Thực ra, ngay khi vừa giơ tay thì tôi đã hối hận. Với cương vị là một bác sĩ tâm lý có chuyên môn, việc dễ dàng bị ảnh hưởng bởi một thứ như giấc mơ là cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.
Nhưng điều mà tôi không ngờ tới là, ngay khi thấy hành động của tôi, Tiêu Hải lại trở nên bất thường.
"Mày..."
Tiêu Hải vô thức muốn nói gì đó nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng, sau đó hớt hải chạy đi đóng cửa, nhỏ giọng hỏi tôi với tâm trạng rất kích động.
"Mày cũng nhìn thấy anh ta, đúng không?"
"Ý mày là Tần Ngọc Lâm?"
Tôi thử thăm dò, ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
"Đợi đã, thế sao mày biết được?"
"Vì mày đã ra đúng ám hiệu."
Tiêu Hải cũng làm ra ám hiệu tương tự với tôi, nét mặt anh ta giãn ra như thể đã trút bỏ được một gánh nặng.
"Tốt rồi, tao còn tưởng mình áp lực quá lớn nên sinh ra ảo giác, thấy mày cũng điên như tao nên tao cũng yên tâm hẳn..."
"Khốn nạn vừa thôi!"
Tôi trợn mắt lườm anh ta, rồi bỗng nhận ra sự kỳ lạ của chuyện này. Tiêu Hải nói rằng tôi đã gửi đúng ám hiệu, vậy chẳng lẽ Tần Ngọc Lâm cũng đưa ám hiệu tương tự cho anh ta sao?
"Có vẻ như mày đoán đúng rồi đấy."
Tiêu Hải cười một cách kỳ quái, vừa lục lọi ngăn kéo vừa nói.
"Chả phải mày muốn biết sao tao giúp Tần Ngọc Lâm phải không? Lý do đây..."
Vừa nói, Tiêu Hải vừa lấy ra một chiếc chìa khóa bằng đồng lôi từ trong ngăn kéo ra. Phần tay cầm của chìa khóa được bao phủ bởi lớp gỉ mày xanh thẫm, rõ ràng là đã khá cũ rồi, nhưng những chiếc răng cưa của chìa khóa lại tương đối bóng loáng.
Điều này cho thấy nó vốn dĩ đã lâu ngày không được sử dụng, nhưng gần đây lại được lôi ra sử dụng thường xuyên.
"Đây là chìa khóa phòng của Tần Ngọc Lâm."
Tiêu Hải nhìn chiếc chìa khóa, một sự hoảng hốt lướt qua mắt anh ta.
"Không phải văn phòng trong trường, mà là nhà cho thuê ở bên ngoài."
"Sau khi mơ thấy Tần Ngọc Lâm, tao theo chỉ dẫn tìm thấy chiếc chìa khóa này, sau đó dùng nó để mở phòng của anh ta. Chỗ đó..."
Nói đến đây, Tiêu Hải đột nhiên ngừng lại, như thể chưa hình dung được nên nói tiếp như thế nào. Sau vài giây đắn đo, anh ta ném chìa khóa cho tôi.
"Tóm lại khó nói lắm, mày tự đi xem đi."
Nhận lấy chiếc chìa khóa bằng đồng, sự nghi ngờ của tôi cũng dâng trào tới đỉnh điểm.
Hầu hết những giấc mơ của con người, dù cho kỳ lạ và quái đản đến đâu cũng đều dựa trên sự liên tưởng chủ quan với những ký ức khách quan, có thể được mô tả rõ trong câu nói "những gì bạn nghĩ về ban ngày sẽ là những gì bạn mơ vể ban đêm".
Nói cách khác, con người không thể mơ về điều gì đó mà họ chưa từng biết. Ngay cả với một số trường hợp ngoại lệ thì cũng chỉ là do những ký ức đã xây dựng giấc mơ là những ký ức trong tiềm thức mà chính người mơ cũng không nhận thức được.
Nhưng tình hình hiện tại... quá kỳ quái.
Tiêu Hải và tôi lần lượt đều mơ tới Tần Ngọc Lâm, mỗi người chúng tôi đều tiếp nhận thông tin như nhau, quan trọng nhất là chúng tôi đáng ra không biết thông tin này.
Tại đây, suy nghĩ của tôi đứng máy. Tôi là một người trung thành với chủ nghĩa duy vật, nhưng những gì đang xảy ra với tôi căn bản không thể dùng duy vật để giải thích.
"Mày thấy gì ở đó?"
Tôi lắc lư chìa khóa trên tay.
"Nói tao nghe, nhỡ đâu tao hiểu được thì sao?"
"Thật sự thì tao cũng không biết phải nói gì..."
Vẻ mặt gượng gạo của Tiêu Hải không giống như đang diễn kịch, hơn nữa điểm văn của cái tên này từ nhỏ tới giờ vẫn luôn giữ vững ở mức trung bình, nên tôi đành phải từ bỏ ý định hỏi anh ta về chuyện này.
"Phòng này ở đâu?"
"Tòa nhà dành cho công nhân của nhà máy xi măng, khu 6, phòng 302."
"Chỗ phố cổ ấy hả?"
Nghe đến địa chỉ này, trái tim tôi đập nhanh hơn, tôi bất chợt nhớ ra, dường như cái bưu kiện chuyển phát nhanh mà Trang Tương đưa cho tôi được gửi tới từ địa chỉ này.
Nhưng khi đó tôi chỉ chú ý tới đầu lọc thuốc lá chứ không quan tâm đến địa chỉ hàng gửi.
...
Nửa giờ sau, tôi đã có mặt tại phố cổ sau khi ngồi nhờ xe.
Tài xế là một thành viên trong đội của Tiêu Hải, họ Trình. Tiêu Hải đang trực ban nên không thể rời vị trí được, tình cờ cha mẹ của cậu Trình lại sống gần đó nên anh ta đã nhờ cậu Trình chở tôi đến đây.
"Đó là khu nhà ở cho nhân viên của nhà máy xi măng. Đi lên cầu thang ngoài cùng và đi thẳng, anh sẽ đến khu 6."
Cậu Trình chỉ cho tôi đường đi chi tiết, sau đó lo lắng nhìn tôi.
"Anh thật sự không cần tôi đi cùng sao?"
"Không cần, tôi chỉ đi xung quanh thôi. Cảm ơn đã cho tôi quá giang."
Tôi nói nhẹ, nhanh chóng xuống xe. Dù sao thì tôi không biết rằng mình sẽ tìm thấy điều gì, nên càng ít người biết càng tốt.
Nghĩ vậy, tôi đi lên lầu theo lộ trình đã được chỉ dẫn. Trên đường đi, tôi lấy chìa khóa ra và cầm trên tay, bất ngờ là, dường như tôi không có cơ hội dùng nó rồi.
Không phải vì cậu Trình chỉ đường sai, mà là có người đã đến trước tôi.
"Đội trưởng Lưu?"
Tôi ngơ ngác nhìn Lưu Kỳ đứng ở cửa. Tôi không ngờ lại gặp lại người này nhanh đến vậy.
Trái với sự ngạc nhiên của tôi, Lưu Kỳ lại chẳng tỏ vẻ gì cả, anh ta chỉ lộ ra sự hồi tưởng trong giây lát.
"Anh là chuyên gia đàm phán đó... phải không? Có người muốn tự tử ở đây à?"
"Tôi là bác sĩ tâm lý."
Tôi sửa lại lời của anh ta và chỉ vào ngôi nhà.
"Anh sống ở đây à?"
Lưu Kỳ lắc đầu.
"Khi chúng tôi điều tra Tần Ngọc Lâm, chúng tôi phát hiện ra cách mỗi tháng đều có một khoản tiền được đều đặn chuyển đi. Lần chuyển tiền cuối cùng là vào ngày anh ta mất. Sau khi truy tra thì chúng tôi phát hiện ra anh ta đã thuê một căn hộ ở đây..."
Lúc này, Lưu Kỳ như nghĩ ra điều gì đó, nhìn tôi mà nói.
"Phải rồi, anh là một bác sĩ tâm lý phải không, thế anh có thể giúp tôi phân tích vì sao một người quyết định tử tử vẫn trả tiền thuê nhà đúng hạn không?"
"Tôi rất tiếc, nhưng tôi cũng chả biết nhiều về anh ta lắm. E là không giúp được anh."
Tôi cố nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói "tạm biệt" và tiếp tục lên lầu.
Có ba hộ gia đình ở tầng bốn. Có một tờ rơi được dán trên cánh cửa phòng 401. Tờ rơi này thông báo về một sự kiện tri ân khách hàng do một trung tâm mua sắm tổ chức vào tháng trước. Sự kiện này đã kết thúc từ lâu mà tờ rơi vẫn không bị gỡ ra, chứng tỏ khả năng cao là không ai sống ở phòng đó.
Vậy nên tôi đã cố tình gõ cửa thật mạnh, tự nói vài câu rồi đi đến phần cầu thang dẫn lên tầng năm, nín thở chờ đợi.
Vì phòng 302 hướng ra cầu thang và cửa phòng đã mở, thành ra tôi có thể dễ dàng nghe thấy động tĩnh bên trong khi xung quanh đã hết tạp âm.
Có vẻ như có nhiều người trong phòng, nhưng không một ai nói chuyện. Chỉ có tiếng sột soạt thỉnh thoảng vang lên, như thể họ đang cố ý đào bới thứ gì đó bên trong.
Với suy nghĩ này, lòng tôi chùng xuống. Mặc dù không có ấn tượng tốt với Lưu Kỳ, nhưng sự chuyên nghiệp của anh ta và đội anh ta là không thể bàn cãi. Sau khi họ lục soát căn phòng xong, tôi đoán là sẽ chẳng còn manh mối hữu ích nào nữa.
Bép!
Tiếng bước chân kéo tôi về lại thực tại. Vừa mới nhổn người dậy, tôi đã thấy Lưu Kỳ đang đứng ở góc cầu thang, nghiêng người nhìn về phía tôi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Lưu Kỳ nhếch mép cười.
"Bệnh nhân của anh không có nhà à?"
"Còn ở, nhưng người đó vẫn ổn nên tôi không làm phiền."
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười trông tự nhiên nhất có thể, sau đó vỗ đùi một cách mệt nhọc.
"Đang hơi mệt vì vừa leo cầu thang xong nên tôi ngồi tạm ở đây. Dạo này tôi không hay vận động cho lắm."
"À phải rồi."
Lưu Kỳ gật đầu, nụ cười nhạt của anh ta bỗng chốc vụt tắt, thay vào đó là cảm giác áp bức mãnh liệt.
"Là một nhà tâm lý học, anh hẳn phải biết nếu ai đó thêm quá nhiều chi tiết vào trong câu trả lời, thì đó thường là một lời nói dối."


0 Bình luận