Vol 9
Chương 25: Với tư cách một vị vua và với tư cách một người cha
4 Bình luận - Độ dài: 2,089 từ - Cập nhật:
Trans: Kirito_chan~~
-----------------------------------
Hãy quay ngược thời gian một chút.
Chỉ còn lại một mình với nhà vua trong phòng, Tiona nhìn ông với không ít sự e dè. "Ừm... Bệ hạ?"
"Ta xin lỗi vì đã giữ cô lại, tiểu thư Rudolvon, nhưng ta muốn chính thức bày tỏ lòng biết ơn," Abram nói, cúi đầu một cách kính trọng. "Cảm ơn cô vì đã ngăn cản ta trước đó. Cô không chỉ cứu sống ta mà còn cứu cả Echard."
"Đó không phải là... Thần, um... chỉ tình cờ có mặt đúng lúc thôi." Tiona lùi lại một bước, hai tay xua đi đầy bối rối.
"Ta hiểu... Dù vậy, cũng như những hành động xấu phải bị trừng phạt, những việc làm tốt phải được tưởng thưởng. Đó là nền tảng của công lý. Nếu có điều gì ta có thể ban tặng để đền đáp..."
"K-Không, điều đó hoàn toàn không cần thiết."
"Cô không cần phải khiêm tốn. Hãy nói ra điều cô mong muốn. Nếu không có món quà vật chất nào khiến cô hứng thú, thì có thể là kiến thức chăng? Có điều gì cô muốn biết không?"
Điều này khiến vai Tiona khẽ giật.
Thấy phản ứng của cô, Abram mỉm cười. "Trong suốt cuộc thảo luận, ta nhận thấy cô có vẻ hơi bồn chồn, như thể có điều gì đó cô muốn nói. Hoặc hỏi. Cô có câu hỏi nào dành cho ta không?"
Tiona không đưa ra lời đáp.
"Ở đây chỉ có chúng ta, tiểu thư Rudolvon. Những gì được nói trong căn phòng này sẽ mãi ở trong căn phòng này. Ngay cả khi cô vô tình tiết lộ với ai đó, chừng nào ta chưa thừa nhận, nó cũng sẽ không lan truyền xa. Vậy nên, cứ nói đi. Cô có thể tự do bày tỏ suy nghĩ của mình."
Ít ai sẽ tin vào lời nói của con gái một gia đình bá tước nhỏ bé nếu đem so với sự phủ nhận của một vị vua. Trong một tình huống tranh luận tay đôi, lợi thế của Abram là tuyệt đối. Theo nghĩa đó, điều này mở ra cơ hội cho những câu hỏi có phần không thoải mái. Cô có thể hỏi một cách sắc bén hơn, và ông có thể trả lời một cách tương đối thẳng thắn.
Tiona hiểu ý định của ông.
"Nếu vậy," cô nói, nhìn thẳng vào ông, "thần có một câu hỏi. Thưa Bệ hạ, liệu thần có đúng khi cho rằng ngài đã nhận thấy Hoàng tử Echard lén bỏ thứ gì đó vào ly rượu?"
Tất cả xảy ra trong tích tắc, nhưng Tiona không bỏ lỡ điều đó. Cô đã thấy vẻ mặt u ám của Abram khi ông thoáng liếc nhìn Echard.
Câu hỏi của cô khiến nhà vua nhăn mặt.
"Cô có một đôi mắt tinh tường đấy, tiểu thư Rudolvon... Cô nói đúng. Ta quả thực đã nhận thấy thằng bé bỏ thứ gì đó vào ly rượu của Sion. Tuy nhiên, ta chắc chắn không ngờ rằng đó lại là một loại độc chết người... Ta cứ nghĩ đó chỉ là một trò đùa, và ta dự định sẽ răn dạy thằng bé rằng không nên làm những chuyện như vậy."
"Thần đã đoán là vậy... Vậy còn việc Bệ hạ suýt ngã khỏi ban công? Đó có phải là cố ý không ạ?"
"Rơi xuống từ ban công sẽ làm lu mờ nguyên nhân tử vong của ta, khiến người ta không thể xác định đó là một tai nạn hay một vụ đầu độc.
Với hầu hết các loại độc, là vậy. Tuy nhiên, trong trường hợp này, các triệu chứng trên khuôn mặt của shadowbane sớm muộn cũng sẽ xuất hiện."
Abram đã cố gắng che giấu cho con trai mình. Tiona cảm thấy một làn sóng vui mừng khi nhận ra điều đó. Đồng thời, nó cũng khiến cô nảy ra một câu hỏi khác.
"Thần hiểu rồi. Vậy... Bệ hạ, liệu người thực sự có ý định kết án tử hình Hoàng tử Echard không?"
Hành động của nhà vua không thống nhất. Dường như có hai phiên bản của Abram: một người có thể xử tử con trai mà không hề do dự, và một người sẵn sàng hi sinh chính mình để bảo vệ con trai.
"Đúng là Echard không hề có ý định đầu độc ta đến chết, nhưng sự thật vẫn là thằng bé đã làm vậy, và hình phạt cho việc đầu độc nhà vua chắc chắn là tử hình. Hành động này có nguy cơ khiến cả vương quốc rơi vào hỗn loạn. Vì vậy, nó xứng đáng với một hình phạt nghiêm khắc nhất. Lý lẽ như vậy không chỉ công bằng và chính trực, mà lẽ ra không cần phải bàn cãi. Ta nói đúng chứ?"
Ông quả thực đúng. Trong một hoàn cảnh bình thường, quyết định của ông sẽ hoàn toàn không thể bác bỏ.
"Phán xét tùy tiện về tội lỗi làm suy yếu sự công minh của nhà vua, và việc suy yếu đó dẫn đến sự đau khổ của thần dân," Abram nói với biểu cảm chắc chắn nghiêm nghị. Sau đó, ông thêm vào, "Tất nhiên, lý lẽ này chỉ có ý nghĩa khi chúng ta đang nói về nhà vua."
"Khi đó là nhà vua? Ý Bệ hạ là..." Ngay khoảnh khắc đó, các mảnh ghép dần khớp lại, và Tiona nhận ra bản chất thực sự trong hành động của Abram. "Ngài... định thoái vị sao? Và để Hoàng tử Sion lên ngôi?"
"Chính xác hơn, ta định rằng việc thoái vị đã được thực hiện từ trước. Quan điểm chính thức sẽ là Sion đã lên ngôi trước khi buổi dạ vũ bắt đầu."
"Như vậy, hành vi sai trái của Echard sẽ trở nên ít nghiêm trọng hơn. Hơn nữa, ân xá thường được ban hành trong lễ đăng quang của một vị vua mới, điều này có thể cứu Echard khỏi án tử hình."
"Nhưng... còn lễ đăng quang thì sao? Làm thế nào Hoàng tử Sion có thể kế vị ngai vàng nếu nó chưa diễn ra?"
Lễ đăng quang là sự kiện thông báo cho các quý tộc địa phương và các vương quốc lân cận về việc một vị vua mới lên ngôi. Thông thường, chính trong buổi lễ này, danh hiệu chính thức được chuyển từ vị vua trước sang người kế vị. Với cách thức này, một cuộc kế vị bí mật diễn ra sau cánh cửa đóng kín có vẻ như là điều không thể.
Tuy nhiên, Abram lắc đầu trước thắc mắc của Tiona. "Nếu xem xét lịch sử một cách cẩn thận, ta sẽ thấy rằng lễ đăng quang không phải là một truyền thống cổ xưa như nhiều người vẫn nghĩ. Nghi thức duy nhất thực sự cần thiết để một vị vua mới lên ngôi chính là việc được xức dầu bởi một giáo sĩ của Giáo Hội Chính Thống Trung Tâm."
Tính hợp pháp của tất cả các chủ quyền trên lục địa đều bắt nguồn từ Thánh Kinh của Giáo Hội Chính Thống Trung Tâm. Theo lời dạy của nó, Chúa đã giao phó cho các vị vua nhiệm vụ cai trị vùng đất của họ. Do đó, nghi thức duy nhất mà những người kế vị ngai vàng phải tuân theo chính là lễ xức dầu, trong đó họ được ban quyền cai trị bởi Chúa. Quá trình này bao gồm việc dầu thánh—đại diện cho phước lành của Chúa—được bôi lên đầu họ, trao cho họ sứ mệnh thiêng liêng để trị vì.
Xét về quy mô, lễ xức dầu thực ra là một nghi thức khá đơn giản, và trong lịch sử đã có rất nhiều trường hợp nó được thực hiện một cách bí mật.
"May mắn thay, ở đây lại có một người tương đương với giáo sĩ của Giáo Hội Chính Thống Trung Tâm. Thậm chí còn hơn cả tương đương."
"Tiểu thư Rafina..."
Thánh nữ hiện đang có mặt. Vì vậy, miễn là họ phối hợp được lời tuyên bố của mình, hoàn toàn có khả năng cô ấy đã xức dầu cho Sion trước buổi dạ vũ, mở ra một con đường để cứu Echard.
"Ngài gần như đã thoái vị... để cứu Hoàng tử Echard..."
"Cố gắng hủy bỏ án tử hình của Echard mà không làm suy yếu tính chính danh của ngai vàng là một việc làm vốn dĩ rất vô lý. Ta khó có thể rụt rè trong hành động của mình. Nếu có gì đáng nói, ta nghĩ rằng việc thoái vị thậm chí còn là một cái giá quá nhỏ để đổi lấy đặc quyền mà ta muốn thực hiện," nhà vua nói, giọng ông dần mang hơi thở trầm tư.
"Đặc biệt là khi... ta cũng có không ít trách nhiệm trong việc đẩy Echard đến bờ vực thẳm. Với tư cách một người cha."
"Bệ hạ..."
"Giữ vững công lý với tư cách một vị vua và yêu thương con trai với tư cách một người cha... Đôi khi, hai điều này lại mâu thuẫn nhau. Vào khoảnh khắc đó, khi vương quốc và Echard bị đặt lên cán cân, ta đã chọn con trai mình. Đó là điều đúng đắn cần làm với tư cách một người cha, nhưng nó đã làm tổn hại đến tính chính danh của ta với tư cách một vị vua. Chắc chắn, đó là lý do đủ để từ bỏ vương miện, đúng không?"
Nói đến đây, Abram bật cười.
"Nhưng ta phải thừa nhận," ông tiếp tục, "trí tuệ của Đại Hiền Giả Đế Quốc vượt xa ta rất nhiều. Nếu sự hỗn loạn này không xảy ra, ta sẽ vẫn mù quáng trước những khó khăn của Echard, có khả năng khiến thằng bé một ngày nào đó lại thực hiện một hành động tương tự. Nếu cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên, có thể chỉ là vấn đề thời gian trước khi thằng bé phạm phải tội ác nghiêm trọng nhất—huynh đệ tương tàn. Điều mà cô ấy đã làm... đã dẫn chúng ta đi qua vô số kết cục có thể đã bi thảm và đưa chúng ta đến kết thúc tốt đẹp nhất có thể tưởng tượng được."
Sự sâu lắng trong giọng nói của ông cho thấy ông thực sự xúc động.
Tiona gật đầu. "Đúng vậy. Đó là điều mà Điện hạ luôn làm. Đó... chính là con người của ngài ấy." Cô không thể không cảm thấy một chút tự hào khi người bạn thân của mình nhận được sự tán thưởng từ Vua Abram.
"Một lần nữa, ta xin lỗi vì đã giữ cô lại. Ta vốn chỉ định trả lời những câu hỏi mà cô có thể có, nhưng có vẻ như ta đã lạc vào những suy tư vẩn vơ của mình."
"Không, thần rất trân trọng điều này. Cảm ơn ngài... vì đã cho thần cơ hội được hỏi."
Abram nhẹ nhàng mỉm cười và một lần nữa cúi đầu. "Cảm ơn cô nữa, tiểu thư Rudolvon. Công chúa Mia đã giúp ta một việc rất lớn, nhưng cô cũng vậy. Việc cô lên án thất bại của ta trong việc bảo vệ gia đình... Đó là điều mà ta cần phải nghe. Và ta thật sự rất mừng vì đã nghe được. Ta biết ơn cô."
Tiona bước ra khỏi phòng của nhà vua. Khi cô đi dọc theo hành lang, bước chân cô dần trở nên vội vã. Một suy nghĩ duy nhất lấp đầy tâm trí cô. Cô suy tư—và không thể làm gì ngoài việc suy tư—về sự cô đơn của ngôi vương.
Những vị vua, cô nhận ra, lại cô độc một cách tột cùng và đau đớn đến khôn nguôi. Càng cố gắng trở nên công bằng và chính trực, Vua Abram càng buộc phải từ bỏ nhân tính của mình. Trong mắt cô, vương miện dường như không phải là một vinh quang mà là một gánh nặng, tách biệt người đội nó khỏi những người xung quanh. Và người đội nó, hiện tại là Abram, nhưng một ngày nào đó sẽ là...
Sion hiện lên trong mắt cô khi cô bước vào phòng khiêu vũ. Trận đấu của anh với Abel vừa tiến đến hồi cao trào.


4 Bình luận
Lúc nãy vừa để ý đã lên 1 triệu từ rồi. Quá dữ :3