• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Amane Miyabi

Chương 37: Mở đầu của sự sa ngã

8 Bình luận - Độ dài: 1,096 từ - Cập nhật:

Konatsu bước đi trong con hẻm tối tăm, ẩm ướt.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường lập lòe yếu ớt. Ven đường, những gã đàn ông đáng ngờ đứng thành hàng, thì thầm lời mời gọi ngọt ngào, nhưng Konatsu lờ đi và tiếp tục bước.

Càng vào sâu, tiếng ồn ào xa dần, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng bất an.

Cuối cùng, điểm đến hiện ra trước mắt.

Quán karaoke Ada.

Biển hiệu neon bẩn thỉu nhấp nháy không ổn định, dường như bóng neon sắp hỏng.

Konatsu dừng lại, thở dài sâu.

“Hà…”

Cô cảm giác như đang bước vào ngục tù. Nhưng sau một hơi thở nhẹ, cô quyết tâm, lặng lẽ bước xuống cầu thang dẫn vào tầng hầm.

Bước vào quán tối tăm, quầy tiếp tân có một người đàn ông khoảng năm mươi, trông mệt mỏi. Ông ta liếc Konatsu, nhưng không nói gì, quay lại với tờ báo.

Hình như ông ta nhận ra cô không phải khách mới.

Konatsu không do dự, đi thẳng đến phòng riêng ở phía sau.

Xoay tay nắm, cô bước vào. Không gian rộng với nhiều sofa, đủ chỗ cho khoảng mười người lớn.

Ngay khi bước vào.

“Con đĩ mẹ nó!!!”

Một tiếng hét giận dữ vang lên, bàn bị đạp mạnh.

“Con nhỏ khốn kiếp đó! Dám chọn thằng trầm đó thay vì tao!!”

Giọng nói thuộc về Godai Yuji. Ngồi trên sofa, nắm chặt tay, hắn ta tràn đầy giận dữ, như sắp bùng nổ.

“Cả con đĩ Aoi nữa… dám lên mặt!!”

Takamatsu Keita phun ra, chọi mạnh lon rỗng vào bức tường cũ kĩ, tạo âm thanh khô khốc.

Konatsu thở dài ngao ngán.

“…Thế? Gọi tôi đến đây làm gì?”

Cô bình tĩnh hỏi, khiến Godai và Takamatsu trừng mắt.

“Chậc…”

Takamatsu chép miệng, lấy một lon bia mới từ túi.

Godai thô bạo lên tiếng.

“Chẳng cần giữ kẽ nữa. Tao sẽ phá nát lũ con gái đó…”

Konatsu im lặng, lấy điện thoại, thao tác thành thạo.

Cô lướt nhanh qua các thư mục trên màn hình, chọn một hình ảnh. Ngón tay không chút do dự.

Chẳng mấy chốc, điện thoại Godai vang lên thông báo.

Âm thanh vang trong căn phòng chật, khiến nét mặt Godai cứng lại.

Hắn ta vội cầm điện thoại, xem màn hình.

Hình ảnh là cảnh chụp lén Godai và Miyabi hẹn hò ở công viên.

Góc chụp khiến trông như họ đang hôn nhau.

“Cái này… ý là dùng nó ngay bây giờ?”

Godai hỏi. Konatsu gật nhẹ, nhếch môi cười.

“Không chỉ thế. Thật ra, tôi đã biết danh tính thật của Kei-senpai.”

Lời nói khiến Godai và Takamatsu nhăn mặt.

“…Hả? Danh tính?”

“Không xem tin tức à, các senpai của tôi?”

Konatsu nói với vẻ chán nản, tiếp tục.

“Tin tức gần đây đưa tin về một buổi họp báo. Cuốn tiểu thuyết tôi bắt senpai đạo văn đã được công bố chuyển thể thành phim, và tác giả gốc cũng được giới thiệu.”

Nét mặt Godai và Takamatsu cứng đờ.

“Không thể nào…”

“Đúng thế, là Kei-senpai.”

Cả hai sững sờ. Godai vội hỏi.

“Làm sao mày biết được?”

Konatsu giơ điện thoại, nhếch môi.

“Ừ thì, tôi đã thấy một chú thỏ quen thuộc…”

“Thỏ?”

Không để ý hai người ngơ ngác, Konatsu tiếp tục.

“Quan trọng hơn là bức ảnh đó, dùng ngay bây giờ đi.”

“…Bây giờ?”

Takamatsu nhíu mày nghi ngờ.

“Tôi đọc cuốn tiểu thuyết được chuyển thể. Nó được Kei-senpai viết dựa trên Miyabi-senpai và Aoi-senpai.”

Hắn ta nói với vẻ bực bội.

“Rồi sao?”

“Cho nên, hãy để Miyabi-senpai và Aoi-senpai biết Kei-senpai là tác giả, và cuốn tiểu thuyết được viết cho họ. Sau đó, cho họ xem bức ảnh này và đe dọa. Họ có thể không quan tâm nếu bị đe dọa về bản thân, nhưng nếu là vì Kei-senpai thì khác. Để bảo vệ anh ấy, họ sẽ hành động… Ví dụ, nếu đe dọa mang bức ảnh này đến tạp chí, lan truyền tin đồn rằng nhân vật nữ trong tiểu thuyết là loại con gái dễ dãi, các senpai nghĩ họ sẽ phản ứng thế nào?”

Nghe vậy, khóe miệng Godai và Takamatsu từ từ cong lên. Nụ cười lạnh lùng lan tỏa, ánh mắt họ giao nhau.

“…Thú vị đấy.”

Godai lẩm bẩm. Takamatsu bật cười khô khốc. Cả hai toát lên sự phấn khích trước kế hoạch sắp tới.

Konatsu nhìn họ với ánh mắt lạnh lùng, nhún vai.

“Vậy thôi, tôi xong việc. Tùy các anh.”

Giọng cô lạnh nhạt, như chẳng còn hứng thú. Đứng dậy từ sofa, vuốt tóc, cô chậm rãi bước ra cửa.

Ra ngoài, không khí đêm lạnh lùa qua da. Konatsu thở ra, lấy điện thoại, mở danh bạ.

Koda Sanae.

Cô chạm vào màn hình, áp điện thoại lên tai. Một giọng nói rộn ràng vang lên.

‘Konachan, lâu quá mới gặp ha! Có chuyện gì thế?’

Giọng vô tư lự như thường lệ, Konatsu thầm ngao ngán, nhưng khóe miệng khẽ cười.

“Sana-chi, lâu rồi nhỉ. Kế hoạch có chút trục trặc, nên mình định chuyển sang cách khác.”

‘Kế hoạch… à, cái đó hả. Cậu vẫn còn đuổi theo Kei-kun ư? Cứng đầu quá, mắc cười thật.’

Tiếng cười của Sanae vang qua loa. Nhưng ngay lúc đó, nét mặt Konatsu lạnh như băng.

“Hả…?”

Giọng cô trầm xuống. Sanae nhận ra và vội sửa giọng.

‘X-Xin lỗi! Tớ đùa thôi, thật mà!’

“Quan trọng hơn, nói với Subaru-san sắp xếp thời gian liên lạc với mình nhé?”

‘Anh trai tớ hả? Ừ, được thôi… Gần đây anh ấy bận đóng phim, nhưng nếu là yêu cầu của Konachan, chắc anh ấy không từ chối. Anh ta vẫn kiểu mê loli như cũ mà.’

Sanae cười khúc khích.

“Vẫn thế… Subaru-san chẳng thay đổi nhỉ.”

‘Thật luôn. Anh trai tớ mà, cái tính hạ lưu chẳng sửa được. Mà chỉ vậy thôi hả?’

“Ừ, tạm thời thế… Nhưng có thể mình sẽ nhờ thêm.”

Konatsu nói. Sanae đáp nhẹ ‘OK, tình bạn thuở nhỏ mà, yên tâm đi.’

Cúp máy, Konatsu nhìn điện thoại, thở nhẹ.

Mối quan hệ giữa Miyabi, Aoi và Kei đã bị cô khuấy đảo đủ rồi. Chắc chắn mối quan hệ giữa họ không thể trở lại như xưa.

Vậy thì tiếp theo…

Konatsu nhắm mắt, suy nghĩ. Khi mở mắt, khóe miệng cô nhếch lên.

“Kosaka Marin… Shinomiya Kagura…”

Cô lẩm bẩm. Giọng lạnh lùng, nhưng xen chút thích thú.

Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Ae spoil đi đc k end main về vs ai v ?
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi αρχ
TRANS
"Tất cả đều theo kế hoạch"🗣🗣🔥🔥😭😭🖐🖐
Xem thêm
Đừng, con yêu quái này đừng hòng động đến 2 ng kia
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi αρχ
chuyện gì khi mọi chuyện vỡ lẽ và mọi người biết em này là chủ mưu ?
Xem thêm