Crimson Angel
Herz Herz, Bùi Tổng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Mục tiêu số 06: Học Sinh Mới

0 Bình luận - Độ dài: 9,368 từ - Cập nhật:

46bd2569-4c41-46dc-bc3d-175a18f52982.jpg

Đêm trăng thanh tĩnh. Gió khẽ thở qua những tán lá khô, rì rào như lời thì thầm của ai đó giữa cõi mộng. Thị trấn Makimoto chìm trong giấc ngủ sâu, những con phố nhỏ quạnh hiu phủ màu xám bạc của ánh trăng. Từng khung cửa sổ đóng im ỉm, từng mái hiên cong cong hằn bóng tối, vắng lặng đến rợn người. 

Ấy vậy mà, giữa dải vỉa hè ẩm ướt loang lổ ánh đèn đường, vẫn có hai bóng người lặng lẽ bước đi, không vội vã, cũng chẳng rõ đích đến là đâu. 

August đi trước, dáng điềm tĩnh, bóng áo vest đen in dài thành vệt đổ dài dưới chân. Điếu thuốc kẹp giữa môi anh ta phả ra làn khói mỏng, che hờ nửa khuôn mặt lạnh tanh không chút sinh khí. 

Mizusaki đi sau vài bước, ánh mắt mang đầy vẻ bối rối. Cậu không hiểu vì sao mình lại bị kéo ra ngoài này ngay giữa đêm, chỉ để đi lang thang vô định trong một thị trấn đã chìm vào giấc ngủ sâu. August không nói gì từ lúc bắt đầu. Chỉ im lặng dẫn đường, như thể chính anh ta cũng đang mải miết theo đuổi một điều gì đó ngoài tầm với. 

Không thể chịu đựng thêm, Mizusaki khựng lại, bật lên đầy cáu gắt: 

“N…này! Hơn ba giờ sáng rồi đấy! Anh định lôi tôi đi lòng vòng đến bao giờ hả?!” 

Không có câu trả lời. August vẫn bước, như thể chẳng nghe thấy gì. Mizusaki bực dọc nghiến răng: 

“Chết tiệt! Anh ta không nghe mình nói gì thật à?!” 

Và rồi, bất ngờ như cách anh xuất hiện, August dừng bước. Trước mặt họ là cánh cổng sắt quen thuộc của trường Cao Trung Makimoto - nơi chỉ mới đây đã xảy ra một chuỗi các sự kiện bất ngờ, giờ chỉ còn lại một khung sắt trơ trọi lặng im trong ánh trăng. 

Mizusaki tròn mắt: 

“Cái… tại sao lại đến đây?” 

Chưa kịp để sự bối rối kéo dài thêm, giọng August vang lên, trầm, rõ, và lạnh như gió đêm: 

“Mizusaki Hoshino.” 

“Hả…?” Mizusaki giật mình. 

“Cậu có muốn… biết chúng tôi thực sự là ai không?” 

August quay lại. Ánh mắt anh hướng thẳng vào Mizusaki, không phẫn nộ, không lạnh lùng, không bi thương - chỉ là một ánh nhìn trống rỗng, như soi chiếu tận vào lõi tâm trí. 

Mizusaki nghẹn lại. Miệng cậu mấp máy vài lần trước khi thốt ra: 

“Ờm… nếu như anh và Ellisa không muốn kể, thì tôi cũng…” 

“Đừng mượn cớ né tránh!” August cắt ngang. Giọng nói như một nhát chém dứt khoát. “Cậu muốn biết hay không, nói rõ ra!” 

Im lặng một nhịp. Mizusaki cúi đầu, vai hơi run, ánh trăng chiếu vào vầng trán đổ mồ hôi. 

“…Muốn.” Cậu khẽ đáp. Rồi ngẩng đầu, lần này với ánh mắt quả quyết: 

“Tôi muốn biết. Muốn biết tất cả! Được chứ?!” 

August im lặng trong giây lát, đôi mắt nheo lại như đang dò xét từng thớ cảm xúc trên gương mặt cậu nhóc. Rồi, không nói không rằng, anh hất điếu thuốc xuống đất, di mũi giày lên đầu lọc đỏ rực vừa tắt ngúm. 

Một nụ cười khẽ nở trên môi anh. 

“Hừm… Thành thật như vậy là tốt, Mizusaki Hoshino!” 

Mizusaki vẫn đứng yên, nhịp thở căng thẳng. August ngả người dựa lưng vào trụ cổng trường, đút một tay vào túi quần, ánh mắt đăm đăm nhìn lên bầu trời đêm đen kịt, trống rỗng - một khoảng không bao la, vô tận, được thắp sáng bởi ánh trăng bạc màu. 

“Được rồi… Tôi sẽ kể hết.” Anh buông nhẹ. “Toàn bộ sự thật! Về tôi! Về Jakelly! Và về tiểu thư Ellisa!” 

“…Nhưng tại sao?” Mizusaki buột miệng. “Tại sao lại là tôi?” 

August trầm ngâm trong chốc lát. Đôi vai thở nhẹ ra như một tiếng thở dài đã cất giấu từ lâu. 

“Cậu đoán xem.” Anh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại không có chút đùa cợt nào. 

Mizusaki cứng người. Miệng mở ra rồi khép lại. Không đoán được. Không dám đoán. 

August nhìn thẳng vào cậu, lần này là cái nhìn thừa nhận - không phải thừa nhận Mizusaki hiểu chuyện, mà là thừa nhận cậu có quyền được biết. 

“Không cần đoán nữa!” Anh nói. “Vòng vo thế đủ rồi!…” 

Gió lướt qua, lạnh buốt. Lá rơi xào xạc dưới chân họ, và trong cái khoảnh khắc giữa hư và thực ấy, August bắt đầu kể. Giọng anh trầm ổn, từng chữ rơi xuống như đá sỏi ném vào mặt hồ phẳng lặng: 

“…Chuyện là thế này…” 

… 

*** 

… 

“Chiếp… chiếp…” 

Tiếng chim non ríu rít vang lên từ những tán cây đẫm sương, hòa vào giai điệu xào xạc của lá khô lay động trong gió. Bình minh rọi xuống thị trấn Makimoto, nhuộm mặt đường một sắc vàng nhạt dịu dàng như tấm chăn lụa mỏng trải khắp phố phường. 

Một ngày mới bắt đầu - nơi tiếng guốc gõ vội trên vỉa hè hòa cùng tiếng cánh cửa bật mở, tiếng trẻ con uể oải rên rỉ trong cơn ngái ngủ khi bị cha mẹ lay dậy. Tiếng rao của người giao báo vọng qua từng con ngõ hẹp, kéo theo cả sự sống dậy từ giấc mộng đêm dài. 

Tất cả yên bình đến lạ… như thể chuyện xảy ra tối qua chỉ là ảo ảnh. Như thể “con ác quỷ” âm thầm xuất hiện trong thị trấn… chưa từng tồn tại. 

Cảnh cũ người quen, nhưng trong lòng lại có gì đó rất khác. 

… 

Tại ngôi nhà nhỏ quen thuộc, ánh sáng xuyên qua ô cửa kính, len lỏi vào phòng khách nơi hai người vừa bước vào chưa đầy mười phút trước. 

“Waaa~ Vậy là nhà mình sắp có thêm thành viên mới à?” Người phụ nữ tóc dài buộc nhẹ sau gáy reo lên đầy phấn khích, nắm lấy đôi tay Ellisa một cách tự nhiên đến mức khiến cô không kịp phản ứng. 

Người đàn ông đứng bên cạnh, trông có vẻ là chồng bà ấy, chỉnh lại gọng kính, tay cầm chiếc áo blouse trắng như vừa trở về sau ca trực dài. Ông khẽ bật cười, nhướn mày nhẹ: 

“Nào nào, bình tĩnh thôi em! Cô bé sẽ cảm thấy ngại đấy!” 

Ellisa ngơ ngác, môi mím lại đầy lúng túng. Đôi mắt lặng lẽ đảo quanh như tìm kiếm lối thoát trong cơn mơ tỉnh nửa vời. Mọi thứ quá lạ lẫm: ngôi nhà, con người, cả bầu không khí dịu dàng ấm cúng này… chẳng khác nào một thế giới hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cô. 

Và điều khiến cô thêm phần rối trí… là hai người đứng phía sau: August, với ánh mắt dửng dưng như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình; còn Mizusaki thì gãi đầu, cúi mặt, rõ ràng cũng bối rối chẳng kém gì cô. 

Ellisa quay phắt lại, nhìn họ chằm chằm rồi gặng hỏi: 

“Này… rốt cuộc, chuyện này là sao?” 

Câu hỏi vang lên, nhẹ thôi, nhưng trong không khí sáng sớm yên ả ấy, nó như vết gợn đầu tiên của một cơn sóng sắp sửa cuộn trào. 

… 

“Bữa sáng tới rồi đây~!” 

Iwata vui vẻ xuất hiện từ phía bếp, hai tay bưng mâm thức ăn đầy ắp hương thơm. Tóc cô buộc gọn sau gáy, khuôn mặt rạng rỡ ánh lên nét tươi tắn của buổi sớm mai. 

Trong phòng khách, mọi người đều đã có mặt: Mizusaki ngồi thẫn thờ trên ghế, August dựa lưng uể oải vào tay vịn, còn Ellisa thì vẫn giữ nguyên nét mặt cảnh giác pha lẫn bối rối. Cả bố mẹ Mizusaki cũng vừa trở về nhà sau ca làm đêm, ngồi cạnh nhau với vẻ mệt nhưng vẫn dịu dàng. 

Iwata sững lại một chút khi nhận ra sự có mặt đông đủ bất thường ấy, đặc biệt là khi có thêm… hai vị khách “bất đắc dĩ” xuất hiện ngày hôm qua. 

Nhưng chỉ một giây sau, cô lại mỉm cười, như thể đã quen với những điều “kỳ lạ” xoay quanh cậu bạn thân Mizusaki từ lâu. Cô bắt đầu dọn thức ăn ra bàn, nói lớn: 

“Chúc mọi người bữa sáng vui vẻ nhé!” 

Quay sang hai vợ chồng đang tươi cười như thể vừa đón thêm con dâu, cô lễ phép cúi đầu: 

“Cô chú vất vả cả đêm rồi ạ! Mau ăn uống chút gì cho lại sức nhé!” 

Người mẹ dịu dàng đáp lại, mắt sáng long lanh: 

“Cảm ơn con nhiều, Iwata! Lúc nào cũng chu đáo thế này…” 

Ông bố thì thở dài xen lẫn tiếng cười, liếc qua cậu con trai đang ngồi như zombie bên góc bàn: 

“Cái thằng Mizusaki này! Chẳng biết làm được gì ngoài việc gây phiền cho con gái nhà người ta…” 

“D… dạ không đâu ạ! Cậu ấy… cũng giúp đỡ con nhiều lắm…” Iwata đỏ mặt, lúng túng đáp lại, hai tay vô thức bấu lấy vạt tạp dề. 

August ngồi bên cạnh, nhìn thấy Mizusaki với đôi mắt thâm quầng, dáng ngồi như linh hồn vừa bị bóc ra khỏi xác, thì bật cười, vỗ vai cậu như một người anh đang trêu chọc cậu em trai: 

“Ghê đấy nhá! Phụ huynh đi vắng là có người đẹp chăm sóc liền, lại còn mang đồ ăn tận nơi… sống vậy là tới tuổi lấy vợ rồi đấy!” 

“…Hả? Anh nói cái gì cơ?” Mizusaki thều thào, ánh mắt vô hồn như thể đang nhìn xuyên qua August để thấy lại cuộc trò chuyện kỳ lạ giữa hai người đêm qua. 

August hơi khựng lại, rụt tay, cười khan: 

“À… không có gì đâu…” 

Anh quay sang một bên, thầm nhủ trong đầu: 

“…Có lẽ, đêm qua mình bắt cậu ta thức hơi muộn thật…” 

Về phía Ellisa, cô ngồi im lặng, mặt nhăn nhó như vừa nuốt phải thứ gì chua lè. Hai tay đan chặt trước ngực đặt lên bàn, móng tay bấm cả vào da thịt, còn đôi môi thì mím lại tới mức trắng bệch như đang cố kìm nén điều gì đó sắp bùng nổ. 

Iwata liếc sang, ngập ngừng lên tiếng: 

“E… Ellisa nhỉ? Bộ đồ ăn sáng không hợp khẩu vị của cậu à…?” 

Như thể lời nói ấy là mồi lửa cuối cùng châm ngòi, Ellisa bật dậy. Hai tay đập mạnh xuống mặt bàn, khiến bát đũa rung lên. Đôi mắt ánh lên vẻ phẫn nộ, sắc lạnh như dao, hướng thẳng về phía August. 

“Này, August! Cái trò quái quỷ này là do anh bày ra đúng không!?” 

August vẫn bình thản như không, làm như chẳng hề nghe thấy câu hỏi của cô. Anh thong thả gắp một miếng trứng cuộn, đưa lên miệng nhai nhồm nhoàm, rồi nói mà như không liên quan gì: 

“Chúc cả nhà ngon miệng!” 

“Anh có đang NGHE tôi nói không hả!?” Ellisa hét lên, âm giọng giận dữ đến mức dường như làm cả gian phòng chao đảo. 

Iwata giật mình, ánh mắt đảo quanh, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô ấp úng: 

“Ch… chuyện gì vậy? Sao… mọi người trông có vẻ căng thẳng thế?” 

Người mẹ khi ấy mới đặt đũa xuống, nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng điệu lại khiến không khí đóng băng: 

“À, chuyện là… kể từ hôm nay, cô chú sẽ nhận cô bé này làm con nuôi!” 

“Cái… CÁI GÌ Ạ!?” Iwata trợn tròn mắt, suýt làm rơi luôn ly sữa đang cầm trên tay. “Cô chú nói… nhận nuôi Ellisa!? Thật sao!? Không phải là mình đang mơ đấy chứ!?” 

Cô quay gấp sang phía Ellisa, giọng run run: 

“Cái đó… là thật hả, E… Ellisa?” 

Ellisa không đáp ngay. Cô cúi mặt, hàng mi run nhẹ, rồi cất lời như thể cố giấu đi cảm xúc: 

“…Phải.” 

Không khí im lặng chỉ tồn tại được một thoáng, thì August đã tranh thủ lên tiếng tiếp, với vẻ mặt không đổi: 

“Và tất nhiên… hôm nay cũng sẽ là ngày đầu tiên tiểu thư Ellisa chính thức nhập học tại trường Cao Trung Makimoto!” 

Lần này, không chỉ Ellisa mà cả Iwata cũng cùng lúc bất ngờ, âm thanh từ hai giọng nữ đồng thanh vang lên như sấm giữa bữa sáng: 

“CÁI GÌIIIIIIIIIIIIII!?!?” 

*** 

Một lát sau… 

Cả Mizusaki và Iwata đã khoác lên mình bộ đồng phục quen thuộc của trường Cao Trung Makimoto. Ánh nắng đầu ngày lặng lẽ rọi xuống con đường dẫn đến cổng trường, trải dài thành những vệt sáng đan xen qua kẽ lá. 

Hai người đi phía sau, nhưng hôm nay, nhịp bước lại khác hẳn thường lệ. Không phải vì thời tiết, cũng không phải vì đến trễ. Vấn đề là… người đi phía trước. 

“Hừ! Khốn kiếp! Rõ ràng cái trò này là do tên August đó bày ra mà!” Ellisa gầm gừ. Cô giậm từng bước nặng nề xuống mặt đường, từng cú giẫm như muốn nghiền nát luôn cả mặt đất. Tay bấu chặt quai cặp trên vai, như thể đang cố kìm nén cơn thịnh nộ đang sôi sục trong lòng. 

Đi phía sau, Iwata ngập ngừng nhìn sang Mizusaki, ánh mắt đầy bối rối. 

“N… này! Chuyện này là sao vậy hả? Mình mới gặp họ hôm qua thôi mà! Ellisa lúc đó còn mất trí nhớ cơ mà! Vậy mà thoáng cái, qua một đêm…” 

Mizusaki khoanh tay, buông một tiếng thở dài như thể chẳng còn gì để ngạc nhiên nữa. Cậu chặn lời Iwata một cách lạnh nhạt: 

“Thì cô ấy nói đúng đấy! Trò này là do cái ông August kia bày ra mà!” 

“H… hả?” Iwata tròn mắt ngạc nhiên. 

Đúng lúc đó, Ellisa bất ngờ dừng lại, quay phắt người, tay chỉ thẳng vào mặt Mizusaki như thể sắp xử án: 

“Cậu biết chuyện này từ trước rồi đúng không, Mizusaki?” 

Mizusaki giật mình. Cậu ngước mắt lên nhìn cô, ánh nhìn mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt tối sầm như dấu vết của một đêm không ngủ. 

“Đừng có giả vờ! Tôi thấy hết rồi đấy! Lúc hai, ba giờ sáng gì đó, cậu với August còn lén lút ra khỏi nhà nữa!” Ellisa tiếp tục, giọng đầy nghi vấn xen lẫn tức giận. “Rõ ràng là hai người đã bày ra chuyện này từ lúc đó rồi!” 

Câu nói ấy khiến Mizusaki hơi khựng lại. Trong đầu cậu thoáng lướt qua một suy nghĩ: 

“Cô ấy… lúc đó đã tỉnh rồi sao…?” 

Iwata cũng quay sang Mizusaki, ánh mắt bối rối như muốn hỏi thêm nhưng không thốt nên lời: 

“Chuyện này… là thật sao, Hoshino…?” 

Nhưng Mizusaki vẫn giữ im lặng, mắt hướng về phía trước. Không khí trở nên gượng gạo trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. 

Iwata cũng đành ngậm ngùi không hỏi thêm gì. Dù trong lòng vẫn còn ngổn ngang thắc mắc, nhưng cô hiểu… có lẽ bây giờ chưa phải là lúc thích hợp. 

Ellisa thì chỉ thở hắt ra một tiếng, vẻ bất mãn vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt. 

“Hừ… thôi thì đành vậy!” Cô nói, khẽ nhún vai, cố tỏ ra bình thản. “Nếu đã lỡ rồi… tôi sẽ thử hòa mình vào cuộc sống của các cậu xem sao!” 

Nói rồi, cô quay người lại, tiếp tục bước về phía cổng trường. 

Về phía Mizusaki, cậu bước đi với vẻ nặng nề, nhưng trong tâm trí thì từng dòng suy nghĩ đang dấy lên cuộn trào như nước lũ. 

“Không thể tin nổi… August, Ellisa… thậm chí là cả Jakelly…” 

Khoé mắt cậu khẽ giật, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực. 

“…Tất cả bọn họ, đều là mafia sao!?” 

________ 

Vài tiếng trước đó - khoảng gần 4 giờ sáng… 

Khung cảnh trước cổng trường Cao Trung Makimoto chìm trong tĩnh lặng đến rợn người. Ánh đèn đường lập lòe soi bóng hai người đổ dài trên mặt đất lạnh lẽo. Không một tiếng xe, không tiếng gió, không tiếng người. Chỉ có sự im lặng u uất bao trùm. 

August đứng dựa lưng vào trụ cổng đá, tay đút túi quần, mắt nhìn lên bầu trời tối đen như mực. 

“Có thể sẽ rất khó tin…” Anh lên tiếng, giọng trầm nhưng đều đều, như thể đang kể lại một điều tất yếu. “Nhưng tôi, tiểu thư Ellisa, và cả Jakelly… tất cả chúng tôi đều là mafia!” 

“…Cái gì?” Mizusaki thoáng sững người. Cậu lập tức quay sang nhìn August với đôi mắt mở lớn. Nhưng kỳ lạ thay, cậu không hề hoảng loạn. Chỉ là sự bất ngờ tột độ… rồi nén lại. 

“Chúng tôi xuất thân từ cùng một nơi.” August tiếp tục. “Một gia tộc mafia lâu đời và quyền lực bậc nhất nước Nga… Moranilia Family!” 

Tên gia tộc vang lên như một nhát dao rạch toạc bức màn thực tại trong đầu Mizusaki. Cậu chỉ lặng im nghe, môi mím lại. 

August nhắm mắt lại một giây, như đang lần giở ký ức trong đầu. 

“Tiểu thư Ellisa vốn là người được chọn để kế thừa gia tộc. Nhưng cô ấy từ chối. Cô ấy… đã lên kế hoạch đào thoát, chối bỏ tất cả. Còn Jakelly - hắn là một kẻ phản bội! Hắn bị trục xuất từ trước đó, nhưng giờ quay lại. Và tôi tin… hắn đang muốn lôi kéo tiểu thư về phe mình!” 

Anh dừng một chút, lặng lẽ nhìn xa xăm như thể nhìn vào một quá khứ mà anh không thể thay đổi. 

“Có thể hắn đang nhắm tới việc lật đổ Moranilia, hoặc cũng có thể… là một mục đích nào đó sâu xa hơn!” 

Mizusaki không biết từ khi nào mình đã siết chặt nắm tay. Cậu vẫn đang tiêu hóa từng lời August nói. Không phải vì sợ, mà là vì cậu cảm thấy… bản thân đang bước vào một thế giới mà mình chưa từng nghĩ tới. 

“Vậy… anh cũng là một phần của gia tộc đó mà?” Mizusaki hỏi, giọng trầm nhưng không run. 

August lúc này mới rời khỏi chỗ tựa, đứng thẳng dậy. Ánh mắt anh mang vẻ điềm tĩnh pha chút mỏi mệt. 

“Ừ… là trước đây.” Anh thở dài. “Còn giờ thì không! Tôi đã rời khỏi đó, tự mình cắt đứt mọi liên kết.” 

“Hả? Ý anh là sao?” 

August không trả lời ngay. Thay vào đó, anh tiến đến trước mặt Mizusaki. 

Rồi bất ngờ… anh khuỵu gối, một chân quỳ xuống, cúi đầu đầy trịnh trọng. 

“Mizusaki Hoshino…” 

Anh gọi tên cậu bằng cả sự nghiêm túc trong giọng nói. 

“Tôi có một thỉnh cầu. Mong cậu chấp nhận!” 

Mizusaki giật mình lùi lại nửa bước, mắt mở to: 

“Anh… anh đang nói gì vậy?” 

________ 

(“Xin hãy để tiểu thư sống chung với cậu! Trước khi Jakelly hành động, chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực ngoài kia nhắm đến cô ấy! Chỉ có hòa mình vào cuộc sống dân thường mới đảm bảo được mạng sống của cô ấy. Tôi tin cậu…”) 

Một thoáng ký ức chợt loé lên trong đầu Mizusaki, như một vệt điện xẹt ngang bầu trời xám xịt. Cậu khựng lại đôi chút khi đang sải bước trên con đường quen thuộc đến trường. Trái tim chợt nặng trĩu, ánh mắt đượm vẻ u uất, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày. 

Cậu thở dài. 

Rồi cất ánh mắt lên nhìn theo bóng lưng Ellisa - cô gái tóc nâu màu gỗ lim đang bước đi phía trước với dáng vẻ kiên định, hơi thở có phần gấp gáp, nhưng vẫn không ngoái đầu lại. 

“Quái thật… sao mình lại đồng ý với lời thỉnh cầu đó chứ?” Mizusaki lẩm bẩm trong đầu, khẽ nhíu mày. 

Cậu dừng lại một chút, ngước lên nhìn những tán lá xanh rũ xuống từ bức tường phía nhà dân. Ánh sáng len lỏi qua từng kẽ lá, tạo thành những vệt nắng mỏng manh chiếu lên gương mặt đang trĩu nặng suy nghĩ của cậu. 

“Sau đó… anh ta bảo mình về trước. Rồi tự đi đâu mất. Vậy mà…” 

Cậu nhìn về phía trước, ánh mắt lại đổ dồn về Ellisa - người giờ đây, dù cách vài bước chân, vẫn như một khoảng cách rất xa. 

“Mọi chuyện lại được giải quyết nhanh đến vậy sao? Chuyển hộ khẩu, giấy tờ, đơn nhập học… tất cả đều hoàn tất chỉ sau vài tiếng?” 

“Thật khó hiểu…” 

Ngay lúc ấy, Iwata vẫn đang đi bên cạnh, cô liếc nhìn cậu một cách lo lắng. Cô không nói gì, chỉ yên lặng quan sát gương mặt cậu bạn vốn vô tư, vui vẻ, hay cười… nay lại đượm buồn hơn thường lệ. 

Iwata không hỏi. Có lẽ… cô cũng hiểu, có những chuyện không cần hỏi. Bởi vì, những điều “bất đắc dĩ” đôi khi sẽ ập đến như một cơn giông bất ngờ. Không kèn không trống. Không cho ai kịp chuẩn bị trước. 

*** 

Khi cả ba vừa đặt chân đến cổng trường Cao Trung Makimoto, họ lập tức chạm mặt Hội học sinh - những người đang đứng thành hàng ngang, tiến hành kiểm tra đồng phục theo đúng quy định buổi sáng. 

Ngay từ phía xa, một giọng nói tràn đầy năng lượng vang lên: 

“Yoooo!!! Là ba đứa đó sao?” 

Kazune Tomoe - Hội phó Hội học sinh với mái tóc xanh, ngắn, ôm gọn gương mặt thanh tú, vừa nói vừa vẫy tay thân thiện. Cô đứng nổi bật giữa đám đông, như một ngọn cờ đầu mang sức sống không bao giờ tắt. 

“Chị Tomoe!” Iwata reo lên vui mừng, ngay lập tức chạy vội đến chỗ cô, để mặc Mizusaki và Ellisa đứng phía sau như hai cái bóng thừ người ra không biết nên tiếp cận thế nào. 

Vừa gặp nhau, cả hai đã tay bắt mặt mừng như những người thân lâu ngày không gặp. 

“Sao rồi? Mọi chuyện hôm qua ổn cả chứ?” Tomoe hỏi, khóe môi cong nhẹ một cách tinh nghịch. 

Iwata mím môi, cười gượng một cái. Ánh mắt cô khẽ liếc về phía sau, nơi Mizusaki thì trông như đang chập chờn giữa giấc ngủ chưa trọn, còn Ellisa thì đứng khoanh tay, mặt cau có nhìn vào trường như thể đang bước vào chiến trường. 

“…À thì… như chị thấy đó.” Iwata đáp nhỏ, thở dài bất lực. 

… 

“…Thật sao!?” Kazune tròn mắt, nụ cười toe toét lập tức nở rộ trên gương mặt hoạt bát. “Em sẽ chính thức nhập học vào trường Cao Trung Makimoto kể từ hôm nay sao, Ellisa?” 

Ellisa khựng người, má đỏ bừng lên thấy rõ. Cô chau mày, giọng lắp bắp một cách khó xử. 

“Cái… cái này là do… tôi bị ép thôi!” 

Ngay lúc ấy, một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên phía sau Kazune: 

“Này! Đừng có tụ tập chắn lối trước cổng trường. Mau trở lại làm nhiệm vụ đi, Kazune!” 

Hội trưởng Hội học sinh Kyouya Otazuki, xuất hiện trong bộ đồng phục thẳng tắp, gương mặt vẫn lạnh tanh như tảng băng thường ngày. 

“Mồ~!” Kazune phồng má, quay lại lườm nhẹ. “Anh không thể tỏ ra thân thiện một chút sao, Hội trưởng?” 

Nhưng Kyouya chẳng buồn đáp lại lời cô. Ngay khi ánh mắt bắt gặp Iwata đang đứng gần đó, anh liền nghiêng mặt, nửa con ngươi ánh lên một tia nghiêm khắc. 

“Kurokawa!” 

“D… dạ!” Iwata giật mình đứng thẳng người, nuốt nước bọt. 

“Hôm nay Hội học sinh chúng ta có cuộc họp. Mau chuẩn bị và cùng mọi người xuống phòng Hội đồng!” 

“V… vâng!” Iwata bối rối gật đầu liên tục. 

Kyouya chỉ nói thế rồi quay người bỏ đi, dáng lưng dứt khoát chẳng cần chờ ai, để lại một không khí như vừa bị cắt ngang bởi lưỡi dao lạnh ngắt. 

Kazune đứng đó, vẫn còn hậm hực, phồng má lầm bầm đằng sau. 

“Hừ! Dám bơ mình à… Nhớ mặt em đấy, Hội trưởng!” 

“Tôi nghe thấy đấy!” Giọng Kyouya vọng lại. 

“Gì chứ!? Đúng là đồ…!” Kazune lẽo đẽo bước theo, vẫn không ngừng lầm rầm tức tối. 

Iwata thì vẫn còn run, quay lại nhìn Mizusaki và Ellisa một cách lúng túng. 

“C… chắc tớ… nên xuống phòng Hội đồng bây giờ luôn nhỉ!” 

Rồi vội vàng nói thêm: 

“Hai cậu vào học trước nhé! Tớ sẽ quay lại sau!” 

“Hả?” Mizusaki lúc này mới tỉnh người lại, vội gọi với. “N… này!” 

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Iwata đã vắt chân lên cổ chạy theo hai thành viên Hội học sinh, để lại hai người phía sau trong một bầu không khí… hơi kỳ quặc. 

Mizusaki thẫn thờ, tái mặt. Cậu từ từ quay sang nhìn Ellisa - người vẫn giữ nguyên biểu cảm bực dọc từ sáng đến giờ, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lườm đời. 

“C… chết tiệt thật! Bây giờ… mình là người trông chừng cô ấy sao?” 

Gió buổi sáng lùa qua những tán cây trên sân trường, nhưng Mizusaki lại cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. 

“Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra…” 

Cậu nghiến răng, gào thét tâm trí trong tuyệt vọng. 

“…Augusttttttttt!!!” 

________ 

Lúc này, ở đâu đó bên rìa bờ sông Makimoto - nơi cỏ dại mọc lút mắt cá chân, mặt nước lăn tăn lấp lánh dưới ánh nắng sớm, August đang ngồi vắt vẻo trên một băng ghế gỗ cũ kỹ, thảnh thơi như thể cả thế giới chẳng còn gì để lo. 

Trên môi anh vẫn là điếu thuốc cháy dở, làn khói trắng nhạt bay nghi ngút hòa vào không gian thanh bình. Bầu trời trong xanh, vài cánh chim bay ngang, tiếng gió khẽ rì rào trên mặt sông như một bản nhạc nền nhẹ nhàng. 

Bỗng… 

“Ắt xìiiiii…!!” 

August đột ngột hắt hơi một tràng rõ to khiến cả một đàn chim gần đó vỗ cánh bay toán loạn. 

Anh nhăn mặt, đưa tay áo lên lau mũi, khẽ lẩm bẩm với giọng mũi còn chưa dứt: 

“…Hình như vừa có ai đó… nhắc đến tên mình thì phải!” 

________ 

Trở lại trường học. 

Lúc này, Mizusaki đã không còn đi cùng Ellisa nữa. Cậu một mình lững thững bước qua hành lang dài dẫn về lớp học, ánh nắng ban mai rọi qua ô cửa kính vẽ thành từng vệt loang trên sàn gạch. 

Cứ mỗi bước đi, cậu băng ngang qua những nhóm học sinh đang nói cười ríu rít, nhưng tâm trí thì hoàn toàn lạc lõng giữa một mớ suy nghĩ lộn xộn. 

“Vậy là… Ellisa đã đến gặp hiệu trưởng để xác nhận đơn nhập học rồi. Mình cũng nên quay lại lớp trước thôi.” 

Thế nhưng, khi đi ngang khung cửa sổ, ánh mắt cậu bất giác hướng ra phía sân trường – nơi mặt trời đang rót vàng xuống những mảng lá và bước chân hối hả của đám học trò. 

“Không biết… cô ấy có học cùng lớp với mình không nhỉ?” 

Vẫn còn đang mải mê với suy nghĩ ấy, bất chợt… 

“Bịch!” 

Một cú va mạnh khiến Mizusaki bật lùi về sau, lưng đập vào vách tường kêu cộp rõ ràng. Cậu khẽ nhăn mặt, lấy tay giữ vai, cố lấy lại thăng bằng. 

“Úi…” 

Khi ngước lên, người đang đứng trước mặt cậu là một học sinh có vẻ trạc tuổi. Mái tóc bạch kim óng mượt, khẽ bay nhẹ theo gió lùa trong hành lang. Đôi mắt xanh lục sắc lẹm như hai mũi dao, nhìn xoáy thẳng vào cậu khiến Mizusaki cứng người trong một thoáng. 

Một cơn ớn lạnh nhẹ chạy dọc sống lưng. Phản xạ tự nhiên, Mizusaki cúi đầu tránh ánh mắt ấy. 

“X… xin lỗi!” 

Cậu lắp bắp, có phần bối rối. 

Nhưng chỉ vài giây sau, một tia nhận thức lóe lên trong đầu khiến cậu khựng lại. 

“Khoan đã…!!! Mình mới là người bị đâm mà! Không phải cậu ta mới là người nên xin lỗi sao!?” 

Về phía cậu học sinh kia. 

Dù rõ ràng vừa va phải Mizusaki, nhưng cậu ta lại không buông ra một lời xin lỗi. Chỉ khẽ cau mày, ném về phía Mizusaki một ánh nhìn sắc lạnh, rồi cứ thế bước qua - lặng lẽ, lạnh lùng, như thể hoàn toàn không đếm xỉa đến sự hiện diện của người vừa va vào. 

Mizusaki đứng khựng lại, thoáng nhíu mày. 

“Cậu ta… là ai vậy?” 

Sự lạ lùng xen lẫn một thứ cảm giác kỳ quặc không tên khiến cậu bất giác quay đầu nhìn theo bóng người kia. 

Nhưng rồi… 

“Cậu thấy chưa!? Đẹp trai quá trời!” 

“Cái mái tóc bạch kim đó trông cứ như bạch mã hoàng tử vậy!” 

“Mắt xanh kìa! Hình như người ngoại quốc thì phải! Nhìn kiểu gì cũng thấy lạnh lùng bad boy, ngầu khỏi bàn!” 

“Hình như cậu ấy là học sinh chuyển trường! Mới tới hôm nay đó!” 

Tiếng xì xào nổi lên từ mọi hướng. Đám học sinh trong hành lang lúc này đều đổ dồn sự chú ý vào bóng lưng vừa khuất sau góc tường, đặc biệt là các nữ sinh đang không ngừng xuýt xoa như thể vừa chứng kiến một màn ra mắt thần tượng. 

Mizusaki chớp mắt, một tia bất ngờ hiện rõ trên gương mặt vẫn còn đăm chiêu. 

“Học sinh mới à…?” 

Cậu nuốt khẽ một ngụm nước bọt. Nhưng chưa kịp tiêu hóa hết thông tin, thì lại bất chợt nghe thấy một câu khiến cả người tê rần trong thoáng chốc: 

“Cậu ấy với thiên tài kiếm đạo - Mizusaki Hoshino, đúng là cặp đôi song sát nhỉ?” 

“Cùng đẹp trai, cùng ngầu! Mỗi người một kiểu!” 

“Nếu hai người đó đối đầu nhau thì chắc hoành tráng lắm…” 

Mizusaki nheo mắt, gương mặt như sắp nứt ra vì ngượng. 

“C… cái gì cơ? Song sát!? Đùa à…” 

Cậu bắt đầu bước đi tiếp với một tâm trạng phức tạp không thể gọi tên. Mỗi bước chân như nặng thêm bởi ánh mắt tò mò, bàn tán xung quanh, và cả những thắc mắc chưa được lời đáp. 

“Hôm qua còn là nhân vật chính được tung hô vì trận chung kết… Giờ lại bị đem ra gán ghép với cái tên khó ưa vừa mới đụng mặt…” 

“Cảm giác này… không vui chút nào hết!” 

...

Cuối cùng cũng tới cửa lớp. 

Mizusaki lững thững bước vào, chẳng buồn ngẩng đầu nhìn ai. Cậu lặng lẽ tới bàn của mình, treo chiếc cặp lên cái móc nhỏ bên mép bàn, rồi ngồi sụp xuống ghế như thể vừa vứt bỏ được một gánh nặng dài suốt từ tối qua. 

“Chà… Cuối cùng cũng có chút giây phút yên bình.” 

Cậu tự nhủ, khẽ tựa đầu ra sau tựa lưng ghế. 

“Từ tối hôm qua tới giờ… toàn gặp những chuyện gì đâu không!” 

Rồi cậu đảo mắt nhìn quanh lớp. 

Mọi thứ vẫn vậy - vẫn là căn phòng học thân quen, những chiếc bàn ghế đã mòn dấu thời gian, tiếng trò chuyện rì rầm, tiếng bước chân trên nền gạch… tất cả chẳng có gì thay đổi. 

Thế nhưng, trái tim cậu thì đã đổi khác. 

Thật khó tin, rằng ngay bên ngoài cánh cổng kia, mới chỉ tối hôm qua thôi, cậu đã phải đối mặt với “một con quỷ” chẳng khác gì cơn ác mộng đầu tiên trong đời mình. 

Mizusaki khẽ thở dài, ngả người ra phía sau. Từ chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cậu phóng mắt nhìn xuống sân trường rộng lớn rộn rã học sinh… và bầu trời ban mai cao vút, nơi những tia nắng đầu ngày đang thả xuống một lớp ánh sáng dịu nhẹ. 

Cơn gió mỏng manh khẽ len vào lớp học qua khung cửa, vờn nhẹ mái tóc cậu, kéo theo một vòng suy nghĩ rối rắm bắt đầu xoáy vào đầu. 

“Mà… tại sao hôm qua lại có sự xuất hiện của anh Otazuki nhỉ?” 

“Giữa August và anh ấy… lẽ nào có mối quan hệ gì từ trước sao?” 

Đôi lông mày cậu khẽ nhíu lại. Nhưng chưa kịp nghiền ngẫm sâu hơn, thì… 

Một bóng người thấp thoáng sau tán cây ngoài sân trường đập vào mắt cậu. 

Ngay lập tức, Mizusaki đứng phắt dậy, cả lớp học như chợt biến mất khỏi tầm nhận thức của cậu. 

“Là… là anh ta!!!” 

Vừa rời khỏi mớ suy nghĩ miên man, Mizusaki đột ngột lao khỏi chỗ, chạy thẳng về phía cửa lớp, mặc kệ ánh nhìn sửng sốt từ bạn học xung quanh. 

Một giọng ai đó vang lên theo bản năng, vọng tới sau lưng cậu: 

“Ê này! Sắp vào lớp rồi đó, Hoshino!” 

Cậu chẳng mảy may nghe thấy. Tâm trí khi ấy đã hoàn toàn bị cuốn theo bóng dáng thấp thoáng ngoài sân ban nãy. 

Nhưng rồi… 

“Rầm!” 

Cậu khựng lại. 

Ngay trước mặt - gần đến nỗi gần như mũi chạm mũi, chính là Iwata. Cô vừa bước tới cửa lớp từ hướng ngược lại. 

Cả hai mở to mắt nhìn nhau. 

Cơn “ồ” vang lên đầy đồng loạt từ trong lớp như một phản xạ. 

“Ku… Kurokawa!?” Mizusaki ấp úng, lùi lại nửa bước. 

“N… này!!!” Iwata lắp bắp, hai má bỗng chốc ửng hồng. “V… vào lớp rồi đó! Cậu định đi đâu vậy hả?” 

Nhưng ngay trước khi Mizusaki kịp trả lời, một giọng bực dọc từ phía sau Iwata cất lên, cắt ngang như một đường dao lạnh: 

“Vào lớp đi hai đứa kia! Muốn tình cảm thì để sau giờ học hẵng tính!” 

Giọng nữ, nghiêm khắc, đó chính là giáo viên chủ nhiệm của họ. 

“Đoàng!” Một cú chí mạng nữa. 

Cả Mizusaki và Iwata như bị dội thẳng một thùng nước đá lên đầu, mặt đỏ bừng, vội tách nhau ra như thể chạm phải lửa. 

“K… không phải như cô nghĩ đâu ạ!” Cả hai cùng hét lớn như thể đã luyện tập từ trước. 

Không khí lặng vài giây. 

Rồi đến lượt tiếng xì xào lan khắp lớp như làn sóng: 

“Tớ thấy hai người đó hay đi cùng nhau lắm!” 

“Hoshino còn đợi Kurokawa mỗi lần họp Hội học sinh cơ mà!” 

“Lãng mạn phết nhỉ? Chắc là bí mật hẹn hò đây mà!” 

Nghe đến đó, cả hai cùng hét lên: 

“N… này! Không có đâu nhé!” 

“P… phải đấy! Tụi này không có hẹn hò gì hết!” 

Thế nhưng… phản ứng dữ dội lại chỉ càng khiến lớp học thêm nhốn nháo. Có tiếng huýt sáo, có tiếng cười khúc khích, có cả lời thì thầm đầy ẩn ý. 

“C… cái tụi này! Sao không chịu nghe mình nói gì hết vậy!?” Mizusaki rên rỉ trong lòng, mặt đỏ như cà chua chín. 

May sao, giáo viên chủ nhiệm vỗ tay “bộp” một cái, kết thúc màn náo động: 

“Rồi rồi! Có hẹn hò hay không thì kệ hai đứa! Giờ học rồi, lấy tập ra nhanh lên nào!” 

“Vâng ạ!” Cả lớp đồng thanh. 

Iwata lúng túng rẽ đám đông, rảo bước về chỗ với đôi tai vẫn đỏ bừng. Còn Mizusaki thì lê bước uể oải như người vừa rút cạn sinh khí, ngồi sụp xuống ghế như đổ sập. 

“Hừ… lại còn cả bà giáo này nữa…” Cậu nghiến răng, trút một tiếng thở dài chán chường. 

Nhưng chưa kịp để cả hai người kia nguôi ngượng, thì một biến cố khác lại tiếp tục ập tới. 

Ngay khi học sinh trong lớp bắt đầu mở tập vở, chuẩn bị cho bài học đầu ngày thì… 

“Xoạch!” 

Cánh cửa lớp bất ngờ bị đẩy tung ra. 

Một người đàn ông lạ mặt trong bộ vest đen chỉnh tề bước vào, giọng vang dội: 

“Xin lỗi, tôi xin phép làm phiền cả lớp một chút!” 

Anh ta đứng đó, đường hoàng như một diễn viên bước lên sân khấu, cùng với bộ ria mép rõ ràng là giả đính tạm bợ bên trên môi. Nhưng điều khiến Mizusaki suýt rơi cả cây bút khỏi tay không phải là ria, mà là… đôi mắt màu xanh lam đầy quen thuộc kia. 

Cậu trố mắt. 

“C… cái quái gì vậy trời!? Sao anh ta lại ở đây!? Và cái bộ râu đó là sao chứ!?” 

Ngay sau người đàn ông là hai bóng dáng khác cũng tiến vào lớp. 

Một trong số đó là Ellisa - khoác trên mình bộ đồng phục mới tinh của trường Cao Trung Makimoto. Dù vẻ ngoài chỉn chu, nhưng gương mặt thì vẫn giữ nguyên nét lầm lì như thể vừa bị kéo ra khỏi giấc mơ dở dang. 

Người còn lại khiến sống lưng Mizusaki như đóng băng. 

“Là cậu ta…!” 

Mái tóc bạch kim. Đôi mắt xanh lục. Vẻ lạnh lùng. Chính là kẻ đã va vào cậu ở hành lang hồi sáng và không buồn mở miệng xin lỗi. 

Cậu trai ấy vừa xuất hiện, lớp học lập tức như nín thở. Một cơn sóng xì xào nhỏ bắt đầu lan truyền. 

Riêng Mizusaki thì đảo mắt nhìn cả ba người, đầu óc gần như đứng hình. 

“Ellisa thì… ừm, không có gì quá ngạc nhiên, vì hôm nay là ngày nhận lớp của cô ấy. Nhưng mà… chung lớp với mình thật sao!?” 

Rồi ánh mắt cậu chạm đúng cái nhìn sắc lạnh như băng đá của cậu trai tóc bạch kim. 

Cảm giác ấy… không phải là tức giận, cũng chẳng phải thù ghét rõ rệt. Nhưng nó sắc như dao, đủ khiến Mizusaki rùng mình. 

“Hừ… cái tên khó ưa này! Có cần phải lườm tôi như vậy không hả?” 

Cậu rùng mình, khẽ quay mặt đi để tránh ánh nhìn kia, đồng thời lẩm bẩm trong đầu: 

“Mới sáng ra mà sóng gió cứ ập tới dồn dập thế này… Có ai cho tôi yên ổn một buổi sáng được không!?” 

Cả lớp chìm trong không khí ngơ ngác đến mức có thể nghe rõ tiếng ruồi bay. Sự xuất hiện của ba người lạ mặt, đặc biệt là “ông chú vest đen đội râu giả” khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa lớp. 

Nhưng rồi… một điều còn kinh ngạc hơn cả bất ngờ đã xảy ra. 

“Chào ngài hiệu trưởng!” Cô giáo chủ nhiệm đột ngột cúi đầu, giọng nói đầy trịnh trọng và kính cẩn. 

“CÁI GÌ!?”  

Mizusaki suýt bật khỏi ghế. 

“Hiệu trưởng á!? Cái… cái đống râu giả ấy là hiệu trưởng á!?” 

Trong khi đó, “ngài hiệu trưởng” mỉm cười gật gù, chẳng chút lung lay trước không khí kỳ dị đang bao trùm. 

“Vâng! Thì chẳng là…” Ông ta quay sang hai học sinh đứng cạnh mình, đưa tay chỉ như thể giới thiệu một món hàng cao cấp. 

“… hai cô cậu này, từ hôm nay, sẽ là học sinh mới của lớp! Mong cô giúp đỡ chúng nhé!” 

Cô giáo lại gật đầu nhẹ nhàng, mặt tươi như hoa: 

“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức!” 

Mizusaki gần như muốn đập đầu xuống bàn. 

“N… Này! Bà cô kia! Có thể nghi ngờ một chút được không!? Nhìn cái tên này đi! Râu giả còn dán lệch kìa! Thầy hiệu trưởng thật sự mà tôi từng gặp đâu có ‘rẻ tiền’ thế này!?” 

Trong khi cậu còn đang hoảng loạn trong đầu, thì “hiệu trưởng giả” đã khoát tay chào, lịch thiệp y như vai diễn đã tập cả đời: 

“Vậy thôi, thầy đi đây! Cả lớp nhớ học ngoan và giúp đỡ hai bạn mới này nhé!” 

“Vâng ạ!!!” Cả lớp đồng thanh như bị thôi miên, chẳng ai nghi ngờ gì hết. 

Tất cả sự chú ý giờ đã đổ dồn về hai học sinh mới. 

Ellisa - mái tóc nâu, ánh mắt sâu hun hút như mang theo một thế giới riêng, nét lạnh lùng khiến người ta muốn tiến lại gần nhưng cũng sợ bị đóng băng. 

Và cậu trai tóc bạch kim - đôi mắt lục sắc lấp lánh, ánh nhìn cứ như xuyên thấu da thịt người khác mà soi tận vào suy nghĩ trong đầu. 

Cả lớp rì rầm. 

“Cậu ấy đẹp quá…” 

“Lạnh lùng mà còn ngầu nữa! Đúng gu tớ rồi!” 

“Người ngoại quốc hả ta? Đẹp như diễn viên Hollywood…” 

Riêng Mizusaki thì… ngồi chết lặng. Cậu nhìn ba người vừa rồi như thể mình vừa mơ thấy một vở kịch cấp ba do chính bản thân đạo diễn, rồi tự hỏi: 

“… Cái… cái quái gì vừa xảy ra thế này!?” 

Trong khi cả lớp vẫn còn xì xầm bàn tán không dứt về hai học sinh mới thì cô giáo đã nhanh chóng lên tiếng để ổn định lại bầu không khí: 

“Được rồi, thôi nào các em! Tò mò thì cũng để hai bạn giới thiệu trước đã chứ!” 

Cả lớp lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt háo hức. Những tiếng thì thầm nhỏ vẫn len lỏi giữa các hàng ghế như gió rít qua khe cửa, không thể ngăn lại, nhưng ít nhất cũng đã nhẹ hơn. 

Về phía Mizusaki, cậu vẫn còn đang ngập ngụa trong mớ hỗn độn mang tên “hiệu trưởng giả”, “ánh nhìn lườm nguýt”, và “râu mép”, thì… 

“Bụp!” 

Một tiếng mở tập vang lên rất nhẹ, nhưng lại kéo hồn cậu trở lại thực tại như có phép thuật. 

“Xin chào mọi người! Tôi là Ellisa Mikadovich, đến từ Nga! Tuy có thể nói được tiếng Nhật, nhưng vẫn còn hạn chế. Rất mong được mọi người giúp đỡ trong thời gian tới!” 

Giọng nói ấy ngọt dịu như vị bánh dâu chín tới, vang lên giữa không khí lớp học còn lắng đọng, khiến cả lớp như đồng loạt nín thở. Dù lời lẽ đơn giản, nhưng sự lễ phép và cách cô cúi đầu nhẹ nhàng lại khiến tất cả cảm thấy như vừa chào đón một vị khách quý nào đó. 

Phản ứng của lớp học là điều không thể tránh khỏi. 

“Tất nhiên rồi! Sao mà tụi này nỡ từ chối lời nhờ vả dễ thương như vậy chứ?” 

“Yên tâm đi! Bọn tớ nhất định sẽ giúp hết mình!” 

Ellisa thoáng ngạc nhiên trước sự đón nhận quá nhanh, nhưng cô chỉ khẽ gật đầu nhẹ, vẫn giữ vẻ kín đáo thường thấy. Dù vậy, ánh mắt cô đã dịu hơn đôi chút như có một đốm sáng vừa lóe lên sau tầng băng mỏng. 

Mizusaki thì nhìn cảnh tượng đó mà không khỏi bất ngờ. 

“… Thích nghi nhanh thật. Cô ấy chẳng giống với vẻ lạnh lùng hồi tối qua chút nào…” 

Cậu đảo mắt một vòng, rồi dừng lại ở phía trước - nơi Iwata đang ngồi. 

Cô ấy cũng đang mỉm cười - một nụ cười nhẹ, pha lẫn chút gì đó dịu dàng và yên tâm. Ánh nhìn đó khiến Mizusaki khẽ thở ra một hơi, cảm giác như vừa buông được tảng đá trong lòng. 

“… Có vẻ như mình lo hơi quá rồi…” 

Sau khi Ellisa vừa kết thúc phần giới thiệu, không khí trong lớp vẫn chưa kịp dịu lại thì cô giáo lại nhẹ giọng lên tiếng, cố gắng đưa mọi thứ trở về đúng nhịp: 

“Trò Mikadovich đã giới thiệu xong rồi. Giờ tới lượt em đấy!” 

Cô mỉm cười, đưa ánh mắt về phía cậu học sinh còn lại đang đứng kế bên. Nhưng… 

Cậu ta không đáp. Không một cái gật đầu. Không một lời chào. Chỉ đứng đó, mắt lạnh như băng, nhìn xuyên qua giáo viên như thể… cô chẳng tồn tại. 

Cả lớp khựng lại trong vài giây. Riêng cô giáo thì đứng đơ người mất một lúc. 

“A… ha ha! Nó dám bơ mình luôn kìa! Thằng nhóc này…” Cô gượng cười trong lòng, nhưng trên mặt đã hiện rõ sự bối rối. 

Rồi… không một lời xin phép, cậu bước hẳn lên phía bục giảng. Không cần ai mời. 

Mizusaki nuốt nước bọt. “V… vậy là tới lượt cái tên đó rồi hả…” 

Không khí trong lớp như đặc quánh lại. Cả mấy nữ sinh bàn đầu cũng bắt đầu thì thào. Gương mặt đẹp theo kiểu sắc lạnh, mái tóc bạch kim như tuyết chạm trán, ánh mắt xanh lục lướt một lượt khắp lớp… cậu ta giống như một con thú hoang vừa bước vào chuồng người. 

Rồi cậu ta mở miệng - giọng nói trầm và khô khốc như thể vừa được dán nhãn “khó ưa” từ lúc mới sinh ra. 

“Tôi đến từ Ý! Haruto Umino là tên tiếng Nhật, còn tên thật thì… không tiện tiết lộ. Thích gọi sao cũng được!” 

Và ngay khi cả lớp chưa kịp phản ứng, thì… 

“Rầm!” 

Một chiếc ghế bị đá mạnh vang lên giữa lớp. Một nam sinh ngã ngửa ra sàn, mắt trợn trừng vì bất ngờ. 

“Chỗ này giờ là của tao!” Haruto lạnh lùng nói, đứng trước bàn học chính giữa, ngay dưới bảng. “Mày muốn ngồi chỗ khác thì tự đi mà kiếm!” 

Cậu ta không đợi ai phản ứng, cứ thế thản nhiên ngồi xuống, hai chân gác chéo lên mặt bàn, hai tay khoanh ra sau gáy như thể vừa tuyên bố lãnh thổ riêng giữa lớp học. 

Không khí trong lớp đóng băng. 

Nam sinh bị hất văng còn đang đứng dậy với vẻ mặt đỏ gay, định bước tới phản ứng thì cô giáo đã vội ngăn lại: 

“Thôi được rồi… Em cứ tìm chỗ nào khác mà ngồi tạm đi, cô sẽ sắp xếp sau.” 

“…V… vâng!” 

Cậu học sinh lặng lẽ rút lui, ngồi tạm vào chỗ trống gần cửa sổ, ánh mắt vẫn còn lấm lét nhìn về phía Haruto - người vẫn đang dựa ghế, ánh mắt thách thức như thể chẳng có ai xứng để nói chuyện với mình. 

Còn cô giáo thì chỉ biết nhìn theo mà thở dài, bất lực. 

“Thằng nhóc này… nếu cứ kiểu này hoài, chắc năm sau mình thôi chủ nhiệm luôn quá!” Cô cay đắng nghĩ thầm. 

Về phía Mizusaki, sau khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, cậu chỉ biết nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi khẽ rùng mình. 

“C… chắc mình nên giữ khoảng cách với tên đó cho lành thì hơn…” 

Ánh mắt cậu lướt quanh lớp học, quan sát phản ứng của mọi người. Đám con trai thì khỏi nói, tất cả gần như đã dồn hết sự chú ý vào Ellisa, mắt sáng rỡ như bắt được vàng. Trong khi đó, nhóm con gái lại không ngớt lời thì thầm… nhưng không phải về Ellisa. 

Mà là về Haruto. 

“Đúng là ngầu hết chỗ chê!” 

“Đúng chồng tôi rồi mấy bà ơi~!” 

“Này này! Của tôi chứ!” 

Mizusaki nghe đến đó thì mặt cứng đờ, mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm sau gáy. 

“R… rồi hắn ngầu ở chỗ nào vậy!?” 

Cậu thở dài, chuyển ánh nhìn về phía Iwata - cô vẫn ngồi yên ở hàng ghế phía trước, ánh mắt lặng lẽ nhìn Ellisa với một nụ cười dịu dàng, y như cái cách một bông hoa hướng dương đón nắng. 

Cảnh ấy khiến Mizusaki thấy nhẹ lòng hẳn. 

“Quả nhiên là Kurokawa… lúc nào cũng hướng về điều tích cực!” 

Ngay khi không khí lớp học vừa ổn định trở lại, cô giáo chủ nhiệm bắt đầu tìm chỗ ngồi cho Ellisa. Ánh mắt cô đảo qua vài ghế trống trước khi dừng lại… 

…đúng chỗ trống bên cạnh Mizusaki. 

Cậu lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt. 

“N… này! Đừng nói là…” 

Và như thể lời nguyền linh nghiệm, cô giáo chỉ tay về phía đó, cười tươi: 

“Vậy trò Mikadovich sẽ ngồi ở kia nhé, ngay cạnh trò Hoshino!” 

“Cái… cái gì!?” Mizusaki bật dậy, gần như hét lên. 

Cô giáo quay sang, mày hơi nhíu lại: 

“Sao? Có ý kiến gì à?” 

“K… không ạ!” Cậu ngồi phịch xuống, cúi gằm mặt như thể vừa lãnh một bản án chung thân. 

Tiếng thì thầm xung quanh lại bắt đầu vang lên, lần này đến từ đám con trai: 

“Cái thằng Hoshino đó đúng là số hưởng!” 

“Có Kurokawa xinh đẹp lúc nào cũng kè kè ở bên chưa đủ, giờ lại được thêm người đẹp ngoại quốc nữa chứ!” 

“Đúng là trời không có mắt mà…” 

Tai Mizusaki không sót chữ nào. 

Cậu vò đầu bứt tóc, mặt mày nhăn nhúm: 

“Rồi… mấy người có biết là từ tối qua đến giờ tôi đã trải qua những gì không hả? Mấy người nhìn thì tưởng vậy là sướng lắm à!?” 

Trong lúc đó, Ellisa đã lặng lẽ đi về phía chỗ ngồi. Cô kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh cậu mà không gây chút tiếng động nào. Rồi… có vẻ hơi lưỡng lự, cô nghiêng đầu sang, má ửng hồng nhẹ, khẽ khàng cất lời: 

“Ờ… ừm… từ giờ trở đi, mong cậu giúp đỡ nhé!” 

Giọng cô dịu hơn rất nhiều so với sự sắc lạnh hồi tối qua - ngọt nhẹ, như sương mai tan chậm trên cánh hoa. 

Mizusaki hơi sững người. 

“…Hả?” 

Nhưng rồi cậu cũng gãi đầu, lúng túng đáp lại: 

“À… ừ. Tất nhiên rồi!” 

Sau khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lớp học lại trở về với nhịp điệu vốn có. Mọi người lật sách, giở vở, giáo viên bắt đầu bài giảng như chưa có gì xảy ra. 

Nhưng với Mizusaki, cậu cảm thấy… 

…mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu thay đổi. 

*** 

Tại văn phòng hiệu trưởng… 

Căn phòng yên ắng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tích tắc khe khẽ, thi thoảng hòa lẫn tiếng gió thổi lùa qua khe cửa sổ. 

Một chiếc tủ hồ sơ màu gỗ sẫm nằm lọt thỏm giữa kệ sách và chiếc bàn làm việc to oành phủ đầy giấy tờ - nơi lưu giữ những văn bản tuyệt mật của trường Makimoto. 

Bên trong tủ, có thứ gì đó đang cựa quậy. 

“Ưmm… ưmmm…” 

Âm thanh rên rỉ khe khẽ, đầy tuyệt vọng phát ra từ khe tủ kín. Bên trong, một người đàn ông tóc hói, đeo cặp kính tròn và có chỏm ria bạc phơ đang bị bịt miệng bằng băng dán, tay chân bị trói chặt, co ro trong tư thế không thể bi đát hơn. 

Đó không ai khác, chính là hiệu trưởng thật sự của trường Makimoto. 

Bất chợt, có tiếng “lộp cộp… lộp cộp…” của giày da vang lên từ hành lang, mỗi lúc một gần hơn. Hiệu trưởng hoảng hồn, mắt trợn trừng, tim gần như nhảy khỏi lồng ngực. 

“Ai đó!? Cứu tôi!!” Ông muốn hét lên, nhưng chỉ phát ra những tiếng ư ư nghẹn ngào sau lớp băng dính. 

“Kétttt…” Cánh tủ khẽ mở ra. 

Trước mắt ông là gương mặt quen quen… vừa quen vừa lạ. Một thân hình cao kều, mặc bộ vest đen sang chảnh, trên mặt vẫn là bộ râu giả cộm cộm… 

August. 

Anh nhìn ông hiệu trưởng với ánh mắt có phần ái ngại, đầu gãi gãi như thể biết mình có lỗi nhưng vẫn phải làm tiếp. 

“Ưmm! Ưmmm…!” Hiệu trưởng càng vùng vẫy dữ dội. 

August nhún vai thở dài.  

“Rồi rồi… tôi biết tôi sai! Nhưng cũng là bất đắc dĩ thôi, ngài hiệu trưởng ạ…” 

Vừa nói, anh vừa lôi từ bên trong lớp áo vest ra một lọ nhỏ. Trong lọ là một viên con nhộng trông lấp lánh như đồ chơi, nhưng sắc tím nhạt pha ánh xanh khiến nó toát lên… một sự nguy hiểm không thể gọi tên. 

“Viên thuốc lãng quên!” 

August cúi xuống, giọng vẫn nhẹ nhàng như đang xin lỗi một người bạn cũ: 

“Tôi sẽ tháo băng, nhưng làm ơn đừng la…” - “À mà thôi… tốt hơn là đừng tháo!” Anh đổi ý trong tích tắc. 

Không để ông hiệu trưởng kịp phản ứng, August nghiêng đầu, cười gượng gạo: 

“Cho ông uống viên này là xong. Sau đó tỉnh dậy sẽ không nhớ gì đâu, yên tâm!” 

Và rồi… 

“Ục… ục…” 

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của phòng hiệu trưởng, một tiếng nuốt khẽ vang lên. Viên thuốc đã trôi xuống cổ họng người đàn ông xấu số. 

Chỉ vài giây sau, mí mắt ông khẽ chớp… rồi sụp xuống. 

August đỡ lấy cơ thể ông, chỉnh lại tư thế ngay ngắn trên chiếc ghế bành bọc da, gác chân lên, tay đặt trên mặt bàn như đang… tập trung duyệt tài liệu. 

Chỉnh xong, anh bước lùi lại, ngắm “tác phẩm” của mình một chút rồi hài lòng thở phào. 

“Phù… vậy là xong. Khoảng 15 phút nữa sẽ tỉnh lại, trí nhớ trắng tinh như tờ giấy A4. Hoàn hảo!” 

Anh phủi bụi tay áo, chỉnh lại cà vạt, rồi rời khỏi phòng, để lại phía sau là một văn phòng trông hoàn toàn bình thường, như thể chưa từng có âm mưu nào xảy ra. 

Sau đó, August bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, khẽ khép cửa lại sau lưng. Tiếng “cạch” nhẹ vang lên như khép lại một tội ác hoàn hảo vừa diễn ra trong im lặng. 

Bỗng… “rengg… rengg!!!” 

Chiếc điện thoại trong túi quần khẽ rung. 

Anh cau mày, rút điện thoại ra. Một dãy số lạ không tên hiện trên màn hình. Nhưng chẳng chút do dự, anh áp máy lên tai. 

“A lô? Ai đấy?” 

Tiếng hét chói tai lập tức nổ tung bên tai anh: 

[Này!!! Bao nhiêu lần tôi bảo phải lưu số tôi vào rồi cơ mà!?] 

August giật nhẹ đầu vì âm lượng bất ngờ, nhưng gương mặt vẫn lạnh tanh như thể đã quen với kiểu tương tác này từ lâu. 

“Rồi rồi, xin lỗi mà…” Anh trả lời như thể đó chỉ là một cơn gió thoảng. 

“Vậy chị gọi tôi có chuyện gì?” 

________ 

Ở một nơi khác… 

Gió thổi qua thảo nguyên cao, nơi một đỉnh đồi được ngụy trang bằng tấm lưới vải ngụy trang và các lớp cỏ dại. 

Nằm sấp giữa những phiến đá, một người phụ nữ với mái tóc bạch kim dài mượt, đôi mắt xanh lục sâu như đá quý, đang cẩn trọng điều chỉnh tầm ngắm của khẩu Kalashnikov custom gắn ống ngắm tầm xa. Bộ đồng phục chiến thuật bó sát người, gọn nhẹ nhưng đầy đủ trang bị. Cô ta là hình mẫu hoàn hảo của một xạ thủ hạng nặng. 

Một tay giữ chắc nòng súng. Vai trái kẹp chiếc điện thoại sát tai. 

“Tình hình thằng nhóc thế nào rồi?” Giọng cô ta sắc lạnh nhưng không giấu nổi sự lo lắng ngầm. “Em tôi… cậu vẫn đang giám sát nó, đúng chứ?” 

________ 

Trở lại hành lang Makimoto… 

August đứng tựa lưng vào tường, tay móc một điếu thuốc ra từ bên trong áo, đưa lên môi và bật lửa châm. Hơi khói trắng cuộn lên trong ánh đèn hành lang mờ mờ. 

Anh hít một hơi thật sâu… rồi mới đáp: 

“Ừ…” 

… 

Chuyển cảnh. 

Âm thanh lớp học vang lên nhè nhẹ - tiếng phấn viết lạch cạch trên bảng, tiếng giảng bài đều đều của giáo viên. Trong khung cảnh đó, Haruto ngồi ở bàn đầu, vắt chân lên bàn một cách ngang ngược, tay đút túi, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. 

Vẻ mặt cậu vẫn lạnh tanh, bất cần, như thể chẳng điều gì xung quanh đáng để bận tâm. Nhưng sâu bên trong… khó ai đoán nổi. 

… 

“…Ít nhất là cho tới bây giờ,…” August nói tiếp từ đầu dây bên kia, giọng trầm khàn qua làn khói thuốc. “…cậu ta vẫn chưa nhận ra tôi.” 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận