Web Novel (51-100) - Đang tiến hành
Chương 87 - "Kiếm Công Chúa"
2 Bình luận - Độ dài: 2,388 từ - Cập nhật:
◆
Fuuka Shinonome.
Một mạo hiểm giả thuộc về Bang hội mang tên "Sương Chiều Phủ Sương" cùng một tổ đội hạng S và còn được biết đến với biệt danh là "Kiếm Công Chúa".
Đảm nhiệm vai trò phòng vệ và cũng là chủ lực của một tổ đội hạng S, cô ấy là một mạo hiểm giả hết sức đặc biệt.
Được ban cho một Thiên phú vô cùng tuyệt vời mang tên [Thấu thị Tương lai], không một thứ gì, dù là con người hay ma thú có thể chạm được vào cô ấy.
So với các loại Thiên phú khác, Thiên phú của cô ấy chắc chắn đủ mạnh, vượt xa các loại Thiên phú khác.
Tuy nhiên, cá nhân tôi tin rằng sức mạnh thật sự của cô ấy không chỉ đơn thuần dựa trên Thiên phú của mình.
Cốt lõi sức mạnh của cô ấy đến từ đao pháp siêu đẳng, năng lực thể chất và sự nhanh nhẹn vốn có của cô ấy.
Bất kể tương lai mà cô ấy có thể nhìn thấy là gì, cô ấy mạnh đến thế là bởi cô ấy có thể ứng phó với những tình huống xảy ra trong tương lai bằng cách phát huy năng lực thể chất và trí thông minh vốn có của mình cô ấy. Nếu một người nào đó thức tỉnh được [Thấu thị Tương lai] mà không có được những kỹ năng trên thì quả thực quá lãng phí.
Tôi tận mắt chứng kiến cô ấy chiến đấu lần đầu tiên là trong chuyến thảo phạt chung, những chuyển động tinh tế, tối giản mà cô ấy thể hiện ra hoàn hảo đến mức tôi phải tin rằng đó chính là hình mẫu Đỡ đòn kiểu né tránh mà Carol đang hướng đến.
Và cô ấy đến từ Kyokuto, một quốc đảo nằm ở địa phận phía đông lục địa.
Bộ đồ mà cô ấy đang mặc chính là trang phục truyền thống của vùng Kyokuto, tôi nhớ không nhầm thì nó được gọi là kimono.
Chúng rất thanh lịch và tôi thấy chúng trông rất hợp với cô ấy.
◆
Sau khi đưa Fuuka đến một nơi vắng người hơn, hai người bọn tôi đứng ăn xiên nướng cùng nhau.
"Nó có ngon không?"
Fuuka gật đầu lên xuống để đáp lại câu hỏi của tôi.
Khuôn mặt cô ấy không hề biến sắc, nhưng tôi vẫn cảm nhận được niềm vui đang toả ra từ cô ấy.
Nếu cô ấy có mọc đuôi thì lúc này nó sẽ vẫy tít lên cho mà xem. [note72947]
"Ngon lắm Orn à. Cảm ơn nhé."
Chỗ thịt nướng trên que xiên mà Fuuka đang cầm đã biến mất chỉ trong chớp mắt. Cô ấy cảm ơn tôi.
"Có gì đâu. Mà sao cô lại không đem tiền theo thế?"
"Tôi đang đi dạo với Katie thì tiền tôi bị cô ấy thu mất, rồi cô ấy bỏ đi một mình luôn."
Vì một lý nào đó mà tôi lại cảm thấy có rất nhiều chuyện cần phải nói ra ở đây...
Katie tên thật là Katina Oldham, cũng là một thành viên của "Sương Chiều Phủ Sơn".
Cô ấy toả ra bầu không khí của một người khá chín chắn.
Tôi không nghĩ người đã thu tiền của Fuuka rồi chạy mất với Katina là cùng một người...
"Tại sao cô lại bị cô ấy thu tiền..."
Điều tôi muốn hỏi nhất đã tự động thoát ra khỏi miệng tôi.
"Chịu. Tôi chỉ muốn mua những gì mình muốn ăn thôi."
Fuuka vẫn trưng ra vẻ mặt chán nản như hồi nãy.
Không hề biến sắc dù chỉ một chút, thứ kỹ năng đỉnh cao gì thế này...
"Ra, ra vậy... Ừm, ít ra thì giờ cô đã thoả mãn rồi. Xin đừng làm phiền bác chủ tiệm nữa nhé? Buôn bán ở quầy hàng thì tiền nong luôn là ưu tiên hàng đầu mà."
"Mm, lần này tôi đang trò chuyện với ông bác đó thì chợt nhận ra Katie đã không còn đứng đó nữa nên tôi đã lỡ gây khó dễ cho ông bác ấy rồi, tôi sẽ chú ý vào lần tới. Với lại, tôi cũng muốn được báo đáp anh nữa, anh có muốn gì không? Ngoại trừ việc nương tay trong giải đấu võ thuật ra bởi Haruto đã bảo tôi rằng không được làm thế, nên hãy loại trừ cái đó ra nhé."
Vậy là Fuuka cũng sẽ tham dự giải đấu võ thuật sao?
Và cô ấy nhất định sẽ không nương tay dù chỉ một chút.
Hiện tại thì tôi vẫn đang vắt óc nghĩ ra đủ mọi loại biện pháp đối phó nhưng không biết liệu chúng có hiệu quả hay không khi tôi phải đánh nhau với cô ấy, ca này khó lắm đây.
"Ừm, hiện tại thì tôi nghĩ là tôi không cần gì đâu... -Hửm, có chuyện gì thế?"
Khi tôi đang nói rằng tôi không muốn gì hết thì Fuuka cứ nhìn chằm chằm mãi vào dòng người tấp nập.
"Sẽ có móc túi..."
Tôi hỏi có chuyện gì và Fuuka đáp lại.
(Không phải... 'có móc túi' mà là 'sẽ có móc túi' sao?)
Tôi vừa nghĩ vừa nhìn về phía mà Fuuka đang nhìn. Ở đó có một gã đàn ông đang tỏ ra bồn chồn và ngó ngàng xung quanh.
Gã đàn ông đáng ngờ đó chộp lấy túi của một người phụ nữ đi qua trước mặt gã và định tẩu thoát bằng cách lẩn mình vào trong dòng người đông đúc.
Người phụ nữ bị móc túi liền hét lên "Kya-! Có kẻ móc túi-!", thu hút mọi sự chú ý đến từ những người xung quanh cô ấy.
Ăn cắp trắng trợn luôn kìa...
Ừm, nếu Fuuka không có mặt ở đây... thì chắc là tôi cũng đã để hắn chạy thoát luôn rồi, nên có thể xem rằng kế hoạch của gã ta cũng tinh vi ra phết chứ nhỉ?
Khoan, hắn là tội phạm cơ mà, thế nên...
"Orn nè, bắt hắn nhé?"
Fuuka hỏi tôi.
"Ừ. Nếu có tội ác diễn ra ngay trước mắt tôi thì ít ra tôi cũng muốn được kiểm soát tình hình được phần nào mà."
Tên móc túi đã chạy được khá xa nhưng bởi tôi đã thi triển ma pháp căn nguyên [Đánh Dấu] nên tôi có thể định vị được hắn trong phạm vi vài km mà không phải lo gặp chút vấn đề gì hết, và Fuuka thì đã biến mất từ phía bên cạnh tôi rồi.
Fuuka lao qua dòng người chen chúc bằng tốc độ cực nhanh, và khoảng cách giữa cô ấy với tên cướp đã giảm xuống chỉ còn chưa đầy một nửa.
(Mình không cảm nhận được dòng chảy ma lực nào hết. Lẽ nào đó chính là năng lực thể chất của cô ấy khi chưa được nhận phép bổ trợ sao...)
Một lần nữa, tôi cảm thấy kinh ngạc trước năng lực thể chất siêu phàm và sự nhanh nhẹn của Fuuka.
Chỉ trong chốc lát, Fuuka lao ra trước mặt tên cướp để chặn đường gã ta.
Tên cướp rút ra một con dao nhỏ từ trong ống tay áo và giơ nó lên để chém Fuuka một nhát.
Nhận thấy điều đó, mọi người xung quanh họ dạt xa ra khỏi Fuuka và tên cướp càng nhanh càng nhằm tạo điều kiện thuận lợi để Fuuka hạ gục hắn.
Đòn tấn công nửa mùa của một tên móc túi bình thường đời nào mà có thể chạm được trúng Fuuka, cô ấy nắm lấy cánh tay của gã ta và quật hắn ngã ra đất bằng một cú ném vai.
◇
Nhìn vào mặt Fuuka, tên cướp gào lên "Chết tiệt! Bị bắt mất rồi. Này! Mau gọi đám kỵ binh đến đây đi!" với thái độ ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
Dù có là quân trộm cắp thì hắn ngay thẳng quá. Err, làm gì đây ta...?
"Fuuka à!? Sao em lại hành hung người dân thế!?"
Khi tôi đang nghĩ cách xử lý tên cướp này thì chợt nghe thấy giọng của một người phụ nữ khác vang lên nhưng không phải là giọng của người phụ nữ bị móc túi.
Quay đầu lại nhìn thì tôi bắt gặp một người phụ nữ đôi mươi với mái tóc gợn sóng màu hạt dẻ.
"Không ạ. Bắt cướp thôi chị."
Cô ấy chính là Katina Oldham.
Cũng như Fuuka, cô ấy là một mạo hiểm giả đến từ "Sương Chiều Phủ Sơn".
"Đã lâu không gặp cô rồi, Katina."
"Orn Doula... Cậu đang làm gì ở đây với Fuuka vậy?"
Katina nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Tôi tình cờ gặp cô ấy hồi nãy và bọn tôi cùng chuyện trò với nhau đôi chút thôi. Bỗng dưng tên cướp này từ đâu đó chạy ra móc túi nên cả hai đã đuổi theo hắn đến đây ấy mà."
"Ra vậy. Fuuka có gây phiền hà gì cho cậu không vậy?"
Katina, người dễ dàng tin lời tôi nói liền bắt đầu trò chuyện như thể cô ấy là mẹ của Fuuka vậy.
Mình biết mà, Fuuka mới là người tự ý tách ra chứ đời nào Katina lại tự tách ra đi lẻ đúng không?
"Katie à, xin đừng thô lỗ như vậy. Em không hề gây rắc rối gì cho Orn hết. Anh ấy chỉ mua que xiên nướng cho em thôi ạ."
"Hả!? Em vòi xiên nướng của cậu ấy ư!? Chẳng phải chị đã nói với em là không được ăn nữa rồi sao!? Em ăn nhiều quá mức rồi đấy!?"
Việc gì cô phải nói thẳng ra như vậy trời...
Đến cả tôi, người chưa hề biết tí gì về Katina mà cũng có thể đoán ra được luôn là cô ấy sẽ phản ứng như vậy.
Chờ đã, cô đã bị thu tiền vì ăn quá nhiều sao...
Tôi tôn trọng Fuuka với tư cách là một chiến binh và có ấn tượng với phong cách chiến đấu ngầu lòi của cô ấy, nhưng ấn tượng đó đã bắt đầu vụn vỡ trong tôi rồi...
"Vừa thu được tiền xong thì em ấy liền tự ý chạy tót đi xin ăn người ta, xấu hổ quá đi mất..."
Katina rên rỉ rồi lấy tay ôm trán.
'Xin ăn' thì có hơi nói quá một chút, mà thôi đi, cũng không phải là tôi không hiểu được cảm giác của cô ấy.
"Tôi là người đã chủ động đưa thịt xiên nướng cho Fuuka mà."
"... Nhưng Fuuka đã toả ra bầu không khí dễ thương lắm có đúng không? Em ấy thực sự rất dễ thương và có thể dễ dàng khiến cậu muốn chăm sóc em ấy đấy."
"Tôi cũng chính là nạn nhân của vẻ dễ thương đó đấy...", Katina thầm thì thêm một câu đằng sau.
Có vẻ như cô ấy đã gặp khá nhiều rắc rối nhỉ.
"Sao em cứ có cảm giác mình đang bị móc mỉa thế ta?"
Fuuka tỏ ra bất mãn với lời nói của Katina.
"Nếu em cảm thấy thế thì hãy sống trách nhiệm hơn nữa đi. - À Orn này, cậu đã trả bao nhiêu cho thịt xiên nướng thế?"
"Một xu đồng lớn và năm xu đồng nhỏ."
Tôi nói cho Katina biết và cô ấy trao tiền vào tay tôi.
"Được rồi. Vừa đủ luôn nhé. Tôi xin lỗi vì Fuuka nhà tôi đã gây phiền hà cho cậu. - Giờ thì Fuuka này, em đã tóm được tên móc túi chưa?"
"Mm."
"Rồi, áp giải gã đến chỗ binh lính thôi. Và người bị trộm túi-"
"Ô, ừm, là tôi..."
Thật ra là cô ấy đã kịp chạy đến đây khi Katina đột ngột xuất hiện rồi cơ, nhưng bởi Katina cứ làm rùm beng mãi lên nên cô ấy mới không tìm được cơ hội để lên tiếng.
"Ô, đây là túi của cô có đúng không? Cẩn thận đừng để bị mất cắp nữa nhé."
"V, vâng. Cảm ơn cô nhiều lắm."
"À, xin thứ lỗi. Tôi hỏi cô cái này có được không ạ?"
Người phụ nữ nọ nhận lại chiếc túi bị cắp và định rời đi thì tôi lên tiếng gọi cô ấy lại.
"Sao, sao vậy...?"
Cô ấy không nhìn thẳng vào mắt tôi và tỏ ra không dễ chịu cho lắm, nhưng dường như cô ấy vẫn đang lắng nghe tôi nói.
"Không có gì to tát đâu, nhưng có phải cô là người ngoại quốc không? À, cô không cần phải cho tôi biết đó là nước nào đâu, cô chỉ cần đáp 'đúng' hoặc 'không phải' là được."
"Err, đúng, tôi đến từ một quốc gia khác đấy. Ừm, thế là được rồi đúng không?"
"Vâng, cảm ơn cô nhiều. À còn cái cuối cùng này nữa, cô có nghe đến 'Thương hội Flockhart' bao giờ chưa?"
Người phụ nữ đó khẽ rùng mình khi nghe thấy câu hỏi của tôi. Tôi không hề bỏ lỡ điều đó.
Hầy... Mình đoán không nhầm mà... Thật tình, rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế...
"K, không, tôi chưa nghe qua bao giờ. Đó là thương hội nổi tiếng lắm à?"
"Ra vậy. Maa, đây là một thương hội tôi biết rõ. Tôi có nghe nói họ đã mở rộng địa bàn kinh doanh của mình sang cả nước ngoài nên tôi muốn hỏi rằng liệu dân ngoại quốc có biết đến họ hay không ấy mà. Xin lỗi cô vì tự dưng hỏi một câu hỏi kỳ cục như vậy."
"Ha, haa... Ừm, vậy tôi đi đây. Cảm ơn cô cậu rất nhiều."
Và cứ như thế, người phụ nữ bị móc túi rời đi đâu đó.
"Xin lỗi nhé Katina. Tôi còn chút công chuyện cần xử lý nên phiền cô áp giải gã ta đến chỗ binh lính có được không?"
"Tôi hiểu rồi. Bọn tôi sẽ áp giải gã này đến chỗ binh lính cho."
Nhờ họ xong, tôi bắt đầu rời đi. - Đến nơi tên bắt cóc bị dính phải [Đánh Dấu] của tôi đang hướng đến... Thương hội Flockhart.


2 Bình luận
TFNC