• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Amane Miyabi

Chương 29: Nước cờ lật ngược tình thế

7 Bình luận - Độ dài: 1,150 từ - Cập nhật:

Bầu trời sáng mùa đôngi xám xịt, không khí lạnh buốt như kim châm vào má.

Những hàng cây bên đường trơ trụi lá, cành khô đung đưa trong gió.

Hơi thở hóa thành khói trắng, đôi tay trong túi áo đồng phục lạnh cóng.

Tôi lê bước nặng nề đến trường, tâm trạng như tử tù ra pháp trường, vẫn chưa thoát khỏi cú sốc từ thất bại hôm qua.

Nguyên nhân là sai lầm khủng khiếp tại buổi họp báo. Trong phần hỏi đáp, tôi đã lỡ miệng tiết lộ tên trường mình đang học – một sai lầm chưa từng có.

Sau vụ đó, chị Hizaki nói “Cứ để chị xử lí, em đừng lo.” Nhưng nói thật, dù chính tôi gây ra, tôi chỉ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Đêm qua, tôi trằn trọc trong chăn, ngủ chập chờn.

Sáng nay, trên đường đến trường, tâm trạng vẫn nặng nề, như tử tù bước ra pháp trường. Dưới bầu trời lạnh giá, tôi nhìn hơi thở tan vào không khí, đầu óc xoay vòng với cùng một suy nghĩ.

“Sao mình lại nói ra chuyện đó chứ…”

Dù cố xua đi hối hận, những nỗi lo mới lại ùa đến.

Khi đến trường, mọi người sẽ nhìn tôi thế nào?

Liệu danh tính của tôi đã bị lộ từ hôm qua?

Những ý nghĩ tiêu cực lởn vởn trong đầu. Trước khi nhận ra, cổng trường đã ở trước mắt.

Bước qua cổng, tiếng xì xào của học sinh vang lên, lớn hơn bình thường.

Rồi tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của những học sinh đang đi học.

“Hôm qua cậu xem buổi họp báo phim chưa?”

“À, gã đeo mặt nạ thỏ? Hài hước lắm!”

Tiếng cười rộ lên từ đám học sinh khiến tim tôi thắt lại.

…Xong đời rồi.

Hết thật rồi.

Cuộc sống học đường yên bình của tôi chấm dứt từ hôm nay.

Ánh mắt của các học sinh như những cái tát vô hình.

“Cái cách gã đeo mặt nạ đó cử động, buồn cười chết mất!”

“Xem lại ở chế độ slow-motion, hài gấp đôi!”

Tôi như nghe thấy những lời chế nhạo từ học sinh, dù chỉ là ảo giác.

Tự trọng của tôi đang run rẩy bên bờ vực.

Tôi chỉ cầu xin đừng ai đăng đoạn video hôm qua lên mạng.

Khoan, có khi mọi người không để ý lắm đâu. Đó chỉ là khoảnh khắc sai lầm, tôi chỉ là một nhà văn ít tên tuổi. Chắc chẳng ai quan tâm–

“Cái đoạn ‘A!?’ với động tác kì quặc đó! Tớ xem lại slow-motion ba lần luôn!”

…Quan tâm kinh khủng khiếp.

Trong lúc tôi nghĩ vậy, một cuộc trò chuyện khác lọt vào tai.

“Lúc đầu nghe bảo có người trong trường mình, tớ sốc lắm, nhưng hóa ra không phải.”

“Hả? Thật sao?”

“Cậu không biết à? Gã tác giả đó hoảng loạn, lỡ miệng tiết lộ bối cảnh phim là trường Amanomiya thôi.”

“Ồ, vậy à! Hài hước thật. Nhưng khoan, thế tức là họ sẽ quay phim ở trường mình? Quá đỉnh!”

“Ừ, mong là vậy! Biết đâu được gặp Kouda Subaru!”

Các nữ sinh hào hứng trò chuyện, còn tôi như bị bỏ lại.

Bối cảnh? Quay phim? Họ đang nói gì vậy?

Đầu óc rối bời, điện thoại trong túi bỗng rung lên. Nhìn màn hình, là chị Hizaki.

“Chào buổi sáng." tôi nói, và chị đáp ngay.

“Chào, Hajime-sensei. Hôm qua… chắc em không ngủ được đúng không?”

“Như chị đoán…”

Giọng tôi khàn khàn, và tôi cảm nhận được nụ cười khổ của chị qua điện thoại.

“Ừ, thôi. Nhưng yên tâm, chuyện hôm qua chị sẽ xử lí được mà.”

“Thật sao!?”

Giọng tôi lạc đi vì bất ngờ. Lâu lắm rồi tôi mới cảm thấy hi vọng.

“Thật. Nhưng… có chút chuyện thú vị xảy ra.”

“Thú vị là sao chị…?”

Giọng chị ngập ngừng, khiến tôi có linh cảm chẳng lành.

“Lời em nói hôm qua giờ được hiểu là bối cảnh phim đặt tại trường Amanomiya. Vì lộ trước khi công bố chính thức là không tốt, nên chị đã cho em rút lui và xử lí chuyện này.”

Hóa ra là chuyện các nữ sinh vừa nói.

“Trường Amanomiya vốn đã nằm trong danh sách địa điểm quay, và bọn chị cũng đã liên hệ trước. Nên tạm thời lấp liếm được.”

Chị Hizaki thở dài, tiếp tục.

“Các phóng viên cũng chấp nhận, nhưng họ lại thấy ‘tác giả hoảng loạn lỡ miệng’ là chủ đề thú vị. Dù là tổn thất cho ekip phim, họ đã hỗ trợ hết mình để bảo vệ em. Hiện tại, các hãng tin đang điều chỉnh để giải tỏa hiểu lầm, nên tạm thời em an toàn.”

Nghe vậy, tôi thở phào từ tận đáy lòng.

Cảm giác như cục chì trong dạ dày nhẹ đi đôi chút.

“Cảm ơn chị… thật sự cảm ơn chị rất nhiều!”

Tôi muốn cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn. Chị Hizaki đã cứu tôi khỏi sai lầm khủng khiếp này.

Nhưng khoảnh khắc biết ơn chưa kéo dài, giọng chị qua điện thoại bỗng trầm xuống.

“Nhưng có một vấn đề…”

Không khí như đóng băng.

“Vấn đề… là gì?”

Tôi nuốt nước bọt, hỏi.

Đột nhiên, từ cổng trường vang lên tiếng hò reo.

“Kosaka Marin kìa!” “Shinomiya Kagura cũng ở đó!”

Tiếng hét của học sinh lan tỏa như sóng. Tôi ngoảnh lại.

Trước mắt là cảnh tượng như thể hai cư dân từ thế giới khác bước xuống. Kosaka Marin với nụ cười dịu dàng, khí chất thanh thoát. Bên cạnh, Shinomiya Kagura với nụ cười tinh nghịch, ánh mắt khiêu khích.

Sao hai người họ lại ở đây…?

Tôi vẫn áp điện thoại vào tai, sững sờ.

“Vấn đề là chuyện này sao…?”

Tôi hỏi chị Hizaki với giọng mệt mỏi. Chị đáp bằng giọng còn nghiêm trọng hơn.

“Không, còn nghiêm trọng hơn. Em đoán xem tại sao hai người họ đến trường em?”

“…Muốn nghe mà cũng không muốn nghe…”

Tôi run run hỏi lại. Chị Hizaki thở dài, thông báo.

“Ha… Thực ra, họ đến trường Amanomiya để nộp đơn xin chuyển trường.”

“…Hả?”

Đầu óc tôi không theo kịp. Không, tôi không muốn theo kịp.

“Khoan, ý chị là sao? Đơn chuyển trường? Không phải chỉ quay phim tạm thời thôi sao?”

“Ừ, họ định trở thành học sinh chính thức.”

“Không không không, khoan đã! Chuyện lớn thế này mà không báo trước cho em?”

“Chị cũng vừa biết. Người phải sốc là chị đây này.”

Đúng lúc đó, điện thoại tuột khỏi tay tôi. Tiếng “cạch” khi nó chạm đất vang lên, mang một cảm giác thực tế kì lạ.

– Chuyện này không còn là trò đùa nữa rồi.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

M chạy đi đâu hả main
Xem thêm
Vắt🐧🐧
Xem thêm
TRANS
Để xem main bảo vệ dàn gái kiểu gì🗣🗣🔥🔥🖐🖐
Tks trans
Xem thêm
Let world boil , let the galaxy burn - Horus
Xem thêm
Lit as Free Fire 🔥
Thanks for a New Chapter
Xem thêm