Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123
“Nishiki - kun, em không vướng vào rắc rối nào phải không?”, Tenjo - san trong chế độ giáo viên tra hỏi tôi.
“Em không gặp vấn đề gì khắc ngoài nhận được một đống tin nhắn. Em cũng đã mang theo cục sạc dự phòng để phòng hờ.”
Bởi vì tin nhắn liên tục kéo tới, điện thoại tôi cứ rung lên như điên và tụt pin liên tục. Kể cả người tin rằng mọi chuyển vẫn ổn như Tenjo - san cũng không khỏi lo lắng cho tôi.
“C-chị đoán là em quen với nó rồi nhỉ?”
“Em sẽ nhờ chị giúp nếu gặp vấn đề lớn.”
“Vậy em cứ tự nhiên như mọi khi, đừng chần chừ nhờ chị giúp nhé.”
“Nghe đáng tin quá. Tenjo - sensei rất ra dáng một giáo viên mẫu mực dó.”
“Em đừng có tâng bốc chị nữa. Giúp đỡ học sinh đang gặp rắc rối là một phần của nghề giáo mà.”
Sau khi Sensei rời đi, tôi nhân thời gian nghỉ giải lao để trả lời Kaguya.
Yuunagi: Anh đang đi học nên em thôi nhắn tin đi.
Kaguya: A, cuối cùng thì anh cũng chịu trả lời rồi à. Chậm quá.
Yuunagi: Đó là do em gửi quá nhanh, nhanh y hệt mấy dải băng chuyền soba ở Wanko soba ấy.
Kaguya: Haha
Yuunagi: Anh không thể xem hết chúng được.
Kaguya: Còn em thì thấy anh cần phái luyện cách giao tiếp với phụ nữ, bằng không họ sẽ chán anh đó.
Yuunagi: Em mà làm thế được thì tốt.
Kaguya: Về phần em thì em không thể nào chán Yuu - kun được.
Yuunagi: Em lo mà kiểm soát cái tính brocon của mình đi.
Kaguya: Em không chê nếu anh muốn làm siscon đâu.
Yuunagi: Nếu em chịu bình tĩnh lại thì có lẽ làm siscon cũng đáng ấy.
Kaguya: Đúng - đúng! Quá chuẩn! Hãy trở thành siscon đi!
Yuunagi: … Anh không thấy em có nét gì trông giống từ ‘bình tĩnh’ cả.
Thế là chúng tôi trao đổi tin nhắn suốt mấy giờ nghỉ giải lao và trước khi tôi kịp nhận ra, giờ nghỉ trưa đã tới.
“Nishiki, tại sao cậu lại dán mắt vào màn hình điện thoại cả buổi sáng vậy?”
“Bộ người yêu của Nishiki là dạng sẽ ốm nếu không nghe được gì từ bạn trai mình à? Thuộc cái kiểu sẽ phát điên lên nếu cậu cắt liên lạc với cô ấy á?”
Akira và Mayuzumi - san chỉ ra điểm bất thường của tôi.
“Mayuzumi - san, cậu còn nhớ câu đùa hồi sáng nay không?”
“Đó là vấn đề của cậu hả?”
Mayuzumi - san vẫn cười tủm tỉm.
Trong khi tôi hối hận vì đã lỡ miệng, Akira nhìn tôi với vẻ bất ngờ trên mặt. Xem ra tâm trạng cô ấy tốt trở lại, đủ để cô ấy tiếp tục trò chuyện.
“Tớ không có bạn gái, người đang nhắn với tớ là người thân.”
“Vậy đây là việc gấp hả?”
“Không phải, chỉ là mấy chuyện tào lao thôi.”
“Vậy cậu phớt lờ nó đi.”
“Sao cậu gắt gỏng thế, Akira!? Ầy, đúng là cách cư xử của con một có khác.”
Mayuzumi - san phản bác lại ngay lập tức.”
“Nếu đó là người trong gia đình thì gắt gỏng tí cũng đâu có sao. Tớ hay bỏ qua cuộc gọi của bố mình riết đó thôi.”
Tội cho chú ấy quá, có cô con gái tuổi teen thật đau đầu mà…
Hãy đối xử với bố mình tốt hơn đi.
“Chà, tớ đoán là mình không dễ để phớt lờ họ sau vô số lần họ gọi.”
“Sống một mình mệt thật nhỉ? Cậu ghét gia đình mình hả?”
“Chuyện này… không phải là vậy, thế nên nó mới rắc rối.
“Hmm.”
Akira nhìn tôi với một vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Cái gì vậy?”
“Tớ chỉ có cảm giác là Nishiki lại rước thêm mấy rắc rối vô bổ rồi.”
“Này - này, cậu hãy cẩn thận những gì mình nói đi. Cậu cũng là một trong số đó đấy, Akira.”
“Để tớ nhắc cho cậu nhớ, người đề xuất là cậu chứ ai đâu! Và tớ không chấp nhận cho cậu rút lui đâu.”
Akira bắt đầu tỏ ra khó chịu và đáp trả.
“Chúng ta đã nói chuyện này vào sáng nay rồi. Tớ đồng ý với cậu, tớ sẽ thấy thật cô đơn nếu như bạn cùng lớp của mình bị rớt lớp. Bên cạnh đó, cậu sẽ gây rắc rối cho người khác.”
“Bạn học…?”
Sau câu đó thì Akira rơi vào im lặng.
“Nikki có cái khả năng lôi mọi người chung trong vô thức. Kể cả khi cậu ấy có người yêu, cậu ấy cũng sẽ trả lời cả đêm để đối phương muốn dựa dẫm hơn và không thể rời bỏ cậu ấy.”
Nghe đến đây, tôi có hơi giật mình, “Đó là một tình huống giả định rất chi tiết đó.”
“Lòng tốt đôi khi cũng có thể là tội đó, Nikki.”
Chuyện này thật quá hoang đường. Cái tôi muốn chỉ là một mối quan hệ mà cả hai có thể tự lập.
“Tớ sẽ tức giận nếu cậu chọn ở một mình hơn là với tớ, tuy nhiên, bộ cậu không cảm thấy khó chịu khi trả lời theo ý người khác à?”, nói rồi, Akira tự ôm bản thân như thể hiện rằng ‘đó là chuyện bất khả thi với tôi’.
“Có nhiều người trên thế giới cảm thấy lo lắng khi họ không được liên tục kết nối”, nói rồi, Mayuzumi - san làm vẻ mặt ‘tớ chắc chắn đấy’.
Do cô ấy có rất nhiều bạn và một vòng xã giao lớn, ắt hẳn cô ấy đã có kinh nghiệm để đối phó với loại người đó rồi.
“Ugh, tớ chẳng bao giờ gần gũi với kiểu người đó được.”
“Không có người khác, Akira vẫn có thể xoay sở được mà.”
“Nếu cậu hiểu điều đó thì đừng có làm phiền tớ nữa.”
“Ùi, cậu chỉ đang ngại ngùng thôi.”
Sau tất cả, Mayuzumo - san trông không mấy bận tâm về phản hồi lạnh lùng của Akira.
“Chà, cũng đâu phải Akira đã gặp em gái tớ đâu mà biết.”
“Hả? Em gái cậu là người đang nhắn tin với cậu từ nãy tới giờ à? Cậu nên nói chuyện đó sớm hơn chứ.”
“Ồ, tớ chưa nói nói hả?”
“Nikki, Ririka cũng chưa bao giờ nghe cậu nhắc tới em gái mình nha.”
Nếu Mayuzumi - san đã nói vậy thì hẳn là tôi đã quên kể cho hai người họ biết về Kagura rồi.
“Khi tớ nói ‘tớ chẳng bao giờ gần gũi với kiểu người đó được’ không đồng nghĩa rằng, tớ không thể kết thân với em gái Nishiki! Cậu đừng hiểu lầm đó!”, với khuôn mặt đỏ bừng, Akira vội vã đính chính lại.
“Mà tại sao cậu đột nhiên nhận được nhiều tin nhắn hơn từ em gái vậy, Nikki?”
“Hôm qua, em ấy đột nhiên ghé thăm tớ.”
“Quao, dành tuần lễ Vàng với em gái mình à, hai người gần gũi ghê nhỉ?”
Nói đúng hơn, đó là một buổi tiệc pizza với cô giáo chủ nhiệm, Tenjo Reiyu và Kagura đột nhiên xuất hiện…
“Nó xảy ra ngẫu nhiên thôi. Bữa đó tớ đâu có tính toán làm gì, chỉ ngồi thư giãn ở nhà thôi.”
“Awww, ngồi ở nhà một mình nghe tội nghiệp quá. Nếu tớ biết thì tớ đã rủ cậu đi chơi rồi.”
Mayuzumi-san bỗng tỏ ra thương hại tôi, cho rằng tôi chỉ tận hưởng sự cô đơn buồn chán trong tuần lễ Vàng.
Thôi kệ đi, tôi không thể nói thật rằng, tôi đã dành cả tuần để chăm sóc giáo viên chủ nhiệm bị ốm được. Hơn thế là, thời gian trôi đi trong chớp mắt khi tôi dọn nhà và làm mấy công việc linh tinh khác mà bình thường tôi không rảnh làm.
“Này, sau khi thi giữa kỳ xong, tụi mình đi đâu chơi đi.”
“Thôi, tớ thấy ngồi ở nhà là ổn nhất rồi. Mayuzumi - san, cậu chắc hẳn vẫn còn nhiều bạn bè khác để rủ đi chơi nhỉ?”
“Nhưng Ririka chỉ muốn đi chơi với Nikki và Akiaki thôi mà!”
“Trời đất, tớ….”
“Akiaki, nếu cậu từ chối thì đó không khác gì một cuộc hẹn hò giữa Ririka và Nikki cả, cậu hiểu không?”
Thế là cuộc trò chuyện tiếp tục diễn ra với cái giả định rằng, tôi sẽ tham gia.


2 Bình luận