Omniscient First-Person’s...
gosogdolu; 고속도루
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Trọn bộ

Chương 7: Huyết thư

1 Bình luận - Độ dài: 5,112 từ - Cập nhật:

Cuộc đời giống như một cuốn sách vậy. Mở đầu là khi bạn mới sinh ra và kết thúc là lúc cái chết gõ cửa, phần còn lại được lấp đầy bằng khoảng thời gian mà bạn đã sống.

Nếu nghĩ theo cách đó, khả năng đọc suy nghĩ của tôi có thể được so sánh với việc đọc một cuốn sách. Tôi có thể lướt qua những dòng chữ đang được viết—những suy nghĩ hiện tại của nhân vật, hoặc lật từng trang sách từ đầu đến cuối.

Nếu muốn, tôi có thể đọc hết toàn bộ, từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng. Tuy nhiên, điều đó sẽ mất rất nhiều thời gian và cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro cho tôi.

Amitengrad, thủ đô của Nhà Nước Quân Sự, là một con quái vật lớn dần bằng cách nuốt chửng các thành phố lân cận. Sự phát triển bùng nổ của nó cũng đẩy mọi thứ từng cấu thành nó ra xa.

Con người, nhà cửa, tiền bạc, và thậm chí cả văn hóa.

Những thứ bị đẩy ra ngoài đều có câu chuyện riêng của chúng, và tôi đã gặp rất nhiều người thú vị trong thời gian sống ở đó.

Thế mà như người ta vẫn nói, luôn có điều gì đó vĩ đại hơn không nằm trong tầm nắm bắt của tư duy giới hạn. Dưới lòng đất của nhà tù Tantalus này, có những tù nhân vượt xa mọi trải nghiệm mà tôi từng có.

Vua Chó.

Thủy tổ của Ma Cà Rồng.

Và một Kẻ Hồi Quy.

Những sinh vật có tự tay hủy diệt cả một thành phố chỉ bằng sức mạnh cá nhân. Những cuốn sách của họ cực kỳ độc đáo, tương tự quyền năng mà họ sở hữu.

Cuốn sách của Azzy giống như những ký tự khắc trong hang động vậy. Tôi có thể đọc to nó nhưng chẳng thể ghép chúng thành nghĩa gì cả.

Nó lộn xộn và vô nghĩa. Có vẻ cô ấy không quan tâm đến những khái niệm như trái hay phải, hoặc tại sao ai đó lại không tung một quả bóng. Những lo lắng đó không bao giờ được ghi lại trong cuốn sách của cổ. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ về chúng, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời.

Vâng điều đó cũng dễ hiểu thôi. Loài chó không suy nghĩ giống con người vẫn. Chừng nào tôi còn là con người, tôi sẽ không bao giờ có thể hiểu đầy đủ về cuốn sách của Azzy.

Tôi có thể đọc được tâm trạng của cô ấy nếu cố gắng, nhưng cần gì phải làm thế khi nét mặt của cô ấy đã biểu lộ tất cả.

Sách của nữ ma cà rồng thì lại dày cộp. Là một con quái vật cổ xưa đã sống hơn 1.200 năm, số lượng trang trong cuốn sách của cô ấy còn nhiều hơn con người bình thường cả chục lần. Nó đủ choáng ngợp để ngay cả việc đọc lướt qua cũng là một loại thử thách.

Hơn nữa, nó không chỉ dày mà còn chứa đầy những sự kiện điên rồ. Làm thế nào cô ấy trở thành ma cà rồng, lịch sử bị phân biệt chủng tộc, khoảng thời gian trên chiến trường, triều đại của cô ấy, sự sụp đổ và các cuộc đào thoát, cũng như quãng thời gian chìm vào giấc ngủ… Dựa vào tên của các chương, tôi thậm chí không dám mơ đến việc chạm vào phần còn lại của nó. Đã thế, phong cách viết còn thay đổi theo từng thời kỳ.

Một nhà sử học có thể sẽ say mê cuốn sách này. Nhưng thật không may, tôi là người duy nhất trên thế giới có thể đọc được những cuốn sách của tâm trí.

Và tôi thì không phải là một nhà sử học.

Còn Kẻ Hồi Quy.

Cuốn sách của Shei không rơi vào bất kỳ danh mục nào kể trên. Nó giống một bộ truyện dài 14 tập mà lẽ ra không nên tồn tại.

Dù đã đến hồi kết của câu chuyện, cô ấy vẫn tiếp tục. Cứ như thể một tác giả tệ hại đang cố gắng vắt sữa một series đang thoi thóp, chẳng bao giờ tha cho nó được yên nghỉ vậy…

Đó cũng chính là điều khiến tôi bối rối.

Tôi đã đọc nó, nhưng tôi không thể hiểu hoàn toàn.

Cô ấy sống cuộc đời hiện tại, nhưng tất cả trải nghiệm và sức mạnh của cô ấy đều đến từ những kiếp trước. Động cơ, kẻ thù, và ước mơ của cô ấy đều đã được đề cập trong những cuốn sách trước đó.

Tiếc thay, tôi chỉ có thể đọc được tập mới nhất trong tâm trí cô ấy. Những cuốn trước còn chẳng tồn tại trong thế giới này.

Hãy tưởng tượng nếu bạn nhặt được cuốn sách mới nhất của một bộ truyện mà bạn chưa từng đọc. Kiểu gì bạn cũng không thể theo dõi câu chuyện một cách trọn vẹn.

Vì vậy, dù tôi biết mình sẽ chết trong tương lai và thế giới sẽ diệt vong, tôi không thể thấy chi tiết chính xác. Tôi chỉ có thể dự đoán điều đó qua những hồi tưởng hoặc hành động mà Shei làm trong cuộc đời này.

Muốn biết rõ hơn, tôi cần nghe điều đó trực tiếp từ miệng cô ấy…

Hoặc buộc cô ấy hồI tưởng lại.

“Ugh. Nhìn thế nào đi nữa thì mình cũng phải tiếp xúc với Kẻ Hồi Quy à.”

Tôi thở dài khi nhận ra tình cảnh éo le của mình.

“Hzz… Dù sao cũng chẳng thay đổi được gì”.

Trong một nhà tù trống trải chẳng có gì để làm thế này, con người tất nhiên sẽ bị thu hút bởi cánh đồng bên ngoài. Tôi đẩy cánh cửa thép và bước ra.

Một cảnh tượng lạ lùng chào đón tôi.

“Tyrkanzyaka! Mở cửa ra! Tôi đến gặp cô đây!”

Shei hét lớn trước kho vũ khí ngầm, hai tay dang rộng.

Kho vũ khí ngầm. Đó là nơi chứa những vũ khí có thể được dùng để trấn áp tù nhân trong trường hợp xảy ra bạo loạn. Để vào được đó, cần vượt qua ba lớp an ninh.

Dẫu vậy, trong trường hợp của Tantalus, nơi chỉ giam giữ những tù nhân mà họ không thể kiểm soát, nơi đó lại cất giữ một thứ khác. Có thể gọi nó là vũ khí mạnh nhất trong tất cả cũng không sai. Dù thế nào đi nữa, đó là khu vực cấm không tù nhân nào được phép tiếp cận. Ngay cả việc chỉ đến gần nó thôi cũng có thể bị xử tử.

Đứng trước nó là một Hồi Quy Giả đang thực hiện một nghi thức kỳ lạ nào đó.

‘Cô ấy làm trò gì thế?’

Giờ tôi mới nhớ ra rằng mình đã giới thiệu bản thân là một cai ngục.

‘Hmm. Trên danh nghĩa là một cai ngục, tôi có nên ngăn một tù nhân cố gắng xâm nhập vào kho vũ khí không? Nhưng tự sát đâu phải sở thích của tôi.’

Kẻ Hồi Quy giống như một kẻ khủng bố—không, một nhà khoa học điên đang thực hiện các thí nghiệm lên toàn thế giới. Nếu mọi chuyện diễn ra không đúng kế hoạch, cô ấy luôn có thể bắt đầu lại từ đầu.

Tuy nhiên, cô ấy sẽ nghi ngờ tôi hơn nếu tôi không thực hiện nghĩa vụ của mình mất. Chỉ cần cô ấy coi tôi là một biến số nhiều hơn là một cai ngục, tôi sẽ được tiễn đi ngắm gà khỏa thân ngay.

‘Ok đươc rồi. Mình sẽ ngăn cô ấy lại. Chắc cô ấy sẽ không giết mình đâu, phải không?’

Tôi lên tiếng với vẻ tức giận.

“Học viên Shei! Cô có—”

「Chậc. Hắn đến rồi. Nhưng mình không thể để hắn cản đường được. Nếu hắn làm vậy, mình sẽ phải tìm cách loại bỏ hắn…」

“C-Cô có ngủ ngon không? Chào buổi sáng. Đây là lần đầu tiên tôi ngủ trong tù nhưng cũng khá là êm giấc đấy.”

Suýt nữa thì lỡ mồm, tôi vội mỉm cười khi tiến lại gần cô ấy.

‘Ai ngờ cô ấy thực sự có ý định giết mình. Được rồi, từ giờ chở đi cô muốn làm gì thì làm.’

“…Tsk.”

Tôi tiếp tục nhìn cô ấy với một nụ cười trên môi, nhưng Kẻ Hồi Quy chỉ cau mày rồi quay đi. Ít nhất thì cô ta cũng có chút lịch sự khi không nhổ thẳng vào mặt tôi.

‘Được rồi, cảm ơn nhé bản thân. Tao cũng chúc mày buổi sáng vui vẻ.’

Sau khi tự chào hỏi, tôi bước đến trước cánh cửa đóng kín của kho vũ khí.

“Hét ầm ĩ ngay sáng sớm thế này! Rốt cuộc là cô đang làm cái quái gì vậy?”

“Không liên quan đến anh.”

“Muốn gặp người bên trong à?”

Kẻ Hồi Quy bực bội tặc lưỡi—có vẻ như đó là cách cô ta nói “đúng”.

“Tại sao cô lại muốn quấy rầy một người đang ngủ đến thế?”

“Đừng lo chuyện bao đồng.”

“Tôi không được phép hỏi gì sao?”

Shei cảnh giác tôi đến mức không hề có hành động gì khi tôi quan sát. Thật là phiền phức. Chỉ có cô ta là biết thế giới này sẽ kết thúc ra sao hoặc chuyện gì thực sự sẽ xảy ra ở đây. Vì vậy, tôi cần cô ấy nghĩ về quá khứ khi ở cạnh tôi.

Nhưng với thái độ như hiện tại, tôi nghi ngờ liệu mình có thể moi được bất cứ thông tin nào từ cô ấy, kể cả sau một năm.

‘Ugh. Làm thế nào bây giờ…?’

Tôi quay lại nhìn cánh cửa kho vũ khí.

Tantalus không có nhiều vũ khí trong căn hầm dưới lòng đất. Không như các nhà tù thông thường, vượt ngục ở đây là chuyện bất khả thi. Vì chẳng cần phải lo sợ tù nhân chạy trốn, cơ sở này không hề cung cấp vũ khí để trấn áp họ. Thay vào đó, có một thứ khác được đặt bên trong.

Ma cà rồng đầu tiên, con quái thú tội lỗi, và Nữ hoàng bóng tối.

Chân Tổ Tyrkanzyaka.

Một cung điện đồng thời cũng là nhà tù dành cho ma cà rồng từ chối ánh sáng, ngủ sâu trong lòng đất mẹ.

Đó chính là người mà Hồi Quy Giả đang cố đánh thức. Nhưng với tôi, việc thức tỉnh một sinh vật lấy máu người làm thức ăn không phải là một ý tưởng hay ho gì, nhất là khi tôi là con người bình thường duy nhất ở đây.

Tuy nhiên, để tiếp cận Kẻ Hồi Quy, giúp cô ta một tay trong việc này có thể cải thiện mối quan hệ giữa chúng tôi.

Nên làm gì đây…

Sự do dự của tôi chỉ kéo dài trong chốc lát.

‘Mình sẽ giúp Shei. Con ma cà rồng đó chắc sẽ không thủ tiêu mình đâu nhỉ. Giờ thì tất cả những người khác đều đã chết hoặc biến mất, nên mình sẽ là bịch máu quý giá đối với cô ta. Chẳng ai lại ngu ngốc xẻ bụng con ngỗng đẻ trứng vàng chỉ để giải cơn khát nhất thời cả. Tệ lắm là cô ta biến mình thành gia súc sống dở chết dở để cung cấp máu suốt đời.’

…Đó chẳng phải viễn cảnh tốt đẹp gì, nhưng vẫn còn hơn chết ngay lập tức.

Quyết định xong, tôi đưa ra một đề nghị với Kẻ Hồi Quy.

“Sao cô không phá cửa đi?”

“Cánh cửa này chịu sự kiểm soát của Tyrkanzyaka rồi.”

Cô ta chỉ về phía trước, nơi đáng lẽ phải có ổ khóa nhưng lại bị thay thế bởi một vệt máu phát sáng màu đỏ. Tôi không thể nhìn thấy năng lượng hay hào quang, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã cảm thấy nó có gì đó rất đáng ngại.

“Vết máu đó. Chừng nào nó còn phát sáng màu đỏ, thì cánh cửa thép này giống như một quyến thuộc[note73912] của Tyrkanzyaka. Nó sẽ không mở nếu không có lệnh của cô ta.”

“Tôi sẽ bỏ qua cho anh lần này, anh cứ thử phá nó đi nếu muốn. Ai biết được? Có thể vệt máu đó sẽ mờ dần sau một tuần cũng nên.”

“…Có thể, nhưng tôi không muốn. Tôi đến để nhờ Tyrkanzyaka giúp đỡ, chứ không phải để gây chiến.”

‘Hả? Tôi chỉ trêu chọc cô ta thôi, nhưng cô ta thực sự có thể làm được à? Con người bình thường không thể chém xuyên thép. Đây là cánh cửa làm từ sắt giả kim cấp 3 và được gia cố bằng thuật giả kim đặc biệt của Nhà nước. Nó sẽ không bị sứt dù chỉ một miếng ngay cả khi bị bắn bằng đạn pháo ở cự ly gần. Thế mà cô ta có thể phá được nó nếu cố ư? Con người liệu có thể làm được việc đó nếu thực sự cố gắng? Thế thì sỉ nhục người thiết kế ra cánh cửa này quá.’

“Cô có vẻ lý trí hơn tôi tưởng đấy.”

“Hiển nhiên. Giết thuộc hạ của ai đó còn thô lỗ hơn việc đột nhập vào nhà họ.”

“Nghe ai vừa nói kìa, câu này mà lại được thốt ra từ kẻ suýt chém đứt tay tôi mà chẳng hề báo trước.”

“Hả?”

“Không có gì. Tôi chỉ lẩm bẩm thôi.”

Lờ đi sự nghi ngờ của Kẻ Hồi Quy, tôi bắt đầu động não.

‘Cấp độ cường hóa thuật giả kim của một boong-ke thông thường là ba. Nếu mình sử dụng ‘thứ đó’, có thể nó sẽ có tác dụng. Nên thử không nhỉ?’

Tôi lục lọi trong túi và tìm thấy món đồ cần thiết—chiếc chuông mà tôi đã dùng để huấn luyện Azzy hôm qua.

“Anh định làm gì với thứ đó?”

“Đây là chuông gọi chó.”

“Chuông gọi chó á?”

Nó không quá to, nhưng đủ rõ ràng để Azzy với thính giác nhạy bén có thể nghe thấy.

Đương nhiên, nếu là trước kia thì cô ấy sẽ phớt lờ tiếng chuông này. Có quá nhiều tạp âm rên thế giới để quan tâm đến một thứ duy nhất.

Nhưng tôi đã dành cả ngày hôm qua để Azzy làm quen với tiếng chuông. Đó là lý do vì sao tôi cứ lắc nó trong lúc chơi cùng cô ấy.

Tôi giơ chuông lên cao và lắc mạnh.

– Leng keng, leng keng.

“Gâu? Gâu!”

Khi những âm vang trong trẻo lan rộng khắp nhà tù, tôi nghe thấy tiếng chó sủa từ xa. Chẳng mấy chốc, Azzy bắt đầu chạy như bay xuống bức tường tòa nhà để tiến về phía tôi.

Cô ấy thực sự đang chạy xuống theo chiều thẳng đứng của bức tường. Tốc độ di chuyển còn nhanh hơn cả tốc độ rơi. Những vết lõm để lại trên tường xi măng mỗi khi cô ấy đạp lên. Và ngay khi vừa chạm đất, Azzy lập tức bật mạnh về phía tôi.

Giống như một quả bóng cao su nảy lên khỏi mặt đất, khả năng thay đổi tốc độ đột ngột của cô ấy thực sự rất ấn tượng. Nếu ai đó nhỡ nằm trên quỹ đạo của quả bóng lông này thì xác định người đó sẽ được miễn phí một vé du lịch âm phủ.

Tôi vội vàng lục túi tìm miếng thịt đã chuẩn bị sẵn. Ngay trước khi Azzy lao đến, tôi kịp ném nó về phía cửa hầm chứa vũ khí.

Khuyên Vương vui vẻ vọt theo miếng thịt và lao thẳng vào cánh cửa thép.

– Rầm!

Một chấn động dữ dội rung chuyển khắp nhà tù. Không một chiếc chuông nào có thể tạo ra âm thanh lớn đến thế cả. Cảm giác như cả không gian xung quanh cũng đang cộng hưởng với âm thanh vậy. Thậm chí, tôi còn có cảm tưởng mặt đất hơi nghiêng.

Bất ngờ, Hồi Quy Giả túm lấy cổ áo tôi.

“Anh… anh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?!”

“Kiên nhẫn đi.”

“Tôi đã nói rồi! Tôi cần sự giúp đỡ của Tyrkanzyaka!”

“Chú chó của chúng ta chỉ tình cờ va vào cửa của cô ấy thôi mà.”

Và Azzy, kẻ vừa gây ra tai nạn…

“Ngon, ngon! Gâu!”

…Vẫn hoàn toàn lành lặn và đắm chìm trong thế giới riêng của mình, vui vẻ nhai miếng thịt.

Tôi liếc nhìn Azzy rồi lại nhìn về phía cánh cửa.

“Hm. Cú va chạm đó đủ mạnh để phá hủy thép giả kim cấp ba. Nhưng có vẻ như lớp cường hóa từ vết máu vượt ngoài mong đợi của tôi. Ít nhất nó cũng phải đạt cấp bốn.”

Dù Azzy đã lao vào cửa với tốc độ tối đa, cô ấy chỉ để lại một dấu chân trên bề mặt. Có thể nếu cô ấy thực sự tức giận và vung cả bàn chân để đấm mạnh vào cửa, nó sẽ vỡ. Nhưng tiếc là, không có lý do gì để vị Vua Chó vô tư nổi giận với một cánh cửa thép.

Giờ tôi đã xác nhận phương án này không hiệu quả, vậy nên không cần Azzy nữa.

“Cô đã nhận ra tiếng chuông rồi. Làm tốt lắm. Giờ thì quay về đi.”

“Awoo!”

Azzy lắc mạnh đầu, vẫy đuôi và kêu lên bên cạnh tôi.

“Gâu! Chơi đi!”

“Nhưng hôm qua chúng ta đã chơi rồi.”

“Vậy thì chơi nữa đi!”

‘Bộ đối với cô ta hôm qua và hôm nay là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau à? quả là một cách suy nghĩ vô cùng tích cực khi luôn bỏ lại quá khứ phía sau.’

“Hôm nay tôi bận rồi. Về đi.”

“Không! Chơi đi!”

Azzy giả vờ cắn vào chân tôi như để thể hiện sự bực bội.

– Haizz.

‘Hình như cô ta không biết ở đây ai mới là thú cưng? Lại còn muốn ra lệnh cho tôi nữa chứ? Chết tiệt! Tất cả đều là lỗi của Kẻ Hồi Quy. Đáng lẽ tôi phải chấn chỉnh lại thái độ của Azzy từ hôm qua rồi, chỉ vì Kẻ Hồi Quy không cho tôi dùng roi.’

Tôi lườm nguýt Shei.

“Gì? Sao lại nhìn tôi chằm chằm thế?”

“Hừ. Đừng bận tâm.”

Tại sao mình tôi là người duy nhất phải quan tâm đến con chó này. Tôi có thực sự cần phải chơi với cô ấy không?

Nhưng không giống như chó, con người biết xem xét và cải thiện bằng cách học hỏi từ quá khứ. Tôi đã chuẩn bị sẵn kế hoạch B cho tình huống này. Không thể để mình thành cái máy ném bóng như hôm qua được.

“Giờ thì, Azzy, ngửi tay tôi đi.”

“Gâu!”

Azzy dụi mũi vào bàn tay tôi đưa ra. Sau khi chắc chắn rằng cô ấy có thể ghi nhớ mùi của cả bàn tay, tôi chỉ về phía nhà tù.

“Azzy, xin lỗi nhé! Tôi để quên quả bóng ở đằng kia.”

“Gâu?”

“Cô nhớ mùi chứ? Đi tìm quả bóng cho tôi. Rồi tôi sẽ chơi với cô.”

“Gâu gâu!”

Không một chút nghi ngờ, Azzy lao nhanh khỏi mặt đất và phóng về phía sau nhà tù. Tôi cười khẩy khi thấy cô ấy ngày càng chạy xa.

‘Heh. Tôi đã rửa quả bóng kỹ càng và giấu nó sâu trong đống bê tông vụn đó. Ngay cả với Vua Chó, tìm nó sẽ tốn rất nhiều thời gian.’

Tôi đã câu giờ được một chút. Sau đó quay lại đối diện với Kẻ Hồi Quy.

“Dùng sức mạnh không có tác dụng rồi. Vậy giờ hãy tìm cách khác.”

‘Hm? Cô ta lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ nữa rồi? Cứ như thể cô ta không thích việc tôi đối xử với Azzy như một con chó vậy.’

Kẻ Hồi Quy liếc nhìn Azzy đang chạy xa rồi quay lại nhìn tôi với vẻ bối rối.

“…Anh đã thân với Azzy từ khi nào vậy?”

“Chúng tôi không thân đến mức đó. Mới có một ngày thôi mà.”

“Không thể nào. Tôi đã gặp cô ấy hơn một tuần rồi mà cô ấy còn chẳng thèm để ý đến tôi…”

‘Đó là vì cô cứ cố đối xử với cô ấy như con người. Vẫy tay chào và hỏi một con chó ‘Hôm nay thời tiết thế nào?’ chẳng có ý nghĩa gì với nó. Phải huấn luyện đúng cách như tôi đây này.’

Linh tinh thế đủ rồi.

Bây giờ, tôi cần tìm cách vào kho vũ khí.

“Dù sao đi nữa, cửa không thể bị phá bởi một quả tên lửa chó, và nếu cô không muốn đạp đổ nó… thì chúng ta phải khiến cho cô ta tự mở cửa.”

“Tôi đã thử mọi cách rồi. Tôi đã hét lên và gỗ cửa nhưng cũng không có phản hồi.”

“Đừng lo. Tôi biết phải làm gì.”

“Anh biết á?”

Kẻ Hồi Quy nhíu mày đầy hoài nghi. Mặc kệ cổ, tôi cố gắng nhớ lại lúc tôi lần đầu đến Tantalus. Khi đó, nữ ma cà rồng đã tỉnh giấc một chút khỏi giấc ngủ của mình nên tôi có thể mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của cô ta.

Tại sao cô ta lại thức dậy vào lúc ấy? Để chào đón bạn tù mới à?

Đáp án luôn chỉ có một.

“Chúng ta phải hiến tế máu.”

Khi ấy, Azzy cắn vào cổ chân tôi và kéo đi, khiến tôi bị trầy xước và chảy máu khi trượt trên mặt sàn thô cứng. Giống như nước chảy xuống dưới, như quả chín rơi khỏi cây, Tyrkanzyaka đã hấp thụ máu trên nền bê tông.

Khoan đã, chẳng phải cô ta đã phàn nàn về hương vị sao? Thật là kén ăn, nhất là khi đã hút trộm máu từ tôi.

Bất kể cô ta thức dậy vì máu dở hay không, cổ hẳn đã phản ứng với nó.

“Chúng ta phải hiến máu để đánh thức ma cà rồng.”

Tôi tuyên bố với sự tự tin tuyệt đối, nhưng đổi lại chỉ nhận được cái hừ lạnh từ Shei.

“Anh nghĩ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó sao? Tôi đã thử rồi.”

Ngón tay của cô ấy vẫn thon thả và thanh thoát do chưa có nhiều vết chai của một kiếm sĩ đã sử dụng kiếm nhiều lần trong kiếp này. Tại đó, tôi thấy một vết cắt nhỏ đang lành lại.

“Tôi đã cắt ngón tay và hiến máu, nhưng cô ta vẫn không thức dậy. Máu chỉ bị hút vào trong.”

“Ồ?”

“Ha, anh cứ làm ra vẻ thông minh, nhưng rốt cuộc mới chỉ nghĩ đến đó thôi chứ gì?”

Kẻ Hồi Quy khoanh tay, cười chế giễu. Việc kế hoạch của tôi thất bại dường như khiến cô ấy cảm thấy vui hơn.

‘Tại sao cô ấy vui khi kế hoạch vào trong thất bại? Nếu máu đã bị hấp thụ qua cánh cửa thì chứng tỏ Tyrkanzyaka chắc chắn có thể “nhận thấy” nó rồi. Nhưng một giọt nhỏ sao đủ để đánh thức Huyết Nữ Vương. Đối với ma cà rồng, việc hấp thụ máu là vô thức tương tự như khi con người hít thở vậy.’

Vậy thì chỉ còn một cách duy nhất.

“Chúng ta sẽ viết bằng máu.”

“Cái gì?”

Đối với Vua Chó, âm thanh kim loại va chạm vào nhau chỉ là tiếng ồn vô nghĩa. Nhưng sau khi tôi rung chuông mỗi lần chúng tôi chơi ném bắt và thưởng thức ăn cho cô ấy, âm thanh đó dần mang lại cảm xúc tích cực.

Nghe có vẻ như một cách diễn đạt đầy thơ mộng.

Nhưng thực tế, đó chỉ đơn giản là huấn luyện.

Cùng một nguyên lý trên cũng có thể được áp dụng cho ma cà rồng.Nếu chỉ đơn giản là chảy máu, cô ta sẽ hấp thụ máu một cách bình thường, nhưng chắc chắn sẽ chú ý nếu máu được tạo hình thành chữ.

“Rõ ràng là Thực tập sinh Tyrkanzyaka có thể cảm nhận được máu. Nhưng máu đấy chẳng có ý nghĩa gì, cô ấy chỉ đơn giản là hấp thụ nó mà không suy nghĩ. Nhưng nếu chúng ta viết chữ bằng máu, ít nhất ta có thể xem cổ có muốn giao tiếp với chúng ta hay không.”

“…Tsk.”

[Cũng có lý… Hắn không ngu ngốc như mình tưởng.]

‘Tôi mong cô sẽ khen tôi thành tiếng thay vì chỉ tsk như thế đấy.’

“Được rồi, tôi sẽ thử.”

Shei đưa tay nắm lấy thứ gì đó phía sau đầu. Chỉ lúc đó cô ấy mới hình dung ra vũ khí của mình lơ lửng phía sau.

‘Tôi đã tự hỏi cô ấy cất nó ở đâu, hóa ra cô ấy chỉ đơn giản là dùng mana để giữ nó lơ lửng.’

Hành động đó được thực hiện một cách vô thức đến mức tôi không nhận ra bằng khả năng đọc suy nghĩ của mình. Tôi cứ tưởng cô ấy không có vũ khí, nhưng hóa ra cổ luôn được trang bị tận răng.

‘Cô ấy làm điều đó một cách vô thức sao? Mặc dù Chun-aeng là một thanh kiếm không có trọng lượng, nó vẫn đòi hỏi khả năng kiểm soát cực kỳ chính xác. Đó không phải là cấp độ có thể đạt được chỉ nhờ tài năng. Đó là bản năng hình thành qua nhiều năm hoặc thậm chí hàng thập kỷ cầm kiếm. Vậy rốt cuộc cô ấy đã trải qua bao nhiêu vòng luân hồi cùng Thiên Anh Kiếm? Mình phải cẩn thận từ bây giờ. Đôi tay cô ta không hề trống không như những gì mắt thấy.’

Khi tôi vừa có suy nghĩ đó—

– Soạt.

Lưỡi kiếm vung ra theo một vòng cung ngang. Đường đi của nó chỉ sượt qua đầu ngón tay của Kẻ Hồi Quy. Với kỹ năng kiểm soát cực kỳ tinh vi, cô ấy chỉ tạo ra một vết cắt rất nhẹ trên bề mặt da.

Trên ngón tay mảnh khảnh và trắng muốt của cô ấy, một vết cắt mờ nhạt xuất hiện, và ngay lập tức, sắc đỏ bắt đầu trào ra. Không lâu sau, máu tuôn ra như vòi nước bị mở; đến mức tôi lo lắng rằng cô ấy có thể ngất vì mất máu.

Đó quả thật là một khung cảnh rùng rợn, nhưng tôi vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

Đó là bởi vì Kẻ Hồi Quy chẳng hề cảm thấy đau đớn từ vết thương. Sự điềm tĩnh đến kỳ lạ này khiến tôi cũng bị cuốn theo.

“Viết cái gì đây?”

Cô ấy nâng ngón tay lên như thể đang cầm một cây bút lông, rồi hỏi. Tôi có thể thấy những giọt máu đang nhỏ xuống từ ngón tay cổ.

“Viết theo lời tôi. G, R…”

“G, R…”

Kẻ Hồi Quy cẩn thận đảm bảo rằng những giọt máu lỏng không làm gián đoạn nét chữ của cô ấy.

“A, N…”

“G, R, A, N…”

“N, Y.”

“G, R, A, N, N, Y—”[note73911]

Khi Kẻ Hồi Quy nhận ra mình vừa viết gì, cô ấy lập tức ngước đầu lên.

“‘Granny’?”

“Đúng. ‘Granny, đã đến lúc thức dậy rồi.’ Viết vậy đi.”

“Khoan đã, anh đang giở trò gì vậy?”

“Ý cô là sao? Tôi chỉ đang cố đánh thức một bà cụ thôi mà.”

Có vẻ như Kẻ Hồi Quy không biết nhiều về Tyrkanzyaka. Có lẽ cô ấy chưa từng gặp bà ta trong những kiếp trước. Tôi cố giải thích rõ nhất có thể.

“Tyrkanzyaka là một thực tập sinh đã hơn 1.200 tuổi. Đặc biệt vào thời của bà ta, cách đối xử với người già là một văn hóa rất quan trọng. Do đó, hoàn toàn hợp lý khi dành cho bà ấy sự tôn trọng cần thiết.”

“Không! Làm gì có người phụ nữ nào muốn bị coi như một bà già chứ?!”

‘Cô đang nói cái gì vậy? Một người đã sống hơn 1.200 năm không chỉ là một bà già. Họ là một di tích cổ. Họ tồn tại lâu hơn hẳn nhiều quốc gia. Cô thực sự nghĩ một người như vậy sẽ để tâm đến những chuyện vụn vặt sao?’

Vào khoảnh khắc đó—

「Thật to gan...」

Một giọng nói trầm lắng, sâu thẳm vang lên khi cánh cửa thép mở ra với những tiếng vọng kim loại sắc nét. Bóng tối đen kịt tràn qua khe cửa.

Những ngọn đèn tìm kiếm soi sáng Tantalus chiếu phần lớn ánh sáng lên nơi này. Vì ánh sáng chỉ tập trung vào một số khu vực nhất định, những nơi không có chúng thì khá tối. Tuy nhiên, bóng tối bên trong kho vũ khí lại hoàn toàn khác với sự thiếu vắng ánh sáng đơn thuần.

Đó là một bóng tối như thể đang nuốt chửng ánh sáng. Mặc dù vậy, tôi vẫn có thể thấy một sắc đỏ như máu lóe lên bên trong. Nó vừa tối vừa đỏ như máu cùng một lúc. Một thách thức khó hiểu đối với lẽ thương.

Nhưng sinh vật trú ngụ bên trong lại là điều không thể lý giải bằng lẽ thường, một ngịch lý.

Ngày tháng, năm, thế kỷ…

Trong nhiều truyền thuyết và thần thoại. Cô là kẻ thu hoạch tất cả những cái chết đã bị lãng quên trong lịch sử. Sự kết tinh của lịch sử máu me cuộn tròn trong bóng tối.

Không bàn đến sức mạnh, điều này thuộc về phạm trù thần thoại.

Bà ta được nhắc đến trong truyện cổ tích và chiếm trọn một trang trong sách lịch sử, người phụ nữ đã trở thành huyền thoại.

Chân Tổ, Tyrkanzyaka.

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Con quái vật bên trong kho vũ khí đã tồn tại hơn một nghìn năm bằng máu người. Bóng tối đó từng một mình tuyên chiến với Thánh Địa.

Khi tôi còn đang tự hỏi về quyết định đánh thức bà ta—

「Vào đi.」

Cánh cửa thép chắc chắn mở rộng, để lộ dấu huyết sáng rực đang chăm chú nhìn tôi và Kẻ Hồi Quy.

Ghi chú

[Lên trên]
bà ngoại
bà ngoại
[Lên trên]
quyến thuộc có thể hiểu là thuộc hạ
quyến thuộc có thể hiểu là thuộc hạ
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ko nên nói tuổi của phụ nữ đâu bro
Xem thêm