“Nghĩ thế nào cũng được. Nhưng tôi nghĩ ông nên ở lại đây trú ẩn một thời gian mà hồi phục đấy, trừ khi ông muốn tự chuyển mình thành tiền”. Allein nhanh chóng đổi chủ đề khác.
“Ồ, tại sao lại thế nhỉ ? Tại sao ta lại không thể rời khỏi đây chứ, nếu muốn, ta hoàn toàn có thể xử lí đám người theo đuổi như trở bàn tay”. Abel nheo mắt hỏi lại.
“...Hơi thở của ông vẫn không được ổn định cho lắm, cánh tay vẫn còn run run một chút. Tôi nghĩ chừng đó đã đủ để biết rằng việc uống lọ thuốc vừa rồi không khiến ông hồi phục hoàn toàn. Chưa kể, nếu có khả năng rời khỏi đây, ông đã không ngồi mà nhìn tôi nãy giờ”. Allein lạnh nhạt đáp lại. Anh vốn hay để ý vài chi tiết nhỏ nhặt, không quá khó để biết được tình trạng của Abel.
…Thằng nhóc này nhận biết được mấy chi tiết nhỏ nhặt mà khá ít người chú ý tới. Khi nãy, mình đã đe dọa nó, vậy mà vẫn không để lộ chút sợ hãi nào. Điều đó có thể do cuộc sống ở đây tàn khốc trui rèn cho nó. Nhưng sao mình lại cảm thấy nó đang có ý định ẩn sau cái vẻ đó nhỉ ?.
Vừa nghĩ ngợi, Abel vừa đáp lại “Gợi ý của ngươi cũng không tệ. Vậy ta sẽ ở đây một khoảng thời gian vậy”. Hắn ngồi xuống, tư thế như chuẩn bị tiến nhập thiền định, không chú ý xung quanh nữa. Để mặc Allein ngơ ngác trước hành động thờ ơ đó. Cứ như thể hắn chắc rằng anh không giở trò vậy.
Tất nhiên Allein không làm thật. Vì anh đang cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ kéo đến sau một ngày vật lộn. Anh nhanh chóng nằm xuống đất, học Abel mà mặc kệ nhau làm gì thì làm.
Một người ngồi thiền định chữa thương, một người nằm ngủ như chả có gì xảy ra. Cảnh kì quái đó diễn ra suốt một đêm.
Sáng hôm sau, Allein xoay mình ngồi dậy. Bên cạnh anh là Abel vẫn ngồi im như tượng. “Bộ là Pháp Sư thì không cần ngủ, cũng không cần ăn uống gì sao ?”. Anh không nhịn được mở miệng hỏi.
“Tất nhiên là không, có điều, các Pháp Sư có thể tận dụng ma lực để điều tức, làm các cơ quan hoạt động bình thường mà không cần nhiều năng lượng duy trì”. Abel không nhanh không chậm đáp lại, từ từ mở mắt ra, xoay lại đối diện Allein.
Cả đêm hôm qua, hắn đã sử dụng một vài phép thuật để kiểm tra quanh khu vực này, đề phòng điều bất trắc như kẻ nào đó bám đuôi. Bên cạnh đó còn thực hiện một vài trò lên Allein mà không làm anh nhận ra. Và kết quả thu được khiến Abel phải chấn kinh. Cơ thể của Allein có một lượng ma lực nhiều hơn vài lần so với người bình thường.
Trong điều kiện bình thường, đó vốn là chuyện khá dễ tiếp nhận. Nhưng nơi đây là khu ổ chuột, có lượng ma lực ít ỏi. Điều đó khiến Abel đang nghi ngờ Allein là một Pháp Sư. Nhưng suy nghĩ đó lại tương đối mâu thuẫn.
Theo Abel, nếu Allein là một Pháp Sư, thì lượng ma lực phải nhiều hơn một chút, và sẽ làm ông nhận ra sớm hơn. Từ đó Abel đã đưa ra suy đoán rằng rằng Allein là một kẻ có tiềm năng về việc thức tỉnh và trở thành một Pháp Sư. Vì không có thiết bị đặc biệt để kiểm tra, nên hắn chỉ có thể đoán vậy.
Một thằng nhóc có đầu lạnh, chú ý điểm mà người thường ít để ý, tư duy nhanh nhạy, miệng lưỡi khá dẻo, lại còn có cả một khả năng để trở thành Pháp Sư, đã thế mình còn tìm được kẻ này ở một nơi như này. Abel thầm nghĩ. Cùng lúc đó, Allein đang chuẩn bị ra ngoài.
“Ê nhóc, ngươi đi đâu đấy ?”. “Đi ra ngoài làm việc chứ còn gì nữa, nếu không làm thì tôi sẽ không có ăn. Ông không cần, nhưng tôi thì có”. Bước chân Allein hơi chững lại trước cửa.
“...Đợi đã”. Abel vươn tay ra, từ đó tuôn ra một dòng năng lượng màu lục, tạo ra một làn gió cuốn Allein quay trở lại. Cảnh tượng bất ngờ khiến anh kêu “Oái” một tiếng. Abel chộp lấy tay anh, rồi nhỏ miệng lẩm nhẩm thứ gì đó.
Từng luồng không khí chợt hội tụ lại, Allein cảm thấy tay mình chợt trở nên ngứa ngáy. Trên cánh tay Abel đang nắm, một biểu tượng mờ nhạt nhanh chóng thành hình. Nó như một hình vuông khá nhỏ đè lên lớp da ngoài.
“Đây là thứ ta sẽ dùng để theo dõi ngươi, tránh việc khi quay trở lại ngươi sẽ đem theo vài thứ phiền phức”. Abel ném cho Allein một cái nhìn cảnh cáo. “Yên tâm, khi ta rời khỏi đây sẽ cho ngươi một vài đền bù.
Allein cũng chỉ biết ậm ừ nghe theo. Tuy anh cũng lờ mờ đoán trước được sự cảnh giác của Abel sẽ dẫn đến điều gì, nhưng mấy thứ như ma thuật, anh lại không hiểu rõ. Mong là không quá phiền phức, anh thầm nghĩ.
Mấy hôm ở chỗ làm việc cũng không có gì quá đáng chú ý cho lắm, trừ việc mấy tên xã hội đen đang làm loạn khắp cả lên khiến Allein phải vất vả lắm mới đến được nơi cần đến.
Trong quá trình đó, anh nghe được rằng có mấy tên đã tìm ra dấu vết của gã Pháp Sư, tức Abel, và thậm chí còn đả thương được hắn. Nhờ đó, một vài dấu hiệu như dấu ấn kì lạ trên cánh tay, độ nguy trọng của vết thương, kết hợp với việc tiền truy nã đã tăng lên 8, 000 Perkin khiến mấy tay cầm đầu đang ráo riết tìm cho ra Abel hơn bao giờ hết.
Thậm chí, chỉ vừa khi nãy thôi, đã có một cuộc xung đột giữa hai nhóm truy tìm. Chúng đã lao vào chiến đấu một mất một còn. Tất cả đều mong muốn tóm gọn được khối vàng di động đang ẩn náu ở đâu đó.
Điều này đã tạo ra nhiều thương vong cho nhiều người vô tội. Allein cũng rất vất vả mới không bị dính vào. Anh còn tiện tay lôi được theo mấy đứa nhỏ vô tình dính vào nữa.
Tất nhiên anh chỉ cứu chúng ra thôi, chứ không giúp được chúng trong quá trình sau này. Tuy vậy, việc đó cũng giúp anh thoải mái tâm tính hơn không ít. Nhưng điều đó lại khiến anh thêm phần lo lắng với cái tình hình càng ngày càng căng thẳng này. Cứ như này thì việc thoát khỏi đây trong thời gian ngắng đang dần trở nên khó khăn hơn.
Tầm này, chỉ cần hé lộ ra việc mình có liên quan đến hắn, chắc chắn mình sẽ bị trao khảo và tra tấn đến chết nếu không cho chúng câu trả lời thỏa đáng. Vừa nhìn tên gầy Romnie thảo luận với gã đầu lĩnh, Allein nghĩ thầm trong lòng.
Đồng thời, anh cũng đang suy nghĩ nên làm gì để thuyết phục được Abel cho mình đi theo và thử nghiệm trong mấy ngày qua. Anh đang cố tìm mọi cách để tận dụng việc này nhằm rời khỏi đây và tiếp xúc với giới huyền bí.
Tuy vậy, anh cũng đang ngờ ngợ rằng Abel đã nhận ra âm mưu này của mình. Dù sao thì gã cũng rất nhạy bén, và có lẽ gã có thể dựa vào ma thuật mà tìm hiểu cặn kẽ về Allein tối qua mà anh không biết.
Anh đã đoán đúng được việc Abel giở trò. Còn về âm mưu của mình, Abel cũng đã lờ mờ đoán ra nó trong khi ở lại lán. Nhưng thay vì phản đối hay xem đó là nguy hại, Abel lại khen thầm trong lòng với cách suy nghĩ và hành động thực tiễn của Allein. Tuy nhiên, Abel cũng giả vờ không quan tâm đến chúng, vì gã muốn làm rõ thêm khá nhiều vấn đề xoay quanh anh.
Trong mấy ngày qua, hắn đã kiểm tra rõ ràng hơn về Allein. Dựa vào đó, hắn có thể tự tin khẳng định rằng khả năng để anh thức tỉnh trở thành Pháp Sư là rất cao, khoảng 75%.
Chưa kể đến việc tuổi của Allein đang vào khoảng tầm 15-16. Giới huyền bí gọi đây là “độ tuổi vàng” để thức tỉnh. Tiềm năng của cá nhân sẽ rất cao trong tương lai, vượt xa những kẻ thức tỉnh trễ hơn. Đồng thời, cá nhân đó sẽ có nhiều thời gian hơn trong quá trình tiến bộ những kiến thức và kĩ năng cần thiết.
Trải qua suy tính kĩ càng, gã đã đưa ra quyết định thu nhận Allein, nếu anh muốn theo hắn. Vừa để tránh lãng phí tài năng của Allein, phần cũng còn là vì gã là thành viên của một giáo hội lớn ở Đế Quốc này. Bổ sung hạt giống tiềm năng cho giáo hội làm một điều rất tốt.
Bởi vậy nên, ngày hôm nay, sau khi Allein trở lại lán, Abel đã quyết định sẽ mời gọi anh. Nhưng tất nhiên sẽ không phải mời gọi trực tiếp, gã tính đi đường vòng để tìm rõ toan tính của Allein.
“Này nhóc, nếu ngươi cứ sống ở cái nơi như này, ăn những thứ như vậy thì sẽ không thể sống quá 25 tuổi đâu”.
Allein không đáp lại ngay, mà chầm chậm cắn cái miếng bánh mì, uống miếng nước trước. Anh cần xử lí cơn đói cồn cào của mình trước rồi mới đáp lại với giọng lạnh nhạt.
“Tôi biết chứ, nhưng cũng không còn cách nào khác cả. Nếu không làm, tôi sẽ chết còn nhanh hơn cả thế. Sống thêm một ngày cũng là ngắm nhìn thế giới thêm một ngày, cho dù nơi đây chả đẹp đẽ gì cho lắm, và tôi không thực sự thích nó”.
Nghe mâu thuẫn thế. Vì đã quen với cách nói của Allein, Abel cũng không để ý mà hỏi lại. “Vậy thì mục đích sống của ngươi là gì, giàu có, tiền tài hay sức mạnh ?”.
…Mình lại bị thử tiếp rồi. Mấy ngày qua, gã cứ liên tục tìm sâu hơn vào mục tiêu của mình. Cái cần chú ý thì mãi không nói ra chứ. Allein lẩm bẩm không thành lời. Anh đáp lại chậm rãi.
“..Với tôi, chúng quả thật rất hấp dẫn. Chỉ cần một trong số chúng là tôi sẽ đi khỏi đây, bắt đầu cuộc đời mới ở nơi khác liền luôn, rời xa nơi hoang tàn này”.
Vừa trả lời được câu hỏi, vừa không để lộ ý tưởng chân thật, lại vừa dẫn hướng người nghe đi. Thôi cũng không sao, miễn không có ý tưởng có vấn đề là được rồi. Abel thầm than. Allein che giấu ý định quá kĩ, gã cũng không thể thẳng thừng hỏi, vì chắc chắn anh sẽ im lặng.
“Ngươi còn nhớ ta từng nói rằng sẽ đền bù ngươi thứ gì đó không ?”. “Tất nhiên là có, tôi còn đang rất mong chờ đó đây”.
Cả hai biết rằng, nếu không đưa ra nước đi quan trọng, sẽ không thể làm rõ mục đích đối phương. Với Allein, anh cần hiểu rõ ý định của Abel nhằm đạt được mục đích thoát khỏi đây. Còn với Abel, gã cần Allein bày tỏ ý định chân thật nhằm tạo ra ảnh hưởng tốt cho giáo hội, nơi gã sẽ tiến nhập anh vào.
Abel ho khan vài tiếng. “Vậy thì, giờ ta cho ngươi ba cơ hội. Chọn một trong ba thứ. Ừm, thứ nhất là ta sẽ đưa cho ngươi một khoản tiền lớn hoặc một vật phẩm ngang giá, làm gì với nó là tùy ngươi”.
Biết trước nơi này cầm tiền lớn nguy hiểm đến độ nào mà vẫn hỏi, gã vẫn muốn tìm ra mục đích của mình. Allein có chút suy tư.
“Thứ hai là, ta sẽ giúp ngươi xử lí đám người lãnh đạo ở đây, rồi ngươi sẽ lên nắm quyền. Lúc đó, việc sống cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều”.
“Cái thứ ba là, ngươi sẽ đi theo ta, trở thành người giúp đỡ ta, vừa hỗ trợ ta trong công việc. Chọn đi”. Abel nhìn Allein chăm chú, theo dõi từng cử chỉ, nét mặt để suy đoán. Nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Tận ba lựa chọn ? Mình có giá trị để hắn đánh đổi đến vậy à ? Việc mình thể hiện ra dị thường có chút ưu tú, tuy có lẽ hiếm thấy ở nơi này, nhưng trên cái mảnh lục địa này chắc chắn không hề thiếu kẻ tương tự. Khả năng tư duy và hành động cũng có thể được rèn luyện ra, vậy thì…chỉ còn một khả năng thôi.
Mình có tiềm năng của một Pháp Sư. Nhất định đó là điều gã Abel quan tâm, và đưa ra lựa chọn hướng thẳng về cái thứ ba như vậy. Nhận tiền thì chưa chắc đã giữ mạng được, nhận quyền lực thì chưa chắc đã nắm được trong tay. Khoan đã, nếu như vậy thì vì sao gã lại không đưa ra câu trả lời trong mấy ngày qua ? Nếu cho bản thân, gã có thể đồng ý với mấy lời và hành động của mình, hoặc có thể trực tiếp nói hẳn ra là trở thành học trò. Việc nói đi theo gã, lại mở ra thêm hướng suy nghĩ khác.
Lẽ nào bên cạnh việc gợi ý về tiềm năng của mình, gã cũng lờ mờ nhắc nhở lí do sâu xa hơn về việc mời gọi mình không chỉ là cho gã ? Lẽ nào, gã đang muốn thu nạp mình vào đâu đó ? Có lẽ điều này gần chân tướng rồi. Dù nào đi nữa, đều có lợi cho mình, không có gì phải từ chối cả.
Suy nghĩ vận chuyển liên tục, Allein nhanh chóng đưa ra kết luận dựa trên quan sát và suy tính tổng hợp được. Đây là điều anh đã nghi ngờ trong mấy ngày qua, nhưng mãi đến hôm nay, dựa vào lời mời gọi của Abel, anh gần như đảm bảo được 100% về điều này.
Nếu đúng là như vậy, con đường trở về nhà lại gần hơn một bước rồi, Allein cảm khái. Điều này sẽ giúp mình bước nhanh và xa hơn..
Anh ngẩng cái đầu đã cúi xuống không biết từ lúc nào của mình, nhìn lại Abel, rồi cả hai cùng nở nụ cười.
Không cần câu trả lời nào hết. Cả hai đã biết được đáp án của đối phương.


0 Bình luận