Thiên Khúc Vĩnh Hằng
Cháo Vịt Chua Cay
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 09

0 Bình luận - Độ dài: 1,848 từ - Cập nhật:

Như đọc được sự nôn nóng của Allein, nữ giáo sư Elf nở một nụ cười hiếm thấy. Nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng có thể khiến trái tim người đối diện, cả nam hay nữ có thể điêu đứng.

Nhưng với Allein thì không. Với anh, thông tin và sách vở còn thú vị hơn nhiều.

“Được rồi, có vẻ như ta nên đi qua việc Thức Tỉnh trước nhỉ? Trò cũng không khác những đứa trẻ khác là mấy, đều mong đợi việc này không à”.

Allein cũng chỉ biết ngượng ngượng, gãi gãi tay đáp lại.

“Có lẽ là do cảm giác nắm giữ một thứ mạnh mẽ có thể thực hiện mong muốn của tôi thôi ạ, thưa giáo sư”.

“..Có vẻ đó là một mong muốn khá cầu kì và mang ý nghĩa sâu xa. Được rồi, quay trở lại vấn đề chứ nhỉ?”.

“Được rồi, vấn đề đầu tiên chính là. Các phương pháp và yêu cầu thức tỉnh”.

Mong là nó không quá khắt khe và phức tạp. Allein thầm cầu mong, dù cho qua việc giáo sư Florence thể hiện thì có lẽ cũng không quá khó khăn.

“Phương pháp đầu tiên: Tính thừa hưởng. Nghe qua cũng không khó phải không?”.

Nữ giáo sư liếc về phía Allein.

“Ừm, những Pháp Sư, à không, những cặp bố mẹ là Pháp Sư, hoặc một hoặc cả hai khi kết hôn thì đời con có thể Thức Tỉnh”.

Allein nhanh chóng trả lời, trong lòng thì thầm cảm ơn số kiến thức sinh học cơ bản anh từng coi là không đáng để ghi nhớ. Anh cũng không cần lo việc ai đó nghi ngờ một đứa xuất thân từ khu ổ chuột biết vụ này. Đây vốn là kiến thức thông thường, đủ cho dù một kẻ làm lụng gần như không có một lúc nghỉ nào cũng biết thừa.

“Ừm, đó là cách đơn giản nhất. Cũng đồng thời là lí do vì sao mà các Pháp Sư lại rất được săn đón, và cũng là lí do vì sao tầng lớp cao tầng lại có nhiều Pháp Sư hơn tầng dưới, dù cho ở bất cứ đâu đi nữa”.

Ừm, phối gi-, à không không, pha trộn nguồn gien đặc trưng, hoặc đúng hơn là đặc điểm phi thường của các cá thể với nhau. Có lẽ đây là cách xây dựng lực lượng cho thế lực nữa. Allein kết luận.

“Cách thứ hai thì cũng không phải là quá khó khăn gì lắm. Đây vốn là lời giải thích cho phần lớn các Pháp Sư. Thông qua việc tiếp xúc lâu dài với ma lực trong suốt quá trình sống, một cá nhân có thể dần đủ điều kiện để Thức Tỉnh. Và thường thì phải ở những khu vực thoáng đãng mới có thể đủ ma lực được”.

Vậy nghĩa là đám Pháp Sư đều ở khu vực đồng bằng à? Bộ không thể ở thành phố hay nơi khác sao? Allein lầm bầm.

“Và đó cũng là lí do mà trò, cùng với thầy trò, tên Aby đó, à kh-không. Không phải, ý của ta là William Abel”.

Giáo sư Florence khi nhắc đến “Aby”, chợt giật mình, đưa tay lên ho nhẹ nhẹ rồi cứ duy trì trạng thái đó gần 5 giây. Dường như cô mới phạm phải sai lầm khủng khiếp nào đó. Nhưng cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, tỉnh bơ như chưa có gì xảy ra. Không may, Allien thì lại khác. Từng dòng suy nghĩ chợt bùng nổ.

Hả? Cái gì thế?

Giáo sư Florence vừa…gọi thầy Abel bằng một…biệt danh? Xong còn vội vàng sửa chữa thành tên đầy đủ? Ê khoan, từ từ, đừng có nói là hai người này thân nhau đến mức độ đó nhé? Đùa chắc, lão già dở hơi đó mà cũng có được như vầy à?

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đầu Allein đã lật lại cả trăm kịch bản ngôn tình, yêu đương thắm thiết, thậm chí cả mối quan hệ chủ tớ cực nồng nàn. Thứ, với cương vị con nghiện sách vở và tiểu thuyết như anh, đã cày đến mòn cả chữ điện tử. Cũng may là anh đã kịp thời mạnh mẽ áp chế lại.

Điều mà đáng lẽ Allein cần quan tâm lại trở thành thứ nhỏ nhặt đến không tưởng. Vì có lẽ, anh vừa mới khám phá ra một sự thật nguy hiểm nào đó. Cố gắng đưa tâm trí mình trở lại bài giảng, cũng như tập trung vào giáo sư hơn để nghe cho hết thông tin quan trọng.

Giáo sư Florence thấy hết những biến động không kìm nén nổi trên mặt đứa học trò, cô cố gắng lơ đi bằng vẻ mặt lạnh tanh. Nhưng má cô chợt hồng lên một chút, chỉ một chút thôi, nhưng đủ để xác minh suy nghĩ của một đứa học sinh nghĩ nhiều.

Cái đệch. Cố gắng kiếm chế xúc động muốn đưa tay lên che mặt, anh cố gắng giữ bình tĩnh, còn cô giáo sư thì tiếp tục với bài giảng của mình. Nhưng rõ ràng giọng cô run rẩy hơn một chút, mất luôn vẻ huyền bí oai nghiêm.

Giờ nhìn cô chả khác gì một đứa trẻ cả.

“Ừ-Ừm. Khụ khụ. Được rồi, chúng ta hãy tiếp tục với bài giảng nào. Ph-phương pháp cuối cùng để Thức Tỉnh chính là, một cá nhân, một cá nhân phải trải qua những biến động mạnh mẽ về tinh thần, thì họ có thể trở thành một Pháp Sư. Tu-tuy chưa có được chứng minh cụ thể, nhưng đó là phương pháp được coi là đường cùng cho tất cả”.

Mặt cô Florence càng ngày càng đỏ hơn, dù Allein cũng không rõ vì sao. Mặc dù, có vẻ là đã dồn hết sức để kiềm lại, nhưng não nói thôi, chứ người thì lại không nghe. Chỉ mất tầm chục giây là cả khuôn mặt tròn trĩnh trẻ trung đã có thể so với mặt trời khi lặn.

Lúc này Allein cảm thấy toang lắm rồi. Dường như vị giáo sư nghiêm túc khi trước giờ có thể bùng nổ bất cứ khi nào vậy. Khi anh đang tính phát biểu mấy câu để làm dịu đi như cái cách cô an ủi anh, thì cô lại gập luôn đầu xuống sau khi nói xong.

Đệch. Mình như còn thấy được nhiệt độ không khí đang hô ứng với độ “chín” của giáo sư luôn rồi.

Giáo sư Florence, dường như dồn nén hết toàn bộ dũng khí để kìm nén sự bùng nổ cảm xúc, ngẩng mạnh đầu lên, nhìn chăm chăm Allein bằng đôi mắt có chút óng ánh. Giọng nói thì khàn khàn, vội vàng.

“Ừm-ừm..Bài giảng hôm nay là kết thúc. Hẹn gặp trò vào ngày mai, ta nhớ trò còn phải tập luyện những thứ khác phải không, Allein? Tạm biệt trước nhé”.

Không để Allein kịp phản ứng, ngay cả việc đứng lên chào hỏi cũng không kịp làm. Giáo sư Florence, với vẻ mặt như sắp muốn khóc, vung mạnh tay xuống mặt sàn. Đuuùng một cái, một cơn gió mạnh đến mức hất văng cả anh lên những dãy ghế phía sau.

Đến khi anh lồm cồm bò dậy thì vị giáo sư nọ đã đi mất.

…Hi vọng, người dạy mình vào ngày mai vẫn là cô ấy. Năng lực giảng dạy tốt vậy mà đổi người khác thì cũng khá là phiền đấy.

Allein chỉ biết cười khổ. Có vẻ như đã có một sự kiện bí ẩn hoặc khủng khiếp diễn ra giữa Abel và giáo sư Florence, khiến chỉ nhắc tên kẻ kia thôi đã khiến cô ấy bùng nổ.

Anh nhanh chóng dọn dẹp đống đồ ghi chú, kê lại bàn ghế. Tiện tay dọn luôn mấy quyển sách nữ giáo sư để trên bàn. Nhưng chẳng biết từ khi nào trên đó đã có thêm một dòng ghi chú.

“Tự cầm về học tập”. Một dòng chữ mềm mại thanh thoát bằng mực màu tím nhạt.

Chữ đẹp thật, chắc phải hơn cả chữ của mấy tay luyện viết. Allein cảm thán.

Ừm, chả biết cô ấy bị sao, nhưng vẫn chú ý đến việc dạy dỗ thì khả năng giảng dạy cũng phải gọi là tuyệt vời.

Ít ra thì cũng có thêm tư liệu giải trí, anh nghĩ thầm.

Allein nhanh chóng rời khỏi phòng, đi nhanh về nơi ở rồi để tạm mấy món đồ lên cái giường, chỗ còn lại thì phải chờ người giúp việc kê bàn ghế với mấy cái kệ sách lên.

Anh cũng chưa xong việc ngày hôm nay. Buổi học với giáo sư Florence mới chỉ tiêu tốn anh đến giờ là tầm giữa trưa. Buổi chiều anh còn phải tập luyện, rèn luyện sức khỏe và khả năng chiến đấu với Hugo.

Ừm, giá mà có chiếc đồng hồ thì tốt biết mấy. Allein cảm thán rồi nhanh chóng phóng ra ngoài, đi khỏi khu nhà để tiến vào con phố trong lãnh địa Bá Tước.

Ở đó Abel đang chờ sẵn. Hắn sẽ đưa anh đi khám phá, mở mang về lãnh địa, cũng như thảo luận cùng nhau đủ loại vấn đề cần thiết cùng giải quyết bữa ăn. Đôi khi Allein cũng thắc mắc Abel ở đây làm cái gì mà lúc nào trong cũng có vẻ rất rảnh rỗi. Nhưng anh cũng không có hứng thú xen vào chuyện người khác cho lắm, như việc anh không dò hỏi chuyện riêng của giáo sư Florence.

Ừm, nhưng việc suy nghĩ sâu xa thì lại là một chuyện khác.

Trong khi đang đi lại ngắm nhìn mấy món đặc sản gồm có bánh mì yến mạch, súp khoai tây cùng chút thịt nướng. Allein chợt nảy ra suy nghĩ.

Abel từng liên tục tránh né vấn đề liên quan đến Elf khi mình dò hỏi, chưa kể thái độ có vẻ lạ lùng. Lúc đó mình đoán là hắn không thích thôi. Hôm nay thì cô Florence, một Elf chính hiệu, lại ngượng ngùng đến không tưởng khi nhắc đến hắn. Liệu hai việc này phải là một, hoặc liên hệ cực sâu với nhau?

Anh không nhịn được liếc sang Abel, người đang hỏi mua uống mấy thứ đồ uống có cồn cùng đủ món đầy hương vị và trò chuyện với mấy lão bán hàng. Trông thực vô tư và chả đoái hoài gì đến mấy mối quan hệ khác giới.

…Không, có khi mình nghĩ nhiều thôi. Tật xấu phát tác thôi. Chắc chắn sẽ không có chuyện Abel với cô Florence phát triển các mối quan hệ kiểu đó. Chắc chắn là thế…hoặc không…

Nhưng từ việc giáo sư Florence sắp khóc luôn chỉ bằng một từ, có khi là….hơn cả điều mình nghĩ.

Lần thứ 93 trong cả hai kiếp, anh lại cảm thấy bực mình với việc suy nghĩ lung tung không giới hạn của mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận