“Khặc..khặc…hự….”.
Mắt Allein trừng lên, căng thẳng nhìn vào đôi mắt xanh lục tràn đầy sát khí đối diện với mình.
Khẽ liếc mắt lên chút nữa, anh thấy một mái tóc đen rối tung rối bù pha lẫn chúi bụi trắng, cùng một ít gỗ mục rơi từ trần nhà xuống.
Allein nâng đôi tay của mình lên, ngón tay chạm tới những vết sẹo dài, những vết sần sùi trên da của một đôi tay khác đang tóm lấy cổ mình.
“Buông..buông ra”. Allein khó khăn hộc ra vài tiếng. Sức ép từ cổ truyền đến khiến anh thấy ngạt thở. Anh cảm nhận được mình đang được nâng lên cao, cảm nhận được sức ép ngày một chặt hơn.
Mắt anh nhèo đi, Allein đang cảm thấy được mình đang dần tiến tới cửa tử vì ngạt thở. Những hình ảnh trước mắt như trần nhà, bức tường mờ dần dần đi, dường như sắp tan biến.
Vào lúc Allein gần như ngất đi, áp lực chợt được nới lỏng, và anh vội vàng há miệng hà hà, hớp lấy không khí. Nhưng chỉ được có một giây, áp lực từ cổ lại tăng lên, và anh bị đập mạnh xuống cái sàn nhà của mình.
Rầm. Allein rên lên. Anh cố gắng há miệng ra để nói nhưng không thể.
Trước mắt anh là một người đàn ông trung niên với mái tóc đen bù rù, ngũ quan tương đối bình thường đang vặn vẹo đầy vẻ điên loạn. Đồng tử màu xanh lục lóe lên sự lạnh lẽo và sát khí nồng đậm.
“Nói mau, mày là ai, đây là đâu ? Mày có 10 giây trước khi tao tiễn mày về với Chúa”. Gã đàn ông gầm lên, bắp tay nổi to lên khỏi lớp áo choàng đen trên cơ thể. Bàn tay trái đang bóp chặt cổ Allein, bàn tay phải thì từ từ nâng cao lên, một luồng khí màu xanh lục nhạt từ từ tụ tập lại như một mắt bão nhỏ, sẵn sàng cho Allein đi như lời của gã.
Lựa chọn hiện tại của Allein sẽ quyết định cái mạng của anh.
Để mà giải thích vì sao anh rơi vào tình huống này, cần phải trở lại khá lâu trước đó.
—-----------------------
“Ey Romnie, mày biết gì chưa, tiền thưởng cho gã Pháp Sư đó đã tăng lên rồi đấy”.
Trong cái sảnh quen thuộc nơi tụ tập của đám xã hội đen, Allein đang bận rộn dọn dẹp và bê đống hàng cần vận chuyển vào ngày mai ra ngoài chợt dừng tay lại và nghiêng đầu sang.
Từ hôm trước khi thông báo truy nã một Pháp Sư truyền từ khu vực nội thành của Đế Quốc lan đến đây, theo như Allein nghe ngóng được, do đám xã hội đen và mấy tổ chức lính đánh thuê loan tin, thì đám ăn không ngồi rồi ở nơi này đã rục rịch hết cả lên. Tất cả là vì tiền treo thưởng quá mê người.
Theo lời một gã gầy gò tên Romnie, không quan trọng tên Pháp Sư đó sống hay chết, chỉ cần giữ đủ để nhận dạng và đưa đến đúng địa chỉ là có thể nhận được khoảng tiền rất lớn, lên đến hơn 7, 000 Perkin. Theo lời mấy tên này thì khoản tiền đó đủ để chúng ăn chơi thoải mái trong thời gian rất, rất dài.
“Hừm, tăng lên tận 7, 500 Perkin, điều này chưa chắc đã là tốt”. Một tên tóc ngắn lẩm bẩm.
“Mày không hiểu đâu, Back, giá tiền cao thì tương đương là mồi khó bắt, nhưng chỉ cần bắt được là cả đời mày sung sướng rồi”. Tên Romnie đáp lại.
Nghe thì hay đấy, nhưng tiền nhiều mà không giữ được mạng thì cũng chỉ đến thế mà thôi. Allein quay lại tiếp tục công việc của mình, thầm nghĩ. Tất nhiên, anh cũng không cam chịu ở lại đây mãi mãi, nếu có cơ hội, anh sẽ suy xét việc tìm tên Pháp Sư đó. Theo anh nghĩ, nếu mình có tóm được mà đem nộp để nhận tiền, lợi ích nghe thì rất to, nhưng nó không hề đủ lâu dài.
Chỉ riêng việc bắt hắn thôi chắc chắn là gần như bất khả thi dưới tầm cai trị của đám xã hội đen, mà kể cả tóm được rồi mang đi nộp cũng dư sức khiến đủ vấn đề xảy ra. Một kẻ như anh mà tóm được hắn sẽ rước đủ hoài nghi, và kể cả nhận được tiền thì anh sẽ lại trở thành một miếng mồi ngon di động chả khác gã Pháp Sư đó là mấy.
Nếu Allein tóm được gã, lựa chọn mà anh nghĩ đáng để suy xét là học hỏi từ hắn.
Allein nhanh chóng hoàn thành công việc với suy nghĩ đó, vội vàng nhận đồ rồi ra về. Từ qua đến nay, đám xã hội đen ở khu ổ chuột này đang lùng sục khắp mọi nơi như những con chuột chạy đi kiếm miếng ăn. Chúng tỏa mọi ngõ ngách, thậm chí xâm lấn địa bàn của nhau dẫn đến chiến đấu đẫm máu. Một vài kẻ điên loạn còn tra khảo những kẻ nghèo khổ xung quanh đây, và nhẫn tâm chém chết nếu không ai trả lời thỏa mãn yêu cầu của chúng.
“Ngứa ngáy khó chịu quá, đã gần một tuần mình không được tắm rồi. Nếu tính cả trước khi mình xuyên qua, có khi phải cả tháng rồi”. Allein vừa đi vừa lẩm bẩm.
Không phải vì anh ham tắm, mà là cái cơ thể này đang tiếp xúc với rất nhiều thứ có vấn đề, từ không khí đến cả số thuốc phiện ở nơi làm việc. Mùi ám lại trộn lẫn nhau khiến Allein nhăn nhó cả mặt. Anh thậm chí bắt đầu nghĩ rằng có khi mình đã nghiện cả thuốc phiện, vì đã sống với cái thứ mùi đó trong thời gian dài.
Vừa nhanh chóng luồn lách qua từng con đường bẩn thỉu, những căn nhà sụp đổ và những tên máu lạnh điên loạn, Allein đã gần về đến nhà. Chỉ cần vòng thêm một khúc cua nữa là có thể quăng đống vấn đề xung quanh ra sau lưng.
Vừa đi vừa lên kế hoạch cho tương lai, Allein chợt sững người lại. Ở một khúc rẽ trên đường về nhà, anh chợt nhận thấy những vết máu loang lổ khắp nơi. Khẽ cúi xuống kiểm tra, anh nhận ra đây là những vết máu mới toanh chứ không phải bám lâu ngày.
Dù đã lẫn màu với bùn đất, nhưng sắc đỏ và cái mùi, kết cấu này..chỉ mới được có vài phút thôi. Allein thầm nghĩ. Nhưng anh nhanh chóng lắc đầu. Ở nơi này, mấy hôm nay có quá nhiều người bị giết dã man. Một vài vết như này hoàn toàn có thể do kẻ kém may mắn nào đó đang chạy trốn làm chảy ra.
Tuy nhiên, chỉ mới đi vài bước và rẽ qua khúc cua nơi những vết máu đứt đoạn được hơn mét, Allein sững người khi hiểu ra nguồn gốc của những vết máu.
Trước mắt anh là một gã đàn ông mặc áo trùm đen kín thân, mái tóc màu đen nhiễm bụi lộ ra dưới cái mũ trùm. Khuôn mặt gã nhợt nhạt, máu chảy đầm đìa. Cánh tay phải lộ ra ngoài, trên đó có những hoa văn, đường nét kì lạ màu xanh lục, hội tụ tạo thành hình một cơn bão.
Như vậy thì không có gì quá đáng nói, nhưng khuôn mặt của gã đó, giống hệt với bức tranh truy nã gã Pháp Sư nọ.
Pháp Sư !
Allien cả kinh, vội vàng lui lại. Anh sợ gã sẽ đột nhiên vùng dậy tấn công mình. Nhưng anh nhanh chóng để ý thấy hơi thở của gã có chút kì lạ. Anh từ từ tiến lại gần kiểm tra.
Ngất rồi, gã ngất rồi. Allein nghĩ thầm. Một cục tiền sống đang ngất ở đây, ở giữa cái nơi này vắng vẻ này.
Một cảm giác hưng phấn đột nhiên trào dâng, nhưng nhanh chóng bị Allein kiềm xuống khiến cơ thể run rẩy. Cơ hội đang ở ngay trước mặt, nếu không tóm lấy thì quá ngu dốt. Anh run rẩy đưa tay đến gã, tính kéo gã đi một chỗ nào đó.
Nhưng khi chỉ cách gã vài xăng-ti-mét, anh chợt dừng lại.
Liệu mình làm như này có đúng không nhỉ ? Allein tỉnh táo lại khỏi sự tham lam, hưng phấn vừa rồi mà suy xét. Gã đang ở đây, nếu mình tóm được gã, mình cũng vô pháp khiến gã ngoan ngoãn nghe lời mà tự dâng cái đầu cho mình. Việc đó quá khó khăn.
Vậy thì, nếu mình …tước đi tính mạng của gã thì sao ?
Suy nghĩ cướp đi mạng sống của gã Pháp Sư hiện ra trong đầu Allein, nhưng anh còn chả cảm thấy tí sức nặng nào trong đó. Thứ duy nhất anh chú ý tới là nguy hiểm và lợi ích mình nhận được.
Có lẽ, do việc dung nhập toàn bộ kí ức nguyên chủ, với việc liên tục chứng kiến chém giết mấy ngày qua, sống trong cái nơi kẻ mạnh nắm quyền này đã dưỡng cho anh một tính cách hoàn toàn khác mà anh không hề nhận ra.
Nếu mình giết gã, điều đó khả thi không ? Hoàn toàn có thể. Gã giờ như cá trên thớt vậy. Nhưng nếu làm thế, mình không đảm bảo tránh được việc đám xã hội đen nhận ra, dù gì dấu máu không thể xóa bỏ, mà một cái xác không đầu lạ lùng như vậy rất dễ làm chúng liên tưởng đến Pháp Sư. Allein lắc đầu, tiếp tục suy xét.
Nếu mình đem gã nộp cho đám xã hội đen thì cũng không hẳn là sẽ không được hưởng lợi. Tuy nhiên, với đám đó, số tiền 7, 500 Perkin gì đó rất cao, nếu mình đòi chia chác có khi còn lâm vào đấu đá, chưa chắc đã sống được.
Nếu mình đem gã về nhà, tạm thời chữa thương cho gã, mình có thể trực tiếp thu lời từ gã theo cách khác. Nghe hơi vớ vẩn, nhưng cũng không phải là không thể. Cho dù không, ít nhất mình cũng có thể thu thập thông tin từ phía bên ngoài, điều đó dù sao cũng tốt hơn là đi lại thu thập trong mấy ngày qua.
Suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển, Allein xem xét từng cái một. Cái nào cũng tiềm ẩn nguy cơ rủi ro, nhưng anh nhanh chóng hiểu được rằng, nếu mình không liều, cơ hội này sẽ không biết bao giờ có lại, và anh có thể kẹt mãi mãi ở đây.
Nghĩ đến đó, Allein nhanh chóng đưa ra quyết định. Lựa chọn bước thứ ba, theo anh suy tính, là ổn thỏa nhất.
—-----------------------
Quay trở lại hiện tại.
“Hừm, vậy là…ngươi đã cứu ta khỏi đám ngu dốt đó, rồi đưa ta về đây chữa thương hử ?”. Gã đàn ông mắt xanh lục vừa ghim Allein chặt xuống đất vừa hằm hè hỏi lại.
“Đúng thế, đúng thế. Vậy nên ông buông tôi ra được chưa ?”. Allein nhanh chóng đáp lại, mắt vừa liếc gã, vừa liếc sang khối năng lượng kì dị bên tay phải gần sát mặt mình.
“Chưa được, thằng nhóc, nghĩ ta là đồ ngu hay cái gì hả ? Nếu ta chủ quan như thế thì đã lặp lại sai lầm lúc trước rồi”. Tuy nói là thế, nhưng Allein có thể cảm nhận rõ ràng rằng bàn tay ép cổ mình đã được nới lỏng.
Thừa thế, anh cố gẵng giãy giụa để thoát khốn, nhưng cánh tay gã đàn ông vẫn chắc chắn như đinh đóng cột, không để anh nhúc nhích một chút nào dưới bàn tay ông.
“Thôi nào, nếu tôi muốn nộp ông, hay muốn đoạt mạng ông đi nữa, tôi đã làm được việc đó lâu rồi. Theo lí mà nói, ông phải cảm ơn tôi mới đúng, ông già đáng ghét”. Allein từ bỏ giãy giụa, bất lực nằm im để gã trung niên định đoạt.
“Nói nghe vừa tai đấy, nhóc”. Vượt ngoài dự kiến của anh, gã đàn ông thật sự buông tay ra, đồng thời thu hồi lại khối năng lượng bên tay phải. Allein nhanh chóng lăn ra và vội ngồi dậy. Vừa vuốt ve cái cổ còn in hằn dấu bàn tay của mình, anh thầm kêu may mắn.
Khi nãy, chỉ thiếu chút nữa là anh đã được gặp Chúa theo lời gã đàn ông kia rồi. Cũng may nhờ miệng lưỡi đủ nhanh nhẹn cộng với việc chuẩn bị trước lời nói nên đã thành công trong việc thuyết phục gã thả mình ra ngoài. Chỉ nghĩ lại thôi mà đã run cầm cập rồi, đúng là đi trên dây mà, Allein tự nhủ.
“Hừm, quả là một kẻ khôn khéo và thông minh so với dân khu ổ chuột. Ngươi có một cái đầu khá tốt đấy, lạnh hơn ta tưởng”.
Đó là lời khen kiểu gì vậy, vừa đấm vừa xoa à. Allein chậm rãi đáp lại.
“Tôi có nên nói cám ơn với người thiếu chút nữa đã tiễn ân nhân của mình lên đường không nhỉ ?”
“Miệng lưỡi cũng khá khôn khéo ấy nhỉ, vừa có chút mỉa mai vừa có chút khiến người ta nghe khá lọt tai đấy, nhóc”. Gã đàn ông vừa nói vừa thò tay vô áo chùng, lôi ra một lọ thủy tinh khá nhỏ, vuông vức hình khối. Bên trong chứa hợp chất màu xanh lục.
Tôi còn chả nghe ra chút dễ nghe nào từ lời của chính mình, có lẽ ông nghe nhầm rồi. Allein nghĩ thầm, vừa lùi lại đề phòng cảnh giác. Dù đã tự mình lục hết đống đồ đạc của gã đàn ông, anh cũng không đảm bảo rằng mình hiểu rõ công dụng của chúng.
“Không cần phải sợ, hừ, đến cả việc bị ép gần chết khi nãy mà còn không sợ hãi, việc gì phải lo cái này. Chỉ là thuốc hồi phục thôi”. Gã đàn ông lắc đầu nhè nhẹ, rồi đổ thẳng hợp chất trong lọ vô miệng, ực một cái.
Mắt Allein trợn to. Cơ thể gã đàn ông đột nhiên tỏa ra một màu xanh lục dịu nhẹ, toàn thể gã như đang phát sáng. Việc đó kéo dài được vài giây rồi dứt, nhưng đủ khiến anh phải ngạc nhiên. Hay đấy, hợp chất đó có tác dụng gì vậy. Anh toan mở miệng hỏi thì gã phẩy tay nói tiếp.
“Đỡ hơn nhiều rồi, xem ra ngươi cũng không tệ, nhóc, không lấy hết đồ của ta đi. Tính cách không quá tham lam như đám người khác. Hừm, ngươi tên gì, nhóc ?”
Đấy là tôi diễn cho ông xem thôi, chứ ông chết rồi có khi tôi đã lụm hết đồ đi rồi đấy, Allein lẩm bẩm không ra tiếng.
“Allein, tên của tôi là Allein”. “Một kẻ ở khu ổ chuột cũng có được cái tên ra hồn, hiếm thấy đấy. Ta tưởng ngươi sẽ dùng mấy thứ như bia hay rượu mạnh Benzi để làm tên cơ đấy”. Gã cười ha hả, mang theo chút khinh khỉnh.
Không để Allein đáp lại, gã cứ thế tiếp lời.
“Tên của ta là Abel, William St Abel. Ngươi đã cứu ta một mạng, công cũng khá to lớn đấy, thằng nhóc khôn lỏi”.
William St Abel…Allein lẩm nhẩm cái tên. Mắt anh co rụt lại khi chợt ngộ ra điều gì đó. Theo lời đám xã hội đen và mấy tên khác, chỉ những kẻ quyền quý như đám quý tộc cấp cao mới có tên họ như này.
Như đoán được suy nghĩ của anh, Abel chỉ cười cười đáp lại: “Sao, hơi tiếc vì vồ hụt mất mỏ vàng hử ? Nếu ngươi không cứu ta mà đem đi nộp theo truy nã, có khi còn hốt được đống tiền lớn hơn những gì cái tờ giấy đó ghi đấy”.
“..Không, nếu tôi làm vậy, có lẽ tôi sẽ bị cướp hết, chưa chắc đã còn mạng mà về chứ chưa nói gì đến đi lại”. Allein phản bác, thầm nghĩ. Má, nếu tôi làm được vậy thì ông đã không ngồi ở đây mà tán phét rồi.
“Đầu óc nhanh nhạy đấy, thằng nhóc khôn lỏi”. Abel gật gù trước câu trả lời của Allein, đột ngột ánh nhìn trở nên lạnh lẽo. “Ngươi quá thông minh so với những đứa tầm tuổi ta từng gặp đấy. Cứ như thế này càng làm ta nghi ngờ ngươi chung một giuộc với đám đuổi giết ta”.
Allein không nói gì, chỉ nhìn ngược lại Abel. Tất nhiên anh biết được việc để lộ điều dị thường có thể dẫn đến hiệu quả ngược, nhưng đây là tình huống bất đắc dĩ. Một kẻ có khả năng là quý tộc như Abel, cần gì từ một đứa nhóc khu ổ chuột chứ ?


0 Bình luận