Cô bé bán bom
码字G - Mã Tự G N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thiếu nữ và Mục tiêu nho nhỏ

Chương 08: Cáo già gặp nít quỷ

1 Bình luận - Độ dài: 1,466 từ - Cập nhật:

Trước hết Hứa Hiểu Phong tổng hợp một danh sách các NPC quan trọng để em gái cô nhắm đến Nhiệm vụ Thiện cảm của họ, đa phần là những NPC cho phần thưởng là các vật phẩm quan trọng hay lượng điểm kinh nghiệm lớn.

Nhưng Dị giới quá chân thực đi.

Dù đều là làng Tân thủ, các NPC ở từng ngôi làng lại sở hữu tính cách khác nhau một trời một vực.

Thế nên cô chỉ có thể liệt kê những đối tượng nhất định:

“Cần chú trọng NPC Thợ rèn nè!”

“Nhiệm vụ của NPC Nhân viên tiệm cầm đồ thưởng điểm kinh nghiệm.”

Còn về cách để tăng độ thiện cảm của NPC? Không “sức mạnh đồng tiền” thì còn cái gì nữa. Hơn nữa, trên thế gian này chỉ có duy nhất một con loli họ Hứa, sao so em nó với mình được!

100 xu vàng mỗi NPC, nhân lên 10 NPC mục tiêu tương đương 10 vạn nhân dân tệ.

Haiz. Vì đứa em thân thương mà đầu tư cho em nó đến cỡ đó. Rồi em ấy sẽ trả cái ân này kiểu gì đây? Hình như… trong nhà còn bộ đồ hầu gái em từng mua, người mua thì cũng nên mặc đi chứ nhỉ!

Hứa Hiểu Phong tưởng tượng hình ảnh đó trong đầu mà thấy hả hê.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy mặt trời đã ló dạng.

Với việc phần lớn người chơi không online vào giờ này, cô bắt tay vào chuẩn bị cho cú chốt lớn trong hôm nay.

……………

Cô đi đến trang viên của lãnh chúa trong thị trấn, chào mấy anh lính gác rồi đi vào trong. Thị trấn Lạc Diệp dẫu sao cũng nhỏ, đến cả lãnh chúa cũng khiêm tốn trông thấy.

Nhưng không vì họ khiêm tốn mà mình trở nên tùy tiện, bản thân vẫn phải có một chút lễ nghi cơ bản.

Nghĩ ngợi về điều đó, Hứa Hiểu Phong cảm thấy nhức hết cả đầu. Với khả năng giả ngây giả ngô cũng như tỏ ra dễ thương bị phong ấn, cô sẽ khó mà thuyết phục được lãnh chúa của thị trấn.

Thẳng lưng ưỡn ngực ngẩng đầu, cô bước vào trong sảnh, đối diện với thử thách khó nhằn nhất hôm nay.

Đang ngồi tại bàn chính trong sảnh là một người đàn ông ôn hòa đang thưởng trà, ông là Lãnh chúa của Thị trấn Phạm Lý Phu.

“Chú Lãnh chúa ơi, nay nhà chú có khách à?”

“Không, chú ngồi thưởng trà với gia đình. Con bé này sáng sớm đến đây có chuyện gì muốn nói?”

“D-Dạ… cũng có.” Cô bồn chồn gật đầu.

“Cháu muốn… hỏi mượn Pháp trận Dịch chuyển của thị trấn ạ.”

“Hửm? Cái đó cháu muốn xài khi nào chả được, người dân xài thoải mái.”

“Ý cháu không phải vậy! Ý là… cháu muốn độc quyền sử dụng trong một khoảng thời gian.”

“…” Phạm Lý Phu nhìn cô bé trước mặt, ông mỉm cười.

“Cháu định dùng vào việc gì?”

Tuy trận pháp dịch chuyển là để cho dân dùng nhưng chỉ sử dụng một cách bị động. Yêu cầu của cô bé nghe như liên quan đến việc sử dụng theo cách không bình thường, sẽ có rủi ro đi kèm.

“Ờm, dạ vâng! Ông Bond bảo những người ngoài kia có nhu cầu về dịch vụ giao hàng, họ muốn đồ được trực tiếp gửi đến bọn họ! Ấy thế… cháu nghĩ với pháp trận thì có thể làm được!”

Ông Bond là chủ cửa tiệm lớn nhất trong thị trấn. Ông đã hưởng một khoản lợi khổng lồ từ việc bán đồ cho lượng lớn người chơi tràn vào ngày hôm qua. Ấy thế mà ông lại chả biết gì về ‘dịch vụ giao hàng’ và cô cũng chưa nói gì với ông ấy về chuyện này.

Thế nhưng cô chả cần phải lo! Với bản tính hám lợi của ông, chỉ cần giải quyết ổn thỏa chuyện pháp trận, cô có thể thuyết phục ông hợp tác với cô.

“Dùng pháp trận để giao hàng? Một ý tưởng mới lạ phết.” Phạm Lý Phu gật đầu.

“Thế nhưng sao ông Bond lại không đích thân đến bàn bạc với chú?”

“À… do ông Bond tái phát bệnh thấp khớp ấy chú! Đi lại khó khăn nên ổng nhờ cháu đi hộ!”

Tội nghiệp ông Bond khi không biết bản thân đã bị thấp khớp từ lúc nào.

“Vậy sao.” Phạm Lý Phu viết vài dòng chữ lên một tờ giấy rồi đóng mộc.

“Của cháu đây.”

“Cảm ơn chú Lãnh chúa!”

Bước ra khỏi trang viên, tâm trí của Hứa Hiểu Phong còn chút bối rối.

Thật là… dễ đến bất ngờ. Dù sao đây cũng là Pháp trận Dịch chuyển đó, tài sản cấp quân sự chứ ít gì! Giao nó cho một đứa trẻ có ổn không vậy?! Không lẽ vẻ đẹp của mình chạm đến ngưỡng khuynh nước khuynh thành rồi sao?!

“Chỉ dăm ba câu đã có thể khiến đàn ông bỏ ra những chục triệu, mình đúng là tội lỗi mà…”

……………

Cùng lúc đó, trong một trang viên nọ:

Một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối, ngồi đối diện Phạm Lý Phu.

“Edward, ông thật sự để con bé muốn làm gì làm sao? Chuyện cái pháp trận không hề nhỏ. Cả hai ta đều rõ lão Bond là người chỉ dám kiếm chác một chút, nhưng cô bé đó thì không. Con bé hướng đến điều gì đó to lớn.”

Không ai khác ngoài Edward, ‘nạn nhân’ của Hứa Hiểu Phong ngày hôm qua. Ông đã đến đây từ sớm nhưng tránh mặt cô.

“Tôi sẽ để mắt đến con bé. Xảy ra chuyện gì, tôi chịu trách nhiệm cho.”

“Cũng phải. Ông thậm chí còn trao di sản đó cho con bé, hào phóng khỏi nói.”

“Chuyện của tôi ông không phải lo.” Edward húp một ngụm nước trà.

“Thế còn chuyện tôi nhờ ra sao rồi? Có điều tra được gì về lai lịch của con bé không?”

“Bốn năm trước con bé xuất hiện ở thị trấn này, còn trước đó nữa thì như một tờ giấy trắng.” Phạm Lý Phu mỉm cười. “Khá bất thường.”

“Kể từ khi đó mãi cho đến hôm qua, con bé không có biểu hiện gì bất thường. Nhưng từ hôm qua đến nay, con bé như biến thành một con người khác.”

“Ý ông là con bé bị người khác chiếm hữu?”

Edward lắc đầu.

“Tôi đã kiểm tra rồi, khả năng đó gần như không có. Thay vào đó, con bé cứ như… đã thức tỉnh ký ức được thừa hưởng.”

“Ký ức à?” Phạm Lý Phu mỉm cười nhìn Edward. “Dường như ông rất khăng khăng về điều này.”

“Nói chung là chuyện con bé để tôi lo. Ông không cần bận tâm.”

Dứt lời, Edward uống cạn chén trà rồi rời đi.

……………

Không biết gì về màn trao đổi sau đó giữa hai người kia, Hứa Hiểu Phong đang bận triển khai kế hoạch kiếm tiền của cô.

Cơ mà đây không phải kiếm tiền! Lão Bond mới là người kiếm, mình đây chỉ là một cô gái giao hàng chăm chỉ, tận tâm và tận tụy!

“Chia 1:9, cháu 9 ông 1.”

“Nít quỷ! Đừng nhỏ mọn như thế, ít nhất chia ta 2 phần đi chứ!.”

“Ông đừng có được voi đòi hai bà Trưng! Cháu đã lo liệu mọi thứ xong cả rồi, cháu còn có cả giấy đóng mộc của Lãnh chúa. Ông chỉ cần ghi tên ông vào, truyền bá nó ra và cử hai người qua hỗ trợ cháu. Ông ăn 1 phần đã là nhiều lắm rồi!”

Cô kiên định với lập trường mình đưa ra.

“Ông không đồng ý cũng chả sao. Vắng mợ chợ vẫn đông, không có ông thì còn người khác. Nếu cháu tìm đến ông Hán Sâm ở phố bên, cháu tự hỏi ông ấy sẽ nhiệt tình đến cỡ nào.”

Cô chọn cửa tiệm lão già Bond cũng vì vị trí đắc địa. Nhưng lỡ như đàm phán thất bại, không phải cô không có sự lựa chọn khác thay thế, cô vẫn có thể xoay sở được!

“Chậc.”

“Hứm!” Cô quay đầu định rời đi.

“Chờ đã cô bé, ta đồng ý!”

“Quá đã! Cháu biết ông Bond là người trọng chữ tín mà! Không bõ công cháu tìm đến ông trước tiên!”

“Ừm ừm, đúng là cô bé tốt bụng, hay giúp đỡ người khác!”

“Hehehehe~”

“Kehehehehe!”

Tiếng cười của hai người pha lẫn vào nhau, tạo nên khung cảnh Ngọa Long gặp Phượng Sồ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận