• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Amane Miyabi

Chương 25: Điểm cuối của nhà ga ám ảnh

17 Bình luận - Độ dài: 961 từ - Cập nhật:

Buổi trưa ngày lễ, tại một quán ăn gia đình đông đúc. Tiếng trẻ con reo hò, âm thanh của bát đĩa và tiếng gọi của nhân viên hòa lẫn. Nhưng tại một chiếc bàn ở góc khuất, không khí lại nặng nề khác thường.

Godai, Takamatsu và Konatsu ngồi đó, mỗi người một vẻ cáu kỉnh. Godai cắn mạnh ống hút cốc cola, Takamatsu ngừng khuấy cốc cà phê latte, còn Konatsu thở dài, ngậm ống hút.

“Chết tiệt…”

Godai chửi thề, nắm chặt tay.

“Đùa à…! Đang đến đoạn hay thì thằng khốn lập dị đó phá đám…!”

Những sự kiện tối qua lướt qua đầu Godai.

Hắn đã nhẹ nhàng dẫn dắt Miyabi, tính toán kĩ lưỡng mọi bước trong buổi hẹn. Hắn giả vờ gây ra một vụ quấy rối để tạo tình huống nguy hiểm, rồi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân. Cuối cùng, ở công viên, hắn định hôn Miyabi để hoàn toàn chiếm lấy cô.

Nhưng–.

“Nó dám từ chối tao một cách thẳng thừng…!”

Không kìm được cơn giận, Godai suýt đấm xuống bàn, nhưng lí trí kịp ngăn lại. Hắn thở hắt ra.

Ban đầu, mọi thứ chỉ là trò đùa.

Khi biết Miyabi, cô gái xinh đẹp và nổi tiếng của trường, lại thích một thằng lập dị chẳng ra gì, Godai đã cười nhạo. “Thật phí phạm.”

Hắn nghĩ, nếu có một cô gái như Miyabi bên cạnh, hắn sẽ trông ngầu đến mức nào. Vì vậy, theo chỉ dẫn của Konatsu, hắn quyết tâm chiếm lấy Miyabi.

Nhưng mọi thứ không như ý muốn.

Phản ứng của Miyabi khác hoàn toàn so với những cô gái trước đây.

Dù hắn thì thầm những lời ngọt ngào hay khéo léo dẫn dắt, cô vẫn không xiêu lòng. Thậm chí, đôi khi cô còn nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. Và điều đó khiến hắn khó chịu.

Tại sao cô lại từ chối? Tại sao cô vẫn còn lưu luyến một thằng như vậy?

Ban đầu chỉ là ham muốn chiếm hữu, nhưng càng cố gắng có được Miyabi, cảm xúc của Godai càng thay đổi.

Càng không thể có được, hắn càng trở nên ám ảnh. Hắn tin rằng bất kì cô gái nào cũng sẽ thuộc về mình.

Khi chán, chỉ cần vứt bỏ. Hắn đã sống như vậy.

Nhưng– Miyabi lại khác.

“…Tao không để mất đâu.”

Hắn lẩm bẩm vô thức.

“Vì mày mà kế hoạch của bọn tao cũng có thể bị ảnh hưởng đấy.”

Takamatsu gầm gừ bên cạnh.

“Nếu Miyabi ghét mày, có thể sẽ ảnh hưởng đến Aoi. Hai đứa đó khá thân nhau.”

Godai liếc Takamatsu sắc lẻm.

“Hả? Đừng nói như thể chỉ mình tao sai. Mày cũng chẳng thể khiến Aoi đổ đâu!”

“Cái gì?”

Chân mày Takamatsu nhíu lại.

“Đùa à? Nếu mày không thất bại, mọi chuyện đã suôn sẻ hơn nhiều.”

Không khí giữa hai người trở nên căng thẳng. Nhưng Konatsu chép miệng, thở dài và cắt ngang.

“…Thật thảm hại, đàn ông con trai mà chỉ biết cãi lộn.”

Cả hai im bặt, quay sang nhìn Konatsu.

Cô ta bình tĩnh lấy điện thoại, chậm rãi đưa màn hình ra.

“Lần này kế hoạch của tôi không thành, nhưng… vẫn còn cơ hội.”

Godai và Takamatsu nghi hoặc nhìn vào điện thoại. Trên màn hình là khoảnh khắc Godai suýt hôn Miyabi ở công viên. Góc chụp khiến nó trông như một nụ hôn thành công.

“…Cái quái gì? Chụp lúc nào thế?”

Godai kinh ngạc.

“Thực ra, lúc đó tôi cũng ở hiện trường, lén lút thôi.”

Konatsu cười nham hiểm.

“Đáng lẽ tôi định quay video, nhưng thấy Kei đến, tôi chỉ kịp chụp ảnh. Dù vậy, thế này cũng đủ dùng, đúng không?”

“Dùng được, ý mày là sao?”

Godai cau mày.

“Một bức ảnh giả mạo thế này thì làm được gì?”

Nụ cười của Konatsu càng sâu hơn.

“Quan trọng là cách sử dụng.”

“Nghĩa là sao?”

Takamatsu nhíu mày.

“Dùng nó để đe dọa trực tiếp thì quá rẻ tiền. Cái quan trọng là ‘thời điểm’ sử dụng.”

Konatsu xoay điện thoại trên tay, thì thầm.

“Chỉ cần tạo ra một tình huống mà Miyabi không thể từ chối. Khi đó, cô ta sẽ không thể thoát.”

Lời nói khiến Godai hít một hơi. Hắn cố lờ đi cảm giác lạnh người chạy dọc sống lưng.

Chỉ cần còn chút hi vọng.

“…Hiểu rồi.”

Godai nhếch mép cười.

“Thấy chưa, chưa hết đâu. Cố lên, các senpai.”

Konatsu cười khúc khích.

Nhưng ngay lúc đó.

“…Mấy người đang làm gì vậy?”

Một giọng nữ bất ngờ vang lên.

Cả ba giật mình quay lại, và đứng đó là Tachibana Aoi.

“–!”

Konatsu thoáng cứng người, nhưng nhanh chóng giấu điện thoại, nở nụ cười giả tạo.

“A, Aoi-senpai! Chị làm gì ở đây vậy?”

“…Đó phải là câu hỏi của chị chứ? Chị chỉ đến đây với gia đình. Định lấy nước thì thấy em…”

Aoi lạnh lùng nhìn họ.

“Bọn anh chỉ ăn uống thôi.”

Takamatsu vội chữa cháy.

“Bọn anh cũng định về đây. Em đang đi với gia đình à? Vậy bọn anh không làm phiền nữa.”

“Đúng rồi! Bọn em cũng về đây, chị cứ thong thả nhé!”

Konatsu nói giọng tươi sáng, vội vàng đứng dậy.

“…”

Aoi nhìn chằm chằm cả ba, rồi khẽ thở dài.

“…Vậy à.”

Khi cả ba đi đến quầy thanh toán và rời khỏi quán, Godai lướt qua Aoi, liếc cô với ánh mắt sắc lạnh.

“…”

Aoi không nói gì.

“…Đi thôi.”

Godai hậm hực, cùng Takamatsu và Konatsu rời đi.

Aoi nhìn theo bóng lưng họ, lặng lẽ siết chặt ly nước trong tay–.

Bình luận (17)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

17 Bình luận

Kiểu j chị main cũng gánh🐧☝
Xem thêm
Bọn này đang tránh làm đứa còn lại nghi ngờ mà? Sao lại còn liếc đe dọa nữa ???
Xem thêm
ko liếc thì làm sao mà bịt miệng đầu mối đc🤡
Xem thêm
@yukinee: là sao bác? Giờ cả hai đứa đều nghi ngờ thì kế hoạch đổ sông đổ bể hết
Xem thêm
Xem thêm 10 trả lời
Ko ngoài dự đoán, thối nát như nhau
Xem thêm
Bản chất thật :))
Xem thêm