Ngọn long viêm mỏng manh trong nháy mắt đã tắt ngấm.
Dung dịch formalin tràn vào cổ họng con rồng non, khiến nó ho sặc sụa đầy đau đớn như một người sắp chết đuối.
Đồng thời, nó cũng không phá nổi chiếc bình thủy tinh—
Nó vỗ mạnh đôi cánh màng, nhưng dù có đập vào vách kính thì cũng không để lại chút dấu vết nào.
Lần phục sinh tích tụ hàng trăm năm này kết thúc nhanh như khi bắt đầu.
Rất nhanh sau đó, con rồng non lại co mình cuộn tròn, trở về dáng vẻ yên ổn, một lần nữa rơi vào giấc ngủ đông.
“Áááááááá!”
Rốt cuộc Lộ Minh Phi cũng hét lên được, run rẩy chỉ tay vào cái bình thủy tinh.
“Đừng hét nữa.”
Giáo sư Guderian lẩm bẩm.
“Thầy không thấy à? Thầy không thấy à? Vừa rồi nó sống lại rồi! Nó sống lại rồi! Là rồng sống đấy!”
Lộ Minh Phi lay mạnh ông già đã hoàn toàn đờ đẫn kia, gào lên.
“Thấy rồi.”
Giáo sư Guderian quay sang Toyama Masashi.
“Ông cũng thấy rồi, đúng không?”
Toyama Masashi mặt trắng bệch, chỉ biết gật đầu, “Thấy… nhưng cái này thật sự không phải là ý của tôi, tôi không biết nó sẽ tỉnh đúng lúc này…”
Ông ta bỗng cao giọng lên gần như gào thét, “Chuyện quái gì vậy? Đám người ở kho tư liệu dán nhầm nhãn à? Ngày thức tỉnh của nó rõ ràng là năm 2077 mà! Gán nhãn bừa như thế này là hại chết người đấy! Vừa rồi nó phun ra long viêm! Long viêm đấy!”
“May mà từ năm kia đã thay sang bình chứa bằng vật liệu nano, chứ vừa rồi thì không chịu nổi rồi…”
Trán giáo sư Guderian đẫm mồ hôi lạnh.
“Trời ạ, ngày thức tỉnh là tôi và giáo sư Manstein tính ra, lẽ ra không thể sai được… trừ phi… trừ phi là triệu hồi huyết thống!”
“Triệu hồi huyết thống?”
Toyama Masahi quay đầu nhìn Lộ Minh Phi, ánh mắt y hệt như đang đánh giá một con quái vật.
“Ngoài triệu hồi huyết thống, còn có gì có thể khiến một con rồng thức tỉnh sớm chứ?”
Ánh mắt giáo sư Guderian rực cháy, vỗ mạnh vai Lộ Minh Phi.
“Là huyết thống mạnh mẽ của em đã triệu hồi nó đấy! Lộ Minh Phi, bây giờ em biết mình là người lợi hại cỡ nào rồi chứ?”
Vai của Lộ Minh Phi sắp bị đập nát luôn, "Cái gì vậy? Đừng đổ cái tai nạn suýt chết người này lên đầu em! Em có làm gì đâu!”
“Long hoàng chỉ cần một ánh nhìn đã đủ khiến con người thần phục rồi, em không cần làm gì cả, bởi vì em là huyết mạch lai giữa người và rồng có năng lực cấp thứ đại chủng!”
Giáo sư Guderian gật đầu lia lịa.
“Huyết mạch cái gì? Ba em là con người, mẹ em cũng là con người, thầy đọc Liêu Trai Chí Dị nhiều quá hả? Nghĩ người Trung Quốc bọn em là toàn người với rồng sinh con chắc?”
Lộ Minh Phi phản bác.
“Không, họ đúng là con người, nhưng đều là huyết thống lai rồng. Cho nên trong máu em có tỷ lệ rất cao huyết mạch của rồng.”
Giáo sư Guderian liếc mắt với Toyama Masashi.
“Dù sao thì em cũng sẽ biết thôi—ở học viện này, đại đa số mọi người đều là lai rồng. Em có biết cách trường phân cấp không? Cái gọi là giai cấp, chính là giai cấp huyết thống! Em được xếp hạng ‘S’ là vì huyết thống lai rồng của em có độ tinh khiết cực cao!”
Lộ Minh Phi sững người.
Trong mắt cậu, giáo sư Guderian bỗng hóa thành một con rồng già, bất kỳ lúc nào cũng có thể phun ra ngọn lửa chí tử ngay mặt cậu.
Còn Toyama Masashi… trông như một con rồng non sắp khóc.
Đây là chỗ nào vậy?
Một học viện toàn huyết thống lai rồng?
Thế thì khác gì tổ rồng?
Mà cậu ở trong tổ rồng… chẳng khác gì một con thỏ trắng!
Cậu có huyết thống rồng tinh khiết?
Cậu là một nam sinh loài có vú trưởng thành dưới lá cờ đỏ mà sao tự dưng bị xem như bò sát rồi?
“Nhưng tỷ lệ huyết thống rồng của em không vượt quá 50%, vượt quá 50% là không được tuyển vào.”
Giáo sư Guderian nói.
“Dù những người đó có tiềm năng vượt xa người thường, nhưng huyết thống rồng sẽ dần dần đồng hóa họ, khiến họ trở thành kẻ phục tùng của loài rồng.”
“Vậy trường này có thù với rồng hả?”
“Là toàn nhân loại có thù với rồng, không chỉ trường này.”
Mắt giáo sư Guderian sáng rực.
“Chuyện này sẽ được giảng kỹ trong môn ‘Phả hệ long tộc’. Bây giờ em đã biết tới sự tồn tại của long tộc rồi, có muốn tìm hiểu thêm không? Có cách đấy! Mỗi môn học đều sẽ dạy về loài rồng, hay là… ta chọn môn luôn nhé?”
“Không muốn tìm hiểu thêm! Em rút học được không?”
Lộ Minh Phi giơ tay.
Giáo sư Guderian rõ ràng rất thất vọng, “Ừm… được thì được, nhưng trong thỏa thuận em vừa ký có mục ‘xóa ký ức’. Nếu em rút học thì đoạn ký ức này sẽ bị xóa sạch. Em đã hé nhìn thế giới thật sự rồi, rút lui không thấy tiếc à?”
“Tiếc cái gì chứ?”
Lộ Minh Phi nói.
“Không ai muốn bỏ qua cơ hội hiểu về thế giới thật cả. Thế giới đó rộng lớn đến mức cậu không thể tưởng tượng được, so với nó thì cái thế giới mà cậu từng biết chẳng khác gì một hạt gạo trên đồng hoang.”
Toyama Masashi nói.
Lộ Minh Phi ngẩn ra, rồi lắc đầu quầy quậy, “Không, không muốn, em chưa bao giờ để ý tới việc làm một con sâu gạo trắng trắng mập mập cả.”
“Không chỉ xóa ký ức đâu.”
Giáo sư Guderian lại vỗ vai cậu.
“Em nghĩ mà xem, ba mẹ em là huyết thống lai rồng, chú thím em lại không thích em, bản thân em cũng chẳng có tài cán gì, nếu bị xóa ký ức rồi bị đưa về Trung Quốc, còn phải học lại một năm để thi đại học. Em tưởng tượng được cuộc sống thê thảm đó chứ?”
Lão già nói trúng ngay điểm yếu trong lòng Lộ Minh Phi.
So với cái gì mà “thế giới thật vĩ đại”, với cậu, áp lực thi đại học lặp lại mới là hiện thực, mà hiện thực đến rợn người.
Cậu méo mặt, “Được rồi, cho em học hai ngày thử xem…”
“Tuyệt vời!”
Mắt giáo sư Guderian lóe lên ánh sáng hưng phấn.
“Kế hoạch đào tạo của em thầy đã chuẩn bị xong từ lâu rồi! Học kỳ đầu, thầy đề nghị em chọn ‘Nhập môn phả hệ long tộc’, ‘Thiết kế học ma động cơ giới cấp I’, ‘Hóa học luyện kim cấp I’ làm môn chuyên ngành. Ngoại ngữ chọn ‘Cổ ngữ Norn’, môn thể chất thì chọn ‘Thái cực quyền’. Như vậy là em sẽ có 13 tín chỉ, không ai trong đám tân sinh có thể so được với em. Thầy muốn em trở thành sinh viên cấp ‘S’ xứng đáng nhất trong 40 năm qua của học viện Cassell!”
“Yêu cầu cao vậy? Ba mẹ em không hiểu gì về con trai mình cả, họ tưởng em sinh ra là thiên tài à?”
Lộ Minh Phi thấy hoàn toàn bất lực.
“Thôi, mọi người cũng đừng vòng vo nữa. Nếu em trượt môn thì sao ạ?”
“Thì học lại thôi. Chỉ cần không phạm quy nghiêm trọng, học viện Cassell sẽ không đuổi học đâu. Có người trượt liên tục mấy năm mà vẫn thi lại đó thôi.”
Giáo sư Guderian dùng giọng điệu an ủi.
“Em nhớ Finger không? Em ấy học năm tư bốn năm rồi đấy… mà cũng chưa ai đuổi học cả.”
Đây mà là an ủi gì chứ?
Rõ ràng là đe dọa trắng trợn!
Finger cũng từng là sinh viên cấp “A” đầy khí phách, giờ thì thành một tên lang bạt lôi thôi.
Còn đàn anh cấp “S” kia thì tự sát bằng súng.
Ở đây có vẻ như quy luật là: cấp càng cao càng dễ chết!
Lộ Minh Phi nghĩ.
“Được rồi, em đồng ý, em ký tên. Còn một câu hỏi cuối, tại sao các thầy phải học tiếng Trung ạ? Sao thầy nào cũng nói tiếng Trung được?”
“Câu hỏi rất hay.”
Giáo sư Guderian gật đầu.
“Bởi vì theo nghiên cứu của bộ nghiên cứu, các nhân vật cấp thân vương trong loài rồng, nơi chúng đang ngủ say đều nằm ở Trung Quốc. Và chúng sắp tỉnh dậy. Học viện Cassell đã đưa tiếng Trung vào danh sách bắt buộc từ mười năm trước. Mỗi người các em đều mang trọng trách—xâm nhập vào nội địa Trung Quốc, tiêu diệt long vương!”
“Thảo nào tốt nghiệp là có việc làm luôn… Nghề này… tuyển dụng cũng không tuyển được ai đâu nhỉ?”
Lộ Minh Phi nói.
“Nhưng đãi ngộ của trường không tệ đâu nhé! Còn giúp em đóng bảo hiểm y tế nữa đấy!”
Giáo sư Guderian nói.
“Lạy hồn! Nghề của trường này là đi đồ long, không có bảo hiểm y tế thì sống nổi chắc? Bảo hiểm cao nhất là bao nhiêu ạ? Năm mươi triệu đô à?”
“Là miễn phí vận chuyển thi thể em về Trung Quốc đó mà…”
“What?”
Mắt Lộ Minh Phi trợn tròn, tưởng tượng một cái xác quấn trong khăn trắng bị khiêng xuống máy bay, đầu dán mảnh giấy đề tên:
“Lộ Minh Phi”.
---
Cậu bị giáo sư Guderian và Toyama Masashi kẹp hai bên lôi ra khỏi văn phòng, cả hai đều vỗ mạnh lên vai cậu, còn cậu thì rũ rượi đầu như gà bị vặt lông.
Một nhóm công nhân sửa chữa khiêng theo hộp dụng cụ, lướt qua họ, có vẻ như là đến sửa cái cửa sổ bị bắn thủng một lỗ lớn bởi khẩu PPK gắn module súng máy.
Ra khỏi tòa nhà mang phong cách thời trung cổ ấy, bên ngoài là bãi cỏ xanh mướt, đường đá cuội màu đỏ sẫm, những cụm kiến trúc tựa lâu đài.
Đỉnh Giáo Đường xa xa, bầy chim bồ câu bay lên sà xuống.
Đứng trong ánh nắng, Lộ Minh Phi rốt cuộc cũng hồi phục lại chút sinh khí—
Ít nhất nhìn cũng còn giống đang sống ở trần gian.
“Mẹ em…”
Lộ Minh Phi nói.
Cậu cảm thấy mình phải hỏi cho rõ—
Cha mẹ cậu đóng vai gì trong cái vụ nhập học đầy sai lầm này vậy?
Cha mẹ kiểu gì mà nhẫn tâm đẩy đứa con độc nhất vào chỗ chết?
Chẳng lẽ cậu là con nhặt?
Hồi nhỏ không thấy vậy mà?
Tiếng còi báo động rít lên xé trời, vang vọng khắp khuôn viên trường, như bóng ma đang gào thét.
Lộ Minh Phi đứng chết trân.
Sắc mặt giáo sư Guderian và Toyama Masashi lập tức trở nên nghiêm trọng, rõ ràng báo hiệu tình hình không ổn.
“Hả? Là không kích à?”
Lộ Minh Phi nhìn quanh, “Rồng tấn công à? Rồng có thể không kích không? Đúng rồi, chúng bay được mà!”
Nói xong cậu mới nhận ra mình đã chấp nhận cái tư tưởng “thế giới này có rồng thật” của học viện Cassell, đồng thời cũng phát hiện ra một chuyện kỳ lạ: một khuôn viên to thế này, vậy mà lại vắng tanh, chỉ có ba người họ đứng bên bãi cỏ.
Dù là chưa hết kỳ nghỉ hè thì cũng quá bất thường rồi.
“Chết tiệt… quên hôm nay là ngày gì rồi… tìm chỗ nấp mau! Mẹ kiếp, bọn họ sắp bắt đầu rồi!”
Toyama Masashi hét lớn.
“Về văn phòng trốn đi!”
Sắc mặt giáo sư Guderian trở nên nghiêm túc.
Đã muộn rồi.
Cầu thang tòa nhà phía sau họ xuất hiện một nhóm người mặc đồ tác chiến đen, tay cầm súng M4.
Nhóm công nhân sửa chữa từ văn phòng lao ra định ngăn cản, nhưng đối phương nhấc súng bắn ngay.
Những người thợ cao to như đặc nhiệm kia vừa chạy ra đã lần lượt gục xuống.
Lộ Minh Phi thầm nghĩ: bảo hiểm vận chuyển thi thể của mình chắc sắp có cơ hội dùng rồi.
Trước khi họ chĩa súng vào Lộ Minh Phi, Toyama Masashi kéo cậu và giáo sư Guderian cùng chui vào ngõ hẹp.
Đám người mặc đồ đen kia hoàn toàn phớt lờ ba người họ, vụt qua bên ngoài ngõ với tốc độ cao, rồi từ Giáo Đường tràn ra một đám người mặc đồng phục chiến đấu màu đỏ sẫm.
Khuôn viên vốn yên tĩnh đột nhiên biến thành chiến trường—
Mọi tòa nhà đều có người tuôn ra, chia thành các phe theo màu đồng phục, ai cũng mang theo vũ khí, gặp mặt là xả súng không chút nể nang.
Rất nhiều người vừa ló đầu ra đã bị hạ gục ngay tại chỗ.
Tiếng súng nổ chát chúa, đến mức Lộ Minh Phi cảm giác như mình đang ở chiến trường Bắc Phi thời Thế chiến II.
Cậu hoàn toàn không thốt nên lời, chỉ biết trợn to mắt nhìn chằm chằm giáo sư Guderian.
“Chủ tịch hội sinh viên định làm cái quái gì vậy? Cậu ta tên gì ấy nhỉ? Bộ cậu ta không sợ bị trừ tín chỉ à?!”
Guderian ôm chặt tai, gào lên với Toyama Masashi.
“Cậu ta có bao giờ quan tâm đâu? Điểm trung bình của cậu ta vốn đã thấp rồi!”
Toyama Masashi vừa nói vừa nhanh nhẹn cúi rạp xuống.
Một viên đạn rít qua ngay trên đầu ông, Lộ Minh Phi nghĩ chắc chắn đó là đạn thật, mà chỉ cần Toyama Masashi chậm một giây thôi thì cũng sẽ gục xuống như đám thợ sửa chữa kia rồi.
Hội trưởng hội sinh viên nổi loạn sao?
Lũ sinh viên ở đây xem đánh nhau là chuyện thường ngày à?
"Cậu ta tên là Caesar Gattuso!”
Toyama Masashi đứng bật dậy, tức tối hét lớn, “Tên công tử bột lái Bugatti Veyron kia!”
Ông rút ra khẩu PPK bản pháo hạm giắt trong áo, thay một băng đạn khác, gương mặt đầy quyết tâm như đặc nhiệm chuẩn bị ra trận.
“Thầy sẽ nhớ mặt cậu ta! Nếu cậu ta đăng ký học lớp thầy, thầy sẽ cho cậu ta biết tay!”
Guderian gào lên.
Ngay khi vừa dứt lời, mạng sống của ông cũng kết thúc.
Viên đạn mang theo lực xuyên khủng khiếp cắm thẳng vào người ông, để lại một lỗ thủng bốc khói trên bộ vest nhếch nhác, máu bắn tung tóe.
Giáo sư Guderian cúi đầu, cố sức liếc nhìn vết thương trên người, túm lấy Lộ Minh Phi, chỉ nói được một câu:
“Bảng chọn môn… em nhớ điền cho đúng!”
Ông đổ gục xuống nền đất.
Toyama Masashi vừa lao lên định cứu thì trúng đạn sau lưng, như thể bị ai đó đẩy mạnh một cái, lảo đảo lao về phía trước vài bước, rồi không bao giờ đứng dậy nữa.


0 Bình luận