• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1:Bình minh rực lửa

Màn 2: Hoàng Kim Đồng - Phần Hai

0 Bình luận - Độ dài: 2,380 từ - Cập nhật:

“A!”

Tiếng hét thảm của Finger khiến Lộ Minh Phi giật bắn tỉnh dậy.

Finger đang ôm đầu ngồi xổm một bên.

Bên ngoài vang lên âm thanh ồn ào: tiếng bước chân người đi đường, tiếng còi xe, tiếng bánh xe nghiến lên đường ray… đủ loại âm thanh của một thành phố lớn.

Hai bảo vệ đang dựa vào tường ngủ gà ngủ gật.

Ở phía xa, tiệm Subway vẫn còn sáng đèn.

“Lại là mơ à?”

Lộ Minh Phi nghĩ thầm.

Cậu chưa bao giờ mơ hai giấc chồng lên nhau.

Trong giấc đầu tiên cậu thấy đám đông chạy trên thảo nguyên, trong giấc thứ hai thì đang nói chuyện với một cậu bé.

Từ giấc đầu tỉnh dậy rồi liền mơ tiếp giấc thứ hai, thực tế khi đó cậu vẫn đang nằm trên ghế dài, cái chăn vẫn chưa bị xốc lên.

“Cậu đừng có nhảy loạn trong mơ được không, vừa rồi trông cậu như con bọ chét bị hoảng ấy!”

Finger càu nhàu.

Lộ Minh Phi lau mồ hôi trên trán.

Sao lại giật mình thế?

Vì con mắt vàng của cậu bé kia à?

Mắt vàng thì có gì lạ?

Hội mấy đứa con gái bên CLB anime còn đeo đủ loại kính áp tròng màu mà.

“Dắt đồ lên đi, tàu đến rồi.”

Finger nói.

Lộ Minh Phi nghe thấy tiếng chuông tàu và tiếng còi hú.

Finger nói đúng, một con tàu vừa tiến vào ga, ánh đèn đầu tàu lóe qua sân ga.

Hai giờ sáng, giữa đêm không có chuyến tàu nào đáng lẽ phải hoạt động, vậy mà chuyến tốc hành CC1000 lại vừa đến.

Một bóng người xuất hiện ở cổng soát vé vắng tanh –

Đó là một người mặc đồng phục nhân viên tàu màu xanh rêu, tay lắc chiếc chuông vàng, mũ gắn huy hiệu tàu vàng, một tay cầm đèn pin, một tay cầm máy quét vé.

“Chuyến tốc hành CC1000, mời quý khách chuẩn bị lên tàu, mời quý khách chuẩn bị lên tàu.”

Giọng người nhân viên vang vọng trong đại sảnh.

Hai bảo vệ vẫn tiếp tục ngủ say.

Có vẻ như ngoài Finger ra thì chẳng ai chú ý đến người nhân viên tàu kỳ lạ này.

Trong tiệm Subway đằng xa cũng chẳng ai thò đầu ra xem.

Giữa đêm khuya thế này, một người ăn mặc kiểu cổ điển như vậy lại xuất hiện ở nhà ga hiện đại của Chicago, chuyện đó thật quá kỳ lạ… nhưng lại không ai để tâm.

Lộ Minh Phi rùng mình một cái – người nhân viên kia trông như… một hồn ma!

“Sao giống… tàu hỏa từ địa ngục quá vậy?”

Cậu níu tay áo Finger.

“Hiệu quả của ngôn linh thôi. Người đó là người bình thường, còn là fan của Backstreet Boys đấy.”

Finger đáp.

“Ngôn… linh?”

Lộ Minh Phi ngớ người.

“Có người đây này, Finger và Lộ Minh Phi đến rồi!”

Finger vẫy tay.

Lộ Minh Phi rón rén móc vé tàu từ trong túi ra, lôi theo đống hành lý lỉnh kỉnh, theo sau Finger tiến về phía cổng soát vé.

Khi cậu nhìn rõ mặt nhân viên soát vé thì mới tin lời Finger – trông người này thật sự không giống hồn ma, đang nhai kẹo cao su và thổi bong bóng nữa kìa.

Nhân viên tàu nhận vé của Finger, quẹt qua máy soát vé, đèn xanh bật lên, kèm theo tiếng “tít” một cái.

“Finger, cậu còn chưa nghỉ học à?”

Nhân viên tàu nói.

“Tôi tưởng năm nay không gặp cậu nữa rồi.”

“Tôi là người có đầu có đuôi nhé,” Fingel đáp.

“Mà tàu đến trễ vậy, hạng của tôi lại tụt xuống nữa à?”

“Tụt xuống ‘F’ rồi. Cậu từ hạng A rớt thẳng xuống địa ngục luôn.”

“Đúng là từ nông nô rớt xuống làm súc sinh rồi…”

Finger lầm bầm.

Lộ Minh Phi cũng quẹt vé, đèn xanh bật lên, nhưng vang lên là tiếng nhạc vui tai.

“Lộ Minh Phi?”

Nhân viên tàu ánh mắt sáng lên.

“Xin lỗi nhé, hệ thống nhầm dữ liệu. Cậu là hạng ‘S’, nhưng người hạng này hiếm quá nên hệ thống bị lỗi, giống như lỗi Y2K ấy.”

“‘S’?!”

Finger trợn mắt.

"Không phải chỉ có hiệu trưởng mới là ‘S’ thôi sao?”

“Không chỉ hiệu trưởng, nhưng cũng không quá mười người.”

Nhân viên tàu đáp.

“Lên tàu đi, tàu không đợi lâu đâu.”

“Tôi hỏi thật nhé… đây là tàu chính thức thật chứ? Sao không có trên bảng giờ tàu? Sao đến muộn vậy?”

Lộ Minh Phi không nhịn được.

Cả đoàn tàu này cứ như đến từ thế giới khác.

Nếu thực sự là tàu xuống địa ngục, ít ra cậu còn có thời gian cầu nguyện chút gì đó.

“Có chứ, được thành phố Chicago đặc cách cho phép chạy. Nó là tàu chuyên tuyến đến học viện Cassell. Không có trên lịch vì là tàu nhánh, không chạy định kỳ. Giống như mấy tàu chở công nhân tới mỏ hoặc nhà máy ấy mà.”

Nhân viên tàu trả lời rất thẳng thắn, không giấu giếm gì hết.

Họ theo người nhân viên tàu bước lên sân ga.

Tàu tốc hành dừng trên đường ray, đèn đầu tàu sáng lóa.

Thân tàu màu đen, dáng khí động học, họa tiết dây leo bạc loang trên lớp sơn đen trông lộng lẫy như một tác phẩm nghệ thuật.

Trước cửa tàu đang mở, có một bóng người quen thuộc đang đứng chờ – Giáo sư Guderian.

---

Con tàu lao đi trong màn đêm.

Qua chiếc bàn gỗ sồi, Lộ Minh Phi, Finger và giáo sư Guderian ngồi đối diện nhau.

Khoang tàu mang phong cách châu Âu cổ điển, tường dán giấy họa tiết kiểu Victoria, cửa sổ viền gỗ thịt, ghế sofa bọc da xanh rêu thêu chỉ vàng – mọi chi tiết đều tinh xảo.

Cả Finger và Lộ Minh Phi đều đã thay đồng phục Học viện Cassell – áo sơ mi trắng, vest xanh rêu viền bạc, cà vạt đỏ sẫm, trên túi ngực có thêu huy hiệu Thế Giới Thụ của học viện.

Dù thợ may của trường chưa từng đo người Lộ Minh Phi, bộ đồng phục vẫn vừa khít không chê vào đâu được.

Cậu lật tay áo lên, thấy có thêu tên mình bên trong bằng chỉ xanh rêu: Ricardo M. Lu.

Từ lúc bước lên con tàu này và thay bộ đồ này, Lộ Minh Phi bỗng thấy bản thân… rất thượng đẳng.

Rất rất thượng đẳng.

Nhưng không hiểu sao, cậu lại cảm thấy sợ hãi.

Như thể… có chuyện tồi tệ sắp xảy ra.

“Em muốn uống cà phê hay sô cô la nóng?”

Giáo sư Guderian hỏi.

Ông ngồi dựa lưng vào tường, sau lưng là một bức tranh lớn được phủ bằng vải bạt.

“Sô cô la nóng ạ!”

Finger giơ tay ngay.

"Thầy không hỏi em. Nghiêm túc đi. Thầy là giảng viên hướng dẫn tạm thời của em, do trường cử đến. Đây là buổi tư vấn đầu vào cho tân sinh viên.”

Giáo sư nhìn Lộ Minh Phi.

“Em cũng có thể gọi một ly rượu mạnh cho tỉnh táo.”

“Gặp giảng viên mà… còn được uống rượu à?”

“Chỉ để giúp ổn định tinh thần thôi, lỡ trong buổi hướng dẫn mà cậu gào lên ấy mà.”

Finger thì thầm.

“Có… có đến mức đấy không?”

Lộ Minh Phi rụt cổ lại.

“Còn hơn em tưởng.”

Guderian hạ giọng.

“Trước tiên, xin lỗi vì thầy đến muộn. Bị giữ lại bên Nga hơi lâu. Về đến trường mới phát hiện hệ thống phân lịch trục trặc, chưa có ai đón em, nên thầy đành đi chuyến tàu này theo kế hoạch. Thứ hai, học viện yêu cầu mọi sinh viên đều phải tham gia bài kiểm tra đầu vào. Trường gọi đó là kỳ thi 3E. Không qua thì không nhập học được, học bổng của em cũng tạm thời chưa có hiệu lực.”

“Kiểm tra đầu vào ạ?”

Lộ Minh Phi thở phào.

“Tuy cũng sốc thật, nhưng tim em còn chịu nổi.”

“Em ký giúp thầy bản cam kết bảo mật này đã.”

Guderian đưa tới một tập tài liệu.

Lộ Minh Phi cầm lấy bản tài liệu viết lẫn tiếng Latin và tiếng Anh cổ, tay hơi run nhưng vẫn ký tên.

Cậu đang ngồi trên con tàu tốc hành lao đi với vận tốc hơn 200 km/h đến Học viện Cassell – nơi cha mẹ đã chọn cho mình.

Cậu còn có thể từ chối gì nữa chứ?

Guderian cẩn thận cất giấy tờ.

“Là một trường đại học được Bộ Giáo dục Mỹ công nhận, Học viện Cassell luôn nỗ lực đào tạo những sinh viên có năng lực đặc biệt. Hệ học chính quy là bốn năm. Finger học tám năm chưa tốt nghiệp là hiếm. Trường áp dụng mô hình giáo dục khép kín, toàn bộ sinh viên phải ở nội trú. Tốt nghiệp xong sẽ được cấp bằng đại học chính quy. Nhưng tiếc là, bằng của trường có thể không giúp em học tiếp thạc sĩ ở trường khác. Nếu muốn học lên thì vẫn phải học tiếp tại trường này thôi.”

“Ý thầy là… bằng không chính quy à?”

Lộ Minh Phi cảnh giác.

“Không, rất chính quy. Đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn của Bộ Giáo dục. Ý thầy là, chuyên ngành của trường… rất đặc biệt.”

Guderian lựa lời.

“Đặc biệt… cỡ nào ạ?”

Lộ Minh Phi chớp mắt.

“Em biết học viện thần học chứ?”

Lộ Minh Phi gật đầu.

“Đó là nơi nghiên cứu về Thần. Y học thì nghiên cứu về cơ thể người. Kinh tế học nghiên cứu giao dịch. Còn Học viện Cassell…”

Guderian đứng dậy, nắm lấy mép bạt phủ bức tranh sau lưng, giật tung ra.

Một cảnh tượng ghê rợn hiện ra dưới ánh đèn.

Khoảnh khắc nhìn vào bức tranh ấy, Lộ Minh Phi có cảm giác như bị một sức mạnh khổng lồ đẩy văng khỏi ghế.

Đó là uy lực từ bức tranh.

Trong tranh, bầu trời màu xám sắt pha lửa.

Một gốc cây khổng lồ trơ trụi đứng sừng sững, cành khô đan xen như lưới khắp bầu trời nứt vỡ.

Dưới thảo nguyên là vô số hài cốt.

Một con quái vật đen sì đang vươn lên từ đống xương, hai cánh dơi to tướng treo đầy đầu lâu, nó ngẩng lên phun ra ngọn lửa đen ngòm.

Trong đầu Lộ Minh Phi vang vọng một tiếng gào thét đau đớn – cậu gần như nghe thấy tiếng con quái vật đó.

“Rồng?”

Giọng Lộ Minh Phi run rẩy.

“Đúng. Rồng. Chính xác hơn là, Long Hoàng Nidhogg.”

Guderian nói.

“Theo thần thoại Bắc Âu ghi chép trong Edda Cổ, trong ngày tận thế Ragnarok, nó sẽ cắn đứt rễ Thế Giới Thụ Yggdrasil. Đó là ngày thế giới sụp đổ.”

Guderian quét tay qua kệ sách chất đầy sách cổ bìa da:

“Nếu em biết tiếng Latin thì em sẽ đọc được tên mấy quyển này: Phả hệ Học Long tộc, Rồng và ngôn linh thuật, Chìa khóa của Solomon, Luận huyết thống Long tộc, Di truyền học của loài rồng… Đây là thành quả của hàng ngàn năm nghiên cứu. Vô số thế hệ đã tìm kiếm và nghiên cứu về Rồng. Học viện Cassell là nơi tổng hợp tất cả những thành quả đó.”

“Tại đây, em có thể chọn học các ngành như: Luyện Kim Công Trình Học, Thiết kế học cơ giới Ma động, Lý luận Huyết mạch Long tộc… Nhưng mục tiêu tối thượng của tất cả các khóa học là…”

Ông nhìn thẳng vào mắt Lộ Minh Phi.

"Đồ long.”

"Đồ… Đồ long?”

"Đúng vậy, đồ long.”

Guderian gật đầu

“Ở những nơi em chưa từng biết đến, chuyện đó đã diễn ra suốt hàng ngàn năm. Lịch sử nhân loại có thể không ghi lại bóng dáng Rồng, nhưng một dòng lịch sử khác – từng trang một – đều đầy rẫy dấu tích Long tộc."

"Nhưng bí mật này quá sức kinh hoàng, nếu bị tiết lộ thì hậu quả sẽ không thể lường trước được. Vì thế, một số gia tộc mà trường gọi là ‘Huyết duệ’ đã cùng nhau giữ bí mật này suốt hàng nghìn năm qua, và gánh vác sứ mệnh đồ long. Họ không ngừng nuôi dưỡng hậu duệ giỏi chiến đấu, chú thuật, ma pháp và luyện kim, rồi đưa họ ra chiến trường để tiêu diệt rồng. Hết lần này đến lần khác, họ đã dập tắt mọi nỗ lực phục hưng của Long tộc. Cho đến hôm nay, Học viện Cassell kế thừa di nguyện ấy.”

“Di… di nguyện á?”

“Đúng vậy. Bởi phần lớn các gia tộc đồ long trong lịch sử đều đã suy tàn, trường không thể tiếp tục dựa vào sự kế thừa dòng họ nữa. Trường cần đưa vào cơ chế giáo dục hiện đại.”

Giáo sư Guderian vươn tay ra với Lộ Minh Phi.

“Chào mừng em gia nhập Học viện Cassell, Lộ Minh Phi!”

“Đừng… đừng có tự tiện chìa tay ra rồi nói chào mừng được không?”

Mặt Lộ Minh Phi giật giật.

“Trường mấy người là trường chuyên đào tạo sát thủ đồ rồng à? Làm ơn đi! Đùa thì cũng đừng có đùa quá trớn như vậy được không? Cái gì đây? Đoạn CG mở đầu của phiên bản mới Dũng Giả Đấu Ác Long hả? Sao em lại lọt vô cái CG này? Có thể cho em một cái cổng dịch chuyển không gian để đi ra không?”

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.

Cả đoàn tàu rung lắc dữ dội.

Tất cả đèn điện nhấp nháy rồi tắt ngúm.

Bóng tối ập xuống.

“Này, tàu đâm vô núi rồi hả?”

Lộ Minh Phi sờ soạng khắp người mình, hình như không bị thương gì.

“Có ai bị thương không? Có ai biết nến ở đâu không?”

“Lộ Minh Phi, những điều họ nói… đều là thật cả.”

Có ai đó khẽ nói trong bóng tối.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận