Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123
[Dù em không giống một thiên tài như điểm số của em không hề tệ. Thế nên em chắc chắn sẽ vượt qua bài kiểm tra đầu vào của Trường trung học phổ thông Kiyo nha.]
Đó là một lời tuyên bố tràn đầy sự tự tin.
Còn đối với tôi và Tenjo thì đây là tin xấu khi vừa khởi đầu một ngày.
Tenjo - san thì trông khá bàng hoàng.
Thân là một giáo viên, việc một học sinh miệt mài phấn đấu để đạt được mục tiêu đề ra là điều đáng mừng, tuy nhiên, việc Kaguya muốn nhập học tại Kiyo lại là một thứ phức tạp.
Chuyện này nhắc nhở tôi rằng, mối quan hệ giữa tôi và Sensei mỏng manh như bước đi trên lớp băng sông.
“Kaguya, em thực sự có học lực như vậy à? Anh nhớ khi anh còn ở nhà, em thường hay mè nheo bên anh để kêu anh làm bài tập hộ.”
Ký ức của tôi lại chỉ ra một thứ khá khác biệt với những gì Kaguya nói.
[Em đã học đến năm ba Trung học cơ sở rồi. Nếu em ra sức học tập thì kiểu gì em cũng sẽ đỗ thôi.]
“Vậy em nên ưu tiên bài kiểm tra giữa kỳ sắp tới đi.”
[Đương nhiên rồi, em rất mong chờ được đi mua sắm với anh sau khi thi xong nha!]
“Ừm.”
[Hủy bỏ cuộc hẹn chì vì một lí do vặt vãnh là hổng được đâu nha, ô kê?]
“Anh biết rồi.”
[Vậy thì tốt, giờ em cúp máy đây. Em đã đề nghị một chuyến du lịch nước ngoài với bố và mẹ kế, nên anh nhớ tham gia vào lần này đó! Bố và mẹ vẫn chưa hưởng thụ tuần trăng mật nên chắc chắn là họ sẽ đồng ý rồi đó.]
“Anh sẽ cân nhắc kỹ về nó.”
[Anh đáp nghe hời hợt quá.]
“Anh đang cố gắng hiểu sự tinh tế trong lời nói của em đó.”
“‘Tinh tế’ là gì???”
Em ấy không hiểu ý tôi!
Sau khi đã nói hết những gì muốn nói, Kaguya bảo em ấy sẽ đi ăn sáng và kết thúc cuộc gọi.
“Yuunagi - kun, em nhìn miễn cưỡng không muốn đi”, vừa nói, Tenjo - san vừa nhìn tôi với ánh mắt thăm dò.
“Em không phủ nhận chuyện này”, nói rồi, tôi uống một ngụm trà lạnh.
“Tại sao thế?”
“Vì việc chú tâm đồng nghĩa rằng em đã một lần nữa bị Kaguya thao túng. Bình thường thì ai lại gọi vào sáng sớm như thế này chứ?”
“Có lẽ là vì em ấy đang muốn cảm ơn vì chuyện tối hôm qua trước khi em tới trường chăng?”
“Thế thì nhắn tin là được.”
“Nhưng lỡ như em ấy muốn được gọi điện đặc biệt vào lần này thì sao?”
“Nếu thế thì em sẽ bị khủng bố bằng vô số cuộc gọi như cơn mưa rào bất chợt ấy.”
“Em đang phóng đại lên thôi. Miễn là gọi vào giờ nghỉ thì được mà.”
“Giá như em ấy chịu gọi vào mỗi giờ nghỉ thì tốt rồi.”
“Kaguya - chan cũng cần đi học vào ban ngày mà.”
“Nếu thế thì chị làm ơn hãy bỏ qua nếu nhìn thấy em cư xử thất thường đó.”
“Sao? Em ấy quậy đến nỗi đó à?”
Tenjo - san vẫn nghĩ là tôi đang đùa mà không chịu nghiêm túc nghe tôi nói. Sensei không thân với Kaguya như tôi, nên Tenjo - san không biết rằng mức độ quậy phá của em ấy dễ dàng vượt qua dự đoán hạn hẹp của cô ấy.
***
Sau khi tiễn Sensei, tôi dọn rác ra khỏi phòng và rời đi.
Sau một tuần nghỉ lễ, tôi cảm thấy thiếu nhiệt huyết với việc học tập hơn mọi khi.
Bước khỏi chuyến tàu đông nghẹt người, tôi nhìn thấy người bạn cùng lớp - Kuhouin Akira ở ga tàu.
“Chào buổi sáng, Nishiki. Cảm ơn cậu vì chuyện sáng nay.”
“Chào buổi sáng, Akira. Tớ mừng là cậu không đi học trễ.”
Sau khi tôi đáp lại lời chào thẳng thắn của Akira, chúng tôi bắt đầu sánh vai nhau bước đi tới trường.
Akira có nét đẹp sắc sảo đi đôi với mái tóc cắt ngắn của mình, một đôi mắt hừng hực khí thế, vùng ngực đến eo cô ấy thì được che bởi một chiếc cardigan. Còn đôi chân mảnh khảnh nhờ nhiều lần luyện tập ở câu lạc bộ của cô ấy kéo dài từ dưới váy đồng phục.
Như bao lần khác, Akira ngáp một tiếng nhỏ trong khi đi chung với tôi.
Cô ấy trông có vẻ buồn ngủ.
“Cậu đi ngủ trễ vào tối qua hả?”
“Khoảng chín giờ.”
“Sớm thế ư? Bộ cậu là học sinh tiểu học hay gì vậy? Sao mà cậu lại không thức dậy nổi sau nhiêu đó giờ chợp mắt chứ?”
“Đã là ngủ thì không có gì là quá nhiều cả.”
“Bộ cậu tính là người đẹp ngủ trong rừng à?”
“Nếu thế thì một cuộc gọi điện sẽ không đủ để đánh thức tớ đâu, một nụ hôn cơ. Cậu muốn hôn tớ không, Nishiki?”
Theo bản năng, tôi vô tình nhìn vô bờ môi của Akira khi cô ấy nhắc đến một nụ hôn.
“Thế thì tớ hy vọng là mình sẽ không bị bắt vì tội đột nhập vào nhà cậu hơn.”
“Câu chuyện cổ tích sẽ kết thúc trong đau buồn nếu hoàng tử bỏ chạy đó.”
“Tớ mà là hoàng tử ư? Nó chẳng hề giống phong cách của tớ.”
“Người ta hay nói khi người phụ nữ đang yêu thì bất kì người đàn ông nào cũng giống như hoàng tử đẹp trai đối với họ hết.”
“Tớ thì nghĩ cô ấy cần được đi kiểm tra mắt.”
“Thật ra, kiểm tra não nghe đúng hơn.”
Akira cứ thế mà thuận theo câu đùa ngốc nghếch của tôi.
“... Cậu không thể tạo ra một câu chuyện lãng mạn hay nếu chỉ dùng cái đầu thôi đâu.”
Vì nếu tôi dùng não, tôi sẽ thấy một mớ thứ kỳ quặc trong chuyện tình yêu. Khi con người yêu say đắm thì theo cả hai hướng tốt xấu, họ sẽ không thể là bản thân mình của mọi khi nữa.
“Nishiki, cậu lãng mạn hơn những gì tớ nghĩ đấy.”
“Tớ ước mọi câu chuyện tình yêu sẽ có một kết cục tốt đẹp.”
Chỉ tiếc là, không phải chuyện tình nào cũng đơm hoa kết trái.
Dẫu vậy, tôi vẫn không muốn kết cục của một mối tình là cay đắng, tôi thậm chí còn không muốn nó kết thúc nữa mà.
“Thế thì cậu chắc chắn là một chàng lãng tử rồi, hoặc là một kẻ si tình cũng nên. Thế mà tớ cứ tưởng cậu là kiểu người khô khan, chỉ biết cấm đầu vào thực tế chứ.”
“Tớ cũng từng nghĩ vậy đó.”
Đấy là cho đến khi tôi sa vào lưới tình với Reiyu Tenjo. Chứ không thì tôi sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay.
“Cũng có lúc yêu giống như một sự hiểu nhầm tích cực vậy.”
“Tại sao cậu gọi nó là sự hiểu nhầm?”
Do Akira vừa nói một điều có vẻ sâu sắc nên tôi kìm lại suy nghĩ của mình và nghe cô ấy nói.
“Cậu có thể dễ dàng hiểu nhầm tất cả mọi thứ về đối phương khi yêu. Dù cậu cố gắng tìm hiểu đến đầu, cậu cũng chỉ có thể yêu họ với giả định một chiều của mình. Do đó, cậu có thể bị phá nát ảo tưởng khi biết bản chất và màu sắc thật của họ, hoặc tình yêu của cậu sẽ nguội lạnh và mất đi hứng thú.”
“Tớ hiểu rồi.”
“Cậu cũng có suy nghĩ về tình yêu đúng không? Cậu nghĩ gì thế?”
“Yêu là mù quáng.”
Đúng vậy. Ưu tiên một người khác trên tất cả là một hành động mang tính chủ quan.
Mặc dù những người khác có ngăn cản đến đâu, cho dù pháp luật có cấm đoán thế nào thì người mà mình yêu vẫn luôn là độc nhất vô nhị trong lòng mình.
Bởi vậy, những cảm xúc bủa vây quanh tình yêu luôn thật bí ẩn, mù quáng và thiếu logic.
“Vì vậy. khi chúng ta nghĩ về yêu từ cái nhìn đầu tiên, chúng ta cảm thấy… đáng sợ, đúng không? Việc chỉ nhìn vào ai đó là, bùm, tiếng sét ai tình nổ ra, nghe khá kinh dị như một lời nguyền vậy.”
Akira có tài quan sát sắc sảo đấy.
Cái suy nghĩ rằng, trái tim bị đánh cắp từ cái nhìn đầu tiên, khá đáng sợ.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên che mắt cảm xúc của mình, nó cũng không khác mấy so với một lời nguyền.
“Tình yêu là lời nguyền ư? Cậu là kiểu người lý trí hả, Akira? Tớ tưởng cậu là người vâng lời trái tim của mình chứ.”
“Đó là kiểu của Ririka.”
Ngay khi Akira nhắc đến tên của Mayuzumi Ririka, một hình dáng quen thuộc lập tức xuất hiện giữa đám bạn học của tôi.
“Akiaki, Nikki! Các cậu gọi Ririka hả!”
Người đột nhiên khoác vai tôi và Akira và chen vào ngay giữa chúng tôi là cô gái cột tóc hai đuôi, Mayuzumi Ririka.
Nghe tên được gọi, cô gái mang khuôn mặt non choẹt của con nít chào chúng tôi bằng một nụ cười tươi vui và sáng lạng.


2 Bình luận