Lộ Minh Phi đứng giữa dòng người đông đúc, liếc nhìn tấm vé tàu trong tay rồi ngẩng đầu ngắm mái vòm nhà ga Chicago trông chẳng khác nào một nhà thờ.
Hai bên là hai chiếc vali du lịch khổng lồ, cộng lại gần bằng trọng lượng của cậu.
Balo sau lưng thì phồng to lên vì thím nhét vào một cái nồi áp suất.
Trong bao tải có một chiếc chăn bông loại mười hai lỗ, gối thì buộc chung với một cái thùng, hộ chiếu cắn trong miệng.
Là một đứa con cưng của trời, du học sinh mới – Lộ Minh Phi – mang theo toàn bộ hành lý xuất ngoại, một mình đáp chuyến bay của United Airlines, vượt qua đại dương, hạ cánh xuống sân bay quốc tế Chicago.
Theo lịch trình Norma sắp xếp, cậu sẽ lên chuyến tàu tốc hành CC1000 tại ga Chicago để đến Học viện Cassell.
“Thật muốn tự đưa em đi lắm, nhưng thầy còn phải bay qua Nga.”
Giáo sư Guderian tiếc rẻ nói qua điện thoại.
“Nhưng đừng lo, Norma sẽ sắp xếp hết mọi thứ.”
Norma đúng là một thư ký xuất sắc.
Ba tuần sau, một phong bì siêu to được gửi đến tay Lộ Minh Phi.
Từ hộ chiếu đến lịch trình, cái gì cũng có đủ, còn tặng kèm một quyển “Cẩm nang nhập học cho người mới vào Học viện Cassell – phiên bản Lộ Minh Phi”.
Cái tên nghe ngớ ngẩn nhưng lại cực kỳ hữu dụng—chí ít là trước khi Lộ Minh Phi đến nhà ga Chicago.
“Chuyến tốc hành CC1000? Chưa từng nghe qua… Có lẽ là một tuyến tàu phụ nào đó? Nhưng mã hiệu mà cậu nói thì không đúng… Bảng giờ tàu phiên bản mới liệt kê toàn bộ các chuyến mà… Tốt nhất là tra lại lần nữa đi… Vé thì có vẻ là thật, nhưng chúng tôi thực sự không biết có chuyến đó.”
Đó là câu trả lời của nhiều nhân viên trực ban khác nhau.
Trong bảng giờ tàu, không hề có chuyến tốc hành nào mang mã hiệu ấy.
Cái quái gì thế này?
“Xong đời rồi!”
Lộ Minh Phi vò đầu giữa đám đông.
Thượng Đế từng hứa với Moses: “Ngươi hãy đến Canaan, vùng đất chảy sữa và mật ong”, rồi đưa cho ông một tấm bản đồ.
Moses dùng thần lực vượt qua Hồng Hải mênh mông, thoát khỏi cuộc truy đuổi của người Ai Cập, mười phần chết đến chín phần, cuối cùng thấy biển chỉ đường phía trước viết “Đi Ấn Độ”, “Đi Trung Quốc”, “Đi Nhật Bản”, nhưng tuyệt nhiên không có “Đi Canaan”. Cảnh sát đứng bên dưới biển chỉ đường nói:
“Canaan? Không rõ, chưa từng nghe qua!”
Có lẽ, Moses lúc đó cảm thấy thế nào, thì lúc này Lộ Minh Phi cũng cảm giác y như vậy.
Nhưng Moses còn có phép màu của Chúa.
Còn Lộ Minh Phi thì sao?
Cậu chỉ còn có một tài sản cuối cùng trong túi—một tờ 20 đô la.
Thím đã đưa cậu năm trăm đô để tiêu vặt trên đường, nhưng lúc qua hải quan ở Chicago, một ông cảnh sát mập ú vừa kiểm kê mấy chục đĩa game PS2 lậu mà Lộ Minh Phi mang theo, vừa viết lên biên lai những con số khiến người ta lạnh sống lưng, vừa khen ngợi gu thẩm mỹ của cậu:
“Ê? Resident Evil IV hả? Ha! Cậu cũng thích series Dynasty Warriors hả? Hớ! Tôi cũng khoái Dragon Quest lắm!”…
Có lẽ vì quý gu của cậu, ông ta để lại cho cậu hai chục.
Giờ thì “Moses” băng ngàn vượt biển này đang đứng trước cửa tiệm Subway, siết chặt tờ hai mươi đô còn lại, suy nghĩ xem nên cắn răng nhịn đói hay mua một phần combo sandwich với coca.
Dù học bổng có béo bở cỡ nào với con số 36.000 đô, thì hiện giờ cậu cũng chỉ có hai chục đô.
Mua suất ăn sáu đô xong còn lại mười bốn.
Cầm cự được mấy ngày?
Hay là để dành tiền mua thẻ gọi điện cho học viện?
Cậu đâu có điện thoại, cái N96 đã bị chú giữ làm quà chia tay rồi.
“One dollar, just one dollar…”
Có người lên tiếng sau lưng cậu.
Ở Mỹ, đây là câu xin ăn kinh điển, như “bố thí một đồng” kiểu cổ đại ở Trung Quốc vậy.
“No! I am poor! No money!”
Lộ Minh Phi trả lời bằng thứ tiếng Anh đơn giản và thẳng thắn.
Cậu ngoái đầu lại, nhìn thấy một thanh niên cao lớn, râu ria xồm xoàm nhưng nét mặt vẫn khá khôi ngô, ánh mắt rực sáng như lửa nến, đầy vẻ khao khát.
Áo sơ mi caro màu xanh rêu và chiếc quần ống thụng có vẻ đã lâu không được giặt.
Ở Mỹ mà gặp được kiểu ăn mày thế này cũng hiếm, mấy ăn mày khác còn ăn mặc đàng hoàng hơn hắn.
“Người Trung Quốc à?”
Gã kia nhận ra quốc tịch của Lộ Minh Phi, lập tức đổi sang tiếng Trung trôi chảy:
“Xin cậu bố thí cho anh tí tiền mua coca đi, anh thật không phải ăn mày, chỉ là đi đường làm mất ví thôi.”
Mấy câu mở lời của cả ăn mày Trung và Anh mà gã này đều thuộc thế kia, còn dám bảo không phải ăn mày chuyên nghiệp à?
Lộ Minh Phi nghĩ.
“Finger von Frings, thực sự không phải ăn mày, sinh viên đại học.”
Gã thanh niên để chứng minh thân phận đã lôi từ chiếc túi đeo sau lưng ra một quyển sách dày như từ điển.
Trên quyển sách cũ kỹ đó, tên sách được in bằng tiếng Anh xen lẫn tiếng Latinh.
Lộ Minh Phi cảm thấy mình đã từng thấy kiểu chữ đó ở đâu đó.
Gã này nói tiếng Trung lưu loát thế kia… Trong đầu Lộ Minh Phi lóe lên một suy nghĩ—cậu từng thấy loại chữ này trong hồ sơ nhập học của Học viện Cassell.
“Anh cũng đang chờ chuyến tốc hành CC1000 à?”
Lộ Minh Phi hỏi.
Cả hai đều lôi từ túi ra một tấm vé từ tính.
Y hệt nhau.
Trên nền đen có vẽ hình một đại thụ sum suê bằng màu bạc.
“Em là tân sinh viên, Lộ Minh Phi.”
Cậu vươn tay ra, muốn thể hiện sự thân thiện.
"Trời ơi! Cuối cùng cũng có một đô mua coca rồi!”
Finger túm chặt tay cậu.
Trong đầu anh ngoài coca ra không còn thứ gì khác à?
Lộ Minh Phi cạn lời nghĩ thầm.
Không còn cách nào khác, Lộ Minh Phi đành mua cho cả hai một phần sandwich và một ly Coca.
---
"Này cậu, anh đây thực sự rất nể cậu đấy, trông cậu rất có khí phách!”
Finger nằm xoãi trên ghế dài, há to miệng gặm sandwich, uống coca của Lộ Minh Phi.
Hai người cộng lại chỉ có hai mươi lăm đô.
Lộ Minh Phi đề nghị: vì coca được refill miễn phí, chẳng cần mua hai cốc làm gì, chỉ cần hai cái ống hút và tăng số lần refill là đủ.
Finger đến từ nước Đức – một quốc gia tư bản phát triển – nhưng hoàn toàn không có sự e dè kiểu Đức trong chuyện vệ sinh, hào hứng khen sinh viên Trung Quốc đúng là đầu óc linh hoạt.
“Anh học năm mấy rồi?”
Lộ Minh Phi hỏi.
“Năm tám.”
“Năm tám?”
Lộ Minh Phi bị coca sặc.
“À thật ra là năm tư, nhưng anh lưu ban.”
Finger nói.
“Thế sao lại là năm tám?”
“Lưu bốn năm liền đó mà…”
Lộ Minh Phi bỗng thấy lo cho tương lai của mình, tạm thời không muốn bàn đến cái chủ đề kinh dị như lưu ban nữa.
“Anh từng đi chuyến tàu đó chưa?”
“Mỗi học kỳ mở trường anh đều đi tàu đó. Không thì chỉ còn cách gọi trực thăng. Trường nằm trong núi, chỉ có chuyến tàu đó đến được. Không ai biết lịch trình cụ thể đâu, chí ít là ở ga Chicago thì không ai biết cả. Người cuối cùng từng biết lịch trình của chuyến tàu đó là một nhân viên nhà ga, ông ấy mất cách đây hai năm. Ông nói chuyến tàu đó đã chạy từ trước Thế chiến II.”
Finger nói, “Nhưng đừng lo, tàu kiểu gì cũng sẽ đến, tụi mình tầng lớp thấp thì phải đợi thôi.”
“Tầng lớp?”
Lộ Minh Phi hỏi, “Ý anh là gì? Tư sản với vô sản à?”
“Một loại thân phận quý tộc ấy mà. Sinh viên có cấp bậc cao thì sẽ được hưởng một số đặc quyền. Tài nguyên của trường sẽ ưu tiên cho họ, ví dụ như được trường cử xe đến đón.”
“Anh học tám năm rồi mà cấp bậc còn chưa cao sao?”
“Nói thật thì anh đang vật lộn giữa ranh giới đuổi học và bổ sung tín chỉ!”
Finger nhún vai.
“Vậy tốt nghiệp Học viện Cassell thì dễ tìm việc lắm à? Anh học năm tư tới bốn năm mà không nỡ bỏ học?”
“Không, tốt nghiệp xong là trường phân công việc luôn!”
Finger ợ một cái vang dội.
Lộ Minh Phi ngó ra ngoài cửa sổ kính lớn của nhà ga, những tòa nhà chọc trời đen sì sừng sững như người khổng lồ đứng cạnh nhau.
Màn đêm buông xuống thành phố Chicago.
Đường sắt trên cao tóe sáng mỗi khi tàu chạy ngang.
Người qua lại vội vã.
Đèn neon nhấp nháy.
Cậu và Finger đã ở lại nhà ga Chicago hai đêm rồi.
Không có tiền thuê khách sạn, đành quấn chăn ngủ trên ghế dài trong sảnh chờ.
Nếu không nhờ vé từ tính của họ có thể thông qua máy kiểm soát, họ đã sớm bị bảo vệ đuổi đi.
Nhưng không ai ở nhà ga Chicago biết chuyến tàu CC1000 thần bí đó cả.
Finger thì chẳng hề lo lắng.
Anh ấy nói lần nào về trường cũng như vậy.
Lỗi là do bọn họ thuộc tầng lớp thấp, sinh viên tầng lớp cao thì đến nơi là có xe đón, lên tàu từ lối VIP, chẳng gây chút ồn ào nào.
Lộ Minh Phi buộc phải hỏi, tầng lớp của họ rốt cuộc thấp đến mức nào.
Finger bảo chắc cũng ngang tầng lớp nông nô thời Trung cổ.
Lộ Minh Phi sa sút tinh thần, Finger an ủi rằng thật ra có những người còn thấp hơn, ví dụ như "thứ hạng lừa thồ"
Trong sảnh chờ giờ chỉ còn lại hai người họ.
Finger ôm sách đi lại khắp nơi, tiếng đọc vang vọng trong không gian rộng lớn.
Lộ Minh Phi quấn chăn quanh người, cuộn tròn trên ghế dài gỗ.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng chuông vọng lại từ xa.
Tiếng chuông ngân dài, dường như phát ra từ một nhà thờ rất xa.
Lộ Minh Phi nhắm mắt, đầu óc bay xa, nghĩ đến vùng hoang nguyên dưới ánh trăng và bóng dáng nhà thờ tối đen ở phía xa, nghĩ đến đám người cầm đuốc chạy băng qua hoang nguyên.
Ánh lửa không chiếu rõ được khuôn mặt họ, khuôn mặt họ giấu trong bóng tối.
Họ chạy về phía vầng trăng tròn.
Vầng trăng đó to một cách kỳ dị, nửa dưới chìm dưới đường chân trời.
Đám người nhảy từ đỉnh núi về phía mặt trăng.
Lộ Minh Phi giật mình, không hiểu sao lại nghĩ đến những thứ đó—điên cuồng, tráng lệ mà lại chân thực.
Dường như cậu từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng hùng tráng ấy.
Tại sao chỉ có tiếng chuông đơn điệu ấy?
Lộ Minh Phi chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Đây là Chicago, ngoài kia là đường phố đông đúc, ồn ào, đầy tiếng người.
Tại sao cậu chỉ nghe thấy tiếng chuông cô đơn ấy?
Quanh đây rõ ràng không có nhà thờ nào cả.
Cậu bật dậy khỏi ghế dài.
Ngoài cửa kính, một vầng trăng khổng lồ đang từ từ nhô lên, ánh trăng đổ xuống như thủy triều vỗ bờ.
Cả sảnh chờ ngập trong ánh trăng lạnh lẽo như nước.
Bóng cửa sổ hắt lên thành ghế dài.
Một cậu bé lặng lẽ ngồi đó, ngẩng đầu đón lấy ánh trăng.
Lộ Minh Phi nhìn quanh, không thấy Finger đâu.
Bảo vệ ở cửa cũng biến mất.
Quán sandwich Subway phía xa đã tắt đèn.
Chỉ còn lại cậu và cậu bé kia.
Cậu thấy kỳ lạ, nhưng không dám lên tiếng, thậm chí không dám thở mạnh.
Trong sảnh chờ lúc này có một sự yên lặng khiến người ta không nỡ phá vỡ.
Cậu bé trông giống người Trung Quốc, tầm mười ba mười bốn tuổi, mặc lễ phục đen tuyền, gương mặt non nớt tỏa sáng lấp lánh.
Lộ Minh Phi không hiểu sao một đứa nhỏ như vậy lại có vẻ mặt “ta đã sống mấy ngàn năm rồi”—lặng lẽ và bi thương đến thế.
Ghế dài còn trống rất nhiều, vậy mà cậu bé lại ngồi đúng bên cạnh cậu, như thể đang chờ cậu tỉnh dậy.
Lộ Minh Phi kéo chăn ra, ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Hai người cứ thế lặng lẽ ngắm trăng, thời gian chậm rãi trôi qua, như thể hai kẻ đang ngắm biển.
"Đổi không?"
Cậu bé khẽ hỏi.
"Đổi gì cơ?"
Lộ Minh Phi không hiểu cậu đang nói gì.
"Đổi không?"
Cậu bé lại hỏi lần nữa.
"Đổi cái gì chứ? Tôi không có tiền... I am poor, no money..."
"Vậy là anh trai vẫn từ chối à?"
Cậu bé từ từ quay đầu lại.
Trong con ngươi màu vàng kim của cậu ta ánh lên tia sáng như lửa, như một tấm gương phản chiếu ngọn lửa đang bốc cháy.
Toàn bộ ý thức của Lộ Minh Phi trong khoảnh khắc ấy bị ngọn lửa đó nuốt chửng, toàn thân cậu rùng mình dữ dội, như thể đang đứng trên bờ vực diệt vong, một luồng sức mạnh khổng lồ trào dâng từ trong cơ thể.
Cậu bất ngờ lùi mạnh về phía sau.


0 Bình luận