• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn tập

Chương 07: Manh mối

0 Bình luận - Độ dài: 1,548 từ - Cập nhật:

Bận rộn cả tối, khi tôi về đến nhà thì trời đã rất khuya rồi.

Cậu Trình giúp tôi chuyển mấy cái lồng ấp rồi quay về. Lấy chìa khóa ra để mở cửa, tôi phát hiện ra cửa không mở được. Giờ mới nhớ lại Trang Tương đang tạm trú trong nhà tôi, trước khi đi tôi đúng là đã dặn cô ấy khóa cửa.

"Em ngủ rồi à? Ra mở cửa hộ anh phát."

Tôi gọi cho Trang Tương, cô ấy chỉ mơ hồ ậm ờ vài tiếng rồi cúp máy, không chắc cô ấy đã thật sự tỉnh chưa.

May mắn thay, Trang Tương đã thực sự ra và mở cửa cho tôi. Nhìn thấy đống lồng ấp và mấy thứ bên trong, em ấy hét lên và chạy về phòng khách.

Tôi chú ý tới Trang Tương thế mà mặc đồ ngủ của tôi, đồng nghĩa với việc tối nay tôi chẳng còn đồ ngủ để mặc.

Mà thôi, tối nay tôi cũng không định ngủ. Một mình bê sáu cái lồng ấp ra ban công, tôi lấy ra một lon bia từ tủ lạnh, thả người trên chiếc ghế dài đặt ở đó.

Mặc dù không tiếp xúc nhiều với Tần Ngọc Lâm, nhưng tôi đại khái có thể nắm bắt được tính cách của gã ta.

Qua lời nói, Tần Ngọc Lâm hiện lên như một kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng thông thường, nhưng trên thực tế, gã ta mắc chứng rối loạn nhân cách ám ảnh cưỡng chế điển hình, cộng thêm cả một phần nhỏ của cái tính cách thích cường điệu phô bày.

Đối với kiểu người như này, sự hoàn hảo tồn tại như một nhu cầu tất yếu, thậm chí có thể đánh đổi tất cả vì điều đó. Họ thường sẽ không làm điều gì vô nghĩa mà không có liên hệ tới mục tiêu họ mong muốn.

Vì Tần Ngọc Lâm đã tốn rất nhiều công sức để xây dựng lên phòng thí nghiệm này, sáu cái lồng áp nhất định có liên quan tới mục đích của gã ta.

"Tiền bối?"

Nghe thấy động tĩnh, tôi ngoái lại nhìn thì thấy Trang Tương đang lấp ló sau cửa ban công. Cô ấy đang mặc một trong những cái áo khoác của tôi bên ngoài bộ đồ ngủ, cùng với đội ngũ và quấn khăn chặt người.

"Em không thấy nóng à?"

Tôi hỏi cô ấy đồng thời mở cửa ban công, nhưng có vẻ cô ấy không muốn đi ra.

"Thà nóng tí còn hơn chạm vào mấy thứ này."

Trang Tương chỉ vào lồng ấp của con thằn lằn. Có vẻ như cô ấy thật sự sợ hãi, ngay cả ngón tay cũng đang run rẩy.

"Tiền bối, anh ra ngoài mua mấy thứ này vào ban đêm à?"

"Không... một người bạn nhờ anh nuôi hộ."

Tôi cân nhắc lời nói của mình, chỉ giải thích phần không quan trọng.

"Bạn anh nghĩ rằng có thể có manh mối gì đó ở đây, nên anh giúp cậu ta xem xem."

"Người bạn mà anh đang nói đến là đội trưởng Tiêu à?"

Trang Tương lộ ra vẻ "thì ra là thế", tôi chưa kịp phủ nhận thì cô ấy đã nói tiếp.

"Thế thì anh có xem trong lồng chưa? Nếu mà em muốn để lại gì đó thì chắc em sẽ giấu ở đó đấy."

"Giấu ở đó... sao?"

Trái tim tôi run lên, nhìn về sau chiếc lồng ấp. Mặc dù mỗi cái đều nuôi nhốt một kiểu sinh vật khác nhau, nhưng mà tất cả đều không thiếu nơi để giấu đồ.

Ví dụ như đất trong lồng giun đất hay là cát trong lồng thằn lằn, rất có thể có thứ gì đó đã được chôn trong đó, tuy nhiên...

"Nó hẳn không còn ở bên trong nữa."

Tôi lắc đầu, nhận định chắc nịch, lý do thì rất đơn giản.

Lưu Kỳ có lẽ cũng đã nghĩ đến khả năng đó, thậm chí chính anh ta còn điểm chính xác số lượng giun đất trong lồng ấp, chứng tỏ rằng họ đã đào xới nó lên từ trước rồi.

Tôi nói ra suy đoán của mình, điều mà tôi cho là có lý, nhưng rồi tôi lại lộ ra vẻ bối rối.

"Nếu thế thì... sao anh ta vẫn nghĩ là có manh mối nhỉ?"

"Ừ nhỉ? Tại sao..."

Tôi lẩm bẩm một mình rồi đưa lon bia lên miệng. Bia lạnh thì chảy xuống cổ họng, còn trong đầu tôi thì sáng lên một cái bóng đèn.

Nếu những lồng ấp này không có manh mối, tại sao Lưu Kỳ lại đưa chúng cho tôi và nói rằng bên trong những thứ này sẽ chứa manh mối?

Sau khi suy tư, tôi phát giác ra chỉ có hai khả năng. Hoặc là manh mối ẩn giấu quá kỹ và Lưu Kỳ tìm không ra, hoặc là anh ta đã tìm ra và có được mah mối, còn thứ này chỉ là kế hoãn binh của anh ta mà thôi!

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng tìm danh thiếp của Lưu Kỳ và gọi cho anh ta theo số ghi trên đó, nhưng không ai bắt máy cho đến tận lúc cuộc gọi tự động ngắt. Khi tôi gọi lại lần nữa, số điện thoại đó đã không thể liên lạc.

"Con cáo già này!"

Tôi chửi thầm một tiếng, cơ bản đã xác nhận đó là trường hợp thứ hai.

Trong tình huống bình thường, đến đây là tôi dừng được rồi, vì tôi không phải kiểu người thích đi đào bới các bí ẩn.

Nhưng toàn bộ chuyện này thật sự quá kỳ lạ. Mà "đường đi nước bước" tiếp theo Tần Ngọc Lâm đã nhắc đến hẳn cũng có liên quan đến manh mối này. Nếu tôi không đi tiếp, có trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra!

Tôi không muốn mạo hiểm nên đã gọi ngay cho Tiêu Hải, hỏi xem anh ta có biết Lưu Kỳ đang ở đâu trong cái thành phố này không. Anh ta có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều mà đưa luôn cho tôi địa chỉ.

Ở bên cạnh, Trang Tương giúp tôi kiểm tra vị trí địa chỉ trên bản đồ. Là một nhà khách sạn cũ nằm ở ngoại ô.

"Mày sắp đi rồi à?"

Tiêu Hải hỏi qua điện thoại. Tôi nghe được ẩn ý muốn đi cùng của anh ta, nhưng sau khi cân nhắc thiệt hơn thì tôi từ chối.

Đầu tiên, thân phận của Lưu Kỳ vẫn còn đó, anh ta sẽ không làm hại tôi. Thứ hai, Tiêu Hải và Lưu Kỳ có vẻ không hòa hợp lắm, nếu đưa anh ta đi cùng thì có thể khiến tình hình phức tạp hơn; thậm chí phản tác dụng.

Có điều sau cú điện thoại vừa rồi, Lưu Kỳ nhất định đã biết tôi đã chú ý tới cái gì, anh ta sẽ không bất ngờ nếu tôi tới, nên tôi cũng không định đi một thân một mình.

"Em lái xe đến đây phải không? Anh thấy xe em dưới lầu."

Tôi nhìn Trang Tương, không cho cô ấy cơ hội nói chuyện.

"Xin hãy đưa anh đến đó."

"Bây giờ?'

"Gấp ba lần tiền làm thêm giờ."

...

Khi này trên đường khá vắng xe cộ, nhưng Trang Tương lái bảo thủ quá nên phải mất cả tiếng chúng tôi mới tới được địa chỉ Tiêu Hải đã gửi.

"Anh ơi, anh có chắc là địa chỉ chính xác không đấy?"

Trang Tương nhìn nhà khách sạn mà nghi ngờ hỏi. Không ngạc nhiên lắm khi cô ấy nghi ngờ, vì nơi này trông thật tồi tàn.

Nhà khách sạn mà tôi tìm được là một tòa nhà ba tầng, nhưng giờ chỉ còn một tầng rưỡi. Cửa sổ và cửa ra vào tầng một đã bị phá hủy hoàn toàn, tầng hai chỉ còn một vài đống đổ nát, còn tầng ba đã biến mất.

"Hai mươi năm trước, khu trung tâm đã di dời, biến vùng này thành chỗ không người. Giờ nó vẫn còn ở trên bản đồ chắc vì để làm tiêu chí thôi."

Tôi nhìn nhà khách bỏ hoang và giải thích, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.

Tiêu Hải nói Lưu Kỳ và đội của anh ta định cư ở đây, nhưng đây rõ ràng không phải nơi để mà ở được, kể cả có được sửa sang qua.

"Hay là ở gần đây?"

Trang Tương quay đầu nhìn xung quanh một vòng, nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này. 

Giờ là thời điểm trời tối nhất trước bình minh, tầm nhìn bị hạn chế xuống dưới trăm mét. Mà ngoài tòa nhà khách đổ nát này ra thì chúng tôi căn bản không thấy được công trình thứ hai.

"Xem ra Tiêu Hải cũng ăn quả lừa rồi."

Tôi thở dài, chỉ có thể cho rằng Lưu Kỳ đã nói dối.

Khi tôi định gọi Trang Tương, tôi đột nhiên trông thấy một luồng sáng đỏ mờ nhạt lóe lên qua cửa sổ tầng một của nhà khách.

Có người ở bên trong!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận