Tập 01: Thiếu nữ và Mục tiêu nho nhỏ
Chương 15: Bị em gái nhắm đến
5 Bình luận - Độ dài: 1,611 từ - Cập nhật:
Kết thúc một ngày, Hứa Hiểu Phong về thị trấn để chuẩn bị đăng xuất. Trước khi thoát khỏi trò chơi, cô ngó xem bảng xếp hạng cấp độ.
#1: Khói lửa Bốn phương – Cấp độ 6
Một số người chơi khác cũng đã đạt đến Cấp 6.
Bản thân Hứa Hiểu Phong đang còn ở Cấp 5 nên đã tụt xuống vị trí thứ 43.
Nhưng sao cha được, điểm kinh nghiệm cô sẽ còn tiếp tục tăng kể cả khi cô đăng xuất khỏi trò chơi. Đến mai chắc chắn cô sẽ lại lên Cấp 6 và thứ hạng hẳn sẽ cải thiện theo.
……………
Thoát khỏi trò chơi, ý thức của Hứa Hiểu Phong trở về với thực tại. Ngồi dậy khỏi giường, cậu thấy kim đồng hồ đã điểm gần 2 giờ sáng.
Duỗi mình, cậu nhận ra cơ thể không có chút dấu hiệu gì là mệt mỏi mặc dù còn đôi chút nặng đầu. Một cảm giác tựa như đã xài hết MP khi còn trong trò chơi, trong chốc lát cậu khó mà phân biệt thực ảo.
Rửa mặt bằng dòng nước lạnh trên bồn rửa mặt trong phòng tắm giúp cậu xua tan đi cảm giác ấy.
Thiệt tình, con game này chân thực kinh, chơi mà cứ cảm giác như đang nằm mơ.
Điều này lại càng rõ rệt hơn đối với Hứa Hiểu Phong, người đã dành phần lớn thời gian vào vai NPC. Giờ khi đã ‘tỉnh’ trở lại, trong lòng anh lại sinh nỗi băn khoăn.
Là Hứa Hiểu Phong mơ biến thành một cô bé loli hay là cô bé loli mơ biến thành Hứa Hiểu Phong?
Thôi thôi!
Cậu lắc đầu để xua đi những ý nghĩ phi lý ấy.
“Mai rủ em ấy ra ngoài dạo chơi cho thư giãn đầu óc vậy.”
Sải từng bước đến trước cánh cửa dẫn vào phòng em gái, cậu dự định rủ em ấy đi ăn đêm thì bỗng để ý cánh cửa đang mở hé. Thò đầu vào nhìn bên trong phòng, cậu thấy Hứa Hiểu Nguyệt còn đang đeo mũ thực tế ảo.
Hửm? Từ khi nào mà con bé này mê game dữ vậy Chắc nay mặt trời mọc đằng tây.
Nghĩ ngợi một hồi, Hứa Hiểu Phong quyết định đăng nhập trở lại trò chơi.
……………
Quay trở lại trò chơi, thấy bản thân còn nằm trên giường, cô tiện rúc mình vào trong chăn trong khi gửi tin nhắn đến em gái.
“Hú, ăn gì không? Anh bao.”
Tin nhắn trả lời đến sau một khoảng chờ.
“Ăn là ăn cái gì? Anh lên cấp chưa? Nhiệm vụ thì sao?”
“Em gái, em ổn không đấy? Nay bị cái gì nhập mà siêng chơi dữ thế?”
Kiểm tra cấp độ của cô em gái, cô thấy em ấy đã đạt đến Cấp 5, chỉ thua đám đầu bảng một cấp. Dù đa phần công lao đến từ hướng dẫn về nhiệm vụ mà Hứa Hiểu Phong cung cấp, đây vẫn là sự tiến bộ vượt bậc so với hồi còn chơi theo kiểu nhàn hạ.
“Thì bởi em cảm thấy anh nói cũng đúng, từ trước tới nay em đã quá nhác chơi.”
“Nói bình thường giùm cái.”
“Em cần đạt Cấp 10 nhanh chóng để đến gặp em gái ấy ở thành phố chính.”
“Hả? Em gái nào? Ai?”
Hứa Hiểu Phong động não mãi vẫn không tìm ra được đứa em họ nào trong gia phả nhà mình là con gái.
“Đây này.”
Hứa Hiểu Nguyệt gửi đến một hình ảnh chụp một cô bé loli tóc vàng với khăn đỏ choàng quanh người đang ngồi ở bàn, tay cô chống cằm trong khi mắt nhìn về phía trước.
Ủa chẳng phải mình đây sao!
Hết hồn một phen, Hứa Hiểu Phong không thể không nghĩ đến trường hợp cô em gái đã phát hiện ra bí mật của cô.
Nhưng nghĩ ngợi một lúc, cô nhận ra…
À ừ… bệnh cũ của nhỏ này tái phát nữa rồi.
Trong khi Hứa Hiểu Nguyệt biết anh trai của cô từ trong ra ngoài, Hứa Hiểu Phong cũng hiểu rõ cô em gái này thuộc kiểu người gì. Cô không thể kiềm chế thôi thúc muốn đụng chạm khi thấy những thứ dễ thương, càng mất kiểm soát theo trình tự tăng dần: đồ vật, vật thể sống, động vật, con nít, đặc biệt nhất là bé gái.
Thôi xong! Rơi vào tầm ngắm của chính em gái mình rồi!
Bảo sao từ nãy đến giờ em nó cứ hỏi đủ thứ chuyện, hóa ra là thăm dò thông tin. Khi ấy bận nên cô không nghĩ gì nhiều, cũng may đầu óc lúc đấy như lên mây, nói năng linh tinh mới trót lọt thoát được một phen.
Cảm thấy niềm động lực chớm nở trong em gái, Hứa Hiểu Phong cẩn trọng từng lời nhắc nhở.
“Em gái, đã bao giờ em tự hỏi liệu cô bé đó chỉ là NPC ở làng Tân thủ, em có đến thành phố chính thì cũng chả thể tìm được không?”
Im phăng phắc.
Rõ ràng là em ấy chưa từng suy tính đến khả năng này, năng khiếu chơi game của em ấy thật là khó nói.
Thở dài một hơi, Hứa Hiểu Phong nói thêm.
“Nhưng anh nghe bảo cô bé đó sẽ sớm đặt chân đến thủ đô hoàng gia cùng với người chú của bé ấy.”
Đầu dây bên kia trong chốc lát hiện hồn trở lại.
“Khoan đã, anh thân với cô bé đó sao?”
“Ừm. Anh gặp bé nó ngay ngày đầu chơi game và làm quen với nhau. Hiện giờ anh với bé đó tương đối thân thiết.”
Bởi vì sớm muộn gì Hứa Hiểu Phong cũng phải tiếp xúc với em gái của cô dưới cái mác NPC, cô quyết định dựng nên một câu chuyện đằng sau để tránh em ấy đạp phải bẫy cô đã dàn sẵn cho bầy ‘lợn vàng’.
“À à, hóa ra từ nãy đến giờ anh giả bộ! Thật là ngựa quen đường cũ, động thủ thì nhanh!”
Hứa Hiểu Phong không biết nói gì trước mức độ mặt dày của Hứa Hiểu Nguyệt.
Ai mới là kẻ ngựa quen đường cũ hả? Đừng có mà đổi trắng thay đen!
Nhưng cũng chỉ có thể giữ trong lòng, cô không thể vì thế mà phá đi cái mác cô đã dày công dựng nên. Thật là lo đến khôn xiết cho nay mai của con bé này.
“Cằn nhằn riết anh không cho em thông tin về cô bé ấy đâu.”
“Vâng vâng! Anh là nhất rồi, anh hai à!”
“Cơ mà chỗ làng em không có NPC nào dễ thương sao?”
“Cũng có đó, mà không em nào so được với em gái đó, chưa kể lại còn hách dịch nữa. Nhìn ẻm xem, không chỉ dễ thương gấp chục lần mà còn thân thiện với mọi người nữa. Chuẩn thiên thần là đây chứ đâu!”
Hách dịch hay không có lẽ cũng chỉ là do cơ chế độ thiện cảm. Nhưng sự cởi mở của Hứa Hiểu Phong? Hoàn toàn xuất phát từ động cơ kiếm tiền!
“Nói mới nhớ thì anh vẫn chưa trả lời em. Thân với em ấy như thế, anh nói em nghe xem em ấy ở ngoài trông như nào?”
Hứa Hiểu Phong nghĩ ngợi một lúc trước khi đáp lại.
“Dễ thương gấp chục lần so với trên ảnh. Chắc chắn là thiên thần.”
“Uầy, sao mà anh sướng thế không biết.”
Sướng con khỉ khô! Chả thấy sướng chỗ nào khi người mà cả hai đang bàn luận lại chính là cô! Hứa Hiểu Phong thầm rủa.
“Rồi rồi, thoát game đi kiếm gì đó đớp đi, mai rồi chơi tiếp.”
……………
Cậu thoát kết nối với trò chơi, không lâu sau đó nghe được động tĩnh từ phòng cô em gái.
“Thiệt luôn á anh hai, chắc anh tu mấy đời mới may mắn được như thế. Em ghen tỵ với anh ghê.”
“Muốn ghen thì hãy để sau khi ăn đêm xong đi.”
Khi cả hai cùng đi ra ngoài, cậu để ý em gái cậu trông có vẻ hơi lờ đờ uể oải.
“Trông em không khỏe mấy nhỉ?”
“Chơi game trong thời gian dài thì chả vậy.”
“Nhưng anh thì không thấy vậy, chưa kể nay anh còn chơi lâu hơn em.”
“Đứa nghiện game nặng đô như anh thì có chơi cả ngày cả tuần cũng chẳng hề hấn gì.”
Hứa Hiểu Phong không đồng ý với điều em ấy nói. Nếu là những trò chơi khác thì hẳn anh đã phải nghỉ xả hơi sau một hồi chơi lâu, riêng trò chơi này thì có gì đó khác lạ.
“Em gái, lúc em đang trong game… em có cảm giác như bản thân đang chơi game không?”
Hứa Hiểu Nguyệt nhìn anh với ánh nhìn kỳ quặc.
“Ừ thì đương nhiên là có rồi?”
“Chỉ là anh cảm thấy hơi kỳ kỳ, thôi kệ, coi như anh chưa hỏi gì đi. Đi kiếm gì đó ăn khuya nào.”
Trong lúc cả hai đang dạo bước, Hứa Hiểu Nguyệt cất lời hỏi.
“Em kể lại cho tụi bạn em nghe những gì anh đã nói được không? Họ cũng có vẻ rất thích em gái tóc vàng đó.”
Mặc dù cả hai hay lời qua tiếng lại với nhau, riêng trong mảng chơi game thì cô luôn vâng lời anh hai cô, đơn giản vì ảnh chơi game giỏi.
“Hở… được, không thành vấn đề.”


5 Bình luận