Trên đường đến hội trường, tôi im lặng.
Cảnh vật xung quanh trôi qua nhanh chóng, nhưng đầu óc tôi rối bời với những suy nghĩ.
Vụ việc của Marin và Kagura vừa rồi khiến lòng tôi xao động, nhưng hơn cả là nỗi căng thẳng về nơi tôi sắp đến.
Trong dòng suy nghĩ ấy, hội trường rộng lớn hiện ra trước mắt.
Bên trong, đông đảo người qua lại, những hàng ghế chật kín phóng viên và nhiếp ảnh gia. Họ cầm sổ tay, máy ảnh, hướng ánh mắt chờ đợi lên sân khấu.
“Tiếp theo, chúng tôi xin bắt đầu buổi họp báo công bố sản xuất phim Hai người và một người với sự tham gia của đạo diễn Tatsumi và Rangaku Koto Hajime-sensei!”
Thông báo vang lên, kèm theo tràng pháo tay rộn rã.
Đạo diễn và các diễn viên lần lượt tiến lên sân khấu, ngồi vào vị trí.
Cuối cùng, tôi, với chiếc mặt nạ, rón rén bước theo.
“Xin cảm ơn!”
Tất cả đồng loạt cúi đầu. Tôi cũng cúi sâu theo mọi người.
Tiếng vỗ tay lại vang lên, tiếng máy ảnh liên tục nháy. Ánh sáng flash chói mắt khiến tôi phải cúi mặt.
Đúng lúc đó.
“…Ủa? Sao lại đeo mặt nạ?”
Giữa các phóng viên, tiếng xì xào nổi lên.
“Tại sao phải che mặt?”
Những giọng nói hoang mang vang lên liên tiếp. Người dẫn chương trình hắng giọng, cố trấn tĩnh đám đông.
“Hajime-sensei là trẻ vị thành niên, nên chúng tôi có sự sắp xếp đặc biệt để sensei đeo mặt nạ.”
Lời giải thích được đưa ra, nhưng sự chú ý của các phóng viên vẫn đổ dồn vào chiếc mặt nạ.
Không khí vẫn xôn xao, chương trình tiếp tục. Căng thẳng bao trùm, đè nặng lên lồng ngực tôi.
Giọng người dẫn chương trình vang lên, ánh mắt đổ dồn lên sân khấu. Rồi tên tôi được xướng lên.
Đến lượt tôi.
Tim đập thình thịch, tôi đứng dậy, cầm micro. Ánh mắt của mọi người chĩa vào tôi, áp lực như muốn nghiền nát.
“Đây là tác giả của Hai người và một người, người trẻ nhất từng nhận giải Namiki, Rangaku Koto Hajime-sensei!”
Lời giới thiệu vang lên, kèm theo tràng pháo tay. Nhưng tôi cảm nhận được vô số ánh flash và những ánh mắt sắc bén, như muốn lột trần tôi. Cổ họng tôi khô khốc.
“Sao lại là mặt nạ thỏ…?”
“Có nhất thiết phải che mặt không?”
Ánh sáng càng chói hơn. Người dẫn chương trình hắng giọng, cố kiểm soát tình hình, nhưng dường như vô ích.
Các phóng viên vẫn không hài lòng. Trong không khí xôn xao, một phóng viên giơ tay.
“Rangaku Koto Hajime-sensei là học sinh cấp ba đúng không? Sensei học ở trường nào tại Tokyo vậy?”
Đầu óc tôi trống rỗng. Như thể ánh sáng lóe lên trước mắt.
Ánh mắt của các phóng viên đâm vào tôi, tiếng tim đập vang lên trong tai.
Phải trả lời thế nào? Có được nói không? Nhưng tôi phải nói gì đó–!
Đầu óc rối loạn, suy nghĩ quay cuồng. Hoảng loạn khiến cổ họng nghẹn lại, hơi thở ngắn.
“Ơ, à… ừm…”
Miệng tôi vô thức mở ra.
“Trường trung học Amanomiya!!”
– Hỏng rồi.
Ngay khi nói ra, máu trong người tôi như rút cạn.
Im lặng trong khoảnh khắc. Rồi hội trường bùng nổ tiếng xôn xao.
– Thảm họa.
Tôi lẩm bẩm “A…”.
Hỏng rồi, tôi vừa nói điều không nên nói…!
Tiếng xì xào lan nhanh giữa các phóng viên.
“Trường trung học Amanomiya!?”
“Mau cử người đến xác minh!”
“Tin nóng đây!”
Các phóng viên đồng loạt lấy điện thoại, liên lạc khắp nơi. Hội trường rơi vào hỗn loạn.
“Kei-sensei, rút lui ngay!”
Chị Hizaki, đang đứng ở cánh gà, vội chạy đến.
“Buổi họp báo tạm thời gián đoạn!”
Người dẫn chương trình thông báo, nhưng các phóng viên vẫn phấn khích.
Tôi bị chị Hizaki kéo tay, chạy vào cánh gà.
“Thảm họa rồi…”
Tôi ôm đầu. Hỏng bét. Không chỉ là hỏng, mà là thảm họa.
Phía sau, các phóng viên như đám đông chen lấn ở hội chợ, tay cầm điện thoại chạy qua chạy lại.
“Đã tìm ra danh tính nhà văn trẻ nhất nhận giải Namiki!”
“Nhà văn học sinh tại trường Amanomiya!?”
“Này, đến trường Amanomiya ngay! Phỏng vấn giáo viên hay học sinh, ai cũng được!”
“Tin giật gân này phải lên bài ngay! Tiêu đề: Thiên tài văn học là học sinh Amanomiya!?”
Dừng lại đi! Nếu bài báo đó lan truyền, từ mai tôi không dám đến trường nữa!
Không, có khi ngay hôm nay đã xong đời. Chắc chắn trên mạng xã hội đã xuất hiện hashtag kiểu “#DanhTínhRangakuKotoHajime”.
Trong tuyệt vọng, tôi chạy như thỏ vào phòng chờ.


8 Bình luận