• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 08: Thu hoạch bất ngờ

0 Bình luận - Độ dài: 1,611 từ - Cập nhật:

Ngay vào cái khoảnh khắc trông thấy ánh sáng đỏ, tôi đã theo bản năng mà mở cửa xe nhảy ra ngoài với một sự nhanh nhẹn tới mức ngay cả tôi cũng cảm thấy khó tin.

Tôi không phải một kẻ đam mê mạo hiểm mà luôn luôn phải nắm chắc 90% rồi mới hành động. Đáng lẽ với tình huống như hôm nay, tôi nên thà rằng phải bỏ lỡ cơ hội còn hơn là đi hành động một cách bốc đồng mới đúng. Nhưng tại sao mà tôi...

"Tiền bối!"

Giọng nói của Trang Tương làm tôi tỉnh táo trong giây lát, nhưng tôi vẫn không dừng lại. Băng qua đường chỉ trong vài bước chân, vọt thẳng vào bãi cỏ bên lề đường và nhảy vào chỗ cửa sổ vừa hiện lên ánh đỏ.

"Khóa cửa lại đợi anh! Nếu mười phút nữa anh không quay lại thì báo cho Tiêu Hải!"

Tôi hét lớn nhất có thể, vừa dứt lời, tôi đã đến được chỗ cửa sổ, chống một tay lên phần bệ cửa và nhảy xuống, nhanh chóng đặt chân vào bên trong tòa nhà như một chú khỉ nhanh nhẹn.

"Hô..."

Tôi dùng một tay để giữ thăng bằng, cảm nhận đầu tiên của tôi với nơi này là nó tối đen như mực. Dù giờ đang là thời điểm tối nhất trước bình minh, nhưng nơi này vẫn tối đen một cách bất thường.

Cứ như thể cả người tôi đang bị bao phủ bởi một lớp mực dày không sao hòa tan được vậy. Đến nỗi tôi còn xuất hiện cả ảo giác là bản thân có thể chết chìm tại đây. Khi mà tôi đứng thẳng dậy, bầu không khí như đã đọng lại.

"Tôi đang tìm Lưu Kỳ! Có ai ở đây không?"

Tôi la lên, trong khi vẫn thận trọng để đề phòng sự phục kích có thể xảy ra trong bóng tối, nhưng ngay cả khi giọng nói của tôi đã vang vọng hồi lâu, xung quanh tôi vẫn tĩnh lặng.

"Mình nhìn nhầm sao?"

Lẩm bẩm một mình, tôi tiến lên nửa bước, cảm thấy mặt đất dưới chân dường như mềm mại hơn tôi nghĩ.

Trước đo nhìn từ bên ngoài thì tôi nghĩ nơi đây chỉ có gạch vụn, nhưng thứ dưới bàn chân tôi hình như là một tấm thảm dày.

"Đội trưởng Lưu? Anh có ở đó không?"

Tôi lại hét lên và lấy điện thoại di động ra để bật đèn bên soi căn phòng. Nhưng mặc kệ tôi có ấn nút nguồn như thế nào thì cái điện thoại vẫn không hề có phản ứng, cứ như là đã hết pin vậy. 

Thầm chửi mình đen đủi, tôi nhớ ra chiếc đồng hồ thông minh mà bản thân đang mang. Mặc dù độ sáng của nó kém hơn nhiều, nhưng vẫn có còn hơn không.

Xoay nhẹ cổ tay để kiểm tra, tôi tạ ơn trời phật khi mà đồng hồ vẫn còn pin.

Luồng sáng yếu ớt phát ra từ màn hình. Ngay khi tôi đang chớp mắt để thích nghi và chuẩn bị đi tiếp thì bất ngờ, ánh sáng chiếu rọi tới một khuôn mặt nhợt nhạt ở ngay phía trước tôi.

"A!!!"

Tôi hét lên và hoảng hốt lùi về sau, nhưng đã bị vấp phải cái gì đó. Khi tôi nhận ra tình hình không ổn thì cả cơ thể đã mất khống chế mà ngã ngửa về sau.

Banh!

Tôi ngã mạnh xuống đất với một âm thanh nặng nề, tiếp đó là liên tiếp các tạp âm leng keng như thể một loạt xoong chảo rơi xuống, cuối cùng là một đống chất lỏng ấm nóng văng lên người tôi.

"Ôi mẹ ơi!"

Có tiếng hét giận dữ vang lên từ bóng tối, cùng với đó là luồng ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mặt tôi.

Phơi sáng đột ngột khiến tôi vô thức giơ tay cúi đầu, mà cũng nhờ thứ ánh sáng này mà tôi cũng đã nhìn rõ cái gì đang diễn ra.

Tôi giờ đang ngồi trên một cái chăn bẩn, ở ngay bên cạnh là một cái bếp lò tạm bợ được làm từ gạch vụn. Có một nồi mì ở trên bếp, nhưng giờ chỗ đó đã dội hết lên người tôi.

"Mày còn ngồi đấy! Làm hỏng hết bữa tối của tao rồi!"

Người đàn ông lại hét lên, túm lấy cổ áo của tôi và nhấc lên.

Nhờ có ánh đèn pin, tôi thấy được người trước mất là một người đàn ông trung niên luộm thuộng với râu tóc xù xì. Tuổi chính xác thì không rõ. Cơ thể có phần gầy gò của anh ta thì được bao bọc trong bộ quần áo quân đội, có vẻ như vẫn còn khá khỏe khoắn.

"Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!"

Tôi vội vàng mỉm cười làm hòa. Không dám phát tác kể cả khi anh ta đã sắp nhổ vào mặt tôi tới nơi.

Không phải tôi hèn nhát hay gì. Nhìn cái dáng vẻ này thì xem ra anh ta là người vô gia cư tạm trú ở đây, còn tôi lại là kẻ đã đạp lên chỗ ngủ và hất đổ thức ăn của anh ta. Về lý mà nói, tôi chả có quyền giận dữ gì cả.

Người đàn ông nhìn mớ mì vương vãi trên người tôi mà khẽ nuốt nước bọt.

"Cậu làm hỏng hết đồ ăn của tôi rồi! Xin lỗi ư? Mau trả tiền cho tôi!"

"Được được!"

Tôi gật đầu, bật đồng hồ thông minh của mình lên.

"Mà giờ điện thoại của tôi đang hết pin, hay là... tôi quét mã chuyển tiền được không?"

"Mày đùa tao à?"

Người đàn ông vô gia cư nghiến răng kèn kẹt.

"Nhìn tao giống một thằng có điện thoại lắm à?"

"..."

Tôi im lặng trong một thoáng chốc, sau đó nhanh chóng tháo ốp điện thoại và lấy ra một trăm đồng dự phòng.

"Tôi không mang theo nhiều tiền mặt, anh xem..."

Trước khi tôi kịp nói hết câu, người đàn ông vô gia cư đã giật lấy tờ tiền, dùng đèn pin soi kỹ xem có phải tiền giả không rồi mới nhét vào túi. Sau đó anh ta nhấc cái nồi trên mặt đất lên rồi vớt đống mì trên người tôi cho vào đó.

"Vì thái độ của cậu tốt nên lần này tôi tha! Biến ra khỏi đây!"

Người đàn ông vô gia cư xua tay, sau đó thì ngồi xuống đất bốc mì ăn.

"Rất xin lỗi."

Xin lỗi lần nữa trước khi chuẩn bị rời đi, nhưng ngay khi vừa bước ra bước chân đầu tiên, tôi đã khựng lại.

Nhà khách này không phải điểm du lịch có tiếng, đến cả tôi cũng chỉ từng nghe thoáng qua nơi này.

Lưu Kỳ vốn không phải người địa phương nên phải không biết chỗ này mới đúng. Trong khi đó có tới hàng trăm khách sạn lớn nhỏ khác nhau trong thành phố. Nếu như anh ta muốn lừa Tiêu Hải thì sao phải chọn nơi này?

Sau một hồi lý luận qua lại, tôi đi đến kết luận là rất có thể Lưu Kỳ đã biết, thậm chí là đã đặt chân tới đây.

"Ừm... tôi hỏi một câu được không? Anh sống ở đây bao lâu rồi?"

Nhìn sang người đàn ông vô gia cư, tôi dò hỏi một cách cẩn thận. Những kẻ như này thường thiếu đi sự giao tiếp với xã hội dẫn tới tính cách tương đối quái gở. Nên là tôi phải cẩn thận để không khiến anh ta nổi đóa.

May là cảm xúc của anh ra đã hạ nhiệt, thậm chí còn nhanh hơn tôi nghĩ nhiều. Nghe thấy câu hỏi của tôi, anh ra chỉ liếc mắt một cái.

"Bảy tám năm rồi. Làm sao?"

Thấy có cơ hội giao lưu, tôi vội ngồi xuống bên cạnh anh ta và hỏi.

"Tôi chỉ muốn hỏi xem là dạo gần đây anh có thấy ai kỳ lạ ở quanh đây không. Ý tôi là những người mặc vest trông rất nghiêm túc ấy?

"Rất nghiêm túc..."

Đồng tử của người đàn ông vô gia cư hướng lên phía trên bên trái, sau đó thì lắc đầu.

"Không để ý, ban ngày tôi ra ngoài kiếm đồ ăn, ban đêm mới về đây ngủ."

"Phiền anh rồi..."

Tôi thở dài một cách bất lực. Khi này người đàn ông vô gia cư đã đánh chén xong chỗ mì, lau miệng rồi lấy ra một điếu thuốc đang hút dở, cùng với đó là một chiếc bật lửa kim loại từ trong túi.

Tách!

Phần nắp bật lên tạo ra một âm thanh giòn giã, khiến trái tim tôi run lên trong tức khắc!

Là chiếc bật lửa DuPont dòng Ligne. Mặc dù loại bật lửa này không phải loại độc nhất, nhưng rất ít người ở thành phố này sở hữu một cái. Mà cái duy nhất tôi từng tận mắt nhìn thấy là của Lưu Kỳ cách đây vài giờ đồng hồ!

"Anh lấy cái bật lửa này từ đâu ra?"

Bắt lấy tay của người đàn ông vô gia cư, tôi vội vã chất vấn. Mặc dù không thấy mặt mình, nhưng tôi dám cá chắc giờ tôi đang trông cực kỳ nghiêm túc, vì người đàn ông đang sợ run cả người.

"Tôi... tôi nhặt được..."

Người đàn ông vô gia cư run rẩy trả lời mà chỉ tay lên lầu.

"Là căn phòng thứ hai bên phải!"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận