Trọn bộ
Chương 4: Nhìn vào tương lai, tất cả những gì tôi thấy chỉ là…
1 Bình luận - Độ dài: 4,644 từ - Cập nhật:
"Bình tĩnh nào mọi người! Tantalus đã an toàn! Tôi là đồng minh của các bạn!"
Tôi hét lên với sự tự tin tuyệt đối vào những gì mình vừa nói. Song, tuyên bố đầy nhiệt huyết của tôi chỉ nhận lại cái cười khẩy từ người hồi quy.
[Đồng minh à? Đừng giỡn mặt tôi. Nhà nước đã coi ai là đồng minh bao giờ chưa?]
‘Hừm, cô ta không tin mình. Vậy thử tạo ấn tượng tốt với cô ấy xem. Mọi cô gái đều thích động vật, đúng không? Nếu thế thì...’
Với nụ nụ cười trên môi tôi chuyển sự chú ý sang Vua Chó.
Tôi đá vào xác con golem, một viên ma thạch rớt khỏi hốc mắt của nó rồi lăn trên mặt đất. Tôi hất quả cầu nhỏ lên bằng chân, sau đó bắt đầu tung hứng nó bằng tay.
"Gâu! Gâu!"
Vua Chó liền ve vẩy đuôi chạy lại.
Dù mang hình hài con người, trái tim cô ta vẫn chỉ là của một chú cún[note73663]. Cô ta không thể chống lại bản năng muốn chơi đùa với một quả bóng.
Đôi mắt cô ta dán chặt vào viên ma thách, cái đầu khẽ lắc theo mỗi lần tôi tung hứng. Từ đôi tai vểnh lên và ánh mắt lấp lánh, tôi cảm nhận rõ ràng sự phấn khích của cô ấy. Đợi đến khi chắc chắn mình đã thu hút được sự chú ý, tôi vung tay, ném quả cầu đi xa hết mức có thể.
"Bắt lấy!"
"Gâu!"
Viên ma thạch vẽ một đường vòng cung trong không trung rồi bay vút đi. Ngay khoảnh khắc đó, Vua Chó dồn lực vào đôi chân, đạp mạnh xuống đất rồi lao vút đi truy đuổi món đồ chơi mới.
Không gì có thể đánh bại một quả bóng khi chơi đùa cùng chó.
Tôi giữ nguyên nụ cười thân thiện rồi quay sang Kẻ Hồi Quy.
"Thật là một cô chó đáng yêu. Hai người nuôi nó à?"
‘Điều này sẽ khiến cô ta bớt đề phòng.’
Tôi liếc nhìn cô ta qua khóe mắt, tranh thủ đọc suy nghĩ để dò xét phản ứng.
Xem nào…
[Một... con chó con? Hắn ta đang đối xử với Thú Vương như một con cún bình thường á?]
‘Lạ thật. Tôi đang cố khiến cô ta thả lỏng, nhưng bây giờ có vẻ cô ta lại càng nghi ngờ tôi hơn. Tôi làm sai chỗ nào à? Không phải người ta thường tin tưởng những ai yêu động vật sao?... Thử lại xem.’
"Chó là loài động vật tuyệt vời. Chúng trung thành, và quan trọng nhất là rất dễ thương! Hiếm có loài nào hữu ích bằng chó, ngoại trừ những loài được nuôi để lấy thịt tất nhiên."
[…Hắn đang coi bán nhân thấp kém hơn loài người sao. Lại còn nói về thịt? Hắn liệu có phải tên phân biệt chủng tộc cuồng nhân loại không?]
‘Hừm. Không ngờ lại khiến cô ta càng nghi ngờ tôi hơn nữa.’
Nhưng dù sao tôi cũng đâu có phân biệt đối xử với bán nhân. Vua Chó có thể trông giống bán nhân, nhưng thực chất cô ta chỉ là một con chó mang hình dạng con người mà thôi. Có gì sai khi đối xử với chó như chó chứ?
Người ta đâu có cúi đầu trước một con ong chúa bao giờ. Cũng như vậy, ai lại đi ăn chung bàn với Thú Vương cơ chứ?
"Như cậu thấy đấy, tôi đến đây để giao lưu hòa bình với mọi người. Tôi là…"
Bước đầu tiên để làm thân với ai đó là tìm điểm chung giữa hai bên .
‘Sẽ ổn nếu tôi nói tôi cũng bị bắt. Như vậy cô ấy sẽ không quá cảnh giác nữa.’
Nhưng ngay trước khi tôi kịp mở miệng, một suy nghĩ chợt vang lên từ tâm trí Kẻ Hồi Quy.
[Một năm nữa, Tantalus sẽ sụp đổ. Vực sâu sẽ tan rã kéo theo vô số sinh mạng cùng bị quét sạch. Số người sống sót sẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.]
...Khoan khoan, chờ chút!
Cái gì cơ?
‘Tantalus… Tantalus sẽ sụp đổ?’
[Tuy Vua Chó Azzy và Chân Tổ Tyrkanzyaka sẽ sống sót qua thảm họa… Nhưng họ đã bị tha hóa bởi vực sâu.]
‘Quan trọng hơn, Chân Tổ Ma Cà Rồng—kẻ đã từng gieo rắc nỗi kinh hoàng trên thế giới—và Vua Chó—biểu tượng của toàn bộ loài chó—sẽ bị hắc hóa?’
[Tận thế sẽ xảy ra chỉ sau mười năm nữa, nhưng hạt giống của sự tha hóa sẽ đẩy nhanh quá trình. Cả hai sẽ trở thành những sát nhân, những con quái vật sẽ nhấn chìm thế giới trong biển máu và hỗn loạn. Và…]
Trễ nhất là mười năm, nếu ngày đáng nguyền rủa ấy thực sự đến, một ‘tận thế’ chân chính sẽ giáng xuống.
Và thế giới sẽ bay màu.
Sau khi đọc suy nghĩ của cô ta, tôi sốc nặng.
Lúc bị bắt và ném vào Tantalus, tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ tìm ra cách thoát khỏi tình cảnh này. Có lẽ là nịnh nọt lũ tù nhân và cai ngục, rồi tranh thủ tạo dựng vị thế có lợi trước khi kiếm cơ hội trốn thoát.
Nhưng sau những gì vừa nghe được, kế hoạch đó của tôi có thể ném vào thùng rác rồi châm lửa đốt được rồi.
Một tương lai nhuốm màu tuyệt vọng đã được định đoạt. Thảo nào mấy nhà tiên tri toàn là những tên tâm thần có xu hướng tự tử. Sống khi biết trước tương lai vô vọng thì không phát điên chắc chỉ có thánh nhân.
...thế giờ tôi phải làm sao đây?
[Nhưng không có tương lai mình gặp người đàn ông này.]
‘Ừ thì, tất nhiên rồi. Tôi chỉ là một tên tội phạm quèn, một nhánh cỏ dại mọc đầy bên đường mà mấy ai để tâm. Vì lý do gì mà phải dính líu đến một cuộc đại chiến tầm cỡ như vậy chứ? Cô đa nghi quá rồi đấy…’
Nhưng suy nghĩ tiếp theo tôi đọc được lại đảo lộn hoàn toàn quan điểm của tôi về tình huống này.
[Lần trước, mình đã đến Tantalus ngay lúc nó sụp đổ, gã đàn ông này không hề xuất hiện. Thứ duy nhất được nhìn thấy là vô số xác chết lấp đầy vực sâu.]
Kẻ Hồi Quy lạnh lùng nhìn tôi, tiếp tục suy ngẫm.
[Một kẻ đến Tantalus quá muộn… có thể chính là hạt giống của sự tha hóa. Hoặc hắn chỉ là nạn nhân. Nhưng có một điều chắc chắn—gã này không tồn tại trong bất kỳ tương lai nào mình đã từng trải qua.]
Vậy tóm lại:
Thế giới này sẽ diệt vong sau mười năm.
Và tôi sẽ chết trong vực sâu, ngay cả trước khi điều đó xảy ra.
"Ha…hah…"
Một tiếng cười hoang mang vô thức bật ra khỏi miệng tôi.
Tôi đã bị spoil trước cái kết của cuộc đời mình.[note73664]
Không những thế, cái chết ấy chắc chắn sẽ chẳng yên bình gì khi xét đến việc tôi đang đứng ngay trên nấm mồ của mình.
Tôi vừa tiên đoán tương lai bằng cách đọc suy nghĩ của Kẻ Hồi Quy.
Vậy chẳng phải tôi cũng là một nhà tiên tri sao.
Nhưng tôi khác bọn họ ở một điểm.
Tôi có một Kẻ Hồi Quy trước mặt—kẻ có thể quay ngược thời gian, thay đổi quá khứ, kiến tạo ra một tương lai chưa từng tồn tại. Và giờ đây tôi đã đọc được ký ức của cô ấy, đồng nghĩa với việc tôi có thể thay đổi tương lai nơi cái chết đang chờ đợi tôi. Một lời tiên tri mơ hồ—một lời tiên tri con người có thể xoay chuyển.
‘Bình tĩnh. Mỉm cười thật tự nhiên. Gắn nó vào khuôn mặt và bước tiếp. Không có gì thay đổi cả. Cuộc đời tôi đã bao giờ chắc chắn về cái gì chưa? Tôi kết thân với những kẻ mạnh, lẩn đi nếu không thể đối đầu. Cái giúp tôi sinh tồn không phải sức mạnh, mà là tri thức.’
Titan mang tên định mệnh cũng vậy. Tôi không cần phải chiến đấu với nó, tôi chỉ cần đảm bảo mình không chọc giận nó và tìm cách phong ấn nó tại ngục sâu Tantalus này.
Liệu các vị thần có phải tiền bối của tôi không?.
Tạ ơn chúa là tôi có mọi công cụ cần thiết trong tay.
Chân Tổ Ma Cà Rồng, Khuyển Vương, và Hồi Quy Giả.
‘Tôi sẽ làm thân với bọn họ, xây dựng một lâu đài tình bạn và đảm bảo nó đủ chắc chắn để bảo vệ tôi. Bằng mọi giá tôi sẽ sống sót. Được rồi, giờ tôi đã biết mình cần làm gì.’
Trong dòng thời gian trước, tôi có thể đã tiết lộ mình chỉ là một công dân vô tội bị bắt giữ bởi Nhà nước Quân sự, rằng tôi không phải kẻ thù của họ. Có lẽ tôi đã cố gắng giữ mình mờ nhạt nhất có thể bởi đó thường là lựa chọn an toàn nhất.
Nhưng với tương lai mới có này, lặp lại điều đó sẽ là một hành động thiểu năng. Tôi phải làm điều gì đó khác biệt, một điều quyết liệt hơn nhằm đoạt lấy tương lai mà tôi mong muốn.
‘Hãy lừa gạt định mệnh[note73665]. Tôi sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác—một kẻ mà định mệnh chưa bao giờ lường trước.’
Tôi ngẩng cao đầu, lớn tiếng tuyên bố.
"Bởi vì tôi là quản giáo do Nhà nước phái đến, có nhiệm vụ giám sát và huấn luyện các học viên!"
"Quản giáo?"
Kẻ Hồi Quy nheo mắt sắc lạnh.
Giả mạo nhân viên quân sự là một trọng tội ở Nhà nước Quân sự.
Nhưng ai quan tâm chứ? Tôi thà bị bắt vì tội mạo danh còn hơn làm thân với giun trong vòng một năm nữa.
Tôi đã chọn chủ động thay đổi thế giới. Nếu đã quyết định chen chân vào mớ bòng bong này thì ít nhất tôi cũng nên có một danh phận cho đàng hoàng tử tế. Tôi tiếp tục chém gió mà không thèm chớp mắt.
"Đúng vậy! Các học viên thân mến, do năng lực nguy hiểm và hành vi bạo lực của các bạn, các bạn đã được lên kế hoạch cải tạo để tái hòa nhập xã hội tại Tantalus. Nhưng một sự kiện không may đã cản trở nhiệm vụ của chúng ta!"
Tiếp tục mượn thông tin từ con golem, tôi duy trì vở kịch của mình.
"Sau cuộc đào thoát quy mô lớn vừa rồi, Nhà nước đã xác định việc tái giáo dục các học viên ở Tantalus là ưu tiên hàng đầu. Và do đó tôi được phái đến đây! để giám sát viên của các bạn!"
Hãy bắt đầu theo một cách khác.
Con đường của tôi chỉ thay đổi một chút. Nhưng ngay khi con bướm bắt đầu đập cánh, tương lai về lâu dài sẽ thay đổi như một cơn bão. Bắt đầu từ tình huống hiện tại...
'Ơ từ từ đã, nếu đang nói về những biến số…'
Tôi cau mày, nhìn Kẻ Hồi Quy.
'Cô ta cũng là một biến số… một kẻ không xuất hiện ở Tantalus trong dòng thời gian trước, đúng không? Mình thực sự cần làm gì sao? Có khi nào mình chỉ nên im lặng?'
Ngay khi tôi bắt đầu hối hận vì quyết định bốc đồng của mình…
"Quản giáo à… Vậy ra ngươi là một trong số chúng."
Một luồng sát khí lạnh lẽo liếm nhẹ vào gáy tôi.
‘Hả?’
Trong khoảnh khắc ngỡ ngàng ấy, cô ta đã nắm lấy Chun-aeng. Như một phản xạ, lòng căm hận bản năng đối với Nhà nước của cô ta biến thành một mũi giáo chĩa thẳng vào tôi.
'Thôi tiêu rồi.'
Biết rằng cô ta có khả năng quay ngược thời gian, tôi đã đánh giá cô ta quá cao. Ánh mắt lạnh lùng của cô ta không phải là ánh mắt của sự tính toán hay phân tích.
Mà là ánh nhìn vô cảm.
Việc cô ta mạnh hơn sau khi trải qua mười ba kiếp cũng có nghĩa là cô ta đã chết mười ba lần.
Cô ta đích thị là một khối PTSD[note73666] biết đi!
Và bảy trong mười ba kiếp, cô ta đã bỏ mạng vì những hành động của Nhà nước—và giờ cô ta khao khát trả thù cho những cuộc đời đã mất.
[Tôi sẽ giết hắn.]
Sát khí bùng nổ. Cảm xúc cô ta thay đổi nhanh đến mức có thể coi là rối loạn lưỡng cực.
‘Ừ thì, tôi đoán chết đi sống lại mười ba lần sẽ gây ra vài chứng bệnh thần kinh, nhưng có cần rút kiếm nhanh như vậy không? Chưa kể, lưỡi kiếm của cô ta có vẻ khao khát cảm nhận da thịt hồng hào ở cánh tay phải của tôi đầu tiên.’
[Bắt đầu với cánh tay phải, rồi tra tấn hắn sau. Mình sẽ bắt hắn nôn ra câu trả lời cho âm mưu của Nhà nước tại nhà tù trống rỗng này.]
‘T-Tôi vừa tự nhấn nút tự hủy sao? Hay đây là vòng tròn tất yếu[note73667]?’
Dù là gì đi nữa, tôi hiện đang đối mặt với một lưỡi kiếm vô hình đang vung xuống, nhắm thẳng vào vai phải.
Chun-aeng là một thanh kiếm không có trọng lượng với bề dày gần như bằng không. So với tốc độ của nó thì mọi chuyển động của tôi đều giống như một trò cười. Chỉ cần Kẻ Hồi Quy khẽ giật cổ tay, lưỡi kiếm vô hình sẽ vươn dài.
Tôi đã có thể thấy trước điều sắp xảy ra. Lưỡi kiếm vô hình sẽ xé toạc bờ vai mềm yếu của tôi, và tôi sẽ phải thật sự chia tay với nó theo đúng nghĩa đen. Nếu tôi là một người bình thường, tôi đã mất tay trước khi có thể phản ứng.
Nhưng tôi là một kẻ đọc tâm.
Ngay giây phút cô ta vung kiếm, tôi đã cân nhắc phương án đối phó.
‘Chặn lại? Nằm mơ ấy. Cô ta có sức mạnh từ mười ba kiếp sống. Kết quả duy nhất cho nỗ lực đó sẽ là toàn bộ cơ thể tôi cùng bị xé nát với cánh tay. Né tránh? Bất khả thi. Lưỡi kiếm di chuyển quá nhanh.’
Dù tôi có lợi thế khi biết trước nước đi của cô ấy, thì Thiên Anh Kiếm vẫn quá nhanh. Tệ nhất, tôi sẽ mất cả đầu thay vì chỉ mất một cánh tay.
‘Mình còn chiêu gì không?’
Không có luôn.
‘Đợi đã, tôi sắp chết sao? Tôi tưởng mình còn ít nhất một năm nữa chứ, vậy mà tôi lại sắp đốt cháy giai đoạn để kết thúc trong vòng một phút?’
Không thể để chuyện này xảy ra được.
‘Tôi phải sống sót. Tôi phải kéo dài cuộc đời vô dụng này bằng cách nào đó. Tôi đã làm đủ mọi thứ để tồn tại rồi. Tôi đã chấp nhận lún xuống tận cùng chỉ để có thể quay lại con hẻm kia! Tôi không làm tất cả những chuyện đó rồi xong chết ở đây được!’
"Ugh!"
Tôi vung tay loạn xạ. Một nỗ lực vô vọng, một hành động giãy giụa cuối cùng để giành lấy mạng sống.
Và kẻ nào tìm kiếm cơ hội thì sẽ có cơ hội.
[Cái gì?!]
Keng.
Âm thanh vang lên, trong trẻo như tiếng chuông ngân giữa đêm khuya. Những gợn sóng lan tỏa trên bề mặt lưỡi kiếm vô hình, khiến đường vung bị lệch cách vai tôi chỉ đúng một cm.
Một tia lửa lóe lên trên mặt lưỡi kiếm. Chun-aeng chém xuyên qua cả các phân tử không khí khiến nó bám trên bề mặt kiếm, rồi vỡ tung, khắc lên bầu trời một tia sét chói lòa. Ngay sau ánh sáng ấy là tiếng sấm rền vang, tràn vào tai tôi như một đòn công kích dữ dội.
Lông tơ trên người tôi dựng đứng. Tôi không rõ là do tĩnh điện, hay vì tôi sợ hãi đến tê liệt.
[Hắn ta đánh bật được Chun-aeng sao?!]
‘Hả? Tôi còn sống? Cánh tay, ổn. Đầu, vẫn còn. Không thấy đau đớn…’
Tôi sống rồi. Thiên Anh Kiếm đã trượt.
‘Khoan đã. Tôi vừa vô thức parry thành công Chun-aeng bằng tay không sao?’
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?
[Hắn… thậm chí không cần chặn đòn… Mà chỉ với một ngón tay đã thay đổi quỹ đạo kiếm? Không thể nào… Hắn chẳng có vẻ gì là mạnh cả…! Chẳng lẽ hắn giấu nghề sao?]
Đọc được suy nghĩ của cô ta, tôi mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi có thể thấy được suy nghĩ của người khác. Dù là bất cứ ai, tôi đều có thể đi trước họ một đến hai bước. Đây có lẽ là một trong số ít lợi thế của năng lực vô dụng này.
Ngay khi đọc được ý định chém đứt tay mình, tôi đã vung tay theo phản xạ. Vấn đề duy nhất là lưỡi kiếm của Kẻ Hồi Quy nhanh bằng tốc độ nhận thức của tôi. Vì sự trùng hợp đó, mũi kiếm vừa vặn lướt qua đầu ngón tay đang giật nhẹ của tôi.
Hoàn toàn là vô ý, nhưng Chun-aeng là một thanh kiếm không trọng lượng. Nó quá nhẹ và có thể cong lại trước cú chạm của ngón tay tôi, giúp tôi né được đòn chí mạng.
‘Wow… Tôi làm được rồi. Thành tựu lớn nhất của đời tôi.’
Khoan, quay lại vấn đề chính.
Kẻ Hồi Quy lùi lại, một lần nữa giương kiếm. Mức độ cảnh giác hoàn toàn khác so với trước, như thể cô ta đang chuẩn bị đối đầu với một kẻ thù nguy hiểm.
‘Đồ điên. Sao cô lại sợ hãi thế chứ? Chẳng phải tôi mới là kẻ nên sợ sao? Tôi vừa bị tấn công mà chẳng hiểu gì cả.’
"...Tôi đã sai."
‘Chứ còn gì nữa? Tôi suýt chết rồi đây.’
Cô ta tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt như một con mèo hoang bị dồn vào góc tường.
"Một quản giáo được cử đến Tantalus chắc chắn phải là người có năng lực chiến đấu tốt… Xin lỗi vì đã đánh giá thấp anh."
"Cô có xin lỗi nhầm thứ không đó?"
‘Tôi vô cùng cảm kích khi cô đánh giá cao tôi, nhưng thế này thì không ổn rồi. Nếu tôi bị cô ta xem là “kẻ thù”, tôi sẽ bị truy sát trong mọi dòng thời gian sau đó mất… Đệt. Bị tấn công bất ngờ đã đủ vô lý rồi, nhưng bây giờ tương lai của tôi cũng bị bắt làm con tin nữa chứ.’
Thôi thì dù gì chúng tôi cũng sẽ bị kẹt với nhau trong nhà tù này vài tháng nữa. Vậy nên, bất kể tôi có muốn đấm cô ta đến mức nào, tôi vẫn phải hướng tới một mối quan hệ tích cực.
"Cô không cần xin lỗi vì đã xem thường tôi. Thay vào đó, hãy xin lỗi vì đã đột ngột tấn công người khác đi chứ! Cô có biết phép lịch sự cơ bản không vậy?!"
Kẻ Hồi Quy cau mày trước lời thuyết giáo bất ngờ. Tôi lắc đầu, giả vờ thất vọng trước phản ứng của cô ta.
"Tôi hiểu sự cảnh giác của cô. Dù sao thì mới vài ngày trước, một chuyện kinh khủng đã xảy ra… Một cuộc bạo loạn đã dẫn đến thảm sát trong khu vực này. Chẳng trách cô mất niềm tin vào Nhà nước. Việc cô không tin tưởng cũng là trách nhiệm của tôi—một viên chức phục vụ chính phủ."
[Tôi chưa bao giờ tin Nhà nước ngay từ đầu. Ai lại đi tin một đất nước như này chứ?]
[Tuy nhiên!]
‘Tôi cũng không tin đâu! Cứ làm bộ đồng ý đi!’
Tôi cắt ngang suy nghĩ của cổ.
"Điều đó không thể biện minh cho hành vi hung hăng của cô! Hình ảnh của cô trong mắt tôi sẽ ra sao khi cô lại thể hiện thái độ thù địch như vậy với một người đến để giúp đỡ?"
"Đến… giúp đỡ?"
"Đúng vậy!"
Vua Chó cùng lúc mang quả cầu về rồi thả xuống chân tôi. Cô ta hào hứng vẫy đuôi, chờ tôi ném tiếp.
‘Haa, đừng có phá bĩnh lúc tôi đang phát biểu.’
Lần này, tôi ném thẳng quả cầu về phía nhà tù.
"Đi tìm lại!"
"Gâu, Gâu!"
Khi cô chó vui vẻ lao về phía quả cầu, tôi chuyển sự chú ý về lại Kẻ Hồi Quy.
"Các bạn đã tuân thủ mệnh lệnh, không cố gắng bỏ trốn khỏi cơ sở. Người ta thường nói ánh sáng tinh khiết nhất sinh ra từ màn đêm tăm tối nhất. Thật xúc động khi mặc cho tình hình trở nên hỗn loạn, các bạn vẫn giữ được đạo đức của mình. Kết quả là, cấp trên của Nhà nước bắt đầu quan tâm đến quá trình cải tạo của các bạn."
[Ờ, Vua Chó chỉ là đang chờ 'lời hứa', còn ma cà rồng chỉ đơn giản là ngủ thôi. Tôi thì có chút chuyện cần giải quyết dưới vực sâu nên mới ở lại.]
‘Lúc nào cô ta cũng tìm được lý do, nhỉ?! Chấp nhận đi! Chấp nhận lời tôi nói đi, làm ơn đó!’
Cô ta ám ảnh với việc vào vai kẻ phản biện à. Người kiểu đó lúc nào cũng tìm cách bới móc mọi điều người khác nói. Tôi sẽ không cho cô ta cơ hội để phản bác.
"Và đó là lý do tôi được phái đến đây! Để hỗ trợ việc tái giáo dục các bạn, Nhà nước đã gửi tôi đến!"
Hoàn toàn không phải là nói dối. Tôi thực sự được Nhà nước cử đến để lao động chân tay tại đây, và về mặt kỹ thuật, đấy cũng là hành động hỗ trợ tái giáo dục. Dù cho, thứ họ cần chỉ là một công nhân có thể thay thế được.
‘Nhưng nếu tôi tập trung nói về bản thân mình…’
"Vậy nên tôi đang có kỳ vọng rất lớn vào các bạn! Hãy tin tưởng và nghe theo sự chỉ dẫn của tôi, các học viên!"
‘…Điều này sẽ thổi phồng tầm quan trọng của tôi trong mắt họ hơn là thân phận của tên lao công quèn. Và nếu ai cũng tin điều đó…’
[Mình không thể hiểu nổi gã này.」
‘…Tôi sẽ thực sự trở thành một quản giáo.’
"Gâu!"
Vua Chó lại tiến về phía tôi, mang theo quả cầu. Dù tôi có ném xa thế nào, cô ta vẫn lấy về một cách dễ dàng. Lần này, tôi thử dùng hết sức đá nó đi. Cú đá mạnh khiến ngón chân tôi đau nhói, nhưng viên cầu bay xa hơn trước. Vua Chó thở hổn hển khi đuổi theo quả bóng một lần nữa.
[Cách hắn đối xử với Vua Chó… và việc hắn dễ dàng chặn được Chun-aeng… Tôi hoàn toàn không thể đánh giá được sức mạnh của hắn. Giờ thì… tôi không chắc mình có thể thắng khi đối đầu với hắn nữa…]
‘Đúng, cô sẽ không thể nắm bắt được sức mạnh của tôi—thứ sức mạnh thảm hại như một con côn trùng. Một cuộc đời của một con chuột, một lối sống mà kẻ mạnh sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi. Nhưng tôi thì biết rõ suy nghĩ của cô.’
Dù sao thì, thành công đã mỉm cười với tôi. Tôi siết chặt nắm tay đầy vui sướng.
Con người suy cho cùng vẫn mang bản năng của thú vật. Một khi đối mặt với điều chưa biết, phản ứng đầu tiên luôn là cảnh giác và e sợ. Như người ta nói, kiến thức là sức mạnh, thì sự thiếu hiểu biết chính là điểm yếu. Tránh xa những điều không biết là quy luật sinh tồn căn bản.
‘cô ta sẽ không bất ngờ tấn công như trước nữa đâu đúng không?’
Tuy nhiên, cứ giữ thái độ này mãi cũng không ổn. Ít nhất tôi phải giữ được một vị thế trung lập. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, chìa tay về phía Kẻ Hồi Quy.
Cô ta giật mình, suýt vung Chun-aeng cắt rời cánh tay tôi. Nếu cô ta dồn thêm một chút lực, tay tôi sẽ bị chém ngọt như bơ.
Thế nhưng, nếu tôi hoảng loạn, tôi sẽ để lộ điểm yếu có thể bị khai thác. Tôi giả vờ nhàn nhã giữ nguyên tư thế mời bắt tay.
"Một cái bắt tay cho mối quan hệ tốt đẹp sau này chứ nhỉ?"
Cô ta liếc qua lại giữa mặt tôi và bàn tay đưa ra, rồi quay đi.
"...Hah. Ai mà biết ngươi giấu gì trong tay áo."
"Hửm? Chẳng phải chính cô là người vừa tấn công tôi sao? Thật mỉa mai khi kẻ vung kiếm lại hành xử như là nạn nhân."
Nhờ Kẻ Hồi Quy, mà giờ tôi—kẻ vốn chỉ có thể đọc tâm trí người khác—giờ đây đã tiến hóa năng lực đọc được cả tương lai. Như một một tiên tri thực thụ.
Tôi chắc kèo đã bỏ mạng nếu không nhìn được trước tương lai. Nhưng bây giờ thì khác.
Người ta nói rằng tương lai rất nhút nhát, và sẽ trốn đi nếu bị nhìn thấu.
Hy vọng nó sẽ đi trốn biệt tăm luôn đi. Tôi không cần một tương lai thất thường chỉ trực chờ cắn cho tôi một cái.
"Vậy thì hãy giới thiệu bản thân nào. Mọi người có thể gọi tôi là quản giáo." Vừa nói tôi vừa gõ khớp tay vào ngực giới thiệu.
‘Tôi sẽ sống bằng mọi giá. Kể cả có phải lừa gạt số mệnh.’
Hồi Quy Giả, kẻ nãy giờ luôn căng thẳng, cuối cùng cũng ném thanh kiếm lên không trung trước khi đáp lại lời tôi.
"...Shei."
Đồng thời, dòng suy nghĩ của cô ta khẽ rì rầm bên tai tôi.
[Tạm thời cứ quan sát hắn trước đã. Tệ nhất cũng chỉ là chết rồi chuyển sang vòng tiếp theo.]
Ơn trời, cô ta quyết định chỉ quan sát.
Chắc mạng sống cô ta phải dư dả lắm mới có thể suy nghĩ khác thường như vậy.
Dù xem tôi là mối đe dọa, cô ta vẫn chấp nhận quan sát. Đó chính là điểm yếu của kẻ nghĩ mình có quá nhiều thời gian. Shei nhướng mày, kết thúc dòng suy nghĩ.
[…Thật đáng lo ngại khi phải ở chung cơ sở với một gã lông bông như thế này, thể nào những kẻ khác cũng không dễ dàng nhượng bộ hắn đâu.]
‘Cô nghĩ gì về tôi vậy? Ở đây có một con chó thực sự và một cái xác đã chết cả ngàn năm. Cô ta tưởng tôi sẽ hứng thú với mấy thứ đó sao? Tôi không phải kẻ biến thái. Gu của tôi hoàn toàn bình thường giống như một con người bình thường vậy.’
[Vả lại, lớp ngụy trang của mình là hoàn hảo. Trông y hệt một người đàn ông nên không sao!」
À…
Hơ, tôi hiểu rồi.
‘Vậy là vài tháng tới mình sẽ phải sống chung với một Kẻ Hồi Quy luôn nghĩ mình là đàn ông à. Tsk, lại khổ rồi đây.’


1 Bình luận