"Chết tiệt."
Tôi đã đi đến một kết luận sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
"Có vẻ như lần này tôi tiêu đời rồi"
Khoảnh khắc tôi bước chân vào kho vũ khí, một làn sóng hối hận dâng trào. Có lẽ tôi sẽ cảm thấy an toàn hơn khi vào trong miệng cá voi. Ít nhất thì cá voi không hút máu người.
Lãnh địa nơi một ma cà rồng đã trú ngụ hàng thập kỷ. Khoảnh khắc tôi đặt chân vào, dòng máu chảy trong cơ thể tôi không còn của riêng tôi nữa. Tôi có thể cảm nhận máu mình đang dồn về một bên tĩnh mạch. Chất lỏng đáng lẽ phải mang lại sức sống cho tôi đang liên tục tìm cách lệch khỏi quỹ đạo.
Đây không phải là thứ tôi có thể giải quyết bằng cách đọc suy nghĩ. Nếu ma cà rồng muốn tôi chết, khoảnh khắc cô ta để mắt đến tôi… tôi sẽ bị vắt kiệt ngay lập tức.
"Người Hồi Quy có ổn không? Chắc hẳn cô ấy còn chịu áp lực lớn hơn tôi, với giác quan nhạy bén của mình."
[Một sức mạnh đáng kinh ngạc. Mạnh mẽ như lần trước… Nhưng đây là trước khi ‘sự kiện đó’ xảy ra. Liệu cô ấy sẽ hung hăng hơn? Hay là thụ động? Liệu cô ấy có giúp mình một tay trước khi ‘vấn đề đó’ được giải quyết không?]
‘Sự kiện đó’ là gì? ‘Vấn đề đó’ là gì? Cô có thể cho tôi một đoạn hồi tưởng thay vì chỉ suy nghĩ những điều chỉ mình cô biết được không hả?
[Mà không cần lo lắng về chuyện đó. Mình vẫn chưa phục hồi đủ sức mạnh để chiến đấu chống lại Tyrkazanka. Nếu mình chết, thì chỉ đơn giản là chết thôi.]
"Được rồi, thực tế đã chứng minh rằng tốt nhất là không nên dính dáng gì đến Kẻ Hồi Quy. Cô ấy có thể còn nhiều mạng, nhưng tôi thì đang ở mạng cuối rồi. "Nếu tôi chết, thì chỉ chết thôi"? Nếu bạn đi theo một người có suy nghĩ như vậy thì mười mạng cũng không có đủ."
Tôi quay người và đi về phía cửa.
"Được rồi, tôi tin rằng cô là người có việc cần giải quyết, vậy tôi xin phép cáo t──"
– Rầm!
Cánh cửa thép sập lại trước mắt tôi. Dấu hiệu màu đỏ nhấp nháy như thể chế nhạo nỗ lực rời đi của tôi vậy.
Thấy được vẻ mặt của tôi, Hồi Quy Giả cười khúc khích.
"Chắc chắn rồi. Nếu anh có thể."
Lối thoát đã bị chặn cùng với đó là bóng tối đen kịt bao trùm cơ thể tôi, che khuất tầm nhìn đến mức tôi còn không thể nhìn thấy cả cơ thể mình. Tôi thở dài sải bước đến gần Người Hồi Quy.
"Gì vậy? Tôi tưởng anh định rời đi."
"Nghĩ lại thì, tôi sẽ cần quan sát để xác minh lý do cô cần đến kho vũ khí. Chúng ta cùng đi nhé?"
"Sao cũng được."
Vì chúng tôi ở đây cùng nhau rồi nên có vẻ số phận của chúng tôi cũng đã đan xen. Người Hồi Quy gật đầu. Tôi bám vào tường, cố gắng dò đường trong bóng tối. Nó trơn trượt một cách quái lạ, và đòi hỏi sự tập trung cao độ để đi từng bước một.
"Chết tiệt, có một cầu thang phía trước. Liệu mình có lao thẳng xuống dưới nếu nhỡ trượt chân không? Sẽ quá đáng nghi khi mắc một sai lầm đơn giản như vậy khi một quản giáo của Nhà nước trượt chân té cầu thang. Mà Shei đang làm gì vậy?"
[Bảy Mắt Màu, kích hoạt. Thiên Thanh Nhãn.]
Người Hồi Quy chạm nhẹ ngón tay vào mắt mình. Một giọt nước mắt lấp lánh tụ lại trong mắt cô và bắt đầu ngả dần sang màu xanh lam. Ngay cả trong bóng đếm mù mờ, ngọn lửa xanh vẫn quét qua mọi ngóc ngách.
[Thiên Thanh Nhãn, mắt thứ năm trong Bảy Mắt Màu, cảm nhận được chiều sâu vật thể. Nó thậm chí có thể nhìn xuyên qua bóng tối nữ hoàng ma cà rồng tạo ra.」
"Kĩ năng gì xịn thế. So với một người mà kỹ năng duy nhất là đọc suy nghĩ như tôi thì quả thật đây là một sự bất công."
'Thiên Thanh Nhãn' có thể nhìn thế giới dưới dạng đường nét và bề mặt, và mặc dù nó không thể phát hiện các vật thể chuyển động nhanh, nhưng nó có thể nhìn thấy bố cục chung của một địa điểm trong bóng tối. Người Hồi Quy chiếu ánh mắt xanh lam của mình khắp nơi. Một trần nhà và tường rõ rệt che khuất tầm nhìn của cô. Con đường duy nhất là đi xuống. Trong tầm nhìn của cô, một đường zíc-zắc nhạt nhòa hướng xuống xuất hiện. Đó là cầu thang.
Không chút do dự, Người Hồi Quy bước lên cầu thang. Sau khi đi vài bước, cô liếc nhìn lại tôi.
[Giờ hãy xem anh ta có thể điều hướng trong bóng tối không nào.]
Cảm ơn vì đã nhìn về phía tôi nhé.
Tôi không hề hay biết cho đến ngay trước cầu thang. Bậc thang tiếp theo đã bị hỏng một nửa, nếu tôi bước thêm một bước nữa, chắc chắn tôi sẽ chưng ra một bộ dạng khó coi rồi.
"Phù, may quá."
Tôi cẩn thận không bước lên bậc thang bị hỏng. Một tiếng "tsk" quen thuộc vang đến chỗ tôi.
[Anh ta thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua bóng tối dày đặc do ma cà rồng tạo ra sao? Mình không thể nhìn thấy giới hạn kỹ năng của anh ta. Thật không ngờ một người trông ngớ ngẩn như vậy lại đang che giấu nhiều khả năng như thế …」
Đây là lý do tại sao mọi người cần trải nghiệm việc ở dưới đáy. Cô ấy đã dành quá nhiều thời gian với những người phi thường như thánh nhân và kiếm sư nên cô ấy không thể đánh giá những người bình thường một cách đúng đắn.
Dù sao đi nữa, Người Hồi Quy và tôi đi xuống cạnh nhau.
[Sao anh ta dí người sát thế? Phiền thật sự.]
Có vẻ cổ không thoải mái với khoảng cách giữa chúng tôi, nhưng tôi vẫn mặt dày bám sát. Tôi đang mượn tầm nhìn của cô ấy ngay bây giờ, vì vậy tôi cần ở gần để cô ta nhìn thấy chân của tôi—cảm giác cứ như tôi đang được cõng vậy.
Sau khi chúng tôi tiến đến boong-ke dưới lòng đất, cô ấy bắt đầu ngó xung quanh với đôi mắt phát quang của mình.
Bên trong boong-ke là một hành lang dài với một căn phòng lớn ở bên cạnh. Trong trường hợp khẩn cấp, bạn được cho là phải trốn trong căn phòng đó và chờ đợi sự giúp đỡ. Nhưng có vẻ bây giờ nó đang được cho thuê bởi một vị khách không mời.
Người Hồi Quy lườm về phía bóng đen mờ mịt đang theo dõi chúng tôi từ trong phòng. Một con ngựa cao đến trần nhà nhìn chúng tôi đầy chăm chú.
[Đó có phải là sử ma của cô ấy không? Mình tưởng cô ấy đã mất hầu hết chúng trong chiến tranh… nhưng Huyết Mã Ralion có vẻ vẫn ổn.]
"Cô ta dùng kho vũ khí để làm gì cơ? Tại sao một con ngựa lớn như vậy lại chiếm hết cả boong-ke? Hơn nữa, tại sao một con vật cưng lại có thể có căn phòng tốt hơn tôi? Quyền con người của tôi bay đâu rồi?"
Sau khi liếc nhanh con huyết mã, Người Hồi Quy lại tiếp tục tiến lên. Tôi nhanh chóng theo sau cô ấy.
Nổi bật ở cuối hành lang dài là một cánh cửa kỳ lạ.
Nhà nước, vốn luôn ưu tiên chức năng hơn hình thức, không bao giờ tích hợp nghệ thuật vào cửa hay tường của mình. Một cánh cửa dùng để mở và đóng một khu vực, và tường dùng để phân chia khu vực đó. Bất cứ điều gì hơn thế đều được coi là một sự xa xỉ, cùng lắm bạn cũng chỉ có thể treo một bức tranh trên cửa, nhưng một thứ không hiệu quả như khắc nghệ thuật vào tường bị coi là một tội lỗi.
Tuy nhiên, có vẻ như ngay cả Nhà nước cũng muốn lấy lòng vị thần được biết đến là Thủy Tổ của Ma cà rồng.
Cánh cửa, được đúc bằng thép, được khắc một bức bích họa xứng đáng với một đoạn trích trong kinh thánh. Các bức tường có những thiên thần thổi kèn được vẽ lên. Với những chiếc kèn hướng về phía cửa, như đang sẵn sàng trừng phạt bất cứ ai dám mở.
Mặc cho kho vũ khí vẫn tối đen, tôi vẫn có thể nhìn rõ cánh cửa và các bức tường, cũng như các tác phẩm điêu khắc và bích họa mà bạn thường thấy ở một nhà thờ.
Bởi vì trong màn đêm này, tất cả những tác phẩm thánh thiện ấy đều được phủ đầy máu đỏ rực đang phát sáng.
Trước cảnh tượng trên, tôi từ từ quay đầu lại nhìn Người Hồi Quy.
"…Này, Thực tập sinh Shei."
"Chuyện gì?"
"Chúng ta quay lại nhé?"
"Anh sợ à?"
"Vâng."
Người Hồi Quy có vẻ bối rối trước câu trả lời thành thật của tôi.
"Chuyện này quá đáng sợ rồi cô biết không. Thà tôi không nhìn thấy gì còn hơn. Nếu Thánh Điện đã được thông báo về điều này, họ sẽ ngay lập tức tuyên bố đó là báng bổ và cử phán quan của họ đến. Nhưng nếu họ biết ai đã làm điều đó, họ sẽ ngay lập tức hủy bỏ lệnh rồi rút lui. Các phán quan suy cho cùng sẽ chỉ trở thành vật tế máu mà thôi."
Đó là sự uy nghiêm của Chân Tổ ma cà rồng. Bất kể bạn mạnh đến đâu, đứng trước Thủy Tổ thì đều phải run sợ.
Người Hồi Quy nhìn chằm chằm vào tôi.
"Anh nhát gan hơn tôi nghĩ đấy."
"Đó là lý do tại sao tôi vẫn còn sống đến bây giờ. Nỗi sợ là bản năng giúp con người sinh tồn."
"Vậy sao?"
[Có lẽ đó là lý do tại sao mình chết tới mười ba lần.]
À quên mất cô ta có sợ chết quái đâu.
Nhận ra điều đó càng khiến tôi bực bội.
"Anh dám gọi cô ta là bà già trong khi lại sợ như này à?"
"Không phải sao?"
"Ugh. Thôi kệ đi"
Người Hồi Quy tiến lên và đặt lòng bàn tay lên cửa. Mặc dù cô ấy không đẩy, cánh cửa vẫn dễ dàng mở ra, như hàm răng đang há hốc của một con thú kiên nhẫn chờ đợi con mồi bước vào.
"Ôi, Đất Mẹ ơi."
Điều này thực sự là không thể tránh khỏi. Nếu chúng tôi đã bị ăn, thì bước vào đây không quá khác so với việc đi xuống cổ họng. Không còn lựa chọn nào khác, tôi theo sát Người Hồi Quy vào căn phòng cuối cùng trước khi cánh cửa đóng sập lại. Một ngọn đuốc, hơi lỗi thời so với đèn điện hiện đại, treo trên tường. Nó được chạm khắc thủ công từ đá và có hình dạng độc đáo, giống như một chiếc lồng chim lộn ngược. Với sự tỉ mỉ trong việc chạm khắc từng chi tiết, tôi gần như có thể mong đợi một con phượng hoàng trỗi dậy từ ngọn lửa trong khi dang rộng đôi cánh.
Những ngọn màu máu bùng lên mạnh mẽ với khao khát chạm đến bầu trời. Tuy nhiên, ngọn lửa không tồn tại được lâu. Đây là nơi thấp nhất trên thế giới; một tầng hầm trong vực thẳm. Đó là một nơi quá khắc nghiệt để khát khao về bầu trời trên cao. Ánh lửa dần mờ nhạt rồi tan biến khi chạm đến trần nhà.
Trớ trêu thay, ánh lửa phai tàn cũng để lại chút ý nghĩa. Những tàn lửa vỡ vụn sinh ra những cái bóng đỏ, chiếu sáng các bức tường.
Nhờ những tàn lửa, tôi có thể nhìn thấy căn phòng trông như thế nào.
Căn phòng không chỉ có màu đỏ vì ngọn lửa. Máu, rất nhiều máu! cả ngàn lít máu phủ kín khắp căn phòng. Nó dính đầy trên trần nhà, tường và sàn nhà. Như thể căn phòng là một trái tim sống đang đập rộn ràng với máu tươi.
Mặc dù rất nhiều máu có ở khắp mọi nơi, tôi vẫn không thể ngửi thấy mùi gì cả. Mùi máu cũng nằm dưới sự kiểm soát của cô ta. Trừ khi cô ta cho phép, tôi sẽ không thể ngửi thấy mùi máu.
[Ngươi đến gặp ta vì lý do gì?]
Một chiếc quan tài gỗ đen nằm ở chính giữa căn phòng. Một báu vật được chế tác từ gỗ bách xù quý hiếm và được sơn mài cẩn thận, trên bề mặt khắc một cây thánh giá đỏ có cánh. Và một giọng nói vang vọng từ bên trong.
Máu trong cơ thể tôi chảy loạn lên. Dòng máu đáng lẽ phải bảo vệ sự sống của tôi giờ đã sẵn sàng chảy ra để chào đón vị chủ nhân mới.
Một thứ sức mạnh tuyệt đối. Đối mặt với nó, Hồi Quy Giả…
"Tyrkanzyaka, tôi đến để đưa ra một thỏa thuận với cô."
…Cô ấy vẫn đứng vững và mạnh dạn đề nghị.
"Hãy dạy tôi huyết thuật."
Tự nhiên đòi người ta dạy cô một kỹ năng…
Ma cà rồng có thể đã hơi bất ngờ, nhưng cô ta không biểu lộ ra ngoài. Cô đã quen với điều đó rồi. Xuy cho cùng, trong hàng ngàn năm tồn tại của mình, đã có hàng nghìn người tiếp cận cô ta để tìm kiếm thứ đó. Khả năng điều khiển máu. Nghe thấy cái tên đó lần đầu tiên sau một thời gian dài, Tyrkanzyaka lặng lẽ trả lời.
[Ngươi có muốn trở thành đầy tớ của ta không?]
Chấp nhận máu của Thủy Tổ sẽ biến bạn thành ma cà rồng, và tự nhiên, có được sức mạnh điều khiển máu. Đã có vô số người thèm muốn máu của cô ta qua các thời đại. Cảm thấy hơi chán nản, ma cà rồng hỏi Người Hồi Quy liệu cô ấy có phải là một trong số những người đó không.
Tuy nhiên, Người Hồi Quy không có ý định trở thành ma cà rồng. Thay vào đó, cô ấy muốn một thứ sâu sắc hơn – cơ bản hơn.
"Không, tôi không muốn đạt được nó theo cách đó. Hãy dạy tôi những gì cô đã học được trước khi trở thành ma cà rồng."
Trong tích tắc, cảm xúc của ma cà rồng dâng trào. Sự bối rối sâu sắc tỏa ra từ quan tài. Tất cả máu trong phòng tràn đến gần, chỉ chực chờ lao vào.
Tuy nhiên, cô ta là một ma cà rồng đã sống hơn một ngàn năm. Cần nhiều hơn thế để làm cho máu cô ta sôi lên. Ma cà rồng trấn tĩnh bản thân trước khi trả lời.
[Làm sao ngươi biết được điều đó?]
Người Hồi Quy quay lại đối mặt với ma cà rồng với một suy nghĩ mà chỉ mỗi Người Hồi Quy mới có thể có.
[Chính cô đã nói với tôi trong kiếp trước.]
Nở một nụ cười nhạt, Người Hồi Quy thoáng đắm mình trong ký ức.
Trước khi Tyrkanzyaka trở thành ma cà rồng, cô ấy là một cô gái bình thường có khả năng điều khiển máu. Rất nhiều người đã được cứu sống nhờ cô bé giúp đỡ cha mình, người là một bác sĩ địa phương. Khi còn là con người, tất cả những gì cô ấy có thể làm là cầm máu, nhưng điều đó là đủ để khiến mọi người mỉm cười.
Ma cà rồng từ kiếp trước của Shei đã kể cho cô ấy điều này và khuyên Người Hồi Quy nên học hỏi từ cô ta… trước khi chết một mình.
Đoạn hồi tưởng kết thúc. Tôi vuốt tay lên tóc, cảm thấy như thể mình vừa bị kéo lên từ vực sâu dưới đáy biển.
"Vậy ra đây là một đoạn hồi tưởng. Nó cực kỳ ngắn và rời rạc, nhưng quả là một sự cải thiện."
Tôi đã đọc một vài ký ức của Người Hồi Quy, và đã nhận được chút ít thông tin về 'Thảm họa'. Một thảm họa đang đến. Một thảm họa mạnh đến nỗi ngay cả Tyrkanzyaka cũng không thể đánh bại nó.
[Ta sẽ hỏi lại. Làm sao ngươi biết được điều đó?]
"Nếu cô dạy tôi, tôi có thể cho cô biết."
"…Thật thú vị."
Một khoảng dừng ngắn, theo sau đó là sự trầm ngâm. Hàng ngàn cảm xúc và phiền muộn lần lượt lướt qua. Bỗng nhiên, sự chú ý của ma cà rồng chuyển sang tôi.
[Còn ngươi, ngươi nghĩ sao?]
‘Gì, tôi á? Tôi đã cố gắng giữ im lặng rồi mà. Sao cô ta lại lôi tôi vào thế?’
Tôi lắp bắp trả lời.
"Hãy làm theo ý cô, Trưởng lão."
"…'Trưởng lão'?"
"Hả? Máu tôi vừa làm loạn à, mình có xúc phạm cô ta không?"
Tôi vội vàng thanh minh cho bản thân.
"Vì chức vụ của chúng ta được đặt trên tuổi tác ở đây, tôi sẽ xưng hô với cô là một thực tập sinh. Tuy nhiên, vì tuổi của cô, ừm, rất ấn tượng, và Nhà nước không muốn ban hành những hạn chế khắc nghiệt đối với người già… tôi tin là thế. Miễn là cô không nghĩ đến việc rời khỏi cơ sở, cô được tự do làm mọi thứ theo ý mình. Nếu cô muốn tiếp tục nghỉ ngơi ở đây, điều đó cũng ổn thôi."
– Xoẹt!
Thứ gì đó tối sẫm vừa lướt qua má tôi. Một vết rách nhỏ mở ra. Nắm giữ sự tự do của mình, máu bắt đầu phun ra từ vết thương, bay lượn về phía ma cà rồng như một đàn bướm.
Tôi thậm chí không thể nhìn thấy nó. Tôi không cố gắng né tránh vì không có ý định giết người, nhưng cũng không có gì thay đổi ngay cả khi tôi cố gắng.
Cảm thấy lạnh sống lưng, tôi hít một hơi thật sâu và ngậm miệng.
Một giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng là tức giận phát ra từ trong quan tài.
「…Ta già rồi, vậy nên ta chỉ nên ở trong nhà thôi sao?」
"Không, không hẳn. Nếu cô chỉ làm như cô đã làm suốt thời gian qua—"
"Câm miệng."
Nắp quan tài đen bật mở. Giống như bên ngoài, bên trong quan tài cũng tràn ngập bóng tối đen kịt. Xuyên qua bóng tối, một bàn tay trắng nõn và tinh tế xuất hiện. Máu của tôi, đang bay khắp phòng, đậu trên mu bàn tay cô ta. bàn tay hấp thụ những giọt đỏ, như mưa trên đất khô cằn.
Tôi cảm thấy một chút ghê tởm đến từ ma cà rồng vừa hút máu tôi.
[…Đúng như dự đoán, ngay cả máu của ngươi cũng vô vị. Nó hoàn toàn trái ngược với sở thích của ta. Ngươi thực sự không có phẩm chất nào đáng giá …]
Tuy nhiên, vì điều đó, quan tài đứng dậy. Nó tự đẩy mình lên trong bóng tối chập chờn và đối mặt với tôi và Người Hồi Quy.
[Ta thường chỉ hút máu trinh nữ. Máu của những tên đàn ông như ngươi… Ta thường dùng làm nguyên liệu.]
Bên trong quan tài vẫn tối. Chỉ với một bàn tay tái nhợt, vô hồn thò ra, một khối máu mới bay vào. Đó là máu của Người Hồi Quy đã được dùng để mở cửa.
Nhúng tay vào máu, cô ta tiếp tục.
[Nhưng máu của ngươi không sao. Đó là lần đầu tiên… đối với một người đàn ông. Thật không ngờ ta lại tự nguyện uống máu đàn ông…]
‘Đó là vì Người Hồi Quy là phụ nữ…’
Ngay cả với một nỗ lực cải trang tệ hại như vậy, ma cà rồng cũng không hề nghĩ đến khả năng Người Hồi Quy là phụ nữ. Shei siết chặt nắm đấm, vui mừng vì lớp ngụy trang của mình thật hoàn hảo.
Ma cà rồng tiếp tục.
[Được. Ta sẽ dạy ngươi.]
"Cảm ơn."
[…Có khách sau ngần ấy thời gian khiến ta mệt mỏi. Hãy rời đi ngay bây giờ.]
Nói xong, ma cà rồng đóng nắp quan tài của mình lại. Có được câu trả lời mình muốn, Người Hồi Quy kìm nén khao khát muốn nhảy cẫng lên trong vui sướng.
[Mình làm được rồi! Mình không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ đến vậy!]
Cố gắng kiềm chế sự phấn khích, Người Hồi Quy cẩn thận hỏi lại.
"Khi nào chúng ta bắt đầu? Tôi muốn bắt đầu càng sớm càng tốt."
[Vậy thì… hãy bắt đầu sau lần trăng tròn kế tiếp]
Điều đó có nghĩa là khoảng một tháng nữa. Rõ ràng, Người Hồi Quy không muốn đợi lâu như vậy.
"Hả? Như vậy thì quá muộn. Hãy bắt đầu vào ngày mai."
[Tại sao phải vội? Bắt đầu bây giờ hay tháng sau cũng không khác biệt là mấy…]
"Khác biệt lớn ây chứ!"
[Hãy kiên nhẫn. Chu kỳ mặt trăng tròn và khuyết là lúc Nữ thần Đêm tối đang từ từ mở và nhắm mắt, và chỉ khi đó người ta mới có thể quan sát mọi thứ đúng cách.]
‘Họ lại cãi nhau nữa à. Sao mình cứ phải ra mặt để xoa dịu tình hình vậy.’
"Thực tập sinh Shei!"
Tôi chặn Người Hồi Quy, sẵn sàng thuyết giảng một tràng.
"Một tháng có thể là một thời gian dài đối với cô, nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc đối với Thực tập sinh Tyrkanzyaka, người đã sống hơn 1.200 năm. Làm ơn hãy thông cảm hơn với người cô đang nói chuyện! Thời gian thoạt nhìn có vẻ công bằng với tất cả, nhưng nó lại chủ quan hơn bất kỳ đại lượng nào khác trên thế giới. Tyrkanzyaka là—"
"…Anh không nên thông cảm hơn với người khác sao?"
‘Hm? Về cái gì? Tôi đang thông cảm với cô ấy hết mức có thể rồi đấy. Tại sao tôi lại đối xử với cô ấy như thế này nếu tôi không xem trọng tuổi tác của cô ấy chứ?’
Trong khi chúng tôi đang tranh cãi, một giọng nói chậm rãi vang lên từ quan tài.
[…Vậy ra, ta chậm chạp vì ta quá già rồi sao?]
"Ý tôi là, tôi không có ý gì thô lỗ cả. Tôi chỉ đang dạy đứa nhóc này sự khác biệt về trí tuệ đến từ tuổi tác thôi."
[Được rồi. Hãy bắt đầu vào ngày mai.]
Vẫn giữ ánh mắt trên tôi, ma cà rồng chỉ vào tôi và nói thêm.
[Cả hai người.]
"Hả?"
‘Khoan đã, tại sao lại có tôi?’
Khi tôi đang định phản đối—
「Giờ thì biến đi.」
Thế giới sụp đổ. Đó là cách duy nhất để mô tả nó. Người Hồi Quy và tôi di chuyển lùi lại. Không, không phải chúng tôi di chuyển. Các bức tường, mặt đất, cánh cửa, hành lang, trần nhà, căn phòng, cầu thang—mọi thứ xung quanh chúng tôi đều di chuyển về phía trước. Thế giới lướt qua chúng tôi như thể chúng tôi đang nhìn vào dòng sông đang chảy từ thượng nguồn xuống hạ lưu. Một chất lỏng tối màu lần ngược lại theo những bước chân mà chúng tôi đã đi.
Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, chúng tôi đã ở lối vào kho vũ khí. Mà không hề bước dù chỉ một bước. Với một tiếng "Rầm" vang dội, cánh cửa thép đã đóng lại kéo chúng tôi trở về thực tại.
"Cái đệch."
Tôi cảm thấy như mình vừa thoát khỏi hàm răng của một con hổ.
Theo nghĩa đen, kho vũ khí… giống như đang ở bên trong cơ thể của ma cà rồng. Cô ấy vừa nhổ chúng tôi ra.
Người Hồi Quy, người dường như đã quen với điều đó, phủi quần áo của mình.
"Heh. Trông anh lạc lõng quá. Sợ sao?"
"…Không hẳn."
"Tôi chỉ vừa mới phát hiện ra rằng một con quái vật đáng sợ một cách điên rồ thực ra là một con quái vật đáng sợ một cách phi lý."
Khi tôi trả lời, Người Hồi Quy nhếch mép.
"Để tôi cho anh một lời khuyên. Đừng nhắc đến tuổi của Tyrkanzyaka trước mặt cô ta. Đó là cách bạn đối xử với một quý cô một cách đúng mực."
Người Hồi Quy tiếp tục cau mày và bỏ đi. Tôi lườm cô ấy với vẻ không tin vào thái độ của cổ.
"Tôi không hành động như vậy vì tôi không biết cách đối xử với một quý cô."
Thôi vậy. Tôi không cảm thấy cần phải trả lời.
Phủi quần áo, tôi vươn vai.
"Ugh. Lưng mình thực sự đau nhức vì căng thẳng rồi. Tối nay mình nên ngủ sớm thôi. Mình sẽ kiểm tra căng tin xem có còn đồ hộp nào không…"
Khi tôi chuẩn bị đi ngay—
"Gâu."
Tôi nghe thấy một tiếng động mà tôi không muốn nghe chút nào. Tôi từ từ quay đầu lại.
Ở đó có một con chó đã theo dấu mùi của tôi và đào xuyên qua hàng núi đổ nát chỉ với mục đích chơi trò ném bóng—Azzy.
Không đời nào, không thể như thế được…
"Gâu!"
Quả bóng lăn đến chân tôi. Azzy vẫy đuôi khi cô ấy thúc quả bóng bằng mũi.
Ý nghĩa rất rõ ràng.
Ném bóng đi, nhân loại.
"Này, Azzy…"
Tôi đã thực hiện một hành động ngoại giao to lớn vượt qua sự khác biệt về chủng loài và yêu cầu một sự thỏa hiệp, từ một con người đến một con chó.
"T-tôi hơi mệt hôm nay rồi. Vậy chúng ta… ừm…"
"Gâu! Gâu!"
"…Dời lịch lại… một chút…?"
"Gâu! Hứa rồi mà!"
– Bốp, bốp
Azzy vung vẩy cánh tay, tỏ ý không hài lòng. Những cơn gió nó tạo ra làm rung chuyển gấu quần tôi. Khi bàn tay của cô ấy đến gần hơn, đó dường như là một lời đe dọa, cố gắng khiến tôi ném bóng.
"Cô ta học được từ "hứa" từ khi nào vậy? Ai đã dạy một con chó một thứ vô dụng như lời hứa chứ? Ngay cả khi cô ta phá vỡ lời hứa, tôi cũng không thể đòi được gì từ cô ta. Nhưng nếu tôi không giữ lời… cô ta có thể có được bất cứ thứ gì cô ta muốn từ tôi."
"Grrrr…"
Tôi thở dài nhìn lên bầu trời không thể quan sát được.
"Xin lỗi, vai. Hôm nay tôi sẽ cố gắng ném xong trong 250 lần."
Tôi nắm chặt quả bóng.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ghét nhìn một con chó cười đến thế.


0 Bình luận