• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 10: Sáu bức tranh

0 Bình luận - Độ dài: 1,556 từ - Cập nhật:

"Anh có chắc là đúng hình vẽ được vẽ trên tường không vậy?"

Tôi liếc nhìn Trương Toàn, nghi ngờ hỏi. Không phải vì tôi không tin anh ta, mà là việc đi chất vấn kiểu người tự tin như anh ta hiệu quả hơn nhiều so với việc đi nịnh nọt.

Quả nhiên, Trương Toàn nghe vậy liền dừng bút, lật ra một trang giấy trắng rồi đẩy cho tôi.

"Cứ vẽ đi, càng phức tạp càng tốt, tôi chỉ cần nhìn qua là được."

"Thứ lỗi."

Tôi đẩy cuốn sổ phác họa lại.

"Tôi chỉ nghĩ rằng hình vẽ này không nên ở trên tường, mà là phải ở..."

"Bảng mạch."

Trương Toàn tiếp lời, tay vẫn vẽ không ngừng.

"Đúng không?"

Tôi gật đầu, thấy anh ta đang không nhìn thì lại "ừ" một tiếng.

Nếu bỏ qua hình dạng tổng thể và chỉ chú ý tới các chấm tròn và đường thẳng, bức vẽ sẽ giống như bảng mạch của một loại máy móc nào đó. Kể cả với tri thức hữu hạn của tôi về mạch điện, tôi cũng có thể xác định được vị trí của chip điều khiển ở đâu.

"Lúc mới thấy thì tôi cũng nghĩ nó trông giống mạch điện tử."

Trương Toàn nói, đồng thời đưa ra bản vẽ thứ hai.

"Nhưng sau khi xem kỹ thì tôi thấy loại mạch điện này căn bản không thể tồn tại ngoài thực tế."

Cầm lấy bản vẽ về một con nhện đang dang rộng chân, tôi hỏi.

"Anh cũng biết mạch điện à?"

"Học ngành kỹ thuật điện ở đại học."

"Trường mỹ thuật có ngành này à?"

"Tự học."

Sau đó, Trương Toàn đưa cho tôi bức vẽ thứ ba. Tôi nhìn hồi lâu mới nhận ra đó là một con giun hay sâu gì đó đang cuộn tròn.

Thằn lằn, nhện, giun.

Nội dung của ba bức vẽ đã khiến một ý nghĩ trong đầu tôi lóe lên.

"Ba bức còn lại có phải là kiến, thạch sùng và tắc kè hoa không?"

"Cậu từng thấy rồi à?"

Tôi lắc đầu, huyệt thái dương không khỏi nhức nhối. Không ngờ vòng đi vòng lại cuối cùng cũng vòng về sáu cái lồng ấp kia. 

Trương Toàn không biết tôi đang nghĩ gì nhưng cũng không hỏi thêm. Anh ta vẽ nốt ba bức vẽ còn lại và đưa cho tôi.

"Sáu bức năm trăm, không được phép khất nợ!"

"Người của tôi đang đợi trong xe, gặp em ấy rồi tôi khác đưa tiền."

Tôi chỉ về phía bên kia đường, gấp sáu bức tranh lại rồi cùng anh ta đi xuống cầu thang.

Ngay khi vừa xuống, chúng tôi đồng loạt thấy được ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy bên ngoài.

"Cậu báo cảnh?"

Trương Toàn nhíu mày nhìn tôi, có vẻ hơi lo lắng.

Tôi đang định phủ nhận thì nhớ ra trước khi vào đã dặn Trang Tương là nếu như mười phút sau tôi không ra thì phải gọi Tiêu Hải. Mà giờ chắc cũng đã tầm hai mươi phút trôi qua kể từ khi tôi đi vào rồi.

"Chắc là người của tôi lo quá nên mới báo cảnh."

Tôi cười ngượng, nghĩ một lúc rồi đề nghị.

"Hay là anh trốn trước, tôi lấy tiền rồi trả anh sau?"

"Nực cười! Tôi có phạm pháp đâu mà sợ!"

Trương Toàn cười kinh thường, nhưng sau đó lại quay người biến mất trong bóng tối cầu thang.

Tôi cạn lời, nhưng cũng thôi không để ý đến anh ta. Bước nhanh ra khỏi nhà khách và hướng ra đường, tôi đã thấy Tiêu Hải và Trang Tương đang đứng ở bên kia ven đường.

"Tiền bối!"

Nhìn thấy tôi, Trang Tương liền chạy tới. Nhưng khi còn cách tôi vài ba bước thì cô ấy đột ngột bịt mũi lùi lại. 

"Anh đã đi đâu vậy? Mà sao người anh hôi thế?"

"Hôi ư?"

Tôi ngửi cơ thể mình, đúng thật là có một mùi ẩm mốc nào đó. Trước khi tôi kịp giải thích thì Tiêu Hải đã đi tới.

"Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Hải hỏi tôi, ánh mắt lại hướng về phía nhà khách.

"Em Trang vội gọi tao tới, tao còn tưởng mày xảy ra chuyện!"

"Mày còn dám quát tao?"

Tôi trợn mắt nhìn Tiêu Hải.

"Không phải mày bảo Lưu Kỳ ở đây sao? Mày tự nhìn xem đi, chỗ này có giống chỗ cho người ở không?"

"Tao bảo?"

Tiêu Hải bối rối nhìn tôi.

"Đừng vu oan cho tao! Chỗ ở của tổ điều tra là bí mật nội bộ. Sau tao dám nói cho mày biết được?"

"Không phải mày nói thì là ma nói à?"

Tôi chỉ vào Trang Tương đang đứng ở bên cạnh.

"Em ấy bên cạnh tao khi tao gọi cho mày. Ý mày là cả hai bọn tao đều nhớ nhầm à?"

Bằng chứng này là không thể chối cãi, nhưng điều đó càng khiến Tiêu Hải bối rối hơn.

"Mày gọi cho tao? Khi nào vậy sao tao không nhớ?"

"Mày..."

Tôi há miệng mấy lần nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng quyết định lờ Tiêu Hải đi, hướng mắt về phía Trang Tương.

"Em có tiền không? Cho anh năm trăm tí anh trả."

"Lại tiền nữa ạ?"

Trang Tương phụng phịu.

"Em còn chưa nhận được tiền hàng và tiền làm thêm giờ đâu đấy!"

"Rồi rồi, về nhà anh khác đưa."

Tôi lắc lắc cái điện thoại.

"Hết pin rồi."

Trang Tương liếc mắt, lầm bầm gì đó rồi ra xe lấy tiền.

"Tao thực sự không có nhận được cuộc gọi của mày."

Tiêu Hải lấy điện thoại ra và cho tôi xem lịch sử cuộc gọi.

"Chiều nay tao có gọi mày đến sở qua máy riêng nhưng không gọi được, sau đó tao mới chuyển qua máy ở phòng khám, cái này thì không có ghi lại."

"Ai biết, có khi mày xóa rồi."

Tôi hờ hững đáp, trong lúc đó Trang Tương đã quay trở lại.

Tôi nhận tiền và bảo họ ở lại đây, trong khi tôi trở lại nhà khách để trả tiền cho Trương Toàn.

"Cậu thật sự không tới để bắt tôi à?"

Vừa bước vào nhà khách, giọng nói của Trương Toàn đã truyền vào tai tôi, nhưng tôi không xác định được anh ta đang ở đâu.

"Anh có phạm tôi, đúng chứ? Nên sao phải lo lắng thế?"

Tôi nói rồi giơ tiền lên.

"Tiền đây, anh đâu rồi?"

"Cứ để dưới đất đi."

Giọng nói của Trương Toàn lại vang lên, có vẻ như anh ta vẫn không chịu xuất hiện.

Tôi đăt tiền xuống, đanh định rời đi thì bỗng Trương Toàn hét lên.

"Khoan đã!"

"Chuyện gì vậy?"

Tôi dừng bước, quay đầu nhìn và thấy một cái bóng được phản chiẻu bởi đèn pin dưới chân cầu thang. Mặc dù Trương Toàn vẫn không xuất hiện, nhưng tôi có thể thấy bóng anh ta đổ lên bức tường.

"Cậu là người tốt, hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại."

Ngay sau khi nói xong, Trương Toàn tắt đèn pin và biến mất, xung quang lại trở về với sự tối đen như mực.

Chớp mắt vài cái để thích ứng với bóng tối, tôi phát hiện ra tờ năm trăm dưới đất đã biến mất, trong khi tôi không hề nghe thấy động tĩnh có ai đến gần.

Nắm chặt sáu bức vẽ trên tay, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo. Tôi vội vã chạy đến chân cầu thang, tìm kiếm một hồi thì không thấy có ai ở đây.

"Chẳng lẽ Trương Toàn cũng có liên quan..."

Xoa phần huyệt thái dương đang nhức nhối, tôi suy tư.

Qua cuộc nói chuyện trước đây với Trương Toàn, ngoại trừ cái tính kiêu ngạo ra thì tôi có thể xác định rằng tinh thần của anh ta vẫn đang ổn định, nên lời nói của anh ta tất có thâm ý, chỉ là tôi không biết thâm ý đó là gì.

"Hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại."

Thoạt nghe thì câu này chỉ như một câu chào khách sáo, nhưng nếu tôi đưa vào thêm giả định rằng "Trương Toàn là người liên quan" thì có thể có hai lời giải thích.

Trương Toàn đang gặp nguy hiểm và không chắc có thể gặp lại tôi hay không, hoặc Trương Toàn nghĩ rằng tôi có thể gặp nguy hiểm nên nhắc nhở tôi phải cẩn thận.

Nhưng có thực sự cần phức tạp như vậy không?

Tôi tự vấn mình một câu, đồng thời cũng đưa ra nhận định thứ ba và có thể là nhận định khả thi nhất, đó là gần đây tôi gặp nhiều chuyện lạ quá nên đã nhạy cảm quá mức.

"Là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, mình không nên bị vấn đề bên ngoài ảnh hưởng nhiều như vậy mới phải."

Tôi thầm lặp lại câu cửa miệng mà thầy tôi cứ hay niệm, loại bỏ mớ suy nghĩ linh tinh và chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay khoảnh khắc này, tôi lại nghe được một giọng nói quen thuộc.

"Giờ cậu đã tin thế giới này là giả chưa?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận