Crimson Angel
Herz Herz, Bùi Tổng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Mục tiêu số 08: Quả Bom Nổ Chậm

0 Bình luận - Độ dài: 8,386 từ - Cập nhật:

5fa18cc9-b3f5-45ce-a08e-f498689f3a48.jpg

Vài phút trước đó… 

Phía sau khu nhà thể chất - một khoảng đất lặng gió giữa trưa hè oi ả, nơi ánh nắng trút xuống như muốn nung chảy cả mặt đất, cũng là nơi Mizusaki đang đứng đối diện với August, giữa một bức tranh loang nắng và bóng râm mờ mịt. 

Cậu không biết vì sao mình lại nhận lời đến đây. Có lẽ là vì tò mò… hoặc đơn giản là vì một cảm giác bất an cứ cựa quậy mãi không thôi sau khi Ellisa tới nhận lớp. 

August tựa lưng vào bức tường phủ rêu xanh, một tay đút túi, tay còn lại kẹp điếu thuốc giữa hai ngón, làn khói trắng mỏng uốn lượn lên trời, tan vào khoảng không nóng bức như hơi thở của một giấc mộng chưa thành hình. 

“Chứ không phải…” Giọng anh ta vang lên, trầm thấp và xa xăm. “…vì cậu là một người tốt à?” 

“Hả?” Mizusaki quay đầu lại, ánh mắt dừng nơi gương mặt mờ ảo sau làn khói. Cậu không hiểu câu hỏi ấy nhằm vào điều gì, nhưng trực giác mách bảo rằng đây không phải một câu chuyện tầm thường. 

Gió xẹt qua làm mái tóc August khẽ lay động, nhưng ánh mắt anh ta thì vẫn bất động, lạnh như thể đã nhìn thấy quá nhiều điều mà người khác chưa từng dám tưởng tượng. 

“Mizusaki!” Anh nói tiếp, vẫn giữ giọng đều đều. “Cậu nghĩ gì về cái tên học sinh mới hôm nay, cái người đến cùng lúc với tiểu thư Ellisa?” 

Mizusaki hơi khựng lại. Một cái tên vừa lướt qua tâm trí cậu, rồi hiện lên rõ rệt như một hình bóng chưa kịp định nghĩa: 

“…Ý anh là Haruto… Umino?” 

“Phải!” August khẽ gật đầu. “Nhưng đó chỉ là cái tên giả! 

Mizusaki nheo mắt. 

“Giống như chúng tôi,…” August tiếp tục. “… cậu ta cũng là mafia.” 

Một cơn gió đột ngột rít qua hàng cây phía sau khu thể chất. Mizusaki tưởng như vừa nghe nhầm. Hai chân cậu chợt run nhẹ, phản ứng theo bản năng. 

“Khoan… vậy cậu ta cũng là người của các anh à?” 

“Không.” August lắc đầu, mái tóc đen bay nhẹ theo nhịp tàn thuốc rơi xuống thảm cỏ xanh mướt. 

“Tiểu thư Ellisa và tôi đến từ gia tộc Morảnilia, nước Nga! Còn cậu ta thì khác,…” 

Rồi, như thở ra một sự thật đã được chôn kín từ rất lâu, August buông lời: 

“Tên thật của cậu ta là Esplodere Christido - hoàng tử của gia tộc Christido lừng lẫy ở miền Bắc Ý. Một dòng máu hoàng tộc, nắm giữ hàng loạt mạng lưới ngầm khắp châu Âu, khét tiếng với những trò chơi quyền lực đầy máu và thủ đoạn!” 

Lời nói ấy như một lưỡi dao lặng lẽ lướt qua thái dương Mizusaki. Cậu không hiểu hết, nhưng cũng đủ biết rằng thứ mình đang nghe tới không phải là thứ có thể đem ra đùa giỡn. Mồ hôi bắt đầu rịn ra nơi thái dương, còn cổ họng thì khô khốc như có thứ gì đó nghẹn lại. 

“Vậy thì…” Cậu nuốt nước bọt, khẽ hỏi. “Cậu ta đến đây để làm gì?” 

August im lặng. Một loại im lặng rất dài, rất sâu, như thể câu trả lời đó chứa đựng điều gì vượt quá giới hạn mà Mizusaki có thể tiếp nhận. Rồi, anh ta cất giọng, trầm hẳn đi: 

“Cậu muốn biết để làm gì?” 

Mizusaki khựng lại, rồi chậm rãi mím môi, ánh mắt trở nên kiên quyết: 

“Vậy còn anh? Anh kể cho tôi tất cả điều này để làm gì?” 

Một thoáng ngạc nhiên loé lên trong ánh mắt August, rồi chuyển thành một nụ cười nửa miệng. Nụ cười ấy không hẳn là giễu cợt, mà giống như sự công nhận, như thể Mizusaki vừa vượt qua một bài kiểm tra vô hình. 

“Chà…” Anh ta bật cười nhẹ. “Tôi biết là cậu rất có tiềm năng để đánh bại Jakelly!” 

“Không thể nào!” Mizusaki lập tức phản đối, như thể bản năng đang tự bảo vệ chính mình. “Tôi… tôi không làm được chuyện đó đâu!” 

Cậu cúi đầu, đôi mắt cụp xuống. 

“…Chuyện tôi bảo vệ Ellisa hôm qua… tôi chỉ nghĩ đó là điều đúng đắn nên làm thôi! Không có gì to tát đâu! Đừng hiểu lầm!” 

August gật nhẹ, không nói gì, như thể đã chờ sẵn câu trả lời ấy. 

“Được rồi! Không ép!” Anh phẩy tay, lùi lại nửa bước. “Tạm gác chuyện đó đi! Giờ tôi cần cậu giúp một việc.” 

“Hở… việc gì cơ?” 

August nhìn thẳng vào Mizusaki, ánh mắt sắc lạnh bất thường như kẻ chỉ huy ra lệnh trong một chiến dịch đã được sắp xếp sẵn. 

“Giúp tôi khiến cho Haruto phải phục tùng dưới trướng tiểu thư Ellisa.” 

“Cái…” 

Câu nói ấy như một nhát búa nện thẳng vào não Mizusaki. 

Cậu há hốc, đôi mắt trợn trừng, cổ họng như nghẽn lại. Nhưng chưa kịp bật ra một phản ứng nào… 

“ẦMMMMMMMMM…!!!” 

Một âm thanh trầm đục vang lên trong đầu cậu, như tiếng sấm dội giữa trời quang. Cảnh vật mờ dần, méo mó, từng hình ảnh rạn vỡ như mặt kính bị đập vỡ vụn. 

“M… mình…” 

Không gian xung quanh đột ngột biến dạng, ánh sáng bị hút vào một điểm tối tăm ở giữa tầm nhìn, kéo theo mọi ý thức chìm vào cơn mê man rối loạn. 

“CÁI GÌIIIIIIIIIIIIIIIIIII?!!!” 

Câu hét cuối cùng vỡ tung ra khỏi cuống họng, rồi… 

Mọi thứ tối sầm. 

________ 

Phòng y tế - ngột ngạt, lặng như tờ. 

Một luồng ánh sáng mờ nhòe vụt loé lên giữa màn đêm mịt đặc trong tâm trí… rồi tắt ngấm. Mọi thứ rơi vào khoảng không đứt đoạn, như thể từng mạch thần kinh bị kéo căng tới giới hạn, rồi bung ra. Một tiếng “ong ong” nặng trịch lan ra khắp hộp sọ, tựa như âm thanh của một ấm nước sôi sục đang gào thét tìm đường thoát hơi. Nó len lỏi qua từng thớ nơ-ron, vặn xoắn mọi ý niệm còn sót lại trong cơn mê man. 

“…Hả…?” Một âm thanh rất nhỏ, gần như tiếng thở bật ra từ chính cuống họng của Mizusaki. “Vừa rồi là… lúc ở ngoài sân sau với August mà nhỉ?” 

“Sao lại…?” 

“Mình…” 

Giọng cậu vang lên như vọng lại từ đáy một giấc mơ chưa kịp định hình, nhòe nhoẹt và chao đảo. Cái cảm giác trôi nổi giữa thực và ảo, giữa đau và tê dại, khiến thời gian như đang bị bóp méo từng chút một. 

Rồi… những âm thanh khác bắt đầu len lỏi vào thính giác. Không còn là tiếng vang trong đầu, mà là tiếng người. Quen thuộc. Gần gũi. 

“Chà… có vẻ Kyouya hơi nặng tay với cậu ta nhỉ?” 

“Kyouya…? Là cái tên cầm dùi cui tối qua hả?” 

“Chắc… chắc là do Hội trưởng hiểu lầm thôi!” 

Từng giọng nói, như từng lớp sóng, đập vào bờ ý thức đang từ từ hồi tỉnh. 

Và… 

Mizusaki mở mắt. 

“…Mình… bị anh Otazuki đánh ngất mà, đúng không…?” 

Một gương mặt lập tức đập vào mắt cậu, rất gần. Quá gần. 

Đó là August. 

Khoảng cách giữa hai người… chỉ một gang tay. Và anh ta đang nhìn chằm chằm vào cậu như thể đang soi từng nhịp thở, từng biểu cảm, từng cử động nhỏ nhặt nhất trên khuôn mặt. 

“GAAAAHHH!!!” Mizusaki hét toáng lên. “ANH… ANH ĐỊNH LÀM CÁI QUÁI GÌ VỚI TÔI VẬY, AUGUST!?” 

Tiếng hét ấy vang lên như một phát đạn trong không gian tĩnh lặng. 

Cậu bật ngồi dậy, hất tung cả chăn, hai tay chới với vịn lấy thành giường như thể đang bấu víu vào rìa của thực tại. Nhịp tim đập dồn dập, hơi thở phập phồng, cứ như vừa bị dọa bởi một cơn ác mộng chưa kịp đặt tên. 

“Này, làm gì mà nhảy dựng cả lên vậy?” August nhướn mày, điềm nhiên hỏi, giọng nói đều đều. 

Ở bên kia đầu giường, Iwata vẫn ngồi lặng, gương mặt hiện rõ nét gượng gạo. Cô đưa tay lên như muốn can thiệp, cố dỗ dành Mizusaki: 

“C… cậu ấy vừa mới tỉnh dậy thôi mà… Anh làm thế thì ai mà không hoảng!” 

“Ồ, vậy à?” August quay sang phía Iwata, rồi lại liếc về phía Mizusaki với một vẻ mặt thản nhiên đến mức đáng nghi. Anh ta khẽ mím môi, làm ra vẻ áy náy, nhưng cái chớp mắt nhẹ kia lại khiến biểu cảm của anh trông… giả tạo một cách thô bạo. 

“Xin lỗi nhé!” Anh nói, giọng trơn tru đến mức không có lấy một nếp nhăn. 

Mizusaki rên lên, tay vẫn níu chặt mép giường, toàn thân mềm nhũn như vừa bị vắt kiệt năng lượng. 

“Trông anh… chẳng có lấy một chút thành ý nào cả…” 

Ở phía cuối chân giường, Ellisa vẫn im lặng. Không một lời. Không một biểu cảm rõ ràng. 

Cô ngồi đó, bất động như thể đang quan sát một vở kịch ngẫu hứng mà cô không hề được giao vai. Đôi mắt dõi theo từng cử động, từng câu thoại của ba người kia, nhưng lại như đang xuyên qua họ, rơi vào một cõi suy tưởng nào đó riêng biệt, tách biệt khỏi thực tại. Cái im lặng của cô không hề lạnh lùng… mà kỳ lạ thay, lại có gì đó rất nóng nảy. Như một cơn giông sắp kéo đến nhưng chưa chịu nổi sấm. 

Trong lòng cô… một điều gì đó đang dần thức tỉnh. 

Về phía Mizusaki, cậu ngồi thẫn ra vài giây sau cú sốc… rồi khẽ đảo mắt quanh căn phòng mờ sáng. 

Chăn trắng, mùi cồn y tế, ánh đèn huỳnh quang nhàn nhạt và tấm rèm kéo hờ lay động nhẹ theo làn gió. Không gian này quen thuộc… đến mức phát ngán. 

“Mà…” Mizusaki đảo mắt nhìn quanh, đầu óc vẫn còn lơ mơ như thể vừa rơi từ giấc mơ xuống mặt đất. “…đây là… phòng y tế trường sao?” 

Cậu ngập ngừng xoay người lại, ánh mắt đột nhiên cau lại, tay chỉ về phía trước với vẻ khó tin như thể vừa thấy một chuyện không tưởng. 

“Khoan đã… cái quái gì…? Sao anh lại mặc nguyên bộ đồ nhân viên y tế thế kia hả!?” 

“Thì, tôi là nhân viên y tế của trường mà…” August đáp tỉnh rụi, như thể đó là điều rất hiển nhiên. 

“KHÔNG THỂ NÀO!” Mizusaki gào lên, chắn ngang lời anh ta không chút do dự. “NHẤT ĐỊNH ANH LẠI GIỞ TRÒ GÌ MỜ ÁM!!” 

Iwata giật mình, vội đưa tay lên vai Mizusaki, khẽ ấn nhẹ như để trấn an: 

“Bình tĩnh nào! Mọi chuyện ổn cả rồi! Chính August là người đã sơ cứu cho cậu đấy!” 

Nghe vậy, Mizusaki chậm rãi đưa tay lên trán. Ngón tay vừa chạm vào, cậu lập tức cảm nhận được lớp băng quấn quanh đầu, cùng với miếng bông y tế mềm mại dán trên má. 

“A… cái này là…” 

Nhưng cậu chưa kịp nói hết câu thì tay đã vô tình chạm trúng một chỗ bầm. 

“Ái… đau…” 

“Đừng có động vào nữa.” August lên tiếng, giọng nghiêm mà điềm tĩnh. “Vết thương ấy còn nhẹ lắm đấy. Nếu Kyouya thật sự muốn ra tay, thì giờ cậu không ngồi đây được đâu!” 

Chỉ một câu ấy, Mizusaki lập tức đông cứng lại. Một khoảng lặng phủ xuống giữa ba người. Và rồi, như bị một tia sáng xẹt ngang óc, cậu lập tức quay sang August, ánh mắt đầy nghi hoặc. 

“Này!” 

“Hửm?” 

“Anh… anh quen anh Otazuki hả?” 

August không đáp ngay. Đôi mắt anh ta lặng im nhìn Mizusaki một lúc lâu, như thể đang cân nhắc từng câu chữ. Rồi, trong ánh nhìn còn đọng lại chút lạ lẫm, anh liếc sang vẻ mặt Iwata đang tò mò đến độ ngồi thẳng lưng. 

Cuối cùng, August khẽ nhắm mắt, thở ra một hơi dài. 

“Nếu nói là tôi ‘biết’ cậu ta thì đúng hơn là quen.” 

“Biết?” Mizusaki nhướn mày. 

“Ừ.” August gật nhẹ, vẻ lơ đãng pha chút bất định. 

Và rồi… 

“RẦMMM!!” 

Một âm thanh nặng nề vang lên như sét đánh ngang tai. Tất cả bọn họ đồng loạt giật mình quay lại. Ellisa - ngồi ở phía cuối giường nãy giờ không nói gì, vừa siết chặt nắm tay đập mạnh xuống tấm chăn. Sự im lặng bị xé tan trong khoảnh khắc. 

“Oái!?” Mizusaki co cả chân lại, trông như con mèo nhỏ bị ai giẫm trúng đuôi. “Cậu… cậu làm gì vậy?” 

Cô không trả lời. Mái tóc nâu xoã xuống che gần hết đôi mắt, khiến sắc mặt càng thêm khó đoán. Nhưng từ hơi thở và bàn tay đang siết chặt, rõ ràng cô đang giận dữ. Rất giận. 

Không nói thêm lời nào, Ellisa bật dậy, từng bước tiến về phía cửa với vẻ dứt khoát lạnh lùng. Nhưng trước khi bước qua ngưỡng cửa, cô chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc lạnh xuyên thẳng qua Mizusaki như một lưỡi dao cắt ngang tim cậu. 

“Không hiểu sao nữa, Mizusaki…” 

Giọng cô khẽ, nhưng có lực, đầy cảm xúc. 

“…nhưng tôi thực sự cảm thấy khó chịu… khi có kẻ dám làm cậu bị thương!” 

Dứt lời, cô giật mạnh cánh cửa như muốn xé toạc cả khung gỗ. 

“Cho nên, tôi sẽ đi xử lý tên Hội trưởng Hội học sinh đó!” 

Rồi, không chần chừ, cô lao ra khỏi phòng như một cơn gió dữ. 

Mizusaki chết lặng mất một nhịp, rồi lập tức hất tung tấm chăn, nhảy xuống khỏi giường, cắm đầu chạy theo sau. 

“Chờ đã! Cậu… cậu vừa nói cái quái gì vậy!?” 

Tiếng bước chân cậu vọng dài trong hành lang, lẫn vào tiếng cánh cửa khép lại sau lưng, chỉ còn lại dư âm lẫn tiếng thở gấp đuổi theo người con gái vừa bốc hỏa rời đi. 

Trong phòng, chỉ còn Iwata và August ở lại. Cả hai nhìn nhau, trông không khác gì hai người vừa chứng kiến một cơn lốc quét qua. 

Iwata lí nhí lên tiếng, giọng lạc đi vì không biết phải diễn tả thế nào cho đúng: 

“K… không lẽ Ellisa định gây chiến với Hội trưởng chỉ vì Hoshino bị đánh oan sao…?” 

August nhún vai, ánh mắt hờ hững. 

“Chịu!” 

Anh đứng dậy, bước khỏi ghế như thể chẳng có chuyện gì to tát, nhưng trong mắt ánh lên một tia gì đó… nguy hiểm. 

Khóe môi nhếch nhẹ, anh lẩm bẩm một mình: 

“Chà… có trò vui để xem rồi đây!” 

Rồi, bóng anh ta cũng biến mất sau cánh cửa. 

Iwata còn lại, ngồi im lặng giữa căn phòng y tế chật hẹp, gương mặt ngơ ngác. 

“…liệu có ổn không nhỉ?” 

*** 

Trở lại với Mizusaki. 

Cậu vẫn đang cắm đầu chạy dọc hành lang trường học, từng nhịp chân dồn dập như tiếng trống thúc giục. Hơi thở phả ra từng làn mỏng giữa không khí oi ẩm cuối trưa. Kể từ khi rời khỏi phòng y tế, cậu đã mất dấu Ellisa. Cô biến mất nhanh đến khó tin, như thể làn khói tan vào hành lang ngoằn ngoèo đầy ngóc ngách. 

“Chết tiệt… cô ấy biến đi đâu rồi nhỉ…?” 

Cậu lẩm bẩm, ánh mắt quét nhanh về phía trước, rồi dừng lại khi vừa bước tới một ngã rẽ. 

Và ở đó… 

Một bóng lưng quen thuộc, in dài dưới ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt. Ellisa. Mái tóc rối nhẹ trong gió, từng bước chân sải dài như đang nuốt lấy mặt sàn. Cô cứ thế quay đầu liên tục, gương mặt hằm hằm hiện rõ sự bực dọc, tựa như một cơn giông sắp trút xuống. 

“Hừ… cái tên Hội trưởng Hội học sinh chết tiệt đó trốn đâu rồi không biết…” 

Giọng cô làu bàu nghe rõ từng chữ, giận dữ đến mức tưởng như chỉ cần ai chạm nhẹ cũng đủ để bùng nổ. 

“A! Cậu đây rồi!” 

Mizusaki lập tức lao tới, cất tiếng gọi lớn. 

Nhưng, chính vào khoảnh khắc cậu sắp vươn tay chạm tới, cũng là lúc Ellisa quay người lại… 

“Bịch!!” 

“Oái…!?” 

Một cú va mạnh từ phía sau khiến Mizusaki mất đà, cả thân hình chao đảo, lao thẳng về phía trước như một chiếc diều đứt dây. 

“Cẩn thận!!” 

Ellisa kịp phản ứng. Trong tích tắc, cô xoay người, dang tay đón lấy cậu một cách thuần thục hệt như phản xạ tự nhiên của một người từng quen với việc đối đầu tốc độ cao. 

Mizusaki nhào thẳng vào vòng tay cô, rồi khựng lại trong một tư thế nửa ngã nửa đứng, bất động trong vài giây. 

“Cậu không sao chứ?” Giọng Ellisa vang lên, trầm hơn thường lệ, như thể pha chút lo lắng giữa cơn giận chưa nguôi. 

“Kh… không sao…” Mizusaki thở ra, ngước mặt lên, ánh mắt vừa chạm vào cô. 

Ở khoảng cách gần như thế, cậu mới nhận ra gò má cô vẫn còn ửng đỏ, có lẽ vì tức giận… hoặc vì điều gì đó khác. 

…Và người vừa va sầm vào lưng Mizusaki từ phía sau ban nãy không ai khác, lại chính là cậu bạn mới mà cậu vẫn cảm thấy “khó ưa” ngay từ cái nhìn đầu tiên: Haruto Umino. 

Vừa kịp được Ellisa đỡ lấy, Mizusaki còn chưa hoàn hồn thì một tiếng quát sắc như roi da đã vang lên ngay sát mang tai cậu: 

“Tên kia! Đâm vào người ta mà không biết mở miệng xin lỗi à?!” 

Giọng của Ellisa, khô khốc và sắc như gươm, chém thẳng về phía Haruto - người lúc ấy đang hờ hững rảo bước rời đi như thể chưa từng có va chạm nào vừa xảy ra. 

Haruto thoáng khựng lại. Chỉ đúng một nhịp. Rõ ràng là cậu ta nghe thấy. Nhưng thay vì quay lại đáp lời, cậu chỉ tặc lưỡi khẽ khàng, rồi tiếp tục bước đi như thể những lời mắng mỏ kia chẳng đáng để bận tâm. 

“Này! Ta đang gọi mi đấy, đồ đầu bạch tuộc! Có bị điếc không hả?!” 

Tiếng giày của Ellisa giáng mạnh xuống nền gạch, từng bước sầm sập đầy quyết liệt. Cô tiến nhanh về phía trước, ánh mắt tóe lửa. Mizusaki hoảng hốt định giơ tay giữ lại: 

“Đ… đừng mà, Ellisa! Bình tĩnh lại đã!” 

Nhưng đã quá muộn. 

Ellisa vươn tay ra, túm lấy vai Haruto từ phía sau, giật mạnh, giọng quát đầy giận dữ: 

“Ta đang hỏi có nghe thấy không đấy?! Trả lời mau!” 

Và rồi, Haruto quay đầu. 

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như khựng lại. Cặp mắt của Haruto, ánh lên thứ sắc lạnh chết chóc, nhìn thẳng vào Ellisa không một chút kiêng dè. Không giận dữ. Không hoảng hốt. Chỉ là sự lặng thinh rợn người của một kẻ đang giấu sau lớp vỏ học sinh là một bóng tối đáng sợ. 

Mizusaki cảm nhận rõ nguy hiểm cận kề. Một bản năng lạ lẫm trỗi dậy, đập thẳng vào tim cậu như hồi chuông cảnh báo. Không chần chừ, cậu lao tới. 

“Coi chừng!!” 

Cậu ôm chặt lấy eo Ellisa, kéo mạnh cô bật sang một bên. Mọi thứ diễn ra trong chưa đầy một giây. 

“Ê?! C… cậu… làm gì vậy hả!?” 

Ellisa đỏ bừng mặt, ấp úng giữa cơn bất ngờ chưa kịp hoàn hồn. Cô vừa bị Mizusaki vật xuống, cả hai đổ người ra nền sàn lạnh toát, cánh tay anh vẫn đang vòng chặt lấy eo cô như thể đang che chắn cho một thứ quý giá nhất đời. 

Và rồi… 

“ĐỘI BOM TIÊU BẢN I…” 

“BÙMMMM!!!” 

Tiếng nổ xé toạc không khí. 

Tiếng nổ như một cú giáng trời giáng, chấn động cả khu nhà học. 

Cửa kính nổ tung, những mảnh thủy tinh vỡ rơi ào ạt xuống như cơn mưa dao sắc lạnh. Âm thanh chói tai vang lên liên hồi: tiếng la hét, tiếng ghế ngã, tiếng sách vở rơi loảng xoảng dưới đất. Không khí bỗng đặc quánh lại bởi sự bàng hoàng và hoảng loạn đột ngột xé toạc nhịp thường nhật của trường học. 

Ở các lớp gần đó, học sinh đang học dở dang lập tức đứng bật dậy, kẻ thì hét, người thì cúi rạp xuống theo phản xạ bản năng. Một số đứa ngồi im bất động, mặt tái mét, đôi mắt mở to như thể vừa thoáng thấy một cơn ác mộng hiện hình. 

“Gì vậy?! Nổ thật à?!” 

“Chuyện gì xảy ra thế?!” 

“C… có người bị thương không?!” 

Tiếng xôn xao dồn dập vang lên. Đám học sinh ùa ra khỏi lớp, dẫm đạp lên nhau, thi nhau chen lấn về phía hành lang nơi vừa phát ra vụ nổ. Mặt ai nấy đều căng cứng, không còn lấy một tia đùa cợt. 

Từ sân trường, vài học sinh đang chuẩn bị tiết thể dục bất ngờ chết sững khi nhìn thấy từ tầng trên rơi xuống một loạt mảnh kính, xoáy tít trong không khí như hàng trăm mũi phi tiêu vô hình. Chúng rơi lả tả, lấp lánh dưới ánh nắng, đẹp đến rợn người. 

“Tránh ra!” 

“Có nổ thật! Nổ rồi!” 

Cô giám thị đang đi tuần gần đó cũng lập tức hét lớn, vừa gọi bộ đàm vừa vội vã kéo một số học sinh vào trong hành lang trú ẩn. Một vài giáo viên cũng bắt đầu chạy đến từ các tầng khác, gấp gáp, mặt nặng trĩu lo âu. 

Tiếng chuông khẩn cấp vang lên, lần đầu tiên kể từ đầu năm học. 

Cả trường như chìm trong một cơn sóng ngầm của kinh hãi và hỗn độn. Nhưng giữa tất cả, chỉ có ba cái tên - Mizusaki, Ellisa và Haruto, là trung tâm của đốm sáng rực cháy ấy. 

Ba người, ba tâm thế khác nhau. Nhưng đều bị cuốn vào cơn hỗn mang vừa bùng lên không báo trước. 

Về phía Mizusaki và Ellisa… 

Khi làn khói đen dày đặc dần tan, không gian quanh họ hiện ra như một bức tranh chiến trường còn sót lại sau vụ công kích chớp nhoáng. Những mảnh kính vỡ rải rác dưới chân. Tiếng hét hỗn loạn từ xa vọng lại như từ một thế giới khác. 

“Khụ… khụ…” Ellisa che miệng, cố giữ bình tĩnh giữa mùi thuốc nổ nồng nặc xộc lên tận óc. “Cái quái gì vừa xảy ra vậy…?” 

Cô liếc xuống, nơi Mizusaki đang ôm đầu, choáng váng. Mái tóc cậu vướng vất bụi khói, tay chống đất, hơi thở dồn dập. 

“Này… cậu không sao chứ?” 

“T… tớ ổn… Khụ… chỉ là…” Mizusaki lắc đầu, chưa nói xong đã lại sặc lên từng cơn, mắt nhòe nước vì khói cay. 

Ellisa nhanh chóng cúi xuống, luồn tay đỡ lấy vai cậu, dựng dậy. 

Một tay vẫn che mũi, ánh mắt cô sắc lẻm như lưỡi dao mổ vào bóng khói trước mặt, lẩm bẩm đầy nghi hoặc: 

“…Mùi này… rõ ràng là thuốc nổ.” 

“Hả?!” Mizusaki ngẩng đầu, giật mình. 

Và rồi, từ trong màn khói đen ngầu như khối lụa cháy, một bóng người chậm rãi bước ra. 

Haruto. 

Mái tóc bạch kim tung bay nhẹ theo làn khí loãng, nửa khuôn mặt ẩn hiện dưới mái tóc, đôi mắt ánh lên sắc lạnh. Trong tay cậu, vài viên thuốc nổ phát sáng âm ỉ vẫn đang lập lòe như tim nến chuẩn bị bùng cháy. Miệng lẩm bẩm như một nghi lễ. 

“… - KHAI HOẢ!!!” 

Câu nói ấy bật ra khẽ đến mức tưởng như gió lướt qua tai, nhưng lại bén lửa đến tận gốc rễ thần kinh của cả hai người đứng đối diện. 

Khung cảnh hành lang vốn quen thuộc phút chốc biến dạng: trần nhà sứt mẻ, kính vỡ lổn nhổn, tường loang khói ám đen… Một bức tranh điêu tàn, và Haruto như kẻ lữ khách bước ra từ đống tro tàn đó, điềm nhiên, lạnh lẽo, không hề nao núng. 

Ellisa tặc lưỡi, ánh nhìn xoáy thẳng như mũi kiếm tra vỏ. Mái tóc nâu xõa dài che lấp đôi mắt, chỉ còn lại ánh sát khí lan dần trên gương mặt cô - một thứ không thể nhầm lẫn. 

Mizusaki, vẫn còn đứng dựa vào Ellisa, khẽ rùng mình. Dưới tay cậu, vai cô nóng lên một cách kỳ lạ… như có thứ gì đó đang bốc cháy bên trong. 

“E… Ellisa à…” Cậu gọi nhỏ. 

“…” 

“C… cậu sao vậy?” 

“Phiền cậu…” Ellisa nói, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát như lưỡi chém. “… tránh ra một chút.” 

“Hả? Đ… đợi đã…” 

Không để cậu kịp cản, cô đã buông vai Mizusaki, sải bước về phía trước. 

Từng bước chân dứt khoát, mạnh mẽ, như dẫm lên chính mặt đất đang rung chuyển. 

Và rồi, sát khí toát ra từ cô - thứ khí chất như thiêu rụi không khí quanh đó, khiến Mizusaki nhất thời không thốt nên lời. 

“Lại là nó… cái luồng khí tiết này…!” Cậu nuốt khan, mồ hôi lăn dọc thái dương. “Giống hệt như lúc đối đầu với Jakelly tối qua…” 

Ngay khi làn khói đen từ vụ nổ đầu tiên còn chưa kịp tan hẳn, August đã lặng lẽ ẩn mình trong một góc khuất bên hành lang - nơi ánh sáng không thể soi tới, và cũng chẳng ai để ý đến sự hiện diện của anh. 

Từ vị trí kín đáo đó, ánh mắt sắc như dao mổ của August dõi theo từng chuyển động của ba người: Ellisa, Mizusaki, và Haruto. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh nhìn, thậm chí cả hơi thở của họ, anh đều nắm bắt như một bác sĩ theo dõi nhịp tim bệnh nhân trên màn hình máy. 

“Chà… đến hồi thú vị rồi đây!” August khẽ cong môi, giọng như thì thầm cùng chính mình. 

Rồi anh xoay người, đôi mắt lướt nhanh ra phía sân trường - nơi các học sinh và giáo viên đang bắt đầu xôn xao, bị thu hút bởi tiếng nổ và làn khói vẫn còn lững lờ trong không khí. 

“Mình không thể để vụ này bị gián đoạn bởi người ngoài cuộc được!” 

Nói rồi, anh thọc tay vào lớp lót áo blouse trắng, rút ra một viên nang màu xám tro. Động tác nhẹ nhàng nhưng chính xác như thể đã được tập luyện hàng trăm lần trong phòng thí nghiệm. Anh bẻ đôi viên nang, trút lớp bột thuốc vào một ống nghiệm chứa sẵn dung môi lỏng, chất lỏng dần chuyển sang màu hồng nhạt như cánh đào. 

Không chần chừ, August bật cửa sổ. Cơn gió mát ùa vào, mang theo cả cơ hội để che giấu trò chơi của anh. 

“Tách!” 

Một âm thanh nhỏ vang lên, chỉ đủ cho chính anh nghe thấy, như tiếng bật của một sợi dây khởi động cơ chế bí mật. Ống nghiệm phát nổ giữa không trung, vỡ vụn thành những mảnh thuỷ tinh mờ ảo. 

Trong khoảnh khắc ấy, một làn khói hồng lãng đãng cuộn lên như một dải lụa mỏng, rồi nhanh chóng tan biến vào không khí. Thế nhưng, điều thực sự bắt đầu không phải là khói, mà là những hạt bụi vàng lấp lánh, nhỏ như phấn hoa, theo hướng gió lặng lẽ lan rộng khắp khuôn viên trường. 

Từng học sinh, từng giáo viên, chỉ cần hít phải dù là một chút, đều lập tức ngã quỵ, ánh mắt trợn tròn trong thoáng chốc, rồi chìm vào một giấc ngủ sâu không cưỡng nổi. Không đau đớn. Không vùng vẫy. Như thể cả ngôi trường đang bước vào một cơn mộng ảo do chính tay một “nghệ nhân bóng tối” dàn dựng. 

________ 

Tại cửa phòng y tế. 

“Xoạch!” 

Cánh cửa khép lại, và Iwata với gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn, đang đứng tựa lưng vào đó, khẽ thở dài một hơi dài mệt mỏi. 

“Rốt cuộc Hoshino với Ellisa đang định làm cái gì gì nữa đây…? Cả August… anh ta cũng biến mất theo họ rồi!” 

Cô cúi đầu, ánh mắt lơ đễnh nhìn xuống đầu mũi giày và sàn gạch trắng lạnh. Một khoảng lặng chạm tới đáy tâm trí. 

“Có lẽ, mình nên quay lại lớp thì hơ…” 

Chưa kịp thốt hết câu, Iwata khựng lại. Hai mắt chớp chớp. Đôi chân như mất đi trọng lực. 

“Gì vậy… cảm giác này…?” 

Cô lảo đảo. Hơi thở ngắn lại. Và rồi… 

“Phịch!” 

Iwata ngã gục xuống sàn. Đầu nghiêng sang một bên, tựa hờ vào mép cửa phòng y tế. Hơi thở đều đều. Vẻ mặt an yên đến kỳ lạ, như thể cô chưa từng lo lắng điều gì. Một giấc ngủ cưỡng bức, đến thật nhẹ, nhưng cũng thật sâu. 

________ 

Trở lại với August. 

Tất cả những gì anh vừa thực hiện - từ lúc tách viên nang, pha dung dịch đến khi thả khói lan ra khắp khuôn viên, diễn ra chưa đầy ba mươi giây. Một nửa phút ngắn ngủi. Nhưng hậu quả thì lại kéo dài như một cơn mộng mị không lối thoát. 

“Phù…” Anh khẽ thở ra, hơi mệt. Một tay đưa lên lau vệt mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh hỗn loạn phía xa nơi hành lang. 

“Xong rồi.” Giọng anh nhẹ bẫng như gió thoảng, gần như là một lời thì thầm dành cho chính mình, một nhà đạo diễn sân khấu bóng tối hài lòng sau màn dọn dẹp khán phòng. 

Không vội vàng, August móc ra một điếu thuốc được bọc kỹ trong lớp giấy nhăn nheo từ túi áo blouse. Đầu lọc kẹp nơi khóe miệng, bật lửa “tách” một tiếng, rồi ánh cam vàng le lói rực lên đầu điếu thuốc. 

“Dù gì thì…” Anh khẽ rít một hơi, khói thuốc phả ra từ khóe môi như một làn sương mờ. 

“… cũng chẳng còn giáo viên nào tỉnh táo để mà cấm mình hút thuốc nữa!” Một nụ cười nửa miệng lướt qua gương mặt. Ngạo mạn. Bình thản. Đến mức vô cảm. 

Từ vị trí ẩn mình nơi góc hành lang cao tầng, August lười biếng liếc mắt về phía ba nhân vật chính đang đứng giữa chiến tuyến vừa được dọn sạch sẽ bởi chính tay anh. 

Ellisa, với ánh mắt như dao nhọn, từng bước tiến tới như một ngọn lửa mang hình hài con người. Sát khí phả ra từ cơ thể cô khiến cả không gian như hạ thấp nhiệt độ. 

Haruto, dáng đứng bất cần, hai tay vẫn lăm lăm những viên thuốc nổ chưa kích hoạt, mái tóc bạch kim lòa xòa che nửa mặt, như một phản anh hùng chờ giây phút nổi loạn. 

Và Mizusaki, vẻ mặt hoang mang tột độ, ánh mắt chạy loạn giữa hai người họ, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu rõ ràng hiểu, chỉ cần một trong hai bên ra đòn trước… hậu quả sẽ không đơn thuần là một cuộc ẩu đả học đường. 

Thế nhưng giữa bầu không khí căng như dây đàn đó, August lại tỏ ra thản nhiên đến rợn người. Như thể đang ngắm một vở kịch thú vị hơn cả mong đợi. 

Anh nhả một vòng khói mỏng, đôi mắt híp lại sau làn sương mờ ảo. Rồi khẽ nhếch môi, buông một câu nói như rót thẳng vào màn kịch đang đọng lại giữa hành lang: 

“Giờ thì cho tôi xem đi, Mizusaki Hoshino!…” 

“… Cậu sẽ mang tới bất ngờ gì trong ván cờ này đây?” 

Về phía ba người. 

Không khí nặng nề như thể cả hành lang đang ngưng đọng trong một khoảnh khắc chờ đợi định mệnh. Từng bước chân của Ellisa vang lên nặng nề như tiếng chuông báo tử, mỗi lần cô nghiến răng là từng đợt khí nóng lại phả ra từ miệng như thể đang kìm nén một cơn phun trào sắp vượt khỏi giới hạn. 

Hơi thở dồn dập. Nhịp tim gấp gáp. Và trong đôi mắt ánh lên ánh lửa ấy, là sự giận dữ gần như thuần khiết. 

Từng làn lửa vô hình –lnhư được sinh ra từ linh hồn cô, rực cháy quanh cơ thể, khiến không gian quanh Ellisa trở nên vặn vẹo, méo mó như đang nhìn qua một tấm gương sắp vỡ. Mái tóc nâu tung bay rối loạn trong luồng khí nóng, vạt áo lay động như thể gió không còn tuân theo quy luật tự nhiên nữa mà đang bị điều khiển bởi chính nguồn sát khí của cô. 

“Hừ… hừ…” 

Âm thanh ken két rít qua kẽ răng, trầm đục như một con mãnh thú đang trỗi dậy trong lồng ngực con người. Gò má cô đỏ bừng, trán nổi rõ từng đường gân, và đôi mắt sắc như dao, lạnh như băng, khóa chặt vào Haruto như muốn xé toạc kẻ trước mặt thành từng mảnh. 

Hành lang sau vụ nổ đã là một đống đổ nát, nhưng dưới áp lực đang dâng cao từ cơ thể Ellisa, cảnh vật xung quanh còn rạn vỡ hơn nữa. Những vết nứt trên tường ban đầu chỉ là những đường chân chim nhỏ bé, giờ đây bắt đầu lan rộng như những nhánh sét rùng rợn chạy ngang dọc mặt phẳng bê tông. 

Tường tróc, gạch vỡ. Cột bê tông rên xiết dưới áp lực vô hình. Còn những khung cửa kính đã vỡ tan từ vụ nổ đầu tiên, nay lại tiếp tục chịu trận dưới sức ép tỏa ra từ một con người đang bùng cháy từ trong ra ngoài. 

“Rắc… rắc…” 

Âm thanh lạnh người vang lên khi từng khung cửa bật khỏi vị trí, đinh vít văng ra tứ tung như kim loại bị cưỡng ép tháo rời. Rồi chỉ một giây sau… 

“Choang!” 

Mảnh kính cuối cùng vỡ tan. Từng vụn thủy tinh lấp lánh theo ánh mặt trời rơi xuống sân trường như một cơn mưa kim loại lạnh lẽo, đánh dấu sự khởi đầu cho điều gì đó không thể vãn hồi. 

Chứng kiến cảnh tượng ấy, toàn thân Mizusaki bất giác run rẩy. Cảm giác như thể cậu đang đối mặt không phải với một cô gái, mà là một sinh thể cổ xưa, được trỗi dậy từ lòng đất sâu thẳm, mang theo hơi thở rực lửa và hủy diệt. 

“Đ… đáng sợ thật! Mafia… ai trong số họ cũng đều kinh khủng như vậy sao…?” 

Cậu nuốt khan, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Nhưng rồi, bất chấp sợ hãi, cậu vẫn bước tới, từng bước nặng nề, tiến gần hơn về phía bóng lưng Ellisa đang bốc lửa nghi ngút, từng bước một đến gần Haruto. 

“Mình… phải ngăn hai người họ lại. Nếu không, nơi này sẽ có ‘án mạng’ thật mất!” 

Mizusaki rít lên trong đầu như thể chính cậu đang gào vào tai mình. 

“Ellisa!!!”  

Cậu hét lớn, chuẩn bị lao lên giữ lấy cô. 

Nhưng… 

“RẦM!!!” 

“Oái!?” 

Một tiếng đổ vỡ rung trời giáng xuống từ tầng trên - mảng trần nhà nứt toác rồi vỡ vụn, rơi đánh “đoàng” xuống chỉ cách cậu chưa đầy một bước chân. Bụi mù mịt phủ trắng cả mặt hành lang, và trong thoáng chốc, thế giới trước mắt Mizusaki như bị chôn vùi trong đống tro tàn hỗn loạn. 

Cậu ngã ngửa ra sau, trượt dài dưới đất, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. 

“Nếu khi nãy mình tiến thêm một bước…” Cậu nuốt nước bọt. “… chắc chắn giờ này đã bẹp dí rồi!” 

Bụi tan dần. Và khi mọi thứ trở nên rõ ràng trở lại, thứ đập vào mắt cậu vẫn là bóng lưng của Ellisa đang cuộn lên như một cơn bão lửa. 

“Chết tiệt!” Mizusaki nghiến răng. “Nếu cứ thế này… mọi thứ sẽ càng tệ hơn…” 

Bỗng một ý nghĩ loé lên. 

“Phải rồi! August! Mình đã hứa với anh ta… là sẽ khiến Haruto quy phục dưới trướng của Ellisa. Có lẽ… anh ta sẽ giúp được gì đó trong tình huống này!” 

Nhưng rồi ánh mắt cậu lại trũng xuống. 

“…Nhưng nếu quay đi tìm August bây giờ, e là… sẽ không kịp mất!” 

Cậu siết chặt nắm đấm, gió thốc qua hành lang, cuốn tung bụi cát. Trong đôi mắt loé lên quyết tâm liều lĩnh. 

“Không còn cách nào khác… phải tự mình ngăn họ  lại thôi!” 

Không chút do dự, Mizusaki vươn tay gạt từng tảng đá, từng mảnh gạch vụn chắn lối phía trước, bất chấp những mảnh vụn cứa vào lòng bàn tay đau rát.  

“Chết tiệt…” 

Cậu khom người, lách qua khe hẹp, cố mở đường xuyên qua tàn tích để tiếp cận hai quả bom sống đang chuẩn bị bùng nổ. 

“… Tại sao một mớ rắc rối cứ kéo dồn dập tới mình vậy chứ?” 

Trong lúc Mizusaki vẫn đang gò lưng, gạt từng tảng gạch vụn, mở lối giữa đống tàn tích ngổn ngang để tìm đường đến với hai người kia, thì ở phía trước - Ellisa và Haruto, như hai cực từ trường đối nghịch, đang dần hút lấy nhau bằng sát khí và định mệnh. Một va chạm kinh thiên địa chấn tưởng chừng không thể tránh khỏi… chỉ còn tính bằng giây. 

Ellisa, toàn thân bốc lên thứ khí nóng rực đến mức tưởng chừng như có thể thiêu rụi cả hành lang chỉ bằng hơi thở của mình. Ngọn lửa ôm lấy thân thể cô, nhảy múa cuồng loạn như một vũ điệu chết chóc, khiến cô không khác gì một con quỷ đỏ vừa bước ra từ địa ngục và đang sẵn sàng hành quyết con mồi trước mắt. 

Đôi mắt ấy - đỏ rực, sắc lẻm, hoang dại, ghim thẳng vào Haruto như lưỡi đao xoáy sâu vào tâm trí. Nhưng Haruto… lại chẳng hề chùn bước. 

Cậu ta đứng đó, tay vẫn siết chặt những viên thuốc nổ. Khuôn mặt vương chút ngạo mạn pha lãnh đạm, như thể trước mặt cậu không phải là một sinh vật có thể huỷ diệt tất cả, mà chỉ là một trò tiêu khiển sắp đến hồi thú vị. 

Bỗng, Ellisa rống lên, như một tiếng gầm báo hiệu ngọn lửa đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Hơi thở phả ra như những luồng gió nóng, bùng lên quanh ngực cô, tạo thành những vòng xoáy khí rực cháy. 

“Mi… Esplodere Christido - hoàng tử của gia tộc Christido. Ta nói đúng chứ?” 

Haruto khẽ nghiêng đầu, đôi mắt hơi híp lại, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khó đoán. Những đầu ngón tay siết sâu hơn vào từng viên thuốc nổ, kêu lên những tiếng “rục rạc” khe khẽ, như thể từng chiếc xương đang căng cứng để chờ được bẻ gãy. 

“Ra là cô đã biết…” Cậu lẩm bẩm, rồi hừ nhẹ một tiếng đầy khinh mạn. 

Không nói thêm lời nào, Haruto nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất - ngay sát mũi giày của Ellisa, chỉ cách chưa đến một centimet. 

Giọng cậu lạnh tanh, khô khốc như cát giữa sa mạc: 

“Dạng Cor hệ hỏa thuần khiết thế này… Con gái út của William Mikadovich! Người thừa kế lưu vong của gia tộc Moranilia…” 

Cậu dừng lại, mắt nheo lại như chốt hạ một lưỡi dao. 

“… Ellisa Mikadovich. Nhỉ?” 

Ellisa không trả lời ngay. Cô khẽ cúi xuống, liếc nhìn bãi nước bọt vẫn còn bốc hơi dưới chân mình và trong thoáng chốc, toàn thân cô run lên, nhưng không phải vì giận… mà là vì cơn lửa đang sắp sửa vượt khỏi ngưỡng kiểm soát. 

Rồi, ánh mắt cô trở lại, sắc hơn, sâu hơn, như lưỡi kiếm đã tra vào chuôi, sẵn sàng rút ra khỏi vỏ. 

“Phải!” Câu trả lời bật ra trong hơi thở trầm khàn, nhưng dội xuống như một bản án. “Là ta đây… tên khốn!” 

Vừa dứt lời, Ellisa liền phóng người như mũi tên lửa, cơ thể cô lao thẳng về phía trước trong một cú bật dứt khoát, mạnh mẽ đến nghẹt thở. Tay phải của cô đã co ra sau, nắm đấm siết chặt, toàn thân tỏa ra khí thế của một đòn kết liễu. 

Phía trước, Haruto vẫn đứng đó, dáng bất động như đang đợi chờ. Nhưng… 

“Hả…!?” 

Một thoáng bất ngờ lướt qua đáy mắt cậu khi cảm nhận được luồng sát khí đang áp sát. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, phản xạ chiến đấu bén nhọn đã khiến Haruto nghiêng người né tránh. Ellisa vụt qua trong gang tấc, nắm đấm của cô đập thẳng xuống nền hành lang. 

“Rắc…” 

Mặt đất nứt toác như vỏ trứng bị bóp vỡ và… 

“RẦM!!!” 

Toàn bộ mảng sàn dưới chân cô sụp đổ, kéo theo gạch đá và bê tông rơi thẳng xuống tầng dưới. Âm thanh vang lên dữ dội, như thể một trận động đất vừa giáng xuống trong một nhịp tim đập. 

Không để lãng phí cơ hội, Haruto lập tức hành động. Cậu xoay người, vung tay, ném ra một loạt viên thuốc nổ đã kích hoạt từ trước, nhắm thẳng vào bóng hình vừa tung đòn hụt. 

Giọng cậu vang lên như một hiệu lệnh tàn nhẫn: 

“ĐỘI BOM TIÊU BẢN I - KHAI HỎA!!!” 

Đồng thời, Ellisa quay ngoắt đầu lại… 

“Cái gì!?” 

Trước mắt cô, những viên thuốc nổ đang phát sáng ở đầu ngòi, lóe lên ánh đỏ chết chóc. Chúng bay theo một đường vòng cung chính xác, từng đốm lửa như những tinh cầu tử thần đang lao tới với tốc độ xé gió rồi… 

“BÙMMMM!!!” 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nhấn chìm cả dãy hành lang trong biển lửa và khói bụi. Áp lực từ vụ nổ quét ngược về phía sau, tạo thành một luồng gió xô đẩy dữ dội đến mức mái tóc bạch kim của Haruto bị thổi dựng ngược. 

Thế nhưng, cậu vẫn đứng yên. Không một bước lùi. 

Ánh mắt sắc như dao vẫn không rời khỏi làn khói đen đang cuộn lên phía trước, nơi Ellisa vừa biến mất trong vụ nổ. 

Không có chiến thắng vội vàng. 

Chỉ có sự im lặng căng thẳng của kẻ săn mồi, đang chờ con mồi trỗi dậy… hoặc bị thiêu rụi vĩnh viễn trong biển lửa. 

Thế nhưng… 

Ngay vào khoảnh khắc Haruto khẽ bẫng đi một nhịp giữa làn khói đen còn cuộn tròn trong không khí sau đòn tấn công dữ dội, thì bất ngờ… 

“Hự…!” 

Một thanh sắt từ đâu bất ngờ vụt thẳng vào ống đồng Haruto. Âm thanh khô khốc vang lên, khiến cậu co chân theo phản xạ, mất thăng bằng và ngã ngửa ra sau. Cú đập lưng xuống nền đất khiến hơi thở nghẹn cứng nơi cuống họng. 

“Khốn kiếp… là ai!?” 

Dù đau điếng, Haruto vẫn chưa để bản thân choáng váng. Mắt cậu nheo lại, cau có đến mức sống mũi hằn sâu những nếp nhăn giận dữ. Cậu nghiến răng, chậm rãi quay đầu về phía sau - nơi âm thanh vừa phát ra. 

Và rồi, giữa làn khói bụi vẫn chưa tan hẳn, một bóng người mờ nhòe dần hiện ra. 

Một nam sinh trạc tuổi cậu. Đồng phục nhàu nhĩ, gương mặt lấm lem bụi vữa, tay cầm một ống sắt to bằng cổ tay, có lẽ vừa bẻ ra từ đống tàn tích đằng sau. Cậu ta run lên theo từng hơi thở, nhưng ánh mắt vẫn vững vàng, chết chặt vào Haruto. 

Haruto nhíu mắt, sửng sốt: 

“Ngươi là…” 

Khói bụi tan dần. Mái tóc đen bết mồ hôi rũ xuống. Gương mặt xạm bụi lộ ra rõ ràng dưới ánh sáng chập chờn còn sót lại. 

Mizusaki. 

Không để lãng phí một giây, cậu thiếu niên tiến thẳng tới. Thanh sắt trong tay vung xuống đầy quyết liệt, ghim chặt một đầu ống xuống nền, cách mặt Haruto chưa đầy vài centimet. Âm thanh kim loại va vào gạch vang lên lạnh lẽo và nặng nề, khiến nhịp tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc. 

Cảnh tượng ấy, hệt như trận chung kết kiếm đạo ngày hôm qua, khi Mizusaki hạ đo ván người đàn anh Kento Yamada chỉ bằng một đường kiếm duy nhất. 

Haruto trừng mắt. Cằm cậu siết lại. Gân cổ nổi lên. Lồng ngực phập phồng. 

“Gừ… ngươi dám…” 

“Nói cho tôi biết…” 

Giọng Mizusaki khản đục, lẫn run rẩy nhưng mang theo một luồng khí áp lạ lùng, khiến từng từ phát ra như lưỡi dao lướt qua da thịt. 

“…Ellisa. Cậu đã làm gì với cô ấy hả?” 

Từng hơi thở từ miệng cậu phà ra như luồng hơi từ chiếc nồi áp suất đang sôi sục, đầy giận dữ, đầy ẩn nhẫn. Nhưng tuyệt nhiên không bùng nổ. Chỉ dồn nén. Và sắc lạnh. 

Cậu cúi xuống thấp hơn, ánh mắt ghim chặt vào Haruto như một mũi đinh xoáy thẳng vào đồng tử đối phương. 

“Nếu cô ấy có mệnh hệ gì…” 

Cậu gằn giọng. Đôi con ngươi ánh lên tia sáng đỏ rực từ tận đáy. 

“…tôi thề sẽ nghiền nát cậu ra thành tro, giống như đống đổ nát phía sau lưng tôi, Haruto Umino!” 

Haruto vẫn nheo mắt, môi run lên vì giận, nhưng ánh nhìn vẫn sắc lẹm như dao, bướng bỉnh, bất phục. Cho đến khi… 

Ánh mắt cậu khẽ dao động. Chuyển hướng về phía sau Mizusaki. 

Làn khói ở đó… đã tan. 

Một mảng hành lang đổ sập. Gạch đá, bê tông, sắt thép nằm vương vãi như một nghĩa địa bỏ hoang. 

Và chỉ duy nhất một lối nhỏ được mở ra xuyên qua đống tàn tích ấy. 

Ánh mắt Haruto chợt như bị tia sét đánh trúng: 

“Cái…!?” 

Một nỗi kinh ngạc choáng váng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. 

“Tên này… chỉ một mình hắn… với sức lực yếu nhớt này… mà hắn đã đào xuyên cả đống bê tông sập xuống… để mở đường vào đây trong thời gian ngắn tới vậy sao?” 

Lồng ngực Haruto căng ra. Cơn choáng váng ập tới không từ chiến thương, mà từ một nỗi khiếp sợ không tên… 

Không phải vì sức mạnh. 

Mà vì ý chí… của một thằng nhóc dân thường, chẳng phải tay cộm cán nào trong thế giới ngầm - nơi vốn không thuộc về Mizusaki. 

________ 

Về phía August… 

Anh ta vẫn đang ẩn mình ở một góc tối phía sau đống đổ nát mà Mizusaki đã dùng chính đôi tay trần để mở đường. Khói bụi vẫn cuộn lên đặc quánh như sương mù cháy, khiến anh phải nheo mắt lại để quan sát “cơn bão” vừa bùng phát phía bên kia hành lang. 

Điếu thuốc kẹp giữa môi khẽ run nhè nhẹ theo từng hơi thở gấp. Ánh lửa đỏ lập loè cuối tàn thuốc cháy âm ỉ, như chính tâm trạng của August lúc này, không vội vàng, không bối rối, chỉ là… có chút tò mò. 

“Tên nhóc đó… điên thật! Cậu ta đào xuyên cả đống đổ nát chỉ bằng tay không rồi chui thẳng vào giữa lòng chiến trận luôn sao?” 

Anh bật cười, nửa khâm phục, nửa khinh thường. Nhưng tiếng bật cười ấy chưa kịp vang trọn, thì từ sau lưng, một tiếng bước chân bất chợt vang lên. 

“Lộp… cộp…!” 

Không hề giật mình. Không một chút cảnh giác thừa thãi. 

August chỉ khẽ nhếch mép, phả ra một làn khói trắng lạnh như sương từ khoang họng. Điếu thuốc vẫn giữ nguyên trên môi, cháy dở như thể chính nó cũng lười kết thúc. 

“Tôi cứ tưởng liều thuốc của mình đủ đô để đưa tất cả các học sinh trong trường đi vào giấc ngủ…” 

Anh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt phủ một lớp sương mờ nửa giễu cợt, nửa… chờ đợi. 

“…vậy mà xem ra, vẫn có kẻ lì lợm hơn tôi tưởng đấy!” 

Một bóng người xuất hiện giữa đám bụi mù. Chiếc áo khoác đen buông thõng, không được xỏ tay mà chỉ khoác hờ trên vai, tung bay theo gió lùa từ hành lang vỡ nát. 

Trên cánh tay trái, tấm băng đỏ thêu chỉ vàng lấp loáng dòng chữ “Hội trưởng Hội học sinh” trong ánh nắng gay gắt buổi trưa. 

“Kyouya Otazuki!”August cười khẽ, mắt nheo lại trước màn xuất hiện bất ngờ này. “Cậu vẫn giữ tỉnh táo rất tốt nhỉ?” 

Không một lời đáp. 

Chỉ có đôi mắt băng giá của Kyouya chiếu thẳng tới đối phương, ánh nhìn sắc như mũi kiếm, lạnh hơn cả cơn gió thốc qua hành lang cháy đen. 

“Phịch!” 

Kyouya rút ra thanh dùi cui kim loại bên hông, kéo dài từng đốt như lột xác một con rắn thép. Không nói không rằng, anh lao về phía August như một con báo đêm được huấn luyện đến mức hoàn hảo, không báo trước, không khoan nhượng. 

“Bất cứ kẻ nào gây rối trong trường học…” 

Dùi cui vung lên theo hình vòng cung chết chóc. 

“…ta sẽ nghiền nát không chừa mảnh nào!” 

August khẽ hất cằm, nhấc hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đang ngậm dở, nhẹ nhàng rút ra khỏi miệng và thả xuống đất. 

“Phù…!” 

Khói trắng tan vào không khí, vẽ thành một vệt mỏng trước khi biến mất vào hư không. 

Dẫu vậy, August vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt anh chỉ lười biếng đảo lên một cái, giao nhau với ánh nhìn sắt lạnh của Kyouya đang lao tới. 

“Còn bất kỳ ai dám cản trở vở kịch mà tôi đang thưởng thức…” 

Giọng anh trầm xuống, tóc xõa rũ che khuất nửa ánh mắt - một cái nhìn trầm mặc, nhưng lạnh đến rợn người. 

“…thì cứ xác định, chuẩn bị húp cháo đi là vừa!” 

________ 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận