Translated by Cam Màu Cam/ Edited by HoanBeo1123
“Tenjo - san, tại sao chị trông có vẻ bực bội vậy?”
“Chị đang xấu hổ vì em có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư, suy nghĩ của chị như vậy.”
“Tenjo - san à, đó là vì chị quá dễ đọc vị thôi.”
“Tuy em còn trẻ mà em ‘cáo già’ quá đó.”
“Chẳng phải đã là hàng xóm thì chúng ta ngang bằng nhau ư?”
“Em hay trả treo với chị.”
“Chị ghét vậy à?”
“Um, không phải là chị ghét.”
“Em chỉ là không muốn làm chị lo lắng thôi, Tenjo - san. Nếu có thể, em muốn chị có thể ngó vô đầu em một lần nha.”
“Vậy thì nó sẽ toàn mấy cái suy nghĩ đồi bại mất.”
“Cái đó thì em không phủ định được.”
“Chịu đựng khổ nhỉ?”
Tenjo - san trông cực kỳ lo lắng cho tôi
“Đúng là em có hứng thú với mấy thứ đồi trụy, nhưng em sẽ không bao giờ làm hoặc nghĩ tới việc áp đặt lên người mình yêu, bất kể quá khứ hay hiện tại.”
Thế nên tôi luôn đáp cô ấy bằng một tone giọng tươi vui và thái độ thành thật.
“Yêu?”
Onee - san hàng xóm của tôi nhạy cảm run rẩy trước từ đó.
“Nếu như từ ‘yêu’ làm chị ngượng thì em sẽ không nói từ đó. Nhưng làm ơn, chị hãy nhớ rằng em có một cảm xúc năm tháng chẳng phai mờ dành cho chị.”
“Cảm ơn em.”
Tenjo - san đặt tay lên ngực mình như thể muốn truyền tải rằng cô ấy biết ơn tôi bằng cả trái tim mình.
“Nếu chị muốn thì chị có thể đổ em một lần nữa đấy.”
“Chị không cần đâu”, nói rồi xấu hổ cười.
Reiyu Tenjo biết mình đã yêu chàng trai này say đắm rồi.
***
Tuần Lễ Vàng trôi qua và ngày đầu tiên quay lại trường đã tới.
Sau khi tôi thức dậy vào buổi sáng, tôi có thể nghe tiếng chuông reo từ phòng bên kia vách tường. Tiếng chuông nhanh chóng tắt và một tin nhắn được gửi tới điện thoại tôi.
[Reiyu: Chào buổi sáng. Chị mong được em chăm sóc vào hôm nay nữa nha.]
[Reiyu: Và vì chúng ta đã ăn pizza vào tối qua, chị muốn ăn cơm vào sáng nay.]
[Yuunagi: Chào buổi sáng. Đã rõ, em sẽ chờ chị ở bên phòng mình.]
Sau khi tôi chuẩn bị xong bữa sáng, tôi nhớ ra mình còn một việc phải làm.
Đó là gọi cho cô bạn học của mình, Kuhouin Akira.
Bởi vì hôm nay đã chính thức kết thúc kì nghỉ lễ, tôi gọi sớm hơn một chút để cô ấy có dư thời gian, phòng hờ lỡ như cô ấy ngủ nướng. Sau khi chuông điện thoại reo được một hồi, cô ấy cuối cùng cũng bắt máy.
Tôi có thể nghe tiếng thở dài và tiếng Akira trở mình trên giường.
“Chào buổi sáng, Akira. Hôm nay bắt đầu đi học lại rồi, nên dậy đi.”
[Hmmmm…]
Akira khẽ nói như thể chẳng lọt tai lời tôi nói.
“Cậu sẽ dậy trễ đó.”
[Cậu đó à, Nishiki?]
Cô ấy lọt ra giọng nói ngái ngủ, nửa mê nửa tình.
“Tuần Lễ Vàng kết thúc rồi.”
[...Kéo dài nó giùm i.]
“Nếu có thể thì tớ đã kéo dài nó từ lâu rồi.”
[Ước gì ngày lễ không bao giờ kết thúc.]
“Vậy cậu ráng trở thành một người có tầm ảnh hưởng và tăng số lượng ngày lễ đi.”
Tuy nói vậy, nhưng tôi cũng không biết cách gia tăng thêm ngày lễ nữa.
[Vậy giao cho cậu đó. Nishiki, hãy khiến cuộc đời tớ dễ dàng hơn đi. Bắt đầu là cho mỗi tuần có ba ngày nghỉ đi.]
“Cậu giỡn hoài.”
Độ khó từ yêu cầu của Akira gia tăng một cách chóng mặt. Thậm chí có là một người đang mơ ngủ, thì yêu cầu từ cô gái này vẫn quá viển vông đi mà.
[Và tiện thể thì cậu cũng sửa lại nền kinh tế của nước Nhật luôn đi.]
“Yêu cầu của cậu càng lúc càng quá đáng rồi đấy.”
[Con người dành quá nhiều thời gian để đối mặt với một thế giới nhức đầu xì-trét. Ít nhất thì cũng phải khiến cho tớ một ngày thư giãn hơn mới đúng chứ.]
Thật ra, tôi cũng muốn đồng ý với suy nghĩ của Akira, nhưng cô ấy sẽ dậy trễ nếu tôi thú nhận điều đó. Dù sao thì, tôi đã tự nguyện làm người đánh thức Akira dậy để cô ấy không bị phạt rồi mà.
“Thật khó tin khi biết cậu từng là một vận động viên điền kinh, người từng thi đấu cho đến phút giây cuối cùng đấy.”
[Thắng bại nằm ở việc hơn thua nhau một giây.]
“Cách cậu nói có một sự thuyết phục kỳ lạ đấy.”
[Vận động viên đồng thời cũng là người trân trọng giấc ngủ hơn bất kỳ ai khác, nên chúc ngủ ngon nhé.]
“Dậy đi, má trẻ!”
Mặc kệ cuộc nói chuyện từ nãy đến giờ, cô ấy vẫn không chịu thức dậy.
[Cậu ồn ào quá, tớ cúp máy đây.]
“Nếu cậu làm thế thì tớ sẽ thôi làm người gọi điện đánh thức cậu vào mỗi buổi sáng đó.”
[Cậu bỏ rơi tớ à?]
“Cậu đừng có nói nghe tiêu cực như vậy.”
[Nishiki, đồ quỷ dữ.]
“Tớ thấy mình trái lại nên là Phật vì đã gọi cậu dậy hàng ngày mới đúng.”
[Tự gọi bản thân là Phật luôn…]
Từ bên kia đầu dây điện thoại, tôi nghe thấy một tiếng cười khúc khích.
Thành thật mà nói, tôi cũng cảm thấy ngại khi tự gọi bản thân như vậy.
“Akira, nhịp điệu sinh học của cậu gần như suy độ hết vì mấy ngày lễ rồi. Chúng ta phải đảm bảo nó quay về đúng vị trí đó.”
[Vậy thì tớ trông chờ vào mấy cuộc gọi của Nishiki hết đó], Akira nói với giọng điệu thản nhiên.
“Đó không phải là cách nói của một người đang nhờ vả người khác.”
[Nhưng người đề nghị là cậu mà, Nishiki.]
“Chà, cái đó thì đúng thật.”
[Là đàn ông thì phải chịu trách nhiệm đến cuối. Vậy hẹn gặp cậu ở ga tàu nhé.]
Sau khi Akira buông hết những gì cô ấy muốn nói, cô ấy lập tức cúp máy.
Xem ra là tôi không thể bỏ công việc ‘người đánh thức’ ngay lập tức rồi.


3 Bình luận