Tôi lau đôi mắt sưng vì khóc, bước đi cùng Aoi. Dẫu vậy, ánh nắng sớm ấm áp trên da, làn gió dễ chịu. Sự dao động cảm xúc hôm qua dần lắng xuống.
Trên đường đến trường, tiếng bạn cùng lớp rộn ràng, nhưng chúng tôi không để tâm, lặng lẽ bước.
Cả hai đều chìm trong suy nghĩ riêng giữa khung cảnh quen thuộc.
Qua cổng trường, tôi cảm nhận ánh mắt xung quanh. Liếc nhìn, vài học sinh tò mò nhìn chúng tôi. Tôi không nghĩ nhiều, chỉ bước tiếp.
Kei liếc chúng tôi, mỉm cười dịu dàng.
“Đừng ép bản thân. Gặp lại sau nhé.”
Lời nói dịu dàng của Kei khiến tôi thả lỏng.
“Ừa.” tôi đáp.
Aoi cũng khẽ cười.
Cả hai muốn bình tâm chút ít. Nhìn nhau, chúng tôi khẽ gật đầu.
Đi qua hành lang, học sinh lướt qua liếc nhìn. Tôi không bận tâm mà tiếp tục bước.
Định vào nhà vệ sinh, thì–
“Này, hai em.”
Hai bóng người xuất hiện trước mặt.
Godai-senpai và Takamatsu-senpai chậm rãi tiến tới.
Godai-senpai mỉm cười, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý. Takamatsu-senpai im lặng nhìn, nét mặt khó đoán.
“…Có chuyện gì vậy?” Tôi vô thức lùi lại, sát vai Aoi và cảnh giác.
Godai-senpai nhếch một bên môi.
“Em không cần sợ thế đâu?”
Giọng nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt như thử thách.
Anh ta đút tay vào túi, cố ý ngắt quãng, nói tiếp.
“Tụi anh chỉ muốn nói chuyện chút thôi.”
“Nói chuyện ư?” Aoi căng thẳng, nhìn Godai-senpai sắc bén.
“Không lâu đâu, nhỉ?” Takamatsu-senpai nhún vai, như khoe sự tự tin.
Tôi nhìn Aoi. Linh cảm xấu chạy dọc sống lưng.
Nhưng từ chối có thể làm mọi chuyện tệ hơn.
“…Chỉ một chút thôi à.” tôi do dự gật đầu.
“Nói xong chuyện thì tụi em sẽ về ngay.” Aoi nhấn mạnh, giọng trầm.
“Dĩ nhiên.” Godai-senpai nhếch môi, cử chỉ đầy tự tin, như thử thách.
“Đi theo tụi anh nào.”
Chúng tôi bị dẫn lên sân thượng.
Lên sân thượng, gió mát thổi qua, làm dịu lòng tôi.
“Vậy các anh muốn nói gì đây?” Tôi hỏi, vẫn cảnh giác.
Godai-senpai chậm rãi lấy một cuốn sách từ cặp, ném xuống chân tôi.
“…!” Tôi vội nhặt lên. Ngón tay chạm bìa, tim đập mạnh.
Nhìn tiêu đề, tôi nghẹn thở.
Hai người và một người – tiểu thuyết của Kei.
Lưng tôi lạnh toát. Đây là cuốn tôi mượn Aoi và nó bị trộm ở lớp vài ngày trước.
“Sao… cuốn sách này ở đây?” Giọng tôi run, ngẩng lên.
Godai-senpai nhếch môi, như thích thú với sự hoảng loạn của tôi.
“Em không nghĩ anh là loại người làm chuyện này, đúng không?”
Aoi bước lên.
“…Đê tiện. Sao anh lại làm thế?”
Aoi trừng Godai-senpai. Anh ta nhún vai, cười khẽ.
“Anh đâu rảnh đi trộm sách của em làm gì.”
“Vậy mục đích của anh là gì?” Aoi gặng hỏi, nét mặt căng thẳng.
Godai-senpai nhìn thẳng vào tôi, tiến gần và thì thầm.
“Tiểu thuyết anh viết ấy, em thấy sao?”
Tôi hụt hơi. Không hiểu ngay anh ta nói gì.
“…Rất hay. Nhưng nhìn anh bây giờ, tôi không còn thấy anh tuyệt như trước.”
Tôi nói dứt khoát.
“Thậm chí… tôi còn khinh bỉ anh.”
Godai-senpai nheo mắt, nhưng lại nhếch môi cười.
“Vậy à. Nhưng khi đọc tiểu thuyết của anh, em không nhớ ra gì sao?”
“Nhớ ra…?” Tôi bối rối, cố nhớ lại nội dung.
Khi đọc, tôi có cảm giác gì đó quen thuộc.
Không rõ là gì, nhưng không khí câu chuyện, cách nhân vật tương tác, cảm giác gần gũi.
Những câu nói nhỏ, tương tác vụn vặt, mối quan hệ được miêu tả – tất cả như gợi lại những ngày bên Kei và Aoi.
Tuy không nhớ rõ nhưng tôi có cảm giác những cuộc trò chuyện, lời hứa tuổi thơ thấm vào câu chuyện.
“Không lẽ!” Những kí ức ùa về.
Godai-senpai cười hài lòng, chậm rãi nói.
“Có vẻ em đã nhận ra rồi.”
“Tiểu thuyết viết cho Miyabi và Aoi, đúng không nhờ? À phải rồi, tiểu thuyết anh viết là đạo văn từ Hai người và một người của thằng Kei đó ấy.”
“Không thể nào!!” Tôi đông cứng.
Tôi từng khen tiểu thuyết của Godai-senpai.
Nếu biết nó của Kei, tôi đã–
“Dối trá…” Tôi run rẩy.
Tiếng cười lạnh lùng vang lên.
Godai-senpai và Takamatsu-senpai cười khoái trá.
“Đúng thế. Cuối cùng em cũng nhận ra rồi sao?” Tiếng cười tàn nhẫn.
“Lời bạt của tiểu thuyết có viết thế này nè.” Godai-senpai tiếp tục, đầy tự tin.
“ 'Câu chuyện dựa trên trải nghiệm cá nhân.' Và cuối cùng, nó còn viết thế này.”
Anh ta dừng, cười như thích thú nhìn chúng tôi.
“Dành tặng câu chuyện này cho những người bạn thanh mai trúc mã yêu quý nhất của tôi…”
Lời ấy khiến tim tôi thắt lại.
Aoi hụt hơi, tôi muốn phản bác, nhưng nghẹn lời.
“Cảm động ghê bây.” Godai-senpai chế nhạo, nhún vai. Takamatsu-senpai cười khẽ.
Tôi choáng váng, mắt mờ đi. Chân run.
Tôi vô tình làm tổn thương Kei.
Tôi chưa từng nghĩ thế.
“Miyabi!” Aoi vội đỡ khi tôi lảo đảo. Hơi ấm bàn tay Aoi kéo tôi về thực tại.
“…Đê tiện…!” Giọng Aoi run, vang trên sân thượng tĩnh lặng. Cậu ta trừng Godai-senpai.
“Sao các anh làm được chuyện đó…!”
Nhưng Godai-senpai vẫn cười tự tin.
“Em thì có tư cách gì nói người khác?”
Takamatsu-senpai bất ngờ lên tiếng, nhếch môi thích thú.
“…Ý gì?” Aoi hỏi.
“Em đổ tội vô cớ, liên tục trách móc Kei-kun đúng không?”
Lời Takamatsu-senpai nhẹ nhàng, nhưng mắt ánh lên tia u ám.
Như khoái trá phơi bày bí mật, nét mặt anh ta khiến tôi rùng mình.
Aoi cứng người, cúi mắt. Không còn vẻ mạnh mẽ, cậu ta trông thật mong manh.
Aoi mở miệng, nhưng lời đứt quãng, tan biến. Nắm chặt tay, vai run, nhìn đi chỗ khác.
Takamatsu-senpai tiến tới, giả giọng dịu dàng.
“Em thừa biết mà? Những lời em nói làm Kei tổn thương thế nào. Em thật sự không thấy sao?”
Mặt Aoi tái dần.
“Quả nhiên…! Kei… không làm gì Konatsu…!!” Aoi gào lên, giọng lẫn giận dữ và hối hận.
“…!” Nhìn Aoi, tôi như mất hết sức. Môi cậu ấy run...
Giọng Aoi đầy giận dữ và hối hận.
Godai-senpai và Takamatsu-senpai cười khoái trá nhìn chúng tôi.


7 Bình luận
Ông năng suất ghê,hóng ông mãi (dù mai đi thi 😓)