hộ tống đi cùng thì rất có thể cô ta đã giết tôi luôn để thể hiện thái độ đó rồi. Những người đó đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ là giúp tôi sống sót trở về.”

“Vậy sao. Họ sẽ được đền đáp xứng đáng với công lao đó.”

Là người phụ trách chiến đấu thì cái chết trong vài tình huống cũng là một phần của công việc. Với quan niệm ấy, Sugadome chấp nhận tổn thất nhân lực của Tập đoàn mình.

Tuy nhiên, ông không hề có ý định để họ chết một cách vô nghĩa. Cái chết của họ phải để lại một giá trị nào đó. Và ông sẽ chứng mình điều ấy bằng sự hưng thịnh của Sakashita Heavy Industries. Với tư cách là một giám đốc điều hành, Sugadome một lần nữa thầm thề trong lòng như một cách mặc niệm dành cho họ.

Sau đó ông chuyển ánh mắt sang Yanagisawa.

“Nghe báo cáo xong ta lại càng thấy khâm phục cậu đấy, Yanagisawa. Người như cậu mà cũng có thể thương lượng thành công với cô ta thì quả thực bản lĩnh. Cậu thật sự không muốn về làm việc cho ta sao? Ta sẽ cho cậu một vị trí xứng đáng.”

Đây là lời mời từ một trong năm Tập đoàn lớn và có tiếng nhất phía Đông, lại còn là một vị trí có chức vụ rõ ràng. Với người bình thường thì đây là cơ hội có thể khiến họ vui mừng đến phát điên. Nhưng Yanagisawa chỉ mỉm cười nhã nhặn và lắc đầu.

“Cảm ơn ngài đã đánh giá cao tôi như vậy. Nhưng tôi xin phép nhận tấm lòng thôi ạ.”

“Có phải cậu đang được các tập đoàn như Tatsumori hay Tsukisada, hoặc đâu đó gần Senba mời gọi không?”

“Không đâu ạ, hoàn toàn không có chuyện đó.”

Sugadome chăm chú nhìn Yanagisawa như muốn nhìn thấu nội tâm anh. Thế nhưng Yanagisawa vẫn giữ nguyên nụ cười và khéo léo tránh né sự dò xét ấy.

“...Ừm, ép buộc cũng chẳng ích gì. Cứ nói cho ta bất cứ lúc nào nếu như cậu đổi ý.”

“Xin cảm ơn ngài.”

Yanagisawa cúi đầu thật sâu đầy lễ độ.

------

Sau khi Yanagisawa rời khỏi phòng, Matsubara hỏi Sugadome với vẻ nghiêm trọng.

“Ngài thấy như vậy ổn sao? Tôi không phủ nhận cậu ta đủ tài năng để được Tập đoàn chúng ta đích thân mời về. Nhưng người đàn ông đó rất nguy hiểm đấy ạ?”

Một kẻ có năng lực như vậy mà lại cố chấp ở lại một tập đoàn quản trị hạng trung ở phía Đông như Thành phố Kugamayama thì chắc chắn phải có điều gì đó ẩn giấu đằng sau. Ngoài ra, các cuộc điều tra cũng cho thấy anh là một người mang nhiều bí mật. Thậm chí ngay cả lý lịch của anh cũng có dấu vết nguỵ tạo.

Đối với Matsubara, việc đưa một người như vậy vào nội bộ của Sakashita Heavy Industries là điều cực kỳ nguy hiểm.

Sugadome bình thản đáp lại.

“Ta chưa từng gặp ai vừa tài giỏi vừa an toàn cả. Cũng giống như trí tuệ của Cựu thế giới vậy. Chúng ta chỉ còn cách hiểu rõ mức độ nguy hiểm ấy và sử dụng cậu ta một cách hợp lý thôi. Đó là điều tất yếu để phát triển. Nếu không làm được thì chúng ta chỉ có nước diệt vong.”

“Diệt vong... sao?”

“Đúng vậy.”

Gương mặt Sugadome hiện lên vẻ nghiêm túc với ánh mắt sắc bén. Là một thành viên trong ban lãnh đạo của Sakashita Heavy Industries – một trong năm Tập đoàn trụ cột cấu thành nên Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất phía Đông, ánh mắt ấy thể hiện rõ ý chí của người đang gánh vác cả một khu vực.

Lịch sử của Cựu thế giới là sự tái thiết lặp đi lặp lại của những nền văn minh cóp nhặt từ tàn tích của một thời huy hoàng đã qua. Và khu vực phía Đông chính là kết quả những lần tái thiết ấy.

Nhưng lần tái thiết này sẽ là lần cuối cùng. Chúng ta sẽ không sụp đổ. Với ý chí đó, Sugadome nói.

“Chúng ta phải chiến thắng. Để không bị quá khứ xoá sổ. Bằng mọi giá.”

Sau khi tuyên bố dứt khoát như vậy, Sugadome thả lỏng bầu không khí.

“Vì mục tiêu đó nên chấp nhận một chút rủi ro là điều hiển nhiên. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Nhận ra cấp trên của mình là người xứng đáng để đi theo, Matsubara lại càng thêm kính trọng Sugadome. Dù chỉ còn mỗi cái đầu, nhưng nét mặt của ông cũng đủ thể hiện rõ cảm xúc ấy, như thể ông đang chỉnh đốn lại tư thế và ngồi ngay ngắn trước mặt Sugadome vậy.

“Xin ngài thứ lỗi. Đó thật là một ý kiến không xác đáng.”

“Không sao đâu. Ta không thể chấp nhận một cấp dưới chỉ biết gật đầu như một kẻ vô dụng. Nếu có điều gì cần nói thì cứ lên tiếng bất cứ lúc nào.”

“Vậy thì cho phép tôi đề cập luôn một việc này.”

“Gì vậy?”

“Vì tôi đã báo cáo xong rồi nên xin ngài hãy nhanh chóng sắp xếp để tôi được tiếp tục điều trị.”

“À, phải rồi.”

Sugadome ngay lập tức bắt đầu làm các thủ tục cần thiết.

------

Matsubara cũng rời khỏi phòng, chính xác hơn là ông được đặt trở lại vào ống chứa và mang đi. Ngay sau đó, một cuộc gọi được gửi tới Sugadome. Nội dung là lịch trình rời Thành phố Zegelt của Gigantes III đang bị trì hoãn nghiêm trọng.

“Vì vậy kế hoạch vận chuyển của Tập đoàn chúng ta cũng sẽ bị chậm trễ. Ngài định xử lý thế nào ạ? Phía đơn vị điều khiển phương tiện đề xuất trì hoãn khoảng một tuần ạ. Nếu không có yêu cầu nào khẩn cấp thì tôi nghĩ chúng ta có thể thông qua.”

Nguyên nhân của sự trì hoãn này là do các cuộc tấn công của bầy Giant Bugs và khiến nhiều Thợ săn hộ tống phải rút lui. Với lực lượng hiện tại thì việc khởi hành là quá nguy hiểm. Họ cần thời gian để rà soát lại lộ trình di chuyển, cũng như điều động thêm nhân lực. Bởi đây là lý do hoàn toàn chính đáng nên cả phía vận hành phương tiện lẫn người của Sakashita Heavy Industries, bên nhận được đề xuất ấy cũng đều cho rằng việc phê duyệt yêu cầu này là điều hiển nhiên.

Nhưng Sugadome không trả lời ngay.

“...Đợi ta một chút.”

Trên giao diện tầm nhìn mở rộng của Sugadome, hàng loạt tài liệu và báo cáo hiện ra. Sau một hồi nghiềm ngẫm, ông ra quyết định.

“Không được. Phải khởi hành đúng kế hoạch.”

“...Thưa ngài, việc đó thực sự rất khó ạ. Nếu bắt họ lên đường với lực lượng sứt mẻ như hiện tại thì chắc chắn những người có mặt ở hiện trường sẽ phản đối gay gắt. Còn chưa kể đến việc này nhiều khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của tuyến vận chuyển ạ....”

“Lực lượng bổ sung sẽ do Tập đoàn ta chịu trách nhiệm điều động. Hãy chuẩn bị một đội quân gấp năm lần mức cần thiết để phía vận hành không thể phản đối. Vượt quá mức ấy cũng không sao hết. Nếu số Thợ săn có thể huy động tại chỗ không đủ thì lập tức gửi yêu cầu tới lực lượng quân sự gần nhất của Tập đoàn.”

Trước sự bất ngờ của người nhận mệnh lệnh phía bên kia đầu dây, Sugadome tiếp tục.

“Không cần quan tâm đến chi phí. Nếu việc đổi lộ trình khiến thời gian di chuyển bị kéo dài cũng không sao. Nhưng giờ xuất phát phải được tuân thủ tuyệt đối.”

“...R....Rõ, tôi hiểu rồi ạ. Nhưng... xin cho tôi hỏi, tại sao ngài lại kiên quyết phải khởi hành đúng kế hoạch như vậy ạ?”

“Nếu phía vận hành đặt câu hỏi tương tự thì hãy trả lời rằng đây là đợt vận chuyển quy mô lớn do tập đoàn chúng ta trực tiếp quản lý. Đồng thời phải tuyên bố rõ ràng rằng chúng ta đã huy động lực lượng hộ tống đầy đủ để cả trong lẫn ngoài đều có thể nắm được. Không còn thời gian để chần chừ đâu. Mau thực hiện đi.”

“Rõ! Tôi sẽ làm ngay ạ!”

Sau khi ra lệnh xong, Sugadome quay lại nhìn vào báo cáo hiển thị trong tầm nhìn mở rộng. Trên đó hiện rõ lộ trình đi của Gigantes III, khu vực bị đàn Giant Bugs tấn công, cùng với các tuyến đường dự kiến sẽ dùng cho chặng về.

(...Do ảnh hưởng từ bầy Giant Bugs cấp Nest nên tuyến A không thể sử dụng được. Nếu đây không phải sự trùng hợp thì nhiều khả năng tuyến tiếp theo bị tấn công sẽ là....)

Dù đặt ra giả thuyết như vậy, nhưng xác suất để điều đó xảy ra là quá thấp. Thế nhưng gạt bỏ nó chỉ vì một nỗi lo vô căn cứ như vậy thì lại quá nguy hiểm. Chính vì sự lưỡng lự ấy nên gương mặt Sugadome thoáng vẻ trầm ngâm lẫn căng thẳng.

_*_*_*_

Sau khi đoàn xe vận chuyển liên Thành phố, bao gồm cả Gigantes III đến được Thành phố Zegelt, một cuộc họp vẫn đang diễn ra tại phòng hội nghị kiêm phòng vận hành trung tâm của cả đoàn xe. Ngoài những người chịu trách nhiệm trực tiếp cho từng xe thì các đại diện của tổ chức vận chuyển quy mô lớn cũng có mặt. Chủ đề của cuộc họp là nên xử lý việc vận hành đoàn xe như thế nào.

“Tình trạng hư hại của các xe thì sao?”

“Nhờ có giáp trường lực nên thiệt hại về mặt vật chất là rất nhỏ. Tuy nhiên lượng năng lượng tiêu thụ lại cực kỳ lớn. Gần như ngang với mức sử dụng xe trong tình huống gặp nạn.”

Các xe vận chuyển liên Thành phố luôn được tích trữ đủ năng lượng để có thể trụ lại ở vùng đất hoang trong vòng một tháng nếu như xảy ra sự cố buộc phải dừng lại. Nói cách khác, nếu chỉ ở mức vận hành bình thường thì vấn đề năng lượng không phải điều đáng bận tâm. Cùng lắm thì sau đó họ sẽ phải đau đầu với hoá đơn thanh toán tăng vọt mà thôi.

“Hiểu rồi. Nếu vậy thì phần đó không gặp vấn đề gì. Còn phía các đội Thợ săn thì sao?”

“Tình hình rất nghiêm trọng. 40% số đội đã phải rút lui. Những đội còn lại cũng đang báo cáo về tổn thất lực lượng.”

Dù nói là 40% đã rời khỏi chiến tuyến, nhưng nhờ có thể rút lui vào bên trong xe khi không thể kiểm soát được tình hình nên số lượng thương vong là không nhiều.

Tuy nhiên, số người bị thương nặng lại cao đến mức khiến việc tiếp tục chiến đấu theo dạng tổ đội trở nên khó khăn. Dù có nhiều Thợ săn là cyborg một phần, nhưng việc chỉ còn lại mỗi cái đầu mà vẫn sống sót không có nghĩa là ai cũng có thể ngay lập tức quay trở lại chiến đấu chỉ bằng cách thay thế phần cơ thể bị mất.

“Ra là vậy.... Nhưng cũng không thể trách họ được. Với quy mô quái vật như thế thì tổn thất là điều không thể tránh khỏi. Vốn dĩ việc lũ Giant Bugs cấp Nest xuất hiện thành đàn ở đó như vậy là chuyện rất bất thường rồi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải nhiệm vụ truy quét cũng bao gồm cả việc điều tra những dấu hiệu như vậy rồi sao?”

“Không có báo cáo nào liên quan cả. Cứ cho là chúng bị bỏ sót vì lý do gì đấy đi chăng nữa thì việc đoán mò bây giờ cũng chẳng ích gì. Giờ chúng ta chỉ có thể chấp nhận rằng đó là chuyện xui xẻo thôi. Quan trọng hơn là phải nghĩ đến bước tiếp theo. Giờ ta tính sao?”

“Nói gì thì nói chứ... nếu lực lượng hộ tống không đủ thì chỉ còn cách hoãn thời gian khởi hành lại thôi.”

“Đúng vậy. Dù mất mặt thật đấy nhưng với hoả lực yếu kém thế này mà dám ra vùng đất hoang thì đúng là chuyện không thể chấp nhận được.”

“Phải rồi. Vậy thì chúng ta hãy quyết định xem thời gian hoãn lại là bao lâu rồi báo cáo lên cấp trên.”

Tại cuộc họp này, họ đã quyết định sẽ hoãn khởi hành một tuần. Nói đúng hơn thì những người có mặt ở đây không có thẩm quyền đưa ra quyết định này. Quyền quyết định thuộc về phía quản lý Đại Lưu Thông. Họ chỉ có thể gửi yêu cầu và chờ phê duyệt.

Dù vậy trước tình hình này, ai cũng nghĩ rằng việc đó chắc chắn sẽ được chấp thuận. Tệ lắm thì thời gian hoãn sẽ bị rút ngắn đi một ngày, chứ hoãn khởi hành chắc chắn sẽ được thông qua, tất cả đều tin như vậy.

Tuy nhiên theo chỉ thị của Sugadome, yêu cầu hoãn khởi hành đã bị bác bỏ. Khi điều này được thông báo tại phòng họp, tiếng quát tháo giận dữ vang lên khắp nơi.

“Cái gì!? Tập đoàn Sakashita yêu cầu giữ nguyên thời gian khởi hành hả!? Đừng có giỡn mặt! Làm sao có thể chấp nhận chuyện đó được chứ!”

“Lực lượng hiện giờ mà gặp lại lũ Giant Bugs có quy mô giống như lần tấn công trước thì sao hả!? Chắc chắn chúng ta sẽ thua đấy!”

“Không thể nào bắt các thành viên trên xe phải mạo hiểm đến mức gần như tự sát như thế được! Cho đến lúc đủ quân thì nhất định không thể khởi hành!”

Những người chịu trách nhiệm cho từng đoàn xe đều đang gánh trên vai sự an toàn của cả đội mình. Với tinh thần trách nhiệm ấy thì cho dù đối phương có là Tập đoàn Sakashita đi nữa, họ cũng quyết không nhượng bộ.

Một nhân viên phía Đại Lưu Thông vội vàng lên tiếng xoa dịu họ.

“Xin mọi người hãy bình tĩnh. Về phần hoả lực thì phía Tập đoàn Sakashita nói rằng họ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm chuẩn bị. Chính vì dựa trên cơ sở đó nên họ mới đưa ra yêu cầu giữ nguyên lịch trình.”

“Cái gì...?”

Mỗi người đều lật xem tập tài liệu vừa được đưa. Quả đúng như lời họ nói, nội dung trong đó đã xác nhận rõ ràng tất cả. Không những thế, quy mô lực lượng tăng cường còn vượt xa cả những gì họ dự tính chuẩn bị nếu được hoãn thêm một tuần.

Các trưởng đoàn xe không giấu nổi sự ngỡ ngàng.

“...Quả thật, nếu được tăng cường đến mức này thì hoả lực không còn là vấn đề nữa. Nhưng... tại sao lại hỗ trợ đến mức này chứ? Nói thật thì tôi thấy quy mô như thế thật khó tin....”

“Nghe nói vì đợt Đại Lưu Thông lần này được tiến hành dưới sự quản lý trực tiếp của Sakashita. Đồng thời việc đảm bảo chuyến đi diễn ra suôn sẻ cũng là cách để họ khẳng định sức mạnh với bốn Tập đoàn lớn còn lại. Nếu ngay cả những tình huống đã lường trước thế này đã không giải quyết được thì uy tín của Sakashita sẽ bị lung lay.”

“Tức là vì thể diện của Sakashita sao....”

Nếu sau khi khởi hành có sự cố bất ngờ xảy ra và khiến chuyến đi bị chậm trễ thì vẫn có thể chấp nhận được. Đối phó với những biến cố ngoài dự đoán vốn dĩ chẳng dễ dàng gì.

Thế nhưng, nếu ngay cả việc xuất phát đúng theo kế hoạch định sẵn cũng không làm được thì đó lại là chuyện khác. Nó sẽ chứng tỏ rằng Sakashita thậm chí còn không đủ năng lực để xử lý những tình huống đã nằm trong tính toán.

Hiện tại, việc họ không thể kiểm soát nổi đám quái vật trong vùng quản lý của mình cũng đã khiến người ngoài đặt dấu hỏi. Nếu để chuyến đi trong giai đoạn Đại Lưu Thông lần này bị trì hoãn thì Sakashita sẽ càng bị đánh giá là không đủ năng lực để điều hành và đảm bảo an toàn trong vùng kinh tế của mình. 

Chính vì thế nên họ buộc phải đảm bảo mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch. Đó là lý do thực sự đằng sau quyết định này.

Sakashita là một trong năm Tập đoàn khổng lồ. Với vị thế ấy, họ vừa có quyền lực, vừa không thiếu sự kiêu ngạo.

Thế nhưng, nếu không thể phô diễn sức mạnh và tầm vóc xứng đáng với sự kiêu ngạo ấy thì chẳng sớm thì muộn, họ cũng sẽ bị những kẻ khác nhấn chìm.

Việc đảm bảo các chuyến đi trong Đại Lưu Thông diễn ra suôn sẻ chính là nền tảng duy trì bộ máy cai trị của Sakashita. Xa hơn nữa thì điều đó góp phần giữ vững trật tự chung của thể chế Liên hiệp Doanh nghiệp Thống nhất.

Nếu xét trên phương diện đó thì việc trả một khoản phí như vậy cũng là điều có thể hiểu được. Những người có mặt trong cuộc họp đều đồng tình với suy nghĩ đó và phần nào chấp nhận quyết định của Sakashita theo cách riêng của mình.

“...Vậy giờ phải làm sao đây?”

“Còn làm sao nữa....Nếu xe chỉ bị hư hại nhe, lại có đủ quân hộ tống rồi thì đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc xuất phát đúng như kế hoạch chứ. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là lực lượng phải được chuẩn bị đầy đủ trước giờ khởi hành.”

“Phải rồi. Nếu vậy chúng ta bắt đầu chọn tuyến đường di chuyển thôi. Trước hết thì tuyến A là chịu rồi, không thể dùng được. Chỗ đó xác lũ Giant Bugs nằm la liệt khắp nơi. Với tình trạng như vậy thì chắc chắn khu vực ấy đã hình thành một ổ lớn của chúng rồi.”

“Vậy tuyến B cũng không ổn. Chưa rõ phạm vi ảnh hưởng của cái tổ đó đã lan rộng tới đâu, nhưng tuyến B thì lại nằm quá gần.”

“Còn tuyến C và D, nhưng C có vẻ hơi hẹp để đoàn xe vận chuyển đi qua được chăng?”

“Tuy nhiên tuyến D thì lại quá rộng. Với không gian như vậy thì chẳng những sẽ thu hút lũ quái vật trên không mà còn cả ở mặt đất nữa. Thêm vào đó thì cả tuyến C và D vốn là tuyến dự phòng nên đám quái vật ở đó vẫn chưa được dọn triệt để, vì thế nên còn tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ.....”

Cuộc họp vẫn tiếp tục kéo dài không dứt, với mục tiêu tối quan trọng là đảm bảo an toàn tuyệt đối cho đoàn xe vận chuyển liên Thành phố.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Cảm ơn 👍🦆
Xem thêm
Lập trình viên cựu giới: tôi thề là cặp dzú đó rất quan trọng với các nhân cách quản lý
Xem thêm
Ngày càng lôi cuốn.

Quy mô ngày càng lớn :)
Xem thêm
Ozu
Tsubaki quá tay v :)))) ko ngờ lm 1 quả bay đầu hết như v
Tkssssss
Xem thêm
Trans làm quả bom bất ngờ quá
TFNC 🐸
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
tem
Xem thêm