Omniscient First-Person’s...
gosogdolu; 고속도루
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Trọn bộ

Chương 5: Không có chó xấu

1 Bình luận - Độ dài: 2,435 từ - Cập nhật:

Tantalus là một nơi chỉ giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm nhất hoặc những thực thể mạnh mẽ đến mức không thể bị kiềm chế ở bất kỳ nơi nào khác. Một nơi mà chỉ thấy người ta bước vào, nhưng chẳng ai từng thoát ra.

Do không ai từng rời khỏi nơi này, những tin đồn về Tantalus ngày càng trở nên kỳ bí và đáng sợ hơn.

Có người bảo rằng Nhà nước đang thực hiện các thí nghiệm lên con người để tạo ra siêu chiến binh.

Người thì kể có những con quái vật huyền thoại đang lang thang trong cơ sở.

Hoặc tất cả những ai bị đưa đến đó đều bị bí mật xử tử.

Thân là người có cơ hội tận mắt quan sát bên trong Tantalus để kiểm chứng những lời đồn đoán ấy. Tôi có thể xác thực nơi này hoàn toàn xứng với danh tiếng của nó.

Một vực thẳm không đáy bị nguyền rủa bởi chính Mẹ Trái Đất. Một nhà tù không lối thoát. Bên trong đó thực sự có những thực thể thần thoại, cổ đại và siêu việt như Vua Chó, Thủy Tổ Dòng Dõi Ma Cà Rồng, và Kẻ Hồi Quy.

Theo lời của con golem, đã có một vụ vượt ngục, nhưng tôi vẫn nghi hoặc điều đó. Làm thế nào họ có thể thoát khỏi vực sâu không đáy này?

Dấu vết về một cuộc bạo động là có thật. Những bức tường bị phá tan, thanh chắn sắt bị bẻ cong như những chiếc kẹo mút rơi vãi khắp nơi—tất cả đều cho thấy dấu hiệu của một trận bạo loạn kinh hoàng.

Thế nhưng, chẳng có nổi vệt máu nào.

Cái đấy thì tôi biết nguyên nhân tại sao.

Thủy Tổ của Ma Cà Rồng, Tyrkanzyaka.

Vị ma cà rồng cổ xưa nhất nằm sâu trong Tantalus sở hữu quyền năng tuyệt đối đối với máu. Bất kỳ giọt máu nào chảy ra cũng sẽ bị thu thập lại bởi cô ta. Có lẽ nó đã xảy khi cô thậm chí không nhận thức được—tựa như cách một quả táo bị hút về phía mặt đất.

Không còn máu, những gì còn lại trong nhà tù chỉ là đống đổ nát.

Nghĩ lại thì.

“…Liệu những kẻ đáng sợ nhất mới còn lại ở đây?”

Một suy nghĩ vừa mỉa mai, vừa rùng rợn.

"Nếu đây là một nhà tù bình thường, tôi hẳn sẽ khịa những kẻ hèn nhát không đủ can đảm để trốn thoát… nhưng có vẻ những kẻ còn lại ở đây mới toàn là quái vật."

Tyrkanzyaka được biết đến trong lịch sử như thực thể có thể trực tiếp đối đầu với quyền năng vĩ đại của thánh điện[note73733], còn Vua Chó là một trong những Thú Vương mạnh nhất của loài thú.

"Cũng may là cả hai không có ác cảm với con người. Nếu không, tôi đã mất mạng ngay khi đặt chân vào Tantalus. Dù vậy, tôi cũng chẳng rõ mình có thể sống sót được bao lâu nữa…"

"Dù sao đi nữa, chỉ có một việc có thể làm."

"Họ không ghét con người và cũng sẽ không giết tôi, vậy chỉ còn một con đường duy nhất. Tôi cần lấy lòng họ để nếu có chuyện xảy ra trong tương lai… họ sẽ đứng về phía tôi."

Sau khi xác định được mục tiêu của mình, tôi bắt đầu hành động.

"Ba tù nhân còn lại trong Tantalus là Vua Chó Azzy, Thủy Tổ của Ma Cà Rồng Tyrkanzyaka và Kẻ Hồi Quy Shei. Ai trong số ba người này là ít nguy hiểm nhất và dễ gần nhất?"

Câu trả lời quá rõ ràng. Không nghi ngờ gì nữa, đó chính là Azzy.

Ngay từ trước khi lịch sử được ghi chép, loài chó và con người đã là bạn của nhau.

Chó trung thành với con người từ khi sinh ra, và đại diện cho giống loài đó luôn trung thành với tất cả loài người đang tồn tại. Chính vì vậy, Nhà nước mới có thể giam cầm một Vương giả của Thú tộc trong Tantalus. Azzy là kiểu chó có thể ngồi trong lồng, nín thở chờ đợi đến vĩnh hằng nếu một con người ra lệnh cho cô.

Nếu là một Vua Thú khác, chẳng hạn như Vua Sói hay Vua Sư Tử, chúng hẳn sẽ xé nát những song sắt như xé giấy chỉ trong tích tắc. Đây không phải vấn đề về sức mạnh, mà là về mặt thuần hóa.

Vậy tại sao Azzy lại bị Nhà nước giam giữ…

Tôi không chắc, nhưng tôi có thể đoán ra lý do.

Vua Chó Azzy trung thành với tất cả con người.

Điều đó không chỉ bao gồm Nhà nước, mà cả kẻ thù của họ. Nhà nước lo ngại rằng nếu phe kháng chiến hoặc các thế lực nước láng giềng giành được cô, Azzy có thể quay lưng lại với họ. Vì vậy, họ nhốt cô trong Tantalus, nơi họ có thể kêu gọi cô bất cứ lúc nào khi cần.

“Ha, thật đần độn.”

Tôi không thể ngừng cười trước sự dốt nát của họ. Nghĩ rằng họ sẽ để một món vũ khí nằm lăn lóc trong kho, chỉ vì sợ kẻ địch sử dụng nó.

'Tôi sẽ cho họ thấy. Những vũ khí mà ai cũng có thể dùng thì không nên bị giấu kín.'

Tôi nhặt lấy một chiếc đèn rồi mở cửa kho. Một lớp bụi dày đặc bay lên khỏi những chiếc hộp như tuyết rơi. Tôi gạt đi vài cái sọ người chắn lối, rồi lấy ra một vài cây cọc, một tấm lưới thép và một ít củi.

Quan sát kỹ hơn, tấm lưới thép bị rách tơi tả ở hai đầu, như thể nó đã thất bại trong việc vây bắt một con quái vật khổng lồ. Những móc nhọn tua tủa ở phía bên kia, bị phủ kín bởi thịt khô và những chùm lông rối.

…Tốt nhất là đừng tìm hiểu thêm.

Những cây cọc gỗ cũng có móc nhọn gắn ở đầu.

Họ đã dùng chúng để làm gì vậy?

Dù nó từng là gì đi chăng nữa, tôi lôi toàn bộ dụng cụ ra ngoài sân.

Tôi dùng khăn thấm dầu lau sạch thịt và lông, rồi cẩn thận đặt nó lên trên củi, như thể đang dựng một chiếc vỉ nướng. Sau khi hoàn tất khâu chuẩn bị, tôi đặt chiếc đèn bên cạnh đống củi, rồi búng ngón tay về phía đó.

“Chớp.”

Ma thuật của Nhà nước, được thiết kế chỉ với mục đích thực tiễn, tạo ra một ngọn lửa. Những tia lửa bắn ra từ ngón tay tôi khiến chiếc đèn ngập tràn mana rồi bừng sáng.

Tôi bắt đầu mở một chiếc hộp khi quan sát ngọn lửa lan rộng trên đống củi. Sau khi gỡ nắp, Bên trong chỉ có một khối đen khô cứng. Nhưng chỉ cần nhúng nó vào nước, nó sẽ bắt đầu hút nước với tốc độ đáng kinh ngạc, phình ra thành một miếng thịt lớn gấp mười lần kích thước ban đầu.

Một trong bảy phát minh vĩ đại của Nhà nước Quân sự: Hộp Nén Cấp Quân Đội. Nó có khả năng hoàn toàn loại bỏ độ ẩm trong thực phẩm, giúp tăng thời gian bảo quản lên hai mươi phần trăm. Xuyên suốt quá trình đều được thực hiện bằng ma thuật và Nhà nước còn tuyên bố rằng nó có hương vị và mùi hương không khác gì thịt tươi.

Theo như họ nói thì là vậy.

Tất nhiên đấy chỉ là quảng cáo, nó thiếu đi một phần hương vị và kết cấu so với thịt thật, nhưng vẫn đủ để làm thức ăn cho chó. Tôi đặt miếng thịt đã ngậm nước lên vỉ nướng.

Miếng thịt dày thế này sẽ mất một lúc lâu để chín, nhưng tôi không quan tâm lắm, suy cho cùng tôi cũng chẳng phải người ăn nó. Và chắc chắn người ăn nó cũng sẽ không bận tâm đến chuyện đó đâu. Cái quan trọng nhất là mùi thơm mà nó tỏa ra khi được nấu chín.

Sau khi đặt miếng thịt lên vỉ nướng, tôi lắc nhẹ chiếc chuông đã mang về từ kho lưu trữ.

– Leng keng.

Sau một hồi rung chuông, tôi đặt nó sang một bên và tiếp tục nấu thịt. Ngọn lửa cháy rực dường như đang đánh cắp sắc đỏ của miếng thịt khi nó dần chuyển sang màu nâu. Những giọt nước thịt đậm đà nhỏ xuống đống củi hóa thành làn khói lan tỏa ra xa. Mùi thịt nướng thơm phức tràn khắp khu vực.

Thời điểm đã đến gần. Tôi rung chuông thêm một lần nữa, rồi tôi nghe thấy nó.

“Mùi thơm quá! Đồ ăn! Đồ ăn!”

Dù liên tục nói, nhưng từng âm tiết lại vang lên từ những vị trí khác nhau một cách đáng ngại. Azzy lao đến với tốc độ tương đương với vận tốc âm thanh. Dự đoán thời gian Azzy sẽ đến, tôi căng tay giật nhẹ tấm lưới.

Ngay sau đó, ngọn lửa bùng lên dữ dội. Tro và khói bay tứ phía, tàn lửa rơi xuống đất, và đống củi còn lại thì gầm rú khi đột ngột được tiếp thêm oxy. Azzy, người đã nhảy lên đống củi để tìm thịt, loạng choạng giữa biển lửa.

“Gâu! Nóng! Nóng!”

Không nói gì, tôi nhặt một tấm vải lên và quạt về phía cô . Sau khi phủi sạch hết tàn lửa, Azzy rên rỉ đứng dậy. Khuôn mặt lấm lem tro tàn, đôi mắt long lanh ngấn nước, bộ lông vàng thì cháy xém. Nhưng ngay khi nhìn thấy miếng thịt trong tay tôi, đôi mắt cô liền sáng rực lên.

‘Mơ đi.’

Tôi duỗi thẳng tay ra rồi quát lớn.

“Ngồi xuống!”

– Giật mình.

Azzy nhìn bàn tay tôi rồi cúi thấp người. Đuôi cô vẫy vẫy liên tục, ánh mắt trở nên thấp thỏm. Cơ thể co giật như thể sắp nhảy chồm lên miếng thịt, may mắn là tôi kịp giơ tay ra trước khi cô ta trở nên kích động. Azzy rên rỉ nhìn tôi, không thể nhúc nhích.

“Chờ? Bao lâu?”

ba311f91-d59e-4fb4-a6b5-ef9a5f1c3172.jpg

Thay vì trả lời, tôi lấy chuông ra và nhẹ nhàng lắc qua lắc lại. Bị cuốn hút bởi vật thể lạ, Azzy lập tức quên bẵng miếng thịt và nhìn tay tôi. Tôi từ từ đưa nó qua lại, cho đến khi cô dần mất hứng thú, rồi lắc mạnh mỗi khi cô định quay lại nhìn miếng thịt.

– Ting, ting –

Ngay khi nhận thức được tiếng chuông, tôi cắt một miếng thịt chín tái rồi ném cho Azzy. Dù bất ngờ, cô ấy vẫn chụp được bằng miệng. Ngay cả khi đang nhai thịt, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi chiếc chuông.

Bằng phương pháp huấn luyện mô phỏng, Azzy đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của tiếng chuông. Giờ là lúc để thưởng.

“Giỏi lắm! Làm tốt lắm! Đúng như mong đợi của tôi!”

Đôi mắt của Azzy mở to trước loạt lời khen bất ngờ. Dù hơi bối rối, cô vẫn đón nhận từng lời tán dương.

“Azzy là chú chó tuyệt nhất! Cậu có thể nhận diện chuông! Cậu còn nghe lời khi được bảo đứng yên! Azzy thật xuất sắc!”

“Hả? Tôi làm tốt à?”

“Đúng vậy! Azzy là chú chó hoàn hảo! và còn rất đáng yêu!”

Tôi tiếp tục khen ngợi cô. Hầu hết mọi người có lẽ sẽ bắt đầu nghi ngờ khi đột ngột được khen, nhưng Azzy đủ cởi mở để đón nhận mọi lời tán dương một cách trọn vẹn. Chẳng mấy chốc cô ấy đã nuốt hết thịt, lắc đầu liên tục rồi nhảy nhót vui vẻ.

“Gâu! Gâu!”

“Được rồi, Azzy! Chúng ta chơi bóng nhé?”

“Awoooo!”

Tại khoảnh khắc này, Vua Chó chính là chú chó hạnh phúc nhất thế gian.

Tôi cười nham hiểm trong khi vẫn tiếp tục vỗ tay cổ vũ.

‘Hãy chứng kiến, Nhà nước. Công cụ mà ai cũng có thể sử dụng thì không nên bị giấu đi. Ta chỉ cần biết cách dùng chúng tốt hơn bất kỳ ai khác là được.’

Tôi bỏ chuông vào túi. Vẫn chưa đủ. Một miếng thịt hộp không thể thực sự ảnh hưởng đến cô ấy. Nhưng sau một ngày, một tuần, một tháng—nếu tôi tiếp tục cho cô ấy nghe tiếng chuông và kết nối nó với sự thưởng thức, chuông sẽ trở thành một điều khiển từ xa có thể thao túng Dog King.

‘Hehehe, cứ chờ đấy. Các ngươi nghĩ rằng đã giam giữ được ta, nhưng đồng thời cũng đã cho ta thời gian. Thời gian để huấn luyện Vua Chó!’

“Hahaha!”

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Azzy ngây thơ không nhận ra sắc thái đen tối trong tiếng cười của tôi, thay vào đó cô ấy sủa vang và chạy vòng quanh chân tôi. Trông cô ấy như đang háo hức chờ đợi trò chơi ném bóng sắp diễn ra.

‘Được thôi. Tôi sẽ chơi bóng với cô bao nhiêu tùy thích. Hiến tế bờ vai đau nhức là cái giá quá hời cho tôi để thuần hóa được Vua Chó!’

Khi tôi chuẩn bị di chuyển đến một khu vườn rộng rãi bên ngoài, đầu tôi bắt được tín hiệu của một dòng suy nghĩ.

[Mình cứ thắc mắc hắn đang ở đâu nãy giờ, hóa ra là với Azzy? Mình thứ sự không thể đoán được hắn đang có ý đồ gì.]

‘Ồ, bất ngờ chưa kìa.’

Hồi Quy Giả đang theo dõi tôi. Ngay khi tôi chuẩn bị quay đầu lại chào—

[Không sao. Mình sẽ ngụy trang rồi lẻn đến gần hắn. Nếu hắn cố làm điều gì hư hỏng với Azzy, mình sẽ chém hắn ngay lập tức.]

Tôi ngoảnh lại, nhưng chẳng thấy ai. Không có chút dấu hiệu nào về sự hiện diện của người khác.

Dẫu vậy, tôi vẫn có thể nghe thấy suy nghĩ của kẻ giả trai cách tôi ba mét về phía bên phải. Cô ta dường như đang thận trọng theo dõi tôi với hai tay khoanh trước ngực. Giả vờ như không phát hiện ra, tôi quay đầu lại, hướng về phía trước.

‘Ồ, vậy là cô đang ngụy trang à… Có vẻ tôi phải giả ngốc như không nhận ra rồi…’

28562ce8-aae8-4573-a51e-3025cde5d425.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
điện thờ thánh
điện thờ thánh
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

hành trình lập harem
Xem thêm