Thiên Khúc Vĩnh Hằng
Cháo Vịt Chua Cay
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 06

0 Bình luận - Độ dài: 2,792 từ - Cập nhật:

Thiên thần, Ma tộc, Elf…Nhiều chủng tộc như vậy à, xem ra thế giới này còn đa dạng hơn cả tưởng tượng của mình. Những chủng tộc tồn tại từ bình mình của thế giới, nghe có vẻ khá là không đáng tin cho lắm. Allein thầm nghĩ, rồi quay qua hỏi Abel.

“Từ thuở bình minh của thế giới ư ?”. Abel quay lại nhìn Allein với vẻ mặt kì lạ như đang nhìn một đứa ngốc nghếch chả biết gì. “Đừng nói với ta là tên nhóc ngươi chưa từng nghe về Thần thoại sáng thế đấy ?”.

Không, tôi không biết. Kể cả có biết thì cũng chả biết có phải thật không nữa. “Chẳng phải Thần thoại đều có những chi tiết không chân thực sao ?”. Allein đáp lại với ngữ khí không quá tin tưởng.

“Thằng nhóc này, không thể tin được ta lại phải giảng cho ngươi. Đến cả một ngọn cỏ có khi còn biết điều này nữa là. Ngươi biết về Thần thoại đến đâu rồi, tránh việc phải nói lại hết từ đầu”. Abel ngao ngán nhìn lại anh.

“Làm thầy thất vọng rồi, tôi vừa mới biết đến Thần thoại mới nãy thôi”. Allein cố nhịn cười đáp lại, trong lòng thì lại nghĩ khác. Xem ra Thần thoại với người dân nơi đây được phổ biến rộng rãi, có lẽ cũng đóng vai trò khá quan trọng nên Abel mới có biểu cảm vậy ? Vậy tại sao nguyên chủ lại không có nó nhỉ, do ở ổ chuột, nhưng Abel nói đến ngọn cỏ còn biết. Hay do mình thừa hưởng kí ức không trọn vẹn ?

“Nhóc, có nghe ta nói gì không đấy ?”. Tiếng Abel vang lên, Allein chợt giật mình, thoát khỏi dòng suy nghĩ. “Hả, à, tôi có chút phân tâm, thưa thầy”.

“Hừm…”. Abel trầm ngâm. Hắn vừa muốn kể, nhưng cũng vừa không muốn vì hắn nghĩ rằng với cách kể chuyện của mình thì Allein nghe xong cũng vứt luôn ra khỏi tai.

Tuy vậy hắn vẫn quyết định kể chuyện với cái khả năng đó. Tất nhiên hắn cũng không biết rằng Allein từng nghe nhiều cách kể còn có phần dở hơi hơn ở đời trước.

“Được rồi, chú ý nghe đây. Ta chỉ nói một lần thôi đấy, dù nghe nó có không được quá chân thực, nhưng đây là nền tảng quan trọng trong nhiều lĩnh vực nghiên cứu đấy. Ừm, tóm gọn lại thì nó sẽ là như thế này.

“Đấng Tối Cao thức tỉnh từ trong hư vô vĩnh ám. Ngài sở hữu quyền năng vô hạn và toàn năng toàn quyền thực thi mọi thứ. Ngài đã lấy chính cơ thể của mình để tạo nên thế giới này. Thân thể của Ngài hóa làm vũ trụ, đôi tay của Ngài một bên phải trở thành bầu trời, bên trái trở thành mặt đất, còn đôi chân của Ngài đã trở thành trụ cột chống đỡ thế gian”.

Abel kể với giọng rất nghiêm túc khiến Allein cũng tập trung theo. Theo từng lời kể, anh càng ngày càng thấy phong cách này rất quen thuộc với những sự tích ở đời trước. Có lẽ trí tưởng tượng của con người dù ở đâu cũng có những tương đồng nhất định, anh thầm nghĩ, cùng lúc Abel tiếp tục.

“Nước mắt của Ngài chảy ra, hóa thành những vì sao trên cao và các thiên thể. Mắt phải của Ngài hóa thành mặt trời rực sáng chiếu rọi thế giới, mắt trái Ngài hóa thành mặt trăng phản chiến vạn vật. Máu huyết của Ngài chảy ra, hình thành nên đại dương và sông ngòi dưỡng dục sinh mệnh. Lớp da của Ngài rơi ra, hình thành nên đồng bằng và thảo nguyên rộng lớn. Bộ xương của Ngài thì lại hình thành nên những ngọn núi hùng vĩ cùng những ngọn đồi và cao nguyên. Lá phổi của Ngài thì chia nhỏ ra, tạo nên những ngọn gió và bão tố….

Vì sao, mặt trời mặt trăng, biển cả, đất đai..Vị Thần trong lời miêu tả nghe qua có vẻ rất hùng mạnh. Ừm, nghe qua khá giống thần thoại Bắc Âu. Allein thầm nhẩm lại lời Abel, vừa phân tích các chi tiết. Với một kẻ rất thích đọc sách như anh ở đời trước, việc tiếp xúc với các câu chuyện như này là điều bình thường, nên không khó để đoán phần tiếp theo. Có lẽ sau đó sẽ là các sinh vật, ừm, có lẽ các chủng tộc nữa, anh thầm nghĩ.

…phần đầu của Ngài đã sinh ra Rồng, những sinh vật hùng mạnh và hung tàn. Mái tóc của Ngài đã rơi ra, sinh ra Đại Thụ Eldritch, mẹ của cây cối và thực vật, đấng sinh thành của các Yêu tinh / Elf. Thiên thần và Ma tộc được sinh ra từ bộ não của Ngài. Trái tim mạnh mẽ của Ngài đã tan chảy ra, tạo ra giống loài Người Khổng Lồ, đứng đầu là các Cyclop một mắt. Những bộ phận độc hại trong cơ thể Ngài đã sinh ra những quái vật, ác ma tà ác. Những phần còn lại thì đản sinh ra các Sinh Vật Huyền Bí, những chủng kì lạ. Từ tinh thần của Ngài, Chủ Bóng Tối, Nữ Hoàng Minh Nhật, Chiến Thần Hỏa Diễm, Hàn Hải Chủ Mẫu, Thần Tri Thức và Phong Thần đã sinh ra, họ là những tồn tại mạnh mẽ nhất, lãnh đạo và dẫn dắt sự phát triển chung của thế giới”.

“Và cuối cùng, chính là chúng ta, những con người, chủng tộc cuối cùng được sinh ra từ trí tuệ của Ngài”. Abel kết thúc câu chuyện với một giọng điệu trang nghiêm.

“...Quả là một câu chuyện chi tiết. Ừm, nó đầy đủ hơn tôi nghĩ đấy. Tôi còn nghĩ rằng nó sẽ hơi tạp nham và chắp vá”. Hồi lâu Allein mới đáp lại, trong đầu vẫn còn đang phân tích các thông tin vừa mới tiếp nhận được.

Ừm, một thế giới với đa dạng chủng tộc và các loài kì lạ, chưa kể còn có cả Thần Linh, tuy chưa biết có phải là Thần hẳn hoi không, nhưng nếu đã có cả Pháp Sư thì có lẽ, các Thần cũng chỉ là những kẻ nắm trong mình khả năng mạnh mẽ hơn, các sinh vật khác có lẽ cũng thế. Allein rút ra một câu tổng kết lại.

“Lí do của việc nó đầy đủ và hoàn thiện tới vậy là vì bên cạnh những lời văn của mấy gã học giả, chúng ta cũng dựa vào các sự kiện lịch sử chân thật và những minh chứng xác đáng. Và nhóc, nói câu vừa rồi với ta thì được, nói trước mặt mấy tên sùng đạo điên cuồng là có thể bị xé xác đấy”. Abel liếc qua với ánh mắt cảnh cáo dành cho Allein. Anh cũng chỉ biết cười trừ, anh vốn cũng chả phải kẻ theo đạo hay tín đồ gì cho lắm nên ít khi quan tâm vấn đề này.

Cả hai người cứ thế tiếp tục vừa đi vừa thảo luận về các vấn đề Thần Thoại và học thuật, và cho dù Allein cố gắng thuyết phục Abel tiết lộ nhiều hơn về các Pháp Sư, hắn cũng chỉ gạt phắt đi với lí do “chữ cái còn chưa biết hết thì có nghe nhiều thứ học thuật cũng chỉ để đi ngủ ngon hơn” khiến anh chỉ biết câm nín.

Tuy nhiên, anh thay vào đó mở mang kiến thức hơn về các sinh vật cũng như chủng tộc nguy hiểm, như đám quái vật các kiểu. Chỉ có điều khá kì lạ là, mỗi khi Allein kêu Abel đi sâu hơn về các chủng tộc như Elf, mặt hắn lại hiện lên cái vẻ cổ quái kì lạ, rồi nhanh chóng đổi qua chủ đề khác. Tần suất việc này càng tăng lên càng làm Allein nghi hoặc, nhưng Abel thì cứ giữ khư khư cái điều bí mật đó.

Mãi cho đến tầm xế chiều, khoảng gần năm giờ chiều theo Abel đoán, vì chả ai có đồng hồ kiểm tra, việc có đồng hồ cũng khiến Allein rõ hơn về mức độ phát triển công nghệ ở thế giới này. Thêm vào đó còn có cả các máy móc phức tạp, và theo anh đoán, có lẽ ít nhất cũng phải trong tầm cách mạng công nghiệp lần thứ một và hai như ở Trái Đất.

“Ê nhóc, chú ý đằng kia kìa. Thấy chỗ sương mù xa xa đó không ?”. Abel vỗ vai Allein, cắt ngang việc ngắm nhìn mặt trời đang chuẩn bị tiến vào quá trình lặn, chỉ tay về phía xa xa.

Allein tiếc nuối dời mắt khỏi mặt trời đang lặn, quay qua nhìn theo tay Abel. Phía xa xa là một tầng sương mù dày đặc màu trắng xám, bao phủ quanh một dãy núi rất cao, trải dài như một bức tường tự nhiên tạo ra, mờ mờ thấy được phần chân núi. Theo quan sát có lẽ ngọn núi phải cao cả hàng ngàn mét. Bao chung quanh chân ngọn núi là một tường thành dài, rất dài dọc đối diện theo dãy núi. Trông như một đường biên giới cực lớn.

Xung quanh bức tường lại là những phần trông như những chòi canh gác đặt dày đặc dọc theo tường thành, và xa hơn là xung quanh phần chân núi.

Nằm gần sát phần tường nhất, nơi mà Allein chỉ có thể thấy mờ mờ phía xa, có vẻ là một khu nội thành sang trọng, như dành cho quý tộc vậy.

Bên ngoài cùng, hướng thẳng vào tầm nhìn của Allein là những khu nhà liên miên tưởng chừng không dứt, còn có cả những cánh đồng rộng lớn xung quanh, khác hoàn toàn với đồng cỏ dưới chân dài không thấy bến bờ này.

Xa hơn đó một chút là những căn nhà nhỏ hơn, chia tách nhỏ ra. Có thể thấy ở đó những hình chấm đen đang đi lại, nhưng do quá xa nên Allein chỉ có thể thấy mờ mờ. Nhưng điều đó đã đủ để làm anh phấn khích, mắt sáng lên. Một thành phố, một khu vực có người sống đúng nghĩa, khác hẳn cái khu ổ chuột tối tắm lúc trước.

Bao quanh gần như toàn bộ phần lãnh thổ là một con sông rất dài, uốn quanh tạo nên một bức tường ngăn cách tự nhiên. Con sông cũng khá rộng, bề mặt kéo dài đủ để không cho ai đi qua dễ dàng.

“Sao hả, oách chứ ? Đó là một khu vực lãnh địa dưới quyền quản lí của dòng họ Margretta, hiện tại đứng đầu là Bá Tước Simon ta vừa kể. Tên đó quản lí nơi này có thể nói là tốt nhất trong các tên lãnh đạo ta biết ở Đế Quốc”. Abel cười lên với vẻ hào hứng.

“...Tuyệt vời”. Allein có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhiều quá nên cũng chả biết thốt lên gì. Thật sự muốn đến đó ngay lập tức mà, anh lẩm bẩm không ra lời. Anh thậm chí còn đang có ảo tưởng như một đứa tối cổ chui ra khỏi hang để đón lấy văn minh nhân loại.

Nhưng anh lại nhanh chóng nhận ra vấn đề. “Chẳng phải khu vực này có chút hoang vu sao, thầy ? Một phần thành như vậy nằm ở cái nơi đồng không mông quạnh này, chẳng phải sẽ có nguy hiểm rất cao sao ?”. Một lãnh địa của một Bá Tước lại nằm ở nơi đồng cỏ rộng lớn này thì cũng quá là không được hợp lí cho lắm.

Nhưng Abel lại phẩy phẩy tay đáp lại: “Không sao, khu vực này như vậy chủ yếu là do thời gian phát triển chưa được lâu, vả lại còn thường xuyên chịu ảnh hưởng bởi các quái vật với ma thú, nhìn đi, khu vực dân cư xung quanh bên ngoài chủ yếu là những người dân trong thành đi khai phát ra để mở rộng, chứ không hoàn toàn là dân của Đế Quốc thôi đâu”.

Ồ, nghe cũng khá hợp lí đấy nhỉ. Allein đang tính há miệng hỏi lại, thì đột nhiên, từ xung quanh, khi ánh mặt trời đang xuống dần ở chân trời, những cái bóng đen từ hư vô đột nhiên hiện ra. Chúng nhanh chóng vặn vẹo thành những hình thù quái dị khiến Allein giật cả mình, vội vàng lùi lại cảnh giác.

Những cái bóng nhanh chóng vây quanh cả hai thầy trò, nhưng Abel lại không có vẻ gì là sợ hãi cả. Ngược lại, hắn lại cười vui vẻ khi thấy Allein tỏ vẻ lo lắng.

“Tự nhiên đi nhóc, chúng không phải đám ma thú hay quái vật đâu. Chỉ là vài, ừm, một quần thể sinh vật nho nhỏ thân thiện thôi. Nhìn này, chỉ là một con ngựa thôi mà”.

Nói đoạn, Abel vươn tay chạm lấy một cái bóng đang vặn vẹo dài ra. Từ từ nó ngưng hình lại thành một con ngựa. Một con ngựa màu đen có chút óng ánh, hình dạng của nó cũng khác với con ngựa thông thường trong trí nhớ của Allein. Chúng có chiếc bờm dài, rất dài đến độ trông như chiếc khăn choàng cỡ đại. Nhưng tất cả phần cơ thể của chúng, bên cạnh phần da thịt màu đen lấp lánh nhẹ, lại gần như trong suốt, trông như một đám khói.

Kì lạ là bàn tay Abel lại đặt lên chúng như một con ngựa bình thường, tiếng “bịch” tạo cảm giác rắn chắc như thật. Nhưng cái bóng xung quanh cũng nhanh chóng thành hình, tạo nên một đàn ngựa hàng trăm con chung quanh. Điều này khiến Allein trố mắt lên nhìn thứ sinh vật như một bóng ma kia.

“Chúng có tên gọi là Ngựa Bóng Ma, dựa trên vẻ ngoài đặc trưng của chúng. Đám này khá hiếm gặp, chỉ thường thường hiện ra khi trời tối mà thôi. Chúng đặc biệt bị hấp dẫn bởi ánh sáng, đặc biệt từ những đốm lửa hoặc ngọn đèn”. Abel vừa nói vừa vuốt ve phần bờm mềm mềm của chúng. Hắn cũng tóm lấy tay Allein, kéo lại để anh cảm nhận.

Phần lông và cơ thể truyền đến cảm giác mềm mại và rắn rỏi, nhưng lại có chút lạnh lẽo kì lạ. Nó không lạnh như băng, mà là một cảm giác đến từ tinh thần truyền đến. Nhưng điều này lại càng khiến Allein nổi máu tò mò mà vuốt ve, cảm nhận phần rắn chắc đó, bỏ luôn chút sợ hãi khi nãy ra sau đầu.

Trong khi đó thì Abel lấy một cái túi trong lớp áo chùng ra, trong đó chứa một lượng lớn lương khô, thịt, cả nước đem nhét cho mấy con ngựa nhai. Đây là phần cả hai đã lấy được từ khu đám xã hội đen trước đó và dùng suốt hai ngày qua. Đám ngựa hít hít rồi nhanh chóng nuốt lấy, kêu hí lên tỏ vẻ thỏa mãn. Hắn cũng ném cho Allein để cho mấy con ngựa ăn.

Rồi chẳng nói chẳng rằng mà Abel leo lên con ngựa. Allein nhìn theo với chút ngạc nhiên trên mặt, đáp: “Nhưng tôi không biết cưỡi ngựa”.

Abel đáp lại với giọng nhẹ như không quan tâm cho lắm: “Cứ lên đi, thể nào chả quen, đây là cách chúng ta sẽ đến được lãnh địa trước khi màn đêm xuống hoàn toàn, nhanh lên, có gì ta dùng ma thuật đỡ cho”.

Allein chần chừ một lúc, rồi cắn răng leo lên. Con ngựa có hơi cao nên anh mất một lúc mới lên và ngồi yên vị được. Vào lúc anh vừa mới thở phào một hơi thì đột nhiên Abel giơ chân đạp luôn vào mông con ngựa anh đang cưỡi. Nó hí lên với một chút điên cuồng, rồi đột nhiên, mặc kệ đàn ngựa xung quanh mà chạy thẳng hướng về phía thành trấn phía xa. Allein cuống cuồng bám chặt lấy bờm ngựa, cố gắng cố định trên cái “thiết bị di chuyển” giật xóc này.

“Vui vẻ lên đi nhóc, đây là trải nghiệm hiếm lắm mới có thể gặp đấy”. Abel cười lên ha hả, át đi cả tiếng hú hét của Allein trên lưng ngựa khi cả hai phóng về phía xa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận