Cô bé bán bom
码字G - Mã Tự G N/A
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Thiếu nữ và Mục tiêu nho nhỏ

Chương 05: Thà lừa người còn hơn để người lừa

1 Bình luận - Độ dài: 1,500 từ - Cập nhật:

Sau một tràng vòi vĩnh, nhai nhải và có cả khóc lóc, Hứa Hiểu Phong cuối cùng cũng đã khiến chú Edward phải nhượng bộ. Nhưng vẫn còn một vấn đề.

“Chú cho cháu nhiều đồ tốt thế này, đến khi chú gặp rắc rối thì chú biết làm sao để nhờ người ngoài giúp bây giờ…”

Dịch sang ngôn ngữ người chơi: Hứa Hiểu Phong đã húp phần thưởng nhiệm vụ mà chẳng cần phải làm. Vậy những nhiệm vụ đó giờ sao?

Sau một thoáng suy nghĩ, Hứa Hiểu Phong nảy ra một sáng kiến.

“Không thì chú bỏ trốn đi chú à?”

“Trốn đi đâu hả con bé này?!” Edward giáng lên trán cô một cú bốp đau điếng.

“Ui da~! Cháu đùa thôi mà! Chú cứ tìm đại cái gì đó làm phần thưởng thế vô là được mà!”

“Không được. Cháu không biết cái thứ chú vừa cho nó giá trị cỡ nào đâu!”

Thú thật thì Hứa Hiểu Phong biết rõ giá trị của nó. Nhưng dại gì mà không giả ngơ cơ chứ.

“Chú không hiểu ý cháu rồi. Một món đồ quý giá hay không là do cách người ta nhìn nhận. Một chiếc bánh bao hấp có thể là một phép màu đối với gã ăn mày, nhưng đặt một tô mì bò trước mặt người không ăn thịt bò thì chưa chắc.”

“Cũng hợp lý, vậy thì sao?”

“Vậy chú có biết cái gì được coi là quý giá trong mắt những mạo hiểm giả ngoài kia không?”

“Chưa để ý bao giờ. Thế thì chắc cháu biết?”

“Hê hê!” Hứa Hiểu Phong chống hai tay lên hai bên hông, làm động tác ưỡn ngực hay ưỡn lưng không biết nữa.

“Tất nhiên là sự mạo hiểm rồi! Trong mắt họ, sự mạo hiểm là một cái gì đó mê man không thể dứt ra!”

Thấy Edward vẫn còn bối rối, cô liền cầm lên một đồng xu gỉ từ mặt bàn.

“Ví dụ như đồng xu này, muốn nó trở thành ‘vật phẩm quý giá’ thì chú chỉ cần bảo họ rằng chú tìm được nó trong tàn tích cổ đại hồi còn trẻ, rằng nó mang trong mình ánh hào quang của tàn tích và một ngày nào đó trong tương lai sẽ thức tỉnh sức mạnh ẩn giấu bên trong. Bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng mà nhận lấy!”

“Ờ…”

“Hoặc như thanh kiếm kia đi.” Cô chỉ tay về phía thanh kiếm tàn tạ treo trên tường.

“Chú cứ bảo đây là vũ khí của một vị Đoàn trưởng Kỵ sĩ Hoàng gia nào đó cùng câu chuyện bi thảm đằng sau nó.”

“Cái này… làm sao cháu biết?”

Edward sửng người, ho một cái.

“Ý chú là làm sao cháu chắc chắn cách làm này sẽ hiệu quả?”

“Vì cháu đã quan sát họ trong thời gian dài! Hễ cái gì trông ‘đặc biệt’ là sẽ rơi vào tầm ngắm của bọn họ!”

Dù là người chơi nào thì họ cũng đều tuyệt nhiên muốn sưu tầm những món đồ như thế, cho rằng chúng sẽ dẫn tới nhiệm vụ ẩn, cô cũng không là ngoại lệ. Tất nhiên là với điều kiện họ không biết đó là đồ giả.

“Thế là… cháu lại kêu chú đi lừa người khác?”

“Chậc chậc, có lừa đâu chú, này là đôi bên cùng có lợi mà! Mạo hiểm giả có được ‘báu vật’ cùng nỗi hồi hộp của khám phá trong khi chú được người ta giúp đỡ. Nếu tính luôn cả chuyện cháu nhờ đó mà học được kỹ năng thì đây là lợi ba bên luôn ấy chứ!”

“Nhưng chú vẫn còn hơi hoài nghi…”

Edward lưỡng lự.

“Dì Anna đã hốt được năm mẻ quanh thị trấn nhờ cách này rồi đó chú!”

“Anna ấy hả? Chú không biết cô ấy là người cơ hội cỡ đó luôn…”

Dì Anna làm gì biết về chuyện này, nhưng cũng chả sao hết. Sớm muộn gì dì ấy cũng biết chú Edward đã ‘hốt khẩm’ gấp 8 lần như thế. Ôi vui quá xá là vui! Hứa Hiểu Phong thầm nghĩ.

“Ô! Có khách kìa chú, thử liền cho nóng! Để cháu trốn đi chỗ khác!”

Trước khi Edward kịp phản đối, cô đã nhanh chóng lẻn vào phòng trong, dỏng tai lên nghe lén từ phía sau chiếc rèm.

Nghe được chú Edward đang thao thao bất tuyệt về ‘nguồn gốc thần bí’ của chiếc đồng xu, cô biết chuyến này bú đẫm cái chắc.

Ló đầu ra nhìn, cô thấy bóng lưng một người chơi đang hồ hởi rời đi còn chú Edward thì giơ ngón cái về phía cô.

Thấy thế cô cũng đáp lại với hai ngón tay hình chữ V.

Sau khi hoàn tất giao dịch ‘thân thiện’ giữa bọn họ và thề có trời có đất rằng chuyện hôm nay chưa hề xảy ra, Hứa Hiểu Phong cuối cùng cũng có thời gian xem qua kỹ năng mới học.

Tên kỹ năng: Long Phượng chi Lực

Cấp bậc: Hoàng kim Thần thoại

Mô tả: Một kỹ năng truyền thừa có từ thuở xa xưa. Ban phước cho người sử dụng sức mạnh của rồng và phượng, tăng sức tấn công dựa trên Thiên Vận của người sử dụng. Chi tiết thêm vui lòng tự khám phá.

Thiên Vận nghe hơi mơ hồ, như may mắn nhỉ, chỉ là nó không được định lượng hóa thành chỉ số. Nhưng có một thứ có thể cho cô manh mối.

Hứa Hiểu Phong mở giao diện của cô lên, nhìn vào dòng mà mình đã ngó lơ trước đó:

Danh tính: Hoàng kim Công chúa

Dù chưa rõ tác dụng của nó là gì, nhưng trông nó có vẻ mạnh.

Cô lưu tâm chuyện này lại để về sau có gì sẽ thử. Còn bây giờ thì…

Hỡi liền anh liền chị, liền chú liền dì, liền ông liền bà! Cứ là nhiệm vụ, hãy để cô bé đây làm cho! Làm sao để ‘ba bên’ cùng có lợi, ai cũng vui cũng hạnh phúc, chuyện đó để cô bé đây lo!

Mãi đến chập tối, cô đã ghé thăm mọi NPC trong cái làng Tân thủ, vắt cho đến giọt cuối cùng. Đến cả quả trứng vàng từ con gà mái đẻ của nhà hàng xóm cũng không chừa.

Mặc dù được người chơi hay gọi là làng Tân thủ, thế nhưng tên thật của nó là thị trấn Lạc Diệp, cũng là nơi ở của nhiều NPC đủ kiểu đủ loại.

Thấy người chơi quanh thị trấn cũng dần thưa thớt, Hứa Hiểu Phong chạy ra ngoài thị trấn để thử kỹ năng mới của cô.

Không phải khoe mẽ gì chứ từ đầu đến giờ cô chả đánh con quái nào… mà vẫn nằm trong nhóm đầu bảng xếp hạng cấp độ!

Hầu hết điểm kinh nghiệm đến từ cái cơ chế tự động tăng trưởng, phần còn lại là từ ‘phần thưởng nhiệm vụ’. Tính luôn cả 3 cuốn Sách Kinh nghiệm thì chuyện cô hiện đang đứng đầu là khỏi phải bàn cãi, vượt xa vị trí thứ hai cả một khúc!

Hứa Hiểu Phong tìm một chỗ để chuyển sang giao diện người chơi, bộ đồ cô cũng theo đó ngả sang màu đen.

Sau khi đổi dạng, cô cảm thấy khó chịu trong người. Cảm giác khó chịu cứ như mức độ chân thực suy giảm, thế giới đang kiềm nén cô. Ngay cả khi mức độ chân thực là 100%, cảm giác đó vẫn còn đọng lại.

Chắc có lẽ mình làm NPC đã quá lâu chăng. Người chơi bình thường hẳn sẽ không thể nhận ra.

“Phìu!” Cô thở phìu một cái.

“Đời NPC đúng là thoải mái, nhưng trong thâm tâm mình vẫn là một người chơi.”

Cô đã tìm được địa điểm hẻo lánh ngoài thị trấn để săn quái đồng thời làm quen với kỹ năng.

Kể từ khi cô đổi thành người chơi, toàn bộ những kỹ năng thiên phú cô có được từ trước đều bị chặn. Thành ra cô đành phải học lại từ đầu như bao người chơi khác.

Kích hoạt Long Phượng chi Lực, cô bé loli đấm một con Phong Lang văng ra xa 5 mét! Cảm tưởng lực đấm khi nãy như dời núi lật biển ấy!

Cô nhìn lượng sát thương gây ra: -21!

Hứa Hiểu Phong: “…”

Con lợn gợi tình?! Cái kỹ năng này cũng là hàng bị ‘mạ vàng’ sao? Chú Edward ơi là chú!

Nhưng con sói phía bên kia bắt đầu có dấu hiệu run rẩy… và co giò bỏ chạy.

Hứa Hiểu Phong rơi vào trầm tư.

Có khi nào nó là kỹ năng khống chế? Cũng hợp lý. NPC thì cũng phải theo luật của trò chơi, ‘mạ vàng’ ra con hàng đó thì đúng là quá đáng. Ngoại trừ mình, hehe!

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Vét cả làng như này chẳng lên top 1:))))
Xem thêm