Chuyện đi du học là do thím cậu đột nhiên nảy ra ý, rồi một mình thúc ép cậu điền hết mấy cái đơn đăng ký, còn hào phóng chi mấy chục đô mỗi trường để nộp phí xin học.
Thím cậu tự có tính toán riêng—trong đống điểm lẹt đẹt của cậu thì mỗi môn tiếng Anh coi được chút đỉnh, lại ăn may lúc đi thi TOEFL chung với mấy thằng cuồng Anh văn trong lớp nên điểm không tệ.
Với học lực như cậu thì muốn đậu đại học hạng nhất trong nước là chuyện khỏi mơ.
Dạo này có mốt ra nước ngoài học, nên thím nghĩ thôi cứ nộp thử, biết đâu ăn may được thư mời nhập học từ một trường đại học Mỹ nào đó, coi như cũng có cái để báo cáo với ba mẹ cậu bên kia gửi tiền về.
Nhưng thực ra thím còn một tính toán nhỏ hơn nữa.
Dù điểm của Lộ Minh Trạch, em họ cậu, có cao hơn cậu một chút thì cũng chưa đủ để vào mấy trường danh giá như Thanh Hoa hay Bắc Đại—những cái tên thím hay treo trên miệng.
Nếu nó mà cũng theo kiểu bỏ thi trong nước để đi du học thì cũng coi như nở mày nở mặt lắm.
Nhưng đại học là chuyện cả đời, thím không nỡ để Lộ Minh Trạch mạo hiểm.
Thím nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ sực nhớ câu danh ngôn nào đó kiểu "con đường gian khổ nên để người dũng cảm lấy gót chân rắn rỏi mà khai phá", rồi bỗng thấy cậu cũng ra dáng dũng cảm.
Thế là đẩy cậu đi trước mở đường cho thằng em.
Nếu cậu thất bại thì cũng chẳng sao, coi như chứng minh con đường đó không đi được, cậu có thể quay lại thi đại học cùng nó năm sau.
Có điều, đường gian khổ đâu phải chỉ nhờ dũng cảm là đi nổi, toàn đá gập ghềnh dễ trẹo chân.
Cậu đã nhận hơn chục cái thư hồi âm rồi, mở đầu giống hệt nhau:
"Thân gửi ứng viên: Cảm ơn bạn đã quan tâm tới trường, nhưng rất tiếc..."
Thím cậu tiêu gần cả ngàn đô phí đăng ký, nhận lại chỉ là mấy lời cảm ơn nhũn nhặn của mấy ông bà người Mỹ, đau như bị ai móc túi.
Còn cậu thì ngồi nhai cơm rang nguội, mắt dán vô màn hình máy tính, bình thản như sư vào định, lòng như mặt hồ phẳng lặng.
Chỉ là để cho có lệ với tâm trạng của thím, cậu cũng ráng chau mày, thở ra kiểu ảo não mỗi lần nhận thư từ chối.
Giờ chỉ còn lại một trường chưa trả lời: trường danh giá nhất trong danh sách—Đại học Chicago.
“Có thư của cháu không ạ?”
Cậu thập thò ngoài phòng bảo vệ, ráng phát âm tên cho chuẩn, “Mingfei Lu.”
“Có. Từ Mỹ gửi tới.”
Bác bảo vệ quăng ra một phong bì.
Cậu vừa cầm lên đã biết là thư từ chối—chỉ có một tờ giấy mỏng bên trong.
Nếu là thư trúng tuyển, sẽ kèm theo hàng đống giấy tờ, hướng dẫn nhập học, dày như cuốn sổ tay.
Còn thư từ chối thì, một tờ A4 là đủ rồi.
Cậu xé bì thư.
Bất ngờ là thư viết bằng tiếng Trung:
---
Thân gửi Lộ Minh Phi:
Cảm ơn bạn đã quan tâm đến Đại học Chicago. Tuy rất tiếc là bạn không được nhận vào trường, nhưng chúng tôi luôn tin rằng, con đường không chỉ có một, vấn đề là bạn có muốn lựa chọn hay không. Xin tự giới thiệu, tôi là Norma Lawrence, thư ký học viện Cassell. Cassell là một trường đại học tư thục tọa lạc ở vùng ngoại ô Chicago, bang Illinois, có quan hệ kết nghĩa học thuật với Đại học Chicago. Chúng tôi rất vinh hạnh khi nhận được hồ sơ của bạn từ Đại học Chicago. Sau quá trình đánh giá kỹ lưỡng, chúng tôi cho rằng bạn đạt chuẩn đầu vào của Học viện Cassell, và trân trọng mời bạn tham gia kỳ phỏng vấn. Ngay khi nhận được thư, xin hãy liên hệ với giáo sư Guderian của chúng tôi—hiện đang có chuyến thăm học thuật tại Trung Quốc. Giáo sư sẽ trực tiếp sắp xếp cuộc phỏng vấn cho bạn. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, xin đừng ngần ngại liên hệ với giáo sư Guderian. Tôi cũng sẽ hỗ trợ ông ấy để cung cấp mọi dịch vụ cần thiết cho bạn. Rất hân hạnh được làm quen.
Chân thành, Norma
---
Cậu đặt thư xuống, đưa tay xoa trán, hơi hoang mang.
Ban đầu rõ ràng là thư từ chối, sao đọc tới đoạn “con đường không chỉ một…” thì câu chuyện lại rẽ hướng vậy trời?
Rõ ràng họ liệt cậu vào danh sách phỏng vấn rồi.
Mấy đứa bạn cùng lớp cậu cũng có đứa xin được học bổng, nhưng có giáo sư Mỹ bay sang tận Trung Quốc để phỏng vấn thì chưa từng nghe.
Cậu cũng đâu có nộp hồ sơ gì cho trường Cassell đó, càng không đóng xu nào cho phí đăng ký.
Hay là… “Vết khắc hoàng hôn” bị Lộ Minh Trạch lần ra rồi?
Nó đang trả đũa cậu chơi?
Nhưng bì thư đúng là có dấu bưu điện từ bang Illinois.
Cậu dốc thử thư ra, ngoài tờ giấy đẹp đẽ kia thì chẳng còn gì.
Cậu bắt đầu chắc chắn—chắc chắn đây là trò lừa đảo.
Còn bảo cậu “ngay lập tức” liên lạc giáo sư Guderian, mà chẳng buồn cho cái số điện thoại.
Nghĩ vậy cậu lại thấy nhẹ lòng, gật gù một cái như vừa thoát nợ.
“Ra ký nhận cái này.”
Bác bảo vệ lại chìa ra một tờ phiếu.
“Ủa, thư mà cũng phải ký nhận hả?”
“Không, ký nhận cái gói hàng đi kèm. Có người gửi cả gói hàng theo nữa.”
Cậu ngớ người ra ký tên.
Nhận được một phong thư to của FedEx, sờ bên trong thấy có gì đó cứng cứng.
Cậu do dự chút rồi xé ra, đổ ra một cái… điện thoại.
Một chiếc N96 màu đen tuyền.
Cậu đứng yên nhìn nó vài giây, cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại.
Cậu bật máy lên, pin vẫn còn hơn nửa.
Danh bạ chỉ có một số duy nhất:
“Giáo sư Guderian”.
---
“Chắc chắn là bọn lừa đảo bày ra rồi! Mà còn là người quen trong khu! Chỉ người quen mới nắm rõ tình hình nhà mình như vậy!”
Thím vừa nói vừa đập mạnh lá thư lên bàn, giọng quả quyết như thể muốn đóng đinh vào sự thật ấy.
“Nhưng tên lừa đảo đó mà chơi lớn vậy sao? N96 đấy chứ không phải đồ chơi đâu! Hàng lậu cũng hơn bốn ngàn, hàng chính hãng còn vượt năm ngàn!”
Chú cãi lại, tay vẫn không ngừng vuốt ve chiếc N96 đen bóng, dấu vân tay in đầy trên lớp vỏ, như thể đang mân mê món gia bảo của dòng tộc.
Chú là người có gu thẩm mỹ đặc biệt.
Lộ Minh Phi từng được đi ăn cùng chú một lần, tận mắt chứng kiến cảnh chú dùng điện thoại tay trái, bật bật lửa tay phải, đặt cả hai món đồ lên bàn một cách đầy trịnh trọng.
Trong lúc trò chuyện, chú vô tình kéo tay áo lên để lộ chiếc đồng hồ “Montblanc” hàng nhái mua ở Quảng Châu, lập tức khiến mọi người xung quanh xuýt xoa khen ngợi gu của chú.
Gần đây, chú không ít lần nói với Lộ Minh Trạch rằng chiếc N96 mới này “cao cấp” thế nào, rất hợp với phong cách “người đàn ông từng trải” của chú.
Chỉ tiếc, quyền tài chính trong nhà lại do thím nắm, mà thím thì đã dứt khoát “No!”.
“Cái gì mà Học viện Cassell? Rõ ràng là trò lừa đảo để moi tiền! Lại còn tự xưng là học viện liên kết của Đại học Chicago. Năm ngoái học sinh giỏi nhất trường mình là Sở Tử Hàng cũng đi học viện liên kết của Đại học Chicago đấy, anh họ anh ấy còn là giáo sư bên đó, anh ấy còn lấy được thẻ xanh kìa! Những học viện kiểu đó gần như ngang với Ivy League rồi, ngay cả người Mỹ còn khó chen chân cơ mà!” – Lộ Minh Trạch hăng hái nói, hiếm hoi quan tâm đến tương lai của anh trai.
Lộ Minh Phi biết, Sở Tử Hàng chính là thần tượng của em trai mình.
Khi đám bạn còn khoe mẽ quần áo Nike hay Adidas, thì Sở Tử Hàng đã diện toàn “Burberry”.
Anh ta choàng chiếc khăn Burberry lỏng lẻo trên chiếc áo khoác Diesel, mặt lạnh như tiền bước qua hành lang.
Cả trường đều thì thầm, đây mới đúng chất “phong cách Anh quốc”.
Có lần, hai nữ sinh thậm chí bị phạt vì cãi nhau dữ dội đến mức túm tóc, cấu xé, chỉ để tranh cãi xem “Sở Tử Hàng là của ai”.
Trong khi chính anh ta chưa từng nói một câu với ai trong số họ.
Lộ Minh Trạch kể những chuyện ấy cho “Dấu khắc hoàng hôn” nghe với giọng đầy cảm xúc, ánh mắt rực sáng khi tuyên bố: một ngày nào đó, anh sẽ khiến cả trường phải ngẩng mặt nhìn mình, chứng minh rằng mình không thua gì Sở Tử Hàng!
Còn Lộ Minh Phi thì chỉ nghĩ: vấn đề chính là bao nhiêu nữ sinh thả thính thôi.
Lộ Minh Trạch mơ làm “sư tử đực thống lĩnh bầy sư tử cái”, chứ không hẳn muốn làm thiên tài học giỏi như Sở Tử Hàng.
Lộ Minh Phi thì không hề ghen tị.
Thỉnh thoảng, cậu còn thấy buồn cười khi nghĩ thần tượng của đám bạn có khi giờ đang rửa bát trong quán ăn bên Mỹ.
Cậu là kiểu người thấm nhuần tinh thần AQ.
Giáo viên Ngữ Văn từng lấy bài văn của cậu ra làm ví dụ tiêu cực, chê rằng không có trí tưởng tượng, màu sắc bi quan, giống hệt con người cậu – thiếu chí tiến thủ.
Khi đó, Lộ Minh Phi thật sự muốn đứng dậy phản bác rằng mình cũng có mộng tưởng chứ!
Có lần xem liền ba phần phim Ma Trận, Lộ Minh Phi bỗng tin rằng mình chắc chắn có năng lực đặc biệt nào đó chưa thức tỉnh – giống như “Neo”.
Rồi sẽ có một nhân vật thần bí xuất hiện, đánh thức sức mạnh ấy, để giữa ánh mắt sững sờ của mọi người, cậu lột xác thành người làm nên chuyện lớn.
Nhưng khi giáo viên chê bai, chỉ nhìn về phía cuối lớp – nơi lũ học sinh đang gục đầu ngủ – chẳng thèm liếc mắt đến cậu.
Thế là cậu chỉ biết im lặng cụp đầu, nuốt lại cả hành trình tâm lý vĩ đại đang chờ được khai phá.
Không ai bàn luận cùng cậu về nó.
Cậu chỉ có thể một mình âm thầm tưởng tượng, tưởng tượng mãi cho đến năm lớp 12, tưởng tượng ấy đã trở thành một kịch bản hoàn chỉnh.
Mỗi lần trường tổ chức tiệc Tết, cô nàng chơi piano cấp 10 – Liễu Miểu Miểu – lại ngồi trên sân khấu.
Đám nam sinh mặc vest đen chỉnh tề múa quanh cây đàn.
Còn Lộ Minh Phi thì ngồi chống cằm ở một góc bị lãng quên, mơ mộng…
Cậu tưởng tượng một chiếc trực thăng bất ngờ hạ xuống, nhóm người mặc vest đen, đeo kính râm bước vào – lạnh lùng như đặc vụ CIA:
“Ngài Lộ Minh Phi, bây giờ không phải lúc xem văn nghệ. Tổ chức đang gọi ngài.”
Họ khoác áo khoác đen lên cậu, đưa cậu rời khỏi hội trường trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả bạn học.
Ngoài sân trường, trực thăng đen gầm rú, gió từ cánh quạt như dao lướt qua mặt.
Lúc ấy, từ Miểu Miểu đang đàn đến đám bạn đang nhảy, tất cả đều ngừng lại, nhìn theo bóng lưng cậu.
Trọng điểm không phải cậu sẽ làm gì để cứu thế giới, mà là ánh mắt người khác nhìn theo cậu lúc ấy.
Cực kỳ ngầu!
Dù biết rõ đó chỉ là tưởng tượng giết thời gian, Lộ Minh Phi vẫn không dừng lại.
Vì thật sự, cậu không tìm được ưu điểm nào đáng tự hào ở bản thân.
Cậu nghĩ, tương lai của mình có lẽ chỉ là học một trường đại học không mấy tiếng tăm, yêu đương, đi làm, thuê nhà, kết hôn, sinh con...
Thế rồi, một bức thư từ nước Mỹ bất ngờ xuất hiện — khiến cái tương lai phẳng lặng như mặt hồ chết kia bỗng chốc gợn sóng.
Thế nhưng trong “hội nghị gia đình” này, cậu như người ngoài cuộc, ngồi thu mình ở mép ghế sofa, tay đặt gọn trên đầu gối.
Trong phòng khách vẫn vang lên tiếng tranh luận không dứt giữa chú, thím và Lộ Minh Trạch.
Không ai chú ý đến “nhân vật chính” vừa đứng dậy rời khỏi phòng.
Ba người vẫn tiếp tục cãi nhau về thật – giả của bức thư.
Thím và Lộ Minh Trạch có vẻ hơi chấn động.
Nếu thư là thật, thì đúng là chó ngáp phải ruồi, mười năm mới có một, lại rơi vào đầu Lộ Minh Phi.
Thím không chấp nhận nổi chuyện thằng cháu uể oải, xưa nay chẳng ra gì, lại đột nhiên trở thành kẻ có tương lai sáng lạn.
Nếu vậy thì sau này Lộ Minh Trạch còn mặt mũi nào mà “lên ngôi”?
Lộ Minh Phi trở về phòng, đăng nhập QQ, ánh mắt dán vào avatar của cô gái đội mũ bóng chày.
Ảnh vẫn xám – nghĩa là offline, hoặc đang ẩn.
Dù sao cũng không có hồi âm.
Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường.
Đã mười tám tiếng trôi qua từ lúc cậu gửi tin nhắn hỏi Trần Văn Văn có đi sinh hoạt câu lạc bộ văn học tối mai không.
Thực ra, Trần Văn Văn không đội mũ bóng chày.
Cô có mái tóc dài, mềm và suôn thẳng.
Đẹp – không cần mũ để che mặt.
Lộ Minh Phi quen cô vào ngày nhập học.
Hôm đó, cô được đưa tới bằng chiếc Passat, mặc váy vải bông trắng, đi tất ngắn ren trắng.
Trên tóc là chiếc kẹp Hello Kitty.
“Tiểu thiên nữ” của lớp là Tô Hiểu Tường – hôm đó mặc nguyên cây DKNY, từ chiếc Mercedes-Benz S500 bước ra, phong thái kiêu sa, vừa đi vừa mong chờ ánh mắt ngưỡng mộ của đám bạn mới.
Nhưng đám con trai lại đang nhìn về phía cửa sổ – nơi Trần Văn Văn đang đọc Người tình của Marguerite Duras.
Ánh nắng rọi lên váy cô, làn da cô – mọi thứ trong suốt như một khung phim điện ảnh.
“Tiểu thiên nữ” Tô Hiểu Tường – kiêu ngạo suốt mười lăm năm – vừa nhập học đã bị đánh bại bởi một “tiểu văn nghệ nữ sinh”, tất nhiên là không cam lòng.
Lại có một thằng con trai mù mắt, chỉ tay về phía Trần Văn Văn, thì thầm với cô:
“Chắc cô kia là hoa khôi lớp mình đấy.”
“Tiểu thiên nữ” không chịu nổi nỗi nhục này. l
Cô giẫm mạnh vào chân hắn rồi bỏ đi.
Còn tên con trai ấy – chính là Lộ Minh Phi.


0 Bình luận