• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 188: Đám đông

8 Bình luận - Độ dài: 2,311 từ - Cập nhật:

<Hiện đang không liên lạc đư—>

“Không bắt máy sao?”

“Không bắt máy”

Tôi đáp lại câu hỏi của Jang Chaeyeon trong khi nhìn bảo tàng nghệ thuật.

“Chúng tôi sẽ đóng cửa bây giờ!”

Khi nhân viên bảo tàng vẫy tay hét lên, mọi người nhanh chóng cầm vé và bước về chỗ của mình, như thể bị đuổi đi.

Cảnh tượng họ lẩm bẩm gì đó một cách tiếc nuối thực sự trông như những người thất vọng vì không thể tham gia hơn là những người bị điều khiển tâm trí.

“Cô Ahrin”

“Ừm”

“Cô có nghĩ là họ đã bị thôi miên hay tẩy não gì không?”

Song Ahrin hơi chau mày trước lời của tôi rồi lắc đầu.

“Không, tôi hoàn toàn không cảm nhận được thứ gì như vậy”

Không phải là thôi miên.

“...”

Dù vậy, vẫn có một việc quan trọng khác.

“Vẫn không có người nào xuất hiện từ lối ra”

Sau khi quan sát lối ra một cách kỹ lưỡng, tôi xác nhận được rằng chỉ có một số ít người đi ra từ đó.

Những người đi ra đều mang trên mình biểu cảm hạnh phúc, nhưng vấn đề là số lượng người trở ra thấp hơn rất nhiều so với số lượng người đi vào.

“Chúng ta có nên đi vào không?”

“Đợi chút đã”

Tôi giơ tay lên ngăn Yu Daon đang khởi động và kiểm tra điện thoại của mình một lần nữa.

Mặc dù tôi đã gọi Trưởng Chi nhánh nhiều lần, cô ấy vẫn không bắt máy.

Tôi giữ lấy tấm danh thiếp trống không của Trưởng Bộ phận và hét lên trong thâm tâm gọi cầu cứu từ ông ấy, nhưng chẳng có gì xảy ra.

“...”

Tôi phải ra quyết định thôi.

Tôi để lại tin nhắn cho Trưởng Chi nhánh.

<Có vẻ là đã có chuyện kỳ lạ xảy ra ở triển lãm nghệ thuật. Tôi sẽ vào đó trước.>

<Tôi đã gọi nhiều cuộc lắm rồi đấy. Cô không đổ lỗi cho tôi được đâu.>

Tôi đã làm mọi thứ có thể rồi.

Tôi đút tay vào túi áo trong và kiểm tra súng cùng sổ hướng dẫn.

Súng và sổ hướng dẫn đều đã sẵn sàng.

Khi lục lọi qua túi áo, tôi còn tìm thấy cả lọ khí butan.

“Gì vậy? Anh định đốt cháy cả cái bảo tàng nghệ thuật đấy à?”

“Nếu cần thiết”

May mắn là đa số tác phẩm nghệ thuật đều rất dễ bắt lửa.

“Chúng ta sẽ đi vào như nào?”

Yu Daon nhìn tôi.

“Chúng ta cứ đi vào thôi”

“Hở?”

Yu Daon chớp mắt như thể không hiểu ý của tôi.

“...”

Tôi nhìn về phía Song Ahrin.

“...Ừm, đây là nơi mà tôi có thể tỏa sáng”

Song Ahrin hít một hơi sâu và bước về trước.

Phía trước bảo tàng nghệ thuật đã tối đen từ lúc nào, ánh sáng từ đèn pin di chuyển, nhắc nhở chúng tôi rằng đang có bảo vệ kiểm tra xung quanh.

Song Ahrin bước về trước một cách tự tin.

Ngay sau đó, một bảo vệ nhận ra cô ấy liền giơ tay lên để dừng Song Ahrin lại.

“Xin đợi đã! Triển lãm đã đóng cửa cho ngày hôm nay! Xin hãy lại quay lại vào ngày mai!”

Một người đàn ông tiếp cận Song Ahrin trong khi hét lên.

Tôi nhìn nhanh qua trên đầu người đàn ông.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Kim Haru]

[Tuổi: 25]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Anh tự hỏi rằng công việc bảo vệ gác đêm phải gặp ít người lắm cơ mà. Vậy thì tại sao lại có nhiều người cố lẻn vào bảo tàng vậy chứ?]

[Điểm yếu: Một người bình thường. Nếu bị tấn công vào chỗ hiểm, anh ta sẽ chết]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một người bình thường.

“Cô không nghe thấy tô—”

Khi Song Ahrin nhìn người đàn ông, cơ thể của anh ta liền đông cứng.

Người đàn ông, đang nhìn chằm chằm vào Song Ahrin, bắt đầu lắp bắp.

“Có, có, có chuyện gì vậy…?”

Song Ahrin đã dùng loại tẩy não gì để khiến anh ta cư xử như này vậy?

“Tôi đi vào đây”

“À, ừm, xin mời…”

Ngay sau đó, người đàn ông gật đầu với vẻ mặt đờ đẫn, và Song Ahrin tự tin bước vào bảo tàng nghệ thuật.

“Mấy người còn định đứng đấy làm gì nữa? Mau đi nhanh lên”

Cô ấy quay về sau nhìn chúng tôi.

“...Tôi đang đi đây”

Cô ấy đã làm cái quái gì vậy?

“Cô Ahrin thực sự là giỏi chiến đấu với con người nhất nhỉ? Dù có hơi lạ là đối thủ của cô không phải con người”

“Cô Daon”

“Hở?”

“Xin đừng nói gì cả”

Chúng tôi tiến vào trong viện bảo tàng.

Viện bảo tàng tối đen hiện ra với sàn nhà đá cẩm thạch tuyệt đẹp và rèm đen treo ở hai bên.

Tôi nghe được đây là viện bảo tàng nghệ thuật lớn nhất cả nước, nên nếu như thế này thì cũng được làm tốt đấy chứ.

“...Nóng”

Ngay khi vừa đi qua lối vào, một cảm giác nóng bức khó chịu ập vào người tôi.

Nó có cảm giác âm ấm hơn là nóng.

Giống như là…

“Tàu điện ngầm chật ních người”

“Hở?”

“Không có gì”

Ba người kia chắc cũng chẳng biết đâu do họ chưa từng đi tàu điện ngầm vào giờ cao điểm bao giờ.

Nó có cảm giác khó chịu như khi ta ở trên tàu điện ngầm đông đúc để đi làm giữa hè.

Tôi táy máy sổ hướng dẫn trong túi áo mình, nhưng vẫn chưa có gì xuất hiện.

Khi đi tiếp, tôi nhìn thấy một băng-rôn lớn được treo giữa viện bảo tàng tối đen.

<Nghệ sĩ vô danh: Một câu trả lời táo bạo cho câu hỏi ‘Nghệ thuật là gì?’>

Một câu hỏi táo bạo à.

“Nóng thật đấy”

Jang Chaeyeon lẩm bẩm trong khi tháo cúc áo của mình, và Yu Daon vội vã chạy đến chỗ cô ấy và dùng tay che đi chỗ cúc áo hở ra.

“...Cô đang làm gì vậy?”

Jang Chaeyeon chớp mắt nhìn Yu Daon, và Yu Daon im lặng bỏ tay ra.

“À, không có gì”

Khi Yu Daon bắt gặp ánh mắt của Jang Chaeyeon, cô ấy từ từ rụt tay lại.

“Mọi người không thấy nóng à?”

“Nóng thật”

“Tôi…không thấy nóng đến vậy”

Song Ahrin cũng thở dài và cởi bỏ chiếc áo khoác của mình, và Yu Daon nghiêng đầu đáp lại tôi.

“...”

Tôi gọi cho Trưởng phòng lần nữa trong triển lãm nghệ thuật.

<Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang không thể liên lạc được…>

Vẫn không có phản hồi.

Quái lạ.

Không phải là Trưởng phòng đã nói rằng nơi này không có gì nguy hiểm sao?

Chẳng lẽ là ông ấy trọc rồi?

Cũng không phải.

Tóc ông ấy chỉ rụng đi một chút thôi, nhưng ông ấy vẫn chưa trọc hoàn toàn.

Trưởng phòng mà lại không biết về cái này sao?

Có lẽ vấn đề còn lớn hơn tôi tưởng.

Và nhắc đến nghệ thuật…

Phần thân ma-nơ-canh hiện lên trong tâm trí tôi.

“Làm ơn đấy, xin đừng là nó”

“Hở?”

“Không có gì”

Tôi bước đi chậm rãi.

<Trải nghiệm tác phẩm của một bậc thầy.>

Tôi nhìn cái biển ở lối vào.

“Một bậc thầy à”

“...Tôi có hơi bất an rồi”

“Tôi cũng vậy”

Có vẻ là ký ức của Yu Daon về bảo tàng nghệ thuật cũng không đặc biệt vui vẻ gì.

“Cô Daon. Cảm giác khi cô chạm trán với Chủ Nghĩa Duy Mỹ thế nào vậy?”

Chủ Nghĩa Duy Mỹ…à, thứ đó. Ý anh là con ma-nơ-canh?”

“Ừm”

“...”

Yu Daon nhắm mắt lại và chìm vào suy nghĩ.

“Nó như là trở thành một con người say mê nghệ thuật đến mức phát điên lên”

“Nghệ thuật?”

“Ưm, nó kiểu…”

Yu Daon chau mày và trưng ra vẻ mặt thực sự khó chịu.

“Cả thế giới của tôi đã thay đổi”

“...”

“Để ví dụ, nó cảm giác như thứ quan trọng nhất với tôi đột nhiên trở thành nghệ thuật, và một ai đó cứ nhồi nhét chủ đề đó vào tôi”

“Ra vậy”

“Cảm giác đó…thực sự tồi tệ”

“Phải ha”

Cảm giác khi bị ai đó tác động vào tâm trí của mình sẽ tồi tệ đến mức nào cơ chứ?

“Bởi vì nó đã tùy tiện thay đổi thứ quan trọng nhất với tôi”

Ra đó là ý của cô ấy à.

Thứ quan trọng nhất với cô ấy có thể là gì để mà cô ấy lại như này nhỉ?

Nhưng tôi không nghĩ là mình có thể hỏi thẳng cô ấy.

Khi đi tiếp, chúng tôi lại bắt gặp một biển chỉ dẫn nữa.

<Chiêm ngưỡng sức sống mãnh liệt trong nghệ thuật.>

Và rồi, những bức tranh bắt đầu xuất hiện trong gian phòng tối đen.

“...”

Tôi nhìn xung quanh một cách bất an.

Chẳng thể nào biết được sẽ có thứ gì đột nhiên chui ra từ đâu cả.

“...Ôi”

Khi tôi đang quan sát xung quanh, Yu Daon đột nhiên thốt lên một tiếng cảm thán và nhìn đi đâu đó.

“Cô Daon?”

“Nhìn kìa”

Cô ấy lẩm bẩm, nắm lấy tay áo của tôi.

Tôi nhìn vào bức tranh mà cô ấy chỉ đến.

“...”

Đó là một bức tranh thô kệch.

Một cảm giác kỳ quái.

Nó không giống như là đã được vẽ bởi con người.

Nhưng có một điều chắc chắn, nó rất thô kệch.

“Cái đó thì sao?”

“...Không phải nó rất đẹp à?”

Tôi thoáng không biết nói gì trước lời của Yu Daon.

Đẹp ấy hả?

Thứ đó sao?

Ít nhất thì theo tiêu chuẩn của tôi, nó hoàn toàn không đẹp chút nào.

“Anh nhìn đi. Khả năng miêu tả đáng kinh ngạc, rồi cả cảm giác như có mùi cỏ tỏa ra từ nó nữa”

“...”

Tôi quay về sau nhìn Jang Chaeyeon và Song Ahrin.

“Đẹp thật đấy”

Jang Chaeyeon cũng gật đầu và lẩm bẩm.

“...Hà”

Song Ahrin, ngược lại, đang thở dài não nề.

“Cô Ahrin”

“Ừm, tôi ổn”

Song Ahrin đáp lại trong khi nhìn vào mắt tôi.

“Vấn đề là đây không phải thôi miên”

“...”

“Hai người kia thực sự nghĩ thứ đó ‘đẹp’”

Tôi nhìn vào bức tranh hai người họ đang xem.

“...”

Một bức tranh thô kệch.

Tôi còn chẳng nhìn thấy cửa sổ trong suốt nào.

Chuyện quái gì—

105c7e39-9ca1-47b4-8646-9eeddb7ac1c3.jpg

6fce216d-7c49-46e6-bcd5-ff1fee36403d.jpg

“...” [note73582]

Tôi trong thoáng chốc đã có suy nghĩ giống họ.

Bức tranh đang không ngừng biến đổi từng giây từng phút.

Cảm giác khi nhìn thấy bức tranh thô kệch này đang biến đổi thực sự kỳ lạ.

“Cô Ahrin cũng nhìn thấy nó chứ?”

“Tôi thấy nó rất rõ đấy”

Song Ahrin đáp lời tôi và nhìn vào bức tranh.

“Nhưng mà, nó là thứ gì vậy chứ?”

“...Vậy thì cô Ahrin có thể cho hai người kia nhìn thấy thứ mình đang nhìn không?”

“...”

Song Ahrin nhìn Jang Chaeyeon trước lời của tôi.

-Bộp!

“...Hở…?”

Song Ahrin đột nhiên nắm lấy gáy của Jang Chaeyeon.

“...”

Vẻ mặt của Jang Chaeyeon nhanh chóng sững lại.

“...Cô đang làm gì vậy?”

“Im miệng và nhìn bức tranh trước mặt đi”

Jang Chaeyeon nhìn về trước sau khi nghe Song Ahrin nói.

“...”

Cô ấy nheo mắt lại.

“Đây là thứ cô nhìn thấy à?”

“Ừm”

“Cô có thể nhìn nhầm mà”

“Tên kia cũng nhìn thấy giống tôi”

“Vậy thì chắc hẳn tôi là người bị gì rồi”

“Này, cô không tin tôi mà lại tin anh ta à?”

“Ừm”

Song Ahrin nhìn Jang Chaeyeon với ánh mắt như thể đang tự hỏi tại sao bản thân lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy, rồi quay sang tôi.

“Dù sao thì, rồi đấy”

“Cô Daon. Ta đi thôi”

“À, vâng…”

Yu Daon tiếp tục liếc nhìn bức tranh.

Song Ahrin thở dài và nắm lấy gáy của cô ấy.

“Cô mà không đi nhanh lên là bị Kim Jaehun ghét đấy”

“Tôi, tôi đi đây”

Và rồi, cô ấy vội vã quay đầu sang đây và kiểm tra vẻ mặt của tôi.

“Anh, anh Jaehun…Có, có phải tôi đã nhìn bức tranh lâu quá rồi không?”

“...Không phải đâu”

Tôi gật đầu với Yu Daon, người đang mỉm cười một cách gượng gạo, như để bảo rằng không có vấn đề gì cả, và tiến về trước.

Chúng tôi đi qua vô số bức tranh.

“...”

Càng đi sâu vào trong, cơn nóng lại càng trở nên khó chịu hơn.

Tại sao việc này lại xảy ra trong khi không có người nào ở đây cơ chứ?

Không lâu sau, chúng tôi dừng lại phía trước một bức tranh khổng lồ.

Vô số người đang nhìn thẳng về trước.

Từ những người đàn ông mặc vét, đến những người phụ nữ mặc váy, và cả những đứa trẻ mặc quần jean.

Rất nhiều người, bất kể độ tuổi hay giới tính, đều đang nhìn thẳng về trước.

Không phải.

“...”

Ánh mắt của họ đang nhìn thẳng vào chúng tôi.

Một cửa sổ trong suốt trôi nổi phía trên bức tranh.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Đám đông]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: X]

[Khả năng: X]

[Tiểu sử: Những kẻ ngu dốt này ngưỡng mộ bao nhiêu người?]

[Điểm yếu: Đốt bức tranh. Đương nhiên, những người ở trong cũng sẽ chết]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

“...”

Cảm giác như tôi có thể nghe thấy tiếng cười quen thuộc vang lên từ đâu đó vậy.

Ghi chú

[Lên trên]
Ảnh chính thức sẽ là gif nhưng do đây là hàng shopee chụp màn hình nên mọi người tự tưởng tượng nhé
Ảnh chính thức sẽ là gif nhưng do đây là hàng shopee chụp màn hình nên mọi người tự tưởng tượng nhé
Bình luận (8)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

8 Bình luận

Oh, he fvck up
Xem thêm
Hỏi tí là tfnc nghĩa là gì vậy ?
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
thanks for new chapter
Xem thêm
Vừa reload đã thấy chap mới. TFNC
Xem thêm