Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123
“Được thôi, tiện thể tớ đang cần quần áo mới nên tớ sẽ đi mua sắm với cậu”, Akira miễn cưỡng đồng ý trong khi nói những gì cô ấy muốn.
“Vậy chốt rồi nhé! Giờ thì chúng ta sẽ đi đâu nhỉ?”, đảm nhiệm vị trí người tổ chức, Mayuzumi - san nói với phong thái chuyên nghiệp. Cũng thật tốt khi nhóm chúng tôi có một người có thể lên kế hoạch như vầy.
Tuy nhiên,
“Xin lỗi, nhưng tớ có kế hoạch khác sau kỳ thi giữa kỳ rồi. Tớ sẽ tham gia vào dịp khác vậy.”
“À, được… vậy là chỉ có Ririka và Akiaki đi mua sắm thôi.”
“Hmm, nếu Nishiki không tới thì có lẽ tớ sẽ hoãn nó…”
“Ơ ơ, nếu cậu muốn thì mình có thể rủ bạn mình và tụi mình sẽ đi thành nhóm luôn mà?”, vừa đề nghị, Mayuzumi - san, vừa lấy ra điện thoại của mình.
Xem ra cô ấy có thể dễ dàng kêu gọi cả một đám đông chỉ với một từ.
Thấy vậy, Akira lập tức ngăn cản cô ấy, “Thôi khỏi! Tớ thà chỉ có hai đứa đi mua sắm còn hơn!”
Lúc này, tôi đứng dậy để đi mua đồ ăn trưa và vì một lí do nào đó, Akira trừng mắt nhìn tôi một cách tức giận
‘Em không cần làm đồ ăn cho chị từ giờ cho đến khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc đâu.’
Đó là lệnh từ Tenjo - san, người khăng khăng bắt ép tôi phải tập trung vào việc học vào một tuần trước khi kỳ thi bắt đầu.
Thân là giáo viên, cô ấy không thể chịu được việc mình đang tiêu hao thời gian học tập của học trò. Cô ấy là một người lớn nghiêm khắc nên tôi chẳng hề có cơ hội đàm phán nào hết.
Bên cạnh đó, tôi đáng ra nên dồn hết cả trí óc và thể lực vào con đường học vấn của mình.
[Anh có nghe không đó, Yuu - kun? Nên anh biết đấy…]
“Này, Kagura. Em có thấy vui khi nhảy vào miệng anh mà nói không? Em để anh quay lại ôn bài đi.”
Cuộc gọi điện của chúng tôi đã kéo dài được một quãng thời gian và kha khá nội dung trong đó là như thế này:
[Hoảng loạn trước bài kiểm tra sẽ không giúp anh tiếp thu được cái gì đâu.]
“Khó khăn là một phần của cuộc sống đó, Kagura à.”
Chịu thua có thể để dành sau khi mọi chuyện đã kết thúc. Dẫu cho nó có nhạt nhẽo và buồn chán đến đâu, quả ngọt của sự nỗ lực không ngừng nghỉ luôn đưa con người đến đỉnh cao.
Thế nên: kiên trì là sức mạnh.
[Ôn năm phút trước khi thi là được rồi.]
“Nếu em chỉ học có nhiêu đó thì khó mà đạt được điểm cao lắm.”
[Nhưng nó đủ để qua môn nha.]
“Nhưng thế thì không đủ với anh.”
Tôi đã hứa với cha mình, người cung cấp tiền sinh hoạt hàng tháng cho tôi, rằng tôi sẽ học hành chuyên cần.
Tôi sẽ không tài nào sống được nếu tôi phá vỡ lời hứa ấy.
Nói cách khác, chuyện đó có nghĩa rằng tôi sẽ không thể làm hàng xóm của Tenjo Reiyu nữa. Và đó chính là thứ ‘kết quả cuối cùng’ mà tôi muốn tránh khỏi.
Tôi sẽ bảo vệ cuộc sống hiện tại của mình bằng mọi giá.
[... Yuu - kun, anh đang cố gắng quá sức đó.]
“Đây là chuyện thường ngày với anh rồi.”
[Bộ anh không thể nào sống một cách thỏa mãn với những gì nằm trong tầm với à?]
“Anh không thể.”
[Anh sẽ vắt kiệt chính mình nếu anh ép buộc bản thân quá sức đó.]
“Ồ, anh thì thấy thật khó tin để nghe lời một cô bé chưa trưởng thành đó.”
[Khi chúng ta mới gặp nhau, em nghĩ Yuu - kun giống như một người lớn vậy. Anh có thể làm hết việc nhà, học tập siêng năng và đạt điểm cao. Đối với mẹ, anh là một đứa con trai mẫu mực, đáng tin cậy.]
“... vậy là em cũng chú ý à?”
[Ừm, dù sao thì chúng ta luôn bên nhau mà. Sao mà em không chú ý được?]
Giọng Kagura tràn ngập sự tự hào khi nói, [Việc anh luôn cần mẫn cũng là lí do vì sao em bám anh như keo. Và có lẽ… em đã dựa dẫm vào anh quá mức.]
“Trước đó em vẫn còn là học sinh tiểu học, chỉ mới dạo gần đây, em mới lên cấp hai. Ở độ tuổi của em thì việc dựa dẫm cũng không có gì lạ.”
Và cũng là lẽ tự nhiên khi tôi, anh trai trai của Kagura, chăm sóc cho cô em gái của mình.
[Nhưng lúc đó anh cũng là học sinh cấp hai mà, Yuu - kun.
“Ý em là gì? Khoảng cách tuổi tác của chúng ta vẫn như cũ mà.”]
[Đúng vậy, tuy nó không thay đổi, nhưng có một số thứ mà em muốn thay đổi.]
“Nếu là vậy, anh muốn Kagura lớn lên thành một cô gái đáng tin cậy.”
[Đó là gu của anh à, Yuu - kun?]
“Không, không hẳn.”
[... Được thôi, vậy em đi ngủ đây!]
Thế là cuộc gọi điện bị kết thúc một cách đột ngột.
Tính cách của em ấy vẫn nắng mưa thất thường như mọi khi.
Cũng vào khi ấy, ngay khi tôi đang tính quay lại với mấy cuốn sách giáo khoa và giấy note thì một tin nhắn hiện lên.
[Reiyu: Em lo mà tập trung vào việc học đi.]
Do tường nhà của căn hộ này rất mỏng, nên tôi đoán là giọng của tôi đã lọt qua phòng bên cạnh.
“...”
Thành thử, tôi quyết định gọi Tenjo - san.
“Em xin lỗi vì đã làm ồn chị.”
[Em gọi làm chi vậy? Chị thậm chí còn phải ngưng ăn tối chẳng vì gì hết á.]
Mặc dù đang bị mắng, tôi lại không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
“Nếu đó là lệnh từ Tenjo - san, em sẽ hoàn thành nó bằng bất cứ mọi giá cả.”
[Theo lẽ thường, một giáo viên như chị không nên làm phiền đến học trò của mình.]
“Hừm, em thì thấy lo cho chị khi phải phân vân về học trò của mình dù đang ở nhà đó.”
[Tuy chị hiện tại đang ở nhà nhưng chị vẫn cảm nhận được trách nhiệm của người hành nghề giáo viên.]
“Kaguya lúc nào mà chả vậy, chị cứ mặc kệ đi.”
[Nhưng…]
Cuộc sống cá nhân của tôi đang bị xâm phạm bởi cô em kế của mình.
[... Tại sao em không thú nhận sự thật và giải thích tình huống của chúng ta với Kaguya - chan? Em không thể nhờ em ấy giữ bí mật à?]
“Chuyện đó rất khó, nhất là khi mong muốn của em ấy là đưa em về nhà. Bên cạnh đó, học sinh cấp ba sống với cha mẹ là chuyện bình thường, nên đây sẽ càng trở thành một lí do hoàn hảo hơn để em ấy lôi em về.”
Những lí do của Kaguya sẽ thêm phần thuyết phục với gia đình nếu tôi đạt được điểm thấp trong kì thi.
[Chị hiểu điều đó, nhưng… em có thật sự phải đề cao cảnh giác với em kế của mình đến vậy không? Em thực sự không muốn trở về nhà… đến vậy sao?]
Nghe vậy, Tenjo - san chần chừ đào sâu thêm vào chủ đề.
“Chà, ai mà lại muốn từ bỏ sự tự do của việc sống một mình chứ?”
[Bộ đó là tất cả ư?]
“Kaguya cũng sẽ nhân cơ hội nắm thóp điểm yếu của em và đe dọa em.”
Câu nói đó là nửa đùa, nửa thật.
Chỉ là, tôi khó có thể tưởng tượng một Kaguya thông cảm cho tình huống của tôi và giữ im lặng, hay việc em ấy có bất cứ nghĩa vụ nào để làm vậy.
[Dẫu cho em ấy có là cô em kế của em sao?]
“Chuyện đó càng xảy ra vì em ấy là cô em kế của em.”
[Em còn lí do nào khác để không muốn quay về nhà nữa không?]
Sau khi Kaguya ghé thăm, Tenjo - san đặc biệt quan tâm đến vấn đề này.
“Chà, có lẽ là vì một cô gái mang tên Tenjo ở phòng bên đang giữ chân em lại.”
[Bỏ qua chị, em hãy nghĩ đến một vấn đề khác khiến em e ngại…]
“Em không gọi điện để nghe chị tư vấn.”
[Có phải là vì một phần vấn đề là nằm ở em không, Yuunagi - kun?]
“Vậy chị nói tất cả chuyện này là lỗi của em!?”
Nói đến đây, giọng tôi vô thức trở nên phản kháng một cách mạnh mẽ.
“Em xin lỗi… nhân tiện thì, em hết chuyện để nói rồi. Em sẽ quay lại ôn tập cho bài kiểm tra.”
[Chị cũng xin lỗi vì đã tọc mạch vào chuyện cá nhân của em.]
Cảm giác đắng lan tỏa khắp miệng tôi sau khi cuộc đối thoại kết thúc.


4 Bình luận