Thiên Khúc Vĩnh Hằng
Cháo Vịt Chua Cay
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 08

0 Bình luận - Độ dài: 2,135 từ - Cập nhật:

Đã được vài ngày trôi qua kể từ khi Allein được Abel “đưa” vào trong lãnh địa của Bá Tước Simon.

Ban đầu Allein thực sự khó chịu với việc Abel tống thẳng anh vào nơi này theo phương pháp độc lạ đó. Nhưng anh cũng vô pháp tranh cãi lại với Abel, mà chỉ chậm rãi đổi xưng hô thành “lão già” vì sự cù nhây và hơi dị của hắn.

“Cứ tưởng là hắn đã tin tưởng vào năng lực của mình rồi, ai ngờ hắn vẫn còn muốn thử tiếp khả năng chiến đấu nữa chứ. Bộ tính đào tạo siêu chiến binh hay gì không biết?”.

Allein đứng trước cửa sổ lầm bầm. Căn phòng anh đang ở là một khu nhà riêng khá gần Dinh Thự Bá Tước Simon. Nơi đây rất đẹp. Tường được sơn trắng, xây tận bốn tầng, kết cấu tinh giản. Chưa kể đến nội thất và cấu tạo bên trong cũng vô cùng chỉn chu và đầy đủ.

Khu kí túc này phối với bốn chỗ khác tạo nên một khu vực đào tạo chuyên sâu dành cho những cư dân của lãnh địa, đồng thời cũng là khu vực huấn luyện và luyện tập cho cả các Kiếm Sĩ và Pháp Sư luôn, không thiếu thứ gì. Tuy nhiên do là đang không trong thời điểm học tập và huấn luyện nên ở đây chẳng có lấy một ai, và Allein cũng sẽ không ở trong đây lâu.

Theo lời đề nghị của Abel, anh sẽ có thể trực tiếp chuyển đến hẳn vào Dinh Thự, dù anh không thực sự vui vẻ vì vấn đề đó.

“Cơ mà, nói đi cũng phải nói lại. Abel làm vậy để cho Bá Tước Simon thấy được tiềm năng chiến đấu của mình cũng là một điều khá tốt. Có vẻ như Pháp Sư, hoặc đúng hơn là cấp độ thấp, không thực sự mạnh mẽ trong chiến đấu thực tiễn. Đây giống như bài kiểm tra cho sinh viên đầu vào ấy nhỉ?”.

Allein không khỏi hồi tưởng lại thời gian đèn sách ở đời trước. Trong khi đang mải mê suy nghĩ về những điều mình cần tuân thủ ở đây, mắt anh chợt lóe lên sự tò mò. Mấy ngày qua anh đã lục tung gần như cả khu này lên để khám phá, tất nhiên là không để bừa bộn, thứ duy nhất hấp dẫn anh lại không hề có.

Sách vở. Một món tạo vật tuyệt vời đáng nhẽ phải có ở đây, lại chẳng có lấy một chút dấu vết nào cả.

Rầm rầm rầm. Tiếng đập cửa chợt vang lên.

Allein vội tiến ra cửa. Bên ngoài là gã tóc nâu hôm nọ đánh giá anh khi còn trên giường. Theo lời giới thiệu thì tên hắn là Hugo. Giờ gã đeo một thanh kiếm bên hông, mặc bộ đồ tập bằng da với vải trắng, trông khá da dáng một Kiếm Sĩ.

“Allein, theo ta qua sảnh đường. Giáo sư đến rồi đây”.

Trong quá trình đi xuống, Hugo thấy Allein có vẻ khá căng thẳng, đến độ bộ đồ đồng phục trắng mới dường như cũng cứng lại như chủ.

“Bình tĩnh đi nhóc, không cần phải căng thẳng như thế. Mấy ngày qua trong khi nhóc nghỉ ngơi, chúng ta đã xem xét đủ loại vấn đề giảng dạy rồi. Vị giáo sư này hoàn toàn đủ tiêu chuẩn và phẩm giá để dạy bất cứ ai, ừm, miễn là nghe lời”.

Allein cũng chỉ biết gật đầu lia lịa.

Giảng đường nằm ở vị trí trung tâm trong tổng thể khu nhà hình chữ C. Tuy được xây phong cách tối giản nhưng nó vẫn nổi bật hơn so với những dãy nhà bên cạnh. Khu nhà bên cạnh phần tường ngoài màu trắng còn được trang trí một vài họa tiết và kí tự khá kì lạ mà Allein không biết tới.

Hugo chỉ đưa Allein tới trước của giảng đường rồi rời đi kèm theo câu chúc may mắn, càng khiến anh thêm căng thẳng.

Bên trong giảng đường chỉ có độc một hình bóng trên bục giảng, ngồi sau chiếc bàn gỗ nhỏ. Đó là vị giáo sư mà Hugo đã đề cập tới.

Điều đầu tiên Allein nhận ra về nữ giáo sư này là, cô ấy là một Elf. Đặc trưng bởi chiếc tai nhọn xuyên qua phần tóc bạch kim thả xõa. Thân hình mảnh mai, nước da trắng, thanh thoát toát lên một vẻ quý phái. Dáng ngồi thẳng lưng, hai tay để lên bàn, khuôn mặt hơi nhỏ nhắn không biểu đạt nhiều cảm xúc tạo một cảm giác điềm đạm, bình tĩnh.

Nhưng thứ Allein cảm nhận được lại là sự nghiêm khắc, chuẩn mực cao.

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng mang họa tiết cách điệu màu tím nhạt. Lớp váy trong đậm màu hơn lớp ngoài tạo điểm nhấn. Tay áo có viền trang trí bằng đường vải màu tím và lưới. Cổ áo mở khá rộng, trước ngực có một bông hoa tím nhỏ.

Đeo thêm một chiếc giày cao gót màu bạc phối với trang phục tạo nên một vẻ đẹp không tì vết, tôn lên sự cao quý, trang nhã.

Nữ giáo sư liếc qua với cặp mắt tím huyền ảo, dường như thu cả sắc trời ban đêm vào trong đó. Cô không nói gì mà vươn tay chỉ vào phần ghế giảng đường ngay trước mặt.

Allein nhanh chóng ngồi xuống theo chỉ dẫn, cảm thấy càng thêm chột dạ.

Dù nghe khá hài, nhưng Allein, hay đúng hơn là Duy, gặp vấn đề với những phụ nữ trẻ nhưng uy nghiêm. Không phải là anh không thích, ngược lại là sự tôn trọng, nhưng bằng cách nào đó anh luôn cảm thấy khó thở và hơi ngại khi ở gần họ.

“Xin chào. Allein, đúng chứ? Không cần giới thiệu rườm rà, trò có thể gọi ta đơn giản là Giáo sư Florence, hoặc cô Florence. Ta sẽ phụ trách dạy học, cũng như đồng hành với trò trong một khoảng thời gian khá dài”.

Chờ anh ngồi yên vị lại, vị giáo sư lên tiếng. Giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng.

“Vâng, giáo sư Florence”. Allein đáp lại, thầm nghĩ quả này xong rồi, gặp đúng khắc tinh của mình.

“Hử, bộ trò chưa ăn sáng à?”. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt, giáo sư Florence nhìn lại đứa học trò.

“Dạ, tôi đã hiểu rõ thưa giáo sư”. Allein cao giọng thêm chút nữa.

“Rất tốt”. Giáo sư Florence đưa cho Allein mấy món đồ, gồm giấy viết, mực và bút lông chim.

Ừm, giáo sư có phong cách lạ lùng hơn, dùng đồ cổ thay vì dùng đồ máy tiên tiến.

Và cứ như thế, bài giảng của giáo sư Florence bắt đầu.

Mở đầu với những phần kiến thức cơ bản về ma lực. Dù cho lời giảng của giáo sư Florence rất dễ nghe, phải nói là cô có mị lực giọng nói kì lạ, nhưng tốc độ giảng lại nhanh một cách kì lạ. Cũng may là Allein đã có kinh nghiệm với chuyện này, nên anh dễ dàng tiếp thu số thông tin lớn này vào trang giấy, cả bộ não nữa.

“Ma lực, hiểu đơn giản là một dòng chảy năng lượng tồn tại ở khắp mọi nơi trên thế giới, giống như là không khí chúng ta đang thở vậy. Nó là một trong những thứ cấu tạo nên nền tảng của thế giới và các cõi.

Không chỉ có vậy, nó cũng đóng vai trò quan trọng trong cấu trúc của sinh vật nữa. Cơ bản mà nói thì nó được coi là Sinh Lực của vật sống”.

“Sinh lực của vật sống. Vậy nghĩa là nếu chúng ta rút hết đi ma lực khỏi sinh vật thì chúng sẽ chết đi sao?”.

“Đó là một nhận định đúng, nhưng cũng không hoàn toàn”. Giáo sư Florence nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Đúng là ma lực rất quan trọng với sinh vật. Nhưng điều đó cũng không khẳng định rằng không có nó, tất cả sẽ tiêu tùng. Hoàn toàn có thể sống mà không cần đến ma lực. Theo một vài ghi chép cổ xưa, có nhắc đến những cá nhân kì lạ. Ma lực của họ thấp hơn rất nhiều so với nồng độ của một người bình thường. Thậm chí một vài trong số đó còn chẳng có tí nào, nhưng họ vẫn sống đến khi hoàng hôn buông xuống thôi”.

Nghe hơi có chút văn thơ. Allein có chút suy nghĩ gật đầu rồi nhanh ghi chép lại. Tay cầm bút của anh ngoáy lia lịa, cũng cần cảm ơn Abel đã dạy một đứa mù tịt như anh ngôn ngữ và chữ cái của thế giới này, không thì chắc đây sẽ là một lớp học vỡ lòng.

Cứ thế, từng vấn đề, từ lịch sử về khám phá ra ma lực, thứ phần đông cho là phước lành từ Thần Linh và Tạo Hóa, cho đến lịch sử tìm kiếm và phát triển tiềm năng nhân loại cùng vô số điều khác, Allein đã ghi chép và nhớ tất cả chúng một cách khá đơn giản.

Cũng may trí nhớ mình tốt. Ừm, giáo sư Florence là kiểu người thích đi sâu vào nhiều chủ đề khác nhau chứ không chỉ lướt qua nó.

Cuối cùng, sau nhiều phần thông tin, đã đến lúc anh được nghe thứ mà mình chờ bấy lâu nay.

Không gì khác, Pháp Sư và những điều tương tự.

Đây chính là đường về nhà của mình mà. Allein thầm cảm thán. Mong giáo sư giải thích sâu sắc.

“Trước tiên khi đi sâu về các cá thể đặc biệt, chúng ta cũng nên làm rõ một điều trước. Tuy ma lực tràn ngập không khí và môi trường, nó không hoàn toàn được coi là nguồn năng lượng ngoại lai. Ma lực, thứ được cho là phước lành đó, lại có thể được hình thành nên trong cơ thể những sinh vật đặc biệt, bao gồm cả chúng ta, à không, trò thì chưa có. Tuy không nhiều lắm thôi”.

Ừm, có lẽ các Pháp Sư mới có thể làm trò đó.

“Được rồi. Về những cá thể đặc biệt. Trò cũng nên nhớ rằng, không chỉ có các Pháp Sư mới sử dụng được ma lực. Những người bình thường cũng có thể sử dụng, chỉ có điều là sẽ rất hạn chế mà thôi”.

Có nghĩa là chính mình có thể sử dụng được ư? Allein cảm thấy có chút tò mò và hưng phấn kì lạ.

Giáo sư Florence nhẹ nhàng đứng lên, vén tay áo lên. Từ trong lòng bàn tay phải, một khối cầu to cỡ một nắm đấm màu lam nhạt từ từ hiện ra.

“Hãy hình dung đây là thứ tồn tại trong cơ thể của cậu, đúng hơn là nó được sinh ra khi cậu thực sự Thức Tỉnh. Nó sẽ đi theo cậu trong suốt hành trình cuộc đời”.

Điều khiển khối cầu bay đến ngay trước bông hoa nhỏ trước ngực, giáo sư Florence tiếp tục.

“Bể Ma Lực, hay Lõi Ma Lực, hoặc là Lõi Ma Thuật, dù tên gọi gì đi nữa đều đề cập đến thứ này. Đây là cốt lõi quan trọng nhất của một Pháp Sư, cũng được khá nhiều kẻ coi là trái tim thứ hai của họ”.

“Nhớ lấy, điều quan trọng nhất quyết định tất cả của Pháp Sư là thứ này. Cả đời chỉ có một cơ hội đạt được thôi, thông qua việc Thức Tỉnh. Sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Một khi đã vỡ thì sẽ có thể gần như chắc chắn nhận được vé mời của Tử Thần”.

Giáo sư Florence chợt toát lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Điều này càng khiến Allein khắc sâu tầm quan trọng của nó hơn.

“Ừm, vì bây giờ trò chưa Thức Tỉnh, nên chúng ta trước hết sẽ đi qua các đặc tính của Lõi trước nhé. Đừng lo lắng, ta dự đoán là trong khoảng, ừm, giờ là giữa tháng 7 rồi, trước khi cơn gió đầu tiên của mùa đông đến, trò sẽ thức tỉnh thôi. Đến khi đó thì tha hồ học ma thuật”.

Nhẹ nhàng thu lại quả cầu, giáo sư Florence mỉm cười nhẹ nhàng.

Allien cũng chỉ biết vâng dạ rồi gật đầu như gà mổ thóc trước lời an ủi của nữ giáo sư, trong lòng thì thầm cầu mong việc Thức Tỉnh diễn ra càng sớm càng tốt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận