Omniscient First-Person’s...
gosogdolu; 고속도루
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Trọn bộ

Chương 6: Chỉ có chủ xấu

1 Bình luận - Độ dài: 2,692 từ - Cập nhật:

Con người là loài thú biết sử dụng công cụ và có khả năng tạo ra dụng cụ, vũ khí từ những vật liệu họ tìm thấy được.

Trước khi đi tìm Azzy, tôi đã tạm thời khâu lại một vài mảnh vải rách để làm thành một quả bóng. Dù trông nó khá thô và chắc chắn chẳng ai dùng nó trong một trận bóng chày thực thụ, nhưng với một con chó thì thế là đủ để chơi ném bắt. Tôi xoay quả bóng trong lòng bàn tay, còn Azzy cứ xoay vòng quanh tôi khi tôi bước đi.

Cơ thể cô chuyển động lên xuống với mắt dán chặt vào quả bóng. Vừa giữ được sự chú ý của cô, tôi vừa dắt cô đến một khoảng đất trống bên ngoài.

Nhưng có một vấn đề...

[Khi ta ẩn mình dưới bóng tối này, ta sẽ tìm ra mọi âm mưu bẩn thỉu của ngươi.]

Cố cưỡng lại ý muốn ngoái đầu lại, tôi tiếp tục đi bộ ra sân ngoài với một kẻ biến thái đang âm thầm theo sau.

‘Phiền phức thật. Sao cô ta cứ bám theo mình hoài vậy? Rảnh rỗi quá hay sao? Nãy giờ mình đã làm gì kì lạ đâu?’

Tôi chỉ muốn huấn luyện Vua Chó bằng cách áp dụng phương pháp “cây gậy và củ cà rốt” thôi mà.

Người ta nói phương pháp đó là cách hiệu quả nhất để thuần hóa động vật. Trong đó chẳng có gì kỳ lạ cả. Nhưng mà, giờ khi kẻ hồi quy đang theo dõi sát sao tôi, khiến tôi chẳng thể làm mọi thứ theo kế hoạch được nữa.

[Vua Chó là một trong số ít các Thú Vương thân thiện với loài người. Nếu cô ta lại quay lưng với nhân loại như lần trước, thì chúng ta sẽ rơi vào thế bất lợi trong đại chiến sắp tới. Nếu hắn dám làm gì cổ… mình sẽ múc hắn luôn. Dù hắn có mạnh đến đâu đi nữa, chuyện đó là không thể tránh khỏi.]

Đọc được suy nghĩ của cô ta, tôi lẳng lặng nhét cây roi quân dụng mà mình đã chuẩn bị kỹ càng vào sâu trong túi. Chắc chắn Shei sẽ không thích nếu tôi dùng đến nó.

Nguyên lý cơ bản của việc huấn luyện là xen kẽ giữa kích thích tích cực và tiêu cực. Nghe lời thì thưởng, trái lời thì phạt. Bằng cách gắn phản ứng cụ thể vào từng hành vi, tôi có thể huấn luyện Azzy theo ý mình.

Tôi đã dự định dùng bóng và thịt làm “cà rốt”, và roi làm “gậy”. Nhưng mà...

[Chỉ cần hắn có dấu hiệu định tra tấn hoặc trói cô ấy lại... mình sẽ liều mạng với hắn.]

Tôi có thể cảm nhận được sát khí nặng nề cách đó khoảng ba mét.

‘Xem ra hôm nay sẽ không sử dụng roi rồi. Thiếu kích thích tiêu cực thì hiệu quả huấn luyện sẽ giảm đi, nhưng tôi vẫn còn quý cáng mạng mình. Hôm nay chỉ dùng cà rốt thôi vậy.’

Khi đến sân, tôi giơ quả bóng lên cao rồi hô lớn:

“ Đi!”

“Gâu!”

Ngay khi tôi vào tư thế chuẩn bị ném, Azzy đã hạ thấp trọng tâm, sẵn sàng lao đi bắt bóng. Cái đuôi cô xoay tít như cánh quạt trực thăng.

Lúc đầu, tôi chỉ lăn quả bóng trên mặt đất. Azzy ngay lập tức lao đi, vẽ một đường cong mềm mại rồi nhanh chóng nhặt bóng quay về. Dù có các chi giống người, cô cũng chẳng gặp vấn đề gì khi chạy bằng cả tứ chi.

Tôi giả vờ phấn khích khi Azzy quay lại.

“Tốt lắm! Azzy, đưa tay!”

“Gâu!”

“Rồi, tay trái!”

“Gâu?”

‘Ừm, cái này vẫn chưa dạy được. Không sao, không được để lộ vẻ thất vọng. Một con chó thì đâu cần phân biệt trái phải làm gì.’

Tôi lấy ra một miếng thịt khác đã cắt sẵn từ trước.

“Giỏi lắm! Biết phân biệt giữa tay với chân rồi! Azzy giỏi quá!”

“Gâu! Azzy giỏi! Gâu, gâu!”

“Chó ngoan thì phải có thưởng chứ. Đây, phần thưởng của con nè!”

Tôi cầm miếng thịt trong tay và đưa ra trước mặt Azzy. Cô bé thọc mũi vào bàn tay tôi, cố gắng đào bới tìm miếng thịt như đang đào kho báu. Cái lưỡi cứ thò ra liên tục, liếm vào chỗ thịt bị che khuất giữa các kẽ ngón tay.[note73795]

‘Gần rồi, gần rồi.’

Tôi cứ tiếp tục cù nhây, đi chuyển các ngón tay để giữ miếng thịt ngoài tầm với của cổ, khiến Azzy chỉ có thể với tới mà không chạm vào được. Khi cô bắt đầu thấy khó chịu và chuẩn bị lao vào cướp bằng được, tôi tiết lộ khó báu ẩn giấu trong lòng bàn tay. Không bỏ lỡ cơ hội, Azzy liền nhanh chóng chộp lấy phần thưởng.

Cô ta có vẻ xem chuyện đó như một trò chơi, nên vui vẻ kêu lên rồi dụi cằm vào tay tôi một cách thỏa mãn.

[Có vẻ như… hắn chỉ đang chơi với cô ta thôi…]

Khung cảnh lúc ấy hiện lên đầy vẻ thơ mộng, như bước ra từ một bức tranh mang tính sử thi miêu tả khoảnh khắc hòa thuận giữa người và chó. Một Thú Vương—biểu tượng của tự nhiên—đang vui đùa cùng con người.

‘Thấy sao hả, kẻ hồi quy? Cảnh này quá hoàn hảo, đúng chứ?’

[Trông cứ như là… hắn đang huấn luyện một con chó bình thường vậy…]

‘Chứ còn sao nữa?’

[Vua chó dù là chó, nhưng vẻ ngoài lại giống một cô gái bình thường. Việc đối xử với ai đó trông giống con người như một con chó dễ dàng đến thế… Mình cần phải để mắt đến hắn.」

Chưa bao giờ trong đời tôi cảm thấy phát bực đến vậy. Cô ta có thể phàn nàn về mọi thứ.

‘Đối xử với chó như chó là chuyện bình thường. Đối xử với chó như người mới là kỳ quặc, còn đối xử với người như chó thì chỉ có những kẻ biến thái mới làm thế. Hơn nữa, nếu đối xử với một sinh vật khác như một con người, thì chúng sẽ tìm cách lợi dụng bạn[note73796]. Tôi đang nói từ kinh nghiệm đấy. Vậy nên, điều đúng đắn duy nhất trên đời là đối xử với chó như chó. Tôi chỉ đang làm điều đúng thôi.’

Tôi tiếp tục thưởng cho Azzy bằng những miếng thịt và ném bóng cho cổ trong khi Shei vẫn chăm chú dõi theo từng hành động của tôi.

Lặp đi lặp lại thì dễ sinh lười biếng, nhưng Azzy vẫn rất hăng hái với trò ném bóng, chứ không phải buổi huấn luyện. Tôi biết cần phải dùng roi sớm, nhưng kẻ hồi quy vẫn chưa chịu rời đi.

‘Cô ta định nhìn chằm chằm bao lâu nữa? Nếu đã quan sát đủ rồi thì phắn đi chứ. Cô ta đang chiều hư Vua chó quá rồi đấy.’

Khoan đã. Tôi đổi ý rồi.

Số phận phải được tôi tự tay định đoạt. Chờ cô ta tự rời đi thì bị động quá. Tôi hoàn toàn có thể tự mình đuổi khéo cô ta.

Tôi vẫn có cách mà không cần dùng đến bạo lực hay ngôn từ. 

Tôi nắm chặt quả bóng trong tay rồi lắc mạnh. Azzy phấn khích, chuẩn bị lao lên như mọi lần.

“Thử lại lần nữa nào!”

“Gâu!”

Vua Chó nhảy lên nhảy xuống. Tôi để cô nhặt bóng thêm vài lần, rồi đột ngột ném thẳng về phía mà suy nghĩ của Shei đang phát ra.

[Ugh!!!]

“Đi lấy nào!”

“Gâu gâu!”

[M-mình không cần né. Dù sao thì nó cũng không trúng mà…]

‘Tuy tôi không thực sự nhìn thấy cô ta nhưng chắc chắn là rất gần rồi, cô ta suy cho cùng cũng là con người, không thể nào tàng hình trước radar cảm ứng sóng não tân tiến của tôi được. tôi sẽ khiến cô ta phải thấp thỏm lo sợ.’

Bọn có khả năng chuyên dùng cho tàng hình hay ẩn thân kiểu này toàn là lũ biến thái thích rình mò. Điều chúng sợ nhất chính là bị phát hiện.

‘Muốn núp sau cái màn che nhỏ xíu đó à? Mơ đi con. Giờ thì để tôi cho cô nếm mùi gậy ông đập lưng ông.’

“Azzy! Đi bắt lấy nó đi!”

“Gâu!”

“Tốt lắm. Lại nữa nào!”

“Gâu gâu!”

“Gâu!”

“Awooo!”

Mỗi lần tôi ném bóng, Azzy lại vui sướng lao tới đón lấy. Trong khi đó, Shei cứ giật mình lo sợ mỗi khi bóng rời tay tôi.  

Azzy hoàn toàn di chuyển khó đoán, chạy lung tung khắp nơi. Ngược lại, Shei bận rộn cố gắng tránh né cô ta, chẳng có chút thời gian nào để theo dõi tôi. Như thường lệ,  trêu chọc những kẻ không thông minh vốn luôn là thú vui dễ gây nghiện.  

“Đi nàooo!”  

“Gâu!”  

Lần này, quả bóng bay thẳng về phía người hồi quy. Cô ấy chăm chú nhìn quả bóng lao vút tới, trầm tư cân nhắc các phương án.  

“Chết tiệt! Nếu mình chuyển động đột ngột, ‘Màn Bóng Tối’ có thể sẽ tan biến!”  

Những chuyển động đột ngột sẽ làm mất đi khả năng tàng hình. Shei nghiến răng, cúi thấp người và nhanh chóng lăn sang một bên. Quả bóng sượt qua đầu cô cùng với Azzy lại vui vẻ chạy theo. Kẻ Hồi Quy thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ đứng dậy.  

“Phù, qua được rồi… nhưng tình hình đang trở nên nguy hiểm.”  

'Haha, kế hoạch của tôi đã thành công. Cô ấy đang chậm rãi lùi ra xa.'  

“Urk, Lần này mình sẽ rút lui. Nếu hắn phát hiện mình ở đây, có lẽ hắn sẽ tăng cường cảnh giác…”  

Tôi vẫn không thể nhìn thấy cô ấy, nhưng dường như suy nghĩ của cô đã dần mờ nhạt, nghĩa là cô đã đi xa.  

“Phù, cuối cùng cũng có thể huấn luyện Azzy mà không bị làm phiền.”  

“Miễn sao là mình không bị bắt, sẽ luôn có nhiều cơ hội để do thám hắn.”  

Một suy nghĩ đáng lo ngại khi người hồi quy rời đi.

‘Cô ta sẽ lại muốn tiếp tục xâm phạm quyền riêng tư của mình sao? Chẳng lẽ 13 lần chết không dạy cô ta được điều gì à?’  

Tôi thật sự muốn chạy lại và hét vào tai cô rằng hành vi lén lút biến thái đó là lý do khiến cổ bị giam ở đây, nhưng tôi đã kiềm chế. Tốt hơn nên che giấu sức mạnh của mình 

Và thế là, Người Hồi Quy đã biến mất. Chắc cô ta còn bận việc ở nơi khác.  

Giờ đây, bạn đồng hành duy nhất của tôi chỉ còn lại Azzy, đang mang quả bóng trở về.  

“Gâu! Gâu!”  

Chán nản vì tôi không ném bóng nữa, cô ấy lăn quả bóng tới chân như đang thúc giục tôi tiếp tục ném. Tôi nhặt quả bóng lên rồi nhìn cô với ánh mắt nghiêm nghị.

“Thích chơi ném bóng quá nhỉ”  

“Gâu! Gâu! Thích lắm! Thích lắm!”  

Thế hả? Vai tôi như muốn rụng ra luôn rồi đây, còn mày thì cứ vui chơi thoải mái, hả?  

Giờ đâu còn ai quan sát nữa. Giữa chúng ta chỉ còn lại quy luật của tự nhiên: tôi là con người, còn Azzy là chó. Tôi hoàn toàn vượt trội hơn cô ấy. Giống như dầu nổi lên trên nước, khói bay lên trên trời, đây chính là hiện tượn tự nhiên – được gọi là biết thân biết phận.  

Tôi rút cái roi cấp bởi Nhà Nước Quân Sự ra khỏi túi. 

“Vui thế đủ rồi.”  

“…Gâu?”  

Tôi bỏ quả bóng trở lại túi. Đôi mắt Azzy bỗng mở to kinh ngạc, như thể nó không tin được rằng tôi không muốn chơi nữa.

Tôi đã vạch rõ ranh giới.  

“Giờ chơi đã hết. Mày sẽ không được thưởng thêm gì nữa. Quay về chuồng chó của mày đi, trước khi tao ném mày vào lò nướng.”  

“Grừ! Gâu! Gâu”  

Cô ta bắt đầu văng ra những tiếng sủa, như cầu xin tôi chơi cùng. Tôi cảm nhận được trong tiếng tru đó chút gì đó khó chịu.  

Biết ngay mà. Chó có biết gì đâu, chúng chỉ biết hưởng thụ mãi mãi. Và khi ngôn từ bất lực thì bạo lực sẽ lên ngôi.  

Tôi quất roi xuống đất, âm thanh của sóng xung kích vang vọng khắp sân.  

“ Mày thực sự nghĩ là tao sẽ chơi với mày suốt cả ngày sao?”  

“Ừ!”  

“Ôi trời. Còn dám có thái độ được voi đòi tiên à”

Tôi giương cao cây roi. Hôm nay là ngày thế giới chứng kiến Vua Chó nhận được sự giáo dục xứng đáng.  

“Tao sẽ khiến mày phải suy nghĩ lại.”  

Ngay lập tức, tiếng roi vụt trong không khí lao nhanh về phía lưng Azzy. 

Cái roi này không phải do tôi tự chế tạo – nó là một vũ khí cấp Quân sự, do Nhà Nước tự thiết kế. Mặc dù Nhà Nước nổi tiếng với nhiều thứ tồi tệ, nhưng roi này lại là một trong những vũ khí tốt nhất của họ. Một món đồ xa xỉ với thép tấm xen lẫn trong lớp da cứng, đủ sức dùng ngay cả trên chiến trường.  

Tiếng văng của roi khơi gợi nỗi sợ hãi, còn những tấm thép lại mang đến cơn đau. Nếu dùng khéo, nó hoàn hảo để gây nỗi đau mà không làm tổn thương nghiêm trọng nội tạng.  

“Hãy tự biết vị trí của mình qua những vết sẹo mới này, và chứng kiến sự vĩ đại của con người…”

“Gâu!”  

Rồi, Azzy chuyển động. Đầu của nó quay nhanh hơn cả đầu roi. Nhanh đến mức tôi chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh, như một thước phim bị làm mờ chuyển động. Nó nhìn thẳng vào cây roi đang lao tới và lập tức chộp lấy, cắn ngay khoảnh khắc roi sắp va chạm. Răng của nó xé toạc cây roi.  

– Giòn tan.

Những chiếc răng nanh xé vụn cái roi làm từ da cứng và thép tấm thành nhiều mảnh nhỏ, thứ vốn có thể dùng làm vũ khí thực sự trong chiến tranh giờ đây chỉ như một xác chết bị phanh thây.  

Sau khi nhai roi như kẹo cao su, Azzy nhanh chóng nhổ ra.  

“Gừ. Đắng quá.”  

Tôi nhìn những gì còn lại của cái roi trong sự kinh hoàng. 

Không thể dùng cơ thể để chặn roi được là logic cơ bản. Khi vung, đầu roi vượt qua tốc độ âm thanh, tạo ra tiếng “tách” đặc trưng đủ sức xé nát thịt người bằng sóng xung kích nếu như ai đó cố gắng bắt lấy một cách bất cẩn.

Tuy nhiên, Vua Chó đã chính xác cắn chặt lấy đầu roi đang lao về phía nó và giật đứt ra.  

Nếu nó có thể dễ dàng cắn đứt lớp da cứng và thép chỉ với một cú xoay đầu…

“Gừ, gừ...”

“Ồ, tuy cô ấy chỉ là chó, nhưng vẫn là Khuyển Vương. Hm.”

Tôi thản nhiên nhét roi trở lại túi rồi lấy quả bóng ra. 

“…Thông thường, tôi sẽ dừng chơi tại đây. Nhưng vì hôm nay là ngày đầu tiên, chúng ta chơi thêm chút nữa nhé.”  

“Gừ…”  

“Nào, đi bắt lấy nó đi!”  

“…Gừ—Gâu! Gâu!”  

Đuôi Azzy lại vẫy liên tục khi đuổi theo quả bóng.

‘Được rồi, phần đó để sau vậy. Mình sẽ chơi với Azzy đến khi nào cô ta thỏa mãn.’  

Tôi không thua – chỉ là quá vui với chú cún mới của mình mà quyết định kéo dài giờ chơi thêm chút.  

Tôi đang thể hiện sự hào phóng của con người khi tiếp tục chơi cùng chú cún này.  

“Ah, thật là một ngày tuyệt vời.”  

Ghi chú

[Lên trên]
sao tôi không trong sáng được nhỉ
sao tôi không trong sáng được nhỉ
[Lên trên]
mèo là một ví dụ
mèo là một ví dụ
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận