Crimson Angel
Herz Herz, Bùi Tổng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 (Remake)

Mục tiêu số 02: Bóng Ma Nhà Bếp

0 Bình luận - Độ dài: 7,944 từ - Cập nhật:

d813c9ac-3fa3-4121-8f68-d4995b79d232.jpg

“Tôi… tôi là ai?"

Thanh âm the thé ngập ngừng bằng tiếng Nga, run rẩy thoát ra từ đôi môi tái nhợt của cô gái ngoại quốc. Bàn tay cô bấu chặt lấy tay áo Mizusaki, như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ cô khỏi vực thẳm vô định.

Lúc này, Mizusaki không khỏi bối rối trước sự kỳ lạ của cô gái. Phần cũng vì rào cản ngôn ngữ dựng lên một bức tường vô hình, ngăn cản mọi giao tiếp. Nhưng hơn hết, lương tâm thôi thúc cậu không thể bỏ mặc cô gái bơ vơ tại đây.

"Cậu… cậu nói gì vậy?" Mizusaki lắp bắp, cố gắng phá vỡ sự im lặng nặng nề.

"Tôi… tôi là ai? Nơi này là… nơi nào?" Cô gái vẫn chìm trong cơn hoang mang, lặp đi lặp lại câu hỏi bằng tiếng Nga, như một điệp khúc ám ảnh.

"Phải rồi! Cô ấy không phải người Nhật! Có lẽ… cô ấy bị lạc chăng?" Ý nghĩ lóe lên trong đầu Mizusaki, xua tan phần nào sự bối rối ban đầu.

Nhận thấy vầng dương đang dần khuất bóng, nhuộm đỏ cả bầu trời, Mizusaki không chút do dự nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô gái. Hành động bất ngờ khiến cô sững sờ, không kịp phản ứng.

"Trời sắp tối rồi, ở ngoài một mình nguy hiểm lắm! Đi theo tớ!"

"Tôi… tôi…"

Cô gái ngoại quốc dường như không hiểu Mizusaki đang nói gì. Cô chỉ biết lẽo đẽo bước theo, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt trong tay cậu, như một đứa trẻ lạc mẹ.

***

Vừa về đến nhà, Mizusaki đã hăm hở vặn mạnh tay nắm cửa.

"Con về rồi đây!" Tiếng cậu vang vọng, đầy phấn khích.

Nhưng đáp lại sự háo hức ấy là sự cứng đầu của cánh cửa. Mizusaki loay hoay xoay nắm đấm, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cánh cửa vẫn trơ lì, không hề nhúc nhích.

"Cửa bị khóa rồi! Chẳng lẽ bố mẹ vẫn chưa tan làm?" Cậu lẩm bẩm, ánh mắt hiện rõ vẻ hoang mang.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng ổ khóa, xác nhận rằng không một ai có mặt ở nhà, sự bối rối của Mizusaki dần chuyển thành nỗi lo lắng thực sự. Mồ hôi túa ra ngày càng nhiều, thấm ướt cả vầng trán.

"Không… không ổn rồi! Giờ làm sao vào nhà đây!" Cậu cuống cuồng đảo mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm một tia hy vọng. "Liệu bố mẹ có giấu chìa khóa dự phòng ở đâu đó không nhỉ?"

Đang lúc Mizusaki chìm trong mớ bòng bong những suy nghĩ rối rắm, không biết phải giải quyết tình huống éo le này ra sao, thì một âm thanh chói tai bất ngờ vang lên, khiến cậu giật bắn mình. Cậu vội vàng liếc xuống túi quần.

"Là… là điện thoại của mình!"

Mizusaki vội vã áp điện thoại lên tai, cảm giác lo lắng vẫn cứ len lỏi trong lòng.

"A… a lô!"

"Mizusaki! Con về nhà chưa đấy?" Giọng nói the thé của mẹ cậu vang lên đột ngột, xé tan sự tĩnh lặng.

"M… mẹ! Con về rồi!" Mizusaki đáp lời, giọng cậu có chút run rẩy.

"Tối nay bố mẹ phải tăng ca ở bệnh viện, không về nhà được đâu. Con ráng qua nhà Iwata ăn tạm nhé!" Âm thanh từ đầu dây bên kia vọng lại, mang theo sự vội vã.

"Nhưng… nhưng mà…! Mẹ… mẹ…!"

"Tút tút tút…"

Tiếng tút dài lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời cậu, báo hiệu cuộc gọi đã kết thúc.

Mizusaki thở dài thườn thượt, buông thõng vai. Cậu nhét điện thoại vào túi quần, quay đầu nhìn cô gái ngoại quốc mà cậu đã vô tình cứu giúp trên đường về. Khuôn mặt cậu thoáng vẻ chán nản, như thể vừa nhận một gáo nước lạnh.

"Giờ phải làm sao đây…?" Mizusaki lẩm bẩm, ánh mắt cậu đượm vẻ băn khoăn.

Cô gái vẫn im lặng, đôi mắt vàng sâu chăm chú quan sát Mizusaki từ nãy đến giờ. Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cậu, dường như cô cũng cảm nhận được rằng Mizusaki đang vướng phải rắc rối nào đó.

Về phía Mizusaki, sau khi bất lực trước sự kiên cố của cánh cửa, cậu bèn đảo mắt tìm kiếm sự hiện diện của chiếc chìa khóa nhà xung quanh khắp bậc thềm. Nhưng tìm mãi, cậu vẫn chẳng thấy chìa khóa đâu.

Chứng kiến cảnh Mizusaki vật lộn bất thành, cô gái tiến lên, nhẹ nhàng đẩy cậu sang một bên.

Cô khuỵu gối, thân hình uyển chuyển vào thế tấn công. Một tay duỗi thẳng, hướng về phía cánh cửa, đo đạc cự ly bằng giác quan nhạy bén. Tay còn lại nắm đấm thật chặt, co xuống dưới, khuỷu tay tạo thành góc bảy mươi độ hoàn hảo, sẵn sàng giải phóng sức mạnh tiềm ẩn.

Trong tư thế chuẩn bị hoàn hảo, cô tung ra một cú đấm uy lực, sức mạnh tập trung vào điểm yếu trên cánh cửa.

Cùng lúc đó, linh tính mách bảo Mizusaki về một điều chẳng lành. Cậu lao tới, cố gắng ngăn chặn hành động của cô gái.

"Khoan... khoan đã! Cậu định làm gì vậy?"

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Ngay khi Mizusaki vừa kịp chạm vào cô, cú đấm kinh hoàng đã giáng xuống cánh cửa. Một tiếng "rắc" xé toạc không gian, cánh cửa cứ thế vỡ tan thành từng mảnh, văng tứ tung như thể vừa trải qua một trận cuồng phong.

Mizusaki đứng chết trân, miệng há hốc, đôi mắt mở to như hai quả trứng gà. Cậu kinh hoàng chứng kiến sức mạnh phi thường của cô gái ngoại quốc, và hoang mang nhìn cánh cửa nhà mình tan nát dưới cú đấm tàn bạo.

“Không… không thể nào…”

Sau giây phút bàng hoàng, Mizusaki chầm chậm tiến lại, sự ngỡ ngàng còn vương trên gương mặt.

Bất ngờ, cậu nắm lấy bàn tay vừa buông lỏng khỏi tư thế nắm đấm thép của cô gái.

Nâng niu bàn tay nhỏ bé trong tay mình, Mizusaki chăm chú quan sát những đường nét mềm mại ẩn sau lớp băng trắng xóa, quấn chặt đến không một kẽ hở.

"Thật... thật không thể tin được! Chỉ bằng một cú đấm duy nhất, cánh cửa đã hoàn toàn vỡ vụn….." Giọng cậu lạc đi vì kinh ngạc.

Cô gái ngoại quốc vẫn giữ im lặng tuyệt đối, bàn tay cô nằm yên vị trong lòng bàn tay Mizusaki, một sự tương phản rõ rệt giữa vẻ mạnh mẽ vừa thể hiện và sự dịu dàng hiện tại. Đôi mắt vàng kim sâu thẳm của cô, tựa như hai viên ngọc bích lấp lánh, vẫn không rời khỏi gương mặt chàng trai.

Cuối cùng, Mizusaki cũng ngước mắt lên, chạm vào ánh nhìn rực rỡ nhưng đầy bí ẩn ấy.

"Này... rốt cuộc thì, cậu là ai vậy? Thật khó hiểu mà!" Mizusaki tự hỏi, dù biết rõ giữa cả hai là một bức tường ngôn ngữ vô hình.

***

Khi vầng trăng bạc lơ lửng trên cao, dát thứ ánh sáng dịu dàng lên mái ngói lô xô, cả thị trấn chìm đắm trong không khí đoàn viên, ấm cúng của bữa cơm tối gia đình.

Đâu đó trên đoạn đường vắng lặng như tờ, những quầng sáng nhợt nhạt từ ngọn đèn đường hắt xuống, vẽ nên một vệt lụa mờ ảo ôm lấy bóng hình Iwata.

Cô nàng khoác trên mình chiếc áo dạ màu be dịu dàng, bên trong là lớp len đen tuyền kín đáo, ôm trọn lấy đường cong cơ thể, kéo dài xuống ngang đùi. Cùng với đó là chiếc túi ni lông trắng to sụ vắt hờ trên cổ tay, phồng căng những món ăn chưa qua chế biến, được mua vội từ cửa hàng tiện lợi.

Đôi giày tây đen bóng loáng gõ nhịp đều đặn trên mặt đường, hòa cùng màu tất da chân đen tuyền mà cô mang, tạo nên những âm thanh "lộp cộp" vang vọng, phá tan sự tĩnh mịch của con ngõ nhỏ.

“Hưm… hừm… hưm…” Vừa đi, Iwata vừa ngân nga những câu hát bất chợt trong đầu.

Khi nhìn xuống đống đồ mà mình vừa mua ở cửa hàng tiện lợi ban nãy, cô nheo mắt phì cười thành tiếng.

“Thật chẳng hiểu nổi Hoshino! Không có mình, cậu ấy định sẽ nhịn đói chắc?”

Nói rồi, đôi chân cô lại tiếp tục rảo bước theo những tia sáng nhảy múa của đèn đường, phản chiếu bóng hình cô trong không gian tĩnh mịch của buổi cuối ngày.

“Hưm… Hừm… Hưm…” Iwata vừa bước đi, vừa thả hồn theo những giai điệu ngẫu hứng trào dâng trong tâm trí. Thanh âm khe khẽ, như làn gió thoảng, tan vào màn đêm tĩnh mịch.

Ánh mắt cô chợt dừng lại nơi túi đồ lỉnh kỉnh vừa mua ở cửa hàng tiện lợi. Đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, rồi bật ra tiếng cười khúc khích, giòn tan.

“Thật không hiểu nổi Hoshino! Không có mình, cậu ấy định sẽ nhịn đói luôn chắc?”

Nói rồi, đôi chân cô nàng lại tiếp tục guồng bước, đuổi theo những vệt sáng vàng vọt, chập chờn nhảy múa dưới ánh đèn đường. Bóng hình cô gái nhỏ bé đổ dài trên mặt đường, cô đơn giữa không gian bao la của buổi chập tối.

Vẫn con đường vắng lặng ấy, nhưng ở một góc khuất phía xa, gần sát miệng một con hẻm tối tăm, đám lưu manh đã chạm trán Mizusaki lúc chiều đang tụ tập tại đó.

“Chết tiệt! Nếu lúc đó trong tay tao có vũ khí, thằng nhãi ranh kia chắc chắn không toàn mạng!” Tên đại ca nghiến răng ken két, ánh mắt tóe lửa hận thù, cay cú vì thất bại ê chề.

“Đúng… đúng vậy! Chúng ta đã kiếm được con hàng ngoại ngon nghẻ, ngây thơ, non tơ như thế mà!” Một tên đàn em ôm mặt, giọng đầy tiếc nuối, như vừa đánh mất một món hời lớn.

Nghe vậy, tên đại ca giận dữ vung tay, giáng một bạt tai trời giáng vào đầu tên đàn em, gằn giọng khinh bỉ trước ý nghĩ đồi bại vừa thốt ra.

“Mày…”

“Ui da!” Tên đàn em rú lên đau đớn, ôm chặt lấy cái đầu vừa bị đánh.

“Xùy! Được chơi thì ngon đấy, nhưng cái đầu mày chỉ chứa toàn thứ súc sinh đến thế thôi à?”

“Em… em xin lỗi!” Tên đàn em run rẩy, lí nhí van xin.

Đúng lúc này, có vẻ như tên đại ca vừa mới phát hiện ra điều gì đó. Hắn thở dài rồi đảo mắt, gom toàn bộ lũ đàn em của mình vào trong tầm sáng con ngươi.

“Chúng mày nghe tao!” Tên đại ca tiếp tục gằn giọng, nở một nụ cười nham hiểm, ghê tởm, ngón tay cái thô kệch chỉ về phía sau, hướng về bóng hình Iwata đang lờ mờ xuất hiện từ phía xa. “Con mồi mới của chúng ta đến rồi! Mau hành động đi!”

Về phía Iwata, cô vẫn hoàn toàn vô tư, không hề mảy may điều gì về nguy hiểm đang rình rập. Cô vẫn thản nhiên bước đi, tiến thẳng về phía cái bẫy mà lũ lưu manh đã giăng sẵn trong con hẻm tối tăm bên cạnh.

Trong bóng tối, tên đại ca dán chặt đôi mắt dâm ô, thèm thuồng lên bóng hình Iwata đang nhấp nhô, mỗi lúc một tiến gần hơn. Ánh mắt hắn như muốn nuốt chửng cô gái vào trong bụng.

“Không chén được hàng ngoại thì cũng chẳng sao! Con mồi lần này cũng ngon không kém! Tối nay có một bữa no nê rồi!” Hắn lẩm bẩm một mình, giọng đầy lưu manh, quỷ quyệt.

“Mày chắc chứ?” Một giọng nói khàn khàn bất ngờ vang lên từ phía sau lưng hắn.

Tên lưu manh vẫn cứ đinh ninh đó là giọng của một trong đám đàn em, nên hắn bình thản đáp lại, không chút nghi ngờ.

“Chắc chắn rồi!” Rồi hắn gằn giọng, ngoảnh phắt đầu lại, ánh mắt tóe lửa. “Mà này! Mày ăn nói với tao kiểu gì đấy, thằng rẻ rách?”

Bỗng chợt, tên lưu manh sững sờ như bị đóng băng, đôi mắt dán chặt vào cảnh tượng kinh hoàng trước mặt.

Đám đàn em hung hãn của hắn, giờ đây chỉ còn là những cái xác vô tri nằm la liệt trên mặt đất lạnh lẽo. Tất cả diễn ra quá nhanh, tựa như một cơn gió thoảng, không ai kịp nhận ra bất kỳ dấu hiệu tấn công nào.

"Cái... cái quái quỷ gì thế này?" Hắn lắp bắp, giọng lạc điệu, đôi mắt mở to đến mức như muốn rớt ra ngoài, cố gắng thu nhận thứ hình ảnh phi lý đang bày ra trước mắt.

Sau một hồi vật lộn với sự kinh hoàng, hắn lùi sát lưng vào bức tường phía sau, hai tay run rẩy thủ thế, sẵn sàng cho một cuộc chiến mà hắn biết mình không có cơ hội thắng. Nỗi sợ hãi và hoang mang tột độ bao trùm lấy tên lưu manh.

"Là... là thằng nào? Mau ra mặt đi...! Tao... đừng để tao nổi điên!" Miệng hắn mấp máy, giọng nói lạc điệu vang vọng trong không gian tối mịt, đôi mắt láo liên tìm kiếm bóng hình ẩn sau màn đêm.

Rồi,

Từ trong bóng tối đặc quánh, một bóng đen cao lớn dần hiện ra. Cùng với đó là chiếc gậy bóng chày nặng nề được ghì chặt trên cổ tay của một tên đàn em bất tỉnh, như một lời tuyên chiến đẫm máu.

“Khà khà khà! Tao nghĩ là mày không muốn biết tao là ai đâu, thằng súc vật!" Nụ cười mạnh mẽ, giọng nói khàn khàn đáp lại một cách đầy tự tin và sắc bén, tựa như dao cứa vào màng nhĩ tên lưu manh, vang vọng một lần nữa.

Dường như lúc này đây, tên lưu manh cũng đã bắt đầu cảm thấy run rẩy khi nhận ra kẻ đang đứng trước mặt mình.

Vẻ hung hăng, ngạo mạn ban đầu tan biến, nhường chỗ cho sự sợ hãi tột cùng, hắn lắp bắp không thành tiếng.

"Mày... mày... mày là..." Hắn cố gắng đứng vững, nuốt khan một ngụm nước bọt trong lúc ấp úng. “Đ... đại ca của Makimoto Gang... Gyoza Ikeda!"

"Khà khà!" Gyoza cười khẩy, khóe miệng nhếch lên đầy ngạo nghễ, đôi mày chau lại như lưỡi dao sắc bén. "Khá khen cho mày đấy, thằng cặn bã! Nhưng giờ thì..." Ánh mắt anh lóe lên vẻ hung tợn. "...phải ban thưởng cho sự 'đáng khen' đó thôi nhỉ!"

Vừa dứt lời, Gyoza vung mạnh cây gậy bóng chày lên cao, thân gậy vẽ một đường vòng cung chết chóc trên không trung. Anh dồn hết sức lực vào cú đánh, gió rít gào xung quanh.

"Dám đụng vào học sinh của trường tao, mày đã tự đào mồ chôn mình rồi!" Gyoza gầm lên như một con thú dữ, giọng nói anh vang vọng cả không gian. "Chết đi, thằng rác rưởi!"

Lúc này, tên lưu manh chỉ biết trợn trừng mắt, kinh hoàng tột độ, toàn thân cứng đờ như tượng đá, đến cả một tiếng kêu cũng khó thốt nên lời.

"Đừng... đừng mà! Tôi xin lỗi!” Tên lưu manh lắp bắp, giọng hắn run rẩy như lá cây trước gió bão. Hắn cố gắng van xin, hy vọng mong manh lóe lên trong đôi mắt tuyệt vọng. "Ự... aaaaaaaaa!!!"

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Cây gậy bóng chày giáng xuống như một tia sét xé toạc màn đêm, trút thẳng xuống đỉnh đầu tên lưu manh. Một tiếng kêu thảm thiết xé tan bầu không khí tĩnh lặng.

Hai đầu gối hắn dần khuỵu xuống, thân thể nặng nề đổ gục xuống nền đất lạnh lẽo, ý thức từ từ chìm vào bóng tối vô tận.

Ngay khoảnh khắc ấy, Iwata cũng vừa đi tới. Ánh đèn đường hắt lên mái tóc đen nhánh của cô, tạo thành một vầng sáng dịu dàng.

Để tránh thu hút sự chú ý của cô gái sau trận ẩu đả “bất đắc dĩ” vừa rồi, Gyoza chủ động bước ra khỏi bóng tối của con hẻm. Anh nở một nụ cười tươi rói, vẫy tay chào cô, cố gắng xua tan đi bầu không khí căng thẳng.

"Ồ! Kurokawa đấy à?"

"Ủa!" Iwata tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên, ánh nhìn trong veo như mặt hồ thu. "Tiền bối Ikeda! Sao anh lại ở đây giờ này?"

"À! Anh vừa có buổi nhậu nhẹt với Yuuto và Asuchi! Hai đứa nó về trước rồi nên anh cũng đang trên đường về nhà!" Gyoza nhe răng cười, một tay gãi đầu, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

Bất chợt, ánh mắt Gyoza dừng lại ở chiếc túi ni lông chứa đầy ắp đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi trên tay Iwata. Anh nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự tò mò.

"Mà này! Em đi đâu mà mua nhiều đồ ăn thế? Đường này đâu phải là đường về nhà em đâu?"

Iwata khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng non, rồi lại cúi xuống nhìn chiếc túi trên tay.

"Không giấu gì tiền bối Ikeda! Em đang trên đường đến nhà một người bạn để nấu ăn tối, vì hôm nay bố mẹ cậu ấy đi vắng!"

"Bạn? Ý em là cái cậu nhóc Mizusaki Hoshino vừa giành chức vô địch giải kiếm đạo của trường mình hôm nay đấy hả?"

"Dạ! Phải!" Iwata gật đầu lia lịa, đôi má ửng hồng.

Ngập ngừng thoáng qua, Iwata khẽ thở dài, rồi nở một nụ cười tươi tắn, hướng về phía Gyoza.

"Vậy em xin phép đi trước, tiền bối Ikeda!"

"Ừ, em mau đi đi kẻo muộn!"

"Vâng!"

Vừa dứt lời, cô liền cất bước nhanh nhẹn, hòa mình vào bóng đêm. Dường như, cô nàng vẫn không mảy may để ý đến bất kỳ dấu hiệu khác thường nào phát ra từ con hẻm tối tăm - nơi Gyoza vừa bước ra.

Ánh mắt Gyoza dõi theo bóng lưng Iwata khuất dần, rồi lại chuyển hướng về đám lưu manh đang nằm la liệt, bất tỉnh nhân sự phía sau. Anh nhíu một bên mày, một nếp nhăn sâu hoắm hằn lên trán, rồi quay người, cất giọng sang sảng gọi với theo Iwata.

"Này, Kurokawa! Con gái con đứa đi một mình buổi tối nguy hiểm lắm! Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho bọn anh nhé!"

Tiếng gọi của Gyoza vọng đến, Iwata giật mình quay lại. Vẻ bỡ ngỡ thoáng qua trên gương mặt, nhưng cô nhanh chóng lấy lại nụ cười rạng rỡ đáp lời.

"Em biết rồi ạ! Cảm ơn anh đã quan tâm, tiền bối Ikeda!"

Nói rồi, Iwata lại quay người, bước đi dứt khoát về phía trước - nơi căn nhà của Mizusaki chỉ còn cách đó một đoạn ngắn.

Trong bóng tối, Gyoza vẫn lặng lẽ đứng nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy xa dần, khóe môi anh khẽ nhếch lên, rồi lại cúi xuống nhặt cây gậy bóng chày, chuẩn bị rời đi.

"Mizusaki Hoshino - bạn thân của thành viên Hội học sinh, Iwata Kurokawa! Thú vị rồi đây!"

Gyoza quay đầu bước nhanh về hướng ngược lại với Iwata, bóng dáng anh dần tan biến theo ánh đèn đường mờ ảo.

***

Tại nhà Mizusaki,

Trong căn bếp ấm cúng, Iwata đang thoăn thoắt lôi những hộp thức ăn đóng gói sẵn từ chiếc túi ni lông xộc xệch, cẩn thận bày biện chúng lên mặt bàn gỗ đã sờn màu. Ánh đèn vàng dịu hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Vậy ra, cô gái này là người ngoại quốc mà cậu vô tình cứu được trên đường về nhà sao?" Iwata vừa sắp xếp đồ ăn, vừa liếc về phía cô gái lạ mặt đang ngồi thu lu đối diện. Vẻ tò mò ánh lên trong đáy mắt cô.

"Phải!" Mizusaki gật đầu một cách miễn cưỡng, mái tóc đen nhánh khẽ rung động theo nhịp đầu.

Sau khi hoàn tất việc bày biện những món ăn mua vội từ cửa hàng tiện lợi lên bàn ăn, Iwata cũng bắt đầu công việc chuẩn bị bữa tối. Tiếng dao thớt vang lên lách cách trong không gian tĩnh lặng.

"Mà này, cô ấy thực sự không hiểu cậu nói gì sao?" Iwata nghiêng đầu hỏi, giọng đầy hoài nghi.

"Tất… tất nhiên! Nếu hiểu thì cô ấy đã nói chuyện với tớ ngay từ đầu rồi!" Mizusaki đáp, tay gãi gãi mái tóc.

Iwata im lặng một lát, tiếng dao băm hành tây cũng chợt ngưng bặt. Cô đặt con dao xuống, lau vội tay vào tạp dề, rồi tiến về phía cô gái ngoại quốc. Khuôn mặt cô rạng rỡ một nụ cười thân thiện.

“What’s your name?" (Cậu tên gì vậy?) Iwata cố gắng bắt chuyện với cô gái bằng tiếng Anh bập bẹ, hy vọng phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng.

"Này… chưa chắc cô ấy đã trả lời cậu đâu!" Mizusaki vội vã ngắt lời.

Nhưng thật bất ngờ, vượt ngoài dự đoán của cậu, ánh mắt cô gái ngoại quốc bừng sáng như thể vừa được đánh thức bởi câu hỏi của Iwata. Một tia hiểu biết loé lên trong đôi mắt vàng đượm.

"My… my name is… E… ummm!!!" (Tôi… tôi tên là… E… ummm!!!) Cô ngập ngừng, giọng nói run rẩy như lá cây trước gió. "I don't really remember my name, maybe… it starts with an 'E'…" (Tôi thật sự không nhớ tên mình, có lẽ… nó bắt đầu bằng chữ ‘E’).

Câu trả lời kỳ lạ khiến Iwata sững sờ. Cô chỉ biết gật đầu một cách máy móc, nụ cười gượng gạo như thể đang cố gắng nuốt trôi một viên đá lạnh.

Mizusaki tròn mắt nhìn Iwata, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt.

"Không ngờ… cô ấy lại đáp lời cậu đấy, Kurokawa!"

"Ừm thì… cậu hỏi cô ấy bằng tiếng Nhật thì sao cô ấy hiểu được!” Iwata ôm trán, thở dài thườn thượt. “Nhưng mà, tớ cảm thấy có gì đó không ổn ở cô gái này!"

"Không ổn?" Mizusaki hỏi, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

"Ừm!" Iwata khẳng định, gật đầu.

"Không ổn chỗ nào?" Mizusaki vừa hỏi, vừa hướng ánh mắt tò mò về phía cô gái ngoại quốc đang ngồi lặng lẽ.

Iwata chống cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn theo Mizusaki. Đôi mắt cô chất chứa sự băn khoăn, một nỗi lo lắng mơ hồ đang gặm nhấm tâm trí.

"Hừm… tớ không chắc chắn về những gì mình đang nghĩ! Có lẽ tớ sẽ hỏi lại cô ấy một lần nữa cho chắc!"

Mizusaki miễn cưỡng gật đầu, sự hoài nghi vẫn còn vương vấn trên khuôn mặt.

Lúc này, Iwata lại chuyển ánh nhìn bối rối sang phía cô gái ngoại quốc. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, một sự kết nối vô hình được thiết lập, thu hút trọn vẹn sự chú ý mơ màng của cô gái.

"So… do you remember where you came from?" (Vậy… cậu có nhớ mình tới từ đâu không?) Iwata cất tiếng, vốn tiếng Anh bấy lâu nay tiếp tục được trổ tài.

Nhưng đáp lại cô chỉ là cái lắc đầu khe khẽ.

Lần này, đôi mắt cô gái trũng sâu, ánh nhìn như bị hút chặt vào mặt bàn gỗ. Trong đôi mắt màu vàng hổ phách, nỗi lan man bao trùm, nhuộm lên một vẻ trống rỗng đến nao lòng.

Nhận thấy sự thay đổi trên gương mặt thanh tú của cô gái, Iwata dường như đã lờ mờ đoán ra điều gì đó. Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng cô.

"Ho… Hoshino!"

"Hả?" Mizusaki giật mình thon thót, quay phắt sang phía Iwata. "C… có chuyện gì vậy?"

Iwata nuốt khan, ánh mắt nghiêm trọng hướng về Mizusaki.

"Cô… cô gái đó…" Giọng cô lắp bắp, run rẩy vì bàng hoàng. "Cô ấy mất trí nhớ rồi…"

"Cậu… cậu nói cái gì?" Mizusaki sững sờ, đôi mắt mở to hết cỡ, hướng về phía cô gái ngoại quốc với vẻ không tin vào tai mình.

"Bình tĩnh… nghe tớ giải thích đã!"

Mizusaki cố nuốt trôi vẻ hoang mang. Cậu nhắm nghiền mắt, thở dài một hơi nặng nhọc.

"Vậy, cậu giải thích đi!"

“Được rồi…” Iwata ngập ngừng, giọng nói lạc đi giữa không gian tĩnh mịch. “Cô ấy… không nhớ tên, không bản thân tới từ đâu, và đột nhiên lại xuất hiện ở Nhật Bản! Cậu thử tưởng tượng xem, liệu có phải… rõ ràng là cô ấy mất trí nhớ không?”

Mizusaki chìm vào im lặng, sự hoang mang bao trùm lấy tâm trí cậu như một màn sương dày đặc. Gương mặt cậu thoáng vẻ bối rối, đôi mắt dao động, cuối cùng hướng về phía cô gái ngoại quốc đang ngồi bất động như một pho tượng.

“Tớ… tớ không dám chắc…” Mizusaki ấp úng, từng lời nói nặng trĩu sự hoài nghi.

Cùng lúc đó, ánh mắt dò xét của Iwata cũng hướng theo Mizusaki, dừng lại trên dáng hình cô gái. Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tạo nên một sự căng thẳng vô hình.

Nhận thấy bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, Iwata vội vàng quay trở lại với công việc bếp núc, cố gắng xua tan đi sự nặng nề đang lan tỏa.

“Thôi… thôi được rồi! Tạm thời gác lại hết sang một bên! Chúng ta ăn tối trước đã, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết!”

“Ừm…” Mizusaki khẽ gật đầu, sự đồng tình của cậu chìm vào sự im lặng bao trùm căn phòng.

***

Trên vỉa hè loang lổ, đối diện với khu phố của thị trấn Makimoto rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt về đêm, Kyouya Otazuki - Hội trưởng Hội học sinh nghiêm nghị, đang thực hiện cuộc tuần tra thường lệ.

Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mái tóc đen tuyền của anh, tạo nên một vệt bóng dài, cô độc trên lề đường xám xịt.

Nhưng đột nhiên, một hình bóng khác, bí ẩn và lặng lẽ, cắt ngang vệt bóng của anh, cắm thẳng vào đó như một lưỡi dao vô hình.

Ngay lúc ấy, một chàng trai đeo cặp kính gọng đen dày cộm, mái tóc rối bù như tổ quạ, lướt qua vai Kyouya, mang theo một luồng khí tức lạ lùng.

"Hừm?"

Dường như cảm nhận được điều gì đó khác thường phát ra từ người lạ mặt, Hội trưởng Hội học sinh khẽ nhíu mày. Anh liếc mắt nhìn theo bóng lưng người kia, một bóng hình khuất dần vào đám đông, nhưng rồi lại tặc lưỡi, bỏ qua và tiếp tục bước đi, hòa mình vào màn đêm.

Về phía bóng hình bí ẩn,

Sau khi lướt nhanh qua Kyouya, anh ta dừng chân bên miệng một con hẻm nhỏ, đôi mắt sắc lẹm dò xét vào khoảng không thăm thẳm, nơi ánh đèn đường bất lực không thể rọi tới. Một nụ cười quái dị như loài dơi đêm khẽ nở trên khuôn mặt.

"Chậc, chậc! Cái thị trấn Makimoto này rộng thật! Không biết đến bao giờ mới tìm được Người đây, tiểu thư Ellisa?"

"Anh nghĩ tôi sẽ để anh toại nguyện bắt tiểu thư đi sao, Jakelly?" Một giọng nói lạnh lẽo như băng giá bất chợt vang lên từ sâu trong bóng tối, xé tan sự tĩnh mịch.

"Chà! Nghe xem giọng ai quen chưa kìa!" Anh chàng bí ẩn liền nhếch mép, ngón tay đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt xoáy sâu vào con hẻm. "Xem ra chúng ta chung một con đường rồi, August?"

Một tiếng “hừm” đầy khinh bỉ khẽ cất lên, đáp lại vẻ nguy hiểm từ chất giọng mỉa mai của người tên Jakelly.

Từ trong bóng tối đặc quánh, tiếng đế giày nện xuống nền đất "lộp cộp" ngày một rõ ràng, một bóng người khác cũng mang vẻ bí ẩn không kém, khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm, tay xách chiếc vali sáng bóng, chậm rãi bước ra khỏi con hẻm.

Đối diện với Jakelly, August - người đàn ông sở hữu vẻ đẹp sắc sảo như tạc tượng, chỉnh trang lại chiếc cà vạt, đôi mắt xanh thẳm như lưỡi dao găm, lạnh lùng xuyên thấu màn đêm, ghim chặt vào Jakelly.

"Anh nghĩ tôi sẽ phản bội lại gia tộc, đi theo vết xe đổ của anh sao?"

"Vậy cậu muốn gì đây?" Jakelly cất giọng the thé, ánh mắt sắc lẻm như dao găm, khẽ liếc lên gương mặt August. Đôi mắt cú vọ ẩn sau cặp kính dày cộp, ánh lên vẻ bí hiểm đến rợn người.

Đáp lại, August vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đến kinh ngạc, như thể mọi lời nói và hành động của đối phương chỉ là trò hề rẻ tiền.

"Tôi muốn gì sao?"

Anh chậm rãi rút điếu thuốc thơm ra khỏi túi áo, động tác nhẹ nhàng như vuốt ve. Đầu lọc chạm vào môi, ngọn lửa từ chiếc bật lửa chợt bùng lên, thứ ánh sáng yếu ớt soi rõ gương mặt điển trai trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi tan biến vào tàn thuốc đỏ rực.

August kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, làn khói trắng phả ra, tan vào không gian tĩnh mịch.

"Tiêu diệt anh ngay tại đây! Nghe được chứ, Jakelly?" Đôi mắt August sắc bén như lưỡi kiếm, ghim chặt vào cặp kính sáng loáng của đối phương, xuyên thấu đến tận tâm can.

"Hừm!" Jakelly nhếch mép cười khẩy, một nụ cười chứa đựng sự ngạo mạn và khinh bỉ. "Điều đó còn tuỳ thuộc vào việc cái mạng của cậu dai đến mức nào, em út của thế hệ A10!"

"Anh biết rõ tôi ghét bị gọi bằng cái tên đó mà, Jakelly?"

"Ồ! Thành thật xin lỗi nhé! Tôi quên mất cậu là kẻ yếu nhất trong thế hệ của chúng ta!" Jakelly tiến sát lại gần, hơi thở phả vào vành tai August, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai, nhưng ẩn chứa sự chế giễu cay độc. "Đúng chứ, August?"

August im lặng, không đáp lời. Anh tặc lưỡi, nhổ điếu thuốc xuống đất, dùng gót giày nghiền nát. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt anh bỗng lóe lên tia lửa giận dữ, sẵn sàng bùng nổ.

"Thử xem rồi biết, tên phản bội!"

"Được thôi!" Jakelly đáp trả bằng một nụ cười giả tạo.

Và rồi, như thể ác quỷ trốn chạy khỏi địa ngục, hai bóng đen quái dị và mờ ảo nuốt chửng vào màn đêm đặc quánh, ẩm ướt của con hẻm nhỏ.

Nhưng có lẽ, ngay từ khoảnh khắc ấy, khi hai bóng hình lạ lẫm tan biến vào hư vô, chẳng ai ngờ rằng, sự xuất hiện quái gở của họ sẽ khơi mào cho một chuỗi kéo theo những hệ lụy khôn lường phía trước…

***

Trở lại căn nhà của Mizusaki, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ khung cửa sổ, nơi bữa tối vẫn còn dang dở.

Lúc này, Iwata liếc nhìn ra phía cửa phòng khách, rồi lại hướng ánh mắt về phía Mizusaki.

"Vậy… nguyên nhân cánh cửa nhà cậu tan tành vỡ vụn là do…" Cô nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng xua tan bầu không khí có chút ngượng ngùng.

"Ừ… thì là do cô ấy đó!" Mizusaki ôm trán, tiếng thở dài bất lực vang lên trước tình huống dở khóc dở cười này.

Nhận thấy cô gái ngoại quốc vẫn giữ im lặng, đôi mắt vàng rượm mở to nhìn xung quanh với vẻ tò mò, Iwata liền quay sang, vẻ mặt hớn hở bắt chuyện với cô.

"I didn't think you were that strong! You can punch a door! Are you a professional boxer?" (Tớ không ngờ cậu lại khỏe đến vậy! Cậu có thể đấm thủng cả một cánh cửa! Cậu là võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp à?)

"H… huh?" Cô gái ngoại quốc ngơ ngác, đôi mắt mở to hơn nữa, chớp chớp liên tục trước một tràng câu hỏi dồn dập như thác lũ của Iwata.

"S… sao vậy? Cô ấy không hiểu tớ nói gì à?" Iwata bối rối, gãi đầu bối tai trước phản ứng khó hiểu của cô gái.

Sau một hồi quan sát, Mizusaki chỉ biết cười trừ, vỗ nhẹ vai Iwata, cố gắng xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

"Cậu bảo cô ấy bị mất trí nhớ mà! Làm sao cô ấy biết được điều gì nếu cậu cứ hỏi dồn dập như vậy!"

"Cũng… cũng phải ha!" Iwata cười trừ, đôi má ửng lên một màu hồng nhạt vì xấu hổ.

Để xua tan bầu không khí gượng gạo đang bao trùm bữa cơm, Mizusaki quyết định dùng tiếng ồn ào của chiếc ti vi để phá bĩnh sự tĩnh lặng. Cậu bật dậy, chộp lấy chiếc điều khiển từ xa, ngón tay lướt nhanh trên các nút bấm.

"Hay là... mình xem tin tức chút nhỉ? Biết đâu có gì hay?"

"Ừ... ừm! Đúng... đúng đó!" Iwata lúng túng gật đầu liên tục, mái tóc ngắn khẽ rung rinh.

Tiếng "tách" khô khốc vang lên, màn hình ti vi bừng sáng, những hình ảnh nhấp nháy đầy màu sắc tràn ngập căn phòng.

Mizusaki đặt chiếc điều khiển xuống, nhẹ nhàng ngồi trở lại bàn ăn, ánh mắt cậu hướng về phía Iwata và những món ăn còn dang dở.

"À phải rồi! Mấy món này cậu mua hết bao nhiêu tiền vậy?"

"Ờm..." Iwata chống cằm, đôi mắt nhắm nghiền như đang cố gắng lục lại ký ức, rồi cô khẽ nhăn mặt. "Chắc khoảng... 1800 yên!" Cô quay sang nhìn Mizusaki, đôi mắt mở to, vẻ mặt có chút ngơ ngác. "Sao thế? Có vấn đề gì à?"

"À không! Chỉ là..." Mizusaki bối rối gãi đầu, cảm giác áy náy dâng lên trong lòng. Cậu vội vàng lấy chiếc ví da sờn cũ trong túi quần, rút ra một vài tờ tiền, định đưa cho Iwata. "Dạo này bố mẹ tớ đi vắng suốt, cứ để cậu mua đồ ăn rồi nấu nướng thế này, tớ thấy ngại quá! Nên là..."

Chưa kịp để Mizusaki nói hết câu, Iwata đã xua tay từ chối, lắc đầu nguầy nguậy, mái tóc ngắn khẽ vung vẩy.

"Không... không cần đâu! Chúng ta là bạn bè mà! Có đáng là bao!"

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết! Mau cất tiền đi!" Iwata dứt khoát nắm lấy tay Mizusaki, nhẹ nhàng đẩy cậu cất tiền trở lại vào ví, ánh mắt kiên định.

Về phần cô gái ngoại quốc, cô vẫn giữ vẻ lặng thinh, không nhúc nhích. Dường như, cô đang chìm đắm trong việc quan sát cuộc đối thoại kỳ lạ vừa diễn ra, song rào cản ngôn ngữ vô hình có lẽ đã ngăn cô thấu hiểu trọn vẹn ý nghĩa của những lời được thốt ra từ phía hai người.

Ngay khoảnh khắc ấy, bản tin thời sự trên chiếc ti vi bỗng chuyển sang một tin tức nóng hổi, giật gân, như một cú sốc điện lan tỏa, thu hút trọn vẹn sự chú ý của cả Mizusaki và Iwata.

[Và ngay sau đây, chúng tôi xin được truyền tải thông tin mới nhất về vụ tai nạn trực thăng kinh hoàng vừa xảy ra tại vùng biển Bắc Băng Dương băng giá! Xin mời quý vị khán giả cùng chú ý theo dõi!]

“Hửm? Hôm nay lại có biến lớn gì nữa đây?" Mizusaki vừa gắp miếng trứng cuộn, mắt không rời khỏi màn hình ti vi đang nhấp nháy.

[Đây là những thước phim độc quyền được ghi lại bởi đài truyền hình Nga, ngay sau thảm họa kinh hoàng ở Bắc Băng Dương!]

Đột nhiên màn hình ti vi chuyển cảnh, hiện lên những mảnh vỡ tan hoang của chiếc trực thăng xấu số, trôi nổi bập bềnh giữa biển khơi lạnh lẽo. Những mảnh kim loại méo mó, những vệt dầu loang lổ, tất cả vẽ nên một bức tranh tang thương đến nghẹt thở.

[Như quý vị có thể chứng kiến, mức độ tàn khốc và thảm họa của vụ tai nạn này thực sự vượt quá mọi sự tưởng tượng!]

“Tai nạn trực thăng à! Vụ này... thảm thật đấy!" Iwata thốt lên, giọng đầy kinh ngạc và hoang mang, nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò đang trỗi dậy.

[Và sau đây là hình ảnh của nạn nhân xấu số trong vụ tai nạn thảm khốc này!]

Ngay khi hình ảnh vừa hiện lên trên màn hình ti vi, một luồng điện lạnh lẽo như xẹt ngang qua gáy của cả Mizusaki và Iwata. Họ cứng đờ, chết lặng, không thể tin vào đôi mắt mình, vào những gì đang hiển hiện trước mặt.

“N… này! Đó chẳng phải là...?" Mizusaki lắp bắp, ánh mắt dán chặt vào màn hình ti vi, rồi bỗng quay phắt lại, hướng về phía cô gái ngoại quốc vẫn đang ngồi im lìm như pho tượng.

“Ừm... gương mặt này... không thể lẫn đi đâu được!" Iwata cũng quay ngoắt đầu, ánh mắt dò xét, hoang mang, dõi theo ánh nhìn của Mizusaki về phía cô gái.

Trong sự sững sờ tột độ, hai con người như hóa đá, còn cô gái ngoại quốc vẫn ngồi đó, đôi mắt vàng kim mở to ngơ ngác, lạc lõng giữa mớ hỗn độn, và giọng đọc viên vô hồn trên TV tiếp tục rót thêm dầu vào ngọn lửa bàng hoàng.

[Nạn nhân là một cô gái trẻ người Nga, với mái tóc màu nâu đỏ gỗ lim ngắn ngang vai, đôi mắt vàng hổ phách đặc trưng...]

"Này... Kurokawa! Cậu... cậu có đang nghĩ giống tớ không...?" Mizusaki lắp bắp, đôi mắt mở to như hai quả trứng gà, run rẩy nắm chặt lấy bàn tay Iwata, mồ hôi lạnh túa ra.

"Ừ... ừm... tớ... tớ cũng thấy rõ điều đó..." Iwata ấp úng đáp lại, cổ họng nghẹn ứ.

[Và tên của nạn nhân trong vụ tai nạn trực thăng đó là...]

"RẦM!!!"

Trong khoảnh khắc Mizusaki và Iwata dồn toàn bộ sự chú ý vào cô gái ngoại quốc - người vẫn còn đang chìm trong mớ hoang mang bòng bong, thì một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, xé tan bầu không khí tĩnh lặng.

Mái nhà bếp bỗng chốc tan hoang như bãi chiến trường, thủng một lỗ khổng lồ, gạch ngói vỡ vụn bắn tung tóe như mưa rào xuống căn bếp nhà Mizusaki.

Ngay lập tức, hai bóng hình quen thuộc - Jakelly và August từ trên trời giáng xuống, đáp chân lên chiếc bàn ăn, khiến nó vỡ tan tành thành trăm mảnh. Bụi bặm tung mù mịt, hòa lẫn với mùi khói thuốc nồng nặc.

"Hừm...  anh đánh hơi cũng nhanh đấy, Jakelly!" August nhếch mép cười khẩy, một tay đút túi quần, tay kia điệu nghệ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, làn khói trắng phả ra đầy ngạo nghễ.

"Cậu cũng không hề kém cạnh, August!" Jakelly đáp lại bằng một nụ cười nham hiểm, ánh mắt sắc lạnh như dao găm.

Lúc này, cả Mizusaki và Iwata, hai con người nhỏ bé chỉ biết há hốc mồm kinh ngạc trước chuỗi sự kiện diễn ra quá nhanh, quá khủng khiếp, vượt quá mọi giới hạn của sự tưởng tượng.

Chưa kịp để cơn địa chấn lắng xuống, Jakelly - người đàn ông đeo cặp kính dày cộp đã nhanh như cắt chộp lấy cô gái ngoại quốc - người vẫn còn đang ngơ ngác như một con nai lạc giữa rừng sâu.

"Tiểu thư Ellisa, người còn nhớ tôi chứ?"

"Ư... ưm..." Cô gái ngoại quốc lắp bắp, cổ họng nghẹn đắng không thốt nên lời, ánh mắt hoang mang, đầy bối rối.

Chưa kịp để Jakelly bắt cô gái đi, tiếng “rầm” một lần nữa lại vang dội, xé tan bầu không khí tĩnh mịch:

Chiếc vali của August từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng mái bếp dột nát, kéo theo cả mảng vữa vỡ vụn. Chớp lấy thời cơ, August tung một cú đá dứt khoát, quả vali lao đi như một viên đạn bọc thép về phía đối phương.

Nhưng Jakelly chỉ khẽ nghiêng mình, một động tác uyển chuyển như con rắn lướt mình trên cát, chiếc vali sượt qua người anh ta, lao thẳng vào bức tường bếp phía sau.

Bức tường cứ thế rên rỉ dưới sức công phá khủng khiếp, những vết nứt lan rộng như mạng nhện, vữa vữa rơi lả tả, báo hiệu một sự sụp đổ không thể tránh khỏi.

"Ôi trời! Suýt chút nữa thì toi mạng rồi!" Jakelly nhếch mép cười, nụ cười lạnh lẽo không chút gợn sóng, như thể vừa trải qua một trò đùa vô hại.

"Đừng vội tự mãn, Jakelly! Anh nên nhìn lại tay của mình đi!"

"Hửm!?"

Giác quan thứ sáu mách bảo có điều chẳng lành, Jakelly vội vàng cúi xuống nhìn đôi tay. Một sự thật bất ngờ hiện ra trước mắt hắn.

Hai chiếc xi lanh nhỏ bé, sắc nhọn đã găm chặt vào mu bàn tay anh ta từ lúc nào không hay, thứ chất lỏng bên trong lấp lánh một cách đáng sợ.

"Cái... cái này..."

"Là ống tiêm thuốc tê!" August lạnh lùng tuyên bố.

Ánh mắt Jakelly giận dữ lia về phía chiếc vali nằm chỏng chơ dưới chân tường. Miệng vali há hốc, để lộ những chiếc kẹp được thiết kế tinh vi.

"Hừm! Thông minh đấy, August!" Jakelly cười khẩy, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc. "Cậu đã gài sẵn ống tiêm vào vali, lợi dụng cú đá để hướng mũi kim vào tay tôi, vì biết chắc rằng tôi sẽ né đòn tấn công trực diện, đúng chứ?"

"Ờ! Khá khen vì anh đã đoán trúng nước cờ của tôi, Jakelly!"

"Vậy còn..." Jakelly đảo mắt nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó vô cùng quan trọng.

"À, tiểu thư Ellisa hiện tại đang được hai vị khách bất đắc dĩ trong căn bếp này hộ tống rời khỏi đây rồi!" August thản nhiên nhả khói, ánh mắt không thèm liếc nhìn Jakelly một cái.

Như một con báo bị chọc giận, Jakelly lao vút về phía lỗ thủng trên mái bếp, quyết tâm đuổi theo Ellisa.

Nhưng August đã đoán trước được hành động của Jakelly, nhanh như chớp, bóng người anh sừng sững chắn ngang đường anh ta.

"Nếu muốn đuổi theo họ thì phải bước qua xác tôi trước đã!"

"Mau tránh ra, August! Tôi không có thời gian để chơi trò mèo vờn chuột với cậu đâu!"

"Còn tôi thì có đấy!" Đôi mày August nhíu lại thành một đường sắc lạnh, ánh mắt khiêu khích tột độ.

"Hừm!" Biết rằng không thể thuyết phục August, vẻ mặt Jakelly bỗng trở nên biến sắc. "Vậy thì không còn cách nào khác!"

Vừa dứt lời, cả hai lao vào nhau với tốc độ kinh hoàng. Bóng người họ cứ thế lướt đi vun vút trên mái nhà Mizusaki, tạo thành những vệt dài mờ ảo, nhảy múa như những bóng ma vô hình trong màn đêm.

***

Rời xa nơi giao tranh khốc liệt…

Màn đêm buông xuống, con đường vắng lặng nuốt chửng cả ba bóng hình: Mizusaki, Iwata và cô gái ngoại quốc bí ẩn tên Ellisa.

Tiếng chó sủa xé tan màn đêm tĩnh mịch, nhưng họ vẫn cắm đầu chạy, chạy trốn khỏi cái địa ngục giao tranh vừa nổ ra phía sau lưng. Mỗi bước chân như giẫm lên sự sợ hãi, đẩy họ ngày càng xa khỏi nơi nguy hiểm.

"Hộc hộc…! Giờ… giờ chúng ta đi đâu đây, Hoshino?" Iwata hổn hển, lồng ngực phập phồng như muốn nứt toác. Bàn tay cô siết chặt lấy tay Ellisa, cố gắng kéo cô gái theo.

"Tớ… tớ không biết nữa… hộc hộc! Nhưng trước mắt… hộc… phải tránh nhà tớ càng xa càng tốt!” Mizusaki đáp lời, giọng nói lạc đi vì hoảng loạn.

"Hay… hay là chúng ta… hộc hộc… báo cảnh sát đi?"

Mizusaki quay phắt đầu lại, ánh mắt cậu vô tình chạm phải đôi mắt của Ellisa. Trong đôi mắt màu hổ phách ấy, cậu thấy một vực sâu thăm thẳm của sự lo lắng và hoang mang, như thể cô vừa rơi xuống từ một giấc mơ kinh hoàng.

"Không!" Mizusaki dứt khoát. "Hộc…! Cảnh sát không giúp được chúng ta đâu…!"

"Nhưng… nhưng mà…"

Mizusaki nhắm nghiền mắt, những ký ức kinh hoàng ùa về từ vài phút trước hiện hữu trong đầu cậu.

(Hồi tưởng lại căn bếp hỗn loạn:

Sau khi August giải cứu Ellisa khỏi Jakelly, anh ta vội vã giao cô cho Mizusaki và Iwata trước khi Jakelly kịp phản ứng.

"Tôi không biết hai người là ai, nhưng cảm ơn vì đã cưu mang tiểu thư nhà tôi!" August nói như bắn liên thanh. "Mau đưa cô ấy rời khỏi đây ngay lập tức!"

"Ý… ý anh là sao…?" Mizusaki vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự việc diễn ra quá nhanh.

"Đừng hỏi nhiều! Mau làm đi, nếu không muốn chết!" August gằn giọng, ánh mắt tóe lửa.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, August bí mật ra dấu, khắc một mật mã K-O lên tay. Dù nhỏ nhoi, nhưng có lẽ anh muốn Mizusaki hiểu được điều gì đó từ mật mã này.

"V… vâng!"

Dứt lời, Mizusaki và Iwata lập tức dẫn Ellisa rời khỏi căn bếp, bỏ lại phía sau là cuộc chiến khốc liệt giữa August và Jakelly…)

Kurokawa! Chạy đến trường Makimoto! Hộc hộc…" Mizusaki thúc giục, giọng nói gấp gáp. Dường như cậu vừa mới ngờ ngợ được ra thứ gì đó trong đầu.

Trông thấy ánh mắt kiên định và đầy thuyết phục của Mizusaki, Iwata ngẩn người ra một nhịp.

"Đ… được…" Cô gật đầu, tin tưởng vào cậu bạn.

Và thế là, cả hai dìu Ellisa chạy về phía ngôi trường - nơi mà đáng lẽ họ phải đến vào ban ngày.

Trong lòng Mizusaki, một ngọn lửa tò mò và lo lắng bùng cháy dữ dội. Vừa chạy, cậu vừa liếc nhìn vẻ mặt mơ hồ, ánh mắt hoang mang của Ellisa.

"Ellisa - nạn nhân vụ tai nạn trực thăng trên bản tin hôm nay, đột nhiên xuất hiện ở Makimoto trong tình trạng mất trí nhớ. Không những vậy, cô ấy còn có thể đấm nát cả cánh cửa nhà mình. Và giờ, cô ấy lại bị hai gã đàn ông lạ mặt mạnh khủng khiếp nhắm tới, còn gọi cô ấy là 'tiểu thư' nữa!" Mizusaki nghiến răng suy nghĩ. "Rốt cuộc… cô gái này là ai kia chứ?”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận