• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 09: Chậm chân

0 Bình luận - Độ dài: 1,472 từ - Cập nhật:

Tôi chạy thẳng lên trên tầng hai, thấy được căn phòng mà người đàn ông vô gia cư đã chỉ cho tôi.

Toàn bộ tầng hai của tòa nhà đã tan tành, nhưng căn phòng này lại được dọn dẹp một cách tương đối sạch sẽ, không những không còn gạch vụn vương vãi mà có cả một con đường được dạt ra từ trên cầu thang lên.

Bước vài bước tới cửa, tôi nhận ra lớp sơn lót trên tường đã bị cạo sạch. Một mảng lớn tường gạch đỏ bị lộ thiên, đầy vết xước ở khắp nơi, có vẻ như là do việc nạo vét để lại.

"Hả? Lại thay đổi rồi? Nơi này có ma à?"

Tiếng nói đột nhiên vang lên sau lưng tôi, thì ra là người đàn ông vô gia cư đã đi theo tôi.

"Anh vừa nói là lại thay đổi... trước kia nơi này có thay đổi lần nào nữa à?"

Người đàn ông vô gia cư gật đầu, mặt tái nhợt.

"Nơi này trước kia toàn gạch vụn, không biết ai đã dọn dẹp mấy ngày trước. Trên bức tường kia còm từng có mấy bức vẽ rất khó hiểu nữa, mà hiện tại đã không còn rồi."

"Lần cuối anh nhìn thấy là khi nào?"

"Khoảng... hơn một tiếng trước chăng? Nước máy trên này vẫn dùng được nên tôi lên đây lấy nước nấu mì."

"Lúc đó trên tường còn những hình vẽ đó?"

"Ừ."

Tôi suy nghĩ, cũng đã hơn một tiếng từ khi tôi và Lưu Kỳ tách nhau ra.

Nói cách khác, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm của Tần Ngọc Lâm, anh ta đã lập tức tới đây để xóa bỏ mấy hình vẽ trên tường, trong quá trình đó thì vô tình làm rơi chiếc bật lửa rồi bị người đàn ông vô gia cư này nhặt được.

Từ mặt thời gian mà nói, mọi thứ đều khá ăn khớp, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Tôi liếc nhìn người đàn ông vô gia cư.

"Anh có nhớ mấy hình vẽ đó trông như thế nào không?"

Người đàn ông vô gia cư hơi ngượng ngùng.

"Tôi đâu có chú ý lắm, nhưng tôi nhớ rằng là mấy cái vòng tròn và đường thẳng, hơi giống biểu tượng Nazca."

"Anh cũng biết về hình vẽ Nazca?"

"Cậu xem thường tôi à?"

Người đàn ông vô gia cư đảo mắt nhìn tôi, hai tay chống lên hông, vênh mặt ngạo nghễ.

"Hồi đó tôi còn đạt điểm tuyệt đối ở chuyên ngành trường mỹ thuật cơ!"

"???"

Nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, phản ứng đầu tiên của tôi là không tin. Nhưng dần dần tôi thấy khuôn mặt nhếch nhác của anh ta càng lúc càng quen thuộc hơn, dường như tôi từng thấy trên báo.

"Anh là..."

Lục lọi chút ký ức còn sót lại về khuôn mặt này, tôi liên tưởng tới khuôn mặt luộm thuộm ở ngay phía trước mình.

"Trương Toàn?"

Mắt người đàn ông vô gia cư lóe sáng.

"Cậu biết tôi sao?"

"Nghe danh đã lâu!"

Tôi nặn ra một nụ cười thiện chí, cốt là để che giấu sự khinh bỉ của mình với Trương Toàn.

Trương Toàn là người địa phương, khi còn đang đi học đã được rất nhiều công ty mời về làm việc, nhưng anh ta đều từ chối.

Sau khi tốt nghiệp, Trương Toàn về quê nhà xây dựng sự nghiệp nghệ thuật của riêng mình. Đúng lúc tất cả đều nghĩ rằng sắp có một ngôi sao mới nổi lên thì bê bối tấn công tình dục lại bị vạch trần.

Vài ngày sau đó thì phòng làm việc của Trương Toàn đóng cửa, anh ta cũng biến mất. Có người nói là anh ta đã bị bắt, có người lại nói là anh ta đã sợ tội bỏ trốn. Hóa ra anh ta sống chui lủi ở chỗ đổ nát này.

Trương Toàn không biết tôi đang nghĩ gì. Nhưng thấy tôi biét danh tiếng, anh ta vội rút một cây bút chì từ túi ra và nói.

"Giờ không có nhiều người nhận ra tôi nữa rồi. Cậu đưa tay ra tôi ký tặng cho."

"Không cần phiền phức như vậy đâu."

Thản nhiên đút tay vào túi, tôi nhìn về phía bức tường gạch đỏ.

"Anh bảo ở đây từng xuất hiện mấy đường Nazca, thế anh còn nhớ chúng như nào không?"

Nếu tôi hiểu được mấy hình ảnh đó diễn tả về cái gì, có lẽ đó sẽ là cơ hội để tôi tiến hành kì kèo mặc cả.

"Đương nhiên là tôi nhớ."

Trương Toàn nói rồi lấy một cuốn sổ phác họa từ trong người ra.

"Muốn tôi vẽ giúp cậu không?"

Tôi hơi bất ngờ trước cuốn sổ phác họa. Mặc dù Trương Toàn trông cực kỳ bẩn thỉu, nhưng cuốn sổ này lại sạch sẽ và tinh tươm đến nỗi không dính bụi trần.

"Cái này... có phiền lắm không?"

"Không có vấn đề gì."

Trương Toàn phẩy tay, sau đó chỉ về phía tôi.

"Một trăm một bức."

"Hả?"

"Một trăm một bức!"

Trương Toàn nghĩ tôi không hiểu nên nhắc lại.

"Trên tường có sáu hình vẽ, năm trăm đồng tổng cộng nhé!"

"Với trình độ của anh thì đúng là không đắt..."

Tôi cười khổ, lật cái túi rỗng của mình lên.

"Vấn đề là tôi không có tiền mặt."

"Vậy thì viết giấy nợ!"

Trương Toàn đưa cho tôi cuốn sổ phác họa, tôi viết giấy nợ rồi in dấu vân tay lên. Sau đó, anh ta ngồi xuống đất và bắt đầu múa bút.

Đây là lần đầu tôi tận mắt thấy Trương Toàn vẽ tranh. Cây bút được anh ta khống chế một cách đầy điêu luyện với tốc độ cao. Có vẻ như kể cả khi đã sống như một kẻ vô gia cư, anh ta cũng chưa từng từ bỏ hội họa.

Có điều, sau bức vẽ vẫn tốn hơi nhiều thời gian. Thấy hơi chán, tôi chỉ về phía tờ giấy nợ rồi hời hợt hỏi.

"Nghe bảo trước kia anh mắt cao hơn đầu cơ mà. Sao giờ hám lợi thế?"

"Cao ngạo cũng có ăn được đâu!"

Trương Toàn cười khinh bỉ, không biết là hướng về tôi hay chính anh ta trước kia.

"Nếu không phải tôi cản đường kẻ khác thì đã chẳng rơi vào bước đường này."

Tôi nghe ra ngữ điệu phẫn nộ trong giọng nói của anh ta, khiến cho lòng tôi khẽ động.

"Ý anh là anh bị gài?"

"Còn phải nói à? Người mù còn trông thấy!"

Trương Toàn nghiến răng, giọng điệu đầy khinh thường.

"Khi đó ta đây nổi tiếng với cả đống gái, ngoắc tay một cái là đủ kiểu béo gầy sẵn sàng bò lên giường. Xâm hại? Ta đây cần chắc?"

"..."

Tôi cạn lời nhìn Trương Toàn, nhưng cũng cảm thấy mọi chuyện hẳn là như này.

Trương Toàn khi đấy đang là ngôi sao đang lên, đặc biệt là lúc quyết định lập nghiệp ở đây. Không chỉ sở hữu fan nữ ở địa phương, mà ngay cả mấy vùng khác cũng có fan nữ lặn lội tới tận đây để gặp mặt thần tượng.

Mà kể cả vậy, không hề có bê bối của Trương toàn khi đấy. Có người nói rằng anh ta đã dùng danh tiếng để bịt miệng truyền thông, một số khác lại đi nghi ngờ xu hướng tình dục của anh ta.

Nhưng tất cả cũng đều là quá khứ rồi. Trương Toàn cũng không định đi minh oan nên tôi đương nhiên cũng không muốn xen vào. Tôi chỉ muốn tập trung vào việc trước mắt đã.

Ngay lúc này, Trương Toàn đã hoàn thành xong bức vẽ đầu tiên, anh ta tách nó ra và đưa cho tôi, bắt đầu vẽ tới bức thứ hai.

Nhìn bức tranh dưới ánh trăng, tôi không thể không thừa nhận rằng nó đúng là giống mấy hình vẽ Nazca. Toàn bộ hình vẽ được tạo nên từ các đường thẳng và dấu chấm, kết hợp thành hình dạng một con thằn lằn đang cúi đầu và nhìn về phía sau.

Mà cũng có thể là một con thạch sùng hoặc tắc kè hoa. Dù sao với phong cách vẽ này thì cả ba nhìn gần như nhau, nên tôi không chắc lắm.

Một điều làm tôi lo lắng đó là, nếu như Trương Toàn không có tiến hành bất cứ gia công nghệ thuật nào với bức tranh, thì nó thực ra trông giống như một thứ gì đó khác.

Một thứ không nên xuất hiện ở trên tường, đặc biệt là một bức tường đổ nát.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận