________
“Vậy thì… tiểu thư Ellisa, gia nhập giáo hội Illusione của tôi nhé?”
Jakelly vươn tay ra, lòng bàn tay mở rộng, như một lời mời gọi lịch thiệp. Nhưng ánh mắt nửa cong, nụ cười nửa miệng kia lại ẩn giấu thứ gì đó vừa ma mị vừa đầy tà ý, như rắn độc vờn mồi dưới lớp vỏ quyến rũ.
Ellisa không đáp. Đôi mắt ánh lên lửa giận, tựa hồ ngọn sóng ngầm cuộn trào dưới lớp băng lạnh. Cô siết chặt tay, cơ thể căng cứng như một dây cung sắp bung. Tuy nhiên, dù phẫn nộ đến tột cùng, cô vẫn không để bản thân bị cuốn vào giọng điệu đường mật đó.
“GAAAAAAHHHH!!!”
Một tiếng gầm như dội từ lòng ngực con thú hoang. Ellisa bất ngờ gào lên, sải chân lùi lại lấy đà, rồi phóng thẳng tới phía trước như một viên đạn. Ánh mắt cô rực lửa, tập trung toàn bộ sát khí vào khuôn mặt đang cười cợt kia.
Ngay giây khắc nắm đấm bọc lửa phóng thẳng tới như pháo thần công, Ellisa hét lớn, như xé toạc bầu không khí:
“Mau câm cái miệng thối tha của ngươi lại, đồ khốn kiếp!!!”
Jakelly chỉ nghiêng nhẹ đầu, nụ cười nhếch mép không đổi.
“Ồ… Ý cô là như vậy sao?”
“Ầmmmm!!!”
Cú đánh chưa kịp chạm vào mục tiêu thì đã khiến cả căn phòng rung chuyển dữ dội. Vách tường rạn nứt, trần nhà đổ bụi xuống như mưa đá. Mizusaki chết lặng. Cậu không thể thốt nên lời - không phải vì sức mạnh kinh hoàng tỏa ra từ cô gái trước mặt, mà bởi tâm trí cậu giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá phi thực.
Lửa bốc lên ngùn ngụt quanh cơ thể Ellisa, quấn lấy mái tóc tung bay như cơn cuồng phong vừa được thả xích. Thế nhưng, đối diện với cơn thịnh nộ đó, Jakelly vẫn không hề nhúc nhích. Hắn thậm chí còn mở rộng ngực, cố tình đứng yên, như đang thách thức cô đánh trúng hắn.
Và rồi…
“Bụp!”
Ngay khoảnh khắc nắm đấm lửa tưởng chừng đã giáng thẳng vào ngực hắn… Jakelly bỗng tan biến. Không âm thanh, không ánh sáng. Chỉ một làn khói đen mỏng như sương đêm trôi qua kẽ ngón tay cô.
“Cái… gì!?”
Ellisa trợn mắt. Quá đà, cú đấm mất mục tiêu liền đập thẳng xuống nền gỗ mục nát của khu võ đường.
“Rắccc… Bùmmm!!!”
Mặt sàn vỡ toác. Tiếng nổ vang dội như sấm giáng, lan đi chấn động cả tòa nhà bỏ hoang. Gỗ gãy, bụi mù, cột trụ sụp đổ từng mảng, kéo theo cả không gian như tan rã. Căn võ đường ẩn ngoài rìa thị trấn Makimoto, cứ thế trở thành một đống hoang tàn.
Mizusaki chết sững phía sau, toàn thân run nhẹ vì bất ngờ, nhưng không có thời gian để sốc hay sợ. Những thanh xà mục nát đang rạn ra từng tấc, tiếng gỗ rên rỉ vang vọng như tiếng than cuối cùng của căn võ đường sắp sụp đổ.
“Không được đứng yên…!”
“C... Cẩn thận!!!” Cậu hét lên, rồi không chần chừ một giây, lao thẳng về phía trước, xuyên qua làn bụi và những tàn tích đang trút xuống như mưa.
Ellisa vẫn còn choáng váng. Phẫn nộ bị hụt, đất trời đảo lộn, khung cảnh vỡ vụn như trong cơn mộng dữ. Cho đến khi nghe tiếng gọi ấy - giọng nói quen thuộc như xé toạc làn khói xám, cô mới choàng tỉnh.
Cô quay ngoắt lại, giật mình khi thấy Mizusaki vẫn đang lao đến, bất chấp tất cả.
“Này! Nguy hiểm lắm! Mau chạy… đi!?”
Nhưng đã quá muộn.
“Vù!”
Một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ vươn ra từ trong màn bụi mịt mờ, xuyên qua bóng tối và cơn hoảng loạn. Không chút ngần ngại, Mizusaki siết lấy Ellisa bằng tất cả sức lực còn lại.
“Ơ…!?”
Ellisa tròn mắt. Trong tích tắc, mọi thứ như đông cứng lại - khói bụi, thời gian và cả nhịp tim.
Rồi…
“Xoẹt!”
Cơ thể cả hai bay vút qua ô cửa sổ mục nát, nơi ánh trăng nhuộm vàng mặt đất. Trong khoảnh khắc lơ lửng ấy, mái tóc cô tung bay như dải lụa, gương mặt Mizusaki nghiêng nghiêng in dưới vầng sáng dịu dàng của đêm.
Từ trong đống hỗn loạn, hai con người hòa vào một đường cong mềm mại giữa bầu trời, tạo thành một khung cảnh… không tưởng. Như thể giữa tan vỡ và tàn lụi, vẫn có thể tồn tại cái đẹp dịu dàng của một thoáng lãng mạn không ngờ.
Mizusaki liếc nhìn Ellisa đang ở trong vòng tay mình, rồi nghiêm túc lên tiếng.
“Này, cậu không sao chứ?”
“Tôi…” Cô đáp khẽ, ánh mắt vẫn ngỡ ngàng, nhìn sâu vào đôi mắt đang lo lắng ấy. Đôi mắt dịu nhẹ, đầy chân thành, không chút toan tính hay sợ hãi.
Nhưng khoảnh khắc ấy không kéo dài.
“Rầm!”
Cả hai bắt đầu rơi nhanh, dốc và thẳng xuống khu vườn cỏ phía dưới.
Nhận ra điều đó chỉ trong chớp mắt, Mizusaki siết chặt Ellisa một lần nữa. Cậu xoay người trong không trung, dùng thân mình chắn phía dưới, hướng lưng mình về mặt đất, như tấm khiên sống, bảo vệ cô khỏi mọi va đập.
“Bịch!”
Tiếng tiếp đất nặng nề vang lên. Lưng cậu dập xuống nền cỏ ẩm, đau nhói. Một luồng khí bật ra khỏi phổi. Nhưng Mizusaki vẫn cắn răng chịu đựng, cánh tay vẫn không buông lơi.
Ellisa nằm gọn trong lòng cậu, không một vết xước. Gương mặt cô ngập trong bóng râm, nhưng ánh mắt lại ánh lên thứ gì đó… không còn là phẫn nộ, không còn là nghi ngờ.
Chỉ là… lặng im và run nhẹ.
Sau đó, Ellisa khẽ dịch người, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Mizusaki. Cơ thể cô vẫn còn run, nhưng ánh mắt thì đã lặng lại, chậm rãi dõi nhìn cậu con trai vừa bất chấp tất cả để bảo vệ mình.
Cô ngồi thẳng dậy, môi mấp máy, câu hỏi thốt ra mang theo chút hoảng loạn vừa qua chưa kịp tan hết:
“Cậu… cậu có sao không?”
Mizusaki cũng đang cố ngồi dậy, từng cử động như kéo lê cả tấn đau đớn. Cậu chống một tay ra sau lưng, tay kia gãi đầu, nụ cười méo xệch như muốn xua tan mọi căng thẳng.
“Không… không sao đâu! Cậu đừng lo…”
Nhưng trong đầu cậu lúc này chỉ muốn gào lên: “Không sao cái con khỉ!! Đau chết đi được!!!”
Ellisa nhìn cậu. Rõ ràng là nụ cười kia đang che giấu rất nhiều điều. Một vết rạn nào đó không chỉ nằm trong xương cốt.
Cô khẽ cắn môi.
“Người này… thực sự hành động vì người khác mà không hề suy nghĩ tới bản thân hay sao?”
Trong thoáng chốc, từng hình ảnh rời rạc chợt ùa về. Cái cách Mizusaki đã che chắn cho cô khỏi đám lưu manh lúc ban chiều. Không những vậy, cậu vẫn lặng lẽ dắt cô về nhà, dù cho không biết rõ cô là người như thế nào. Khi cánh cửa nhà bị cô phá hỏng, cậu cũng sẵn sàng bỏ qua như chẳng có gì to tát. Hay như hồi nãy, Mizusaki vẫn liều mạng bám theo cô tới tận đây sau khi bị Jakelly bắt đi, dù biết việc đó rất nguy hiểm. Và cả lần này… vẫn là cậu - bất chấp tất cả, lao đến bên cô giữa đống đổ nát.
Ellisa khẽ cúi đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi.
Không phải là kiểu cười châm chọc, cũng chẳng phải ngại ngùng. Mà là một điều gì đó mềm mại, ấm áp, như tấm chăn bông phủ lên trái tim cô giữa đêm lạnh.
“Ngay cả trong tình huống éo le như vậy… cậu ấy vẫn…”
Cô giấu nụ cười ấy sau làn tóc nâu mềm rũ, đôi má khẽ ửng đỏ vì những suy nghĩ đang lặng lẽ hình thành - một điều gì đó cô chưa dám gọi tên.
Về phía Mizusaki, sau khi hơi thở đã bình ổn hơn, cậu cố gượng đứng lên. Toàn thân vẫn ê ẩm, nhưng cậu không muốn để Ellisa thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Ấy vậy mà…
“Rắc!”
Một âm thanh khô khốc vang lên từ phía sau lưng.
Mizusaki khựng lại. Gương mặt cậu cứng đờ trong thoáng chốc.
“Toang rồi… hình như lưng mình…”
Cơn đau bất ngờ ập đến như một cú đấm âm ỉ mà lạnh lẽo. Cậu khuỵu xuống thềm cỏ, tay ôm ngang hông, gắng mỉm cười dù mặt đã tái nhợt.
“C…cậu… mau chạy trước đi… trước khi tên bốn mắt kia quay lại…! Tớ… sẽ theo sau!”
Nhưng Ellisa đã đứng dậy ngay sau đó, khoanh tay, má phồng lên vì tức giận. Hàng lông mày khẽ trũng xuống như thể cô đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh.
“Đồ ngốc!” Cô nạt. “Rõ ràng là cậu bị trẹo xương rồi còn cố ra vẻ làm gì? Tôi nghe rõ tiếng kêu rắc đó mồn một đấy!”
“Hả…?” Mizusaki chớp mắt, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Ellisa tiến tới.
Cô khẽ cúi xuống, cánh tay vươn ra đỡ lấy cậu một cách dứt khoát. Cử chỉ có chút lúng túng nhưng lại rất vững chãi. Mizusaki ngạc nhiên nhìn cô, không nói nên lời.
“Bây giờ, tình trạng của cậu mới là thứ đáng lo nhất đấy, hiểu chưa?” Giọng Ellisa trầm lại, nghiêm túc hơn bao giờ hết. “Đứng dậy đi! Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi mọi thứ sụp thêm lần nữa.”
“Nhưng… nhưng mà…”
“Nhưng nhị cái gì, phiền phức quá đi!”
Lời trách móc bật ra thẳng thừng, nhưng phía sau nó là ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Thế rồi, trong ánh sáng nhàn nhạt nơi cuối con đường phía đối diện, hai bóng người lặng lẽ dìu nhau đi, nép sát vào nhau như đang tìm chút hơi ấm sót lại giữa đêm tàn. Bỏ lại sau lưng căn võ đường nát vụn, bụi gỗ còn chưa kịp lắng xuống, và những âm thanh rạn vỡ vẫn tiếp tục vọng lại… như dư chấn của một định mệnh vừa mới bắt đầu.
Và rồi… từ trong đống đổ nát còn âm ỉ khói bụi, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi hiện ra.
Jakelly.
Hắn vẫn ngồi đó, lặng lẽ, trên một khúc gỗ mục vừa sập xuống từ mái nhà. Ánh trăng hắt nghiêng qua khung cửa sổ vỡ nát, chiếu lên gương mặt hắn - một nửa chìm trong bóng tối, nửa còn lại rực sáng với ánh nhìn như lưỡi dao lạnh.
Hắn khẽ mỉm cười.
Không phải nụ cười vui vẻ, cũng chẳng phải cười khinh thường. Mà là một kiểu nụ cười… bí hiểm, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là màn dạo đầu của một trò chơi dài hơi.
“Chà… cũng chỉ là thăm dò thôi mà!” Hắn lẩm bẩm, giọng trầm đều như đang độc thoại với chính mình. “Tôi sẽ còn trở lại… tiểu thư!”
Hắn đứng lặng vài giây, rồi như sực nhớ ra điều gì đó.
“Còn tên nhóc đó…” Giọng hắn trùng xuống, ánh mắt mơ hồ đảo về phía cuối con đường đối diện - nơi hai bóng người vừa biến mất. “Ánh mắt của nó…”
Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, như bị kéo về một ký ức xa xăm nào đó.
“… khiến mình nhớ tới một người…”
Jakelly đứng phắt dậy. Làn áo choàng nhẹ nhàng bay theo gió đêm. Trong thoáng chốc, cả thân thể hắn hóa thành một làn khói đen, xoáy lốc rồi tan vào không trung như chưa từng tồn tại.
Chỉ còn vang vọng lại một lời thì thầm… đầy ngờ vực.
“Có lẽ… là do mình tưởng tượng thôi nhỉ!”
***
Trở lại với Ellisa, cô vẫn đang bước chậm rãi trong đêm tối, một tay đỡ lấy Mizusaki đang dựa vào vai mình. Đường trở lại nơi mọi người đang chờ không dài, nhưng qua ánh mắt cô, nó lại hun hút và u tịch như kéo dài mãi không dứt.
Gió nhẹ lướt qua, thổi mái tóc nâu sẫm của cô khẽ bay. Đám mây trôi qua để lộ ánh trăng mờ, soi bóng hai người dài đổ xuống con đường đất lổn nhổn sỏi đá.
Ánh mắt Ellisa nửa dõi về phía trước, nửa còn lại liếc nhìn Mizusaki - cậu trai với khuôn mặt nhăn nhó xen lẫn bối rối như thể đang do dự một điều gì đó.
Cuối cùng, chính cô là người phá vỡ sự im lặng.
“Này…”
“Hửm?”
“Tại sao cậu lại cứu tôi?”
Mizusaki khẽ cười, như thể câu hỏi ấy quá đỗi đơn giản.
“Thì… tớ nghĩ điều đó là đúng thôi!”
Ngắn gọn, nhẹ nhàng, nhưng câu trả lời ấy lại khiến má Ellisa bất giác ửng hồng. Dẫu vậy, sự khó hiểu vẫn còn đó, vương trong đáy mắt cô.
“Nhưng tôi là người xa lạ với cậu mà! Hoàn toàn có thể khiến cậu rơi vào nguy hiểm… giống như ban nãy!”
Giọng cô dần trầm xuống, pha lẫn chút mặc cảm.
“Thì sao?” Mizusaki lại đáp, thản nhiên đến lạ. Chính sự vô tư ấy khiến Ellisa càng thêm bối rối.
“Thì…” Cô ngập ngừng, rồi cất giọng lớn hơn. “Nếu cậu cứ hành động như vậy với ai cũng được, cậu sẽ bị tổn thương đấy! Có thể mất cả mạng nữa!”
Mizusaki im lặng một lúc. Cậu ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đang lo lắng trước mặt, rồi mỉm cười dịu dàng.
“Ừ! Nhưng tớ vẫn sống sót đấy thôi. Với lại… cậu cũng đâu có bỏ mặc tớ, đúng chứ?”
“Cậu…”
Ellisa đỏ mặt. Câu nói ấy khiến cô như nghẹn lời. Nhưng thay vì khó chịu, một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ lại dâng lên trong lòng cô, âm ấm và dễ chịu như hơi thở đầu đông.
“Hừ! Phải là cậu không bỏ rơi tôi mới đúng!”
“Ha ha! Vậy à?” Mizusaki bật cười, nụ cười hồn nhiên đến lạ lẫm, như chưa từng có đổ nát, nguy hiểm hay đau đớn nào vừa xảy ra.
“Này! Cậu vẫn còn cười được à!” Ellisa tròn mắt, gắt khẽ.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Mizusaki vội xua tay.
Cô chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng trong tim, đã lặng lẽ xuất hiện một vết lõm mà nụ cười kia để lại. Từ khi nào, cậu trai kỳ lạ ấy đã gieo vào lòng cô một điều gì đó tích cực, một thứ cảm xúc khiến trái tim cô… dịu lại.
Tuy vậy, Ellisa vẫn giữ chặt trong mình suy nghĩ riêng. Ánh mắt cô chợt nghiêm lại, mím môi, nhưng khoé miệng vẫn vương một nụ cười mơ hồ.
“Không… người cần xin lỗi phải là tôi mới đúng!”
Con đường mòn dẫn ra khỏi khu võ đường hiện dần cuối chân trời. Ánh đèn đường mờ ảo như những đốm lửa lập lòe giữa màn đêm, soi rõ hai bóng người dựa vào nhau chậm rãi bước đi.
Gương mặt Ellisa, khi ấy, bỗng trở nên sắc lạnh như ánh thép. Cô thầm nghĩ, kiên định:
“Tôi không thể để một người tốt bụng như cậu… bị cuốn vào những rắc rối nguy hiểm chỉ vì tôi…”
…
“Jakelly…”
“Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ tiêu diệt ngươi!”
***
Tại công viên Makimoto, ánh trăng bạc lạnh lùng rọi xuống hàng cây trụi lá, trải dài bóng tối loang lổ khắp con đường lát đá. Không gian yên ắng đến lạ, chỉ có tiếng lá khô xào xạc theo từng cơn gió thoảng.
Trên một chiếc ghế dài phủ bụi thời gian, Jakelly đang ngồi vắt chân thảnh thơi, ánh mắt lơ đãng nhìn về khoảng không phía trước. Gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ bí hiểm khó lường, như thể đang mưu toan một điều gì đó vượt khỏi nhận thức của người thường.
Bất chợt, khóe môi hắn cong lên, buông một câu lửng lơ, như nói với người vô hình:
“Vậy là cậu vẫn quyết định đuổi theo tôi tới tận đây sao, nhóc con?”
Ngay khoảnh khắc đó, tán cây phía sau ghế rung lên dữ dội. Một bóng người phóng ra từ lùm cây, động tác nhanh như cắt, ánh mắt sắc lạnh như dã thú.
“Soạt!”
Chỉ trong tích tắc, một đòn đánh đầy sát khí giáng xuống. Nhưng Jakelly chỉ nhẹ nhàng nghiêng người sang bên, chiếc ghế bên dưới hắn liền rắc một tiếng, vỡ toác một nửa.
Người ra đòn không ai khác - chính là Hội trưởng Hội học sinh, Kyouya Otazuki. Khuôn mặt anh nghiêm nghị, mái tóc đen rối khẽ bay theo gió, đôi mắt dán chặt vào Jakelly như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Jakelly quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao pha lẫn sự chế giễu:
“Hụt rồi nhé… nhóc con.”
Không đáp lời, Kyouya lao đến lần nữa, tay siết chặt thanh dùi cui bằng thép đặc - một món vũ khí vốn chẳng ai dám xem thường khi nằm trong tay anh.
Nhưng khi cú vung tay vừa sắp sửa giáng xuống…
“Phập!”
Jakelly chỉ búng nhẹ một ngón tay vào bụng Kyouya - một đòn tưởng như vô hại, nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong lại khiến toàn thân Kyouya lập tức bị hất văng ra xa như bao cát.
“Hự…!”
Âm thanh đập mạnh vào kim loại vang lên khi cơ thể Kyouya chạm tới chiếc xích đu phía xa. Dưới sức nặng của cú va chạm, chiếc xích đu rít lên một tiếng đinh tai rồi “rầm!” đứt tung khỏi trụ, sập xuống đất một cách nặng nề.
“…Khốn kiếp…”
Kyouya rên lên, lồm cồm bò dậy, tay vẫn không buông thanh dùi cui. Cơn đau lan khắp sống lưng, nhưng ánh mắt anh vẫn ánh lên lửa giận.
Anh chưa kịp phản công, chưa kịp thốt lên một lời thì…
Jakelly đã biến mất.
Không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Gió ngừng thổi. Cảnh vật tĩnh lặng như chưa từng có cuộc đụng độ. Chiếc ghế bị phá tan… trở lại nguyên vẹn. Chiếc xích đu gãy đổ… cũng đã được “chắp nối” lại như cũ.
Tất cả… như chưa từng xảy ra.
Kyouya đứng yên giữa màn đêm, thở hắt một hơi thật chậm. Anh không nói gì, chỉ siết chặt thanh dùi cui trong tay, mạnh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Rồi anh quay đi, bóng dáng lặng lẽ khuất dần trong ánh trăng, để lại phía sau một sự căm phẫn âm ỉ, nhắm thẳng vào kẻ đột nhập nguy hiểm tại thị trấn Makimoto - Jakelly.
***
Trở lại cổng trường Cao Trung Makimoto, bầu không khí đêm vẫn còn vương lại chút sương lạnh. Cánh cổng sắt đen sừng sững mở hé, đèn khuôn viên hắt lên thứ ánh sáng vàng vọt, mơ hồ nhưng đủ để soi rõ dáng hai người đang dần tiến lại từ phía xa.
Ngay khi nhận ra bóng dáng quen thuộc, Iwata gần như không kìm được cảm xúc, bật người chạy thẳng tới.
“Các cậu… các cậu không sao chứ?”
Mizusaki chống hông, cố nặn ra một nụ cười trông có vẻ ổn hơn thực tế nhiều lần:
“Ha ha ha! Tớ thì làm sao được kia chứ?”
Nhưng chưa kịp đắc ý bao lâu…
“Thôi đi!” Ellisa gằn giọng, bả vai vẫn đỡ chắc lấy cậu như không tin nổi độ “diễn sâu” của Mizusaki. “Cậu chẳng vừa bị trẹo xương chậu còn gì?”
Iwata ngớ người. Nhưng không phải vì lo cho Mizusaki, mà vì… Ellisa vừa nói tiếng Nhật một cách trôi chảy.
“Ờm… đợi đã… đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Iwata tròn mắt. “Cậu… cậu nói được tiếng Nhật sao?”
“À!” Mizusaki đắc ý đáp thay. “Cô ấy lấy lại được ký ức rồi!”
Ngay lúc ấy, August lững thững bước đến từ phía sau Iwata, ánh nhìn vẫn điềm tĩnh như thường lệ.
“Thôi, cũng khuya rồi! Có gì thì về nhà rồi hẵng nói tiếp.”
Ánh mắt August và Ellisa chạm nhau trong giây lát. Nhưng lần này, không còn là tia đối đầu căng thẳng như lúc ở cùng với Jakelly, mà là một sự thấu hiểu âm thầm - một sự công nhận ngầm không cần nói thành lời.
August chỉ khẽ mỉm cười, tay đút túi quần, xoay người bước đi:
“Đúng như tôi đoán, Jakelly sẽ không dám ra tay với cô! Cô vẫn an toàn, tiểu thư Ellisa!”
Ellisa không đáp. Chỉ siết tay chắc hơn vào cánh tay Mizusaki đang tựa nơi vai mình. Ánh mắt cô chợt lóe lên chút gì đó cương quyết, lạnh lùng.
“Về thôi! Đừng phí thêm thời gian ở đây nữa!”
“Hở?” Mizusaki lúng túng. “Ý cậu là… về đâu?”
Ellisa liếc nhìn cậu, giọng tỉnh bơ như thể chuyện rõ ràng không cần bàn:
“Thì như August vừa nói rồi đó… chúng ta sẽ cùng về nhà!”
“Hả!?”
***
Trước cổng nhà Mizusaki, ánh trăng muộn lập lòe soi bóng hai người con gái đang đứng đối diện nhau. Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng côn trùng và làn gió nhẹ lướt qua những tán cây khô.
Tất cả mọi người đã vào nhà trước. Chỉ còn lại Iwata Kurokawa và người đàn chị - Kazune Tomoe.
“Cảm ơn chị vì tất cả ngày hôm nay, chị Tomoe!” Iwata khẽ cúi đầu, giọng chân thành.
Kazune chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng phảng phất nét mệt mỏi:
“Không có gì đâu! Chỉ cần mấy đứa trở về an toàn là chị an tâm rồi.”
Iwata bất chợt bắt gặp một thoáng u sầu trong ánh mắt Kazune. Không cần hỏi, cô cũng hiểu nguyên do, và người khiến Kazune bận tâm, không ai khác chính là người đàn anh, đồng thời là Hội trưởng Hội học sinh Kyouya Otazuki.
Cô gái nhỏ chỉ khẽ nghiêng đầu, nụ cười dịu như gió:
“Đừng lo, chị Tomoe! Anh Otazuki giỏi đến mức nào… chẳng phải chị là người hiểu rõ nhất sao?”
Kazune khựng lại một nhịp. Rồi khẽ cười, ánh nhìn dường như được sưởi ấm:
“Phải… em nói đúng, Kurokawa!”
Đúng lúc ấy, trong không gian yên tĩnh vang lên một tiếng rung khẽ - chiếc điện thoại trong túi áo khoác của Kazune chợt rung lên, khiến cô giật mình rút ra xem.
Màn hình hiện lên cái tên khiến tim cô hơi thắt lại - Kyouya.
“Là… là anh Kyou!” Kazune lúng túng thốt lên.
“Thế thì tốt quá rồi! Mau bắt máy đi, chị!” Iwata nhoẻn miệng cổ vũ.
“Ừm…”
Kazune cắn nhẹ môi, rồi nhấn nút nghe.
“Ờm… Hội trưởng…”
Giọng nói quen thuộc liền truyền tới từ đầu dây bên kia, mang theo sự bình thản thường thấy:
[Về nhà đi, Kazune! Mau nghỉ ngơi! Sáng mai chúng ta sẽ họp ở phòng Hội đồng!]
“… V… vâng!” Kazune vội đáp, tim cô đập chệch một nhịp.
“Tút… tút… tút…”
Chỉ là một cuộc gọi ngắn gọn, không có lấy một lời quan tâm riêng tư, nhưng đối với Kazune, chừng đó đã đủ để trái tim cô dịu lại. Ít nhất, anh vẫn bình an.
Iwata thấy vậy cũng nhẹ nhõm theo. Cô cười, mắt lấp lánh:
“Yên tâm rồi nhé, chị Tomoe!”
“Ừm… cảm ơn em, Kurokawa!” Kazune nở nụ cười hiền, ánh mắt thấm đẫm sự biết ơn.
Cô xoay người bước đi, nhưng vẫn không quên quay đầu lại vẫy tay chào, với tư cách thành viên Hội học sinh:
“Mai gặp lại nhé! Nhớ ngủ sớm, giữ sức khoẻ. Sáng mai chúng ta họp ở phòng Hội đồng đấy!”
“Vâng ạ! Chị cũng vậy!” Iwata đáp lại, giọng vang vang trong màn đêm. “Ngủ ngon nhé… chị Tomoe!”
Bóng Kazune khuất dần sau ánh đèn đường nhợt nhạt, để lại một khoảng lặng dịu dàng. Iwata khẽ thở ra, rồi quay người, bước vào nhà Mizusaki - nơi vẫn còn những người đang chờ đợi phía sau cánh cửa.
Lúc này, tại căn bếp quen thuộc của nhà Mizusaki, Iwata vừa bước vào liền đứng khựng lại, ánh mắt kinh ngạc quét khắp căn phòng.
“Ủa… tớ tưởng nơi này đã bị phá tanh bành từ tối rồi cơ mà!”
Không gian trước mắt cô hoàn toàn trái ngược với ký ức hỗn loạn ban nãy - bếp núc vẫn gọn gàng, mọi vật dụng y nguyên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trên ghế dài gần đó, Mizusaki đang ngồi tựa lưng, khẽ nhăn mặt vì cơn đau. August đứng phía sau, tay thoăn thoắt bôi thuốc và băng bó vết thương.
Mizusaki gượng cười, lên tiếng:
“Ờm thì… ban đầu tớ cũng thấy lạ lắm! Nhưng có vẻ như… mọi thứ đã ổn lại rồi.” Cậu liếc mắt ra sau, ngước nhìn August. “… đúng không?”
“Phải!” August bình thản gật đầu, tay vẫn không ngừng thao tác như một bác sĩ lành nghề.
Rồi Mizusaki khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đảo về phía Ellisa - người con gái đang ngồi vắt chân trên ghế, một tay chống cằm, ánh nhìn sắc lẹm như dao.
“Nhưng người khiến tớ bất ngờ nhất… phải là ‘cô ấy’ mới đúng!”
Ellisa chau mày, giọng trầm xuống:
“Gọi tôi là Ellisa là được rồi.”
Iwata cười khẽ, gật đầu đồng tình, rồi cũng đưa mắt nhìn sang phía Ellisa, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò hiếm thấy.
“Hoshino nói đúng đấy! Tớ thực sự rất muốn biết nhiều hơn về cậu, Ellisa!”
“Muốn biết về tôi?” Ellisa khẽ nhướn mày.
“Ừ! Như là…” Iwata ngập ngừng, rồi mạnh dạn tiếp lời. “Tại sao cậu lại mất trí nhớ? Cậu đến từ đâu? Và tại sao lại nói được tiếng Nhật nữa chứ!”
Cô hơi ngừng lại một nhịp, rồi liếc nhìn về phía August đang làm việc phía sau:
“… còn cả thân thế của cậu nữa, Ellisa!”
Không khí bỗng chốc trầm xuống. Iwata - người vốn hoạt bát và tếu táo, giờ đây lại hiện lên với vẻ nghiêm túc hiếm thấy. Ánh mắt cô dừng lại, thẳng vào đôi con ngươi lạnh lẽo của Ellisa như thể muốn xuyên thấu tâm can người đối diện.
Ellisa không lập tức phản ứng. Nhưng rồi cô từ tốn đứng dậy, bước tới sát Iwata.
Bất ngờ, cô vỗ nhẹ lên vai Iwata. Nụ cười không hiện rõ, nhưng ánh mắt thì sắc như lưỡi dao.
“Cậu biết không?” Giọng cô lạnh đi rõ rệt. “Hỏi quá nhiều về chuyện riêng tư của người khác như vậy… là bất lịch sự đấy!”
“Hả…!?” Iwata sững người, môi mấp máy định nói gì đó nhưng không thốt nên lời.
Không để cô phản ứng thêm, Ellisa lập tức quay sang Mizusaki, giọng chuyển sang thản nhiên như chưa từng có sự căng thẳng vừa rồi:
“Này, Mizusaki! Nhà vệ sinh ở đâu?”
“À!” Mizusaki hơi giật mình, rồi vội chỉ hướng. “Cậu đi thẳng ra phòng khách, rẽ trái ở chỗ có cái máy giặt, ngay bên cạnh là nhà vệ sinh.”
“Cảm ơn!”
Ellisa đáp ngắn ngọn, rồi bước đi không ngoái đầu lại. Chiếc bóng mảnh mai ấy khuất dần sau lối rẽ, để lại một khoảng im lặng lạ kỳ trong gian bếp.
Iwata đứng yên giữa phòng, mắt vẫn mở to vì chưa kịp tiêu hóa hết chuyện vừa xảy ra.
Mizusaki thì chỉ im lặng, thở dài. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai cùng hiểu - có lẽ, con người thật của Ellisa… vẫn còn là một ẩn số chưa thể dễ dàng chạm tới.
Không khí trong căn bếp trở nên lạnh lẽo và nặng nề sau khi Ellisa rời đi. Iwata vẫn đứng ngẩn người, còn Mizusaki thì lặng im như đang nghiền ngẫm điều gì đó.
August là người phá tan sự im lặng đó. Anh khẽ bật cười, vừa lau tay vừa nói như để giải tỏa bầu không khí:
“Chẹp… thấy tiểu thư nhà tôi khó gần lắm đúng không?”
“Hả?” Mizusaki quay đầu lại, ngơ ngác nhìn August. “Ý anh là sao?”
“Trước kia, cô ấy không như vậy đâu,” August nhẹ nhàng lắc đầu. “Tiểu thư Ellisa vốn là một người hoạt bát, tinh nghịch, và lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười…”
“Thật á!?” Iwata mở to mắt, hoàn toàn bất ngờ.
August gật đầu, nhưng rồi giọng anh trầm xuống, ánh mắt đượm buồn như đang chìm vào một quá khứ rất xa:
“Phải! Nhưng nếu cô ấy không muốn kể… thì tôi cũng không nên nói ra ở đây.”
Iwata và Mizusaki nhìn nhau, vẻ bối rối hiện rõ. Không khí lại có chút nặng nề, cho đến khi Iwata khẽ đảo mắt nhìn quanh căn bếp một lần nữa, như thể chợt nhớ ra điều gì.
“Mà… làm sao căn bếp nhà cậu lại trở về y nguyên thế này, Hoshino? Tớ còn nhớ rõ, nó bị phá nát tan tành mà!”
Mizusaki chưa kịp trả lời, thì August đã chen vào trước, giọng đầy ẩn ý:
“À… dù không muốn thừa nhận đâu, nhưng phải ‘cảm ơn’ anh ta vì chuyện đó!”
“Anh ta?” Iwata nhíu mày.
“Jakelly!” August đáp gọn. “Chính tên đó đấy!”
“Hả!? Gì cơ…? Tại sao anh ta lại giúp tụi mình?” Iwata càng thêm hoang mang.
August thở dài, rồi ngẩng mặt nhìn lên trần, như thể vẫn còn cảm nhận rõ luồng khí lạnh và áp lực từ trận chiến khi nãy:
“Jakelly là một bậc thầy ảo ảnh! Một khi đã tạo ra ảo ảnh, thì thứ đó sẽ thật tới… chín mươi phần trăm!”
Anh ngừng lại một nhịp, rồi kể tiếp, ánh mắt thoáng ánh lên vẻ khó chịu:
“Trong lúc ba người đang trốn thoát, chúng tôi - tôi và hắn, vô tình… đánh thức một số nhà trong khu dân cư! Để tránh gây náo loạn quá mức, hắn đã tái tạo lại mọi thứ bằng ảo ảnh, như chưa từng có chuyện gì xảy ra! Mọi thứ đều trở về ‘vẻ ngoài’ ban đầu… bao gồm cả căn nhà này.”
August đảo mắt một vòng quanh gian bếp, khẽ nhếch mép.
“Ảo ảnh, nhưng đủ để đánh lừa bất kỳ ai không hiểu về nó!”
“Thật không thể tin nổi…” Iwata khẽ thì thầm, như không dám chắc điều mình đang nghe.
Còn Mizusaki thì lại siết chặt nắm tay, đôi mày chau lại. Cậu trầm giọng hỏi:
“Này… rốt cuộc tên đó mạnh tới mức nào?”
August nhìn Mizusaki chằm chằm, thấy rõ trong ánh mắt cậu thiếu niên kia là sự nghiêm túc đến lạ, không còn chút gì ngờ nghệch hay bất cần.
Anh chậm rãi đáp, từng chữ đều nặng nề:
“Tôi không biết… nhưng chắc chắn một điều, hắn mạnh hơn tôi rất nhiều!”
Nói đến đây, giọng August chợt hạ xuống, pha lẫn một tầng tức giận cố kìm nén:
“Và nếu muốn sống… thì tốt nhất, đừng nên dính dáng gì tới hắn cả!”
Căn bếp lại rơi vào yên lặng. Cả ba người không ai nói thêm gì. Chỉ còn tiếng quạt gió khe khẽ kêu, như thể thời gian cũng đang chùng xuống theo nỗi bất an đang lớn dần trong lòng họ.
…
Tiếng bước chân vang lên trên hành lang, nhẹ nhàng và đều đặn.
Ellisa đã quay trở lại.
Cô bước vào, gương mặt không thay đổi gì, vẫn lạnh lùng như trước. Cả August, Iwata và Mizusaki đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô.
August là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Anh nhẹ nhàng gập lại hộp dụng cụ y tế, rồi quay sang Mizusaki, đưa lại chiếc áo cho cậu.
“Xong rồi đấy, cậu nhóc. Cảm ơn vì đã liều mình cứu tiểu thư nhà tôi!”
Mizusaki đỏ mặt, lúng túng nhận lấy áo:
“Kh… không có gì!”
August cười nhẹ, rồi ngước nhìn đồng hồ treo tường. Đêm đã khuya.
“Giờ cũng muộn rồi! Mọi người nên nghỉ ngơi đi!”
Ellisa vẫn im lặng. Cô không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế, ánh mắt lặng lẽ nhìn vào khoảng không phía trước, như thể đang nghe, mà cũng như thể không hiện diện ở nơi này.
Iwata bỗng lên tiếng, cố xua tan không khí nặng nề còn sót lại:
“Ừm… đúng đó! Ngày mai còn phải đến trường mà, Hoshino!”
“Phải… phải rồi ha…”
Và rồi, đúng lúc đó, tất cả ánh đèn trong căn nhà bỗng vụt tắt.
Mọi thứ chìm trong bóng tối.
Một màn đêm tĩnh lặng kéo đến, bao phủ cả không gian và trái tim từng người trong ngôi nhà.
…
Cuộc chiến có thể đã tạm lắng. Nhưng những bí mật… thì chỉ mới bắt đầu.
***
Kim đồng hồ dừng ở con số 2 giờ 34 phút sáng.
Tiếng “tích tắc” đều đặn vang lên trong không gian tĩnh mịch của căn phòng khách nhỏ, nơi cả bốn người đang tạm trú.
Ánh trăng bạc mỏng hắt qua ô cửa sổ, rọi xuống mặt sàn gỗ một thứ ánh sáng lặng lẽ đến lạ lùng.
Bốn tấm nệm. Bốn góc phòng. Bốn người.
Iwata - tiếng ngáy khe khẽ đều đều, như một bản nhạc nền nhẹ nhàng cho giấc ngủ sâu.
August - bất động, như thể đang mơ về một nơi nào đó xa xôi, không thuộc về thế giới này.
Ellisa - im lìm như tượng, hơi thở nhẹ đến mức gần như không tồn tại.
Chỉ có Mizusaki là còn thức.
Cậu đã nằm xoay bên này, rồi bên kia. Mắt cứ mở trừng trừng nhìn trần nhà tối om, lòng chẳng yên. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá khó hiểu, và quá thật.
Cảm giác khi đối mặt với Jakelly… lời cảnh báo lạnh lùng từ August… và ánh nhìn sắc như dao của Ellisa - tất cả cứ tua đi tua lại trong đầu cậu như một thước phim không thể dừng lại.
Cuối cùng, cậu khẽ rên lên một tiếng, vò đầu:
“Chịu hết nổi rồi…”
Rồi nhẹ nhàng lật chăn, cẩn trọng bước ra khỏi nệm như một con mèo nhỏ, sợ đánh thức bất kỳ ai.
Cậu tiến tới cánh cửa kính dẫn ra vườn sau. Mở nhẹ.
“Kéttttt…”
Ngoài kia, đêm thanh tuyệt đối.
Không một cơn gió. Không tiếng côn trùng. Không cả tiếng lá xào xạc.
Chỉ có ánh trăng, lặng lẽ soi bóng cậu trải dài trên thảm cỏ dày, đen thẫm như mực.
Mizusaki ngồi xuống bậc thềm gỗ, chân duỗi ra để mũi bàn chân chạm nhẹ lớp cỏ mát lạnh bên dưới. Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng không phải vì thời tiết.
Cậu ngước nhìn lên trời.
Trăng vẫn tròn.
Nhưng lòng cậu thì trống rỗng.
Cứ như… tất cả những gì vừa xảy ra đều là một cơn ác mộng.
Chỉ có điều, ác mộng thì đáng lẽ phải tan biến khi tỉnh dậy.
Còn lúc này…
Mizusaki khẽ đưa tay chạm vào vết thương sau lưng – nơi vẫn còn âm ỉ đau nhói dù đã được August băng bó.
“Đau thật!”
Cảm giác… vẫn còn đó.
“Vậy thì… mình vẫn đang ở trong nó!”
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, không biết từ đâu. Nhưng thay vì mát, nó lại mang theo một hơi lạnh gai người.
Trong lúc vẫn còn đắm chìm giữa mớ hỗn độn không lối thoát trong đầu, một bàn tay bất chợt đặt nhẹ lên vai Mizusaki khiến cậu khẽ giật mình quay ngoắt lại.
Là August.
Anh ta đang phì phèo một điếu thuốc, đôi mắt hằn vết mỏi mệt nhưng vẫn ánh lên nét điềm tĩnh như thường lệ. Một nụ cười nhạt nhoẻn trên môi, anh hỏi:
“Không ngủ được à, nhóc con?”
“… Vâng.” Mizusaki gật đầu, ánh mắt dời đi nơi khác. “Đại loại vậy!”
August không nói gì, chỉ thả ra một làn khói trắng mờ đục tan chậm trong không khí loãng của màn đêm. Ánh trăng xuyên qua làn khói khiến mọi thứ như trở nên siêu thực.
Rồi anh ngồi xuống, ngay bên cạnh Mizusaki.
“Xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện này!” Giọng anh trầm và chân thành hơn mọi khi.
“Không sao đâu!” Mizusaki mỉm cười, cố tỏ ra nhẹ nhõm. Cậu vắt chéo hai tay ra sau đầu, tựa nhẹ lưng vào cánh cửa kính sau lưng. “Mọi người an toàn là tốt rồi. Tôi cũng không muốn thắc mắc gì thêm…”
Thế nhưng, dù nói ra là thế, ánh mắt của Mizusaki lại không biết giấu giếm. Trong nó có gì đó… nặng nề. Như một dòng nước ngầm âm ỉ chảy dưới vẻ mặt điềm đạm bề ngoài.
August im lặng. Anh quan sát cậu trai trẻ cạnh mình - người vừa trải qua trận chiến đầu tiên, vừa sống sót trước một cơn ác mộng chưa đặt tên.
Cuối cùng, anh chống khuỷu tay lên đầu gối, nghiêng người nhìn ra khoảng sân vườn đẫm ánh trăng.
“Nghe có vẻ điên rồ, nhưng…”
Anh khẽ liếc sang, ánh mắt nghiêm túc đến mức khiến Mizusaki cũng không khỏi quay lại nhìn.
“… cậu thực sự có tiềm năng để đánh bại Jakelly đấy, Mizusaki Hoshino!”
“H… hả?” Mizusaki đứng hình tại chỗ. Không lời nào thoát ra khỏi miệng. Chỉ có ánh mắt mở to đầy ngỡ ngàng dõi theo August như thể đang cố hiểu xem vừa rồi anh ta nói đùa, hay thực sự nghiêm túc.
August biết chứ. Anh thấy rõ vẻ mặt rối bời của cậu nhóc ấy.
Nhưng thay vì tiếp tục, anh lặng lẽ đứng dậy. Điếu thuốc lập lòe trên môi, ánh than đỏ phản chiếu ánh trăng bạc lặng lẽ ngoài sân. Anh bước chậm đến chiếc ghế trong phòng khách, nơi chiếc áo vest đen treo hờ hững như chờ đợi từ trước.
Mizusaki vẫn dõi theo từng cử động ấy. Đến khi đầu óc bắt đầu hoạt động trở lại, cậu mới lắp bắp hỏi:
“Những… những gì anh vừa nói là sao?”
August không đáp ngay. Anh thong thả xỏ tay vào áo, kéo phẳng nếp gấp trên vai, rồi nhẹ nhàng chỉnh lại cà vạt. Chỉ đến khi tất cả đã vào đúng vị trí, anh mới nghiêng đầu lại, liếc nhìn Mizusaki qua vai.
“Những gì tôi nói là thật đấy!”
Câu nói thốt ra, đơn giản như một sự thật hiển nhiên. Nhưng lại khiến Mizusaki gần như chết lặng. Cậu nhíu mày, không biết nên phản ứng thế nào với ánh mắt nửa như tin tưởng, nửa như thách thức kia.
August thở ra một hơi, rồi khẽ cười - nụ cười rất nhạt, nhưng cũng rất rõ ràng.
“Dựa vào những gì tiểu thư kể lại… và cả những gì tôi tận mắt chứng kiến, từ lúc cậu gặp cô ấy khi cô còn mất trí nhớ, cho tới lúc đối đầu với Jakelly - cậu phản xạ rất nhanh! Rất bản năng!”
“Không chút do dự, không cần chỉ dẫn. Cậu hành động như thể… đã được rèn luyện từ trước.”
“Cậu dám xông vào hiểm cảnh để bảo vệ người khác, dù bản thân không hề có lợi thế. Điều đó…” Anh dừng lại một chút, ánh mắt đanh lại “… không phải người bình thường nào cũng làm được đâu, Mizusaki Hoshino!”
Mizusaki nuốt khan. Mồ hôi túa ra trên trán. Không phải vì sợ, mà là vì đầu óc cậu đang xoay vòng trong một cơn lốc những giả thuyết không có lời giải.
Và rồi, cậu hỏi - giọng rất khẽ, nhưng dứt khoát:
“Tại sao… tại sao anh lại nói với tôi chuyện này?”
August không trả lời ngay. Anh dứt khoát rút điếu thuốc khỏi miệng, rít một hơi cuối rồi thở ra làn khói trắng như sương phủ.
Đôi mắt xanh lam của anh bỗng trở nên sắc lạnh như lưỡi dao.
“…Theo tôi ra ngoài một lát được không, Mizusaki Hoshino?”
“H… hả?” Cậu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường. Kim chỉ 2 giờ 48 phút sáng. “Bây giờ… muộn lắm rồi mà?”
“Chỉ một chút thôi. Sẽ không lâu đâu!” Giọng August không lớn, nhưng đủ cứng rắn để khiến Mizusaki tắt luôn mọi câu hỏi.
Cậu nhìn anh vài giây. Rồi quay sang nhìn Iwata và Ellisa vẫn đang say giấc dưới lớp chăn mỏng trong phòng khách.
Sau một cái gật đầu chậm rãi, Mizusaki đáp lại:
“…Được!”
Cánh cửa khẽ mở. Tiếng lách cách nhỏ đến mức không đủ đánh thức bất kỳ ai. Hai người lặng lẽ bước ra ngoài, đóng lại cánh cổng sau lưng… và chìm vào trong màn đêm.
Trăng vẫn sáng. Cỏ vẫn ướt sương.
Và hai bóng người - một cao, một thấp, cứ thế tiến bước, không một lời, không một tiếng động.
… Dần khuất sau khúc ngoặt cuối con đường.
Trở lại căn phòng khách - nơi hai tấm nệm đã được gấp gọn, chỉ còn lại hai bóng người đang nằm yên trong bóng tối.
Iwata vẫn ngủ say, thở đều đều, chẳng hay biết gì.
Nhưng Ellisa thì không.
Cô vẫn nằm im, nghiêng người về một phía, mắt khẽ mở, ánh nhìn lặng lẽ hướng về khoảng trống trước mặt.
Cô đã thức từ bao giờ.
Có lẽ, từ lúc Mizusaki rời khỏi chăn.
Có lẽ, từ lúc August đặt tay lên vai cậu.
Và có lẽ… từ khi câu nói đó vang lên:
“Cậu thực sự rất có tiềm năng vượt trội để đánh bại Jakelly đấy, Mizusaki Hoshino!”
Dù không chớp mắt, cũng không hé môi, nhưng ánh sáng trăng nhòe nhạt hắt qua ô cửa kính đã soi rõ những đợt gợn lăn tăn trong đáy mắt cô.
Lặng im.
Lặng đến mức tiếng “tích tắc” của chiếc đồng hồ treo tường như đâm xuyên qua từng lớp không khí.
Lặng đến mức, dường như… mọi sự việc vừa rồi chỉ là một giấc mơ vỡ vụn trong đêm.
Ellisa vẫn nằm đó.
Không nói một lời.
Không nhúc nhích.
Nhưng trong lòng cô… có lẽ, đã bắt đầu nổi sóng.
***
Lombardia, miền Bắc nước Ý - nơi những con phố cổ đan xen giữa rêu phong thời Trung cổ và hơi thở của tội ác hiện đại.
Giữa một con hẻm nhỏ đổ bóng bên quán rượu tồi tàn, tiếng la hét, tiếng vỏ chai vỡ, và những cú đấm nặng như búa tạ đang hòa vào nhau trong một trận hỗn chiến đẫm máu giữa hai băng nhóm giang hồ địa phương.
Chúng đang tranh chấp địa bàn.
Một cuộc giành giật quyền lực bẩn thỉu, như mọi cuộc chiến ngầm khác trong lòng thành phố này.
Thế nhưng…
Một vật nhỏ lăn tròn ra từ bóng tối. Một hình trụ kim loại gợn sáng dưới ánh đèn đường, xoay vài vòng rồi dừng lại, đúng ngay giữa hai đám đông đang gầm gào.
“Hả? Cái quái gì đây?” Một tên vừa hô, thì thứ đó phát ra một tiếng bíp ngắn.
Một giây sau…
“Ầmmmm!!!!”
Mặt đất rung chuyển.
Một vụ nổ chớp lửa nuốt chửng cả con hẻm, tiếng hét bị nghẹn lại giữa tiếng va đập, thịt da và gạch đá bắn tung tóe.
Khi cơn chấn động tan đi, khói bụi vẫn còn vương khắp nơi, xác người nằm chồng lên nhau, rên rỉ thoi thóp… hoặc im bặt trong những dáng nằm méo mó.
Và rồi… từng bước chân vang lên.
Nặng nề. Lạnh lẽo. Từng nhịp như dẫm thẳng vào lòng ngực của những kẻ may mắn còn sống.
Một kẻ trong số chúng - đầu bê bết máu nhưng còn giữ được nửa phần ý thức, run rẩy ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hắn trợn trừng.
“Ngươi… ngươi là…!”
Hắn không kịp nói dứt.
Một cú đá như trời giáng - mạnh, gọn, tàn nhẫn, dập thẳng vào mặt, hất hắn đập đầu vào tường đá phía sau, rồi lịm đi trong cơn co giật.
Kẻ bí ẩn - kẻ đứng giữa xác người và tro bụi, không nói một lời, chậm rãi tiến bước về phía quán rượu đã tan hoang bởi bàn tay của chính những kẻ vừa bị hắn dọn sạch.
Cánh cửa chưa kịp mở, đã bị sút tung.
Bản lề gãy rời. Gỗ mục văng ra tứ phía như những mảnh xác xé nát.
Không khí trong quán rượu lập tức đông cứng lại.
Những tên giang hồ bên trong đang say khướt, đang cười, đang ngả ngớn quay đầu lại, nhìn kẻ vừa bước vào như thể địa ngục vừa lộ diện trong hình hài con người.
Một tên đầu gấu ngồi ở trung tâm, gác chân lên bàn, rít một hơi thuốc phiện dài, rồi gằn giọng:
“Này, tên nhóc kia! Biết đây là đâu không mà dám bén mảng tới gây chuyện với bọn tao hả?”
Không có lời đáp.
Chỉ là ánh mắt kẻ lạ - lạnh như băng, sâu như vực.
Một tên đàn em bên cạnh hắn, mặt tái dại, lùi lại một bước.
“Chờ… chờ chút đã, đại ca…” Hắn lắp bắp, tay run bần bật.
Gã đại ca cau mày, trừng mắt: “Cái gì?”
“Em… em nhận ra hắn rồi! Hắn là… là…”
Chưa kịp để tên đàn em thốt ra cái tên định mệnh kia, kẻ lạ mặt đã lên tiếng trước. Giọng hắn trầm, khô khốc như tiếng đá nghiến vào kim loại, lạnh lùng nhưng vang dội như một bản án tử vừa được ký.
“Nghe rõ đây, lũ ký sinh đang gặm nhấm máu thịt của thành phố này…”
Ánh mắt hắn quét một vòng qua đám giang hồ đang chen chúc trong thứ không khí đặc quánh rượu và mồ hôi.
“Bao nhiêu tiền, vàng, hàng trắng, moi hết ra! Còn nếu không… thì cái ổ chuột này sẽ bị xóa khỏi bản đồ Lombardia trước khi nửa đêm kịp trôi qua!”
Không gian bùng nổ trong cơn thịnh nộ.
Tên đại ca - kẻ to lớn nhất, xăm trổ từ cổ đến tận cổ tay, giận tím mặt. Hắn giương súng, bóp cò. Một phát nổ vang trời. Mảnh trần nhà rơi lả tả, ánh đèn vỡ tung, ly rượu văng xuống sàn như tuyết thủy tinh.
“Mày nghĩ mày là ai mà đòi lên mặt ở đây?” Hắn gầm lên, nước bọt văng ra theo từng chữ. “Anh em! Xiên thằng chó này cho tao!”
“RÕ!” Cả lũ gầm lên, như đàn linh cẩu đồng thanh hưởng ứng mùi máu.
Dao bấm, gậy gộc, mã tấu, gạch đá - mọi thứ có thể giết người đều được rút ra. Cả quán rượu đổ dồn về phía kẻ lạ như một cơn sóng dữ cuồng loạn, cuốn trôi lý trí, bất chấp tiếng kêu hoảng hốt của những tên ít máu mặt hơn đang dần cảm thấy có gì đó… sai sai.
Vậy mà hắn - kẻ duy nhất đứng giữa tâm bão, vẫn không hề động đậy.
Hắn chỉ nhếch mép cười. Lạnh.
Từ bên trong vạt áo khoác lấm bụi, hắn rút ra hàng loạt ống kim loại lấp lánh ánh chết chóc - chốt đã kéo sẵn, thuốc nổ đã lên dây.
“Đây là cái giá của sự ngu dốt.” Hắn buông một câu, từng từ như dội xuống nền sắt.
Và rồi, như sấm nổ trong tim đêm tối:
“ĐỘI BOM TIÊU BẢN I - KHAI HỎA!”
Những quả thuốc nổ nhỏ lao ra như đàn thú săn, lăn lóc dưới chân lũ giang hồ đang gào thét xông tới. Một nhịp tim sau đó…
“Bùngggg!!!”
Lửa vọt lên, khói dâng ngập, sức ép như cú đấm từ địa ngục giáng xuống từng cột xà, từng chiếc bàn gỗ mục. Tiếng thét chói tai, tiếng kính vỡ, tiếng xương gãy lẫn vào nhau trong một bản giao hưởng tàn sát. Từng bóng người bị thổi văng lên trần rồi rơi xuống như bao cát nhuốm máu.
Chưa đầy một phút.
Cả quán rượu - từng là trung tâm ăn chơi, buôn lậu, bạo lực, giờ chỉ còn là đống gạch vụn đang cháy âm ỉ dưới tro tàn.
Đám giang hồ - những kẻ từng vỗ ngực tự xưng là vua của khu ổ chuột, giờ đây chỉ còn là những hình hài méo mó, nằm rải rác giữa đống gạch vụn và tro bụi. Tiếng rên rỉ tắt dần, nhường chỗ cho sự im lặng lạnh lẽo như nghĩa trang.
Bạo lực mà chúng từng lấy làm vinh quang, giờ chỉ là những vết máu lấm lem, những cái xác chẳng còn giữ nổi dáng người.
Kẻ lạ mặt - kẻ duy nhất còn đứng vững giữa tàn tích, không để lại một lời nào. Hắn lặng lẽ bước qua xác người như thể bước qua rác rưởi, vô tri, vô nghĩa.
Trên tay hắn, một chiếc túi da sẫm màu căng phồng, nặng trĩu. Tiền mặt, vàng miếng, đá quý - tất cả tài sản mà bọn giang hồ tích cóp được bằng máu, mồ hôi và tội lỗi, giờ nằm gọn trong tay hắn như chiến lợi phẩm sau một cuộc đi săn.
Hắn không ngoảnh lại.
Chỉ thản nhiên bước ra khỏi quán rượu đang nứt toác sau lưng, mái ngói đổ sập từng mảng, cột gỗ cháy âm ỉ trong tiếng nổ lách tách. Bằng một động tác nhẹ nhàng đến vô cảm, hắn rút ra một điếu thuốc từ túi ngực, bật lửa xẹt một lần là cháy, rồi kéo một hơi thật sâu.
Ánh đèn đường chập chờn hắt lên bóng hắn - cao gầy, vững chãi, bất động như tượng đá. Bóng dáng ấy in lên nền đất loang máu như một vết cắt không bao giờ lành trên mặt đêm của vùng Bắc Ý.
“Vậy là đủ rồi…” Hắn khẽ thì thầm, hơi thở hòa vào làn khói trắng tan vào gió lạnh.
“…Tới Nhật Bản thôi.”


0 Bình luận