• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Amane Miyabi

Chương 28: Thỏ là anh hùng của tôi

7 Bình luận - Độ dài: 1,346 từ - Cập nhật:

9 giờ tối. Tôi ngồi trên sofa phòng khách, mặc bộ pajama chấm bi, ôm gối, cầm điện thoại nói chuyện với Miyabi.

Trên TV, cha tôi đang xem tin tức, nhưng tôi vừa nghe một câu chuyện gây sốc từ Miyabi, khiến tôi bất giác hét lên.

“Cái gì!? Cậu và Godai-senpai có chuyện như vậy!?”

Tiếng hét của tôi khiến cha, đang xem TV ở sofa đối diện, cằn nhằn “Ồn ào quá, Aoi.” Nhưng tôi không quan tâm.

Tôi gặng hỏi Miyabi qua điện thoại.

“Khoan, thật sao? Trong buổi hẹn hôm qua, Godai-senpai suýt hôn cậu, rồi bất ngờ Kei xuất hiện và ngăn lại…?”

“…Ừ, Kei cố ngăn mình, nói rằng mình bị Godai-senpai lừa… Còn có chị Kyouko, chị của Kei, đi cùng.”

Giọng Miyabi đầy lo âu, rõ ràng cô ấy đang hoang mang. Cũng phải thôi. Ai ngờ được một tình huống kịch tính như vậy lại xảy ra ngoài đời thực.

“Thế cậu ổn chứ, Miyabi? Godai-senpai có nói gì không?”

“…Không, anh ấy bỏ đi mà không nói gì. Mình vẫn chưa biết đâu là sự thật…”

Miyabi thở dài. Đang lo lắng cho cậu ấy, tôi chợt nhớ đến chuyện buổi trưa nay.

“Này Miyabi, tớ cần kể cậu một chuyện… Trưa nay, tớ thấy Godai-senpai, Takamatsu-senpai và Konatsu ở cùng nhau.”

“Hả? Konatsu cũng liên quan sao?”

“Ừ. Họ ở một quán ăn gia đình gần đây, nhưng có gì đó kì lạ. Bình thường Godai-senpai và Takamatsu-senpai đi cùng nhau thì không có gì lạ, nhưng thêm Konatsu thì hơi bất thường.”

Tôi cảm nhận được Miyabi hít một hơi qua điện thoại.

“Và khi tớ đến gần, họ đang nói chuyện gì đó kì lạ. Tớ không nghe rõ hết, nhưng đại loại như ‘Ảnh chụp này nọ’ và ‘Miyabi… không thể thoát’.”

“…!”

“Với lại, thái độ của họ cũng không bình thường. Godai-senpai và anh Takamatsu-senpai trông rất cáu kỉnh, còn Konatsu… không giống cô bé hậu bối dễ thương thường ngày, mà nhìn hai người họ với ánh mắt lạnh lùng.”

Miyabi im lặng. Qua sự tĩnh lặng, tôi cảm nhận được nỗi bất an của cậu ấy.

“Nên tớ nghĩ, cho đến khi mọi chuyện rõ ràng, cậu nên cẩn thận. Có thể có chuyện gì đó.”

“…Ừ, cảm ơn cậu, Aoi. Mình sẽ cẩn thận.”

Không khí dịu đi một chút, nhưng tôi bỗng nhớ đến một chuyện khó nói, ôm chặt gối và ngập ngừng.

“Này, đổi chủ đề chút…”

“Ừ?”

“…Miyabi, cậu… với Godai-senpai… có, ừm… hôn nhau không?”

Má tôi nóng bừng khi hỏi.

Qua điện thoại, tôi cảm nhận Miyabi hoảng loạn dữ dội.

“G-G-G-Gì cơ!? Không có đâu! Mình bị ép, nhưng do không muốn, nên đã từ chối rõ ràng!”

“Vậy à… tốt quá…”

“Tốt gì mà tốt!”

“Thì, ý là…”

Tôi cười gượng, nhưng vẫn không kìm được câu hỏi đang khiến mình tò mò.

“Nhưng sao cậu lại đồng ý hẹn hò với Godai-senpai? Tớ thực sự hơi bất ngờ đó.”

Miyabi ngập ngừng, thở dài. Qua sự im lặng, tôi cảm giác cậu ấy đang hạ quyết tâm.

Sau một lúc, cậu ấy bắt đầu nói.

“…Khi mình từ chối lời tỏ tình, anh ấy nói đang viết một cuốn tiểu thuyết và sẽ gửi dự thi. Nếu thắng giải, anh ấy sẽ tỏ tình lại, và muốn lấy mình làm nhân vật chính trong câu chuyện.”

“Hả, thế là…!”

Tôi giật mình ngắt lời Miyabi.

“Chuyện đó chẳng phải giống lời hứa mà Kei từng nói với chúng ta sao?”

Miyabi hít một hơi, thì thầm.

“Ừ… Nhưng mình không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy. Một người nói sẽ giúp mình thực hiện giấc mơ, ngoài Kei ra, lại còn có người khác…”

“Nhưng Godai-senpai đó…”

“…Ừ.”

Giọng Miyabi trầm xuống.

“Mình chưa xác minh, nhưng nếu Godai-senpai thực sự lừa mình… mình sẽ tự giải quyết rõ ràng với chính bản thân.”

Lời nói của Miyabi đầy quyết tâm. Tôi cảm thấy cậu ấy đã mạnh mẽ hơn trước.

Đúng lúc đó.

“Này, Aoi! Xem TV đi!”

Cha tôi bất ngờ gọi lớn. Tôi giật mình quay lại.

“Hả, Miyabi xin lỗi, cha tớ bảo xem tin tức.”

“Ơ, gì vậy? Mình cũng xem thử. Tin tức nào? À, cái này hả… buổi công bố sản xuất phim?”

Tôi nhìn lên TV trong phòng khách.

Màn hình hiện lên một cậu trai mảnh khảnh đeo mặt nạ thỏ, đứng trước micro tại một buổi họp báo phim.

“Cái gì đây…?”

Tôi lẩm bẩm. Có vẻ tiểu thuyết Hai người và một người đang hot gần đây được chuyển thể thành phim, và buổi họp báo được đưa tin. Nhưng ánh mắt tôi dán chặt vào cậu trai đó.

– Mặt nạ thỏ.

Khoảnh khắc ấy, kí ức tuổi thơ ùa về.

Mùa hè lớp ba, đêm lễ hội pháo hoa.

Tôi mặc yukata, lạc mất cha mẹ, bị bỏ lại giữa đám đông xa lạ.

Ánh đèn lồng chập chờn, mờ đi trong nước mắt.

Cảnh vật trước mắt méo mó vì nỗi sợ và bất an. Tiếng nói chuyện ồn ào của đám đông vang xa, tiếng pháo hoa nổ trên trời như xé toạc màn đêm.

Nhưng sự rực rỡ ấy với tôi chỉ là tiếng ồn.

Đôi dép cỏ cọ xát vào chân, đau nhức lan tỏa.

Tôi không biết phải đi đâu.

Tay nắm chặt tay áo yukata, nhưng nó chỉ là vải, không bảo vệ được tôi.

Tôi như lạc vào một thế giới khác. Những gia đình vui vẻ, bạn bè đùa giỡn lướt qua, còn tôi đứng đây, một mình.

Làm sao bây giờ? Chẳng có khuôn mặt quen thuộc nào.

Tim đập nhanh, nước mắt lăn dài trên má.

Tầm nhìn mờ đi, hơi thở nghẹn lại. Tiếng nức nở kẹt trong cổ, tôi không thể lên tiếng.

“…Cậu ổn chứ?”

Bất chợt, một giọng nói vang lên.

Ngẩng lên, tôi thấy một cậu bé đeo mặt nạ thỏ đang nhìn tôi.

Tôi vẫn khóc nức nở, nhưng cậu ấy dịu dàng chìa tay, nắm lấy tay tôi.

Bàn tay ấy ấm áp, bao bọc những ngón tay run rẩy của tôi.

“Cậu lạc mất ai rồi đúng không? Tớ sẽ giúp cậu tìm.”

Giọng nói ấy mang lại cảm giác an toàn kì lạ.

Cuối cùng, tôi đoàn tụ với cha mẹ. Khi nhẹ nhõm, cậu ấy tháo mặt nạ và mỉm cười dịu dàng.

“May quá.”

Trong bóng tối, ánh pháo hoa chiếu lên khuôn mặt cậu, dịu dàng và mong manh.

Khuôn mặt ấy, tôi chưa từng quên.

Đó chính là lần đầu tôi gặp Kei.

“…Hả?”

Tôi dán mắt vào màn hình TV.

Chiếc mặt nạ thỏ trên TV giống hệt chiếc mặt nạ năm đó.

“Này Aoi, sao vậy?”

Miyabi nhận ra sự bất thường qua điện thoại.

“…Ngày xưa, tớ từng được một cậu bé đeo mặt nạ thỏ cứu.”

Lời tôi khiến Miyabi thốt lên ngạc nhiên. Nhưng bất ngờ chưa dừng lại.

Một phóng viên đặt câu hỏi.

“Rangaku Koto Hajime-sensei là học sinh cấp ba đúng không?”

Cậu trai đeo mặt nạ trả lời rõ ràng.

“Trường trung học Amanomiya!”

Hội trường lập tức náo loạn, người dẫn chương trình thốt lên “Cái gì!?”

Tôi trợn mắt, hơi thở ngừng lại, tim đập thình thịch. Giọng Miyabi qua điện thoại như từ xa vọng lại.

“Vừa nãy… cậu ta nói trường Amanomiya hả?”

Giọng Miyabi run lên vì sốc. Tôi vô thức gật đầu.

“Đây là buổi công bố phim Hai người và một người mà cậu định cho mình mượn, đúng không? Vậy tức là… tác giả của nó đang học ở trường chúng ta!?”

Lời Miyabi vang vọng trong đầu tôi. Nhưng suy nghĩ của tôi rối bời.

Rangaku Koto Hajime – trùng tên với Kei. Và chiếc mặt nạ thỏ.

[note71926]

Đây là trùng hợp sao…?

Giọng Miyabi gọi tên tôi qua điện thoại, nhưng tôi chỉ lặng im, không thể đáp lại.

Ghi chú

[Lên trên]
Chữ hán tự trong bút danh là 蘭学事啓 trùng với tên của thằng Kei 啓
Chữ hán tự trong bút danh là 蘭学事啓 trùng với tên của thằng Kei 啓
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

+2 máy khóc
Xem thêm
+2 máy hối hận
Xem thêm
Muộn rồi e🤣👉
Xem thêm
Qua muon roi
Xem thêm
Nhận ra đã quá muộn
Xem thêm
Oách r đó ní
Xem thêm