Tập 01: Thiếu nữ và Mục tiêu nho nhỏ
Chương 06: Chơi game thôi mà cũng tự hào cho lắm!
3 Bình luận - Độ dài: 1,587 từ - Cập nhật:
Sau một hồi săn quái, Hứa Hiểu Phong dần hiểu được cách dùng kỹ năng Long Phượng chi Lực.
Thứ nhất, kỹ năng giúp tăng sức tấn công đến một mức độ nhất định, tuy nhiên cơ chế tăng cụ thể như nào thì chưa rõ vì chỉ số nhân vật thấp cũng như độ dao động của sát thương gây ra.
Thứ hai, kỹ năng gây hiệu quả Uy hiếp lên kẻ địch trúng phải. Cho đến bây giờ, không con quái nào trúng chiêu dám đánh trả cô.
Thứ ba, kỹ năng không tiêu thụ Mana. Thay vào đó, có khả năng nó tiêu hao cái gọi là ‘Thiên Vận’. Sau vài lần sử dụng, nó tự động rơi vào trạng thái chờ hồi chiêu.
Tựu trung, đây là kỹ năng xịn xò con bò, xứng đáng với phẩm chất Hoàng kim Thần thoại.
Nhận thấy đã đến giờ, Hứa Hiểu Phong chuẩn bị trở về thị trấn và đăng xuất. Thân là nửa NPC nửa người chơi, một trong những điểm hạn chế đặc trưng của cô đó là cô phải ở trong Khu vực An toàn thì mới đăng xuất được.
Tuy nhiên, vừa về đến thị trấn, cô bị lính canh gác chặn lại. Vào ban đêm, lính canh thường mặc kệ chuyện người chơi ra ngoài thị trấn, kiểu chết ở ngoài thì mặc bây. Nhưng nếu là vào trong thị trấn thì lại rất khắt khe.
Cũng không phải vấn đề gì to tát, chỉ là bị họ mắng một trận.
Đã trải nghiệm làm NPC suốt ban ngày nên Hứa Hiểu Phong hoàn toàn hiểu được sự bất mãn của bọn họ. Thân là cô bé loli hồn nhiên, sự đồng cảm trong cô không thiếu.
Nhưng điều đó không có nghĩa cô không ghi thù.
Chậc, mấy người nghĩ mấy người đang mắng mỏ ai? Để mai đi mách đội trưởng của mấy người chuyện bình rượu 10 năm tuổi bị cả đám thó đi. Đội trưởng không xử đẹp đám các ngươi không lấy tiền!
Sau sự cố nho nhỏ vừa rồi, Hứa Hiểu Phong trở về căn nhà của NPC này, đổi về trạng thái bình thường và đăng xuất.
……………
Quay trở về thế giới thực.
Trong căn phòng của tòa chung cư nọ, một chàng trai trạc 20 cái xuân xanh cởi bỏ chiếc mũ thực tế ảo và ngồi dậy khỏi giường.
Anh là Hứa Hiểu Phong, một sinh viên đại học đang trong kỳ nghỉ hè.
“Ựa…”
Cậu duỗi người, giãn cơ tứ chi cũng như kiểm tra tình trạng cơ thể.
Cậu không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy minh mẫn đầu óc như vừa mới ngủ một giấc ngon.
“Cái trò này điên thiệt mà, chơi những 10 tiếng mà không thấy mệt chút nào, có chăng chỉ là hơi đói bụng.”
Dứt lời, cậu coi giờ trên điện thoại, hiện giờ đang là 3 giờ 12 phút sáng.
Thời gian trong game và thời gian thực trôi khác nhau, nhưng các máy chủ đều đồng bộ về thời gian trong game dẫu chả biết nó dựa trên múi giờ nào.
Nhưng đối với người chơi đến từ Trung Hoa thì đây là khung thời gian hợp lý, buổi tối bao giờ cũng là cao điểm chơi game.
Hứa Hiểu Phong đi đến căn bếp để kiếm gì đó hốc chỉ để chứng kiến cái tủ lạnh cằn cỗi như cái hoang mạc.
“Chắc đi ăn ngoài vậy.”
Sau một hồi suy nghĩ, cậu gõ cửa của một phòng ngủ khác.
Cốc cốc cốc.
Cánh cửa sớm mở ra, hiện diện ra là một cô gái mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù còn đôi mắt thì lơ mơ như chưa tỉnh khỏi giấc ngủ.
“Cái gì đấy anh hai? Nửa đêm nửa hôm gõ cửa phòng em chi?”
Nhìn kỹ sẽ thấy ngoại hình cô gái có nét tương đồng với Hứa Hiểu Phong khoảng 7 đến 8 phần. Đây là em gái song sinh khác trứng của cậu, Hứa Hiểu Nguyệt.
“Khục khục.” Hứa Hiểu Phong ngượng ngùng gãi sống mũi. Bản thân anh biết đêm hôm không nên đi gõ cửa phòng người khác.
“Giờ anh định đi ăn khuya, em muốn đi cùng không?”
“Giờ này á?” Cô nhíu mày, nhận ra điều gì đó.
“Khoan, không lẽ anh chơi game đến giờ này hả?!”
Hứa Hiểu Phong trở nên im lặng.
“Tầm khuya em đã đăng xuất rồi mà anh còn chơi, đúng là anh sức trâu lực bò thật!”
“Đi hay không thì nói một tiếng anh biết!”
“Anh hai bao thì em đi!”
“Bao thì bao! Để anh nói em nghe, anh hai em giờ tiền chất như núi, ăn tẹt ga!”
Hứa Hiểu Nguyệt thấy dáng vẻ tự đắc của ông anh trai liền suy nghĩ. Bỗng chốc cô đưa tay lên che miệng là nói lắp bắp.
“Anh hai… không lẽ anh…”
“Hừ hừ.”
“Có phú bà bao nuôi?!”
“Hả?! Không, là phú ông!”
“Wow wow wow, anh làm được rồi! Em biết là anh sinh nhầm giới tính mà! Đừng lo, giả gái đi làm cái đó cũng hái ra tiền phết.”
“Cút cút cút! Anh mày bán đồ trong game, chỉ thế thôi!” Hứa Hiểu Phong trưng ra bộ mặt nhăn nhó.
“Không ăn thì thôi, anh đi một mình.”
“Chờ đã người ơi! Em gái này đi liền!”
Cậu chỉ biết đành thở dài. Em gái cậu đúng là không tài nào đối phó được.
Dù là ở khía cạnh nào, Hứa Hiểu Nguyệt đều đỉnh của chóp, dung nhan, vóc dáng lẫn thành tích học tập đứng hàng đầu. Cô được xếp vào vị trí thứ hai trong danh sách ‘Hoa khôi Trường học’. Với người ngoài, cô lạnh lùng và khó gần. Nhưng với người nhà? Cô trở nên hoạt bát trông thấy.
Xa lạ với người ngoài và gần gũi với người thân trong gia đình, còn cụ thể gần gũi cỡ nào? Nói trắng ra là cô hay ức hiếp anh trai cô, không những thế mà còn ức hiếp rất khéo.
Cô chưa từng vượt quá ranh giới dẫn đến tổn hại thực tế, thành ra không có cơ sở để trả đũa.
Chẳng hạn, có lần cô em gái lại giới thiệu với mọi người Hứa Hiểu Phong là ‘chị gái’ của mình, rằng ‘cô’ bị ‘rối loạn bản dạng giới’ và ‘tâm lý mỏng manh’, từ đó tạc nên hình tượng mỹ nhân mặc đồ khác giới.
Ban đầu, Hứa Hiểu Phong cố giải thích. Nhưng mọi người tin Hứa Hiểu Nguyệt hơn.
Thế rồi hiện tại? Bất lực chứ sao nữa.
Đây cũng là lý do vì sao Hứa Hiểu Nguyệt chỉ đứng thứ hai trên bảng xếp hạng hoa khôi.
Vì người đứng thứ nhất là ‘chị’ của cô, Hứa Hiểu Phong.
Cậu cũng hiểu bản thân ưa nhìn, minh chứng là hoa khôi số một cả trường.
Chậc, phải là nam vương chứ hoa khôi cái đếch gì! Mịa nó!
Sau khoảng thời gian cùn cưa với nhau, cặp sinh đôi đi đến một quầy BBQ lề đường.
Giờ này đường nẻo vắng vẻ, hai người vừa ăn vừa tám chuyện một cách thong thả.
Hứa Hiểu Phong cắn vào xiên thịt bò.
“Game gủng sao rồi em?”
“Cũng ổn. Nhưng em không chú trọng việc lên cấp nên giờ chỉ đang Cấp 2. Phần lớn thời gian đi đây đi đó.”
“Ừm, trình cỡ em thì đi khám phá là tốt lắm rồi.”
Người EQ cao: Khám phá muôn nơi.
Người EQ thấp: Đồ gà mờ, luyện thêm đi.
Dĩ nhiên, Hứa Hiểu Nguyệt hiểu giọng điệu mỉa mai ẩn sau lời nói.
“Vâng vâng đồ nghiện game chơi cả khuya xong giờ mới dậy đi ăn, anh thì nhất rồi. Anh lấy điều đó làm tự hào lắm sao?”
Hứa Hiểu Phong im lặng một thoáng.
“Nếu là game khác thì có thể anh sẽ tự phản ánh lại. Nhưng game này? Không thể không tự hào được.”
Thấy vẻ nghiêm túc của ông anh, Hứa Hiểu Nguyệt cũng nghiêm túc theo.
“Ý anh là có ẩn tình gì đằng sau nữa sao?”
“Tất nhiên rồi, em nghĩ gì về công nghệ phát triển của con game này?”
“Vì được phát triển bởi 5 cường quốc, chắc là… cũng tương đối xịn?”
“Không. Do trước giờ em không quan tâm đến ngành công nghiệp game nên có lẽ em không rõ. Nhưng anh có thể chắc chắn một điều, con game này là một cú hàng duy đả kích, nó đi trước thời đại cả thập kỷ chứ đùa. Em có nghĩ rằng game này chơi có thấy nó thật quá không?” [note72857]
Bản thân là người có thể vào vai NPC nên Hứa Hiểu Phong đã được trải nghiệm độ chân thực tuyệt đối, cảm giác cứ như bước vào một thế giới khác.
“Giờ anh nhắc em mới để ý…”
“Thế nên là nghe anh, chơi game vui đó nhưng chơi cho nghiêm túc và đàng hoàng vào. Anh khuyên em đối xử với NPC như người thật, em sẽ bất ngờ cho coi.”
Hứa Hiểu Phong cũng có những suy đoán mơ hồ của riêng anh, nhưng anh không chắc chắn nên không nói ra. Dù gì thường dân như anh thì đào đâu ra thông tin. Thế nên suy đoán cũng chỉ dừng lại ở suy đoán.


3 Bình luận