Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123
“Chào em trở lại, Nishiki - kun. Em đã làm rất tốt khi tiễn em ấy về đó.”
Tenjo - san đón tôi trong khi mặc bộ đồ ngủ màu pastel đáng yêu của cô ấy. Hình như Sensei cũng vừa đi tắm nửa, tôi có thể ngửi thấy một mùi hương khác với mùi của cô ấy vào ban ngày.
Và có lẽ nhờ hơi nước còn tồn đọng lại sau khi tắm, trên cổ Tenjo - sensei dính lại những giọt mồ hôi mỏng.
“Em vào phòng chị được không?”
Nhìn thấy một ngoại hình khác biệt với mọi khi của Tenjo - san, tôi không thể không trưng cầu ý kiến từ cô ấy.
“Sao tự nhiên lịch thiệp thế? Em từng qua đây để chăm sóc chị hàng ngày mà. Vào đi.”
Bước vào căn phòng, tôi lại một lần nữa nhớ rằng tuy thiết kế của phòng tôi và Tenjo - san giống nhau, nhưng cảm giác mà chúng mang lại khác nhau hoàn toàn.
Sau khi ngồi xuống miếng đệm được trải trên sàn, tôi mở lời bằng một lời cảm ơn và một câu xin lỗi.
“Em cảm ơn chị vì mọi thứ và em cũng xin lỗi vì sự bất lịch sự của Kaguya.”
“Thật ra, chị thấy đó là một trải nghiệm khá thú vị đấy. Bình thường, chị thường khiến người khác e ngại qua cái nhìn đầu tiên, nên việc một cô gái như Kaguya - chan lại thoải mái với chị, thực sự rất thú vị đó.”
“Chắc đây là vấn đề mà chỉ người đẹp như chị mới dính phải thôi.”
Thường thì mỹ nhân như Reiyu Tenjo sẽ được người khác tự động đối xử một cách đặc biệt, bất kể tốt xấu. Điều này đôi khi có thể có lợi, nhưng chúng cũng có thể khiến cô ấy cảm thấy cô lập và bơ vơ.
Và cái thái độ thiếu tinh tế của Kaguya, lại vô tình ‘gãi trúng chỗ ngứa’ của cô ấy.
Nhưng cái cách Sensei vui vẻ giải thích khiến tôi càng thêm cảm thấy tội lỗi, nếu tôi là Tenjo - san, tôi sẽ khó chịu và tức giận cả ngày.
“Em dẻo miệng như thế cũng không mang lại được gì đâu.”
“Em thấy mình được người đẹp mời pizza là còn hơn cả đủ rồi.”
“Nếu là về chuyện đó thì chị thấy mình trả ơn vẫn chưa đủ. Em đã nấu ăn cho chị và thậm chí còn mua sắm nữa.”
Nói đến đấy, tôi phải công nhận Tenjo - san quả là một người rất hay để tâm.
“Nhưng chị đã chăm sóc cho em khi em bệnh nên chúng ta huề nhau. Tạm thời tụi mình gác qua chuyện này đi. Chúng ta đã tạo ra Thỏa Thuận Hàng Xóm vì không muốn vướng vào vòng lặp trả ơn vô tận mà.”
“Đúng vậy.”
Khi tôi bị bệnh, tôi đã quá mệt mỏi để có thể duy trì một cuộc đối thoại bình thường.
“Có một cô em gái đáng yêu như thế thì em hẳn là đã chiều hư Kaguya - chan một chút nhỉ Yunnagi - kun?”
“Không hề. Trái lại, em muốn nghiêm khắc với em ấy hơn.”
“Nghiêm khắc cũng là một dạng yêu thương nhỉ?”
“Nhưng Kaguya không đủ trưởng thành để hiểu điều này. Dựa trên những gì chị quan sát, chị cũng đồng ý điều đó với em, đúng không?”
Không ngày nào, dù chỉ một giây, mà tôi không ước Kaguya chịu thấu hiểu và chững chạc hơn cho thằng anh này yên lòng cả.
“Chị thấy em ấy chỉ vui mừng vì được em chú ý thôi.”
“Em cũng nghĩ như vậy. Nên thế này thì sao? Chị và em hãy cùng nhau hẹn hò đi?”
“Thế thì không được. Nếu chúng ta bị bắt quả tang, chị sẽ mất việc mất.”
Bị cô ấy mắng nhẹ nhàng như thế này, tôi cũng không thấy tệ cho lắm.
“Chị ghét em hả?”
“Em hãy nhớ Điều khoản 6 trong Thỏa Thuận Hàng Xóm giùm chị!”
Câu trả lời của cô ấy là thỏa thuận dựa trên lời hứa của chúng tôi.
[Điều 6: Không bên nào được phép có người yêu cho đến khi tốt nghiệp.]
“Quao, đó là một cách trả lời lươn lẹo đó.”
“Em sẽ chẳng bao giờ biết ai có thể nghe chúng ta nói đâu. Tường ở đây mỏng lắm.”
“Chúng ta đang ở một mình vào hiện tại. Do phòng chị là phòng ở góc và bên cạnh phòng chị là phòng em, nên chúng ta lớn giọng một tí cũng không sao đâu.”
“Ây, cấm em tự mãn nhá.”
“Nhưng kiềm chế bản thân trong mọi phương diện khó lắm.”
Kể cả khi chúng tôi ở cạnh nhau về mặt thể xác, chúng tôi vẫn giữ vững tâm lý với một khoảng cách vừa phải.
“Điều đó không có nghĩa là em được phép lảng vảng với người khác.”
“Chị đừng lo. Em biết là mình sẽ hối hận cả đời nếu em dám làm thế mà. Do đó, không đời nào mà em phá bỏ lời hứa của chúng ta đâu”, nói rồi, tôi cười cho qua chuyện như thể không có chuyện gì.
“Cách em nói hời hợt quá.”
“Nhưng đó chính là cách em một lần nữa khẳng định cho tình yêu vĩnh cửu mà chị ao ước đó.”
“... Cảm ơn em.”
“Em luôn thành thật nên Tenjo - san không cần hiểu lầm em như thế hoài đâu.”
“Và cả chuyện gọi điện buổi sáng cho trò Kuhouin… và ai ngờ được em gái em lại là một cô gái quyến rũ đến thế chứ?”
Quả thật, không có mấy người có thể đoán rằng Kaguya chỉ mới học cấp hai. Khi tôi mới gặp em ấy, tôi cũng tưởng em ấy trạc tuổi mình.
“Nếu chị nghi ngờ em đến thế, em không còn cách nào khác ngoài việc chuyển đến trường nam sinh thôi.”
Với lời nói đó, tôi muốn thể hiện rằng việc bị một người quan trọng với mình nghi ngờ rất đau đớn.
“Không, thế thì không được. Nó không hiệu quả.”
“Hiệu quả?”
“Chỉ khi Nishiki - kun ngồi trước mặt chị, chị mới có thể chịu đựng cơn bệnh đến Tuần Lễ Vàng.”
Đây là một khám phá mới! Hóa ra Tenjo - san đã gắng gượng làm việc cật lực tới Tuần Lễ vàng vì tôi.
— Vậy là, tôi không phải là một học sinh bình thường đối với cô ấy!
Sự nhận thức này là phần thưởng tuyệt vời nhất.
“Em có thể ôm chị không?”, nói rồi, tôi tiến lại gần cô ấy.
“Em đừng có nhìn chằm chằm chị như vậy! Em sẽ khiến chị không ngủ được mất.”
“Dù có em hay không, chẳng phải chị vẫn sẽ bồi hồi vì Kaguya mà mất ngủ sao?”
“Ủa, chị thể hiện lộ liễu đến thế hả!?”
“Em tin rằng mình nên làm rõ mọi chuyện càng sớm càng tốt nên em đã ghé qua phòng chị dù đã khuya.”
“Em đúng là đi guốc trong bụng chị rồi…”
“Chị có tưởng tượng được cảnh em vì có mối quan hệ sai trái với cô em kế đáng yêu của mình và không thể ở nhà, nên em mới chuyển đi sống một mình không?”
Tôi không vòng vo mà vô thẳng chủ đề.
Mặc dù Tenjo - san không trả lời, hành động của cô ấy đã nói lên tất cả. Cô ấy đã ngượng ngùng quay mặt đi, rõ ràng, tôi đã nói trúng tim đen của cô ấy.
Từ góc nhìn này, khuôn mặt và gáy của cô ấy trông thật quyến rũ.
Người đang say đắm với Reiyu Tenjo ở đây là tôi, tôi là con nghiện trong mối tình này.
Tôi thật sự không thể tưởng tượng đến một viễn cảnh ở bên ai khác ngoài cô ấy.
“Đương nhiên là không rồi. Không đời nào chuyện đó sẽ trở thành thật cả. Em không đủ can đảm để bước vào một mối quan hệ sai trái chỉ vì ham muốn của em gái mình đâu.”
Tôi đảm bảo rằng mình đã phủi đi nghi ngờ của cô ấy.
“Vậy tại sao Kaguya - chan lại bám theo em đến thế?”
“Em cũng tò mò giống chị. Em đã luôn cố gắng trở thành một Aniki/người anh hai đáng mến, nhưng khi em mới gặp Kaguya, em ấy còn ấu trĩ hơn cả bây giờ nữa. Phải chăng, em ấy đã coi em là một người đàn ông trước một người anh trai?... Ặc, tự miệng nói ra điều này nghe kinh khủng quá.”
Thậm chí tôi cũng ghê tởm chính suy nghĩ của mình.
Mặc kệ cảm xúc của Kaguya là gì, ít ra, tôi vẫn không hề có ý định như em ấy.


2 Bình luận