Web Novel (51-100) - Đã xong
Chương 100 - (Ngoại truyện Oliver) - Nhìn lại quá khứ
4 Bình luận - Độ dài: 2,612 từ - Cập nhật:
"... Hự... Nơi này là đâu...?"
Khi tỉnh lại, tôi nhận thấy mình đang nằm dưới một trần nhà xa lạ.
Tôi chợt nhận ra rằng mình đang nằm trên một chiếc giường.
Nhưng tại sao...?
"Chào buổi sáng nhé Oliver. Cậu có thấy đau chỗ nào trên người không?"
Tôi nghe thấy giọng Luna phát ra từ phía bên cạnh mình.
Tôi rướn người dậy và kiểm tra tình trạng cơ thể mình nhưng không cảm thấy có gì bất ổn hết.
Mà lúc này thì tôi đã hiểu ra vì sao tôi lại nằm ngủ ở đây rồi.
"Tôi không thấy đau chỗ nào hết. - Ra vậy, mình thua rồi à."
Đây là lần đầu tiên tôi thua Orn kể từ hồi còn bé đến giờ.
Từ trước đến nay tôi chưa từng thua cậu ta và tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng mình sẽ không thua Orn.
Nhưng giờ khi tôi đã thua, trong lòng tôi lại có cho mình một cảm giác cam chịu, kiểu như "Mình thua cũng phải".
Tôi không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác như thế.
Nhưng trong lòng tôi cũng cảm thấy đôi chút sảng khoái ở đâu đấy.
"... Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Khoảng hai giờ. Lễ trao giải cũng đã kết thúc luôn rồi. Ngài Hầu tước Forgas bảo chúng ta hãy mau quay về căn biệt thự ngay khi cậu tỉnh lại. Xin lỗi vì bắt cậu phải đi liền ngay khi tỉnh lại nhưng ta hãy mau đi thôi."
Lệnh triệu tập từ Hầu tước Forgas à.
Chắc là để nghe ngài ấy ca nhạc vì không giành được ngôi vị quán quân đây mà.
Tôi chẳng muốn đi tí nào nhưng tôi không thể không đi được.
"Tôi hiểu rồi. Ta mau quay về đó thôi."
◇
Tôi vừa đi dọc theo con phố vắng vẻ trên đường trở về căn biệt thự từ đấu trường vừa suy ngẫm về những chuyện tiếp theo sẽ xảy ra từ giờ.
Tình trạng gần đây của Tổ đội Anh hùng phải nói là thực sự quá tồi tệ.
Điều này đã xảy ra được một thời gian rồi nhưng tôi thấy đến giờ phút này thì nó đã tệ đến nỗi khó có thể cữu vãn nổi rồi.
Lý do lớn nhất cho việc này có lẽ là bởi sự tham gia của Philly vào tổ đội.
Không chỉ mỗi Aneri mà đến cả Derrick cũng đã bắt đầu ủng hộ mọi thứ mà Philly làm.
Kết quả là ngay lúc này đây cô ấy đã trở thành người quyết định mọi công việc lẫn hoạt động của cả tổ đội.
Nhưng tôi không nghĩ đó là điều gì không hay và cũng không có gì sai khi để cô ấy lên làm thủ lĩnh của cả tổ đội.
Nếu là cô ấy thì tôi lại cảm thấy khá an tâm.
Thế rốt cuộc đang có vấn đề gì ở đây? Đó là mâu thuẫn với Luna.
Dường như Luna đã thay lòng đổi dạ đi rất nhiều và cô ấy rất hay thường xuyên chủ động phản đối các quyết định chung của tổ đội.
Không giống như hồi Orn mới rời đi, khi cô ấy chỉ đơn giản là từ chối mọi thứ, nhưng lần này cô ấy phản đối những quyết định được đưa ra với lý do là bảo vệ lợi ích cho cả tổ đội.
Và khi ý kiến của Luna và Philly xung đột nhau, Aneri và Derrick luôn đứng ra ủng hộ ý kiến của Philly nên khi tuân theo nguyên tắc đa số thì ý kiến của Philly sẽ luôn là phía được chọn để thực hiện.
Về phía tôi thì nghĩ rằng nghe theo ý kiến của Luna cũng rất được nhưng luôn bị ba người bọn họ ngăn cản.
Mỗi lần hai người họ xảy ra mâu thuẫn, bầu không khí trong tổ đội luôn trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Và đến tận vài hôm trước thì tinh thần Luna đã chạm xuống mức đáy rồi.
Tôi không rõ nguyên do tại sao nhưng tôi vẫn muốn động viên cô ấy bằng một cách nào đó.
(Có lẽ cái tổ đội này đã đến lúc phải...)
Đây là chuyện mà tôi đã luôn nghĩ được một thời gian rồi.
Tôi thấy biện pháp tốt nhất vào thời điểm này là giải tán Tổ đội Anh hùng.
Bản thân tôi thực sự không muốn tiếp tục làm mạo hiểm giả với những thành viên này nữa, và hơn hết, thất bại vừa rồi của tôi sẽ khiến quần chúng cảm thấy "Bình minh Ánh vàng" kém cỏi hơn "Thỏ Bạc Đêm Sao".
Để bảo vệ những điều quý giá nhất đối với mình, tôi không thể làm gì khác ngoài việc trở thành người mạnh nhất.
Nếu không, tôi sẽ đánh mất những điều quý giá đối với bản thân mình.
... Hể? Điều gì mới là quý giá đối với bản thân mình nhỉ?
Đồng đội của tôi ư?
Không, vì tôi đang nghĩ đến việc giải tán tổ đội nên tôi không nghĩ là mình lại sợ mất họ.
Vậy còn gia đình?
Nhầm rồi. Cha mẹ tôi đã mất cách đây mười năm khi ngôi làng nơi tôi sinh ra bị những tên đạo tặc tấn công.
Tôi không có người yêu và cũng không có ai để tôi muốn rằng người ấy sẽ cùng tôi lập nên mái ấm gia đình.
Nên gia đình không phải là điều quý giá với tôi ngay lúc này.
Thế còn danh vọng thì sao?
Cũng không phải nốt. Đó không phải là lý do để tôi dấn thân vào con đường làm mạo hiểm giả.
Điều mà tôi luôn muốn bảo vệ bằng cách trở nên mạnh mẽ hơn là gì ta?
"Có chuyện gì thế Oliver?"
Giọng của Luna kéo tâm trí tôi quay trở lại hiện thực.
Tôi đã dừng bước từ khi nào vậy nhỉ?
"... Không, không có gì đâu. Ta mau quay về thôi."
Càng nghĩ về chuyện ấy bao nhiêu, tôi lại càng cảm thấy bế tắc bấy nhiêu.
Người bạn chí cốt mà tôi đã hứa rằng sẽ cùng cậu ấy chinh phục Đại mê cung đã bị tôi vứt bỏ không thương tiếc, và tôi đã quá tập trung vào việc tự mình chinh phục Đại mê cung.
Nhưng khi nhìn lại, tôi lại nhận ra rằng tôi chẳng còn gì để tôi muốn bảo vệ nữa.
Mục tiêu của tôi vốn là trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ những điều quý giá, nay bằng một cách nào đó lại biến thành trở nên mạnh mẽ hơn mà thôi.
Hahahahaha, sao đến giờ mình mới ngộ ra nhỉ, hahahahaha...
◇
Khi cả hai về đến biệt thự, bọn tôi liền đi đến phòng tiếp khách.
Đúng như tôi nghĩ, ở đó có ngài Hầu tước Forgas, người đang ngồi trên một chiếc ghế đắt tiền với một ly rượu vang trên tay.
Đối diện ngài ấy là Philly, người đang ngồi trên một chiếc ghế khác. Dường như cô ấy đang buôn chuyện với ngài ấy từ nãy đến giờ.
Aneri và Derrick đứng sau lưng Philly, nhìn cứ như là bảo vệ riêng của cô ấy vậy.
Thật kỳ lạ khi thấy hai người đó dù tốt hay xấu, đều là những người quá coi trọng bản thân, lại sẵn sàng làm điều như vậy, nhưng dù sao thì chắc chuyện đó cũng không phải là không thể với họ ha.
Dù nghe rất khó tin, nhưng dạo gần đây, hai người đó thực sự quá mê mẩn Philly rồi.
Tuy nhiên, hai người họ đang đứng sau lưng cô ấy với ánh mắt vô hồn, cảnh tượng ấy kỳ lạ đến nỗi thậm chí tôi còn nghĩ rằng họ đã biến thành những con rối rồi cơ.
Không khó để tôi nghĩ rằng thực sự có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra với họ, nhưng tiếp chuyện với ngài Hầu tước Forgas là ưu tiên hàng đầu với tôi ngay lúc này.
"Chúng tôi về rồi đây."
Khi bắt gặp chúng tôi trong tầm mắt mình, vẻ mặt ngài Hầu tước Forgas liền tràn ngập sự giận dữ không nói nên lời.
"Sao ngươi dám làm ô uế mặt ta không chỉ một mà đến tận hai lần thế hả! Người ấy đã nói rồi kia mà! Ngươi định trả giá cho hành vi đó như thế nào đây!!"
Ngài Hầu tước Forgas thường ngày, người luôn ăn nói và hành xử điềm đạm giờ đã không còn nữa.
"... Tôi không hề hạ thấp cảnh giác chút nào. Đơn giản là vì Orn mạnh hơn tôi thôi. Không còn gì khác nữa đâu thưa ngài."
Dù đang thốt ra những lời thật lòng thì tôi vẫn khá bất ngờ với chính những lời ấy.
Tôi cứ nghĩ rằng nếu mình thua Orn, tôi sẽ rất buồn bã và đau khổ, nhưng giờ đây tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhõm và sảng khoái đến kỳ lạ.
"Ngươi nói là ngươi không buông lỏng cảnh giác sao? Sức mạnh thật sự của ngươi vốn dĩ đâu chỉ có như này đâu! Mười năm trước, ngươi đã đánh ngang cơ với Velia Sans rồi kia mà!? Rồi còn - "
"Hầu tước Forgas à, ông nhiều lời quá rồi đấy."
Một tiếng hét vang lên làm ngắt quãng cả bầu không gian, giọng nói ấy như thể không chấp nhận bất kỳ sự phản đối nào.
Đó là giọng của Philly ư?
Ngài Hầu tước Forgas vẫn đang rất tức giận và mắng tôi xa xả, nhưng sau khi nghe thấy tiếng quát của Philly thì ngài ấy liền nín bặt.
Gì thế này... Philly có thể hét ra giọng như này sao?
Chỉ một câu từ Philly thôi mà bầu không khí trong phòng đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Cứ như thể Philly là người có địa vị lớn nhất ở đây vậy.
Nhưng ngài Hầu tước, người đang bị cơn giận làm mù mắt, cảm thấy hành vi chen ngang của Philly quá đỗi không thể chấp nhận được.
"Im mồm đi con nhãi! Cô nghĩ cô là ai hả? Ta là Hầu tước cai quản cả vùng lãnh thổ này đấy nhé!?"
"Bớt sủa hộ tôi được không? Tôi dư sức nghe ông nói nên bớt cầu kỳ trong ngôn từ lại giùm tôi cái. Tôi không có ý định chen ngang ông đâu, nhưng đừng có nhắc đến người đó một cách tùy tiện như thế. Chẳng phải tôi đã từng nhắc ông rồi sao? Hay ông chỉ là một tên não chim khi liền quên đi mọi thứ sau khi đi được vài bước chân?"
"Não chim ư -, đây là lần đầu tiên ta phải nghe thấy những lời xúc phạm đó kể từ khi sinh ra đấy. Cô đừng hòng thoát khỏi vụ này với tôi."
"Ồ, cảm thấy bị xúc phạm sau khi nghe những lời này thì ông đúng chuẩn là cậu ấm con nhà giàu rồi ha. Đồ kém cỏi, lo mà biết thân biết phận đi."
Dù đang phải đối mặt với ngài Hầu tước, Philly hoàn toàn không hề tỏ ra run sợ. Nếu nhìn theo góc nhìn của người ngoài cuộc thì Philly sẽ là bên đang gây áp lực ở đây.
Nhưng chuyện này không ổn chút nào. Dù gì thì đối phương là một Hầu tước - một quý tộc cấp cao. Cô ấy sẽ bị trừng phạt vì tội xúc phạm quý tộc mất...
"O, oi, Philly à, bình tĩnh lại một chút đi..."
"Cáo mượn oai hùm sao...! Nếu không có sức mạnh của Velia Sans thì cô có thể làm được gì chứ - híc!?"
Ngay sau khi ngài Hầu tước nhắc đến cái tên "Velia Sans" một lần nữa - cái tên mà Philly cấm ngài ấy nhắc đến, một luồng sát khí dày đặc toả ra dữ dội từ Philly.
Tôi liền đổ mồ hôi lạnh, rợn cả tóc gáy sau khi cảm nhận được luồng sát khí này.
(Mình chưa từng cảm nhận được luồng sát khí nào mạnh đến chừng này trước đây... Rốt cuộc Philly là ai vậy?)
Luna, người đang đứng cạnh tôi cũng phải nuốt cái ực sau khi cảm nhận được luồng sát khí dữ dội toả ra từ Philly.
Nhưng Aneri và Derrick vẫn đứng bất động, không nhúc nhích dù chỉ một li.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi không thể theo kịp được những diễn biến quá sức đột ngột này.
"Tên não chim phế vật này sẽ để lại hậu hoạ cho kế hoạch trong tương lai mất. Xử lão ngay tại đây luôn cho rảnh nợ."
Philly đứng dậy, lẩm bẩm gì đó một cách khó chịu.
"Ngươi, ngươi đang định giết ta ư?"
Do Philly đứng lên và tỏ vẻ bề trên, cộng thêm sát ý tỏa ra từ cô ấy, Hầu tước Forgas liền trở nên hoảng loạn.
"Phải. Giết ông thì dễ thôi, nhưng may cho ông là ông có nhiều quyền lực phết nên nếu tôi giết chết ông ngay tại đây thì phiền phức lắm. Thế nên tôi sẽ không giết chết ông - về mặt thể xác nha?"
"Hiiieee...! Đừng, đừng đùa với ta! Ta sẽ không chịu kết cục như này tại đây đâu...! Nếu cô định làm thế với ta thì - !"
Ngài Hầu tước vừa nói vừa làm một thứ gì đó có màu vàng kim xuất hiện.
Đó là ma thạch sao?
Tôi chưa từng thấy một viên ma thạch màu vàng kim bao giờ.
Ngài ấy đang định làm gì với nó vậy?
"- Chết! Cái đó là...! Dừng lại mau!"
Nhìn thấy viên ma thạch, lần đầu tiên Philly tỏ ra hoảng loạn .
Bộ cái này nghiêm trọng lắm sao?
"Oliver! Mau nhìn vào viên ma thạch này đi!!"
Ngài Hầu tước vừa nói vừa ghé sát viên ma thạch ngay trước mắt tôi.
"Nhắm mắt lại ngay Oliver Cardiff! Anh không được nhìn vào thứ đó!"
Philly bảo tôi không được nhìn vào đó.
Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi viên ma thạch này được.
Ngay khi nhìn vào viên ma thạch, trái tim tôi liền đập thình thịch thình thịch.
"Ư, ự..."
Sức lực rút kiệt khỏi cơ thể tôi, tôi không thể đứng vững được nữa và bắt đầu loạng choạng, quỵ người xuống.
"Oliver à! Có chuyện gì thế!? Cậu có sao không!?"
Dù đang đứng hét ngay bên cạnh nhưng tôi lại nghe thấy giọng của Luna phát ra từ một nơi nào đó rất xa xôi.
(Gì, gì thế này...! Cơ thể mình nóng quá.)
"Hự... Đầu mình..."
Đầu tôi đau đến mức cứ như thể nó sắp sửa nứt toác ra rồi vậy.
Ngay lúc đó, những dòng ký ức mà tôi đã quên liền ùa ạt ào về.
"Aaaaagh!"
Dù đáng ra đây không phải là những dòng ký ức tôi từng nhớ, nhưng bằng cách nào đó mà bản năng mách bảo tôi rằng mọi chuyện từ trước đến nay, tất thảy đều là giả dối.
Và tôi có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh đang dâng trào ra khắp cơ thể mình.
Trong cơn hỗn loạn, tôi không thể kiểm soát được sức mạnh của bản thân mình.
Và cùng -
Với quyết tâm "nghiền nát Hội Mạo hiểm giả", ý thức của tôi liền mờ dần đi. [note73344]


4 Bình luận