Giọng nói của Lưu Kỳ vang vọng khắp cả hành lang, khiến cho tôi - khi này đang lung lay sắp đổ càng thêm sợ hãi.
Bởi vì quan hệ với Tiêu Hải, tôi quen được với rất nhiều cảnh sát, nhưng so với Lưu Kỳ mà nói thì tất cả bọn họ đều kém xa, thậm chí ngay cả Tiêu Hải cũng thể bì kịp.
"Tôi... tôi..."
Đứng trước cái nhìn không chớp mắt của Lưu Kỳ, tôi gần như đã tự đặt mình vào vị trí nghi phạm. Mấp máy môi không biết phải nói gì, tôi biết mình sắp xong đời rồi.
Tại phòng để xác lần trước, tôi đã nói dối Lưu Kỳ. Mặc dù tôi có lấp liếm qua, nhưng lấy chỉ số IQ của người này thì tôi không tin là anh ta không nhìn ra được. Chỉ không hiểu là vì sao anh ta không vạch trần lời nói dối ngay tại đó.
Hiện giờ, chỉ có chính tôi và anh ta, mặt đối mặt với nhau ở đây, và bất lợi về mặt tâm lý đang nghiêng về phía tôi rồi. Nếu giờ anh ta nổi hứng muốn thẩm vấn tôi, liệu rằng tôi có thể giữ nổi mồm miệng của mình được không?
Nói thật, tôi không tự tin cho lắm.
Tôi nhìn Lưu Kỳ với sự ngột ngạt, tay nắm chặt chìa khóa trong túi. Tôi đang hồi hộp đến mức lòng bàn tay cũng toát mồ hôi hột.
Nhưng ngay khi tôi đang do dự là không biết có nên "tự thú" hay không, Lưu Kỳ đôt nhiên mỉm cười với tôi và nói.
"Xin lỗi anh, bệnh nghề nghiệp của tôi tái phát ấy mà."
Vửa nói, Lưu Kỳ vừa móc một điếu thuốc mà nhét vào miệng, sau đó anh ta lấy ra một cái bật lửa kim loại trông khá tinh xảo.
Mặc dù không có hút thuốc, nhưng tôi vẫn khá ưa thích việc sưu tầm bật lửa. Chỉ với một cái nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ra ngay đây là thuộc dòng kinh điển Ligne 2 của DuPont. Khi mới ra mắt thì giá của thứ này không hề thấp đâu, nên có vẻ không phù hợp với hình tượng của Lưu Kỳ cho lắm.
"Đừng nghĩ nhiều, này là quà cha tôi tặng."
Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, anh ta lên tiếng giải thích, sau đó châm thuốc, hít một hơi thật sâu rồi lại nhìn tôi.
"Vừa rồi có dọa sợ anh không? Làm nghề này lâu năm liền dễ biến thành cái dạng này lắm. Vợ tôi còn mắng tôi không ít lần về chuyện này rồi..."
Lưu Kỳ dừng lại một lát, sau đó như thể nhớ tới cái gì đó.
"Mà bạn của anh hẳn là cũng vậy chứ nhỉ? Tên là gì ấy nhỉ? Tiêu Hải?"
"À..."
Tôi vô thức muốn gật đầu, có điều đã ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Đầu tiên là gây áp lực lên mục tiêu, sau đó lại đổi sang thái độ mềm mỏng để khiến mục tiêu thả lỏng, và khi phòng tuyến tâm lý của mục tiêu đang nới lỏng thì "vô tình" đặt ra câu hỏi mấu chốt. Đây chính là một mẹo thường dùng khi thẩm vấn.
Từ cái này mà suy ra, Lưu Kỳ hẳn là đã nhìn ra mối liên hệ giữa tôi và Tiêu Hải, và anh ta cũng đã đại khái đoán được. Tuy nhiên suy đoán đó không chắc chắn nên mới hỏi ra câu hỏi vừa rồi.
Nghĩ tới đây, tôi thức thời ngậm miệng lại, không lại hé răng nửa lời. Tôi không biết hậu quả sẽ thế nào nếu tôi thừa nhận, nhưng mà trực giác cảnh báo tôi rằng nó không ổn cho lắm đâu.
"Không hổ danh là chuyên gia!"
Ngay khi thấy tôi lặng im, Lưu Kỳ biết là tôi đã phát hiện ra, bèn lắc đầu cười khổ.
"May là anh không phạm tội, nếu không thì chúng tôi sẽ đau đầu lắm đây."
Tôi vẫn nhìn Lưu Kỳ mà không hé răng nửa lời. Ngữ điệu của anh ta như đang thể hiện rằng anh ta đầu hàng, nhưng cũng có thể là anh ta đang cố dùng mặt "cớm tốt" để khiến tôi buông lỏng cảnh giác.
Sau hai lần cố gắng giữ bĩnh tĩnh trước một tình huống biến thiên liên tục, Lưu Kỳ cuối cùng cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn. Anh ta nhổ tàn thuốc ra và giẫm nát nó, tiếp đó nhặt lên bỏ vào túi.
"Thôi nói thẳng nhé, anh có thể hỗ trợ tôi một việc được không?"
"Có việc gì?"
Lưu Kỳ chỉ vào phòng 302 và nói.
"Tôi biết anh tới vì Tần Ngọc Lâm, nhưng tôi không thể tiết lộ các thông tin liên quan đến vụ án của người này, vấn đề nguyên tắc mà."
"Trừ khi?"
"Trừ khi anh giúp tôi một việc."
Lưu Kỳ lộ ra vẻ mặt như thể đã đạt được mục đích.
"Trong nhà gã này có một ít... ừm... con vật nhỏ. Tôi nghĩ chúng có liên quan tới vụ án, nhưng giờ tôi không cũng tiện nuôi dưỡng đám này..."
Tôi nhíu mày.
"Nên anh muốn tôi nuôi hộ?"
Lưu Kỳ gật gù.
"Đổi lại thì sau khi tổng hợp toàn bộ thông tin, tôi có thể tiết lộ cho anh một vài cái. Tất nhiên là không bao gồm mớ thông tin được bảo mật."
"Thế ai là người quyết định xem thông tin nào là thông tin mật?"
"Đương nhiên là tôi rồi!"
"Ha ha..."
Tôi cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cùng với đó là một mẩu truyện cười hiện lên trong tâm trí tôi.
Một người đàn ông đã có vợ đi khoe khoang với người khác là ông ta có địa vị cao nhất trong gia đình, có quyền quyết định tối hậu đối với mọi vấn đề quan trọng. Bạn của ông ta hỏi rằng, thế vấn đề nào là quan trọng? Thì người đàn ông đáp rằng đó là tùy vào vợ tôi.
"Xin lỗi nhé, nhưng tôi từ chối."
Mỉm cười với Lưu Kỳ, tôi nhanh chóng bước xuống cầu thang với vẻ mặt không cảm xúc.
Nếu để cho Lưu Kỳ là người nắm đằng chuôi, khả năng cao là tôi sẽ chẳng thu được thông tin nào ra hồn cả. Nói cách khác, giúp anh ta cũng chỉ là tốn công vô ích, mà không giúp anh ta thì ít nhất tôi cũng chả mất mát gì.
Tuy nhiên, cái ý nghĩ này của tôi đã lập tức sụp đổ khi tôi vừa đi xuống tầng ba.
Khi mà tôi và Lưu Kỳ còn đang bận bịu đấu mắt với nhau, người của anh ta đã chuyển đồ ra khỏi phòng 302.
Sáu cái lồng ấp được xếp chồng lên nhau trước cửa. Mỗi cái đều to bằng hai hộp giày chồng lên nhau. Ở bên trong đó, theo thứ tự từ trên xuống dưới là thằn lằn, thạch sùng, tắc kè hoa, nhện, kiến và... đất?
"Là giun đất."
Lưu Kỳ dường như đã nhìn thấu ánh mắt của tôi, nên đã tiến lại gần tôi giải thích.
"Cái hộp dưới cùng là giun đất, khoảng mười con đấy."
"Anh ta giữ mấy thứ này làm gì?"
Tôi không thể không tò mò, vì cái tổ hợp này thật quá là kỳ quái.
Một số người thích nuôi bò sát, một số người lại thích nuôi côn trùng, tôi cũng đã từng thấy có người nuôi cả hai cùng lúc, nhưng mà là để côn trùng làm thức ăn cho bò sát.
Tuy nhiên, dựa trên số lượng vật nuôi ở mấy cái lồng ấp, "làm thức ăn" có vẻ như không phải một cách giải thích hợp lý.
Lưu Kỳ nhún vai, ám chỉ rằng anh ta cũng không rõ. Sau đó, anh ta giơ tay lên và nhếch mép cười.
"Anh có thể tới đây chứng tỏ anh cũng tò mò lắm, đúng chứ? Đề xuất của tôi vẫn còn hiệu lực đấy."
Tôi nhìn sáu cái lồng ấp. Mặc dù biết đây là thủ đoạn của Lưu Kỳ, nhưng trực giác của tôi đang mãnh liệt nói với tôi rằng đây chính là điều mà Tiêu Hải, hay đúng hơn là Tần Ngọc Lâm muốn tôi chứng kiến.
"Tôi có thể giúp, nhưng với một điều kiện."
Tôi quay lại nhìn Lưu Kỳ.
"Năm câu hỏi, bất kể là nội dung có liên quan đến vụ án hay không thì anh đều phải trả lời tôi."
"Nhiều quá, một thôi."
"Bốn!"
"Ba..."
"Thành giao!"
Tôi nắm lấy tay Lưu Kỳ một cách tượng trưng.
"Nếu anh đổi ý, tôi có thể đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ nhìn thấy chúng nữa."
Lưu Kỳ sửng sốt, sau đó bật cười.
"Anh uy hiếp tôi? Biết đây là hành vi gì không?"
"Không cần bắt bẻ tôi. Tôi đã từng nuôi mấy thứ này bao giờ đâu. Cũng dễ hiểu khi tôi vô tình khiến vài con chết mà nhỉ."
Tôi ngẩng cao đầu nhìn Lưu Kỳ một cách đầy khiêu khích.
"Thế nào? Còn muốn tôi giúp không?"
Lưu Kỳ nheo mắt nhìn tôi. Thông qua những ngón tay đang vô thức run lên của anh ta, tôi có thể nhận ra rằng anh ta cũng đang đắn đo.
Nhưng sự đắn đo này cũng chỉ kéo dài vài ba giây, anh ta nắm tay tôi thật chặt để đáp lại.
"Thế thì hợp tác vui vẻ."
...
Sau khi xác nhận hợp tác, Lưu Kỳ đề nghị muốn giúp tôi chuyển đống lồng ấp về nhà, nhưng tôi đã từ chối.
Nguyên nhân rất đơn giản. Tôi không muốn để lộ nhiều thông tin cá nhân cho anh ta trước khi tôi có đủ cơ sở tin tưởng, dù cho việc tra tìm địa chỉ của tôi cũng chẳng khó khăn với anh ta là bao.
Sau khi Lưu Kỳ và đội anh ta rời đi, tôi dùng chìa khóa mở cửa phòng 302. Tôi lờ mờ thấy được chỗ này được bố trí như một dạng phòng thí nghiệm, nhưng đúng như dự đoán trước đó, ngoại trừ sáu cái lồng ấp ra thì chẳng có gì họ để lại cho tôi, kể cả là nửa mảnh giấy.
Tôi gọi cậu Trình, nhờ cậu ta chuyển mấy cái lồng ấp lên xe rồi đưa về nhà tôi.
Điều khiến tôi có chút lo nghĩ là có vẻ như cậu Trình dường như hơi quá quan tâm đến mấy cái lồng ấp này, cứ vòng vo hỏi tôi về chúng trong suốt quãng đường.


0 Bình luận