Trên bầu trời cao và trong xanh có chút gợn mây, mặt trời rực rỡ đang chiếu xuống từng tia nắng ấm áp.
Vào ban ngày, nhiệt độ sẽ khá cao do không có nhiều chỗ để trú bên ngoài.
Bù lại, gió thổi qua sẽ khá mát mẻ, không quá oi bức.
Allein ngồi dưới một gốc cây có tán lá khá rộng, thầm nghĩ. Giờ anh đang mặc một bộ áo vải xanh nhạt trông khá bình thường, nhưng ít ra lành lặn hơn đống vải lúc trước. Anh đang tận hưởng bầu không khí tươi mát đến từ làn gió, mùi thơm nhẹ đến từ đồng cỏ chung quanh.
Bên cạnh anh là Abel đang nhắm mắt ngồi thiền định, mặc kệ cả những làn gió nhẹ hay lá rụng xuống bộ áo chùng màu trắng, họa tiết ngọn gió trên áo, hai bên vai đang bay bay hai phần dây xanh lục của mình.
“Như này mới gọi là đáng sống chứ…”. Allein lẩm bẩm. “Tất nhiên, so với khu ổ chuột trước đó thì nơi này chả khác gì thiên đường cả. Cứ tận hưởng đi”. Abel đáp lại, vẫn tập trung ngồi thiền như một pho tượng.
Công nhận thật, mà giờ nghĩ lại, lúc đi khỏi khu ổ chuột đó đúng là một trải nghiệm tuyệt đỉnh mà. Allein thầm nhớ lại hai ngày trước.
Sau khi anh đồng ý với lời đề nghị của Abel, vốn là người có lực hành động khá mạnh, hắn nhanh lập tức dẫn Allein rời khỏi luôn khu vực ổ chuột. Anh vốn còn tưởng Abel sẽ tốn kha khá thời gian để giải quyết việc này, ai ngờ được hắn lại nhanh gọn quá mức anh nghĩ.
Ngay lập tức sau khi đồng ý, Abel đã triển khai phép thuật. Hắn đã chế tạo ra một cơn lốc cỡ nhỏ ngay tại trong cái lán anh từng ở. Điều đó đã phá hủy luôn cả mấy cái nhà chung quanh, cũng may là không có người trong đó. Sự việc đó đã hấp dẫn những tên xã hội đen đến, và chúng lập tức phát hiện ra kẻ Pháp Sư đang bị truy nã, một khối tiền không lồ đang ở trước mắt chúng.
Tất nhiên chúng còn chả đáng xách dép cho một Pháp Sư như Abel. Hắn nhanh chóng dọn dẹp chúng, rồi tóm lấy Allein, phóng thẳng lên trời bằng một thứ phép gì đó, rồi kéo anh bay đi trên trời cao. Trong ánh hoàng hôn chiều hôm đó, cả hai thẳng hướng về phía đông bắc.
Tình huống lúc đó quá hỗn loạn và tùm lum thứ, nhưng thứ Allein chú tâm nhất lại là những phép thuật Abel đã triển khai. Nó quá tuyệt vời, một thứ sức mạnh vượt tầm hiểu biết của Allein, vượt xa cả những điều khác dù anh đã sống ở đời trước hiện đại. Bởi vì đó là sức mạnh mà một con người được triển khai ra bằng chính khả năng của kẻ đó. Nó hấp dẫn anh vô cùng.
Nó thậm chí còn tuyệt vời hơn khi mình có tiềm năng để học được nó, mình có tiềm năng trở thành Pháp Sư. Nếu mình trở nên mạnh mẽ như vậy, chắc chắn con đường về nhà sẽ trở nên gần hơn. Allein nắm chặt tay, kiềm chế sự hưng phấn của mình.
Nhưng những chuyển động đó lại không thoát khỏi sự phát giác của Abel, dù hắn đang nhắm mắt. “Sau ? Lại tưởng tượng đến việc sử dụng ma thuật à ?”. “Sau khi chứng kiến điều đó, làm sao tôi có thể không tò mò cho được, ô-, à không, thầy ?”. Allein nhanh chóng sửa lại xưng hô, đây là điều Abel đã nhắc nhở sau khi thu nhận anh.
“Ngươi chả khác ta hồi mới biết đến ma thuật là mấy. Yên tâm, chỉ cần qua được giai đoạn thức tỉnh là mọi thứ sẽ đâu vào đấy cả thôi”. Abel mở mắt, đứng dậy vươn vai. Trong đôi mắt xanh lục toát lên chút ý cười khi nhìn xuống Allein.
“Vậy rốt cuộc thì sự thức tỉnh là gì ? Thầy đã liên tục nói lại điều đó từ khi tôi bắt đầu tò mò rồi. Còn ma lực, ma thuật, Pháp Sư thật sự là gì nữa chứ ? Nếu không biết thì làm sao tôi sẵn sàng để tiếp nhận nó chứ ?”. Allein xoáy sâu vô vấn đề trọng tâm, đây là điều chưa được giải đáp suốt từ lúc anh biết về Pháp Sư tới giờ.
“Yên tâm, bây giờ ta sẽ nói với ngươi. Trước tiên thì uống thuốc trước đi”. Abel vừa nói vừa lôi ra một lọ thuốc thủy tinh từ trong túi áo chùng. Nhìn thấy nó, Allein không tự chủ được mà nhăn mặt, biểu hiện sự ghê tởm và nhìn nó như thấy địch. Vẻ mặt đó khiến Abel cười ha hả.
“Uống đi, theo như ta dự tính, chỉ cần nốt bình này là mọi thứ sẽ ổn thôi. Phần dược liệu trong này mạnh hơn, nên nó sẽ mất kha khá thời gian để phân giải hết hoàn toàn”. Allein đón lấy lọ thuốc, vừa nhìn nó vừa thở dài ngao ngán.
Lí do anh phải uống chỗ thuốc này là vì, theo Abel, anh đã bị nghiện cái thứ thuốc phiện trong nơi làm việc ở khu ổ chuột. Việc đó đang gây ra hậu quả không hề tốt chút nào, nó khiến anh mệt mỏi, chóng mặt khi chỉ mới qua một ngày không tiếp xúc. Thứ thuốc này sẽ làm tiêu bớt phần độc tính tích tụ trong cơ thể, đồng thời giúp anh giảm bớt rồi sẽ mất đi việc phải hít thứ bột đó.
Sau khi uống xong, theo yêu cầu của Abel, cả hai lại tiếp tục lên đường tiến về phía đông bắc. Abel giải thích rằng theo hướng này sẽ đưa cả hai đến với lãnh địa của một Bá Tước tên Simon Margretta. Người này là bạn thân với Abel, và theo hắn giải thích, Allein cần một nơi ổn định để học tập và phát triển khả năng Pháp Sư. Tất nhiên anh không phản đối.
“Nhìn đây, nhóc, chú ý sự phát triển này”. Abel đột nhiên gọi, hắn giơ tay lên, từ trong lòng bàn tay phải của hắn chợt xuất hiện từng dòng năng lượng màu xanh lam nhạt.
Chúng từ từ hợp lại thành một khối thống nhất bền vững, rồi nhanh chóng hóa thành dạng lỏng như một khối nước, rồi lại từ nước nhanh chóng tán mỏng ra, hình thành một màn sương dày đặc. Màn sương lại quay cuồng như một cơn bão, rồi cuối cùng tan biến đi vào trong không khí.
Trình diễn xong, Abel quay sang Allein với vẻ mặt có chút trêu tức, như đang thách đố anh. “Hiểu gì thì nói ta nghe thử nào. Để coi ngươi có giống như ta lúc đầu không”.
Allein: “...”. Trình diễn có mỗi thế mà đòi tôi suy ra ý nghĩa của nó, khác quái gì cho đề bài yêu cầu học sinh tạo ra đề bài đâu. Anh nhanh chóng suy nghĩ, dựa trên kiến thức khoa học đời trước để trả lời.
“Ừm, ma lực là…nguồn năng lượng có đặc tính cấu tạo nên vật chất khác ?”.
“Ừm, suy luận cũng không tệ, hiểu như vậy cũng được. Tổng thể thì là như này, ma lực là nguồn năng lượng nền tảng định hình nên thế giới này. Nó là trụ cột quan trọng của tự nhiên và sinh vật, đồng thời cũng là cốt lõi của nhiều lĩnh vực”. Abel gật gật đầu đáp lại.
“Trụ cột của tự nhiên và sinh vật…điều đó có nghĩa là ma lực ở khắp nơi, và những kẻ có khả năng khai thác và sử dụng nó thì được coi là Pháp Sư ?”.
“Điều đó đúng, nhưng cũng không hoàn toàn. Như ta vừa nói, ma lực là trụ cột của sinh vật, không chỉ mình nhân loại là đủ thông minh để vận dụng nó. Những loài động thực vật khác cũng có thể khai thác chúng”.
Nhảy qua mấy khối đá nhỏ trên đường, Allein có suy nghĩ hỏi lại. “Phải chăng đó là lí do mà những thứ quái vật tồn tại ? Nếu vậy thì các Pháp Sư khác với chúng ở chỗ nào, trí tuệ, khả năng phân tích hay là một yếu tố thứ ba, thưa thầy ?”.
“Đó là thứ mà ta chuẩn bị nói đến đây. Ừm, hiểu đơn giản, thứ tạo nên sự khác biệt giữa nhân loại và quái vật là Sự Thức Tỉnh. Một vài kẻ coi đó là lí do để chúng ta kiêu ngạo vì sự vĩ đại mà nó đem lại, một vài kẻ lại cho đó là điều kiện để chứng minh quyền lực của mình. Nhưng với ta, đó là cách mà chúng ta sinh tồn”.
Abel quay lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Allein. Ánh mắt hắn thể hiện sự kiên định, đồng thời lại có một chút hoài niệm. “Sự Thức Tỉnh, nó là một quá trình chất biến diễn ra bên trong cơ thể nhân loại. Thông thường, điều này có liên kết với môi trường bên ngoài. Nói thử xem nào, nhóc, điều gì liên quan tới Sự Thức Tỉnh ?”.
Allein trầm ngâm khi nhìn lại vào mắt Abel. Cặp mắt xanh lục phản chiếu lại anh, nhưng dường như còn hơn cả thế. Anh có thể cảm nhận được chút quen thuộc từ trong đó. Suy nghĩ vận chuyển, kết hợp những lời Abel từng cảm thán về mình.
“Sự Thức Tỉnh có mối quan hệ với ma lực bên ngoài của môi trường. Ừm, có lẽ còn thêm yếu tố về nồng độ nữa”.
“...Không tệ, nhóc”. Abel chậm mất mấy giây mới đáp lại, ánh mắt hơi mê man nhanh chóng khôi phục lại, hắn thu ánh mắt khỏi Allein. Nhưng chỉ cần như vậy đã gợi cho anh nhiều nghi vấn mà đến tận giờ anh mới chạm đến.
Dựa trên môi trường ổ chuột, Abel từng nói rằng việc mình có tiềm năng là rất kì lạ. Nhưng sao mình lại thấy hắn nói điều đó với một chút nhẹ nhàng, dường như hắn cũng từng thấy điều đó ? Kết hợp với ánh mắt khi nãy, giống như là nhìn được thứ gì quen thuộc từ mình vậy. Có phải đây là một phần lí do hắn suy xét nhận mình ?
Vô số câu hỏi hình thành trong đầu Allein, nhưng không có câu trả lời cho chúng khiến anh lại càng hoài nghi về Abel. Anh quyết định tạm thời quẳng nó ra sau đầu, giữ chúng đến khi tiến nhập lãnh địa Bá Tước Simon. Có lẽ việc mình hỏi một người khá thân với Abel sẽ đạt được câu trả lời thích đáng.
Abel làm Allein dứt khỏi dòng suy tư bằng một thông tin khác: “Sự Thức Tỉnh thông thường sẽ xảy đến với những cá nhân ở độ tuổi vàng, tức trong khoảng 14-24 tuổi. Đây là thời điểm tốt nhất, có tỉ lệ Thức Tỉnh cao nhất, và cũng là khoảng thời gian tuyệt vời để phát triển”.
“Vậy còn quá tuổi thì sao ? Có phải sẽ không thể Thức Tỉnh, hoặc có tỉ lệ thấp hơn ?”.
“Đoán đúng rồi đấy nhóc. Tất nhiên là vẫn có thể Thức Tỉnh trễ hơn, nhưng điều đó sẽ giảm đi khả năng, cùng với thời gian phát triển sẽ lâu hơn. Cơ thể con người trong khoảng 25 tuổi là chạm tới đỉnh cao, quá nhiều hoặc ít tuổi đều có thể giảm đi tỉ lệ thức tỉnh. Nếu mà quá 35 tuổi thì tốt nhất nên đi cày lúa cho rồi”.
Abel đáp lại với ngữ khí hài hước, dù không thành công cho lắm. “Nhưng ngoại lệ của tuổi thức tỉnh thì vẫn có, đó là các chủng tộc như con người. Tất nhiên là không bao gồm quái vật. Có tất cả ba chủng tộc khác như vậy.”.
Ừm, ví dụ như Elf ấy hả ? Allein hồi tưởng lại mấy tựa sách đời trước cùng game, nhanh chóng tiếp lời Abel. “Các Chủng tộc giống người ?”.
Abel gật đầu, đáp lại với vẻ mặt có chút cổ quái. “Ừm, các chủng tộc giống người. Chắc ngươi từng nghe qua rồi đấy. Bao gồm các Yêu Tinh, hay còn gọi là Elf, các Thiên Thần, và Ma Tộc. Đó là những chủng tộc được cho là đã tồn tại từ thuở bình minh của thế giới, trước cả khi nhân loại được sinh ra. Bọn họ là những kẻ dựng nên nền văn minh đầu tiên trên thế giới này”.


0 Bình luận