Crimson Angel
Herz Herz, Bùi Tổng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Mục tiêu số 04: Ký Ức Đêm Giáng Sinh

0 Bình luận - Độ dài: 7,889 từ - Cập nhật:

56dfddb3-86fd-42b0-8cbc-17e2d866bf47.jpg

________ 

Norilsk - Đêm Giáng Sinh. 

Giữa cái rét cắt da thịt của Norilsk - thành phố biệt lập nằm vắt ngang vùng địa cực của Nga, tuyết vẫn rơi dày đặc như mọi mùa đông khác. Nhưng đêm nay, thứ trắng xoá ấy lại phủ lên một thứ hỗn loạn chưa từng có. 

Phía đông thành phố, trên nóc tòa thị chính Moldovad - nơi đặt tổng hành dinh của gia tộc Moranilia, một cuộc đụng độ âm thầm đang diễn ra. Không có tiếng súng, không còi báo động. Chỉ có gió rít, tuyết bay, và những thân người bất động nằm ngổn ngang dưới ánh sáng mờ lạnh lẽo. 

Hơn hai mươi đặc vụ được huấn luyện đặc biệt đã bị hạ gục. 

Bởi một người. 

Một cô gái. 

Chỉ mặc đồ ngủ, tay không vũ khí, vai và bụng bê bết máu, nhưng vẫn đứng vững giữa đống đổ nát người sống lẫn kẻ gục. Mỗi bước chân cô để lại trên tuyết là một vệt đỏ mỏng manh, loang dần. Nhưng ánh mắt ấy - thứ ánh sáng sắc lạnh và không khoan nhượng, mới là thứ khiến cả đội quân tinh nhuệ ấy phải nằm lại. 

Không kịp để máu khô, cô cúi xuống, rút con dao từ thắt lưng của một thi thể gần đó. Trong tích tắc, cánh tay cô vung ra phía sau. Một tiếng “phập” sắc lạnh vang lên. 

Mũi dao ghim thẳng vào cánh cửa dẫn ra sân thượng. Găm sâu đến mức phần chuôi vẫn còn run lên nhè nhẹ trong gió. 

Chỉ cách đúng năm centimet trước trán một cô hầu gái vừa thò mặt ra, đôi mắt mở to không chớp. Tim cô như ngừng đập. Một bước nữa thôi, và cái chết đã đến. 

Cô gái kia tiến tới, máu nhỏ xuống tuyết thành từng giọt tĩnh lặng. 

“…Tôi rất ghét phải ra tay với chính người hầu của mình,… ” Giọng nói lạnh như băng xé toạc màn đêm. “… nên đừng đứng cản đường tôi.” 

Cô hầu gái không dám thốt nên lời. Đôi chân run rẩy như đang chìm trong tuyết. 

Không một lời thừa thãi, cô gái ấy xoay người, lao thẳng ra khỏi mép sân thượng - tầng ba mươi, tự thả rơi rơi tự do như một cánh én màu máu. 

“Tiểu thư!” Tiếng hét xé gió vang lên khi cô hầu choàng tỉnh, lao đến mép tường. “Mau quay lại! Ngài Công tước sẽ không tha cho Người đâu! Tiểu thư à!” 

Nhưng đáp lại chỉ là gió và tuyết. 

Cô hầu chỉ thấy một khoảng không trống rỗng bên dưới - không một vệt bóng, không một tiếng động. Như thể cô gái kia đã tan vào đêm tối. 

Tuyết vẫn rơi dày. Trắng xoá. Cô hầu ngồi thụp xuống mép sân thượng, bàn tay gầy guộc cào lên nền băng giá như muốn níu lại điều gì đó. Gió thổi tung tà váy mỏng, lạnh buốt tận xương, nhưng cái tên “Tiểu thư” vẫn vang vọng trong cổ họng nghẹn lại. 

Norilsk, mùa đông, đêm Giáng Sinh, và sự phản bội khởi đầu cho máu. 

*** 

Norilsk – 23 giờ 42 phút. 

Một giờ sau cuộc đào thoát gây chấn động, bầu trời Norilsk đã bị xé toạc bởi tiếng trực thăng gầm rú. Đêm Giáng Sinh năm nay, thay vì lời kinh thánh vang lên trong các nhà thờ và ánh nến lung linh trong lòng bàn tay tín đồ, người ta chỉ nghe thấy tiếng quạt máy “phạch phạch” giăng kín trên đầu. 

Cả thành phố bị đặt trong tình trạng báo động cấp độ tối đa. 

Lực lượng vũ trang từ mọi cấp bậc được huy động. Không ai biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, nhưng họ cảm nhận rõ một thứ gì đó vừa bẻ gãy trật tự vốn được giữ kín trong bóng tối suốt nhiều năm qua. 

Trên đỉnh toà nhà trung tâm quân sự của gia tộc Moranilia, Công tước William đích thân chỉ đạo cuộc truy quét. Khuôn mặt ông không còn giữ được sự điềm tĩnh vốn có. Trong ánh mắt đó là một cơn bão giằng xé giữa quyền lực và huyết thống, giữa một gia tộc sắp mất người thừa kế và một người cha vừa mất dấu con gái mình. 

Cô gái đã đánh bại cả đội lính cấp S bằng tay không… không ai khác chính là con gái út của ông - Ellisa Mikadovich - người kế thừa đời thứ mười của gia tộc mafia khét tiếng nhất nước Nga. 

Không ai rõ vì sao cô lại chọn rời bỏ tất cả vào đêm lạnh nhất của năm. Chỉ biết, quyết định ấy đã châm ngòi cho một cơn địa chấn trong giới ngầm. Nếu Ellisa trốn thoát, ngai vàng Moranilia sẽ không còn người thừa kế. Và nếu chuyện ấy đến tai kẻ thù, lưỡi dao sẽ không chỉ chĩa vào gia tộc, mà còn cắm vào trái tim thế giới ngầm vốn đang ngủ yên. 

Chiếc đồng hồ nhà thờ điểm 23 giờ 42 phút. 

Mười tám phút còn lại trước khi tiếng chuông Giáng Sinh vang lên - thời điểm mọi hoạt động quân sự phải ngừng lại, nhường chỗ cho nghi lễ cầu nguyện truyền thống của toàn thành phố. 

Mười tám phút. 

Đó là giới hạn. 

Bên trong trực thăng chỉ huy, Công tước William rướn người lên, giật lấy loa phát thanh. 

“Mở cửa cho ta ngay lập tức!” 

“Nhưng thưa ngài! Ngoài kia gió lớn, rất nguy hiểm!” 

“Ta không lặp lại lần hai! Mau mở ra!” 

Viên phi công cắn răng tuân lệnh. Cánh cửa hé mở, gió lạnh lập tức ập vào như một bức tường băng. Mái tóc của Công tước phất tung trong gió. Tuyết quất vào mặt như những nhát roi trắng xóa. 

Nhưng ông không chớp mắt. 

Giơ loa ra ngoài, Công tước William rống lên giữa không trung đang gầm rít: 

[Ellisa! Hãy quay về trước khi ta buộc phải dùng đến biện pháp mạnh!]  - [Con có thể hạ lính của ta, nhưng đừng quên, con vẫn chưa phải là đối thủ của ta!] 

Lời tuyên bố lạnh buốt ấy được phát qua loa khuếch đại, vang vọng khắp bầu trời Norilsk. Dân chúng khựng lại giữa các con phố ngập tuyết. Những kẻ đang cầu nguyện trong nhà thờ cũng quay đầu. Tiếng loa từ trên cao như kéo tấm màn bí mật ra khỏi thế giới ngầm mà họ chưa từng biết tới. 

Đôi mắt họ dõi theo hàng chục chiếc trực thăng rọi đèn quầng sáng xuống mặt đất, phủ kín lấy Norilsk - một mê cung trắng xóa, nơi bóng tối và ánh sáng đang chơi trò săn đuổi sinh tử. 

Trên tầng cao của thành phố băng giá ấy, cuộc truy sát vẫn đang tiếp tục. Và đâu đó trong mê cung tuyết phủ, tiểu thư Ellisa - người phản kháng lại số phận, kẻ bị săn đuổi mang theo trái tim bất khuất, đang chạy đua với thời gian. 

Mười tám phút. 

Đêm Giáng Sinh vẫn chưa kết thúc. 

*** 

Không ai ngờ được, trong cái đêm mà đáng lẽ chỉ toàn là tiếng chuông nhà thờ, tiếng cười vang vọng và tuyết rơi nhẹ, thành phố Norilsk lại trở thành một ván cờ âm thầm giữa bóng tối và quyền lực. 

Thường thì những gia tộc mafia sẽ tìm đủ mọi cách để xóa sạch dấu vết của mình giữa lòng dân cư, giấu mình sau những bức tường sang trọng, ngụy trang dưới lớp vỏ quyền quý thầm lặng. Nhưng lần này… Moranilia Family không còn lựa chọn. 

Thành phố biết. Dân chúng biết. Và chính quyền, biết rõ hơn ai hết. 

Chưa từng có tiền lệ. Mafia và cảnh sát - hai thế lực vốn tồn tại ở hai đầu cán cân đạo đức, nay lại phối hợp chặt chẽ, như thể họ vẫn luôn là đồng minh trong một vở kịch chưa từng được công bố. Đèn hiệu nhấp nháy. Còi hú. Hàng rào an ninh dựng lên quanh các khu dân cư trọng điểm. Lực lượng cảnh sát được điều động khắp nơi, không phải để bắt bớ, mà để… giữ yên lòng dân. 

“Chúng tôi tiến hành tuần tra tăng cường để bảo vệ các lễ hội Giáng Sinh!” Một sĩ quan giải thích ngắn gọn với đám đông đang tụ tập trước nhà thờ lớn. Nụ cười anh ta gượng gạo, nhưng ánh mắt thì vẫn lia dọc theo các mái nhà phủ tuyết, cảnh giác không rời. 

Ở một góc khác của thành phố, trong trụ sở tạm thời được dựng lên giữa cuộc truy lùng, một sĩ quan cao cấp trầm giọng trao đổi với một trong những thành viên chủ chốt của Moranilia: 

“Chúng tôi làm điều này không phải vì nợ nần gì các người…” 

“Chúng tôi biết!” 

“Chỉ vì không muốn dân thường trở thành nạn nhân của một trận chiến âm thầm mà họ không bao giờ được phép biết đến.” 

“Cũng là nguyên tắc của chúng tôi.” Người của Moranilia đáp, ánh mắt lạnh như băng. “Làm việc trong bóng tối… và bảo vệ ánh sáng.” 

Thứ đạo lý méo mó nhưng lại thống nhất giữa hai bên - cảnh sát và mafia, kỳ lạ thay, lại trở thành mối dây duy nhất giữ thành phố này không vỡ ra từng mảnh vì sợ hãi. 

Bởi tất cả đều biết: đêm nay không còn là một vụ truy bắt đơn thuần. 

Đây là một cuộc khủng hoảng huyết thống. 

Một người thừa kế đã phản bội. 

Một người cha không chấp nhận buông tay. 

Và một thành phố… buộc phải đứng giữa lằn ranh mỏng manh giữa trật tự và hỗn loạn. 

*** 

Gió buốt xé thịt. 

Trước đó khoảng gần 1 tiếng, từ tầng 30 của tòa thị chính Moranilia, thân hình mảnh khảnh của cô gái trong bộ đồ ngủ mỏng manh rơi tự do như một mũi tên xuyên màn đêm. Nhưng Ellisa không rơi để chết. 

Cô đã tính toán. 

Ở tầng 25, một gờ xi măng nhô ra chỉ rộng chưa đến gang tay. Trong tích tắc ngắn ngủi giữa sự sống và cái chết, cô giơ hai tay, móc ngón, bám chặt vào vách ngang như thể cơ thể sinh ra để chống lại quy luật trọng lực. 

Tay đau rát. Gió cắt thịt. Móng tay nứt toác. Nhưng Ellisa không rên một tiếng. 

Cô men dọc theo bờ tường băng giá như một bóng ma, từng bước di chuyển bằng cánh tay đang rỉ máu. Rồi, không do dự, cô lấy đà, bật nhảy vút người sang đỉnh toà nhà bên cạnh. Tiếng gió gào lên như thể trời đất cũng không kịp níu giữ lấy cô. 

Norilsk, -7 độ C về đêm. Nếu là người bình thường, chỉ cần đứng ngoài trời trong năm phút là đã run lẩy bẩy, đầu óc mụ mị. Nhưng Ellisa… không bình thường. 

Cơ thể ấy rõ là phi phàm, để dẻo dai như sói tuyết, nhanh như chồn hoang. Cô nhảy qua mái nhà, lướt mình như cái bóng không tên trên nền tuyết trắng. Dù vai vẫn rỉ máu và bụng thắt lại từng cơn đau nhói, ánh mắt cô không một lần dao động. 

Phía sau, tổng hành dinh của Moranilia đã chìm trong bóng tối. Nhưng Ellisa biết, nó vẫn đang sống. Đang thở. Và đang truy lùng chính cô. 

Cha cô đã biết chuyện. 

William Moranilia - Công tước lãnh đạo một trong những gia tộc mafia quyền lực nhất Nga, đồng thời cũng là người cha mà cô từng yêu kính. Người đàn ông ấy, giờ đang trở thành kẻ đối đầu đáng sợ nhất cô từng phải tránh né. 

Nếu chỉ là vài tên lính cấp S, Ellisa có thể hạ gục trong nháy mắt. Nhưng nếu William vào cuộc, nếu những tướng lĩnh cao cấp của Moranilia từ các thành phố khác được triệu hồi… thì kế hoạch đào thoát này sẽ chấm dứt ngay khi vừa bắt đầu. 

Thậm chí, với tội danh phản bội, cô có thể sẽ phải đối mặt với cái chết. 

Tiếng chuông nhà thờ vang lên khe khẽ từ xa. Mùi gỗ thông và ánh đèn lễ hội bắt đầu dày đặc khi Ellisa len lỏi qua các nóc nhà và cầu vượt. Trung tâm Norilsk đã hiện ra, rực rỡ ánh sáng và đông đúc hơn bao giờ hết. Cô ngẩn lên nhìn bầu trời… trực thăng. Hàng chục chiếc. Giăng kín mọi ngóc ngách cô đi qua. 

“Chết tiệt…!” 

Một bóng người cô độc giữa ánh đèn náo nhiệt, Ellisa dừng chân ngay trên mái nhà đối diện với cây thông Noel khổng lồ. Ánh mắt cô lạnh băng, nhưng hơi thở đã bắt đầu gấp gáp. 

Rồi… giọng nói đó vang lên. 

Từ loa phóng thanh trên một chiếc trực thăng cao nhất, âm thanh trầm khàn của William vang vọng khắp thành phố: 

[Ellisa! Hãy quay về tổng hành dinh ngay lập tức, trước khi ta buộc phải dùng đến biện pháp mạnh!] 

Cô sững người. 

Không phải vì sợ, mà vì không ngờ cha mình lại ra mặt công khai như thế, ngay giữa nơi đông người. Ngài William… chưa từng làm gì không tính toán. 

Ánh mắt cô quét qua những người dân đang ngẩng đầu nhìn trời. Họ không biết gì cả, chỉ tưởng đây là một trò diễn bất ngờ trong dịp Giáng Sinh. 

Cô cắn môi. 

“Cảnh sát… thật sự phối hợp với Moranilia?” Ellisa lẩm bẩm. Trong lòng, một sự cay đắng dâng lên. 

Cô hiểu. Kế hoạch phải thay đổi. Mỗi giây phút hiện tại là một nhát dao vào sau lưng cô nếu để bị chậm trễ. 

Ngay lập tức, Ellisa quay gót, phóng về phía Bắc thành phố. Mái tóc nâu tung bay trong gió như làn khói mờ cuốn theo tuyết trắng. Đôi chân không ngừng nghỉ, cô nhắm thẳng về khu vực giáp biển. 

Một vùng địa hình hiểm trở, hoang lạnh, hẻo lánh đến mức chỉ có gió và đá mới biết cô từng đi qua. 

Đó là nơi duy nhất cô có thể ẩn náu. 

Đó là con đường duy nhất dẫn đến tự do. 

Ellisa ngước mắt nhìn bầu trời đầy trực thăng. Tuyết vẫn rơi. Ánh đèn quét liên tục khắp mái nhà và các ngõ ngách thành phố như những con mắt khổng lồ tìm mồi giữa đêm đen. Trái tim cô đập gấp. Đường biển phía Bắc, đó là lối thoát. Nhưng nếu cứ lao ra đó như một kẻ bị săn đuổi thì chẳng khác gì tự sát. 

Cô cần một cách khác. 

Một ý tưởng lóe lên. Táo bạo. Nguy hiểm. Nhưng nếu thành công, cô không chỉ thoát khỏi Norilsk, mà còn khiến cả bộ máy truy lùng chệch hướng. 

Ellisa quay ngược lại trung tâm thành phố. 

Cô nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, cố tình tạo ra tiếng động, những chuyển động bất thường giữa không trung để lọt vào mắt của radar. Mục tiêu của cô không phải là chiếc trực thăng của cha mình vì hơn ai hết, cô biết rõ khoảng cách giữa mình và ông không chỉ là tình máu mủ, mà còn là vực thẳm sức mạnh. 

Cô chọn một chiếc khác - chiếc đang tuần tra gần khu rừng phía Bắc thành phố. 

Bước đầu tiên: thu hút. 

Radar quét trúng cô. Đèn rọi bám theo. Chiếc trực thăng rẽ hướng, bám sát. 

Bước hai: dụ mồi. 

Ellisa lao vào rừng như một cái bóng. Cô len lỏi giữa các thân cây phủ tuyết, khiến động cơ máy bay phải gầm lên tăng tốc, cố theo kịp. Từ trên cao, tiếng loa vang vọng trong đêm: 

“Tiểu thư Ellisa! Xin hãy hợp tác! Nếu không, chúng tôi buộc phải sử dụng biện pháp mạnh!” 

Ellisa ngoảnh lại, nụ cười nửa miệng hiện rõ trên khuôn mặt lấm lem máu và tuyết. 

“Thử xem!” 

Và họ thật sự thử. 

Một quả đạn đại bác mini được phóng xuống - một loại vũ khí tất sát cực mạnh được chỉnh về mức độ nhẹ nhất để không gây chết người, nhưng vẫn đủ sức khiến một người bình thường khó lòng mà đảm bảo mạng sống. 

Ellisa không né tránh. 

Cô gồng toàn thân, xoay người hứng trọn cú nổ như thể đó là lựa chọn duy nhất để tiến lên. Toàn thân cô rung chuyển. Tai ù đi. Mắt nhòa máu. Cơ thể gần như khuỵu xuống. Nhưng cô vẫn đứng. 

Thẳng lưng. 

Lạnh lùng. 

Đối diện với nòng pháo đã bắn mình. 

Chỉ trong vài giây đó, người phi công đã dao động. 

“Không thể nào… cô ấy còn sống?” Anh lẩm bẩm trong buồng lái. 

Cảnh tượng ấy - một cô gái trong bộ đồ ngủ, máu loang lổ khắp người, đứng trơ trọi giữa tuyết trắng sau khi dính đạn đại bác, vượt ngoài mọi logic anh từng biết. 

Anh nhảy khỏi trực thăng. Tuyết lún dưới chân. Anh tiến tới, ánh đèn pin rọi lên gương mặt Ellisa. 

“Tiểu… tiểu thư Ellisa…! Cô… cô vẫn ổn chứ…?” 

Ellisa ngẩng đầu. 

Ánh nhìn ấy, sắc lạnh, xuyên thấu, như một nhát dao cắm sâu vào tâm lý kẻ trước mặt. 

“Ổn?” Cô nhếch mép. “Người không ổn ở đây… chính là anh.” 

Cú đá đến như tia chớp. 

Không kịp phản ứng, người phi công lãnh trọn cú cước vào bụng. Anh gập người, lăn xuống tuyết, bất tỉnh. 

Ellisa thở dốc. Cô khuỵu một gối xuống đất. Tay run run chống đỡ cơ thể. 

Mọi cơ bắp đều đau rát. Mọi mạch máu trong người như muốn vỡ tung. Nhưng cô vẫn cười. 

Kế hoạch thành công. 

Chiếc trực thăng trước mặt giờ là tấm vé duy nhất để vượt thoát khỏi Norilsk, và khỏi tầm với của chính cha ruột mình. 

*** 

Cả thành phố Norilsk vẫn đang ngập tràn trong tiếng nhạc, ánh đèn và hơi thở của lễ Giáng Sinh. 

Từng dòng người đổ về quảng trường trung tâm, nơi cây thông khổng lồ tỏa sáng rực rỡ dưới bầu trời phủ tuyết trắng. Không ai hay biết rằng chỉ cách đó vài cây số, trong khu rừng phía Bắc lạnh giá, có một kẻ đang liều mạng giành lấy tự do. 

Cú nổ khi nãy tưởng chừng có thể làm rung chuyển cả một vùng trời, lại bị chôn vùi hoàn toàn trong tiếng pháo hoa, tiếng chuông và sự ồn ào hân hoan của đêm Giáng Sinh. Đó là một may mắn lớn đối với Ellisa. 

Cô lê người đến buồng lái của chiếc trực thăng. Máu vẫn rỉ ra ở mạng sườn và cánh tay trái. Cô nghiến răng, ngồi sụp xuống ghế lái, tự sơ cứu vết thương cho mình. Chất adrenaline vẫn còn trong máu, giúp cô giữ vững tinh thần, nhưng cô biết rõ: khi nó cạn, cơ thể sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào. 

Cô tựa đầu vào ghế lái, nhắm mắt lại vài giây để lấy lại nhịp thở. Ngoài kia, đồng hồ đang điểm: 11 giờ 55 phút. 

“Còn năm phút nữa thôi…” Ellisa lẩm bẩm, mắt hướng ra ô kính mờ tuyết của buồng lái. 

Chỉ cần cầm cự đến lúc chuông nhà thờ ngân vang, toàn bộ lực lượng sẽ buộc phải rút lui. Đó là luật ngầm giữa Moranilia và chính quyền địa phương - một thỏa thuận được giữ bí mật nhằm không phá hỏng bầu không khí lễ hội và giữ cho dân chúng sống trong yên bình. 

Nhưng đúng lúc ấy, ở phía trung tâm thành phố… 

Trên buồng lái chính của chiếc trực thăng mang huy hiệu Moranilia, Công tước William đăm chiêu nhìn radar. 

Ánh mắt ông trở nên sắc như dao khi nhận ra một tín hiệu vừa chập chờn hiện lên rồi biến mất gần khu rừng phía Bắc. Không ai để ý. Nhưng ông thì khác. Ông không cần lý do cụ thể. Chỉ cần linh cảm, và linh cảm của một tay cốp cán trong gia tộc Moranilia chưa bao giờ sai. 

“Bật phát thanh nội bộ!” William ra lệnh lạnh lùng. 

Loa kết nối. Âm thanh trầm khàn, đầy uy quyền vang lên trên tất cả các kênh nội bộ: 

[Nghe đây, tất cả các lực lượng anh em đang có mặt trong thành phố này! Hãy ngay lập tức tiến công về phía Bắc thành phố, bao vây kín khu rừng cho ta!] 

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm. 

William ngừng lại. Bàn tay ông siết chặt lan can điều khiển. Ánh mắt hiện rõ vẻ lo lắng lần đầu tiên trong suốt chiến dịch này. Rồi ông nói tiếp, chậm rãi nhưng đầy sát khí: 

[Không được bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào trong khu rừng, đặc biệt là tuyến đường tiến ra biển. Ta nhắc lại… rất có thể Ellisa Mikadovich sẽ tẩu thoát khỏi lãnh thổ nước Nga bằng đường biển. Cử ngay người liên hệ với đội hải quân khu vực Bắc Norilsk. Phải chặn toàn bộ bờ biển ngay lập tức! Ai để lọt… ta không tha!] 

Giọng ông vang lên như tiếng sấm giữa đêm. Đúng lúc ấy, tất cả các lực lượng đồng thanh hô lớn: 

“RÕOOOOOOOO!” 

Hơn 300 quân nhân thuộc các phân đội đặc nhiệm, binh lính từ cảnh sát đến không quân, bộ binh, thậm chí cả những thành viên kỳ cựu của Moranilia Family - tất cả cùng lúc chuyển hướng. 

Khu rừng phía Bắc, nơi Ellisa đang ngồi bên trong buồng lái trực thăng, bỗng trở thành điểm hội tụ của cả một cuộc săn quy mô khủng khiếp. 

Bầu trời bắt đầu chuyển động. 

Những cánh quạt trực thăng quét qua tán cây, đèn pha quét ngang ngọn rừng. Tiếng giày đạp tuyết dồn dập, tiếng radio xì xào chen lấn trong sóng liên lạc. Một làn sóng săn đuổi đang ập tới. 

Và thời gian còn lại cho Ellisa… chỉ chưa đầy 4 phút. 

Ellisa chưa nhận ra điều gì bất thường, cô vẫn đang chậm rãi quấn băng quanh vết thương, đôi mắt lặng lẽ nhìn dòng máu đỏ sẫm loang dần qua lớp vải trắng. Cô nhíu mày, không phải vì đau, mà vì sự chán ghét cái cơ thể đang dần rệu rã của mình. 

Tay trái run nhẹ. Một vết nứt nhỏ nơi xương sườn khiến cô khó thở. Nhưng bất chấp điều đó, cô vẫn bình thản… nhai một viên kẹo cao su mà cô tìm thấy trong hộc ghế lái, thứ có lẽ từng thuộc về tên phi công đang bất tỉnh kia. 

Màn hình đồng hồ hiện thị: 11:57. 

Chỉ còn ba phút. 

Ellisa liếc nhìn radar trên bảng điều khiển. Và rồi… ánh mắt cô khựng lại. 

Tất cả các tín hiệu trực thăng vốn trước đó phân tán khắp Norilsk, giờ đây đang di chuyển cùng một hướng: về phía cô. 

Đôi mắt Ellisa nheo lại, sắc lạnh. Không cần hỏi, không cần suy đoán - chính là cha cô, Công tước William. 

Cô liền cúi xuống, không chút do dự, nắm đấm nghìn cân đấm vỡ bộ định vị đang gắn bên cạnh cần điều khiển, rồi vung tay ném nó ra ngoài cửa sổ. 

Một hành động táo bạo. Cô biết điều đó sẽ khiến cô “vô hình” trước radar địch – nhưng đồng thời cũng làm cô mù phương hướng. Không thể dò tọa độ. Không thể định hướng ra biển. 

Chẳng khác nào lao mình vào mù mịt. Nhưng cô chẳng còn lựa chọn nào khác. Lúc này, may mắn là vũ khí cuối cùng. 

“Thử xem… may mắn của Ellisa Mikadovich này là bao nhiêu phần trăm…” Cô lẩm bẩm, nhếch môi cười. 

Động cơ rú lên. 

Chiếc trực thăng bật khỏi mặt đất trong tiếng gió xé rừng cây, tuyết bay mù mịt. Tiếng gầm của cánh quạt khiến cả khu rừng phía Bắc Norilsk rung chuyển. 

Ngay lập tức, tất cả những chiếc trực thăng khác đều phát hiện ra tiếng động cơ bất thường. 

Và rồi, từ phía sau Ellisa, tiếng loa nội bộ vang lên trong buồng lái của chiếc trực thăng do William chỉ huy: 

[Nếu con không dừng lại, ta sẽ ra lệnh cho toàn bộ lực lượng ở đây khai hoả đại bác liên hoàn vào con! Đừng mong ta cứu nếu con cố chấp!] 

Ellisa nghe rõ từng chữ một. Nhưng thay vì sợ hãi, cô khẽ mỉm cười lạnh lẽo. 

Ngay lập tức, cô xoay cần điều khiển, đổi hướng và bất ngờ nhắm thẳng vào một trong những chiếc trực thăng đang đuổi sát phía sau. 

“Ông nói thử xem ai mới là người phải dừng lại.” 

“BOOM!!!!!” 

Một tiếng nổ rền vang xé toạc bầu trời. Một chiếc trực thăng phát nổ, cháy bùng thành quả cầu lửa giữa không trung,tan xác trong ánh lửa bập bùng. 

Ellisa ló đầu ra ngoài buồng lái, gào lớn qua gió: 

“Có giỏi thì tấn công tôi này, ông già! Xem thử ai mới là người không sống nổi!” 

Rồi, không chần chừ, cô rút đầu vào, đẩy ga tối đa. 

Chiếc trực thăng của cô xé gió phóng thẳng về phía biển, bỏ lại sau lưng là bầu trời đỏ rực bởi đạn lửa, truy đuổi và chết chóc. 

Trên buồng lái chính, Công tước William đứng trân trối. 

Đôi mắt ông không còn giận dữ mà là lạnh lùng, như đã chôn vùi tình cha con từ rất lâu. Giọng ông dội lên mạnh mẽ trước toàn thể binh sĩ: 

[Từ khoảnh khắc Ellisa nổ súng vào chúng ta, con bé đã không còn là người của Moranilia. Từ giờ trở đi, con bé là kẻ thù! Đây không còn là lệnh trừng phạt, đây là chiến tranh.] 

Ông giơ tay chỉ thẳng về phương Bắc, nơi chiếc trực thăng của con gái đang bay: 

[Khai hoả toàn lực. Không cần bắt sống. Không được để nó vượt biên. Đây là mệnh lệnh cuối cùng của ta với tư cách người đứng đầu gia tộc Moranilia!] 

Và rồi… bầu trời nổ tung. 

Hàng loạt khẩu đại bác, súng phòng không, tên lửa tầm nhiệt cùng lúc được kích hoạt. Một cơn bão kim loại giáng xuống chiếc trực thăng nhỏ bé của Ellisa, như thể cả thế giới đang bắn về phía cô. 

Mưa đạn vẫn trút xuống như một cơn thịnh nộ từ trời cao, nhưng Ellisa không nao núng. 

Mồ hôi lạnh thấm lưng, hai tay cô vẫn giữ chắc cần điều khiển, đôi mắt mở to, chăm chú theo dõi từng vệt sáng lao vút qua bên ngoài kính buồng lái. 

Trực thăng chao đảo giữa bầu trời trắng xoá tuyết, lượn vòng tránh né như một vũ công điên cuồng giữa cơn bão kim loại. 

“Chết tiệt… Thật không ngờ ông già lại chơi xanh chín đến như thế…” Cô nghiến răng, khẽ gằn. “Người ta gọi ông ta là Đứa Con Của Lửa… quả không sai!” 

Ánh nhìn Ellisa ánh lên nỗi căm phẫn, nhưng đồng thời, cũng chất chứa sự thừa nhận. Cô biết rõ, không một ai khác ngoài cha mình có thể dồn cô đến bước đường cùng như thế này. Nếu là đối đầu trực diện, có lẽ cô sẽ không có lấy một phần trăm cơ hội sống sót. 

Nhưng cô vẫn sống sót. 

Không phải vì mạnh hơn, mà vì cô không cố chiến thắng. 

Cô chỉ cố chạy. Cố kéo dài. Cố chờ… 

Bình minh Giáng Sinh. 

Đồng hồ điểm 0 giờ 0 phút, ngày 25 tháng 12, tiếng chuông nhà thờ lớn trong trung tâm thành phố vang lên đúng vào lúc cô vừa bay ra khỏi bìa rừng, tiến thẳng về phía biển băng giá mênh mông. 

Cả không trung bỗng trở nên im ắng. 

Không phải vì cô đã thắng, mà vì cuộc truy đuổi không còn được phép tiếp tục. 

Theo đúng luật quốc tế mà thành phố Norilsk tuân thủ mỗi mùa Giáng Sinh - không một lực lượng vũ trang nào được phép hành động sau nửa đêm 24 tháng 12. Dù là gia tộc Moranilia, dù là Công tước William, cũng không thể phá vỡ quy ước ấy. 

Và thế là Ellisa thoát. 

Trong chiếc trực thăng bay xa dần về phía chân trời mờ mịt, cô không nhìn lại, nhưng cô biết: phía sau mình là hàng trăm binh lính đang đứng chết lặng giữa tuyết trắng. 

Họ há hốc miệng. Họ không thể tin được. 

Một cô gái thương tích đầy mình, một mình đối đầu với cả thành phố, và đã rời đi không một vết trầy xước thêm nào… 

*** 

Dưới mặt đất, Công tước William nhìn chăm chăm vào khoảng không trống trải phía biển. Ông không nói gì trong vài phút. Chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua, cuốn theo tuyết bay trắng xoá. 

Rồi, ông xoay lại, nhìn đoàn binh sĩ vẫn đang ngơ ngác và thất vọng: 

“Không có thời gian để thở dài buồn chán đâu!” Giọng ông vang lên, trầm và nặng. “Anh em đã làm rất tốt rồi… Sai lầm không phải ở các người. Là do ta đã xem thường con bé!” 

Một khoảng lặng kéo dài. Rồi ông nói tiếp: 

“Nó mạnh! Vì ta là người đã dạy nó. Ta biết rõ con bé có thể làm gì… Con bé đang lặp lại vết xe đổ của anh trai nó!” 

Câu nói khiến không khí như đông cứng lại lần nữa. Không ai dám nhắc đến cái tên đó - người anh trai đã phản bội gia tộc năm xưa, và đã biến mất không tung tích. 

William siết chặt nắm tay, rồi hít sâu. Ông gượng nở một nụ cười, dù trông nó chẳng có chút gì gọi là nhẹ nhõm: 

“Từ giờ, chúng ta sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn cầu. Ellisa không còn là một đứa trẻ trong nhà. Nó là một kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Và nếu điều đó xảy ra…” 

“…thì kẻ đối đầu với gia tộc Moranilia trong tương lai, rất có thể là chính con gái ta!” 

Ông dừng lại. Nhìn một lượt qua những khuôn mặt đang dần bừng dậy khí thế, dù vẫn còn vương chút thất thần. 

Rồi, không nói thêm lời nào, ông lặng lẽ quay bước, đi về phía xác chiếc trực thăng bị Ellisa bắn hạ. 

Ánh đèn lấp lóa phản chiếu qua kính mũ bảo hiểm vỡ nát. Một người lính trẻ bị thương rất nghiêm trọng. Và đó… là cái giá đầu tiên William phải trả cho quyết định biến con gái mình thành kẻ thù. 

Dù thất bại ê chề, không một người lính nào gục ngã về tinh thần. 

Bởi trong giờ phút tưởng chừng tủi hổ nhất, họ lại nhận được không phải sự trách móc, mà là lời chia sẻ, lòng cảm thông và cả sự động viên chân thành từ chính người mà họ tôn kính nhất - Công tước William. 

Ông không mắng. Không giận. Cũng chẳng hề đổ lỗi. 

Ngược lại, ông đi đến từng khu vực, từng nhóm chiến sĩ, siết chặt tay họ, dặn họ về bên gia đình đêm nay - một đêm Giáng Sinh đáng lẽ ra không nên nhuốm máu. 

“Các cậu đã làm rất tốt rồi!” - “Sai là ở ta - một người cha không thể bảo vệ được chính con gái mình! Một người thầy đã dạy cho con bé tất cả, nhưng lại quên mất… rằng dạy cách sống khó hơn dạy cách chiến đấu!” 

Trong lòng William, mỗi người lính đều là máu thịt, không khác gì con ruột của ông. 

Và vì thế, ông càng không thể tha thứ cho bản thân khi chính tay mình đã ra lệnh khai hỏa vào máu mủ ruột rà. 

Ông đau. Nhưng không yếu. 

Và chính điều đó đã khiến lòng trung thành của toàn bộ lực lượng Moranilia càng thêm vững chắc. 

Không một ai quay lưng với ông. Không một ánh nhìn nào phán xét. Chỉ có sự cúi đầu của tôn kính và thấu hiểu. 

Ngay cả lực lượng cảnh sát thành phố Norilsk, từ lâu vốn coi các gia tộc mafia là cái gai trong mắt, cũng phải lặng thinh trước cách hành xử đầy khí phách của William. 

Thay vì tìm cớ gây khó dễ, họ lại chủ động đáp lại bằng một món quà lặng lẽ: 

Một lời cam kết rằng họ sẽ tiếp tục cuộc truy đuổi Ellisa - không vì lệnh của William, mà vì chính họ… vì họ cảm thấy mắc nợ người đàn ông ấy. 

“Ông ấy đã chi trả toàn bộ tổn thất, bồi thường vũ khí, tài sản… và chưa từng yêu cầu chúng ta phải làm gì đáp lại.” 

“Một kẻ như vậy, chúng ta khó có thể coi là thù. Dù là mafia, ông ta vẫn sống như một bậc chính nhân!” 

Và thế là, ngay trong đêm Giáng Sinh lạnh giá, một cuộc truy lùng mới được âm thầm phát động. 

Không còi báo động. Không ánh đèn nhấp nháy. 

Chỉ có những con tàu ngầm lặng lẽ rẽ sóng ngoài khơi vùng biển Bắc Norilsk, cùng các phi đội hải quân được lệnh truy lùng dấu vết chiếc trực thăng mang tên Moranilia Ellisa. 

Không còn mang danh nghĩa gia tộc. 

Chỉ còn danh nghĩa của những kẻ đang trả món nợ ân tình cho một người cha. 

Nhưng người tính không bằng trời tính. 

Dù sự thật là Ellisa vẫn chưa bay ra khỏi biên giới vùng biển phía Bắc nước Nga, nhưng bằng một cách không thể lý giải được… cô đã hoàn toàn vô hình dưới mắt radar. 

Mỗi khi trực thăng của cô lướt gần tới khu vực giám sát của hải quân, một lớp sương mù dày đặc bí ẩn liền xuất hiện, phủ kín không gian và làm nhiễu hoàn toàn tín hiệu sóng radar, ăng-ten, thậm chí cả thiết bị dò nhiệt. 

Chẳng ai thấy gì. 

Không một tín hiệu. Không một âm thanh. 

Ellisa thì chẳng hề hay biết. Cô vẫn tưởng đó chỉ là sương đêm lạnh giá, một hiện tượng thường thấy giữa vùng biển Bắc mùa đông khắc nghiệt. Chưa từng mảy may nghĩ rằng có một thế lực nào đó đang dõi theo và che chở mình. 

Cô bay một mạch qua từng lớp radar, từng đài kiểm soát, và không một viên đạn nào bắn ra. Không một tín hiệu cảnh báo nào vang lên. 

Chỉ trong vòng chưa đến ba mươi phút, Ellisa đã dễ dàng vượt ra khỏi lãnh hải nước Nga, tiến vào biển quốc tế mà không hề bị ai chặn lại. 

Thế nhưng cái giá của sự trốn thoát đó là… sự cô lập hoàn toàn. 

Không radar. Không định vị. Không la bàn. 

Chỉ còn lại… một bầu trời đen đặc và những tia hy vọng mong manh đặt cược vào định mệnh. 

Ellisa hít một hơi thật sâu. 

Gió lùa qua khe cửa buồng lái, mang theo hơi lạnh thấu xương của đại dương mùa đông, khiến cô rùng mình. 

“Chỉ cần ra khỏi nơi này… rồi mọi chuyện sẽ ổn.” - “Mình sẽ tìm ra chân tướng. Về tất cả…” 

Trong khi đó, ở một nơi hoàn toàn khác… 

Vùng rừng phía Bắc Norilsk, khu vực từng là chiến trường khốc liệt chỉ mới vài phút trước. 

Ẩn mình trong một lùm cây rậm rạp, một ánh mắt sắc lạnh như cú mèo đêm đông đang dõi theo những con tàu hải quân phía xa. 

Một bóng người đứng lặng lẽ. Áo choàng đen. Mái tóc bù xù cùng với cặp mắt kính đặc trưng - Jakelly. 

Hắn cầm trong tay một cuốn sách dày cộp, bọc trong lớp khí đen ánh chàm đang âm thầm phát ra rung động, như thể nó có linh hồn riêng. 

Jakelly không rời mắt khỏi đường chân trời nơi chiếc trực thăng đã biến mất. 

“Chúc cô may mắn, tiểu thư Ellisa!” Hắn lẩm bẩm bằng chất giọng trầm và lạnh như băng đá. “Chúng ta rồi sẽ gặp lại. Vào một ngày mà… cả thế giới này sẽ phải đứng về phía lựa chọn của mình!” 

Một nụ cười nhếch mép hiện lên. 

Không rõ là thương cảm, hay… toan tính. 

Nói rồi, hắn xoay người lại, biến mất vào màn sương, để lại khu rừng chìm trong tĩnh mịch, và một câu hỏi chưa lời giải: liệu đây là sự trùng hợp… hay đã được sắp đặt từ lâu? 

*** 

Về phía Ellisa… 

Tiếng động cơ trực thăng hòa vào gió gào thét giữa trời đêm Bắc Băng Dương lạnh buốt. Trên bầu trời đầy sương giá, một thân hình nhỏ bé đang chống chọi với cả thế giới - đơn độc, lặng lẽ, và đầy thương tích. 

Chiếc trực thăng băng qua những làn mây xám xịt, lắc lư như sắp rơi. 

Ellisa vẫn giữ lấy cần điều khiển, nhưng bàn tay cô đã run lên không ngừng. Từng đầu ngón tay lạnh cóng, chẳng còn chút sức lực. 

Chiếc áo mỏng manh dính máu. Máu của chính cô. Ấm lúc đầu, giờ đã nguội lạnh dính bết trên ngực. 

“Lạnh quá…! Chết tiệt!” 

Giọng cô khàn đặc, yếu ớt như hơi thở cuối cùng của một ngọn lửa sắp tắt. 

Vết thương nơi sườn trái vẫn chưa cầm máu hẳn. Cô cảm nhận rõ từng nhịp tim đập đau nhói xuyên qua từng cơ bắp. Mỗi lần hít thở, ngực như bị thiêu đốt. Nhưng cô không dừng lại. Không cho phép mình dừng lại. 

Vì phía sau là cả một gia tộc đang truy sát. 

Và phía trước… là vô định. 

Ellisa ngẩng đầu nhìn ra cửa kính. Màn sương ngoài kia đặc quánh như bức màn che phủ thế giới. 

Không bản đồ, không la bàn, không thiết bị định hướng. Cô đang bay mù trong vô thức, không biết mình đi đâu, cũng không biết mình còn bao nhiêu thời gian. 

“Sao lại ra nông nỗi này…?” 

Một câu hỏi vang lên trong đầu, chẳng có ai trả lời. 

Kí ức về những ngày tháng còn nhỏ bất giác ùa về. Cô nhớ tới bàn tay to lớn của cha từng xoa đầu mình, nhớ những bài tập tập thể lực khắc nghiệt, nhớ những lời khen gượng gạo của cha sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ. 

Và giờ… ông ấy lại muốn giết cô. 

Trái tim cô nhói lên, không phải vì vết thương, mà là vì sự phản bội của những người từng là cả thế giới. 

“Mình… có thực sự đang đi đúng hương hay không? Nếu là anh, anh sẽ làm gì… 

… Axus?” 

Cô hỏi trong câm lặng. Gió vẫn thổi, trực thăng vẫn bay. Nhưng ý chí trong cô bắt đầu vụn vỡ. 

Mí mắt cô nặng trĩu. Tay lái bắt đầu chao đảo. Cô cắn môi để giữ tỉnh táo, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đang nhòe đi như một giấc mơ mệt mỏi kéo dài không có hồi kết. 

“Không được ngủ… Không được buông…” 

Cô tự nhủ, nhưng chính mình cũng không còn tin vào điều đó nữa. 

Đột nhiên, đầu cô gục xuống vô lực. 

… 

Mọi thứ tối sầm lại. 

… 

Trong khoảng không lặng thinh, một giọng nói vang lên bên trong tâm trí cô, mờ nhạt, nhưng quen thuộc. 

“Moranilia là ngôi nhà chung của chúng ta, anh nhất định phải bảo vệ nó!” - “Xin lỗi… anh biết yêu cầu này là quá sức với em nhưng mà… 

… xin em, hãy thay anh bảo vệ Moranilia… bảo vệ tất cả mọi người… Có được không, Ellisa?” 

Cô muốn đáp lại. Muốn nói rằng mình đã quá mệt. Muốn khóc, muốn gào lên rằng cô vẫn còn quá non nớt, cô chưa từng được sống đúng nghĩa một ngày nào. 

Muốn xin lỗi anh trai, vì đã không đủ mạnh. 

Muốn xin lỗi cha, vì đã quay lưng. 

Muốn xin lỗi bản thân… vì đã không thể gắng gượng thêm nữa. 

“Xin lỗi… anh hai… Em đã cố rồi… nhưng có lẽ… em chỉ đi đến được đây thôi…” 

Câu nói cuối cùng rơi ra khỏi môi, nhẹ như hơi thở. 

Rồi… 

“Ầmmm!!!” 

Trực thăng đâm sầm xuống biển. 

Một tiếng nổ chấn động vang lên xé toạc màn đêm. Cột lửa bùng lên, ánh đỏ hắt lên bầu trời tuyết trắng. Sóng biển dâng trào như nuốt chửng lấy sinh mạng bé nhỏ ấy. 

Cả thế giới rúng động… 

Bắc Băng Dương rúng động. 

Và… vận mệnh tương lai, cũng bắt đầu lay chuyển. 

*** 

“Đây là đâu…? Mình… chết rồi sao? Không… không phải…” 

Giọng nói vang vọng từ sâu trong tâm trí Ellisa, yếu ớt như một lời thì thầm tuyệt vọng giữa khoảng không vô tận. 

Ánh sáng mờ nhòe loé lên trong bóng tối, thiêu đốt giác mạc như một mũi kim đâm thẳng vào ý thức còn đang hoảng loạn. Cô nheo mắt lại theo phản xạ. Cơn lóa chói ấy không phải là ánh sáng của thiên đường hay cái chết, mà là ánh dương rọi xuống từ một bầu trời vô hồn, nơi không có điểm bắt đầu cũng chẳng có hồi kết. 

Mặt biển lạnh buốt, sóng nhẹ nhàng vỗ về thân thể cô như những cái vuốt ve của ký ức xa xăm. Ellisa… trôi. Không biết vì sao mình lại ở đây. Không hiểu điều gì đã xảy ra. Cảm giác như một cơn ác mộng vừa bẻ gãy tất cả - lý trí, ký ức, và cả niềm tin. 

Trống rỗng. Mênh mang. Lạc lõng. 

Cô đưa tay lên chạm vào mặt mình, rồi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Mọi thứ… xa lạ. 

“Mình là ai…?” 

Câu hỏi vang lên trong tâm trí không có tiếng đáp. Nó như một lưỡi dao cùn cứa từng chút một vào lòng cô, để lại những vệt đau đớn âm ỉ. Ký ức… hoàn toàn trống rỗng. Không tên, không tuổi, không nguồn gốc. Ngay cả cảm xúc - thứ duy nhất còn sót lại, cũng là nỗi sợ. 

Sợ cái gì? 

Cô không biết. 

Nhưng nó ở đó. Luôn hiện hữu. Như một bóng ma. 

Cơ thể cô tưởng chừng như đã vỡ nát sau vụ tai nạn, vậy mà bây giờ lại như được may vá lại bằng một quyền năng nào đó. Vết thương biến mất, làn da mịn màng đến mức đáng sợ, như thể chưa từng bị xé toạc bởi đạn pháo, chưa từng gánh chịu cơn đau vượt quá sức chịu đựng của con người. Nhưng trái tim cô… vẫn còn rạn vỡ. 

Rồi một tiếng động vang lên… 

“Ù… ù…!!!” 

Tiếng còi tàu. Trầm, dài, và xa xăm như lời gọi từ định mệnh. 

Dù không nhớ gì, bản năng cô vẫn hiểu rằng, cô cần đến đó. Không vì lý do cụ thể nào, chỉ đơn giản… là cảm giác. Giống như việc một đứa trẻ lạc mẹ vẫn biết chạy về ánh đèn trong đêm. 

Ellisa vùng mình bật dậy, và bằng sức mạnh gần như siêu phàm, cô rẽ sóng. Làn nước lạnh ngắt bị đẩy tung lên theo từng cú quạt tay chính xác, cơ thể cô nhẹ như lông vũ, linh hoạt như loài sinh vật thuần biển. Khi tới gần con tàu, cô bám vào mạn thép và bật mình lên, nhẹ nhàng như một cơn gió lướt qua boong tàu tĩnh lặng. 

Không để ai trông thấy, cô len lỏi vào khoang chứa hàng - nơi lạnh lẽo và ngột ngạt. Ẩn thân vào bóng tối, cô co người lại giữa những kiện hàng phủ bụi. Giấc ngủ đến với cô không bằng sự yên bình, mà bằng cạn kiệt, như thể linh hồn tạm thời rút lui để cơ thể hồi phục. 

… 

“Ù… ù…!!!” 

Tiếng còi tàu lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này gần hơn. Nó lay động cơn mê sâu trong cô. 

________ 

Ellisa mở mắt. 

Mắt cô nhập nhòe, khó chịu. Không còn là ánh sáng chói chang ngoài đại dương, mà là ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua ô cửa kính vỡ của một căn phòng cũ kỹ. 

Một võ đường bỏ hoang. 

Tường ố vàng, mạng nhện giăng khắp. Gió rít qua những khe cửa mục nát, va vào sàn gỗ khiến từng tấm ván kêu cọt kẹt, như tiếng thở dài của ký ức bị lãng quên. Không gian đặc quánh mùi bụi, mốc, và điều gì đó… vô hình, khiến ngực cô nghẹn lại. 

“Đây… là đâu…?” 

Ellisa lồm cồm ngồi dậy, cơ thể vẫn còn run rẩy sau cơn ngủ mê. Cô đảo mắt nhìn quanh, chưa kịp hiểu mình đã được đưa tới đây thế nào, thì ánh mắt cô khựng lại. 

“Người… người này là…” 

Một người đang nằm đó. Ngay cạnh cô. 

Lưng tựa vào bức tường võ đường, bất động như tượng đá. Và người đó không ai khác, chính là Mizusaki. 

Nhưng khi còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng một tia đau nhói xẹt qua đầu cô như sấm sét đánh thẳng vào ký ức. 

“A… a… aaaaa…!” 

Cô ôm đầu. Toàn thân co giật. 

Những hình ảnh… mảnh vỡ… vỡ òa: 

Tiếng trực thăng. 

Tiếng đại bác. 

Khói lửa. 

Giọng Công Tước William văng vẳng bên tai. 

Một lời tuyên chiến. 

Một mất mát. 

Biển lặng hiện ra trước mắt… nụ cười cuối cùng. 

Tiếng còi tàu rền rĩ. 

Đường phố. 

Hoàng hôn. 

Kiếm tre. 

Cánh cửa nhà bị đấm nát. 

Bữa tối kỳ lạ nhưng đầm ấm trong căn bếp cùng Mizusaki và Iwata. 

… 

“Hả…?” 

… 

Căn bếp vỡ vụn. 

Jakelly và August xuất hiện. 

Chạy theo bóng hình Mizusaki và Iwata. 

Cổng trường. 

Jakelly… 

August… 

Bàn tay nóng ran của Mizusaki ghì chặt ngay dưới chân. 

“Cứu… tôi với…” 

… 

“Mình…” 

… 

Giọng nói văng vẳng bên trong tâm trí. 

“Tôi nói là…  

… MAU THẢ CÔ ẤY RA!!!!“ 

… 

Đôi môi cô run rẩy. Đôi mắt ngân ngấn. 

“Mình là… Ellisa… Ellisa Mikadovich…” 

Cô quay sang nhìn chàng trai bên cạnh, môi run khẽ, nhưng trái tim như có sét đánh. 

“Cậu… cậu ấy…” 

Ngay khoảnh khắc ấy… 

Mắt của Mizusaki mở ra. 

Bất ngờ, hoang mang… và tĩnh lặng. 

Hai cặp mắt gặp nhau trong bóng đêm, không cần nói gì, mọi lời đều nghẹn lại trong ánh nhìn đó. 

Một người vừa lấy lại ký ức, một người vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. 

Giữa căn phòng bỏ hoang - nơi ánh trăng lấp lánh như chứng nhân, hai định mệnh, hai con người… như một sợi dây liên kết vô hình đan xen lấy nhau. 

… 

“Tỉnh rồi sao?” 

… 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận