Tập 01: Thiếu nữ và Mục tiêu nho nhỏ
Chương 09: Cười người hôm trước, hôm sau người cười
3 Bình luận - Độ dài: 1,670 từ - Cập nhật:
Tuy lão già Bond không có gan thực hiện phi vụ kiếm tiền lớn, nhưng tiền rơi trước mặt thì vẫn có gan nhặt!
Với việc mọi thứ đã đâu vào đấy một cách gọn gàng và chỉ cần điền cái tên ông vào, khác gì đang đặt một cái cây hái ra tiền trước mặt ông chờ ông bộn thu không?
Sau khi nghe Hứa Hiểu Phong trình bày về kế hoạch ‘Chuyển phát nhanh Gió Đông’ cũng như biết cô bé đã có được sự chấp thuận từ Lãnh chúa của thị trấn, ông biết đã đến lúc hốt bạc.
“Dưới góc nhìn của lão, kế hoạch của nhóc khá là táo bạo đấy. Lứa trẻ tụi bây đúng là không thiếu ý tưởng sáng tạo. Nhưng ta thấy hệ thống khách hàng thành viên này chưa ổn cho lắm, cần điều chỉnh lại một chút.”
Vớ va vớ vẩn! Là người thuộc thế hệ thanh thiếu niên của thế kỷ 21 hiện đại, khéo đối phó với mấy lão già cổ hũ như ông còn dễ ẹc chán. Còn về hệ thống đó á hả, có nói ông cũng chả hiểu được vẹo gì đâu mà.
“Tin cháu đi ông, cháu đã suy tính kỹ lưỡng lắm mới ra được hệ thống này, cháu cam đoan nó sẽ có hiệu quả!”
“Ồ? Mấy cái hạng thành viên này đến ưu đãi một chút còn chả có. Nếu không xài cho hết thì sẽ lãng phí số lần sử dụng còn sót lại. Như thế thì ma nào mua?”
Khách hàng thành viên sẽ có thời gian hiệu lực trong 10 ngày:
- Thành viên Bạc: 100 lượt/ngày (999 Xu Vàng)
- Thành viên Vàng: 200 lượt/ngày (1999 Xu Vàng)
- Thành viên Kim cương: 500 lượt/ngày (4999 Xu Vàng)
Thực tế mà nói, chả ai có thể dùng hết số lượt dịch chuyển cả. Ngay cả khi rủ cả hội cùng xài chung thì cũng chỉ tiết kiệm được 1 xu vàng.
Người nào đầu óc chỉ cần có một chút minh mẫn cũng sẽ thấy đây rõ ràng là trò bịp bợm câu tiền. Bond không thể tưởng tượng sẽ có một kẻ ngốc nào bỏ tiền ra mua cái này.
Hứa Hiểu Phong nhận thấy vẻ hoài nghi của ông nhưng không đoái hoài giải thích.
“Hay là mình cược không ông? Nếu hệ thống khách hàng thành viên của cháu hoạt động suôn sẻ, ông chia lại cho cháu nửa phần. Nếu không, cháu sẽ bù thêm 1 phần cho ông. Ông thấy sao?”
“Nhóc nghiêm túc à?”
“Nghiêm con nhà bà túc luôn!”
“Khoan đã, thế thì phải đạt được ít nhất 20… à không 50 người đăng ký thành viên đi!”
“Không thành vấn đề!”
“Vậy thì quyết thế nhé!”
Bond cười đến tận mang tai.
Mỡ dâng tận miệng thế này! Cô bé còn quá trẻ để hiểu cách thế giới này vận hành.
Hứa Hiểu Phong cũng cười đáp trả.
Lão già này đã bước nửa bước xuống mồ, đến lúc phải ói tý vàng ra rồi. Ông ta đơn giản không hiểu mấy người chơi bọn họ, đặc biệt là các con whale.
Cả hai sớm đi đến thỏa thuận về kế hoạch và bắt tay vào làm việc.
……………
Khi các người chơi đăng nhập vào trò chơi, đập vào mắt họ là biểu ngữ xuất hiện khắp ngóc ngách thị trấn.
“Chuyển phát nhanh Gió Đông đây! Như một Cơn gió, Có hàng liền tay, Đến ngay mọi nhà!”
“Bạn quá mệt mỏi vì chạy đi chạy lại quá nhiều? Gió Đông có thể giải quyết trong một nốt nhạc!”
“Chuyển phát nhanh Gió Đông, Tiết kiệm Thời gian, An yên Cuộc sống.”
Những người chơi: “Cái quái gì đang diễn ra vậy?”
Sau khi tiến lại gần và đọc kỹ hơn.
Vãi cả đái! Mới hôm qua mình còn đang than phiền chuyện bản đồ rộng quá, chạy mệt nghỉ luôn! Thế mà nay đã có hệ thống vận chuyển luôn rồi? Nhà phát triển game tuyệt vời ông mặt trời!
Dịch chuyển theo điểm cố định? Đến cả nguời chơi cũng có thể sử dụng?! Không cần phải chạy loanh quanh khắp bản đồ nữa!
Đám đông hò reo cho tới khi giá tiền đập vào mặt họ.
Một xu vàng cho một lần dịch chuyển một stack vật phẩm?! Phí vận chuyển còn cao hơn cả tiền đồ!
Kể cả khi một lần dịch chuyển được nhiều vật phẩm, 100 tệ cho mỗi lần như thế còn cao hơn cả giá phí dịch vụ vận chuyển ngoài đời.
Mỗi loại vật phẩm hay trang bị đều chiếm một ô trong kho đồ. Riêng các vật phẩm tiêu thụ có thể gộp thành ‘stack’ thì có thể chất lên đến 99 cái một ô, chẳng hạn như dược phẩm cấp thấp.
Nói tóm lại là đắt cắt cổ.
“Bà mịa nó, bọn dev tham thế không biết.”
“Thà chạy đến chết cũng không mua! 500 anh em đâu, tập hợp tẩy chay đê!”
Dẫu có một nhóm người hiện đang tỏ rõ sự bất bình, một nhóm người chơi khác đã mua đồ xong và đang tiến về phía pháp trận dịch chuyển.
Một thành viên trong nhóm cười khẩy.
“Một lũ vừa nghèo vừa ngu xuẩn. Một chút tiền đó đã sao? Đối với bang hội của chúng ta, lượng nhân lực và thời gian tiết kiệm được là vô giá. Chúng ta có thể tận dụng nguồn tài nguyên đó để đẩy nhanh tiến độ cày game. Lợi ích trả lại xứng đáng đến từng cắc.”
Với những con whale hoặc những người dưới trướng họ, tiến độ đầu game là vô cùng quan trọng.
Đi trước một bước đồng nghĩa cơ hội sẽ về tay họ trước.
“Có những người sẽ không bao giờ hiểu được. Bởi lẽ đó chúng ta mới là người chơi game chứ không phải bị game chơi như bọn họ.”
Mặc dù họ cũng là nô lệ tư bản nhưng trong game thay vì ngoài đời, chỉ riêng việc được hưởng sái giới tinh hoa cũng giúp họ vượt xa nhóm người chơi phổ thông.
……………
Một nhóm người chơi đầu tiên đã sớm tiến đến trung tâm quảng trường, nơi đặt Pháp trận Dịch chuyển hiện được phủ lên một lớp vải với họa tiết hoa văn phức tạp và thần bí.
Hứa Hiểu Phong đang ngồi trên một chiếc ghế đặt bên cạnh pháp trận, cô đung đưa chân một cách chán chường.
Những người chơi nhìn cô bé loli đang cầm một cây bút và một tờ giấy, cả đám dừng bước.
“Con bé NPC đó trông quen quen.”
“Là loli bán bom hôm qua đây mà! Riêng cái gương mặt đó thì khó mà quên.”
“Thế giờ con bé đó ngồi ở đây… vậy là…?”
“Một đứa con gái làm nhiều công việc bán thời gian hử?”
“Tao tố cáo đây! Yêu cầu chánh quyền vào cuộc, bớ người ta ở đây có lạm dụng lao động trẻ em!”
Hứa Hiểu Phong kiềm chế thôi thúc muốn trợn lòi hai con mắt ra ngoài.
Bà đây làm chủ, oke?!
Thế nhưng ngoài mặt cô nở nụ cười ngọt ngào.
“Chào buổi sáng các anh trai chị gái! Nay ông Bond nhờ em đến phụ giúp công việc đó ạ~”
Phải giữ diện mạo. Đổ hết trách nhiệm lên đầu già Bond đi, ai bảo lão ta nhận tiền chi.
Nét đẹp hồn nhiên của cô bé đánh gục trái tim người nghe ngay lập tức.
“Ỏ, mới tuổi này đã biết giúp đỡ ông bà rồi!”
“Em đúng là có khiếu làm linh vật quảng bá!”
Khi những người chơi xếp thành hàng chờ gửi đồ, Hứa Hiểu Phong giơ tay lên.
“Anh chị đợi em một lát, ông em bảo em đọc cái này trước~”
Cô lấy ra một tờ giấy ghi chi tiết về nội dung hệ thống (bào tiền) khách hàng thành viên mà cô đã tỉ mỉ vạch ra, cô đọc to nội dung.
Tất nhiên, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu lão Bond.
Không ngoài dự đoán, sau khi nghe về cơ chế khách hành thành viên, nhiều người chơi bắt đầu la lối om sòm.
Trả phí vận chuyển là một chuyện, thế nhưng trở thành khách hàng thành viên với mức ưu đãi gần bằng không?
Họ phản ứng y hệt ông Bond, nghĩ rằng nếu định giữ chân khách hàng, ít nhất nên ưu đãi cho họ ở một mức nào đó.
Nhưng đó cũng chỉ là lối suy nghĩ bề nổi. Một số người chơi nhạy bén đã nhận ra thành viên được hưởng cơ chế Đối xử Ưu tiên.
Với lượng người chơi khổng lồ của con game này thì ngay cả khi đã trừ ra 60 đến 70% số người chơi không sử dụng dịch vụ, lượng cầu vẫn vượt xa lượng cung.
Đây không chỉ đơn thuần là bán dịch vụ, mà còn là bán đặc quyền. Và người giàu họ thích gì? Đặc quyền chứ gì!
Không gì hơn cảm giác được đứng trên người khác!
Một số người không ngần ngại mua gói Thành viên Bạc, thậm chí có một người mua gói Thành viên Vàng khiến đám đông há hốc mồm.
Một con whale lên tiếng.
“Đám bần nông chả hiểu cái gì. Có tiền còn không thèm tiêu thì chơi game để chi? Sao không nghỉ luôn cho rồi?”
Đám đông nhìn lẫn nhau. Mới vài phút trước họ còn đang móc mỉa người khác, giờ họ trở thành người bị nói móc cũng vì lý do tương tự.
Hóa ra từ nãy đến giờ mình mới chính là tên hề sao?
Hứa Hiểu Phong ngồi gần đó xem vở kịch bày ra trước mặt với vẻ thích thú.
Chính cô dựng nên màn kịch này thì ngoài cô ra còn ai xứng đáng được thưởng thức?


3 Bình luận