Mọi người đều ùa lên vây quanh Trần Văn Văn và Triệu Mạnh Hoa, cứ như khách khứa trong một đám cưới vậy.
Lộ Minh Phi nghĩ chắc ai cũng biết chuyện, chỉ có cậu và Tô Hiểu Tường là bị giấu trong bóng tối.
Có lẽ chuyện cậu thích Trần Văn Văn sớm đã bị tất cả nhìn thấu, cho nên không ai nói với cậu cả.
“He, đúng là ngu.”
Lộ Minh Phi tự nói với bản thân, cảm giác chua xót dâng lên tận mũi.
Tiếng nhạc vang lên, trên màn hình chiếu cảnh Eve dẫn Wall-E phá vỡ âm thanh lao qua bầu trời.
Đó là một cô gái nhỏ dùng tất cả sức lực để cứu lấy thằng ngốc mà mình yêu, cuối cùng hai người tựa vào nhau trong giai điệu của một bản tình ca cổ điển. Cảnh ấy cảm động, và quá hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Triệu Mạnh Hoa khoác vai Trần Văn Văn, Trần Văn Văn cúi đầu tựa vào vai hắn.
Chú chiếu phim từ cửa bên đi vào, ngậm điếu Trung Hoa giả mà Lộ Minh Phi tặng, búng tay một cái đầy kiêu ngạo, đầu ngẩng 45 độ, giơ ngón cái với Lộ Minh Phi, như thể đang nói:
"Người anh em, tôi làm ổn rồi nhỉ?”
“Chú bị hâm à?”
Lộ Minh Phi hận không thể túm cổ áo ông ấy mà lắc cho một trận.
Nhưng cậu chẳng còn sức lực gì nữa, vậy là ngồi xổm xuống sát mép màn hình.
Dù sao thì giờ cũng không ai quan tâm đến câu “I love you” kia nữa, cậu đã biến thành chữ “e” viết thường, chẳng ai liếc lấy một cái.
“Có bất ngờ không nào? Chị dâu.”
Một thằng bạn của Triệu Mạnh Hoa hào sảng nói.
“Chả bất ngờ gì, tôi đoán ra là hai người đang giở trò rồi, chỉ là không vạch mặt thôi, da mặt hai người đúng là dày thật.”
Trần Văn Văn vừa hạnh phúc vừa xấu hổ nói, nắm tay Triệu Mạnh Hoa lắc lắc.
Đúng là tất cả mọi người đều biết, kể cả Trần Văn Văn.
Lộ Minh Phi cụp đầu, lặng lẽ đi về phía cửa phòng chiếu.
Phía sau lưng cậu, Eve đang áp mặt vào Wall-E, nhạc nền dịu dàng ngọt ngào.
Trần Văn Văn vẫn là Eve, nhưng cậu không phải Wall-E, cậu chẳng là gì cả.
À không, cậu là nam phụ pháo hôi, từng đóng vai trò quan trọng trên con đường tình yêu của nam nữ chính.
“Chữ đừng chạy, chữ đừng chạy! Diễn viên quần chúng ai cũng có lì xì mà!”
Bạn của Triệu Mạnh Hoa gọi với theo.
Lộ Minh Phi ngoái đầu lại, Triệu Mạnh Hoa nháy mắt với cậu rồi làm mặt xấu.
Lộ Minh Phi hiểu ý hắn là gì, cậu cảm thấy mình nên quay lại đấm hắn một trận, nhưng thể lực không bằng, mà hắn lại còn có cả đám bạn.
Cậu đã xui xẻo nhiều năm, cũng quen rồi.
Thế là “ờ” một tiếng, quay đầu đi tiếp về phía sân khấu, đi làm “i” của cậu.
Đúng lúc đó, ánh sáng từ sau lưng chiếu tới, như sấm sét xé tan tầng mây, có người đẩy mạnh cửa phòng chiếu bước vào.
Đời người có vài lần sẽ cảm thấy mình nhìn thấy cánh cửa thiên đường hé mở, Lộ Minh Phi đã đợi mười tám năm, và trong khoảnh khắc xui xẻo nhất đời, cánh cửa ấy mở ra.
Thiên sứ bước vào đảo mắt một vòng, ánh mắt sắc như dao.
Tất cả mọi người đều im bặt, người lạ bất ngờ xuất hiện này, khí thế áp đảo toàn bộ hội trường.
Chói mắt quá mức, thật sự quá chói mắt, đến mức Lộ Minh Phi cho rằng cô ấy đến đây chỉ để gây chú ý.
“Ricardo, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, còn tiếp tục tham gia hoạt động này không?”
NoNo bước đến trước mặt Lộ Minh Phi, giọng nói trong vắt và lạnh lẽo.
Mọi người đều nghe rõ mồn một.
Cách ăn mặc của cô hoàn toàn khác hẳn.
Mái tóc đỏ thẫm thường ngày xõa tung nay được chải chuốt gọn gàng, váy vest màu tím đậm, sơ mi lụa màu trắng ngà, tất chân màu tím, cả bộ trang sức đính tinh thạch tím và vàng, cao hơn thường ngày ít nhất mười phân, khí thế khiến Lộ Minh Phi phải mềm cả chân.
NoNo kịp thời đỡ lấy cậu, giúp cậu đứng vững.
“Ờ, tôi...”
Lộ Minh Phi ngẩn ra, chưa từng có cảm giác này bao giờ, cậu bỗng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, như một cái ấm nước đặt trên bếp mặt trời, sắp bị ánh mắt của đám đông thiêu cháy.
“Đã nói là đừng mặc mấy cái đồ đại hạ giá kiểu này rồi mà.”
NoNo vẫy tay.
Hai cô gái trang điểm tinh xảo lập tức xông lên, nhẹ nhàng tháo đồ của Lộ Minh Phi ra.
Cậu không kịp phản kháng, NoNo móc lược ra từ túi nhỏ đeo sát người, đi ra sau cậu chải tóc, dịu dàng như đâu đó giữa mẹ và chị gái.
Hai cô gái kia chắc là nhân viên cửa hàng thời trang, tay cầm năm sáu bộ vest và giày da, liên tục thử và phối đồ cho Lộ Minh Phi.
“Đây mới là Ricardo·M·Lu của chúng ta chứ.”
NoNo vỗ vỗ mặt cậu, cười tươi như gió xuân.
Cô quay mặt về phía các bạn học của Lộ Minh Phi, chỉ có cậu biết cô đang làm gì.
NoNo vui vẻ nắn mặt cậu, nắn thành cáo, nắn thành heo.
Lộ Minh Phi hiểu là cô đang hả hê trước bộ dạng thảm hại của mình.
Cô phù thủy nhỏ này tuyệt đối không chịu để người khác vượt mặt, chỉ có thể là cô đè người khác, cứu người khác, tuyệt đối không thể ngược lại.
“Triệu Mạnh Hoa cố ý chơi khăm cậu đấy, sư đệ.”
NoNo nói nhỏ.
“Sao chị biết?”
“Tôi dùng một chút sắc đẹp dụ được thằng béo nhà các cậu khai ra thôi.”
NoNo đầy đắc ý.
“Sắc đẹp?”
“Chủ động nói chuyện thôi.”
NoNo bóp mặt cậu mạnh hơn, “Cậu tưởng tôi đối xử với ai cũng nghĩa khí như với cậu à?”
Hai cô nhân viên cuối cùng đút khăn gấp vào túi áo vest của cậu, đưa ánh mắt hỏi ý kiến NoNo.
NoNo đánh giá một lượt, nhíu mày, “Tạm được, vẫn còn cách chuẩn ăn mặc thường ngày của Ricardo một đoạn xa.”
“Chào các bạn học thân mến, Ricardo tối nay còn có hoạt động, bọn tôi đi trước nhé, mọi người cứ chơi vui vẻ.”
NoNo khẽ cúi đầu chào các bạn học của Lộ Minh Phi, nụ cười lễ phép của một quản gia nhà giàu, lạnh nhạt nhưng không thể bắt bẻ.
“Ricardo?”
Triệu Mạnh Hoa hỏi.
“Ricardo·M·Lu, bọn tôi đều gọi cậu ấy vậy.”
NoNo đáp.
“Đi thôi! Ngẩng đầu lên! Đừng đơ ra đó!”
NoNo thúc khuỷu tay vào eo Lộ Minh Phi.
Lộ Minh Phi gật đầu, ngoan ngoãn bước ra ngoài, NoNo khoác tay cậu, người tỏa ra hương nước hoa nhàn nhạt.
Đáng tiếc lúc này trông NoNo có vẻ còn cao hơn cả cậu, trông như chị gái đến đón em trai tan học.
Lộ Minh Phi nghĩ chắc giờ Trần Văn Văn đang nhìn theo bóng lưng cậu, tựa vào Triệu Mạnh Hoa.
Cậu đã lấn át hào quang của Triệu Mạnh Hoa, nhưng cũng chẳng có được gì.
Mọi thứ cứ như ánh sáng lướt qua, tan biến rồi.
Trước rạp chiếu phim đậu một chiếc Ferrari 599 GTB Fiorano đỏ rực như lửa.
Lộ Minh Phi nhớ tạp chí ô tô nói nó giá gần 5 triệu.
Cậu nhìn NoNo, hơi ngập ngừng.
“Lên xe đi, tự nhiên một chút, tụi nó còn đang nhìn sau lưng kìa, phải làm mặt kiểu ‘Ferrari là gì chứ, nhà tôi ngoài Bugatti Veyron còn có cả Maybach’ cơ!”
NoNo mấp máy môi.
Lộ Minh Phi ngồi ghế phụ, hai tay đặt ngoan ngoãn trên đầu gối.
NoNo khởi động xe, Ferrari vọt đi như ngựa hoang tuột dây cương.
Lộ Minh Phi biết mình đang rời xa quá khứ, nhưng cậu không quay đầu lại.
Trong màn đêm, chiếc Ferrari lao vun vút trên đường cao tốc, hai bên đèn đuốc rực rỡ.
Lộ Minh Phi nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ lướt nhanh như thác đổ, cảm thấy mình như đang mơ, giờ cậu đã hóa thành một con đom đóm nhỏ trong dòng ánh sáng, cùng những đom đóm khác lao về phía trước, chẳng biết phía trước có lối ra hay không.
“Tôi thật không ngờ lại gặp chuyện thế này.”
Lộ Minh Phi thì thào.
“Chuyện gì? Bị cô gái mình thầm yêu tát cho vài cái giữa đám đông, rồi một cước đá văng ra góc tường ấy hả?”
NoNo liếc cậu một cái.
“Tôi nói là bị một chị gái lái Ferrari đến đón ngay trước mặt đám bạn.”
“Chết tiệt, nhưng mà chị gái lái Ferrari này thì lại hết xăng rồi.”
NoNo nói.
Tốc độ xe giảm mạnh, Ferrari rẽ khỏi cao tốc, chui vào một con đường vắng không bóng người.
Động cơ tắt, xe dừng trước một tiệm thuốc 24 giờ, chỉ nơi đó là có chút ánh sáng.
“Chết tiệt, quên đổ xăng rồi.”
NoNo đập mạnh lên vô lăng, “Xuống xe đợi đi, đợi người ta cho xe khác đến đón.”
Cô mở cửa nhảy xuống.
“Mình đi bộ chút rồi bắt taxi cũng được mà.”
Lộ Minh Phi gợi ý.
“Tôi không đi bộ, tôi mang giày cao gót.”
NoNo từ chối thẳng thừng.
Lộ Minh Phi nhìn xuống dưới váy của cô, đúng là một đôi giày Mary Jane cao ít nhất mười phân.
Nhờ đôi giày ấy mà cô lập tức từ gái năng động thành gái chững chạc.
NoNo đắc ý đứng sát bên cậu, “Thấy không, giờ đã gần cao bằng cậu rồi đấy.”
“Không cao hơn người ta một cái đầu là chị khó chịu lắm à?”
Lộ Minh Phi ngồi phịch xuống lề đường, ôm gối.
NoNo cũng chẳng tiếc bộ đồ đắt tiền, ngồi xuống cạnh cậu, lấy điện thoại ra nhắn tin.
“Sao các người lại đối xử với tôi tốt vậy?”
Lộ Minh Phi hỏi.
“Không phải bọn tôi tốt với cậu, là tôi tốt với cậu. Học viện chỉ cần người, không quan tâm cậu thích ai.”
NoNo nói.
“Xem như tôi trả lại cho cậu một ân tình, chẳng phải cậu từng mua kem mời tôi ăn sao?”
Lộ Minh Phi đột ngột quay sang nhìn cô, “Này, không phải các người bày mưu chọc tôi chứ? Các người rủ nhau đến chơi tôi, nếu không sao chị lại mặc bộ đồ này đến? Chị là kiểu người rảnh rỗi đi cosplay nữ vương chắc?”
NoNo làm mặt xấu, “Cậu ngốc thế, ai thèm bày trò? Tôi mặc jeans và giày thể thao ra khỏi nhà. Biết cậu bị chơi khăm, tôi mới phóng xe đi mua bộ này, thay xong rồi lao vào đấy, chạy xé gió luôn.”
Lộ Minh Phi nhìn vào mắt cô, biết cô không nói dối.
Cậu cảm động đến muốn khóc, nhưng vẫn cố nhịn.
“Cũng chẳng có gì đâu, nếu cậu đồng ý nhập học thì sẽ là sư đệ của tôi ở Học viện Cassell. Sư tỷ thì phải nghĩa khí chứ.”
NoNo nói.
“Vẫn còn cơ hội à?”
“Với cậu là trường hợp đặc biệt, còn được chọn thêm lần nữa, nhưng phải nghĩ cho kỹ, đã chọn rồi thì khó mà quay lại được.”
NoNo vỗ vai cậu, nở nụ cười tinh quái, “Mà giờ theo tụi tôi thì cũng chẳng sao, dù gì Trần Văn Văn cũng không thích cậu, tôi đoán đúng rồi nhỉ?”
“Chị đừng cứ moi vết thương mãi có được không?”
Lộ Minh Phi quay mặt đi, “Cậu ấy cũng không cố ý, chỉ là hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của tôi thôi.”
“Được rồi được rồi, thánh tình yêu ạ, trong lòng cậu thì Trần Văn Văn cái gì cũng tốt, tát cậu mấy chục cái cậu vẫn thấy cô ta tốt,” NoNo nhún vai, “Cô ta không biết cậu thích cô ta chắc? Biết mà vẫn để cậu bẽ mặt vậy à?”
“Tôi nói này, rốt cuộc các người chiêu mộ tôi làm gì? Đừng có lừa tôi nhé, chỉ vì bố mẹ tôi à? Nói rõ được không? Dù có nhảy vào hố lửa thì ít ra tôi cũng phải biết vì sao mình phải nhảy chứ?"
NoNo vỗ một cái lên trán cậu, "Học bổng mỗi năm 36.000 đô mà gọi là hố lửa à? Hố lửa ngon thế không nhảy thì khối người tranh nhau đấy! Cậu tưởng mình quý lắm chắc?"
Lộ Minh Phi chẳng làm gì được NoNo.
Cậu nhìn ra rồi, mình hơi cứng một chút là NoNo sẽ cứng gấp mười lần.
Không ép được thì phải dùng mưu.
Cậu dùng vai hích nhẹ NoNo, "Bọn mình coi như bạn rồi nhỉ? Bạn bè với nhau thì hé miệng một chút đi."
Cậu giơ tay làm dấu "chút xíu", giọng nịnh nọt, "Không thì trong lòng cứ thấy bồn chồn, khó chịu lắm."
"Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, cậu rất quan trọng với bọn tôi. Việc tuyển cậu không phải là quyết định của giáo sư Guderian, mà là quyết định của hiệu trưởng. Còn lý do tại sao hiệu trưởng lại coi trọng cậu..."
NoNo liếc mắt đưa tình như một con hồ ly nhỏ, "Nào~ gọi chị đi~"
"Chị."
Lộ Minh Phi phát âm rõ chữ.
"Ừm, ngoan."
NoNo đắc ý.
"Nhưng tôi cũng đâu biết tại sao hiệu trưởng lại nhất định phải tuyển cậu."
Lộ Minh Phi hết cách rồi.
"Được rồi, tôi đồng ý. Không đồng ý thì làm gì được? Tôi cũng không ôn thi đàng hoàng, thi đại học chắc cũng chẳng đậu trường nào ngon. Hôm nay trước mặt bao nhiêu bạn học gây chuyện to vậy, bọn nó sẽ nghĩ gì về tôi đây?"
Cậu cúi đầu, "Không đồng ý với mấy người, tôi về còn biết nói gì với mọi người?"
Cậu có hơi buồn.
Chiếc Ferrari trước mặt, NoNo xinh như công chúa bên cạnh, học bổng 36.000 đô mỗi năm và Học viện Cassell ở phương trời xa xôi kia, tất cả đều như ảo ảnh.
Không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện, cũng chẳng biết khi nào sẽ tan biến.
Cậu giống như phiên bản nam của cô bé Lọ Lem, được mụ phù thủy tặng cho bạn gái xinh đẹp và xe thể thao, nhưng đến mười hai giờ đêm thì mọi thứ sẽ biến mất, trở lại nguyên hình.
Lộ Minh Phi rốt cuộc là cái gì?
Có giá trị gì chứ?
Đến chính cậu cũng không biết rõ.
NoNo nhìn đôi mắt cụp xuống của cậu, mặt như viết rõ ba chữ "Tôi rất buồn", trong lòng cũng mềm lại.
Cô bất ngờ đưa tay ra làm rối tung đầu cậu lên, lớn tiếng nói, "Bây giờ trông cậu giống y con thỏ trắng bị gấu kéo ra lau mông ấy!"
Lộ Minh Phi tức đến nấc cụt, "Chị mới là bị gấu lau mông đấy! Cả nhà chị đều bị gấu lau mông!"
NoNo cũng chẳng giận, dang tay ra, nghiêng đầu nhìn cậu, "Lại đây nào, thỏ trắng, ôm một cái!"
Lộ Minh Phi giật mình, cúi xuống nhìn NoNo.
Ánh mắt chạm phải bộ ngực mềm mại dưới lớp lụa, tựa như đường viền núi mùa xuân, khiến cậu cảm thấy mình đang sốt.
Để khỏi sốt đến mềm người ngã luôn vào lòng NoNo, cậu ôm chặt lấy ngực mình, lùi lại một bước, "Tự dưng đụng chạm tôi làm gì?"
NoNo lè lưỡi, "Thấy cậu thảm quá nên an ủi tí. Cậu tưởng mình là đậu hũ à? Cùng lắm là đậu hũ khô thôi!"
"Đậu hũ khô thì cũng có lòng tự trọng của đậu hũ khô!"
Lộ Minh Phi đành nói mấy câu vớ vẩn để che giấu sự lúng túng.
"Này, nghĩ xong chưa? Quyết định nhanh lên. qua cơ hội này thì không còn nữa đâu nhé!"
NoNo vừa nói vừa cởi đôi giày cao gót ra, "Đau chân quá đau chân quá."
"Tôi..."
Lộ Minh Phi nói, "Nghĩ xong rồi, tôi đồng ý."
NoNo đặt đôi giày cao gót màu tím ánh vàng sang một bên, chỉ đi mỗi tất rồi nhảy lên lòng đường, chẳng sợ bẩn, "Thế này mới dễ chịu chứ! Thấy chưa, vì cậu mà tôi hy sinh to thế nào! Tôi ghét mang cao gót lắm luôn. Gọi cho giáo sư Guderian đi, tự cậu nói miệng thì lựa chọn mới có hiệu lực."
NoNo nói.
"Hiệu lực?"
"Cậu không giống người bình thường. Trong đời cậu có một tùy chọn ẩn. Gọi xong cuộc điện thoại này, lựa chọn đó sẽ được kích hoạt."
NoNo nói, "Chúng tôi vẫn hay nói, luôn luôn có một lựa chọn khác, chỉ xem cậu có muốn không."
"Tùy chọn... ẩn?"
Lộ Minh Phi mở điện thoại, bấm số của giáo sư Guderian.
"Minh Phi, tôi đang ở Bắc Kinh. Em nghĩ xong chưa?"
Giọng giáo sư Guderian còn hồi hộp hơn cả cậu, như thể Lộ Minh Phi là một đại mỹ nhân đang suy nghĩ có nên lấy ông ấy không.
Lộ Minh Phi liếm môi, "Em nghĩ xong rồi, em đồng ý ký vào giấy tờ."
NoNo thì đang nhảy ô trên con phố nhỏ, không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái.
"Xác nhận chứ?"
Giáo sư Guderian mừng rỡ.
"Xác nhận."
Lộ Minh Phi cảm thấy câu này như lời "I do" trong lễ cưới của cô gái, hai chữ này sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu.
"Xác minh thành công, lựa chọn được kích hoạt. Lộ Minh Phi, sinh ngày 14 tháng 2 năm 1992, giới tính nam, mã số A.D.0013, cấp bậc 'S', được ghi danh vào Học viện Cassell. Quyền truy cập cơ sở dữ liệu được mở, tài khoản được kích hoạt, thời khóa biểu được tạo. Tôi là Norma, thư ký của Học viện Cassell, rất hân hạnh được phục vụ bạn. Vé máy bay, hộ chiếu và visa của bạn sẽ được gửi đến trong vòng ba tuần. Chào mừng, Lộ Minh Phi."
Một giọng nữ trầm ổn vang lên trong điện thoại.
Giáo sư Guderian lại nói tiếp, "Minh Phi, xác nhận bằng giọng nói đã xong. Phần còn lại cứ để Norma xử lý. Em chỉ cần chờ nhận email là được. Em đang ở với NoNo đúng không? Đứng yên tại chỗ, tôi lập tức điều phương tiện tới đón hai người, vẫn còn vài giấy tờ cần em ký tay."
Cuộc gọi kết thúc, Lộ Minh Phi vẫn còn ngơ ngác vì những chuyện vừa xảy ra.
"Norma là máy tính trung tâm của học viện, kiểu trí tuệ nhân tạo, giao cho cô ấy xử lý là ổn hết. Cô ấy giỏi nhất luôn!"
NoNo nói, "Lại đây nhảy ô nào!"
"À, được."
Lộ Minh Phi nói.
Một hai một hai, cậu nhảy từng bước.
Cậu không hề biết rằng lúc này trên toàn thế giới đang xảy ra điều gì.
Những chuyện vừa rồi chỉ mới là bắt đầu.
Lượng lớn dữ liệu đang tuôn ra từ siêu máy tính có tên "Norma", đổ về khắp các ngóc ngách của thế giới.
Ba chữ "Lộ Minh Phi" xuất hiện trên vô số màn hình, được ghi nhớ kỹ càng.
Các cổng dữ liệu bị khóa được mở ra, hàng ngàn cổng bí mật trên Trái Đất mở quyền truy cập cho cái tên "Lộ Minh Phi".
Học viện Cassell đã dang tay chào đón học viên mới.
Âm thanh vang vọng giữa bầu trời đêm đen như mực.
Lộ Minh Phi ngẩng đầu, thấy một cái bóng đen khổng lồ đang bay thấp, tiến lại gần.
"Không phải chứ?"
Cậu lẩm bẩm.
"Ông già đó nôn nóng đón cậu vậy sao?"
NoNo ngẩng đầu lên, "Đến cả trực thăng cũng điều tới luôn rồi."
Ngày 15 tháng 5 năm 2009, thứ Sáu, một chiếc trực thăng đen như chim khổng lồ lướt qua bầu trời thị trấn nhỏ phương Nam, bay ngang qua đầu cậu trai trẻ Lộ Minh Phi.
Trận chiến chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, sắp sửa bắt đầu lại.


0 Bình luận