Omniscient First-Person’s...
gosogdolu; 고속도루
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Trọn bộ

Chương 3: Mười ba là quá nhiều, ngay cả khi đó là số lần một người quay ngược thời gian

0 Bình luận - Độ dài: 2,852 từ - Cập nhật:

[Chúng tôi sẽ không can thiệp, bất kể anh làm gì. Hành động của anh chẳng thể ảnh hưởng gì đến Nhà nước. Anh chỉ có một nghĩa vụ là bù vào phần nhân lực bị thiếu. Dĩ nhiên, nếu anh chết thì sẽ thật không may cho cả hai chúng ta.]

Lời thông báo của con golem nghe thật khó hiểu.

‘Tôi không cần làm gì hết sao? Nhà nước—nơi đưa cả tội phạm lẫn thường dân vô tội như tôi vào trại lao động—lại chẳng có việc gì cho tôi á?’

Tôi chẳng thể vui mừng nổi, bởi tôi hiểu Nhà nước quá rõ. Những hành động bất thường kiểu này luôn ẩn chứa một âm mưu sâu xa cần phải tìm ra.

Bồn chồn trước tin tức này, tôi đang định hỏi con Golem cho rõ.

Chợt, cánh cổng nhà tù mở toang với tiếng gầm lớn, một bóng đen nhỏ lao vút ra với tốc độ chóng mặt. Nó lướt qua khu vườn khiến còi báo động vang lên inh ỏi, đèn tìm kiếm bắt đầu quét khắp nơi nhằm theo dấu kẻ đào tẩu.

Thế nhưng tất cả đều vô dụng. Nó chạy quá nhanh để ánh đèn có thể bắt được dù chỉ là bóng dáng mơ hồ. Khoảnh khắc ánh sáng sắp sửa soi rọi mục tiêu thì bóng dáng ấy đã ngay trước mặt tôi rồi. Cả golem lẫn tôi đều chết lặng trước sự xuất hiện đột ngột này.

Một giây sau, nó—cô gái đó sủa lên với vẻ hào hứng.

"Gâu! Gâu! Xin Chào!"

Tai hình tam giác và cái đuôi vàng mập mạp vẫy liên tục. Đôi mắt to tròn chứa đựng sự đáng yêu vô tận đang vui vẻ khi nhìn tôi. Mái tóc vàng óng ả tung bay theo từng chuyển động.

Hậu duệ của dòng máu đáng lẽ đã tuyệt diệt từ hàng thiên niên kỉ trước—một bán nhân giống chó.

Cô gái chó đang chồm hỗm sát đất, ngước nhìn từ đầu gối tôi.

Chuyện gì thế này?

Tôi  miễn cưỡng đưa tay.

"Ừm…Xin chào?"

"Xin chào! Xin Chào! Xin chào!"

Cô ấy nhảy lên vui vẻ. Không có chút ý định tấn công, cái đuôi vẫy vẫy cũng nói lên điều đó. Hành động của cô ấy không giống con người cho lắm—mà giống một con chó ngoan đã được huấn luyện kỹ càng hơn.

Đối diện với sự ngây thơ và hồn nhiên đến mức này, não tôi chẳng thể nghi ngờ nổi.

Và đó là lý do khiến tôi chậm chạp nhận ra điều bất thường.

Một sinh vật tôi chưa từng gặp lại có cảm tình với tôi.

Và tôi—một kẻ đọc tâm—lại chẳng thể hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

"Chơi nào! Chơi nào!"

"Hả? Tại sao tôi phải chơi?"

"Gâu! Chơi nào!"

Cô nàng thú nhân chó cúi xuống rồi ngoạm lấy gấu quần tôi. Khi tôi còn đang bối rối định hất cô ấy ra, cả cơ thể tôi bỗng nhiên bị kéo đi với một lực bằng với một cỗ xe ngựa chạy max speed.

d1a68548-df86-48f0-b77e-ef94e3499736.jpg

Chân tôi—thứ chống đỡ nửa trọng lượng cơ thể—đã bị nhấc khỏi mặt đất với không chút phản kháng nào. Tôi bất lực ngã nhào xuống với cô gái thú nhân chó kéo tôi với ống quân trong hàm của cô ấy.

Uỵch, cốc.

Cả thân tôi nảy lên nảy xuống với tốc độ chóng mặt, như một viên đá bị ném trượt trên mặt nước, giống như có một đàn ngựa kéo một chân tôi chạy điên cuồng.

Cơn đau ập đến ngay sau đó.

"AAAAAUGH!"

Tôi đã lường trước đủ thứ khủng khiếp có thể xảy ra ở Tantalus, nhưng bị xé xác bởi một cô gái dễ thương ngay lần đầu tiên chắc chắn không nằm trong số đấy!

Đã thế trông cô ấy còn có vẻ thích tôi.

Nỗ lực giữ lấy thứ gì đó để cản lại cũng vô ích, lực kéo quá lớn khiến tôi bất lực chứng kiến mọi hy vọng bị giật khỏi tay mình. Ma sát khiến quần áo tôi cháy xém. Những giọt máu từ da thịt bị mài rách tạo thành một vệt dài trên mặt đất.

’Tôi sẽ chết mất. Cứ đà này thì tôi sẽ chết thật mất.’

Tôi vung tay loạn xạ và hét lên.

"Khoa- khoan đã! Dừng lại!"

"Gâu!"

Phép màu đã xảy ra.

Cô gái chó—kẻ có đủ sức mạnh kéo tôi đi vòng vòng một cách dễ dàng—lập tức dừng lại ngay khi nghe tôi nói. Không chút lưỡng lự.

Tôi hoàn toàn sửng sốt.

"Hả? Cô ta nghe lời mình thật à?"

Bất kể có khả năng đọc suy nghĩ hay không, bất kì ai cũng từng trải qua chuyện bị phớt lờ khi nói điều gì đó với người khác, nhất là khi ngăn họ làm điều họ thích.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi ra lệnh, cô gái này liền dừng lại, không chút do dự.

‘Chuyện này là sao?’

Bối rối, tôi thử đọc suy nghĩ của cô ấy lần nữa.

Nhưng tôi vẫn không thể.

"Chờ? Chờ? Chờ đã!"

Chính xác thì, tôi có thể hiểu ý cô ấy, nhưng lại không thể nhìn thấy suy nghĩ thực sự của cô ấy. Như thể tôi đang đọc một cuốn sách với ngôn ngữ mà tôi chỉ biết lõm bõm—chỉ có thể đoán dựa trên bầu không khí và cảm xúc đi kèm.

‘Cô ấy... không phải con người ư?’

Một người không hề nghi ngờ mệnh lệnh của người khác mà chấp hành ngay lập tức. Giống một đứa trẻ vậy… Không, thực ra cái sự phục tùng tuyệt đối này còn giống một con chó trung thành hơn.

Thế nhưng vẻ ngoài lại là một cô gái có tai và đuôi chó, với sức mạnh vượt trội so với nhân loại bình thường.

Nếu cô ấy không phải một bán nhân tâm thần tin rằng mình là chó, thì có khi nào cô ấy chính là...

"Một Thú Vương?"

Thú Vương đã có được nhân dạng kể từ thuở loài người hai chân trở thành loài thú thống trị mặt đất. Họ khoác lên mình dáng vẻ con người, nói chuyện như con người, và trở thành những nhà ngoại giao đại diện cho giống loài của mình trước toàn thể nhân loại.

Nhưng bản chất của họ vẫn là vua. Vua của muông thú.

Cô gái chó trước mặt tôi đây chính là đế vương đại diện cho toàn bộ loài chó trên thế giới. Tên cô ấy là Azzy.

"vãi c*t thật. Các Thú Vương là thực thể thần thánh cơ mà. Sao một sinh vật như thế lại xuất hiện trong tù cơ chứ?"

Mà lại còn là Tantalus nữa. Nhà nước phát điên rồi sao?

Khi tôi vừa định quay lại chất vấn golem về tình huống lố bịch này thì chợt nghe thấy một suy nghĩ phát ra từ sâu bên trong những bức tường của nhà tù.

"…Ta ngửi thấy mùi máu."

Mọi sợi lông trên cơ thể tôi dựng đứng. Tôi đông cứng. Máu nhỏ xuống từ vết thương bắt đầu run lên. Bóng tối xung quanh mở rộng phủ kín khắp không gian. Tôi không cựa quậy được gì, chỉ đành dõi theo chuyển động của giọt máu từ khóe mắt.

Máu trên nền bê tông rung lên và bắt đầu lăn tròn như những viên bi. Không để lại dù chỉ một vệt máu nào sót lại trên mặt đất. Chúng di chuyển chậm rãi, như thể mặt sàn làm từ băng trơn, từng giọt máu trườn vào khoảng tối đằng sau những cánh cửa đang mở rộng.

Và ngay khi chúng khuất dạng, tôi cảm thấy nó—một sự thỏa mãn âm ỉ, ngấm ngầm từ phía sau cánh cửa. Không phải của tôi… mà là của kẻ đang thưởng thức dòng máu ấy. Thứ cảm giác mà một con thú săn mồi cảm nhận được khi cắm sâu răng nanh vào cổ họng con mồi.

Tôi run rẩy trong sợ hãi khi nhận ra máu mình là nguồn cơn cho loại cảm giác đó.

9e1e2d90-a760-477f-adc4-e63d83b8b109.jpg

[...Thật là một hương vị hỗn tạp. Ta chưa từng nghĩ mình là người kén chọn, nhưng dòng máu này thực sự khó nuốt.]

Phàn nàn về chất lượng của máu mình vừa cuỗm được. Một kẻ bị giam cầm mà còn có cái lưỡi sành ăn như vậy sao?

Nhưng tôi không thể càu nhàu ra thành lời đươc. Không cần năng lực đọc tâm tôi cũng biết sinh vật đằng sau những cánh cửa ấy.

Một ma cà rồng đã sống hàng thiên niên kỷ. Kẻ sẽ tồn tại mãi mãi cho đến ngày thế giới bị hủy diệt.

Cô là Nữ hoàng của Huyết Tộc. Chân Tổ của dòng dõi Ma Cà Rồng.

Tyrkanzyaka.

Quái vật cổ đại, kẻ đã tự giam mình dưới vực sâu sau vô số tranh chấp với loài người.

"Khốn kiếp..."

Không một tội nhân nào có thể so sánh với những sinh vật này.

Vua Chó—một thực thể linh thiêng vượt xa mọi loài động vật thông thường. Còn ma cà rồng—một quái vật săn mồi có thể sánh ngang các Vua Thú. Những sinh vật này người thường cả đời có mơ cũng sẽ không bao giờ gặp.

Tôi khiếp sợ trước quy mô của những gì đang diễn ra trước mắt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy chút nhẹ nhõm.

Ít nhất, hai sinh vật này không thù địch với con người.

Vua Chó yêu mến loài người, còn ma cà rồng—nó sẽ giữ tôi lại như một túi máu sống.

Chỉ cần tôi không làm phật lòng chúng, tôi sẽ được tha mạng. 

Hoạc có khi… tôi còn có thể lôi kéo chúng về phía mình.

Nhưng đúng lúc đó—

"Bay đi."

Một giọng nói mạnh mẽ nhưng sắc lạnh xé tan sự im lặng. Một giọng nói quyến rũ đến mức có thể khiến bất cứ ai ngoái nhìn trên phố—nếu họ sống sót đủ lâu để làm vậy.

Ngay khi tôi đọc được suy nghĩ của kẻ vừa cất tiếng, tôi ném mình ra xa khỏi con golem ngay lập tức.

"Chun-aeng."

Không gian nứt vỡ.

Ánh sáng và bóng tối chồng chéo lên nhau, như thể chúng đang nuốt chửng khoảng không vô tận. Một vết cắt chéo hình thành giữa bóng tối. Những tia lửa bùng lên như những ngọn giáo ánh chớp xé toạc vực sâu.

Một lưỡi kiếm vô hình đã chia con golem ra làm đôi.

Ma thuật duy trì nó, những bánh răng và mạch điện phức tạp, đỉnh cao của sáng tạo nhân loại—tất cả đều trở thành sắt vụn trong nháy mắt.

Và khi ánh sáng trong mắt con golem vụt tắt.

Hai nửa của nó cũng trượt theo hai hướng trước khi rơi xuống đất.

Rắc.

Một âm thanh sắc bén và lạnh lẽo vang lên.

Vết cắt hoàn hảo đến mức phần mặt cắt có thể được in thẳng vào bản thiết kế của nó. Nếu ghép hai nửa lại, liệu nó có sống lại không nhỉ?

Nhưng những quả cầu ánh sáng của con golem chẳng bao giờ sáng lên nữa.

Tuổi thọ của nó kết thúc tại đây.

Một giây tĩnh lặng vang lên qua mic chính là khoảnh khắc tưởng niệm cho sự ra đi đột ngột của mình,và rồi chỉ còn lại sự im lặng tuyệt đối.

Thế rồi—một giọng nói hùng hồn như lưỡi dao sắc bén vang lên.

"Còn golem nữa à? Tụi mày chẳng khác nào lũ gián cả. Hy vọng đây là con cuối cùng ha."

Một cô gái với mái tóc ngắn đen nhánh và bộ quần áo ngoại cỡ bước đến chỗ tôi.

Cô giật lấy lưỡi kiếm vô hình từ không trung[note73617] và cau mày nhìn đống tàn tích của con golem.

Vài giây sau, ánh mắt cô ấy chuyển sang tôi.

"Giờ thì... ngươi là ai?"

7be7bf07-33e5-423e-8001-097f06a46641.jpg

Bản năng của tôi gào lên cảnh báo. Tôi sẽ chết nếu không hành động ngay bây giờ.

Tôi vô thức sử dụng năng lực đọc tâm của mình, cố gắng khai thác mọi ngóc ngách trong suy nghĩ cô ta—càng sâu, càng chi tiết càng tốt.

Nhưng cô ta không phải là kẻ đặc biệt.

Sinh ra trong cô nhi viện, lớn lên trong những con hẻm tối, và chết đi sau khi bị cuốn vào bạo lực, bệnh tật, và tội ác vốn là đặc sản của khu ổ chuột. Một con người tầm thường đến mức cuộc đời cô ta chẳng gì hơn một đoạn ngắn trong tiểu sử.

Cô ta thử cầm kiếm, nhưng rồi bị chém đầu bởi một kiếm sĩ vô danh. Cô ta theo đuổi pháp thuật, nhưng bị thiêu rụi bởi một pháp sư đánh thuê. Bất kể đi trên con đường nào, cô ta vẫn chỉ là một kẻ tầm thường, không chút tài năng, không thể thành công dù có cơ hội trong tay.

Sự khác biệt duy nhất… là cô ta có thể thử đi thử lại, bao nhiêu lần cũng được.

…Hở. Tôi vừa đọc đúng chứ? Tôi không hiểu.

Cô ta vượt qua sự kém cỏi của bản thân sau năm lần chết, thuần thục một kỹ thuật để đủ sức thách thức một kiếm sĩ bậc thầy.

Sau bảy kiếp khác, cô ta dày công nghiên cứu pháp thuật, gom góp đủ ma lực để đặt chân vào lãnh địa của những pháp sư vĩ đại nhất.

Dĩ nhiên, cô ta mới chỉ bước vào biên giới của thế giới ấy. Cô ta sẽ bị nghiền nát ngay lập tức nếu đối đầu trực diện.

Nhưng đó vẫn chưa phải kết thúc.

“Trả lời đi.”

Cô ta rút Chun-aeng—Thiên Anh Kiếm[note73618]. Thanh kiếm huyền thoại chỉ có thể tìm thấy trên đỉnh núi cao nhất thế gian. Lưỡi kiếm phản chiếu bầu trời, chứa đựng bão tố và sấm sét, một vật phẩm huyền thoại chỉ có thể sở hữu bởi kẻ có thể nhìn thấy—hoặc nắm lấy tương lai trong lòng bàn tay. Ánh sáng trong lưỡi kiếm khẽ rung lên trong, rồi cô ta chĩa nó về phía tôi.

Đã hồi quy sau mười ba lần chết, cô chính là kẻ đi ngược dòng thời gian để cứu lấy thế giới.

Shei, Hồi Quy Giả, lạnh lùng nhìn tôi, bàn tay siết chặt thanh kiếm vô hình.

“Nếu còn không trả lời… ta sẽ giết ngươi.”

Để mạnh hơn. Để ngăn chặn tận thế. Và để giành lại sự an nghỉ vĩnh hằng.

Hồi Quy Giả đã đi đến vực sâu để tìm thêm sức mạnh.

Cô ta thực sự đang cân nhắc giá trị của tôi, xác định xem có nên giết tôi hay không. Đắn đo xem đâu mới là lựa chọn đúng trong ‘lần này’.

Nếu thấy tôi không đạt “chuẩn”, cô ta sẽ loại bỏ tôi nhằm trừ khử một yếu tố bất định.

“…Phù...”

Một kẻ có thể chạy nhanh hơn ánh sáng.

Một kẻ có thể điều khiển máu từ khoảng cách hàng trăm mét.

Kẻ còn lại có thể hủy diệt một golem quân sự chỉ với một đường kiếm.

Dù bị vây quanh bởi những quái vật ấy, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi vẫy tay thật cao như một dấu hiệu chào hỏi.

“Này mọi người!”

‘Đúng vậy. Những kẻ còn lại ở Tantalus đều là quái vật. Chỉ mất vài giây để họ xóa sổ hàng ngàn phiên bản của tôi. Và họ hoàn toàn có thể làm điều đó.’

Thì?

Từ bao giờ tôi cần mạnh mẽ để tồn tại? Ngay cả trong cái xó xỉnh đầy rẫy xác chết tôi đã sống hơn mười năm, tôi cũng chẳng phải kẻ mạnh nhất.

Nhưng cuối cùng, kẻ sống sót lại chính là tôi.

Cường giả có thể đấm vỡ đá bị chém đầu bởi vị kiếm sĩ có thể cắt xuyên thép. Kiếm sĩ ấy sau bị thiêu sống bởi một cái bẫy do một pháp sư ngẫu nhiên đặt ra. Gã pháp sư đó uống nhầm ly rượu độc và chết trước cả khi kịp ăn mừng chiến thắng.

Chỉ có tôi—kẻ đọc tâm—là có thể xu nịnh kiếm sĩ, né bẫy của pháp sư, chọn ra ly rượu không nhiễm độc, bảo toàn mạng sống.

Và trò chơi ở đây cũng tương tự.

Dù tôi có phải đối đầu với quái vật, chỉ cần tôi đọc được suy nghĩ của chúng…

Nếu tôi nương theo lòng kiêu hãnh của chúng, tránh những điều nhạy cảm, và xây dựng lòng tin…

Liệu chúng có lý do để giết—Không, liệu chúng có lý do để để mặc tôi chết?

‘Cả đời tôi sống bằng cách lừa lọc kẻ khác trong những con hẻm. Không ai có thể thu hút sự chú ý và thao túng người khác tốt hơn tôi.’

ấy là những gì tôi nghĩ khi ngẩng đầu lên trời, vẫy tay mình trên không trung.

84afb8dd-d563-479c-972c-302f30074657.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
giống Excalibur trong fate
giống Excalibur trong fate
[Lên trên]
thề với chúa là cái tên này khó dịch hay vl
thề với chúa là cái tên này khó dịch hay vl
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận